Phá Quán Tử Phá Suất

Quyển 2 - Chương 19: Tiền từ trên trời rơi xuống



Ách thị tới, đoàn sứ giả Ích Châu gồm ba người, đối đầu với ba võ tướng Giang Đông.

Lăng Thống đối Triệu Vân; Đinh Phụng đối Lưu Thiện; Thái Sử Từ tới muộn, đối chiến Trầm Kích. A Đẩu khẽ hít một hơi, thầm nghĩ nếu không phải có con ám bài Ách thị thì cuộc “Tỷ thí” gây khó dễ này chắc chắn sẽ trở thành một nỗi nhục nhã. Chiến ba thắng hai, nếu đổi lại là một thị vệ khác, thì cho dù Triệu Vân có thể đánh bại Lăng Thống, hai trận kia cũng sẽ thua.

Tôn Quyền hứng thú dạt dào đánh giá ba người, nói: “Chiến ba…thắng, thắng hai, A Đẩu, khuyến khích!” Bèn dựng thẳng ngón cái với Lưu Thiện.

Ách thị vừa mới xuất hiện đã hấp dẫn ánh mắt của tất cả võ tướng trên sân, nam nhân thon gầy mặc bộ võ sĩ bào màu lam thẫm này vậy mà còn cao hơn Triệu Vân một chút, vẻ mặt lãnh đạm.

Ngu Phiên lại sợ thiên hạ bất loạn nói: “Tỷ thí không thì vô vị quá, chi bằng đặt cược đi?”

Tuy nói Tôn Quyền làm chủ, sứ giả Ích Châu là khách, nhưng dù sao A Đẩu cũng đại diện cho Lưu Bị, nay lại phải tham chiến, vốn không phải đạo lý Tôn Quyền có thể khen thưởng hay không, chỉ được lấy tiền đặt cược mà thôi.

Trương Chiêu nghĩ nghĩ, cười nói: “Ngoại trừ chủ công, còn ai có thể làm nhà cái được nữa?”

Tôn Quyền đưa tay ra, chỉ chỉ A Đẩu, cười nói: “Hảo…hảo, A Đẩu, ngươi muốn, muốn mười…”

A Đẩu nghĩ ngợi rồi nói: “Đánh cuộc với nhị cữu? Không thành vấn đề. Nếu ta thắng, nhị cữu sẽ ban thưởng mười lượng hoàng kim? Còn nếu các ngươi thắng, A Đẩu sẽ cho nhị cữu mười lượng hoàng kim, đúng không?”

Các võ tướng lập tức cười ầm ĩ, tiền thưởng vầy cũng quá keo kiệt đi, tuy mười lượng hoàng kim đối với võ tướng mà nói thực sự không thua gì một khoản tiền từ trên trời rơi xuống, nhưng thiên hạ đều biết Lưu Bị chiếm Ích Châu xưng vương, Thành Đô lại là vùng đất giàu có, vậy mà thổ tài chủ này chỉ đưa có mười lượng hoàng kim?

Thái Sử Từ bèn lắc đầu giễu cợt: “Mười lượng hoàng kim”. Ngụ ý là chê A Đẩu keo kiệt.

Nào ngờ rằng A Đẩu quả thật thiếu tiền, mười lượng hoàng kim đó chỉ là một cái bẫy lớn vô nhân tính, chờ đám người Thái Sử Từ nhảy vào.

A Đẩu vừa thấy Thái Sử Từ lọt hố, trong lòng mừng như điên, lần này lão tử ăn các ngươi chắc rồi. Liền nói: “Mười lượng ít quá hả, vậy…Mười vạn lượng thế nào?”

Cả sảnh đường lặng ngắt, đến nỗi châm rơi cũng có thể nghe thấy.

Tôn Quyền ngồi thẳng người, nhìn ba người chốc lát, thực sự nghĩ không ra ngoại sanh này là ngốc thật hay ngốc giả. Lại suy nghĩ nửa ngày, thị vệ nọ rốt cuộc là ai?

Nhìn chung dưới trướng Lưu Bị không chỉ được thấy những điều chưa từng thấy, mà còn được nghe những chuyện chưa từng nghe nữa, xem loại như hắn hẳn là người học võ, nhưng chưa nghe qua danh tiếng bao giờ, Thái Sử Từ đối đầu với một gã thị vệ chẳng có tên tuổi gì, chắc chắn sẽ không bị thua.

“A Đẩu, ngươi…ngươi…” Một tay của Tôn Quyền chỉ lia lịa về phía A Đẩu.

Triệu Vân vội nói: “Ngô vương chớ tưởng thật, Công Tự giỡn chơi thôi” Rồi đặt một tay lên vai A Đẩu, nhỏ giọng nói: “Chúng ta đào đâu ra mười vạn lượng, đừng có hại sư phụ bị chủ công…”

Giọng của Triệu Vân được đè ép vừa đủ, bị Tôn Quyền nghe được, lại tỏ vẻ cực kỳ bí hiểm, Ngu Phiên lập tức phụt một tiếng phun cả miệng rượu ra ngoài.

A Đẩu nghĩ ngợi rồi nói: “Cũng đúng, mười vạn lượng, chút nữa nhị cữu nhất định sẽ quỵt nợ…”

“Nhị cữu…cữu…” Trán Tôn Quyền nổi đầy gân xanh, đầu ngón tay vẫn vung vẩy không ngừng giữa không trung rốt cuộc cũng nặng nề đặt xuống, gắng sức nuốt nước miếng.

“Quên đi thôi, mười lượng là đủ rồi” A Đẩu thành khẩn nói.

“Cữu…cược!”

Ngắn gọn dứt khoát.

Từ sau khi Lữ Bố chết đi, võ tướng thời Tam Quốc bèn tôn Triệu Vân đứng đầu, thất tiến thất xuất tại dốc Trường Bản, vượt sông cứu chủ tại Giang Lăng thành, tất cả đều tỏ rõ thực lực phi phàm và tu vi thâm hậu của y.

A Đẩu nhớ mang máng, lần trước thấy Triệu Vân xuất thủ là ở trên thuyền, khi đó một mũi tên của y bắn gãy cột buồm, sau khi nhảy lên thuyền, chỉ vài hiệp ngắn ngủi đã giải quyết xong Chu Thiện. Cung nỏ trên thuyền cả trăm tên, bách tiễn tề phi, dưới cơn mưa tên dầy đặc như thế, Triệu Vân đã dùng thân thể huyết nhục bảo hộ cho mình, lưng đỡ mũi tên sắc bén mà chỉ bị chút thương tổn da thịt.

Hôm nay là lần đầu tiên A Đẩu được tận mắt chứng kiến y biểu diễn võ kỹ, không khỏi hô hấp dồn dập, nghiêm túc nhìn Triệu Vân trong sân.

Thiên hạ đệ nhất là một cái danh hiệu cực kỳ vang dội, người gánh lấy hào quang này cũng như đứng trên tầng băng mỏng. Nếu không ngừng cố gắng sẽ trở nên tầm thường, bị vô số nhân tài mới nổi vượt xa, Triệu Vân thì sao?

Triệu Vân và Lăng Thống ôm quyền với nhau, khom người làm lễ, Lăng Thống biết trận này tất bại, nên khẩn trương đến nỗi hai tay hơi phát run.

Thanh Hồng kiếm Triệu Vân đã cho A Đẩu, lúc này cầm trong tay là một thanh kiếm thị vệ bình thường chưa tuốt khỏi vỏ, khóe miệng khẽ nhếch, nói: “Công Tích huynh thỉnh”

Những người đứng xem đều tập trung tinh thần, sợ rằng sẽ bỏ lỡ động tác của cường giả, vô số ánh mắt khóa chặt trên người Triệu Vân.

Lăng Thống đáp: “Không dám, hôm nay may mắn được lãnh giáo Tử Long huynh, đời này Công Tích rất lấy làm vẻ vang” Nói xong rút kiếm, ghìm ngang khuỷu tay, thân kiếm không ngừng rung động.

Song phương cứ đối nhãn như vậy, hồi lâu sau Triệu Vân khẽ nhướng mày, mỉm cười lặp lại: “Công Tích huynh, thỉnh”

Một giọt mồ hôi chảy xuống tóc mai Lăng Thống, “tách”, rơi xuống đất, kế tiếp quát lớn một tiếng, vung ngang trường kiếm mà qua!

A Đẩu nhịn không được kinh hô, khoảnh khắc Triệu Vân nghiêng nghiêng xoay người, ưu mĩ nâng tay trái lên, cả kiếm lẫn vỏ dựng thẳng! Động tác đó chính là hướng về phía mình, trong nháy mắt sấm chớp, A Đẩu thấy rõ ràng vô cùng, Triệu Tử Long mượn lực đả lực, dán lên thanh kiếm trong tay Lăng Thống, rồi đột nhiên “Keng” một tiếng, thanh kiếm bán xuất đã trở về bao! Giữa một hơi thở, kiếm chỉ rút ra một nửa, vậy mà lại đoạt ngang binh khí của Lăng Thống!

Triệu Vân thu kiếm, giũ bào tụ, cười nói: “Đa tạ” Kiếm của Lăng Thống “Leng keng” rơi xuống đất, xung quanh chỉ còn lại tiếng hô hấp của mọi người.

Ngay cả cái gì liên tiếp phát sinh cũng chẳng nhìn thấy, lúc này Lăng Thống mới hồi thần lại, thở ra, từ đầu tới cuối hắn vẫn không rõ Triệu Vân đoạt kiếm như thế nào.

Triệu Vân lui ra sau lưng Lưu Thiện, Thái Sử Từ lên tiếng: “Tử Long tướng quân lấy khí xuyên kiếm, hảo công phu! Chỉ không biết vị nhân huynh này xưng hô thế nào?”

“Ngươi…” Tôn Quyền giơ tay lên chỉ chỉ, nói: “Ngươi quay, quay qua…Cho ta nhìn, nhìn…”

Ách thị quay đầu sang chỗ khác, hướng phần mặt mang diện cụ về phía Tôn Quyền, Tôn Quyền nhíu mày muốn nói gì đó, khóe miệng khẽ động. A Đẩu chợt nảy sinh ý nghĩ, nói không chừng Ách thị và Tôn Quyền quen nhau?

Tim A Đẩu đập dồn dập, nói: “Hắn tên Kinh Trầm Kích, là gia thị của ta, hắn không nói chuyện được”

A Đẩu kỳ vọng Tôn Quyền có thể nói ra câu gì đó long trời lở đất, nhưng hắn không nói, sau một lúc, trong mắt Tôn Quyền tràn đầy vẻ nghi hoặc, bảo: “Tử…Tử Nghĩa…Không được…khinh địch”

Thái Sử Từ hơi gục gặt, bèn nói: “Đại hảo nam nhi, vốn bất kể thân phận, Kinh huynh, thỉnh” Một tay đặt lên chuôi kiếm, nhưng không rút.

Đột nhiên Triệu Vân nói: “Nhường hắn ra tay trước, chỉ sợ Tử Nghĩa huynh đi không quá mười chiêu”

Vừa nghe lời này, chúng tướng trong điện đua nhau ồ lên, võ tướng Giang Đông xưa nay do Thái Sử Từ chiếm ngôi đầu bảng, nếu ngay cả một tên thị vệ trưởng tầm thường của Lưu Thiện mà cũng đánh không qua, thì những kẻ khác nên nhảy sông uy rùa hết đi.

Đừng nghĩ tới chuyện đốn ngã Thái Sử Từ trong vòng mười chiêu, ai có thể làm được? Cho dù là đẳng cấp như Quan Vũ Trương Phi cũng chưa chắc làm được.

Ách thị tiện tay rút bội kiếm, mũi kiếm chỉ xuống đất, khóe miệng nhếch nhếch thành một độ cong cực khó phát hiện, bước ra một bước.

Trong nháy mắt đó, hắn phảng phất biến đổi thành con người khác, từ một thị vệ vô danh lặng lẽ, đi lên chiến trường gió nổi mây tuôn, như đi lên vương tọa bễ nghễ thiên hạ!

Trong lòng Thái Sử Từ sinh ra một nỗi sợ hãi, không tự chủ mà lùi ra sau!

Ách thị lại bước thêm một bước, rốt cuộc Thái Sử Từ cũng rút mạnh kiếm, quát lớn một tiếng, ổn định thân hình.

Kiếm trong tay Thái Sử Từ chính là danh kiếm Long hình, tương truyền được Đổng Trác phát hiện tại một miệng giếng cổ ở Lạc Dương, bị Tôn Quyền mang về Giang Đông, rồi tự tay ban cho ái tướng. Long hình kiếm sắc bén vô cùng, năm ấy Thái Sử Từ đã dựa vào kiếm phong này, đánh đâu thắng đó.

Khí thế rút kiếm của Thái Sử Từ dần dần ngăn chặn áp bách vô thanh vô tức kia của Ách thị.

Ngay cả ôm quyền thi lễ cũng không cần, Ách thị liền hất trường kiếm, vung tới Thái Sử Từ, theo song kiếm leng keng va chạm, cổ tay Thái Sử Từ đau nhức, gang bàn tay chấn động dữ dội, suýt nữa cầm không được kiếm, Ách thị chỉ đứng nguyên tại chỗ, liên tục xoạt xoạt qua ba kiếm, đều bị Thái Sử Từ ngăn chặn.

Tiếng song kiếm chạm nhau không ngừng, động tác của Ách thị trầm ổn mà thong thả, thế kiếm uyển chuyển, đều là con đường đại khai đại hợp.

Hoàn toàn không giống tỷ võ mà y như thử kiếm. A Đẩu nhìn qua Triệu Vân, sắc mặt người sau cũng có nét nghi hoặc, nhỏ giọng nói: “Tử Nghĩa chọn thủ, Trầm Kích giành công, chiêu này cực kỳ hung hiểm; khí lực Trầm Kích tất sẽ kiệt quệ trước, khi Tử Nghĩa giành lại tiên cơ thì…”

Kiếm thức không nhanh, cũng không hiểm, Thái Sử Từ thầm thở phào nhẹ nhõm, ngưng thần đối địch; chỉ việc đợi cho Ách thị kiệt sức thì mình hẳn ứng đối sau, trận này thắng chắc.

Tim A Đẩu muốn thót lên tới cổ họng, ngước lên trời lẩm bẩm khấn vái nửa ngày, Ách thị đừng có lâm trận mắc lỗi như vụ bắn tên lần trước nha, bằng không mình có đẩy cối xay tới khi thái dương hệ bị hủy diệt cũng chẳng đào ra được mười vạn lượng hoàng kim để mà đánh cuộc…Chẳng thà trận kế trực tiếp chịu chết trên kiếm Đinh Phụng cho xong.

Tiếng hai thanh kiếm chạm nhau đầu tiên là thanh thúy, sau đó trầm khàn, Triệu Vân hít một hơi lãnh khí, kiếm của Trầm Kích sắp gãy rồi!

Cuối cùng sau ba tiếng, như kích phá chiêng, kiếm trong tay Trầm Kích chém thẳng, một kiếm đi xuống, mọi người tề thanh kinh hô, Long hình kiếm cư nhiên gãy làm hai trước! Kiếm khí chém rách một vết máu trên trán Thái Sử Từ, máu tươi chậm rãi chảy xuống.

Thái Sử Từ ngây người thật lâu, vô luận thế nào cũng nghĩ không ra kết cuộc này, đầu óc trống rỗng, lập tức rống giận như sư tử phát cuồng, muốn liều mạng cùng Trầm Kích!

Trường kiếm trong tay Trầm Kích chưa gãy, khua vút một nhát, gác lên cổ Thái Sử Từ, trong tai yên ắng một mảnh.

Triệu Vân là người đầu tiên hiểu rõ nguyên lý dùng kiếm thường đối thần binh, có thể chém Long hình kiếm thành hai đoạn, hít một hơi.

Thì ra từ nhát kiếm đầu tiên, mỗi một chiêu của Trầm Kích đều vừa vặn chém lên cùng một điểm trên mũi kiếm Long hình, phá vỡ một lỗ hổng, sau đó chân khí hai người va chạm lẫn nhau, dần dần mở rộng lỗ hổng, sau cùng, thanh thần binh chém sắt như chém bùn gãy lìa.

Trầm Kích thu kiếm, tiện tay giật một cái, thiết kiếm đã sớm chịu không nổi chấn động, gãy thành mấy mảnh, hắn ném chuôi kiếm xuống đất, chắp tay làm lễ với Thái Sử Từ, lui về sau lưng A Đẩu.

Sau khi lấy lại tinh thần, có hai người đồng thời trước mắt tối đen, suýt nữa té xỉu, một người là Lưu Thiện, còn người kia chính là Tôn Quyền.

Tôn Quyền che ngực, xua xua tay, ngay cả nói cũng thốt không được một chữ.

Mới đầu chỉ muốn thuận miệng đánh cược với A Đẩu để kềm chế bớt nhuệ khí thiếu niên, dạy cho hắn biết trên người còn có người, ngoài trời còn có trời mà thôi. Vốn nghĩ rằng A Đẩu chắc chắn sẽ thua, nhất Lữ nhị Triệu tam Quan tứ Điển ngũ Trương Phi, lục chính là Thái Sử Từ, Quan Vũ ở Kinh Châu, Trương Phi ở Thành Đô, Điển Vi ở Lạc Dương, hiện giờ còn ai có thể đánh bại Tử Nghĩa?!

Ván cờ tất thắng, chiếm được tiện nghi, chế giễu cười nhạo rồi coi như xong, sao Tôn Quyền có thể theo một tên tiểu bối mà đòi mười vạn lượng hoàng kim được?

Nào ngờ kết cuộc lại tự lấy đá nện lên chân mình, cư nhiên thua rồi!

Một trận cược lớn, tổng ngạch tương đương với toàn bộ thu nhập cả năm của Đông Ngô, vừa nãy Tôn Quyền suýt nữa đã quy thiên đi đoàn tụ với huynh Tôn Sách của ông ta rồi.

Nửa ngày sau A Đẩu mới phục hồi tinh thần, nói: “Thắng rồi? Tới phiên ta?”

Triệu Vân nói: “Thấy tốt rồi thì thu tay thôi”

A Đẩu không thèm để ý, nói: “Đinh Phụng tướng quân?”

Triệu Vân khụ một tiếng: “Nếu là đánh ba thắng hai, theo Tử Long thấy, cũng không cần…”

Nhưng A Đẩu lại nói: “Để ta xuất chiến, sư phụ, ta đánh được mà”

Triệu Vân hơi kinh ngạc, ban đầu y chỉ nghĩ A Đẩu là được hời nên khoe mẽ, muốn đùa cợt Đinh Phụng một phen. Lúc này xem ra hết sức nghiêm túc, Triệu Vân nhịn không được nói: “Ngươi nghĩ kỹ chưa?”

Tuy A Đẩu có chút khẩn trương, nhưng lại gắng sức giả vờ dửng dưng, nói: “Đương nhiên, A Đẩu đâu phải hạng hèn nhát không chiến mà hàng”

Triệu Vân đã hiểu, trong mắt tràn đầy tiếu ý ấm áp, đáp: “Không được khinh địch”

Lời đối thoại của hai sư đồ này vốn chẳng có ý gì, nhưng lọt vào tai chúng nhân Giang Đông lại như kẻ xướng người họa, liên tục tát cho tất cả mọi người mấy bạt tai, Đinh Phụng rút ngay trường kiếm, ném vỏ kiếm xuống đất, quát: “Khi dễ Đông Ngô ta quá đáng! Tới chiến!”

Mấy canh giờ sau, vầng trăng dần buông xuống phương tây, ánh bạc thuần khiết chiếu vào sân, hắt bóng lên ngọn cây; trong phòng Quan Phượng đèn đuốc sáng rực, truyền ra thanh âm hưng phấn của Lưu Thiện.

“Sau đó sư phụ tiện tay nhặt một hạt đậu phộng, bắn vèo một phát, không ngờ, vừa vặn trúng ngay đầu gối Đinh Phụng…”

Quan Phượng không biết nên khóc hay nên cười, nói: “Ca, ngươi đã nói lần thứ sáu rồi”

A Đẩu chẳng thèm đếm xỉa tới, lại nói: “Kế tiếp ta liền đem kiếm ném ra thế này, Đinh Phụng lập tức nhào tới…”

“Đủ rồi!” Triệu Vân ở gian ngoài dở khóc dở cười: “Có vẻ vang gì đâu, nói một lần là đủ rồi, nghe đến lỗ tai bọn ta muốn đóng kén luôn đây này”

A Đẩu chọn không thèm liếc tới Triệu Vân đầu đầy hắc tuyến ở gian ngoài, nắm lấy bàn tay nho nhỏ của Quan Phượng, thổn thức nói: “Ôi mười vạn lượng! Lão muội ơi! Mười vạn lượng!”

“Ca chỉ đòi bọn họ năm vạn lượng thôi, nếu sau này tên tiểu cà lăm Tôn Lượng kia đối xử không tốt với ngươi, ca sẽ đòi nợ tiếp, nhược điểm của cha con bọn họ đang nằm trong tay lão tử, đương nhiên phải nâng niu ngươi rồi! Này kêu là ném chuột sợ vỡ bình gì đó…”

“Ca còn để lại cho ngươi hai vạn lượng làm của hồi môn, một vạn cho Ách ba làm diện cụ vàng, hắn đã lập công đầu mà. Tiếp đó ta một vạn, sư phụ một vạn…” A Đẩu hoàn toàn không nghĩ đến chuyện đặt một cái diện cụ vàng hơn sáu trăm cân lên đầu Ách thị sẽ có kết quả gì, lại cười nói: “Đương nhiên, cho dù Ách ba thua, thì sau cùng ca cũng thắng thôi! Chả ảnh hưởng gì, ừm, kỳ thật chả ảnh hưởng…”

“Mười vạn lượng…Ngươi nói xem ông nhị cữu cà lăm kia có chịu đưa cho ta không?” A Đẩu nói: “Ta nói cho nghe, lão muội, vốn dĩ ta ôm ý niệm liều chết đánh với Đinh Phụng, ta đã học được chút tài lẻ, cho dù không thắng, ít nhất cũng có thể đánh ngang tay, đánh đến bất phân thắng bại, ai ngờ sư phụ lại tiện tay nhặt một hạt đậu phộng, vèo_____”

“…”

Còn chưa kịp “Vèo” xong, lý trí của Triệu Vân đã “phựt” một cái đứt bặt, từ gian ngoài xông vô, xách A Đẩu vác lên vai, nói: “Ngủ sớm chút đi! Ngày mai dẫn các ngươi dạo Kiến Nghiệp chơi! Tiêu tiền!”

Xong mặc kệ A Đẩu như tiểu hài tử léo nhéo inh ỏi trên vai, sải bước đi ra khỏi phòng.

A Đẩu vẫn còn cố giãy dụa không ngừng nói: “Nhớ nhắc ta cho ngươi hai vạn lượng hoàng kim a! Lão muội!” Sau đó cố sức vẫy vẫy tay: “Ách ba! Ngủ ngon!” Hai sư đồ đã đi xa, bỏ lại cánh cửa phòng lắc tới lắc lui.

Ách thị vẫy vẫy tay với hắn, rốt cuộc nhịn không được, lắc đầu bật cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện