Phá Hiểu - Đào Công Tử
Chương 39: (h)
Hách Vân Sanh ôm lấy cái eo mảnh khảnh của Hiểu Hiểu, ôm chặt chẽ vào trong ngực, từ trên xuống dưới không có một khe hở, ngay cả toàn bộ hạ thân đều dựa sát vào thân thể Hiểu Hiểu, lát sau, Hách Vân Sanh mới giật mình nhớ tới một việc, ảo não nói: “Tiểu yêu tinh, sao hôm nay nhiệt tình như vậy? Khiến tôi quên mặc áo mưa vào rồi, xử lý sao bây giờ?”
Tuy Hách Vân Sanh hỏi như thế, nhưng anh không tính lui ra khỏi cơ thể Hiểu Hiểu, có đạo lý nào mà thịt mỡ đến miệng phải nhổ ra chứ?
Hiểu Hiểu ghé trên bờ vai Hách Vân Sanh, khí lực toàn thân đều bị rút đi, trở nên mềm mại vô lực, cậu nghiêng đầu một chút, đầu lưỡi trơn ướt liền lè ra liếm lên da thịt sau gáy Hách Vân Sanh, mềm nhuyễn mê người, nói: “Chủ nhân, Hiểu Hiểu ghét áo mưa! Hiểu Hiểu thích cùng tiếp xúc với chủ nhân mà không có ngăn cách, Hiểu Hiểu thích chủ nhân bắn vào trong thân thể Hiểu Hiểu.”
Hách Vân Sanh nở nụ cười, hạ thân dùng sức thúc lên cao một phát, “Tôi thật thích nghe những lời này.”
Tuy hai người đã dính chặt không có khe hở, nhưng Hiểu Hiểu vẫn cảm giác được vật kia đâm sâu vào nhiều hơn, kìm lòng không được, từ cổ họng phát ra một tiếng rên rỉ dụ hoặc.”Chủ nhân ── Ân…”
Hách Vân Sanh bỗng ngừng động tác lại, bàn tay vung nước nóng vẩy lên bờ vai Hiểu Hiểu, tay kia xoa nắn trên người cho Hiểu Hiểu.
Hiểu Hiểu nghiêng đầu nhìn thấy ẩn trong mắt Hách Vân Sanh toát lên sự vui thích, có dục vọng nhưng không phải loại ngọn lửa cháy bỏng dữ dội, cậu liền nhu thuận mà dựa vào trong ngực Hách Vân Sanh, tùy ý để bàn tay anh vuốt ve. Bàn tay nhỏ bé của cậu lại lớn mật học theo anh, bắt đầu dao động trên người Hách Vân Sanh, trượt qua lồng ngực rắn rỏi, đi qua cánh tay hữu lực, cuối cùng đến vùng bụng dưới săn chắc của Hách Vân Sanh…
Hiểu Hiểu nhắm mắt lại, đem cảm xúc ở trên từng phần da thịt, khắc sâu vào trong lòng, rồi bàn tay nhỏ bé mới dời lên, lướt qua xương quai xanh ẩn ẩn hiện hiện, sờ đến cái cằm sạch sẽ cương nghị, sau đến cái miệng, bờ môi dày gợi cảm chỉ duy nhất gắn bó với mình, cũng đã cho cậu bao nụ hôn nồng nàn…
Hiểu Hiểu cảm giác tâm như bị ai đó hung hăng cầm lấy, đau đớn đến hít thở không thông.
“A …”- Hách Vân Sanh kêu rên một tiếng, há miệng đem ngón tay nhỏ của Hiểu Hiểu cho dù đã ngâm trong nước nóng vẫn cứ lạnh như trước,dùng sức ngậm ở trong miệng, một bên dùng hàm răng mài mài, một bên nói: “Tiểu yêu tinh này, cái miệng nhỏ nhắn phía dưới nuốt hết tôi rồi.”
Hiểu Hiểu ngẩng đầu nhìn ánh mắt vui vẻ của Hách Vân Sanh, không biết là vì bị suối nước nóng làm nóng hay là vì bị tình dục giày vò, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng nhuận phơn phớt chậm rãi tạo nên một độ cong tinh nghịch,chốc lát sau, mới chậm rãi nhắm mắt lại, mở ra bờ môi nhạt sắc tới gần Hách Vân Sanh, đầu lưỡi hồng phấn như ẩn như hiện, dán lên môi Hách Vân Sanh, sau nữa, quyết chí tiến vào trong miệng Hách Vân Sanh, nhiều lần khiêu khích.
Hiểu Hiểu cố gắng co rút phần bụng lại, lỗ nhỏ dưới thân bắt đầu chuyển động theo quy luật, khẽ co khẽ rút tựa như một cái miệng nhỏ nhắn đem vật cực đại của Hách Vân Sanh nhả ra một chút rồi lại nuốt vào.Tuy Hiểu Hiểu tính tình hào phóng, nhưng khi ở cùng một chỗ với Hách Vân Sanh ít làm được như thế này, cho dù là hôn môi cũng đều do Hách Vân Sanh chủ động, Hiểu Hiểu cho tới bây giờ vẫn chỉ là bị động đón nhận.
Khó có được một lần Hiểu Hiểu chủ động khiến Hách Vân Sanh cảm giác trong khoảng thời gian ngắn lỗ chân lông toàn thân đều run lên, vật gì đó ở dưới thân cũng kích động mà lớn hơn một bậc, anh gầm nhẹ một tiếng, bàn tay giữ thân eo mảnh khảnh của Hiểu Hiểu, miệng mở ra, linh hoạt đem đầu lưỡi Hiểu Hiểu ngậm vào trong miệng quấy đảo, hạ thân cũng kìm không được bắt đầu co rúm lại, đẩy cậu lên Thiên Đường…
Hai tay Hiểu Hiểu ôm chặt cổ Hách Vân Sanh, như cá gặp nước, há miệng hô hấp khí thở Hách Vân Sanh mang lại, trong lỗ mũi và miệng, thậm chí là trong thân thể của cậu, toàn bộ đều là hương vị ôn hòa đặc trưng của Hách Vân Sanh.
Nghiêm Quân nói rất đúng, xác thực trước kia cậu có mục đích khác khi khiến Hách Vân Sanh chiếm hữu cậu, nhưng vào giờ này phút này, cậu tinh tường biết rõ mục đích kia từ sớm đã không phải là lý do mà cậu muốn ở Hách Vân Sanh nữa, cậu thầm nghĩ được một người yêu, đươch một người dùng sức chiếm hữu, cứ như vậy cho đến khi ........ thẳng đến thế giới hủy diệt…
Lúc đầu Hách Vân Sanh muốn mình bắn ra ngoài, đem dục vọng rời khỏi thân thể Hiểu Hiểu, không biết là do Hiểu Hiểu biết trước động tác của anh, hay vì tới gần cao trào không cách nào tự khống chế, Hiểu Hiểu lại dùng hậu huyệt hung hăng mà nhấp nháp cự long của Hách Vân Sanh.
Hách Vân Sanh bị Hiểu Hiểu kích thích, nhịn không được rống lên một tiếng, phun tinh hoa nóng rực vào trong thân thể Hiểu Hiểu.
“Ân…”- Hiểu Hiểu ngửa cao đầu hừ ra một tiếng rên rỉ mỹ diệu, hậu huyệt cũng phối hợp cùng động tác của Hách Vân Sanh mà bắt đầu khẽ co rút, như muốn đem tinh hoa của anh ép khô vậy.
Qua cao trào, Hách Vân Sanh thoải mái thở ra, đem Hiểu Hiểu ôm sát vào trong ngực, nhu hòa mà quý trọng.
Rất lâu sau đó, Hách Vân Sanh mới chậm rãi buông Hiểu Hiểu ra, chợt nhớ tới cái gì, thò tay hướng phía dưới tìm kiếm, sờ đến “tiểu tử” giữa hai chân Hiểu Hiểu đã xụi xuống, thoả mãn gật đầu, ” Thật sự nghe lời, bắn cùng lúc với tôi sao?”
“Vâng, chủ nhân, Hiểu Hiểu nhớ rõ ngài đã nói muốn Hiểu Hiểu cùng với ngài bắn ra chung một chỗ…”- Hiểu Hiểu mềm nhũn vùi đầu vào cổ Hách Vân Sanh, thì thào nói.
Hách Vân Sanh thỏa mãn thở dài một hơi, bàn tay to giữ lấy bờ mông Hiểu Hiểu nhẹ nhàng nâng lên, dục vọng của mình liền từ trong thân thể cậu trượt ra.
Vì Hiểu Hiểu giạng chân ở trên đùi của anh, cộng thêm vừa rồi bị Hách Vân Sanh quá dùng sức, cho nên hiện tai anh rất dễ dàng mà cắm vào cơ thể Hiểu Hiểu hai ngón tay.
“Nói thật, vừa rồi có phải em cố ý hay không?” – Hách Vân Sanh hỏi.
“Chủ nhân…”- Hiểu Hiểu gọi một tiếng nhỏ như mèo kêu.
“Kẹp chặt tôi nhanh như vậy, làm tôi lại bắn ở bên trong thân thể em rồi.”
Hách Vân Sanh dùng ngón tay tách hậu huyệt của Hiểu Hiểu ra, ý đồ muốn đem tinh dịch từ trong thân thể cậu xuất ra, nhưng anh lại quên mất bọn họ hiện tại đang ở trong nước. Cửa huyệt bị mở, dòng nước ấm áp dưới tác dụng của áp lực nhanh chóng tràn vào cơ thể Hiểu Hiểu. Hiểu Hiểu vừa trải qua hoạt động tình dục, thân thể mẫn cảm dị thường, lúc này lại bị nước ấm tràn vào bên trong, thân thể khống chế không nổi mà run rẩy, âm thanh cũng cất cao hơn một nhịp:”Chủ nhân ……… “
Từ khi Hiểu Hiểu đến chỗ của Hách Vân Sanh đến giờ, thân thể vẫn không tốt, vì thế để lại trong ấn tượng của anh là một mỹ nam sức khỏe suy yếu, lúc này nghe được âm thanh Hiểu Hiểu không đúng, không khỏi càng hoảng sợ, vội vàng rút tay ra, khẩn trương hỏi: “Xảy ra chuyện gì, phía sau không thoải mái à?”
Cảm giác được người khác quan tâm làm cho Hiểu Hiểu cả người rất dễ chịu, cậu lắc đầu, đôi mắt nhu thuận nhìn về Hách Vân Sanh, nói: “Chủ nhân, Hiểu Hiểu không phải không thoải mái, chỉ là vừa rồi… nước tiến vào a…”
Hách Vân Sanh gõ một cái lên đầu của mình, anh đứng dậy ôm Hiểu Hiểu đến chỗ đá cẩm thạch, để cho Hiểu Hiểu vươn tay ra sau chống đỡ nửa người dưới, lộ ra cái lỗ bị ma sát đã có chút sưng đỏ.
Hách Vân Sanh không nhìn thấy thì thôi, còn khi đã nhìn thấy kiệt tác của chính mình, không khỏi có chút đau lòng, ngón tay thô ráp xoa đến nếp uốn éo màu hồng phấn, nhíu mày, hỏi: “Có đau không?”
Hiểu Hiểu mỉm cười, lắc đầu, “Thật không đau, chủ nhân, vừa rồi ngài làm cho Hiểu Hiểu rất thoải mái, Hiểu Hiểu rất thích a ……..”
“Em đó nha!”- Hách Vân Sanh bị Hiểu Hiểu trêu chọc, nở nụ cười, “Sao tôi không phát hiện em rất biết nói chuyện như vậy, ăn qua mật rồi có phải hay không hả? Hay để tôi nếm thử xem.”- Nói xong, Hách Vân Sanh liền cúi xuống, trên môi nhạt sắc của Hiểu Hiểu liếm một chút, cười nói: “Quả thực rất ngọt.”
Hiểu Hiểu trợn to đôi mắt vô tội, nghiêng đầu nhìn Hách Vân Sanh, nghiêm túc nói: “Chủ nhân, Hiểu Hiểu không có ăn mật.”
Hách Vân Sanh sửng sốt một chút, sau đó bật cười ha ha, đem tay tiến vào hậu huyệt của Hiểu Hiểu, khiến nó căng ra, không tới một hồi liền có nước cùng chất lỏng trắng đục thuận theo ngón tay Hách Vân Sanh chảy xuống.
Tuy Hách Vân Sanh hỏi như thế, nhưng anh không tính lui ra khỏi cơ thể Hiểu Hiểu, có đạo lý nào mà thịt mỡ đến miệng phải nhổ ra chứ?
Hiểu Hiểu ghé trên bờ vai Hách Vân Sanh, khí lực toàn thân đều bị rút đi, trở nên mềm mại vô lực, cậu nghiêng đầu một chút, đầu lưỡi trơn ướt liền lè ra liếm lên da thịt sau gáy Hách Vân Sanh, mềm nhuyễn mê người, nói: “Chủ nhân, Hiểu Hiểu ghét áo mưa! Hiểu Hiểu thích cùng tiếp xúc với chủ nhân mà không có ngăn cách, Hiểu Hiểu thích chủ nhân bắn vào trong thân thể Hiểu Hiểu.”
Hách Vân Sanh nở nụ cười, hạ thân dùng sức thúc lên cao một phát, “Tôi thật thích nghe những lời này.”
Tuy hai người đã dính chặt không có khe hở, nhưng Hiểu Hiểu vẫn cảm giác được vật kia đâm sâu vào nhiều hơn, kìm lòng không được, từ cổ họng phát ra một tiếng rên rỉ dụ hoặc.”Chủ nhân ── Ân…”
Hách Vân Sanh bỗng ngừng động tác lại, bàn tay vung nước nóng vẩy lên bờ vai Hiểu Hiểu, tay kia xoa nắn trên người cho Hiểu Hiểu.
Hiểu Hiểu nghiêng đầu nhìn thấy ẩn trong mắt Hách Vân Sanh toát lên sự vui thích, có dục vọng nhưng không phải loại ngọn lửa cháy bỏng dữ dội, cậu liền nhu thuận mà dựa vào trong ngực Hách Vân Sanh, tùy ý để bàn tay anh vuốt ve. Bàn tay nhỏ bé của cậu lại lớn mật học theo anh, bắt đầu dao động trên người Hách Vân Sanh, trượt qua lồng ngực rắn rỏi, đi qua cánh tay hữu lực, cuối cùng đến vùng bụng dưới săn chắc của Hách Vân Sanh…
Hiểu Hiểu nhắm mắt lại, đem cảm xúc ở trên từng phần da thịt, khắc sâu vào trong lòng, rồi bàn tay nhỏ bé mới dời lên, lướt qua xương quai xanh ẩn ẩn hiện hiện, sờ đến cái cằm sạch sẽ cương nghị, sau đến cái miệng, bờ môi dày gợi cảm chỉ duy nhất gắn bó với mình, cũng đã cho cậu bao nụ hôn nồng nàn…
Hiểu Hiểu cảm giác tâm như bị ai đó hung hăng cầm lấy, đau đớn đến hít thở không thông.
“A …”- Hách Vân Sanh kêu rên một tiếng, há miệng đem ngón tay nhỏ của Hiểu Hiểu cho dù đã ngâm trong nước nóng vẫn cứ lạnh như trước,dùng sức ngậm ở trong miệng, một bên dùng hàm răng mài mài, một bên nói: “Tiểu yêu tinh này, cái miệng nhỏ nhắn phía dưới nuốt hết tôi rồi.”
Hiểu Hiểu ngẩng đầu nhìn ánh mắt vui vẻ của Hách Vân Sanh, không biết là vì bị suối nước nóng làm nóng hay là vì bị tình dục giày vò, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng nhuận phơn phớt chậm rãi tạo nên một độ cong tinh nghịch,chốc lát sau, mới chậm rãi nhắm mắt lại, mở ra bờ môi nhạt sắc tới gần Hách Vân Sanh, đầu lưỡi hồng phấn như ẩn như hiện, dán lên môi Hách Vân Sanh, sau nữa, quyết chí tiến vào trong miệng Hách Vân Sanh, nhiều lần khiêu khích.
Hiểu Hiểu cố gắng co rút phần bụng lại, lỗ nhỏ dưới thân bắt đầu chuyển động theo quy luật, khẽ co khẽ rút tựa như một cái miệng nhỏ nhắn đem vật cực đại của Hách Vân Sanh nhả ra một chút rồi lại nuốt vào.Tuy Hiểu Hiểu tính tình hào phóng, nhưng khi ở cùng một chỗ với Hách Vân Sanh ít làm được như thế này, cho dù là hôn môi cũng đều do Hách Vân Sanh chủ động, Hiểu Hiểu cho tới bây giờ vẫn chỉ là bị động đón nhận.
Khó có được một lần Hiểu Hiểu chủ động khiến Hách Vân Sanh cảm giác trong khoảng thời gian ngắn lỗ chân lông toàn thân đều run lên, vật gì đó ở dưới thân cũng kích động mà lớn hơn một bậc, anh gầm nhẹ một tiếng, bàn tay giữ thân eo mảnh khảnh của Hiểu Hiểu, miệng mở ra, linh hoạt đem đầu lưỡi Hiểu Hiểu ngậm vào trong miệng quấy đảo, hạ thân cũng kìm không được bắt đầu co rúm lại, đẩy cậu lên Thiên Đường…
Hai tay Hiểu Hiểu ôm chặt cổ Hách Vân Sanh, như cá gặp nước, há miệng hô hấp khí thở Hách Vân Sanh mang lại, trong lỗ mũi và miệng, thậm chí là trong thân thể của cậu, toàn bộ đều là hương vị ôn hòa đặc trưng của Hách Vân Sanh.
Nghiêm Quân nói rất đúng, xác thực trước kia cậu có mục đích khác khi khiến Hách Vân Sanh chiếm hữu cậu, nhưng vào giờ này phút này, cậu tinh tường biết rõ mục đích kia từ sớm đã không phải là lý do mà cậu muốn ở Hách Vân Sanh nữa, cậu thầm nghĩ được một người yêu, đươch một người dùng sức chiếm hữu, cứ như vậy cho đến khi ........ thẳng đến thế giới hủy diệt…
Lúc đầu Hách Vân Sanh muốn mình bắn ra ngoài, đem dục vọng rời khỏi thân thể Hiểu Hiểu, không biết là do Hiểu Hiểu biết trước động tác của anh, hay vì tới gần cao trào không cách nào tự khống chế, Hiểu Hiểu lại dùng hậu huyệt hung hăng mà nhấp nháp cự long của Hách Vân Sanh.
Hách Vân Sanh bị Hiểu Hiểu kích thích, nhịn không được rống lên một tiếng, phun tinh hoa nóng rực vào trong thân thể Hiểu Hiểu.
“Ân…”- Hiểu Hiểu ngửa cao đầu hừ ra một tiếng rên rỉ mỹ diệu, hậu huyệt cũng phối hợp cùng động tác của Hách Vân Sanh mà bắt đầu khẽ co rút, như muốn đem tinh hoa của anh ép khô vậy.
Qua cao trào, Hách Vân Sanh thoải mái thở ra, đem Hiểu Hiểu ôm sát vào trong ngực, nhu hòa mà quý trọng.
Rất lâu sau đó, Hách Vân Sanh mới chậm rãi buông Hiểu Hiểu ra, chợt nhớ tới cái gì, thò tay hướng phía dưới tìm kiếm, sờ đến “tiểu tử” giữa hai chân Hiểu Hiểu đã xụi xuống, thoả mãn gật đầu, ” Thật sự nghe lời, bắn cùng lúc với tôi sao?”
“Vâng, chủ nhân, Hiểu Hiểu nhớ rõ ngài đã nói muốn Hiểu Hiểu cùng với ngài bắn ra chung một chỗ…”- Hiểu Hiểu mềm nhũn vùi đầu vào cổ Hách Vân Sanh, thì thào nói.
Hách Vân Sanh thỏa mãn thở dài một hơi, bàn tay to giữ lấy bờ mông Hiểu Hiểu nhẹ nhàng nâng lên, dục vọng của mình liền từ trong thân thể cậu trượt ra.
Vì Hiểu Hiểu giạng chân ở trên đùi của anh, cộng thêm vừa rồi bị Hách Vân Sanh quá dùng sức, cho nên hiện tai anh rất dễ dàng mà cắm vào cơ thể Hiểu Hiểu hai ngón tay.
“Nói thật, vừa rồi có phải em cố ý hay không?” – Hách Vân Sanh hỏi.
“Chủ nhân…”- Hiểu Hiểu gọi một tiếng nhỏ như mèo kêu.
“Kẹp chặt tôi nhanh như vậy, làm tôi lại bắn ở bên trong thân thể em rồi.”
Hách Vân Sanh dùng ngón tay tách hậu huyệt của Hiểu Hiểu ra, ý đồ muốn đem tinh dịch từ trong thân thể cậu xuất ra, nhưng anh lại quên mất bọn họ hiện tại đang ở trong nước. Cửa huyệt bị mở, dòng nước ấm áp dưới tác dụng của áp lực nhanh chóng tràn vào cơ thể Hiểu Hiểu. Hiểu Hiểu vừa trải qua hoạt động tình dục, thân thể mẫn cảm dị thường, lúc này lại bị nước ấm tràn vào bên trong, thân thể khống chế không nổi mà run rẩy, âm thanh cũng cất cao hơn một nhịp:”Chủ nhân ……… “
Từ khi Hiểu Hiểu đến chỗ của Hách Vân Sanh đến giờ, thân thể vẫn không tốt, vì thế để lại trong ấn tượng của anh là một mỹ nam sức khỏe suy yếu, lúc này nghe được âm thanh Hiểu Hiểu không đúng, không khỏi càng hoảng sợ, vội vàng rút tay ra, khẩn trương hỏi: “Xảy ra chuyện gì, phía sau không thoải mái à?”
Cảm giác được người khác quan tâm làm cho Hiểu Hiểu cả người rất dễ chịu, cậu lắc đầu, đôi mắt nhu thuận nhìn về Hách Vân Sanh, nói: “Chủ nhân, Hiểu Hiểu không phải không thoải mái, chỉ là vừa rồi… nước tiến vào a…”
Hách Vân Sanh gõ một cái lên đầu của mình, anh đứng dậy ôm Hiểu Hiểu đến chỗ đá cẩm thạch, để cho Hiểu Hiểu vươn tay ra sau chống đỡ nửa người dưới, lộ ra cái lỗ bị ma sát đã có chút sưng đỏ.
Hách Vân Sanh không nhìn thấy thì thôi, còn khi đã nhìn thấy kiệt tác của chính mình, không khỏi có chút đau lòng, ngón tay thô ráp xoa đến nếp uốn éo màu hồng phấn, nhíu mày, hỏi: “Có đau không?”
Hiểu Hiểu mỉm cười, lắc đầu, “Thật không đau, chủ nhân, vừa rồi ngài làm cho Hiểu Hiểu rất thoải mái, Hiểu Hiểu rất thích a ……..”
“Em đó nha!”- Hách Vân Sanh bị Hiểu Hiểu trêu chọc, nở nụ cười, “Sao tôi không phát hiện em rất biết nói chuyện như vậy, ăn qua mật rồi có phải hay không hả? Hay để tôi nếm thử xem.”- Nói xong, Hách Vân Sanh liền cúi xuống, trên môi nhạt sắc của Hiểu Hiểu liếm một chút, cười nói: “Quả thực rất ngọt.”
Hiểu Hiểu trợn to đôi mắt vô tội, nghiêng đầu nhìn Hách Vân Sanh, nghiêm túc nói: “Chủ nhân, Hiểu Hiểu không có ăn mật.”
Hách Vân Sanh sửng sốt một chút, sau đó bật cười ha ha, đem tay tiến vào hậu huyệt của Hiểu Hiểu, khiến nó căng ra, không tới một hồi liền có nước cùng chất lỏng trắng đục thuận theo ngón tay Hách Vân Sanh chảy xuống.
Bình luận truyện