Chương 103: Công Lược Thành Công
Cái gọi là hợp hai thành một, có hoạ cùng chịu nghe có vẻ tốt đẹp và công bằng với hai người, nhưng đối với hai người không cùng tu vi thì chỉ có một người là đơn phương trả giá.
Tuy tu vi của Sở Mộ Vân không thấp nhưng vẫn không thể so sánh với Tạ Thiên Lan.
Càng không cần nói đến chuyện cơ thể hắn vừa hồi phục, sức mạnh không bằng trước, muốn khôi phục cũng phải mất mấy năm.
Bây giờ hắn nhờ có Tạ Thiên Lan mà xông thẳng đến cảnh giới Thông Thần.
Thật ra tu vi còn dễ nói, bọn họ đều có tư chất tốt, chỉ cần nỗ lực tu luyện cũng sẽ đạt được cảnh giới này.
Vấn đề chỉ là thời gian mà thôi.
Nhưng sinh mệnh....
Thứ này sinh ra đã có sẵn.
Chủng tộc khác nhau thì sinh mệnh khác nhau.
Con người và con kiến không thể so sánh với nhau, Băng Linh Thú và con người cũng vậy.
Mặc dù sinh mệnh Băng Linh Thú so với con người thì dài hơn, nhưng so sánh với Tạ Thiên Lan.....thì giống như so sánh giữa Băng Linh Thú và con người vậy.
Tìm quả Hợp Cẩn, cùng Sở Mộ Vân ăn nó, tâm nguyện lớn nhất của Tạ Thiên Lan chính là....!ở bên hắn cả đời.
Y không phải là Thẩm Thủy Yên bị mất trí nhớ, không phải là thiếu niên.
Y là người trưởng thành, là người tùy tiện nhưng lại vô cùng chín chắn và lý trí.
Vì vậy y biết.....cần phải trả giá điều gì mới có được Sở Mộ Vân.
Linh: "Có thể....."
Sở Mộ Vân: "Không thể."
Linh: QAQ
Sở Mộ Vân: "Ngoan."
Linh: "Vậy......!Ngược nhẹ thôi.."
Sở Mộ Vân: "......"
Chiêu này của Tạ Thiên Lan khiến Sở Mộ Vân cũng hơi bất ngờ.
Tác dụng của quả Hợp Cẩn rất nghịch thiên.
Thứ này tuyệt đối là Thần khí lẳng lơ, người tâm trí không kiên định chắc chắn không trụ được.
Trên thực tế, quả Hợp Cẩn cũng không gây tổn thương gì nhiều cho Tạ Thiên Lan giống như người khác.
Theo những gì Sở Mộ Vân hiểu về bảy ma tôn thì bọn họ vốn dĩ bất tử bất diệt, sinh mệnh dài vô hạn.
Mà vô hạn chia đôi thì vẫn là vô hạn, cho dù có chia đôi sinh mệnh thì bọn họ vẫn không bị ảnh hưởng gì.
Còn tu vi chỉ là vấn đề thời gian, mà Tạ Thiên Lan thì sẽ không mất nhiều thời gian.
Tuy biết vậy nhưng Sở Mộ Vân vẫn cảm động.
Ngoại trừ hắn thì bảy ma tôn không hề biết việc sinh mệnh mình là vô hạn.
Hơn nữa càng đừng nói đến chuyện bây giờ Ma giới còn chưa bắt đầu, Tạ Thiên Lan tất nhiên không biết đến chuyện này.
Y đưa ra quyết định này cũng giống người bình thường, muốn chia sẻ một nửa sinh mệnh của mình với Sở Mộ Vân.
Phần tâm ý này cũng sẽ không vì sinh mệnh Tạ Thiên Lan vô hạn mà suy giảm.
Sở Mộ Vân hiểu được quyết định của Tạ Thiên Lan, cũng biết được tâm ý của y.
Mà lúc này, Linh đột nhiên nói: "Công lược thành công."
Sở Mộ Vân: "......"
Linh còn nói thêm: "Không phải là sáng hết các góc mà là thành công."
Sở Mộ Vân còn chưa cầu hôn, tại sao......
Vẻ mặt Linh bảo bảo tỏ ra khó hiểu.
Sở Mộ Vân hiểu rõ: "Xem ra việc cầu hôn không chỉ giới hạn ở phía mình ta...."
Quả Hợp Cẩn có ý nghĩa đặc biệt.
Trước khi ăn thứ này, Tạ Thiên Lan đã nhiều lần hỏi hắn: "Có đồng ý không?"
Sở Mộ Vân trả lời y: "Đồng ý."
Hơn nữa sau khi bọn họ làm chuyện kia, loại quả này lại có ý nghĩa.....
Hai bọn họ không phải"cầu hôn" mà là"thành hôn".
Linh bảo bảo mềm lòng: "QAQ, xin đừng vội bỏ rơi y."
Sở Mộ Vân thở dài, khẽ trấn an nó: "Yên tâm."
Ngày hôm sau Sở Mộ Vân nhận ra mọi chuyện, hắn kinh ngạc nhìn Tạ Thiên Lan.
Tạ Thiên Lan mỉm cười với hắn.
Sở Mộ Vân: "Loại quả kia...."
Tạ Thiên Lan: "A Vân, ta đã nói rất nhiều lần rằng....ta yêu ngươi, tuy nhiên lại cảm thấy dù nói nhiều cũng không thể biểu đạt hết tâm ý.
Thật ra quả Hợp Cẩn không thể hiện điều gì nhưng so với lời nói thì lại tốt hơn nhiều."
Sở Mộ Vân không chớp mắt nhìn y.
Tạ Thiên Lan đến gần hắn, thân mật khẽ chạm chóp mũi hắn: "A Vân, nếu.....ta làm sai một số chuyện, ngươi có thể tha thứ cho ta không?"
Sở Mộ Vân không biết nên thể hiện tâm trạng gì lúc này.
Hắn rất cảm động nhưng lại hơi tức giận....vì y không biết tự yêu thương bản thân mình.
Nhưng chủ yếu vẫn là cảm động nhiều hơn, loại hạnh phúc này khiến hắn không biết nói gì.
Giống như có hứa hẹn nhiều hơn nữa thì cũng không đáng kể với những gì Tạ Thiên Lan phải trả giá.
Nhưng Tạ Thiên Lan lại đang chờ đợi đáp án từ hắn.
Sở Mộ Vân nghiêm túc nói: "Cho dù ngươi làm gì ta cũng sẽ không tức giận."
Tạ Thiên Lan mỉm cười.
Đôi mắt hẹp dài của y hiện lên vẻ bất đắc dĩ, nhưng khóe miệng lại mỉm cười.
Y khẽ hôn Sở Mộ Vân, nhẹ giọng nói: "A Vân, ta thật sự....yêu ngươi."
Sở Mộ Vân biết y đang nói thật, nhưng.....!A Vân có thể chấp nhận sao?
Sở Mộ Vân không ghét cách y làm, tuy nhiên hắn không phải Thẩm Vân.
Sau khi công lược thành công Mạc Cửu Thiều, Sở Mộ Vân đối với y giống như gió thu cuốn lá vàng, một chút tình cảm cũng không lưu lại.
Nhưng hắn lại đối xử với Tạ Thiên Lan rất tốt.
Công lược thành công là hắn có thể rời đi nhưng hắn không đi mà ở bên cạnh y suốt ba năm.
Thời gian có thể thay đổi tất cả, chưa kể đến những nỗ lực đào tim đào phổi của Tạ Thiên Lan.
Thẩm Vân đã chấp nhận Tạ Thiên Lan mà quên đi Thẩm Thủy Yên.
Hắn nhớ kĩ những gì mà Tạ Thiên Lan yêu thích.
Tình yêu cũng chỉ dành cho mình y.
Sở Mộ Vân cho Tạ Thiên Lan một mối tình đẹp.
Không chỉ thỏa mãn ở mình mặt thể xác mà còn trải nghiệm hoàn mỹ ở mặt tinh thần.
Tạ Thiên Lan chỉ mong tháng ngày như vậy vĩnh viễn không kết thúc.
Nhưng chuyện gì nên tới vẫn sẽ tới.
Sở Mộ Vân cố gắng kéo dài thời gian này nhưng lại có người không đợi được.
Thời gian ba năm cũng đủ khiến Tạ Thiên Lan rễ tình đâm sâu, khiến hai người triền miên không thể xa rời.
Vì vậy đã đến lúc.
Trong thời gian này, Sở Mộ Vân thỉnh thoảng sẽ đến gặp Quân Mặc, nhưng lại không tiếp xúc nhiều với y.
Hắn chỉ trò chuyện với cậu, dạy cậu một ít công pháp, cho cậu vài quyển thư tịch để đọc.
Mà lần nào Linh bảo bảo cũng vô cùng căng thẳng bởi vì nó chịu trách nhiệm vĩ đại trông coi "tai nạn" từ trên trời rơi xuống.
Mỗi khi cửa sắp đổ, cây trúc sắp gãy, trên đất đột nhiên xuất hiện hố, trên trời đột nhiên xuất hiện sấm chớp, thậm chí những yêu thú được thuần hóa ngoan như chim cút lại nổi điên.....nó cũng nhanh chóng nhắc nhở để kịp thời ứng phó với ký chủ.
Thời gian đó khổ đến mức một lời khó kể hết, Sở Mộ Vân muốn đến chỗ Quân Mặc chẳng khác nào Đường Tăng phải trải qua chín chín tám mươi một kiếp nạn đi lấy kinh.
Còn chưa công lược đã hung tàn như vậy, có thể tưởng tượng được sau này nước sôi lửa bỏng đến mức nào.
Tại nơi "thế ngoại đào viên" này gần bốn năm, Sở Mộ Vân cuối cùng cũng chờ được Mạc Cửu Thiều.
Bình luận truyện