Phá Hiểu - Đào Công Tử

Chương 49



Hiểu Hiểu cúi đầu, hai tay đặt trước bụng, tay phải của cậu mất tự nhiên mà nắm chặt tay trái, nhưng vẫn không tài nào giấu được tấm thẻ bài màu đen kia.

Đường tiên sinh thu hết phản ứng của Hiểu Hiểu vào trong mắt, cái gì cũng không nói.

Nam hài xinh đẹp như Hiểu Hiểu, chỉ cần là nam nhân đến Đêm Thăng tầm hoan, đều sẽ xem mặt trước, rồi sau đó mới xem thẻ bài, mà bàn tay nhỏ bé hết sức nhỏ gầy yếu ớt kia của Hiểu Hiểu căn bản che không nổi cái gì, ngược lại để cho những kẻ lão luyện kia liếc một chút liền có thể nhìn ra cậu là “khuyển nô”.

Quả nhiên, bọn họ mới từ phòng huấn luyện đi ra không được mấy bước, đã bị một khách quen của Dạ Thăng ngăn lại: “Ôi!!! Từ khi nào lại có một đứa nhỏ xinh đẹp thế này? Có người chọn chưa? Nếu chưa có ai chọn thì tôi muốn cậu ta!”

Hiểu Hiểu co rúm lại, khẽ bước ra sau một bước, trốn ở phía sau Đường tiên sinh.

Đường tiên sinh nói:”Rất đáng tiếc, đã có người chọn rồi.”

Hiểu Hiểu vừa định buông lỏng một hơi, chợt thấy Đường tiên sinh tránh sang bên cạnh để lộ ra thân thể của Hiểu Hiểu nói: “Bất quá ông chủ hôm nay đã nói, tuy đã có người chọn, nhưng là trước khi vị khách kia đến, các ngài có thể tùy tiện đùa giỡn cậu ta.”

Khách quen hơi nâng mày lên: “Cái này cũng nói được à, có phải là được tùy tiện sờ sờ không?”

Đường tiên sinh không nói lời nào, chỉ là ý vị thâm trường cười cười.

Khách quen bỗng nhiên trừng to mắt, tiếc hận lắc đầu, cất bước đi đến trước mặt Hiểu Hiểu dùng ngón tay chế trụ cằm cậu nâng lên, trong miệng chậc chậc nói: “Thật sự đáng tiếc mà, một cực phẩm như thế, lại đã có chủ rồi.”

Hiểu Hiểu lui ra sau áp vào trên vách tường, cậu hoảng sợ co đầu lại nhưng không dám trốn, thân thể không ngừng run rẩy, nhưng bộ dạng cậu mềm mại như thế này lại rất dễ dàng kích thích nam nhân nổi lên ham muốn.

Ngón tay vị khách quen niết niết bên mặt Hiểu Hiểu, tay kia vươn lên trên eo Hiểu Hiểu, cách một lớp quần áo ngắt ngắt hai cái, sau đó lắc đầu rời đi.

Đường tiên sinh phảng phất như không có nhìn thấy kháng cự trong mắt Hiểu Hiểu, quay người tiếp tục đi về phía trước, làm nhiệm vụ dẫn đường: “Đi thôi.”

Hai tay Hiểu Hiểu ôm chặt thân thể, cậu đột nhiên cảm thấy rất lạnh, thân thể lạnh, trong lòng còn lạnh hơn … Hiện tại, cậu đã hoàn toàn không biết tương lai chờ đợi cậu rốt cuộc là cái gì nữa.

Tuy hiện tại mới sáu giờ chiều, khách đến Đêm Thăng cũng không quá nhiều, thế nhưng đều là cùng nhau đi tới, cơ hồ mỗi lần Hiểu Hiểu đi được vài bước thì sẽ gặp phải một, thậm chí là mấy nam nhân tới tìm hoan. Mà bộ dạng bị người làm nhục kia của Hiểu Hiểu lại vô tình hấp dẫn sự chú ý của những nam nhân đi ngang qua cậu, tuy bọn họ không thể “làm thịt” Hiểu Hiểu được, nhưng những cánh tay kia vẫn dâm loạn trên người Hiểu Hiểu vài lần cho đã ghiền.

Chỉ trải qua mấy vị khách nhân như vậy thôi mà Hiểu Hiểu đã có chút không chịu nổi rồi, Hiểu Hiểu không dám phản kháng, Hiểu Hiểu chỉ có thể nhắm mắt lại, trong lòng cầu nguyện những người này nhanh buông tha cậu.

Hiểu Hiểu cũng không biết mình bị bao nhiêu người sờ qua, cũng không nhớ rõ có bao nhiêu người dùng tay tham tiến vào trong y phục của cậu, cậu đần độn u mê mà bị người đẩy áp chế trên tường, cảm giác trơn ướt làm cho người ta buồn nôn lan tràn nơi cổ họng … Hiểu Hiểu khó chịu mà hoang mang mở to mắt, cậu trông thấy Đường tiên sinh đang vui vẻ, cái nhìn đầy ý vị hướng về phía khác, vô thức quay đầu thuận theo ánh mắt của Đường tiên sinh mà nhìn lại.

Đường nhìn chạm đến một nam nhân, là một nam nhân với mặt mũi đầy vẻ giận dữ lại vô cùng quen thuộc! Hiểu Hiểu mê mang nhìn nam nhân kia, cảm giác được đầu nam nhân đang di chuyển trên cơ thể cậu đã dời đi, hắn sắp gặm phải miệng của cậu…

Hiểu Hiểu đột nhiên giật mình một cái, hai tay nâng lên, đặt trên bả vai nam nhân kia dùng sức đẩy ra, đồng thời đùi phải dùng lực đá lên giữa hai chân nam nhân, tại lúc nam nhân kia đang cong cuộn thân thể ngã xuống, Hiểu Hiểu lập tức bỏ chạy, cậu hướng về phía nam nhân đã quay người ở cuối hành lang kia chạy tới, trong miệng kêu lên: “Chủ nhân, chủ nhân! Cầu xin ngài cứu Hiểu Hiểu!”

Con người luôn là như vậy, lúc không nhìn thấy ánh sáng,  sẽ không tồn tại hy vọng xa vời. Thế nhưng một khi đã nắm bắt được dù chỉ là một tia sáng nhỏ nhoi, liền sẽ không khống chế được bản thân nữa.

Tại trong hai mươi mấy ngày này, Hiểu Hiểu ngoại trừ ở hai ngày đầu đã không còn nghĩ tới nam nhân kia nữa, cậu cho rằng mình đã có thể buông được rồi. Mà khi chính mình gặp phải tình cảnh như thế, lại đột nhiên trông thấy người kia xuất hiện, Hiểu Hiểu mới phát hiện, thì ra chính mình lại nhớ đến sự ôn nhu của người kia đến vậy.

Cậu tựa như người phiêu lạc giữa biển rộng nhìn thấy đất liền vậy, vội vàng muốn bắt được một gốc cây cứu mạng duy nhất này, cậu hô lên: “Chủ nhân!”

Mà người kia lại phảng phất như không nghe thấy phía sau có người gọi mình, bước chân mang theo tức giận nặng nề đi càng lúc càng nhanh.

Hiểu Hiểu thật sốt ruột, thoáng cái bổ nhào bên chân nam nhân, ôm lấy đùi người đó, cảm xúc chưa từng kích động như vậy, đến cả thanh âm cũng vượt qua hạn mức bình thường: “Chủ nhân, cầu xin ngài cứu Hiểu Hiểu, Hiểu Hiểu không muốn ở chỗ này nữa! Cầu xin ngài, chủ nhân, Hiểu Hiểu nhất định sẽ nghe lời ngài mà …, cầu xin ngài cứu Hiểu Hiểu a!”

Nam nhân bị Hiểu Hiểu ôm lấy đùi không cách nào di chuyển được nữa, anh âm trầm cúi đầu xuống, nhìn về phía Hiểu Hiểu: “Cái tiếng chủ nhân này đối với cậu cũng quá rẻ nhỉ! Có phải chỉ cần có người cho cậu vui sướng, cậu đều sẽ gọi họ là chủ nhân, đúng không?”

Nam nhân lại nghiêng đầu sang chỗ khác, mắt nhìn phía trước, không hề cho Hiểu Hiểu một cái liếc mắt, anh nói: “Cái danh hiệu ‘Chủ nhân ” này tôi tình nguyện không cần. Buông tay!”

Hiểu Hiểu ngược lại càng bám chặt hơn, cậu ngửa đầu nhìn nam nhân, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đã sớm lệ rơi đầy mặt, cậu nghẹn ngào hô: “Vân Sanh … Vân Sanh … cầu xin ngài!”

Thân thể Hách Vân Sanh cứng ngắc lại, sau đó mới chậm rãi cúi đầu một lần nữa, người này gần một tháng không thấy so với lúc bọn họ chia tay đã gầy hơn nhiều rồi, chân mày Hách Vân Sanh nhíu chặt, phẫn nộ vừa rồi bởi vì Hiểu Hiểu cùng nam nhân khác thân mật vẫn còn, chỉ là đau lòng có phần nhiều hơn.

Hách Vân Sanh đưa tay đem Hiểu Hiểu nhấc lên, kéo lấy cậu tiếp tục đi về phía trước.

Hiểu Hiểu thuận theo lực đạo của Hách Vân Sanh mà đứng dậy, quay đầu nhìn lại, Đường tiên sinh và cái người vừa rồi bị cậu đá kia đã không thấy bóng dáng, chỉ còn lại vụn vặt lẻ tẻ mấy vị khách thỉnh thoảng nhìn về phía bên này.

Hách Vân Sanh mang theo Hiểu Hiểu đến phòng vừa rồi anh đã đặt, anh hất tay lên đem Hiểu Hiểu ném lên trên ghế sô pha, sau đó ngồi trên ghế phía bên kia, cầm lấy đầu thuốc lá được chuẩn bị sẵn trên bàn trà, đốt lên hít vài hơi, khói thuốc lá xuyên thấu qua phổi, khí cay độc ngược lại khiến cho cảm giác phiền muộn trong ngực giảm bớt không ít.

Hiểu Hiểu từ trên ghế sô pha rời xuống quỳ trên mặt đất,  sợ hãi tới gần Hách Vân Sanh, thẳng đến khi ngón tay dưới lớp quần áo túm được ống quần Hách Vân Sanh.

Hách Vân Sanh thở dài một hơi, đem tàn thuốc đặt trong cái gạt tàn thuốc xong, lại dùng đầu ngón tay mang theo mùi thuốc lá cay độc chạm vào môi Hiểu Hiểu, ngữ khí sâu kín: “Hiểu Hiểu, những thứ ở  cậu thuộc về tôi cũng không nhiều lắm. Tại chỗ lộn xộn này đợi lâu như thế, cậu còn có cái gì thuộc về tôi sao?”

Hiểu Hiểu ngửa đầu vội vàng nói: ” Hết thảy của Hiểu Hiểu đều là thuộc về chủ nhân!”

Hách Vân Sanh nâng mi nở nụ cười, như là nghe được chuyện thú vị gì, thanh âm của anh không thể ức chế được mà tăng lên: “Thuộc về tôi?”

Sắc mặt Hiểu Hiểu trở nên trắng bệch, sau đó dùng sức gật đầu: “Hiểu Hiểu hiện tại vẫn như trước, chỉ là người của Vân Sanh.”

Hách Vân Sanh nghe rõ ý tứ trong lời nói của Hiểu Hiểu, điểm ấy anh cũng tin tưởng, mặc dù không tin nam nhân tên Hồng Thăng kia, nhưng anh vẫn có thể tin được Nghiêm Quân.

Chi là Hách Vân Sanh vẫn nhịn không được, bực mình nói: “Vừa rồi tôi hình như nhìn thấy … có một nam nhân hôn vào chỗ này của cậu rồi…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện