Phá Hiểu - Đào Công Tử

Chương 14: Sau khi biết cảm giác



Hiện tại đã là mười một giờ đêm, đại bộ phận các quán cơm đã đóng cửa, chỉ có các  nightclub là mới đầu tiến vào thời điểm náo nhiệt.

Hách Vân Sanh lái xe mang theo  Hiểu Hiểu xuyên qua ánh đèn neon lóng lánh trong thành phố, hướng đến khu buôn bán luôn hoạt động 24 tiếng của Hách thị.

Ánh mắt nhìn nghiêng qua Hiểu Hiểu, cậu vẫn một mực ngồi yên lặng,dõi mắt nhìn ra thế giới bên ngoài cửa sổ, ngón tay trắng nõn thon dài vô thức mà gãi gãi lên kính xe, dường như muốn lấy cái gì đó vậy, Hách Vân Sanh có chút buồn cười:” Nhìn cậu kìa! Đang rất khẩn trương sao?”

Hiểu Hiểu có vẻ không nỡ rời mắt đi mà nhìn về phía Hách Vân Sanh, ẩn trong đáy mắt là ánh sáng long lanh, ngũ quan dưới ánh đèn neon nhiều màu sắc càng thêm nổi bật, tựa như có một loại vầng sáng lưu ly đang không ngừng luân chuyển xung quanh cậu:”Chủ nhân, Hiểu Hiểu … Hiểu Hiểu chưa từng thấy qua những thứ này, thật là đẹp a!”

Khi Hiểu Hiểu vừa nói xong, Hách Vân Sanh liền hiểu được tại sao Hiểu Hiểu lại biểu hiện như thế.

Vừa rồi anh còn cảm thấy buồn cười, hiện tại, không hiểu trong ngực tại sao lại có cái gì đó làm tắc nghẽn.  Thật khó chịu.

Trên mặt không có biểu tình gì quá mức, thân thể ngồi thẳng, mắt chăm chú nhìn về phía trước.

Hiểu Hiểu quan sát nét mặt Hách Vân Sanh, cũng làm theo anh ngồi thẳng người lên, không chớp mắt nhìn nhìn anh, nhỏ giọng dò hỏi:”Chủ nhân, ngài mất hứng ạ? Có phải chủ nhân không thích Hiểu Hiểu nhìn ngó bên ngoài không? Hiểu Hiểu sẽ không nhìn đi đâu nữa, xin chủ nhân đừng giận Hiểu Hiểu…”

Dứt lời, Hiểu Hiểu gục xuống, đem khuôn mặt nhỏ nhắn của mình chôn xuống thật thấp, không cho phép mình có cơ hội liếc nhìn cảnh vật bên ngoài nữa, cũng không để người khác có thể nhìn thấy nét mặt của mình.

“Không phải, tôi không có tức giận gì hết. Tôi không hề có ý không muốn cho phép cậu nhìn ra bên ngoài…”, Hách Vân Sanh hơi dè dặt nói:”Hiểu Hiểu, sau này tôi sẽ thường xuyên dẫn cậu đi ra ngoài chơi.”

Hiểu Hiểu sửng sốt, hiển nhiên không ngờ Hách Vân Sanh lại đột nhiên nói như vậy với mình. Cậu ngẩng đầu lên nhìn về phía anh, trên khuôn mặt nhỏ nhắn dần dần hiện lên nụ cười rạng rỡ:”Hiểu Hiểu cám ơn chủ nhân.”

Nhân viên tại khách sạn Hách thị có tác phong làm việc rất nhanh nhẹn và ân cần, xe Hách Vân Sanh vừa dừng trước cửa lớn, liền có hai nhân viên chạy tới, một trái một phải mở cửa xe.

Hách Vân Sanh thong thả bước xuống xe, đem chìa khóa ném cho một người, để hắn lái xe vào bãi đỗ. Mà Hiểu Hiểu ở bên kia lại co mình lại, cúi đầu không dám bước ra.

Hách Vân Sanh xoa xoa thái dương, nói với nhân viên đang vịn vào cửa:  ” Để tôi, em trai tôi hơi sợ người lạ.”

Anh đi đến bên phía Hiểu Hiểu, giúp cậu tháo dây an toàn, đưa tay giữ chặt khuỷu tay cậu, muốn kéo cậu ra ngoài.

Không nghĩ tới anh còn chưa dùng bao nhiêu lực, Hiểu Hiểu là thuận theo lực đạo của anh đi ra ngoài. (pé chỉ nghe lời chủ nhân thui á ^^)

Người đã kéo ra được, Hách Vân Sanh định sẽ buông tay.

Thế nhưng bên này Hách Vân Sanh vừa thả tay ra, bên kia Hiểu Hiểu lại bất ngờ chủ động, nhẹ nhàng cầm lấy nắm tay của Hách Vân Sanh, đồng thời sợ hãi liếc nhìn anh, trong mắt bởi vì tiếp xúc với nhiều người cùng hoàn ảnh lạ lẫm mà hiện lên sự khủng hoảng.

Hách Vân Sanh thở dài một hơi, một lần nữa nắm lấy tay cậu đi vào khách sạn.

Hách Vân Sanh ngoại trừ cùng với khách hàng đến đây bàn bạc công việc, bình thường cũng không đến những nơi như thế này dùng bữa. Nhưng dù là chỉ thỉnh thoảng, trên dưới chuỗi hệ thống Hách thị không ai không biết đến anh, những kẻ ưa thích xua nịnh lại càng nhớ kĩ anh. Vì vậy khi anh vừa đến cửa, tổng giám đốc khách sạn đã dẫn đầu một đoàn nhân viên bước tới chào đón anh. Những người này hoặc ít hoặc nhiều đều đã có kinh nghiệm che giấu tốt vẻ a dua nịnh nọt, chỉ là ở trong mắt của một người đặc biệt mẫn cảm cùng không hiểu đạo lý đối nhân xử thế như Hiểu Hiểu mà nói, tất cả đều biến thành dục vọng hèn mọn cùng bỉ ổi.

Đối với những tình huống như thế này, thân thể của Hiểu Hiểu theo bản năng rất nhanh lùi về sau một bước, cơ hồ đem cả người mình hoàn toàn giấu đi ở phía sau Hách Vân Sanh, bàn tay nhỏ bé được anh nắm nhẹ trong lúc vô ý thức siết chặt tay anh hơn.

Hách Vân Sanh quay đầu lại thấy bộ dáng rõ ràng đang sợ hãi của Hiểu Hiểu, đưa tay ngăn những người kia dừng bước lại, không kiên nhẫn mà quát: “Các người không có việc gì hay sao mà kéo ra hết vậy? Tôi không cần nhiều người hầu hạ đến vậy, tìm một người giúp tôi một gian phòng là được.”

Tất cả nhân viên tại Hách thị, bất luận là trực thuộc trực tiếp hay gián tiếp, chỉ cần cùng Hách thị, dù chức vụ có nhỏ đến đâu cũng đều biết, tổng giám đốc Hách thị năng lực làm việc cực kì cao, con người lại vô cùng táo bạo.

Đã từng có người đối với vấn đề này đưa ra lời giải thích hợp lý _ thiên tài mà, luôn có một điểm thiếu hụt tính cách a.

Vì thế, đám người kia vừa bị Hách Vân Sanh gầm gừ đã tự biết khó mà vội vã tẩu tán đi, sợ làm thánh tử này nổi giận, chỉ chừa lại tổng giám đốc đại diện cho sức mạnh của khách sạn ở lại tiếp tục ứng phó.

“Hách tổng, mời ngài đi hướng này.”

Hách Vân Sanh gật gật đầu, kéo Hiểu Hiểu đi theo.

Tổng giám giám đốc chi nhánh của chuỗi khách sạn trực thuộc Hách thị, ông có thể bò lên được tới vị trí này không phải là ngày một ngày hai, tinh thần luôn luôn phải ở mức cao độ, đơn nhiên nhãn lực đánh giá người khác cũng là một yếu tố thiết yếu. Ông ta gặp Hách tổng xưa nay luôn khép kín lại cùng với một cậu bé dung mạo phi thường xinh đẹp nắm nắm kéo kéo, trong lòng liền hiểu rõ ngọn nguồn, đặc biệt giới thiệu cho hai người một gian phòng ấm áp.

Tuy ông ta đã hiểu sai tâm tư của Hách Vân Sanh, nhưng ngoài ý muốn lại khiến anh vui vẻ. Không gian này thiết kế bộ ghế theo phong cách Nhật Bản, xung quanh là tranh chữ cổ mang đến nét lịch sự tao nhã, ở giữa gian phòng được trải thảm Tatami hình vuông dài khoảng năm mét, phía trên là một cái bàn vuông thấp chân. Theo cạnh bàn rũ xuống một tầng vải tựa như chăn lông tinh xảo, mục đích chính là để che chân sưởi ấm.

Hách Vân Sanh ngắm nghía bốn phía, cuối cùng, ánh mắt dừng lại ở cái bàn vuông thấp, anh hài lòng với sáng ý độc đáo này, thỏa mãn gật đầu.

Cử chỉ này ở trong mắt của tổng giám đốc, lại không phải là ý tứ theo đúng quỹ đạo a. Ông ta cho rằng, Hách tổng nhất định là hài lòng vì cái bàn vuông thấp đằng kia mà cao hứng đây.

Bình thường khách đến đây nếu có dẫn theo tình nhân hoặc nam sủng đều yêu thích cái loại thiết kế này, hiển nhiên cái bàn có một tác dụng đặc thù, nguyên nhân có lẽ nằm ở không gian bên dưới nó đã bị che kín. Ây da!  Muốn làm gì thì làm a, vụng trộm hay XXYY cũng không sợ người khác nhìn thấy a. (cháu thích suy nghĩ của chú >.<)

Cho nên, ông ta đối với cử chỉ vừa rồi của Hách Vân Sanh, cười cười vẻ ý vị thâm trường (*).

(*) thâm ý, sâu xa, hiểu rõ tận sâu xa chứ không chỉ là hiểu vẻ bề mặt của sự việc

Chỉ là nụ cười này lại không cẩn thận lọt vào mắt của Hiểu Hiểu, khiến cậu không kìm lòng được mà nhích thật sát vào lưng Hách Vân Sanh hơn.

Phía sau đột nhiên truyền đến xúc cảm mềm mại, lại ở tại không gian ấm áp mập mờ như thế này, nộ khí vốn đã áp chế không hề có dấu hiệu mà chạy đi mất rồi.

Hách Vân Sanh ho khan một tiếng, nói với tổng giám đốc: “Ông chuẩn bị một ít thức ăn dinh dưỡng ngon miệng là được, em trai tôi buổi tối đã không có ăn gì, nên chuẩn bị càng nhanh càng tốt.”

“Vâng, Hách tổng anh chờ một lát, lập tức sẽ được mang tới.” Ông ta đưa cho Hách Vân Sanh một ánh mắt đã hiểu ý, săn sóc mà đóng cửa lui đi.

Hách Vân Sanh bị ánh mắt đó làm cho toàn thân nổi lên một tầng da gà, lại đang lúc cởi giày nên liền bị vuột tay, rơi xuống tấm thảm dưới chân. Anh ngồi ở vị trí đối diện với cửa phòng, theo thói quen mà đem chân đặt ở dưới bàn, chỉ vào phía đối diện, nói với Hiểu Hiểu:” Ngồi đi.”

“Vâng, chủ nhân.” Hiểu Hiểu nhu thuận từ trên mặt đất, ngồi chồm hỗm tại vị trí mà Hách Vân Sanh vừa ra lệnh.

Sau đó, hai người không ai nói gì nữa, trong nhất thời … không gian yên tĩnh đến dị thường.

Hiệu suất làm việc của khách sạn rất cao, có lẽ nguyên nhân là do Hách tổng đại giá quang lâm, chẳng mấy chốc phục vụ viên lục tục mang thức ăn đến, thịt bò nướng cùng các loại salad sắp xếp thành một hàng, cuối cùng còn khui ra một chai rượu đỏ.

Nếu thêm mấy cây nến đỏ nữa, đoán chừng sẽ giống với một bữa cơm lãng mạn a.

Bên này, tổng giám đốc luôn giám sát chặt chẽ nhân viên dưới quyền đang tỉ mỉ làm việc, như có như không liếc về tư thế của hai người kia, chỉ thấy Hách tổng đại nhân nhà mình đang ngồi đặt hai chân dưới đáy bàn, còn cái người con trai xinh đẹp kia cư nhiên lại theo tiêu chuẩn lễ nghi của Nhật —– ngồi chồm hỗm a!

Ngực ông cảm giác có cái gì đó nghẹn nghẹn, trong lòng không ngừng mắng cậu ta không biết tranh thủ cơ hội tốt để nịnh nọt lấy lòng Hách tổng, như vậy thì còn là tình nhân gì nữa!

Tuy nhiên, Hách tổng khi nãy cũng có nói cậu ta là em họ của anh, chỉ là … ai mà tin? Tất cả mọi người đều biết rõ, người con trai xinh đẹp mà ngày hôm nay được Hách tổng dẫn đến khách sạn dùng bữa, chắc chắn là tình nhân của anh a!

Không thể ở trước mặt “thánh tử” nhà mình làm càn, vì thế chỉ biết hung hăng trừng mắt nhìn Hiểu Hiểu.

Nhân viên phục vụ rót cho mỗi người một ly rượu kèm theo một câu “Dùng ngon miệng.”, dưới sự chỉ đạo của tổng giám đốc từ từ lui ra ngoài rất có trật tự. Trước khi đi, vị tổng giám đốc nhiều chuyện kia còn không quên trừng liếc Hiểu Hiểu một cái, giống như là nhắc cậu làm ơn chủ động đi, đừng có ngốc lăng ở đó nữa.

Hiểu Hiểu đối với cử chỉ này lại càng rút cổ lại thật sâu.

Sau khi tất cả đều rời khỏi, trong gian phòng chỉ còn lại Hách Vân Sanh và Hiểu Hiểu, Hách Vân Sanh lên tiếng hỏi:”Sao vậy, rất lạnh à? Nhìn bộ dạng của cậu kìa.”

“Hiểu Hiểu không có lạnh, thưa chủ nhân.” Hiểu Hiểu lễ phép trả lời.

“Tay.”

Hách Vân Sanh hướng đến tay Hiểu Hiểu, ý nói cậu vươn tay ra, cậu có chút sửng sốt, mới từ từ nâng hai tay lên, rất nhanh liền bị Hách Vân Sanh cầm lấy.

“Nói dối, tay lạnh như thế này, làm sao lại không lạnh được.” Sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn:”Mau, lại đây ngồi đi, sẽ có thể giữ ấm đó.”

“Vâng, chủ nhân.” Hiểu Hiểu vẫn nhu thuận như trước, học theo Hách Vân Sanh ngồi lên thảm Tatami, đem hai chân tiến vào dưới đáy bàn.

Bàn vốn không lớn, không gian bên dưới cũng như vậy, Hiểu Hiểu hơi lui về phía sau, nhưng vẫn không tránh khỏi việc đụng chạm với Hách Vân Sanh. Hiểu Hiểu sợ hãi mà nhìn sang anh, không dám động nữa.

Tuy hiện giờ đang là mùa đông, có lẽ khi nãy đi ra ngoài hơi vội, Hách Vân Sanh chỉ kịp mặc một bộ đồ thể thao, quần áo đơn bạc căn bản không cách nào ngăn trở cảm giác như điện giật do tứ chi vô tình chạm vào nhau.

Con người chính là như vậy, bình thường những loại tiếp xúc này đều chẳng tính là gì, thế nhưng một khi có chút mờ ám, dù là đụng chạm nhỏ, cũng sẽ có hiệu ứng to lớn a. Hách Vân Sanh phản xạ có điều kiện nhanh chóng thu chân về, sau khi kịp định thần lại, cảm thấy như vậy có phải không đúng quá hay không? Như thế này quả thật hơi ngại a, mặc dù có chút luyến tiếc hơi ấm ở dưới bàn, nhưng vẫn miễn cưỡng thu chân lên.

Hách Vân Sanh che giấu vẻ bối rối của mình, đưa tay đẩy phần bò bít tết đến trước mặt Hiểu Hiểu,”Ăn nhanh đi, để lâu sẽ nguội ăn không được.”

Hiểu Hiểu cúi đầu nhìn miếng thịt kia vẫn còn tơ máu ẩn ẩn trong đó, cũng không có nói gì, cầm lấy dao nĩa, rất ưu nhã mà bắt đầu ăn.

Hách Vân Sanh đã bị Hiểu Hiểu chọc đến no hơi luôn rồi, lúc này ăn không trôi được chút nào, ánh mắt không tốt nhìn chằm chằm vào Hiểu Hiểu đang ăn cơm, lại nhìn vào phần bò bít tết của chính mình, nhịn không được bắt đầu suy nghĩ miên man.

Tuy miếng thịt bò này trông có vẻ hấp dẫn, nhưng khẳng định là không ngon bằng Hiểu Hiểu làm. Mỗi ngày, bất kể là buổi sáng hay buổi tối anh đi làm trở về, đều có những món ăn thơm ngon nóng hổi đợi anh, những điều này,  lúc còn chưa ly hôn, anh cũng không có được sự săn sóc như vậy.

Không đúng! Hình như có chỗ gì đó không đúng…

Hách Vân Sanh cúi đầu suy nghĩ, anh dường như đã bỏ sót điều gì thì phải.

Ưm … ưm, đợi một chút…

Vào mỗi buổi sáng đều có những món ăn còn nóng hổi bày sẵn trên bàn đợi anh, chứng minh Hiểu Hiểu phải thức sớm hơn anh rất nhiều để chuẩn bị ; mà vào buổi tối, sau khi anh trở về phòng Hiểu Hiểu mới bắt đầu ăn phần cơm thừa đó…

—- điều này nói rõ cái gì?!

Hách Vân Sanh đột nhiên ngồi ngay ngắn lại, sự yên tĩnh này lại làm cho Hiểu Hiểu đang ăn càng thêm hoảng sợ, chân run lên đụng vào đầu gối của anh.

Hách Vân Sanh một phát bắt lấy được chân cậu đang có dấu hiệu bất ổn, hỏi:”Hiểu Hiểu, cậu có phải vẫn luôn trốn tránh tôi không?” Cổ chân bị “đại chưởng” gắt gao chế trụ, Hiểu Hiểu không dám giãy giụa, cậu không biết làm sao, chỉ có thể mặc anh muốn làm gì thì làm:”Chủ nhân, Hiểu Hiểu không có trốn ngài a.”

“Vậy tại sao mấy ngày qua tôi không nhìn thấy cậu?! Lúc tôi ở nhà, cậu chẳng lẽ không có cố ý trốn trong phòng không đi ra?” Hách Vân Sanh nghiêng về phía trước áp bách hỏi.

Hiểu Hiểu cúi đầu thật thấp, có chút ủy khuất mà nói:”Chủ nhân, là ngài đã nói với Hiểu Hiểu … đừng để cho ngài nhìn thấy Hiểu Hiểu nữa. Hiểu Hiểu không dám làm sai lời chủ nhân căn dặn, gây phiền đến ngài, cho nên Hiểu Hiểu chỉ có thể trong lúc chủ nhân ăn cơm, đợi ở trong phòng…”

Hách Vân Sanh xụi lơ, vô lực thở dài:”Cậu sao lại nhớ rõ những câu nói nhảm này làm chi vậy?! Đã là nói nhảm thì không thể cho là thật, sau này không cho phép cậu lẫn tránh tôi nữa, có nghe hay không?”

“Dạ, chủ nhân, Hiểu Hiểu đã rõ rồi.” Hiểu Hiểu trả lời.

Sự tình đã sáng tỏ, lúc này Hách Vân Sanh cảm giác được cái mình đang nắm trong tay có cái gì đó không đúng, anh giật giật ngón tay, đầu ngón tay lạnh buốt tràn đầy cảm xúc tinh tế, cúi đầu nhìn lại — đó là một lớp tro bụi nhưng vẫn không thể che giấu được đôi chân nguyên bản sáng bóng trắng muốt.

“Hiểu Hiểu … Chân của cậu tại sao lại bẩn như thế, giống như là không mang giày vậy.”

“Chủ nhân, Hiểu Hiểu không có giày.” Hiểu Hiểu nghiêm trang trả lời.

“Sao lại không có giày chứ?” Hách Vân Sanh không thể tưởng tượng nổi.

“Lúc Hiểu Hiểu bị đưa đến chỗ của chủ nhân chỉ mặc một cái áo khoác … Bộ quần áo này, cũng là do chủ nhân tặng cho Hiểu Hiểu đó. Chủ nhân, ngài không nhớ sao?” Hiểu Hiểu chỉ vào chiếc áo T-shirt cùng với quần jean trên người mình, cẩn thận từng li từng tí hỏi Hách Vân Sanh.

“…”

Hách Vân Sanh là ” Đại lão bản ” a, anh sao lại có thể đi chú ý tới cái “Tiểu sự tình” này chứ?

Hách Vân Sanh đem đôi chân nhỏ nhắn lạnh buốt nâng lên ôm vào trong ngực (tưởng tượng được tư thế này không >_<), cũng bất kể việc này có làm dơ y của bản thân hay không, thật bất đắc dĩ nói:”Hiểu Hiểu, ngày mai … tôi sẽ dẫn cậu đi mua sắm!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện