Phải Cầu Hôn Với Bảy Nam Nhân, Làm Sao Bây Giờ?
Chương 170
Phản ứng của Tạ Thiên Lan khi lần đầu tiên nhìn thấy tin tức này là: Đây không phải Thẩm Vân.
Cho dù bên cạnh hắn là Quân Mặc, khuôn mặt hay tính cách cũng có điểm giống nhau. Nhưng chỉ cần Thẩm Thủy Yên rời đi, Tạ Thiên Lan lập tức xác nhận hắn không phải là Thẩm Vân.
Nếu là sự thật, sao kẻ điên Thẩm Thủy Yên có thể để bọn họ rời đi.
Tuy là vậy nhưng trực giác mách bảo y phải đi xem thử, cho dù là công dã tràng cũng phải xác nhận lại.
Thời gian dài chờ đợi và tìm kiếm, vô số lần chờ mong và thất vọng, tuyệt vọng nhưng lại không chấp nhận, thật sự sẽ khiến người ta trở nên điên cuồng. Điên cuồng đến mức không từ bỏ manh mối nào, cho dù chỉ là cọng rơm cứu mạng- Dù vẫn sẽ chìm vào biển sâu, nhưng lại không thể buông tay.
Tạ Thiên Lan ở trong bí cảnh. Khi phương thuốc vô thượng ra đời, y và Thẩm Thủy Yên gần như đồng thời nhận được tin tức. Hai người đều cố gắng làm Thẩm Vân sống lại, sao có thể bỏ lỡ cơ hội như vậy?
Nhưng phương thuốc không dễ tìm, tìm mấy ngày vẫn không có manh mối gì.
Tạ Thiên Lan vốn dẫn đội tìm kiếm, khi y sắp xếp xong lại một mình ra ngoài, đến chỗ Sở Mộ Vân và Quân Mặc.
Lại nói đến Sở Mộ Vân và Quân Mặc ở trong bí cảnh nhiều ngày, tuy vẫn không có được manh mối về phương thuốc vô thượng, nhưng lại có được thu hoạch khác.
Trong bí cảnh rất nguy hiểm, không chỉ có vô số yêu thú mà cũng có rất nhiều thảo dược quý hiếm.
Trên đường hai người đi vừa thu thập vừa nghiên cứu, năng lực luyện đan của Quân Mặc tăng rất nhanh, so với bên ngoài thì tiến bộ hơn rất nhiều.
Sở Mộ Vân không vội tìm phương thuốc vô thượng. Dù sao Thẩm Thủy Yên và Tạ Thiên Lan đều sẽ không nghỉ ngơi, trước tiên hắn phải để thuật luyện đan của Quân Mặc bắt kịp, sau đó mới có thể luyện chế Hoàn Hồn Đan.
Đây mới là biện pháp tiết kiệm thời gian nhất.
Cứ như vậy bất giác nghênh đón đêm trăng tròn.
Sở Mộ Vân chuẩn bị trước, tìm một nơi an toàn để qua đêm cùng Quân Mặc.
Bầu trời rải rác sao, sau một hồi vui vẻ, Sở Mộ Vân t.hở dốc dựa vào lòng Quân Mặc.
Quân Mặc dùng ngón tay thon dài vu.ốt ve hắn, cảm nhận được nhịp tim của đối phương trong tiếng kêu vang của côn trùng. A Mộc vì vừa rồi là.m tình mà tim đập rất nhanh, tuy chân thật nhưng không hiểu sao có cảm giác xa xôi.
Giống như tiếng trống trên chiến trường, sôi nổi lại nhiệt huyết, kíc.h thích chiến sĩ lao ra tiền tuyến, liều mạng chém giết, đổ xuống mồ hôi và máu. Nhưng khi ngoảnh lại mới phát hiện tiếng trống xa dần, không thể trở lại.
Quân Mặc nhíu mày thở dài, nhẹ giọng hỏi: "A Mộc, cơ thể ngươi sao vậy?"
Trước đó y không hỏi vì muốn đợi A Mộc nói cho mình. Nhưng trải qua nhiều chuyện như vậy, Sở Mộ Vân vẫn không có ý muốn nói.
Mỗi lần dung hợp với Tu La Vực, dù có sự trợ giúp của Quân Mặc nhưng Sở Mộ Vân vẫn suy yếu trong một thời gian dài. Sự suy yếu này đến từ tinh thần và thể chất, những cảm xúc tiêu cực của Tu La Vực bị sự sung sướng mà Quân Mặc đem đến cho hắn che đậy. Tuy nhiên không có nghĩa là chúng không tồn tại, mà hoàn toàn ngược lại. Chúng gây tổn thương cho hắn, chỉ là tinh thần che giấu nên không cảm nhận được thôi.
Vì vậy bây giờ Sở Mộ Vân vẫn ngây người. Đối với câu hỏi của Quân Mặc, hắn không kịp phản ứng.
Quân Mặc nhẹ giọng nói: "Không sao, nếu không muốn nói thì đừng nói."
Sở Mộ Vân tỉnh táo hơn một chút, giọng của hắn khàn khàn: "Đau đớn tích tụ từ hồi còn trẻ. Chỉ cần thuật luyện đan của ngươi tiến bộ, có thể giúp ta loại trừ tận gốc."
Nghe hắn nói vậy, trong mắt Quân Mặc có chút ấm áp.
Sở Mộ Vân nửa thật nửa đùa: "Vì vậy ta mong ngươi có thể tu luyện thật tốt. Ta sẽ là bệnh nhân đầu tiên của ngươi."
Nói xong, hắn ngẩng đầu nhìn Quân Mặc, đôi mắt đen tràn ngập tin tưởng và ỷ lại giống như sao trên trời, sáng ngời đầy hứa hẹn.
Trái tim Quân Mặc đập nhanh. Y cúi đầu hôn hắn.
Một nụ hôn dịu dàng triền miên. Hai người đều độ.ng tình, nhưng bên ngoài trời đã sáng, cơ thể Sở Mộ Vân lại đang yếu...
Quân Mặc hôn cổ hắn, nhẹ giọng nói: "A Mộc, thêm một lần nữa."
Lời này không có chút đáng tin. Sở Mộ Vân là người từng trải, sao có thể không hiểu?
Tuy rằng hiểu, nhưng lúc này lại không thể từ chối.
Hai người làm đến lúc mặt trời lên cao. Cơ thể Sở Mộ Vân vô cùng mệt mỏi, sau khi miễn cưỡng tắm rửa liền chìm vào giấc ngủ.
Là.m tình không đến mức khiến hắn như vậy, chủ yếu là do Tu La Vực...
Ngủ từ trưa đến đêm, Sở Mộ Vân vẫn chưa hồi phục lại, nhưng ở đây lại không an toàn!
Trong bí cảnh quỷ quyệt khó lường. Bây giờ yên bình, không có nghĩa là giây sau vẫn như vậy.
Khi hai người ôm nhau ngủ, mặt đất đột nhiên rung chuyển dữ dội.
Quân Mặc lập tức mở mắt, ôm Sở Mộ Vân nhảy khỏi lều.
Tiếng vang ầm ầm, nơi dựng lều bỗng chốc biến thành phế tích.
Nếu chỉ như vậy thì không có gì đáng nói, nhưng dường như có thứ gì dưới lòng đất đang chui lên. Mặt đất nứt ra, những tảng đá hoa cươ.ng cứng rắn vỡ vụn, văng tung tóe, cát bụi mù mịt.
Độn.g tĩnh lớn như vậy khiến Sở Mộ Vân lập tức tỉnh lại. Hắn nhìn kĩ, trái tim lập tức co rút.
Đây...
Không đợi hắn nghĩ thêm, tiếng nổ long trời lở đất vang lên, mặt đất lún xuống. Dường như bên dưới có một cơn lốc ra sức hút hết mọi thứ vào bên trong... Mọi chuyện xảy ra trong chớp nhoáng. Khi dừng lại, mặt đất không còn bằng phẳng nữa mà là một hố đen sâu hoắm, đáng sợ.
Dường như chỉ cần nhìn một cái, linh hồn lập tức bị hút đi.
Quân Mặc nhíu mày, ôm chặt Sở Mộ Vân. Hiển nhiên là y cũng cảm thấy hố đen này vô cùng nguy hiểm.
Tinh thần Sở Mộ Vân suy nhược, toàn thân yếu ớt. Chỉ khôi phục được từ 10 đến 20% sức lực, không thể làm gì được.
Nhưng ở tình huống nguy hiểm như vậy, hắn không thể bất cẩn.
"Linh, duy trì tỉnh táo."
Linh cục cưng lập tức giải phóng kỹ năng.
Dưới sự hỗ trợ của kỹ năng, cuối cùng Sở Mộ Vân từ hoa mắt chóng mặt đã có thể tỉnh táo và đưa ra phán đoán.
Hố sâu này không phải vật trang trí, bên trong sẽ xuất hiện thứ gì...
Linh cục cưng hô lên: "Là thần thú Ám Dạ!"
Sở Mộ Vân lập tức hoàn hồn, trái tim lạnh lẽo.
Đúng là... cực kì xui xẻo!
Nhà dột còn gặp trời mưa. Bây giờ gặp phải Ám Dạ không phải là tiết tấu nằm yên chờ chết sao?
Yến Trầm (Đố kỵ) vẫn chưa trở thành Ma tôn, đương nhiên sẽ chưa thu phục con thú này.
Mà con non Ám dạ chưa nhận chủ...
Ha ha, hủy trời diệt đất chính là mục tiêu của đời nó.
Lần trước ở kết giới Sở Mộ Vân đã bắt nạt nó, bây giờ ở Yêu giới sẽ không dễ dàng như vậy nữa.
Đừng nói đến chuyện hắn không có sức, chỉ bằng Quân Mặc thì không phải là đối thủ của nó.
Trận pháp không cần sử dụng khí lực, nhưng yêu cầu bày trận rất cao. Quay đầu có thể để lại sơ hở.
... Làm sao mới được đây?
Cho dù bên cạnh hắn là Quân Mặc, khuôn mặt hay tính cách cũng có điểm giống nhau. Nhưng chỉ cần Thẩm Thủy Yên rời đi, Tạ Thiên Lan lập tức xác nhận hắn không phải là Thẩm Vân.
Nếu là sự thật, sao kẻ điên Thẩm Thủy Yên có thể để bọn họ rời đi.
Tuy là vậy nhưng trực giác mách bảo y phải đi xem thử, cho dù là công dã tràng cũng phải xác nhận lại.
Thời gian dài chờ đợi và tìm kiếm, vô số lần chờ mong và thất vọng, tuyệt vọng nhưng lại không chấp nhận, thật sự sẽ khiến người ta trở nên điên cuồng. Điên cuồng đến mức không từ bỏ manh mối nào, cho dù chỉ là cọng rơm cứu mạng- Dù vẫn sẽ chìm vào biển sâu, nhưng lại không thể buông tay.
Tạ Thiên Lan ở trong bí cảnh. Khi phương thuốc vô thượng ra đời, y và Thẩm Thủy Yên gần như đồng thời nhận được tin tức. Hai người đều cố gắng làm Thẩm Vân sống lại, sao có thể bỏ lỡ cơ hội như vậy?
Nhưng phương thuốc không dễ tìm, tìm mấy ngày vẫn không có manh mối gì.
Tạ Thiên Lan vốn dẫn đội tìm kiếm, khi y sắp xếp xong lại một mình ra ngoài, đến chỗ Sở Mộ Vân và Quân Mặc.
Lại nói đến Sở Mộ Vân và Quân Mặc ở trong bí cảnh nhiều ngày, tuy vẫn không có được manh mối về phương thuốc vô thượng, nhưng lại có được thu hoạch khác.
Trong bí cảnh rất nguy hiểm, không chỉ có vô số yêu thú mà cũng có rất nhiều thảo dược quý hiếm.
Trên đường hai người đi vừa thu thập vừa nghiên cứu, năng lực luyện đan của Quân Mặc tăng rất nhanh, so với bên ngoài thì tiến bộ hơn rất nhiều.
Sở Mộ Vân không vội tìm phương thuốc vô thượng. Dù sao Thẩm Thủy Yên và Tạ Thiên Lan đều sẽ không nghỉ ngơi, trước tiên hắn phải để thuật luyện đan của Quân Mặc bắt kịp, sau đó mới có thể luyện chế Hoàn Hồn Đan.
Đây mới là biện pháp tiết kiệm thời gian nhất.
Cứ như vậy bất giác nghênh đón đêm trăng tròn.
Sở Mộ Vân chuẩn bị trước, tìm một nơi an toàn để qua đêm cùng Quân Mặc.
Bầu trời rải rác sao, sau một hồi vui vẻ, Sở Mộ Vân t.hở dốc dựa vào lòng Quân Mặc.
Quân Mặc dùng ngón tay thon dài vu.ốt ve hắn, cảm nhận được nhịp tim của đối phương trong tiếng kêu vang của côn trùng. A Mộc vì vừa rồi là.m tình mà tim đập rất nhanh, tuy chân thật nhưng không hiểu sao có cảm giác xa xôi.
Giống như tiếng trống trên chiến trường, sôi nổi lại nhiệt huyết, kíc.h thích chiến sĩ lao ra tiền tuyến, liều mạng chém giết, đổ xuống mồ hôi và máu. Nhưng khi ngoảnh lại mới phát hiện tiếng trống xa dần, không thể trở lại.
Quân Mặc nhíu mày thở dài, nhẹ giọng hỏi: "A Mộc, cơ thể ngươi sao vậy?"
Trước đó y không hỏi vì muốn đợi A Mộc nói cho mình. Nhưng trải qua nhiều chuyện như vậy, Sở Mộ Vân vẫn không có ý muốn nói.
Mỗi lần dung hợp với Tu La Vực, dù có sự trợ giúp của Quân Mặc nhưng Sở Mộ Vân vẫn suy yếu trong một thời gian dài. Sự suy yếu này đến từ tinh thần và thể chất, những cảm xúc tiêu cực của Tu La Vực bị sự sung sướng mà Quân Mặc đem đến cho hắn che đậy. Tuy nhiên không có nghĩa là chúng không tồn tại, mà hoàn toàn ngược lại. Chúng gây tổn thương cho hắn, chỉ là tinh thần che giấu nên không cảm nhận được thôi.
Vì vậy bây giờ Sở Mộ Vân vẫn ngây người. Đối với câu hỏi của Quân Mặc, hắn không kịp phản ứng.
Quân Mặc nhẹ giọng nói: "Không sao, nếu không muốn nói thì đừng nói."
Sở Mộ Vân tỉnh táo hơn một chút, giọng của hắn khàn khàn: "Đau đớn tích tụ từ hồi còn trẻ. Chỉ cần thuật luyện đan của ngươi tiến bộ, có thể giúp ta loại trừ tận gốc."
Nghe hắn nói vậy, trong mắt Quân Mặc có chút ấm áp.
Sở Mộ Vân nửa thật nửa đùa: "Vì vậy ta mong ngươi có thể tu luyện thật tốt. Ta sẽ là bệnh nhân đầu tiên của ngươi."
Nói xong, hắn ngẩng đầu nhìn Quân Mặc, đôi mắt đen tràn ngập tin tưởng và ỷ lại giống như sao trên trời, sáng ngời đầy hứa hẹn.
Trái tim Quân Mặc đập nhanh. Y cúi đầu hôn hắn.
Một nụ hôn dịu dàng triền miên. Hai người đều độ.ng tình, nhưng bên ngoài trời đã sáng, cơ thể Sở Mộ Vân lại đang yếu...
Quân Mặc hôn cổ hắn, nhẹ giọng nói: "A Mộc, thêm một lần nữa."
Lời này không có chút đáng tin. Sở Mộ Vân là người từng trải, sao có thể không hiểu?
Tuy rằng hiểu, nhưng lúc này lại không thể từ chối.
Hai người làm đến lúc mặt trời lên cao. Cơ thể Sở Mộ Vân vô cùng mệt mỏi, sau khi miễn cưỡng tắm rửa liền chìm vào giấc ngủ.
Là.m tình không đến mức khiến hắn như vậy, chủ yếu là do Tu La Vực...
Ngủ từ trưa đến đêm, Sở Mộ Vân vẫn chưa hồi phục lại, nhưng ở đây lại không an toàn!
Trong bí cảnh quỷ quyệt khó lường. Bây giờ yên bình, không có nghĩa là giây sau vẫn như vậy.
Khi hai người ôm nhau ngủ, mặt đất đột nhiên rung chuyển dữ dội.
Quân Mặc lập tức mở mắt, ôm Sở Mộ Vân nhảy khỏi lều.
Tiếng vang ầm ầm, nơi dựng lều bỗng chốc biến thành phế tích.
Nếu chỉ như vậy thì không có gì đáng nói, nhưng dường như có thứ gì dưới lòng đất đang chui lên. Mặt đất nứt ra, những tảng đá hoa cươ.ng cứng rắn vỡ vụn, văng tung tóe, cát bụi mù mịt.
Độn.g tĩnh lớn như vậy khiến Sở Mộ Vân lập tức tỉnh lại. Hắn nhìn kĩ, trái tim lập tức co rút.
Đây...
Không đợi hắn nghĩ thêm, tiếng nổ long trời lở đất vang lên, mặt đất lún xuống. Dường như bên dưới có một cơn lốc ra sức hút hết mọi thứ vào bên trong... Mọi chuyện xảy ra trong chớp nhoáng. Khi dừng lại, mặt đất không còn bằng phẳng nữa mà là một hố đen sâu hoắm, đáng sợ.
Dường như chỉ cần nhìn một cái, linh hồn lập tức bị hút đi.
Quân Mặc nhíu mày, ôm chặt Sở Mộ Vân. Hiển nhiên là y cũng cảm thấy hố đen này vô cùng nguy hiểm.
Tinh thần Sở Mộ Vân suy nhược, toàn thân yếu ớt. Chỉ khôi phục được từ 10 đến 20% sức lực, không thể làm gì được.
Nhưng ở tình huống nguy hiểm như vậy, hắn không thể bất cẩn.
"Linh, duy trì tỉnh táo."
Linh cục cưng lập tức giải phóng kỹ năng.
Dưới sự hỗ trợ của kỹ năng, cuối cùng Sở Mộ Vân từ hoa mắt chóng mặt đã có thể tỉnh táo và đưa ra phán đoán.
Hố sâu này không phải vật trang trí, bên trong sẽ xuất hiện thứ gì...
Linh cục cưng hô lên: "Là thần thú Ám Dạ!"
Sở Mộ Vân lập tức hoàn hồn, trái tim lạnh lẽo.
Đúng là... cực kì xui xẻo!
Nhà dột còn gặp trời mưa. Bây giờ gặp phải Ám Dạ không phải là tiết tấu nằm yên chờ chết sao?
Yến Trầm (Đố kỵ) vẫn chưa trở thành Ma tôn, đương nhiên sẽ chưa thu phục con thú này.
Mà con non Ám dạ chưa nhận chủ...
Ha ha, hủy trời diệt đất chính là mục tiêu của đời nó.
Lần trước ở kết giới Sở Mộ Vân đã bắt nạt nó, bây giờ ở Yêu giới sẽ không dễ dàng như vậy nữa.
Đừng nói đến chuyện hắn không có sức, chỉ bằng Quân Mặc thì không phải là đối thủ của nó.
Trận pháp không cần sử dụng khí lực, nhưng yêu cầu bày trận rất cao. Quay đầu có thể để lại sơ hở.
... Làm sao mới được đây?
Bình luận truyện