Percy Jackson Tập 5: Vị Thần Cuối Cùng
Chương 20: Chúng tôi có được các phần thưởng quá sức tưởng tượng
Ba nữ thần Mệnh đích thân đến mang xác Luke đi.
Từ hồi mười hai tuổi chứng kiến ba bà già cắt sợi dây sinh mệnh ở quầy bán hoa quả bên đường, tôi không gặp lại họ nữa. Lúc ấy tôi rất sợ họ, và bây giờ vẫn chưa hết sợ ba bà già ghê gớm với những chiếc túi có các kim đan và cuộn sợi.
Một bà nhìn tôi. Dù bà ta không nói nửa lời, cuộc đời tôi chợt hiện ra trước mắt. Thốt nhiên, tôi được hai mươi tuổi. Rồi tôi ở độ tuổi trung niên. Rồi tôi già và chết đi. Tất cả sức mạnh rời bỏ cơ thể tôi, và tôi nhìn thấy bia mộ và phần mộ trống không, rồi một quan tài đang được hạ thấp xuống lòng đất. Tất cả điều đó chỉ diễn ra chưa đến một giây.
Đã xong, bà ta nói.
Một Nữ thần Mệnh đưa cao một mảnh sợi màu xanh dương – và tôi biết đó chính là sợi dây mà tôi đã nhìn thấy cách đây bốn năm, sợi dây mệnh mà tôi đã chứng kiến khi họ cắt đứt nó. Tôi đã nghĩ đó chính là cuộc đời tôi. Giờ tôi nhận ra nó thuộc về Luke. Họ đang cho tôi thấy rằng sẽ phải hy sinh mạng sống mới có thể sửa chữa được các sai lầm đã pha
Họ nâng xác Luke giờ được quấn trong một tấm vải liệm màu trắng và xanh lục, bắt đầu mang nó ra khỏi phòng ngai.
“Chờ đã,” thần Hermes lên tiếng.
Thần của những người đưa tin mặc trang phục kinh điển với áo Hy Lạp trắng, sandal và mũ sắt. Đôi cánh trên mũ sắt của ông vỗ cánh khi ông bước đi. Hai con rắn George và Martha đang quấn quanh cây y hiệu, lầm bầm, Luke, Luke đáng thương
Tôi nghĩ về bà May Castellan, thui thủi một mình trong bếp, đang nướng những chiếc bánh cookie, và làm sandwich cho cậu con trai sẽ không bao giờ quay về nhà.
Thần Hermes mở khuôn mặt Luke ra và hôn lên trán anh ta. Ông thì thầm một vài từ bằng tiếng Hy Lạp cổ – lời chúc phúc cuối cùng.
“Tạm biệt,” ông thì thầm. Đoạn gật đầu cho phép Ba Nữ thần Mệnh mang xác con ông đi.
Khi họ rời đi, tôi nghĩ về lời Đại Tiên Tri. Giờ tôi đã hiểu rõ những lời trong đó. Linh hồn của người anh hùng, vũ khí bị nguyền rủa sẽ đón lấy. Người anh hùng đó là Luke. Vũ khí bị nguyền rủa là con dao mà anh ta từng đưa cho Annabeth rất lâu về trước – bị nguyền rủa bởi Luke đã phá bỏ lời hứa, phản bội lại bạn bè. Sự lựa chọn duy nhất sẽ kết thúc cuộc đời của cậu ta. Sự lựa chọn của tôi – đưa con dao đó cho anh ta, và tin điều Annabeth đã tin, rằng anh ta vẫn còn có khả năng sửa chữa được các sai lầm trong quá khứ. Đỉnh Olympus sẽ bảo toàn hoặc san bằng. Với việc hy sinh chính mình, anh ta đã cứu được đỉnh Olympus. Rachel đã nói đúng. Cuối cùng, tôi thật sự không phải là một anh hùng. Người đó chính là Luke.
Và tôi hiểu thêm điều khác nữa: Khi Luke đằm mình trong dòng sông Styx, anh ta chắc đã phải tập trung vào điều gì đó quan trọng sẽ giữ anh ta với cuộc sống con người. Nếu không, anh ta đã bị phân hủy trong dòng Styx. Tôi đã nhìn thấy Annabeth, và tôi có cảm giác anh ta cũng đã nhìn thấy điều tương tự. Anh ta đã tưởng tượng ra các hình ảnh mà nữ thần Hestia đã cho tôi thấy – về chính mình quay trở lại những ngày tháng xưa cũ cùng với Thalia và Annabeth, khi anh ta hứa rằng họ sẽ là một gia đình. Việc làm tổn thương Annabeth trong trận chiến đã làm cho anh ta nhớ lại lời hứa đó. Điều đó cho phép lương tâm con người trong anh ta lại tiếp quản cơ thể, và đánh bại Kronos. Điểm yếu của anh ta – gót chân Achilles của anh ta – đã sống tất cả chúng tôi.
Đứng cạnh tôi, Annabeth khuỵu xuống. Tôi tóm được cô ấy nhưng cô ấy kêu lên đau đớn, và tôi nhận ra mình đang tóm lấy cánh tay gãy của cô ấy.
“Ối, thần thánh ơi,” tôi nói. “Annabeth, tớ xin lỗi.”
“Không sao đâu mà,” cô ấy vừa dứt lời, rồi ngất đi trên tay tôi.
Tôi la lên, “Cô ấy cần giúp đỡ!”
“Để ta.” Thần Apollo bước lên. Áo giáp lửa của ông sáng đến nỗi thật khó để nhìn vào nó, và cặp kính Ray-Bans tương xứng, cùng nụ cười hoàn hảo khiến ông ta trông giống một người mẫu nam quảng cáo cho bộ giáp chiến trận. “Thần của y học, xin hết lòng phục vụ.”
Thần đưa tay ngang qua mặt Annabeth và nói một câu thần chú. Lập tức, mọi vết bầm mờ đi. Các vết chém và sẹo biến mất. Cánh tay cô lành hẳn và cô ấy thở phào trong giấc ngủ.
Thần Apollo cười toe toét. “Chỉ vài phút nữa, cô bé sẽ trở lại bình thường. Vừa đủ thời gian để ta sáng tác ra một bài thơ về chiến thắng của chúng ta: ‘Apollo và những người bạn cứu lấy Olympus.’ Hay, đúng không?”
“Cảm ơn ngài, thần Apollo,” tôi nói. “Tôi, ừm, sẽ để cho người nghiên cứu bài thơ đó.”
Một vài giờ tiếp theo đều rất mơ hồ. Tôi nhớ lời hứa với mẹ tôi. Thần Zeus thậm chí không buồn chớp mắt khi nghe yêu cầu kỳ lạ của tôi. Ông ấy búng tay và thông báo cho tôi biết rằng phía trên đỉnh Tòa nhà Empire State hiện đang được thắp sáng bằng các ánh đèn màu xanh biển. Hầu hết mọi người đều sẽ tự hỏi việc đó có nghĩa gì, nhưng mẹ tôi biết rõ: tôi còn sống. Đỉnh Olympus đã được cứu.
Các vị thần bắt tay sửa sang lại phòng ngai, điều đó được thực hiện với tốc độ cực kỳ thần tốc khi mười hai người đầy sức mạnh cùng bắt tay làm việc. Grover và tôi chăm sóc những người bị thương. Ngay khi cây cầu bắc ngang trời được tái thiết, chúng tôi chào đón những bạn còn sống sót qua trận chiến. Các Cyclops đã cứu Thalia ra khỏi bức tượng đổ. Dù phải chống nạng, nhưng cô ấy hoàn toàn bình an. Connor và Travis đã sống sót chỉ với vài vết thương nhỏ. Họ cam đoan với tôi rằng họ thậm chí đã không hôi của quá nhiều rằng cha mẹ tôi đều bình an, mặc dầu họ không được phép lên đỉnh Olympus. Con O’Leary đã đào được bác Chiron ra khỏi đống gạch vụn và vội vã đưa bác ấy về trại. Anh em nhà Stoll trông lo lắng cho vị nhân mã già, nhưng ít nhất bác ấy vẫn còn sống. Katie Gardner báo cáo rằng cô thấy Rachel Elizabeth Dare chạy ra khỏi Tòa nhà Empire State vào cuối cuộc chiến. Rachel trông không bị thương gì, nhưng không ai biết cô ấy đâu, điều đó cũng làm tôi không khỏi lo lắng.
Nico di Angelo lên đỉnh Olympus với sự chào đón của một anh hùng. Cha cậu ta ở ngay sát bên, bất chấp thực tế rằng thần Hades chỉ được phép lên đỉnh Olympus vào đúng ngày Đông chí. Vị thần của cái chết trông khá ngạc nhiên khi những người bà con vỗ vào lưng ông ta. Tôi nghi ngờ ông ta chưa bao giờ có được sự chào đón nhiệt tình như thế này trước đây.
Clarisse đi vào, vẫn còn run rẩy vì khoảng thời gian ở trong khối băng, và thần Ares thét lớn, “Đó là con gái ta!”
Vị thần chiến tranh vò đầu và đấm vào lưng cô ta, nói cô là chiến binh giỏi nhất mà ông ấy từng thấy. “Về việc giết con drakon ư? Đó là điều ta đang nói đến!”
Cô ta quá sung sướng. Tất cả những gì cô ta có thể làm là gật đầu và chớp mắt, như thể cô sợ ông ta đang bắt đầu đánh mình, nhưng cuối cùng cô ta cũng nở nụ cười rất tươi.
Nữ thần Hera và thần Hephaestus đi qua trước mặt tôi. Và khi thần Hephaestus hơi gắt gỏng với tôi vì đã nhảy lên ngai của ông, ông ấy nghĩ tôi đã làm “một việc khá xuất sắc.”
Nữ thần Hera khịt mũi xem thường. “Ta cho là hiện ta sẽ không tiêu diệt ngươi và cô gái nhỏ bé đó.”
“Annabeth đã cứu đỉnh Olympus,” tôi nói với bà ta. “Cô ấy đã thuyết phục Luke chống lại Kronos.”
“Hừm,” nữ thần Hera nói. Bà ta quay người rời đi trong tức giận, nhưng tôi đoán cuộc sống của chúng tôi sẽ được an toàn, ít nhất là trong một quãng thời gian ngắn.
Đầu thần Dionysus vẫn quấn băng trắng xóa. Ông ấy nhìn tôi từ đầu đến chân, đoạn bảo. “Ừm, Percy Jackson. Ta nhìn thấy Pollux bình an vô sự, vì thế ta cho rằng ngươi không hoàn toàn vô dụng. Ta cho là tất cả đều nhờ vào sự dạy dô
“Ừm, đúng thế, thưa ngài,” tôi nói.
Ngài D. gật đầu. “Nhờ sự dũng cảm của ta, thần Zeus đã cắt một nửa thời gian quản thúc ta ở cái trại nghèo nàn đó. Ta giờ chỉ phải ở đó năm mươi năm, thay vì một trăm năm như trước.”
“Năm mươi năm, sao?” Tôi cố tưởng tượng ra việc phải chịu đựng thần Dionysus cho đến khi tôi là một lão già, giả sử nếu tôi còn sống được lâu như thế.
“Đừng tỏ ra kích động thế, Jackson,” ông ta nói, và tôi nhận ra ông ta đang nói đúng tên của tôi. “Ta vẫn lên kế hoạch làm cho cuộc sống của ngươi trở nên khổ sở đấy.”
Tôi không thể không mỉm cười. “Dĩ nhiên.”
“Vậy chúng ta hiểu nhau rồi nhé.” Ông ta xoay người lại và bắt đầu sửa chữa cái ngai bằng dây nho bị lửa làm cháy xém.
Grover vẫn ở bên tôi. Thỉnh thoảng cậu ấy lại bật khóc. “Quá nhiều tinh linh tự nhiên đã chết, Percy. Quá nhiều.”
Tôi ôm lấy cậu ấy và đưa cho cậu ấy một mảnh vải để hỷ mũi. “Cậu đã làm tốt lắm, Anh bạn dê. Chúng ta sẽ bắt đầu từ điều đó. Chúng ta sẽ trồng thêm cây xanh. Chúng ta sẽ làm sạch các công viên. Những người bạn của cậu sẽ được tái sinh ở một thế giới tốt đẹp hơn.”
Cậu ấy sụt sịt đầy buồn chán. “Tớ... tớ cho là thế. Nhưng trước đây tớ thật vất vả mới tập hợp họ lại. Tớ vẫn là một người bị ruồng bỏ. Tớ khó có thể làm cho bất cứ ai lắng nghe tớ nói về thần Pan. Giờ liệu họ có lại nghe lời tớ nữa không? Tớ đã đẩy họ vào chỗ chết.”
“Họ sẽ lắng nghe,” tôi khẳng định. “Vì cậu quan tâm đến họ. Cậu quan tâm về Thiên nhiên nhiều hơn bất cứ ai.”
Cậu ấy cố mỉm cười. “Cảm ơn, Percy. Tớ hy vọng... tớ hy vọng cậu biết tớ thật sự tự hào khi được là bạn cậu.”
Tôi vỗ lên cánh tay của cậu ấy. “Luke đã nói đúng một điều, anh bạn. Cậu là thần rừng dũng cảm nhất mà tớ từng gặp.”
Cậu ấy đỏ mặt, nhưng trước khi cậu ấy có thể nói bất cứ điều gì, tiếng tù và bằng ốc xà cừ vang lên. Đội quân của thần Poseidon đi vào phòng ngai.
“Anh Percy!” Tyson hét lớn. Cậu ấy lao về phía tôi với hai tay mở rộng. May thay cậu ấy đã thu nhỏ người lại bằng tầm vóc người thường. Vì thế, cái ôm của Tyson như thể bị tông bởi một chiếc máy kéo, chứ không phải toàn bộ trang trại.
“Anh không chết!” Tyson nói.
“Ừ!” Tôi gật đầu. “Ngạc nhiên không?”
Cậu vỗ hai tay và cười đầy hạnh phúc. “Em cũng không chết này. Úi! Bọn em đã xích gã Typhon nhé. Việc đó thật vui!”
Phía sau lưng cậu ấy, năm mươi Cyclops được vũ trang đầy đủ cười lớn và vỗ tay vào nhau.
“Tyson đã dẫn đầu,” một người quát lớn. “Cậu ta dũng cảm!”
“Dũng cảm nhất trong các Cyclops!” một người khác lại gầm lên.
Tyson đỏ mặt. “Có gì đâu.”
“Anh đã nhìn thấy em!” tôi nói. “Em thật tuyệt!”
Tôi nghĩ Grover tội nghiệp sẽ ngất xỉu mất. Cậu ấy sợ các Cyclops như chết. Nhưng cậu ấy thật can đảm nói, “Đúng thế. Ừm... ba tiếng hoan hô dành cho Tyson!”
“YAAARRRRRR!” toàn đội Cyclops đồng thanh.
“Làm ơn, đừng ăn thịt tôi,” Grover lẩm bẩm, nhưng tôi không nghĩ có ai nghe được câu đó ngoài tôi.
Những tiếng tù và lại vang lên. Nhóm Cyclops rẽ ra, và cha tôi thong thả đi vào phòng ngai với bộ giáp chiến trận, cây đinh ba phát sáng trong tay ông.
“Tyson!” ông ấy gầm lên. “Làm tốt lắm, con trai của ta. Và Percy...” Khuôn mặt ông trở nên nghiêm nghị. Ông vẫy ngón tay về phía tôi, và trong một giây tôi sợ ông sẽ hạ gục tôi. “Ta thậm chí tha cho con cái tội ngồi lên ngai của cha. Con đã cứu được đỉnh Olympus!
Ông giang tay ra và ôm lấy tôi. Dù hơi ngượng, tôi chợt nhận mình chưa bao giờ thực sự ôm cha tôi trước đây. Người ông ấm áp – giống hệt con người, và ông ấy có mùi của bãi biển đầy muối và không khí trong lành của đại dương.
Lúc buông tay, ông nhìn tôi cười hiền hậu. Tôi cảm thấy quá tuyệt đến nỗi tôi phải thừa nhận là mình đã rơm rớm nước mắt. Tôi đoán cho đến tận thời điểm đó, tôi đã không cho phép chính mình nhận ra rằng tôi đã khiếp sợ như thế nào trong một vài ngày qua.
“Cha ơi...”
“Suỵt,” ông nói. “Không có anh hùng nào là không sợ hãi, Percy. Và con đã vượt trội hơn bất cứ anh hùng nào. Ngay cả Hercules...”
“ANH POSEIDON!” có tiếng gầm lên..
Thần Zeus đã an tọa trên ngai. Ông ta liếc nhìn cha tôi từ phía bên kia phòng, trong khi các vị thần khác đều đi đến và ngồi vào các ngai của họ. Ngay cả thần Hades cũng có mặt. Ông ta đang ngồi trên một chiếc ghế đá đơn giản dành cho khách ở cạnh bếp lửa. Nico ngồi xếp bằng trên nền nhà, sát chân cha cậu.
“Ừm, anh Poseidon sao hả?” thần Zeus cau có. “Có phải anh quá tự hào đến nỗi không muốn tham dự hội đồng cùng bọn em, anh trai?”
Tôi tưởng thần Poseidon sẽ nổi giận, nhưng ông chỉ nhìn và nháy mắt với tôi. “Tôi rất lấy làm vinh dự, thưa Chúa tể Zeus.”
Tôi đoán phép lạ đang xảy ra. Thần Poseidon bình thản đi về phía chiếc ghế câu cá của mình và Hội đồng Olympus chính thức khai mạc.
Khi thần Zeus đang nói – một bài diễn văn dài về sự dũng cảm của các thần, vân... vân.. – Annabeth đi vào và đứng kế bên tôi. Cô ấy trông khỏe mạnh so với người vừa mới ngất xỉu.
“Bỏ lỡ nhiều không?” cô ấy thì thầm.
“Đến giờ, vẫn chưa có ai định giết chúng ta,” tôi thì thào đáp lại.
“Lần đầu tiên trong ngày.”
Tôi bật cười. Lập tức Grover chọc vào sườn tôi vì nữ thần Hera vừa nguýt chúng tôi một cái rõ dài.
“Thay mặt cho anh chị em,” thần Zeus nói. “Chúng ta cảm ơn...” Ông ta hắng giọng, như thể những từ đó thật khó phát ra. “...ừm, cảm ơn sự trợ giúp của anh Hades.”
Thần chết cúi đầu. Khuôn mặt ông ta toát ra sự tự mãn, nhưng tôi đoán ông ta có quyền làm điều đó. Ông ta vỗ vai Nico, và chưa bao giờ tôi thấy cậu ta hạnh phúc hơn thế.
“Và, dĩ nhiên,” thần Zeus tiếp tục, mặc dầu ông ta trông như thể quần ông ta đang bốc cháy, “chúng ta phải... ừm... cảm ơn anh Poseidon.”
“Anh xin lỗi, em trai,” thần Poseidon nói. “Nhưng cảm ơn về điều gì?”
“Chúng ta phải cảm ơn anh Poseidon,” thần Zeus làu bàu. “Nếu không có anh ấy... tình thế sẽ khó khăn.”
“Khó khăn ư?” Thần Poseidon làm như vô tình hỏi.
“Bất khả thi,” thần Zeus nói. “Chúng ta không thể đánh bại Typhon.”
Các thần xì xào đồng tình và giộng vũ khí của họ ra hiệu tán dương.
“Và cũng cho phép chúng ta,” thần Zeus tiếp tục, “cảm ơn các anh hùng á thần trẻ tuổi, những người đã bảo vệ tốt đỉnh Olympus – cho dù có một vài vết mẻ ở ngai của ta.”
Ông ta gọi Thalia bước lên đầu tiên, vì cô ấy là con gái ông, và hứa sẽ bổ nhiệm thêm các vị trí cho nhóm Thợ Săn.
Nữ thần Artemis mỉm cười. “Ngươi đã làm rất tốt, trợ tá của ta. Ngươi đã làm cho ta thật hãnh diện, và tất cả các Thợ Săn đã hy sinh vì phục vụ ta sẽ không bao giờ bị quên lãng. Họ sẽ được an nghỉ ở Elysium, ta bảo đảm điều đó.”
Nữ thần liếc nhìn thần Hades.
Ông ta nhún vai. “Chắc là có.”
Nữ thần Artemis liếc nhìn ông ta lâu hơn.
“Chấp nhận,” thần Hades làu bàu. “Ta sẽ nhanh chóng hoàn tất thủ tục lên đó.”
Thalia cười rạng rỡ với sự hãnh diện. “Cảm ơn, thưa nữ thần.” Cô ấy cúi chào các vị thần, thậm chí cả thần Hades, rồi đi cà nhắc đến đứng bên nữ thần Artemis.
“Tyson, con trai thần Poseidon!” thần Zeus gọi. Tyson trông khá sợ hãi, nhưng cậu ấy đi đến đứng giữa Hội đồng, và thần Zeus càu nhàu.
“Cậu ta đã không bỏ bất cứ bữa ăn nào, đúng không?” thần Zeus lẩm bẩm. “Tyson, vì sự dũng cảm trong cuộc chiến vừa qua, và vì sự chỉ huy các Cyclops, ngươi được chỉ định làm đại tướng các đội quân của đỉnh Olympus. Từ nay trở đi, ngươi sẽ lãnh đạo những người anh em của mình tham chiến bất cứ lúc nào các thần yêu cầu. Và ngươi sẽ có một... ừm... ngươi thích loại vũ khí nào? Một thanh kiếm? Một cái rìu?”
“Que!” Tyson nói, chìa ra cây dùi cui đã bị gãy.
“Rất tốt,” thần Zớt đáp. “Chúng ta sẽ cấp cho ngươi một cái, ừm, cái que mới. Cái que tốt nhất có thể tìm thấy trên đời.”
“Hoan hô!” Tyson reo ầm lên, và tất cả các Cyclops chúc mừng và đấm mạnh vào lưng em tôi khi cậu ấy quay về nhóm họ.
“Thần rừng Grover Underwood!” thần Dionysus xướng to.
Grover hồi hộp bước lên phía trước.
“Ôi, ngừng việc nhai áo sơmi của ngươi đi,” thần Dionysus mắng. “Nói thật nhé, ta sẽ không làm ngươi nổ tung đâu. Vì sự dũng cảm và hy sinh, blah blah blah, và vì không may chúng ta còn một chỗ trống, các thần đồng thuận ghi tên ngươi vào danh sách Hội đồng Trưởng lão Cloven.”
Grover xỉu ngay tại chỗ.
“Ôi, thật tuyệt.” thần Dionysus thở dài khi một vài nữ thủy thần đi đến giúp Grover. “Được rồi, khi cậu ta tỉnh lại, ai đó hãy nói rằng cậu ta sẽ không còn là người bị ruồng bỏ nữa, và rằng từ này về sau, tất cả các thần rừng, các nữ thủy thần và các tinh linh tự nhiên khác sẽ đối xử với cậu ta như Chúa tể của Thiên nhiên, với tất cả các quyền, đặc ân, và sự tôn kính, blah, blah, blah. Giờ thì làm ơn, lôi cậu ta ra ngoài trước khi cậu ta tỉnh lại và bắt đầu xỉu tiếp cho xem.”
“THỨC ĂNNNNN,” Grover rên rỉ, khi các tinh linh tự nhiên mang cậu ấy đi.
Tôi đoán Grover sẽ ổn thôi. Cậu ấy sẽ tỉnh dậy và trở thành Chúa tể của Thiên nhiên với một đám nữ thủy thần xinh đẹp vây quanh chăm sóc. Đời còn gì tệ hơn.
Nữ thần Athena cất tiếng gọi, “Annabeth Chase, con gái của ta.”
Bóp nhẹ tay tôi, Annabeth bước lên trước và quỳ ở chân mẹ cô ấy.
Nữ thần Athena mỉm cười. “Con, con gái của ta, con đã vượt quá mọi kỳ vọng. Con đã sử dụng trí thông minh, sức mạnh, và dũng cảm để bảo vệ thành phố này, và trung tâm quyền lực của chúng ta. Chúng ta nhận ra rằng đỉnh Olympus hiện giờ... ừm, như một bãi rác. Những gì mà tên chúa tể Titan đó đã tàn phá sẽ phải được sửa sang lại. Dĩ nhiên chúng ta có thể tái xây dựng lại nó bằng phép thuật, và biến thành phố trở lại như nó trước đây. Nhưng các thần cảm thấy rằng thành phố có thể được cải tiến. Chúng ta xem đây như là một cơ hội. Và con, con gái của ta, con sẽ là người trình bày các đổi mới đó.”
Annabeth ngỡ ngàng nhìn lên. “Thưa... thưa nữ thần?”
Nữ thần Athena mỉm cười châm biếm. “Con là kiến trúc sư, đúng chưa nào? Con đã nghiên cứu các kỹ thuật của chính Daedalus. Vậy ai là người tốt nhất được trao nhiệm vụ tái thiết kế đỉnh Olympus, và biến nó thành một tượng đài sẽ tồn tại cho đến một niên kỷ khác?”
“Ý mẹ là... con có thể thiết kế theo bất cứ điều gì con muốn?”
“Theo như ước muốn của trái tim con,” nữ thần nói. “Hãy xây cho chúng ta một thành phố trường tồn hàng ngàn năm.”
Thần Apollo góp ý. “Miễn là dựng càng nhiều tượng ta càng tốt.”
Nữ thần Aphrodite nhắc, “Cả ta nữa.”
“Này, cả ta nữa!” thần Ares không chịu kém. “Các bức tượng to lớn đi kèm với những thanh kiếm nhìn thật hoành tráng...”
“Được rồi!” nữ thần Athena ngắt lời. “Con bé hiểu ýrồi. Đứng lên đi, con gái của ta – kiến trúc sư chính thức của Olympus.”
Cô ấy đứng dậy với sự ngẩn ngơ và quay về lại bên cạnh tôi.
“Làm tốt lắm,” tôi cười cười và nói với cô ấy.
Đây là lần đầu tiên cô ấy không thể diễn đạt thành lời. “Tớ sẽ... tớ sẽ phải bắt đầu lên kế hoạch... rồi thì nào giấy vẽ, và, ừm, nào bút chì...”
“PERCY JACKSON!” Thần Poseidon xướng tên. Tên tôi vang khắp phòng.
Mọi tiếng nói cười im bặt. Căn phòng hoàn toàn im lặng chỉ có tiếng lửa kêu tách tách trong bếp lò. Ánh mắt mọi người đổ dồn về phía tôi – tất cả các vị thần, các á thần, các Cyclops, các tinh linh. Tôi bước ra giữa phòng ngai. Nữ thần Hestia nhìn tôi mỉm cười khích lệ. Giờ bà xuất hiện trong hình hài một cô gái trẻ, nữ thần dường như khá hạnh phúc và hài lòng vì lại được ngồi bên bếp lửa. Nụ cười của nữ thần động viên tôi bước tiếp.
Trước tiên, tôi cúi chào thần Zeus. Sau đó, tôi quỳ dưới chân cha tôi.
“Đứng dậy đi, con trai của ta,” thần Poseidon nói.
Tôi ngượng ngập đứng dậy.
“Một anh hùng vĩ đại phải được thưởng,” thần Poseidon nói. “Trong các vị ngồi đây, ai sẽ là người phủ nhận quyền chính đáng ấy của con ta?”
Tôi chờ ai đó bắt đầu. Các vị thần chưa bao giờ cùng nhau đồng ý bất cứ điều gì, và nhiều người trong số họ vẫn không thích tôi, nhưng không có bất cứ ai lên tiếng phản đối.
“Cả Hội đồng đều nhất trí,” thần Zeus nói. “Percy Jackson, ngươi sẽ nhận được một món quà từ các vị thần.”
Tôi ngần ngừ. “Bất cứ thứ gì sao?”
Thần Zeus trang trọng gật đầu. “Ta biết điều ngươi sẽ yêu cầu. Món quà lớn nhất trong tất cả các món quà. Đúng thế, nếu ngươi muốn nó, nó sẽ là của ngươi. Các vị thần đã không ban tặng món quà này cho một anh hùng là con người nào trong nhiều thế kỷ qua, nhưng Perseus Jackson – nếu ngươi mong ước có được nó, ngươi sẽ là một vị thần. Bất tử. Không chết. Ngươi sẽ phục vụ như một trợ tá cho cha ngươi mãi mãi.”
Tôi nhìn chằm ông ta, đầy kinh ngạc. “Ừm... một vị thần?”
Thần Zeus tròn mắt. “Có vẻ như là một vị thần ngốc nghếch. Nhưng đúng thế. Với sự nhất trí của cả Hội đồng, ta có thể làm cho ngươi trở nên bất tử. Mặc dầu ta phải chịu đựng ngươi mãi mãi.”
“Hừm,” thần Ares tính toán. “Điều đó có nghĩa ta có thể đập bẹp ngươi cứ mỗi lần mà ta muốn, và rồi ngươi sẽ quay lại để nhận nhiều hơn. Ta thích ý tưởng này.”
“Ta cũng đồng ý,” nữ thần Athena nói, mặc dầu bà ấy đang nhìn vào Annabeth.
Tôi liếc nhìn ra sau. Annabeth đang cố không đón ánh mắt của tôi. Mặt cô ấy xanh mét. Tôi nhớ lại hai năm trước đây, khi tôi nghĩ cô ấy sẽ chấp nhận lời thề với nữ thần Artemis và trở thành Thợ Săn. Tôi đã thực sự hoảng sợ, nghĩ rằng tôi sẽ mất cô ấy. Giờ cô ấy trông cũng khá giống tôi lúc đó.
Tôi nghĩ về Ba Nữ thần Mệnh, và cách tôi nhìn thấy cuộc đời mình trôi qua. Tôi có thể tránh được tất cả các điều đó. Không già đi, không chết, không nằm dưới mộ sâu lạnh lẽo. Tôi có thể mãi mãi ở lứa tuổi thanh thiếu niên này, điều quan trọng nhất là sức mạnh và bất tử, phục vụ cha tôi. Tôi có thể có sức mạnh và cuộc sống vĩnh hằng.
Ai có thể khước từ điều đó?
Rồi tôi nhìn Annabeth. Tôi nghĩ về những người bạn ở trại của tôi – anh Charles Beckendorf, Michael Yew, Silena Beauregard, và rất nhiều các á thần khác giờ đã ngã xuống. Tôi cũng nghĩ về Ethan Nakamura và Luke.
Và tôi biết mình phải làm gì.
“Không,” tôi nói.
Cả Hội đồng lặng đi. Các thần cau mày nhìn nhau, tưởng mình nghe lầm.
“Không ư?” thần Zeus nói. “Ngươi đang... bỏ qua món quà hào phóng của chúng ta sao?”
Giọng thần đvẻ đe dọa, như thể sấm sét sắp nổ ra.
“Tôi rất vinh dự,” tôi nói. “Xin đừng hiểu lầm tôi. Chỉ là... tôi còn nhiều việc phải làm. Với lại, tôi không thể bỏ học được. Tôi phải học cho xong hai năm phổ thông trung học.”
Tất cả các thần đều đang trừng mắt nhìn tôi, nhưng Annabeth đã lấy tay che miệng với vẻ mặt rất ngạc nhiên. Đôi mắt cô ấy đang sáng lấp lánh. Và điều đó có thể bù đắp cho điều tôi vừa từ chối.
“Thế nhưng tôi vẫn muốn có một món quà,” tôi nói. “Các ngài hứa sẽ đáp ứng ước muốn của tôi phải không?”
Thần Zeus suy nghĩ trong giây lát. “Nếu trong khả năng của bọn ta.”
“Tất nhiên,” tôi nói. “Và nó thậm chí cũng chả khó khăn gì. Nhưng tôi cần các ngài hứa với Sông Styx.”
“Gì chứ?” thần Dionysus kêu lên. “Ngươi dám không tin chúng ta ư?”
“Có người đã từng nói với tôi rằng,” tôi nói, và nhìn thần Hades, “tôi nên luôn tin vào những lời thề thiêng liêng.”
Thần Hades nhún vai. “Thật có lỗi.”
“Rất tốt!” thần Zeus gầm gừ. “Nhân danh Hội đồng, chúng ta thề với sông Styx rằng sẽ đáp ứng yêu cầu hợp lý của ngươi miễn là nó nằm trong quyền lực của ta.”
Các thần xì xào đồng tình. Sấm vang rền, rung chuyển cả phòng ngai. Thỏa thuận chính thức có hiệu lực.
“Từ nay trở đi, tôi muốn các thần đều phải chính thức thừa nhận các con của mình,” tôi nói. “Tất cả các người con... của tất cả các vị thần.”
Các cư dân đáng kính nhất của đỉnh Olympus đều khó chịu chuyển tư thế ngồi.
“Percy,” cha tôi nói, “chính xác thì con muốn gì?”
“Kronos không thể trỗi dậy nếu không có á thần bị cha mẹ bỏ rơi,” tôi nói. “Họ cảm thấy giận dữ, căm phẫn và không được yêu thương, và họ đã có một lý do chính đáng.”
Hai cánh mũi quý phái của thần Zeus nở to. “Ngươi dám buộc tội...”
“Sẽ không có thêm những đứa trẻ không được thừa nhận,” tôi nói. “Tôi muốn các thần hứa sẽ thừa nhận con cái mình – tất cả các á thần – khi chúng mười ba tuổi. Họ sẽ không bị bỏ quên trên toàn thế giới, tự mình sống sót với sự định đoạt của các con quái vật. Tôi muốn họ được thừa nhận và được đưa đến trại để họ có thể được huấn luyện tử tế để học cách tồn tại.”
“Này, hượm chút đã,” thần Apollo nói, nhưng tôi vẫn nói tiếp.
“Và các tiểu thần,” tôi nói. “Nữ thần Nemesis, nữ thần Hecate, thần Morpheus, thần Janus, nữ thần Hebe – tất cả họ đều xứng đáng nhận được một lệnh đại xá và có nhà trong trại Con Lai. Con cái họ cũng phải có danh phận. Calypso và những Titan yêu hòa bình khác cũng nên được tha thứ. Và thần Hades...”
Thần chết quát, “Ngươi gọi ta là tiểu thần ư?”
“Không, thưa ngài,” tôi nói nhanh. “Nhưng con cái của ngài cũng không nên bị bỏ quên. Họ nên có một nhà ở trại. Nico đã chứng minh được điều đó. Sẽ không được tống các á thần không được thừa nhận vào nhà thần Hermes nữa. Họ luôn khổ sở vì không biết bố mẹ mình là ai. Mọi thần lớn nhỏ đều phải có nhà riêng cho con cái mình ở trại. Và không còn hiệp ước Bộ Tam Vĩ Đại. Vì nó đã không còn hiệu lực nữa. Các ngài cũng phải ngừng việc cố loại bỏ các á thần có sức mạnh. Thay vào đó chúng ta phải huấn luyện và chấp nhận họ. Tất cả con cái của các vị thần sẽ được chào đón và được tôn trọng đối xử. Đó là ước muốn của tôi.”
Thần Zeus khịt mũi. “Đó là tất cả sao?”
“Percy,” thần Poseidon nói, “con yêu cầu quá nhiều. Con đã quá lạm dụng.”
“Tôi nắm giữ lời thề của các ngài đấy,” tôi nói. “Tất cả các ngài.”
Tất cả các ánh mắt nghiêm khắc đều chiếu vào tôi. Ngạc nhiên thay, nữ thần Athena là người cất tiếng đầu tiên: “Thằng bé nói đúng. Chúng ta đã không khôn ngoan khi bỏ mặc con cái mình. Thực tế đã chứng minh đó là điểm yếu chiến lược và gần như khiến chúng ta gần như bị tuyệt diPercy Jackson – ta từng có những nghi ngại về ngươi, nhưng có lẽ...” Bà ấy liếc nhìn Annabeth và rồi nói như thể những từ đó đều có vị chua. “Có lẽ ta đã sai. Tôi đề nghị chúng ta hãy chấp nhận giải pháp của cậu bé.”
“Hừm,” thần Zeus nói. “Bị bảo phải làm gì bởi một thằng nhóc. Nhưng ta cho là...”
“Tất cả cùng biểu quyết nào,” thần Hermes nói.
Các thần đều giơ tay tỏ ý tán thành.
“Ừm, cám ơn,” tôi nói.
Tôi quay người lại, nhưng trước khi tôi có thể rời đi, thần Poseidon gọi lớn. “Đội quân danh dự!”
Lập tức đội quân Cyclops tiến lên trước và tạo thành hai hàng kéo dài từ các ngai cho đến cánh cửa – tạo thành một lối đi hẹp cho tôi bước qua. Tất cả họ đều đứng nghiêm.
“Tất cả chào, Percy Jackson,” Tyson nói. “Anh hùng của đỉnh Olympus... và là anh trai của tôi!”
Từ hồi mười hai tuổi chứng kiến ba bà già cắt sợi dây sinh mệnh ở quầy bán hoa quả bên đường, tôi không gặp lại họ nữa. Lúc ấy tôi rất sợ họ, và bây giờ vẫn chưa hết sợ ba bà già ghê gớm với những chiếc túi có các kim đan và cuộn sợi.
Một bà nhìn tôi. Dù bà ta không nói nửa lời, cuộc đời tôi chợt hiện ra trước mắt. Thốt nhiên, tôi được hai mươi tuổi. Rồi tôi ở độ tuổi trung niên. Rồi tôi già và chết đi. Tất cả sức mạnh rời bỏ cơ thể tôi, và tôi nhìn thấy bia mộ và phần mộ trống không, rồi một quan tài đang được hạ thấp xuống lòng đất. Tất cả điều đó chỉ diễn ra chưa đến một giây.
Đã xong, bà ta nói.
Một Nữ thần Mệnh đưa cao một mảnh sợi màu xanh dương – và tôi biết đó chính là sợi dây mà tôi đã nhìn thấy cách đây bốn năm, sợi dây mệnh mà tôi đã chứng kiến khi họ cắt đứt nó. Tôi đã nghĩ đó chính là cuộc đời tôi. Giờ tôi nhận ra nó thuộc về Luke. Họ đang cho tôi thấy rằng sẽ phải hy sinh mạng sống mới có thể sửa chữa được các sai lầm đã pha
Họ nâng xác Luke giờ được quấn trong một tấm vải liệm màu trắng và xanh lục, bắt đầu mang nó ra khỏi phòng ngai.
“Chờ đã,” thần Hermes lên tiếng.
Thần của những người đưa tin mặc trang phục kinh điển với áo Hy Lạp trắng, sandal và mũ sắt. Đôi cánh trên mũ sắt của ông vỗ cánh khi ông bước đi. Hai con rắn George và Martha đang quấn quanh cây y hiệu, lầm bầm, Luke, Luke đáng thương
Tôi nghĩ về bà May Castellan, thui thủi một mình trong bếp, đang nướng những chiếc bánh cookie, và làm sandwich cho cậu con trai sẽ không bao giờ quay về nhà.
Thần Hermes mở khuôn mặt Luke ra và hôn lên trán anh ta. Ông thì thầm một vài từ bằng tiếng Hy Lạp cổ – lời chúc phúc cuối cùng.
“Tạm biệt,” ông thì thầm. Đoạn gật đầu cho phép Ba Nữ thần Mệnh mang xác con ông đi.
Khi họ rời đi, tôi nghĩ về lời Đại Tiên Tri. Giờ tôi đã hiểu rõ những lời trong đó. Linh hồn của người anh hùng, vũ khí bị nguyền rủa sẽ đón lấy. Người anh hùng đó là Luke. Vũ khí bị nguyền rủa là con dao mà anh ta từng đưa cho Annabeth rất lâu về trước – bị nguyền rủa bởi Luke đã phá bỏ lời hứa, phản bội lại bạn bè. Sự lựa chọn duy nhất sẽ kết thúc cuộc đời của cậu ta. Sự lựa chọn của tôi – đưa con dao đó cho anh ta, và tin điều Annabeth đã tin, rằng anh ta vẫn còn có khả năng sửa chữa được các sai lầm trong quá khứ. Đỉnh Olympus sẽ bảo toàn hoặc san bằng. Với việc hy sinh chính mình, anh ta đã cứu được đỉnh Olympus. Rachel đã nói đúng. Cuối cùng, tôi thật sự không phải là một anh hùng. Người đó chính là Luke.
Và tôi hiểu thêm điều khác nữa: Khi Luke đằm mình trong dòng sông Styx, anh ta chắc đã phải tập trung vào điều gì đó quan trọng sẽ giữ anh ta với cuộc sống con người. Nếu không, anh ta đã bị phân hủy trong dòng Styx. Tôi đã nhìn thấy Annabeth, và tôi có cảm giác anh ta cũng đã nhìn thấy điều tương tự. Anh ta đã tưởng tượng ra các hình ảnh mà nữ thần Hestia đã cho tôi thấy – về chính mình quay trở lại những ngày tháng xưa cũ cùng với Thalia và Annabeth, khi anh ta hứa rằng họ sẽ là một gia đình. Việc làm tổn thương Annabeth trong trận chiến đã làm cho anh ta nhớ lại lời hứa đó. Điều đó cho phép lương tâm con người trong anh ta lại tiếp quản cơ thể, và đánh bại Kronos. Điểm yếu của anh ta – gót chân Achilles của anh ta – đã sống tất cả chúng tôi.
Đứng cạnh tôi, Annabeth khuỵu xuống. Tôi tóm được cô ấy nhưng cô ấy kêu lên đau đớn, và tôi nhận ra mình đang tóm lấy cánh tay gãy của cô ấy.
“Ối, thần thánh ơi,” tôi nói. “Annabeth, tớ xin lỗi.”
“Không sao đâu mà,” cô ấy vừa dứt lời, rồi ngất đi trên tay tôi.
Tôi la lên, “Cô ấy cần giúp đỡ!”
“Để ta.” Thần Apollo bước lên. Áo giáp lửa của ông sáng đến nỗi thật khó để nhìn vào nó, và cặp kính Ray-Bans tương xứng, cùng nụ cười hoàn hảo khiến ông ta trông giống một người mẫu nam quảng cáo cho bộ giáp chiến trận. “Thần của y học, xin hết lòng phục vụ.”
Thần đưa tay ngang qua mặt Annabeth và nói một câu thần chú. Lập tức, mọi vết bầm mờ đi. Các vết chém và sẹo biến mất. Cánh tay cô lành hẳn và cô ấy thở phào trong giấc ngủ.
Thần Apollo cười toe toét. “Chỉ vài phút nữa, cô bé sẽ trở lại bình thường. Vừa đủ thời gian để ta sáng tác ra một bài thơ về chiến thắng của chúng ta: ‘Apollo và những người bạn cứu lấy Olympus.’ Hay, đúng không?”
“Cảm ơn ngài, thần Apollo,” tôi nói. “Tôi, ừm, sẽ để cho người nghiên cứu bài thơ đó.”
Một vài giờ tiếp theo đều rất mơ hồ. Tôi nhớ lời hứa với mẹ tôi. Thần Zeus thậm chí không buồn chớp mắt khi nghe yêu cầu kỳ lạ của tôi. Ông ấy búng tay và thông báo cho tôi biết rằng phía trên đỉnh Tòa nhà Empire State hiện đang được thắp sáng bằng các ánh đèn màu xanh biển. Hầu hết mọi người đều sẽ tự hỏi việc đó có nghĩa gì, nhưng mẹ tôi biết rõ: tôi còn sống. Đỉnh Olympus đã được cứu.
Các vị thần bắt tay sửa sang lại phòng ngai, điều đó được thực hiện với tốc độ cực kỳ thần tốc khi mười hai người đầy sức mạnh cùng bắt tay làm việc. Grover và tôi chăm sóc những người bị thương. Ngay khi cây cầu bắc ngang trời được tái thiết, chúng tôi chào đón những bạn còn sống sót qua trận chiến. Các Cyclops đã cứu Thalia ra khỏi bức tượng đổ. Dù phải chống nạng, nhưng cô ấy hoàn toàn bình an. Connor và Travis đã sống sót chỉ với vài vết thương nhỏ. Họ cam đoan với tôi rằng họ thậm chí đã không hôi của quá nhiều rằng cha mẹ tôi đều bình an, mặc dầu họ không được phép lên đỉnh Olympus. Con O’Leary đã đào được bác Chiron ra khỏi đống gạch vụn và vội vã đưa bác ấy về trại. Anh em nhà Stoll trông lo lắng cho vị nhân mã già, nhưng ít nhất bác ấy vẫn còn sống. Katie Gardner báo cáo rằng cô thấy Rachel Elizabeth Dare chạy ra khỏi Tòa nhà Empire State vào cuối cuộc chiến. Rachel trông không bị thương gì, nhưng không ai biết cô ấy đâu, điều đó cũng làm tôi không khỏi lo lắng.
Nico di Angelo lên đỉnh Olympus với sự chào đón của một anh hùng. Cha cậu ta ở ngay sát bên, bất chấp thực tế rằng thần Hades chỉ được phép lên đỉnh Olympus vào đúng ngày Đông chí. Vị thần của cái chết trông khá ngạc nhiên khi những người bà con vỗ vào lưng ông ta. Tôi nghi ngờ ông ta chưa bao giờ có được sự chào đón nhiệt tình như thế này trước đây.
Clarisse đi vào, vẫn còn run rẩy vì khoảng thời gian ở trong khối băng, và thần Ares thét lớn, “Đó là con gái ta!”
Vị thần chiến tranh vò đầu và đấm vào lưng cô ta, nói cô là chiến binh giỏi nhất mà ông ấy từng thấy. “Về việc giết con drakon ư? Đó là điều ta đang nói đến!”
Cô ta quá sung sướng. Tất cả những gì cô ta có thể làm là gật đầu và chớp mắt, như thể cô sợ ông ta đang bắt đầu đánh mình, nhưng cuối cùng cô ta cũng nở nụ cười rất tươi.
Nữ thần Hera và thần Hephaestus đi qua trước mặt tôi. Và khi thần Hephaestus hơi gắt gỏng với tôi vì đã nhảy lên ngai của ông, ông ấy nghĩ tôi đã làm “một việc khá xuất sắc.”
Nữ thần Hera khịt mũi xem thường. “Ta cho là hiện ta sẽ không tiêu diệt ngươi và cô gái nhỏ bé đó.”
“Annabeth đã cứu đỉnh Olympus,” tôi nói với bà ta. “Cô ấy đã thuyết phục Luke chống lại Kronos.”
“Hừm,” nữ thần Hera nói. Bà ta quay người rời đi trong tức giận, nhưng tôi đoán cuộc sống của chúng tôi sẽ được an toàn, ít nhất là trong một quãng thời gian ngắn.
Đầu thần Dionysus vẫn quấn băng trắng xóa. Ông ấy nhìn tôi từ đầu đến chân, đoạn bảo. “Ừm, Percy Jackson. Ta nhìn thấy Pollux bình an vô sự, vì thế ta cho rằng ngươi không hoàn toàn vô dụng. Ta cho là tất cả đều nhờ vào sự dạy dô
“Ừm, đúng thế, thưa ngài,” tôi nói.
Ngài D. gật đầu. “Nhờ sự dũng cảm của ta, thần Zeus đã cắt một nửa thời gian quản thúc ta ở cái trại nghèo nàn đó. Ta giờ chỉ phải ở đó năm mươi năm, thay vì một trăm năm như trước.”
“Năm mươi năm, sao?” Tôi cố tưởng tượng ra việc phải chịu đựng thần Dionysus cho đến khi tôi là một lão già, giả sử nếu tôi còn sống được lâu như thế.
“Đừng tỏ ra kích động thế, Jackson,” ông ta nói, và tôi nhận ra ông ta đang nói đúng tên của tôi. “Ta vẫn lên kế hoạch làm cho cuộc sống của ngươi trở nên khổ sở đấy.”
Tôi không thể không mỉm cười. “Dĩ nhiên.”
“Vậy chúng ta hiểu nhau rồi nhé.” Ông ta xoay người lại và bắt đầu sửa chữa cái ngai bằng dây nho bị lửa làm cháy xém.
Grover vẫn ở bên tôi. Thỉnh thoảng cậu ấy lại bật khóc. “Quá nhiều tinh linh tự nhiên đã chết, Percy. Quá nhiều.”
Tôi ôm lấy cậu ấy và đưa cho cậu ấy một mảnh vải để hỷ mũi. “Cậu đã làm tốt lắm, Anh bạn dê. Chúng ta sẽ bắt đầu từ điều đó. Chúng ta sẽ trồng thêm cây xanh. Chúng ta sẽ làm sạch các công viên. Những người bạn của cậu sẽ được tái sinh ở một thế giới tốt đẹp hơn.”
Cậu ấy sụt sịt đầy buồn chán. “Tớ... tớ cho là thế. Nhưng trước đây tớ thật vất vả mới tập hợp họ lại. Tớ vẫn là một người bị ruồng bỏ. Tớ khó có thể làm cho bất cứ ai lắng nghe tớ nói về thần Pan. Giờ liệu họ có lại nghe lời tớ nữa không? Tớ đã đẩy họ vào chỗ chết.”
“Họ sẽ lắng nghe,” tôi khẳng định. “Vì cậu quan tâm đến họ. Cậu quan tâm về Thiên nhiên nhiều hơn bất cứ ai.”
Cậu ấy cố mỉm cười. “Cảm ơn, Percy. Tớ hy vọng... tớ hy vọng cậu biết tớ thật sự tự hào khi được là bạn cậu.”
Tôi vỗ lên cánh tay của cậu ấy. “Luke đã nói đúng một điều, anh bạn. Cậu là thần rừng dũng cảm nhất mà tớ từng gặp.”
Cậu ấy đỏ mặt, nhưng trước khi cậu ấy có thể nói bất cứ điều gì, tiếng tù và bằng ốc xà cừ vang lên. Đội quân của thần Poseidon đi vào phòng ngai.
“Anh Percy!” Tyson hét lớn. Cậu ấy lao về phía tôi với hai tay mở rộng. May thay cậu ấy đã thu nhỏ người lại bằng tầm vóc người thường. Vì thế, cái ôm của Tyson như thể bị tông bởi một chiếc máy kéo, chứ không phải toàn bộ trang trại.
“Anh không chết!” Tyson nói.
“Ừ!” Tôi gật đầu. “Ngạc nhiên không?”
Cậu vỗ hai tay và cười đầy hạnh phúc. “Em cũng không chết này. Úi! Bọn em đã xích gã Typhon nhé. Việc đó thật vui!”
Phía sau lưng cậu ấy, năm mươi Cyclops được vũ trang đầy đủ cười lớn và vỗ tay vào nhau.
“Tyson đã dẫn đầu,” một người quát lớn. “Cậu ta dũng cảm!”
“Dũng cảm nhất trong các Cyclops!” một người khác lại gầm lên.
Tyson đỏ mặt. “Có gì đâu.”
“Anh đã nhìn thấy em!” tôi nói. “Em thật tuyệt!”
Tôi nghĩ Grover tội nghiệp sẽ ngất xỉu mất. Cậu ấy sợ các Cyclops như chết. Nhưng cậu ấy thật can đảm nói, “Đúng thế. Ừm... ba tiếng hoan hô dành cho Tyson!”
“YAAARRRRRR!” toàn đội Cyclops đồng thanh.
“Làm ơn, đừng ăn thịt tôi,” Grover lẩm bẩm, nhưng tôi không nghĩ có ai nghe được câu đó ngoài tôi.
Những tiếng tù và lại vang lên. Nhóm Cyclops rẽ ra, và cha tôi thong thả đi vào phòng ngai với bộ giáp chiến trận, cây đinh ba phát sáng trong tay ông.
“Tyson!” ông ấy gầm lên. “Làm tốt lắm, con trai của ta. Và Percy...” Khuôn mặt ông trở nên nghiêm nghị. Ông vẫy ngón tay về phía tôi, và trong một giây tôi sợ ông sẽ hạ gục tôi. “Ta thậm chí tha cho con cái tội ngồi lên ngai của cha. Con đã cứu được đỉnh Olympus!
Ông giang tay ra và ôm lấy tôi. Dù hơi ngượng, tôi chợt nhận mình chưa bao giờ thực sự ôm cha tôi trước đây. Người ông ấm áp – giống hệt con người, và ông ấy có mùi của bãi biển đầy muối và không khí trong lành của đại dương.
Lúc buông tay, ông nhìn tôi cười hiền hậu. Tôi cảm thấy quá tuyệt đến nỗi tôi phải thừa nhận là mình đã rơm rớm nước mắt. Tôi đoán cho đến tận thời điểm đó, tôi đã không cho phép chính mình nhận ra rằng tôi đã khiếp sợ như thế nào trong một vài ngày qua.
“Cha ơi...”
“Suỵt,” ông nói. “Không có anh hùng nào là không sợ hãi, Percy. Và con đã vượt trội hơn bất cứ anh hùng nào. Ngay cả Hercules...”
“ANH POSEIDON!” có tiếng gầm lên..
Thần Zeus đã an tọa trên ngai. Ông ta liếc nhìn cha tôi từ phía bên kia phòng, trong khi các vị thần khác đều đi đến và ngồi vào các ngai của họ. Ngay cả thần Hades cũng có mặt. Ông ta đang ngồi trên một chiếc ghế đá đơn giản dành cho khách ở cạnh bếp lửa. Nico ngồi xếp bằng trên nền nhà, sát chân cha cậu.
“Ừm, anh Poseidon sao hả?” thần Zeus cau có. “Có phải anh quá tự hào đến nỗi không muốn tham dự hội đồng cùng bọn em, anh trai?”
Tôi tưởng thần Poseidon sẽ nổi giận, nhưng ông chỉ nhìn và nháy mắt với tôi. “Tôi rất lấy làm vinh dự, thưa Chúa tể Zeus.”
Tôi đoán phép lạ đang xảy ra. Thần Poseidon bình thản đi về phía chiếc ghế câu cá của mình và Hội đồng Olympus chính thức khai mạc.
Khi thần Zeus đang nói – một bài diễn văn dài về sự dũng cảm của các thần, vân... vân.. – Annabeth đi vào và đứng kế bên tôi. Cô ấy trông khỏe mạnh so với người vừa mới ngất xỉu.
“Bỏ lỡ nhiều không?” cô ấy thì thầm.
“Đến giờ, vẫn chưa có ai định giết chúng ta,” tôi thì thào đáp lại.
“Lần đầu tiên trong ngày.”
Tôi bật cười. Lập tức Grover chọc vào sườn tôi vì nữ thần Hera vừa nguýt chúng tôi một cái rõ dài.
“Thay mặt cho anh chị em,” thần Zeus nói. “Chúng ta cảm ơn...” Ông ta hắng giọng, như thể những từ đó thật khó phát ra. “...ừm, cảm ơn sự trợ giúp của anh Hades.”
Thần chết cúi đầu. Khuôn mặt ông ta toát ra sự tự mãn, nhưng tôi đoán ông ta có quyền làm điều đó. Ông ta vỗ vai Nico, và chưa bao giờ tôi thấy cậu ta hạnh phúc hơn thế.
“Và, dĩ nhiên,” thần Zeus tiếp tục, mặc dầu ông ta trông như thể quần ông ta đang bốc cháy, “chúng ta phải... ừm... cảm ơn anh Poseidon.”
“Anh xin lỗi, em trai,” thần Poseidon nói. “Nhưng cảm ơn về điều gì?”
“Chúng ta phải cảm ơn anh Poseidon,” thần Zeus làu bàu. “Nếu không có anh ấy... tình thế sẽ khó khăn.”
“Khó khăn ư?” Thần Poseidon làm như vô tình hỏi.
“Bất khả thi,” thần Zeus nói. “Chúng ta không thể đánh bại Typhon.”
Các thần xì xào đồng tình và giộng vũ khí của họ ra hiệu tán dương.
“Và cũng cho phép chúng ta,” thần Zeus tiếp tục, “cảm ơn các anh hùng á thần trẻ tuổi, những người đã bảo vệ tốt đỉnh Olympus – cho dù có một vài vết mẻ ở ngai của ta.”
Ông ta gọi Thalia bước lên đầu tiên, vì cô ấy là con gái ông, và hứa sẽ bổ nhiệm thêm các vị trí cho nhóm Thợ Săn.
Nữ thần Artemis mỉm cười. “Ngươi đã làm rất tốt, trợ tá của ta. Ngươi đã làm cho ta thật hãnh diện, và tất cả các Thợ Săn đã hy sinh vì phục vụ ta sẽ không bao giờ bị quên lãng. Họ sẽ được an nghỉ ở Elysium, ta bảo đảm điều đó.”
Nữ thần liếc nhìn thần Hades.
Ông ta nhún vai. “Chắc là có.”
Nữ thần Artemis liếc nhìn ông ta lâu hơn.
“Chấp nhận,” thần Hades làu bàu. “Ta sẽ nhanh chóng hoàn tất thủ tục lên đó.”
Thalia cười rạng rỡ với sự hãnh diện. “Cảm ơn, thưa nữ thần.” Cô ấy cúi chào các vị thần, thậm chí cả thần Hades, rồi đi cà nhắc đến đứng bên nữ thần Artemis.
“Tyson, con trai thần Poseidon!” thần Zeus gọi. Tyson trông khá sợ hãi, nhưng cậu ấy đi đến đứng giữa Hội đồng, và thần Zeus càu nhàu.
“Cậu ta đã không bỏ bất cứ bữa ăn nào, đúng không?” thần Zeus lẩm bẩm. “Tyson, vì sự dũng cảm trong cuộc chiến vừa qua, và vì sự chỉ huy các Cyclops, ngươi được chỉ định làm đại tướng các đội quân của đỉnh Olympus. Từ nay trở đi, ngươi sẽ lãnh đạo những người anh em của mình tham chiến bất cứ lúc nào các thần yêu cầu. Và ngươi sẽ có một... ừm... ngươi thích loại vũ khí nào? Một thanh kiếm? Một cái rìu?”
“Que!” Tyson nói, chìa ra cây dùi cui đã bị gãy.
“Rất tốt,” thần Zớt đáp. “Chúng ta sẽ cấp cho ngươi một cái, ừm, cái que mới. Cái que tốt nhất có thể tìm thấy trên đời.”
“Hoan hô!” Tyson reo ầm lên, và tất cả các Cyclops chúc mừng và đấm mạnh vào lưng em tôi khi cậu ấy quay về nhóm họ.
“Thần rừng Grover Underwood!” thần Dionysus xướng to.
Grover hồi hộp bước lên phía trước.
“Ôi, ngừng việc nhai áo sơmi của ngươi đi,” thần Dionysus mắng. “Nói thật nhé, ta sẽ không làm ngươi nổ tung đâu. Vì sự dũng cảm và hy sinh, blah blah blah, và vì không may chúng ta còn một chỗ trống, các thần đồng thuận ghi tên ngươi vào danh sách Hội đồng Trưởng lão Cloven.”
Grover xỉu ngay tại chỗ.
“Ôi, thật tuyệt.” thần Dionysus thở dài khi một vài nữ thủy thần đi đến giúp Grover. “Được rồi, khi cậu ta tỉnh lại, ai đó hãy nói rằng cậu ta sẽ không còn là người bị ruồng bỏ nữa, và rằng từ này về sau, tất cả các thần rừng, các nữ thủy thần và các tinh linh tự nhiên khác sẽ đối xử với cậu ta như Chúa tể của Thiên nhiên, với tất cả các quyền, đặc ân, và sự tôn kính, blah, blah, blah. Giờ thì làm ơn, lôi cậu ta ra ngoài trước khi cậu ta tỉnh lại và bắt đầu xỉu tiếp cho xem.”
“THỨC ĂNNNNN,” Grover rên rỉ, khi các tinh linh tự nhiên mang cậu ấy đi.
Tôi đoán Grover sẽ ổn thôi. Cậu ấy sẽ tỉnh dậy và trở thành Chúa tể của Thiên nhiên với một đám nữ thủy thần xinh đẹp vây quanh chăm sóc. Đời còn gì tệ hơn.
Nữ thần Athena cất tiếng gọi, “Annabeth Chase, con gái của ta.”
Bóp nhẹ tay tôi, Annabeth bước lên trước và quỳ ở chân mẹ cô ấy.
Nữ thần Athena mỉm cười. “Con, con gái của ta, con đã vượt quá mọi kỳ vọng. Con đã sử dụng trí thông minh, sức mạnh, và dũng cảm để bảo vệ thành phố này, và trung tâm quyền lực của chúng ta. Chúng ta nhận ra rằng đỉnh Olympus hiện giờ... ừm, như một bãi rác. Những gì mà tên chúa tể Titan đó đã tàn phá sẽ phải được sửa sang lại. Dĩ nhiên chúng ta có thể tái xây dựng lại nó bằng phép thuật, và biến thành phố trở lại như nó trước đây. Nhưng các thần cảm thấy rằng thành phố có thể được cải tiến. Chúng ta xem đây như là một cơ hội. Và con, con gái của ta, con sẽ là người trình bày các đổi mới đó.”
Annabeth ngỡ ngàng nhìn lên. “Thưa... thưa nữ thần?”
Nữ thần Athena mỉm cười châm biếm. “Con là kiến trúc sư, đúng chưa nào? Con đã nghiên cứu các kỹ thuật của chính Daedalus. Vậy ai là người tốt nhất được trao nhiệm vụ tái thiết kế đỉnh Olympus, và biến nó thành một tượng đài sẽ tồn tại cho đến một niên kỷ khác?”
“Ý mẹ là... con có thể thiết kế theo bất cứ điều gì con muốn?”
“Theo như ước muốn của trái tim con,” nữ thần nói. “Hãy xây cho chúng ta một thành phố trường tồn hàng ngàn năm.”
Thần Apollo góp ý. “Miễn là dựng càng nhiều tượng ta càng tốt.”
Nữ thần Aphrodite nhắc, “Cả ta nữa.”
“Này, cả ta nữa!” thần Ares không chịu kém. “Các bức tượng to lớn đi kèm với những thanh kiếm nhìn thật hoành tráng...”
“Được rồi!” nữ thần Athena ngắt lời. “Con bé hiểu ýrồi. Đứng lên đi, con gái của ta – kiến trúc sư chính thức của Olympus.”
Cô ấy đứng dậy với sự ngẩn ngơ và quay về lại bên cạnh tôi.
“Làm tốt lắm,” tôi cười cười và nói với cô ấy.
Đây là lần đầu tiên cô ấy không thể diễn đạt thành lời. “Tớ sẽ... tớ sẽ phải bắt đầu lên kế hoạch... rồi thì nào giấy vẽ, và, ừm, nào bút chì...”
“PERCY JACKSON!” Thần Poseidon xướng tên. Tên tôi vang khắp phòng.
Mọi tiếng nói cười im bặt. Căn phòng hoàn toàn im lặng chỉ có tiếng lửa kêu tách tách trong bếp lò. Ánh mắt mọi người đổ dồn về phía tôi – tất cả các vị thần, các á thần, các Cyclops, các tinh linh. Tôi bước ra giữa phòng ngai. Nữ thần Hestia nhìn tôi mỉm cười khích lệ. Giờ bà xuất hiện trong hình hài một cô gái trẻ, nữ thần dường như khá hạnh phúc và hài lòng vì lại được ngồi bên bếp lửa. Nụ cười của nữ thần động viên tôi bước tiếp.
Trước tiên, tôi cúi chào thần Zeus. Sau đó, tôi quỳ dưới chân cha tôi.
“Đứng dậy đi, con trai của ta,” thần Poseidon nói.
Tôi ngượng ngập đứng dậy.
“Một anh hùng vĩ đại phải được thưởng,” thần Poseidon nói. “Trong các vị ngồi đây, ai sẽ là người phủ nhận quyền chính đáng ấy của con ta?”
Tôi chờ ai đó bắt đầu. Các vị thần chưa bao giờ cùng nhau đồng ý bất cứ điều gì, và nhiều người trong số họ vẫn không thích tôi, nhưng không có bất cứ ai lên tiếng phản đối.
“Cả Hội đồng đều nhất trí,” thần Zeus nói. “Percy Jackson, ngươi sẽ nhận được một món quà từ các vị thần.”
Tôi ngần ngừ. “Bất cứ thứ gì sao?”
Thần Zeus trang trọng gật đầu. “Ta biết điều ngươi sẽ yêu cầu. Món quà lớn nhất trong tất cả các món quà. Đúng thế, nếu ngươi muốn nó, nó sẽ là của ngươi. Các vị thần đã không ban tặng món quà này cho một anh hùng là con người nào trong nhiều thế kỷ qua, nhưng Perseus Jackson – nếu ngươi mong ước có được nó, ngươi sẽ là một vị thần. Bất tử. Không chết. Ngươi sẽ phục vụ như một trợ tá cho cha ngươi mãi mãi.”
Tôi nhìn chằm ông ta, đầy kinh ngạc. “Ừm... một vị thần?”
Thần Zeus tròn mắt. “Có vẻ như là một vị thần ngốc nghếch. Nhưng đúng thế. Với sự nhất trí của cả Hội đồng, ta có thể làm cho ngươi trở nên bất tử. Mặc dầu ta phải chịu đựng ngươi mãi mãi.”
“Hừm,” thần Ares tính toán. “Điều đó có nghĩa ta có thể đập bẹp ngươi cứ mỗi lần mà ta muốn, và rồi ngươi sẽ quay lại để nhận nhiều hơn. Ta thích ý tưởng này.”
“Ta cũng đồng ý,” nữ thần Athena nói, mặc dầu bà ấy đang nhìn vào Annabeth.
Tôi liếc nhìn ra sau. Annabeth đang cố không đón ánh mắt của tôi. Mặt cô ấy xanh mét. Tôi nhớ lại hai năm trước đây, khi tôi nghĩ cô ấy sẽ chấp nhận lời thề với nữ thần Artemis và trở thành Thợ Săn. Tôi đã thực sự hoảng sợ, nghĩ rằng tôi sẽ mất cô ấy. Giờ cô ấy trông cũng khá giống tôi lúc đó.
Tôi nghĩ về Ba Nữ thần Mệnh, và cách tôi nhìn thấy cuộc đời mình trôi qua. Tôi có thể tránh được tất cả các điều đó. Không già đi, không chết, không nằm dưới mộ sâu lạnh lẽo. Tôi có thể mãi mãi ở lứa tuổi thanh thiếu niên này, điều quan trọng nhất là sức mạnh và bất tử, phục vụ cha tôi. Tôi có thể có sức mạnh và cuộc sống vĩnh hằng.
Ai có thể khước từ điều đó?
Rồi tôi nhìn Annabeth. Tôi nghĩ về những người bạn ở trại của tôi – anh Charles Beckendorf, Michael Yew, Silena Beauregard, và rất nhiều các á thần khác giờ đã ngã xuống. Tôi cũng nghĩ về Ethan Nakamura và Luke.
Và tôi biết mình phải làm gì.
“Không,” tôi nói.
Cả Hội đồng lặng đi. Các thần cau mày nhìn nhau, tưởng mình nghe lầm.
“Không ư?” thần Zeus nói. “Ngươi đang... bỏ qua món quà hào phóng của chúng ta sao?”
Giọng thần đvẻ đe dọa, như thể sấm sét sắp nổ ra.
“Tôi rất vinh dự,” tôi nói. “Xin đừng hiểu lầm tôi. Chỉ là... tôi còn nhiều việc phải làm. Với lại, tôi không thể bỏ học được. Tôi phải học cho xong hai năm phổ thông trung học.”
Tất cả các thần đều đang trừng mắt nhìn tôi, nhưng Annabeth đã lấy tay che miệng với vẻ mặt rất ngạc nhiên. Đôi mắt cô ấy đang sáng lấp lánh. Và điều đó có thể bù đắp cho điều tôi vừa từ chối.
“Thế nhưng tôi vẫn muốn có một món quà,” tôi nói. “Các ngài hứa sẽ đáp ứng ước muốn của tôi phải không?”
Thần Zeus suy nghĩ trong giây lát. “Nếu trong khả năng của bọn ta.”
“Tất nhiên,” tôi nói. “Và nó thậm chí cũng chả khó khăn gì. Nhưng tôi cần các ngài hứa với Sông Styx.”
“Gì chứ?” thần Dionysus kêu lên. “Ngươi dám không tin chúng ta ư?”
“Có người đã từng nói với tôi rằng,” tôi nói, và nhìn thần Hades, “tôi nên luôn tin vào những lời thề thiêng liêng.”
Thần Hades nhún vai. “Thật có lỗi.”
“Rất tốt!” thần Zeus gầm gừ. “Nhân danh Hội đồng, chúng ta thề với sông Styx rằng sẽ đáp ứng yêu cầu hợp lý của ngươi miễn là nó nằm trong quyền lực của ta.”
Các thần xì xào đồng tình. Sấm vang rền, rung chuyển cả phòng ngai. Thỏa thuận chính thức có hiệu lực.
“Từ nay trở đi, tôi muốn các thần đều phải chính thức thừa nhận các con của mình,” tôi nói. “Tất cả các người con... của tất cả các vị thần.”
Các cư dân đáng kính nhất của đỉnh Olympus đều khó chịu chuyển tư thế ngồi.
“Percy,” cha tôi nói, “chính xác thì con muốn gì?”
“Kronos không thể trỗi dậy nếu không có á thần bị cha mẹ bỏ rơi,” tôi nói. “Họ cảm thấy giận dữ, căm phẫn và không được yêu thương, và họ đã có một lý do chính đáng.”
Hai cánh mũi quý phái của thần Zeus nở to. “Ngươi dám buộc tội...”
“Sẽ không có thêm những đứa trẻ không được thừa nhận,” tôi nói. “Tôi muốn các thần hứa sẽ thừa nhận con cái mình – tất cả các á thần – khi chúng mười ba tuổi. Họ sẽ không bị bỏ quên trên toàn thế giới, tự mình sống sót với sự định đoạt của các con quái vật. Tôi muốn họ được thừa nhận và được đưa đến trại để họ có thể được huấn luyện tử tế để học cách tồn tại.”
“Này, hượm chút đã,” thần Apollo nói, nhưng tôi vẫn nói tiếp.
“Và các tiểu thần,” tôi nói. “Nữ thần Nemesis, nữ thần Hecate, thần Morpheus, thần Janus, nữ thần Hebe – tất cả họ đều xứng đáng nhận được một lệnh đại xá và có nhà trong trại Con Lai. Con cái họ cũng phải có danh phận. Calypso và những Titan yêu hòa bình khác cũng nên được tha thứ. Và thần Hades...”
Thần chết quát, “Ngươi gọi ta là tiểu thần ư?”
“Không, thưa ngài,” tôi nói nhanh. “Nhưng con cái của ngài cũng không nên bị bỏ quên. Họ nên có một nhà ở trại. Nico đã chứng minh được điều đó. Sẽ không được tống các á thần không được thừa nhận vào nhà thần Hermes nữa. Họ luôn khổ sở vì không biết bố mẹ mình là ai. Mọi thần lớn nhỏ đều phải có nhà riêng cho con cái mình ở trại. Và không còn hiệp ước Bộ Tam Vĩ Đại. Vì nó đã không còn hiệu lực nữa. Các ngài cũng phải ngừng việc cố loại bỏ các á thần có sức mạnh. Thay vào đó chúng ta phải huấn luyện và chấp nhận họ. Tất cả con cái của các vị thần sẽ được chào đón và được tôn trọng đối xử. Đó là ước muốn của tôi.”
Thần Zeus khịt mũi. “Đó là tất cả sao?”
“Percy,” thần Poseidon nói, “con yêu cầu quá nhiều. Con đã quá lạm dụng.”
“Tôi nắm giữ lời thề của các ngài đấy,” tôi nói. “Tất cả các ngài.”
Tất cả các ánh mắt nghiêm khắc đều chiếu vào tôi. Ngạc nhiên thay, nữ thần Athena là người cất tiếng đầu tiên: “Thằng bé nói đúng. Chúng ta đã không khôn ngoan khi bỏ mặc con cái mình. Thực tế đã chứng minh đó là điểm yếu chiến lược và gần như khiến chúng ta gần như bị tuyệt diPercy Jackson – ta từng có những nghi ngại về ngươi, nhưng có lẽ...” Bà ấy liếc nhìn Annabeth và rồi nói như thể những từ đó đều có vị chua. “Có lẽ ta đã sai. Tôi đề nghị chúng ta hãy chấp nhận giải pháp của cậu bé.”
“Hừm,” thần Zeus nói. “Bị bảo phải làm gì bởi một thằng nhóc. Nhưng ta cho là...”
“Tất cả cùng biểu quyết nào,” thần Hermes nói.
Các thần đều giơ tay tỏ ý tán thành.
“Ừm, cám ơn,” tôi nói.
Tôi quay người lại, nhưng trước khi tôi có thể rời đi, thần Poseidon gọi lớn. “Đội quân danh dự!”
Lập tức đội quân Cyclops tiến lên trước và tạo thành hai hàng kéo dài từ các ngai cho đến cánh cửa – tạo thành một lối đi hẹp cho tôi bước qua. Tất cả họ đều đứng nghiêm.
“Tất cả chào, Percy Jackson,” Tyson nói. “Anh hùng của đỉnh Olympus... và là anh trai của tôi!”
Bình luận truyện