Phải Cầu Hôn Với Bảy Nam Nhân, Làm Sao Bây Giờ?
Chương 42: Mục đích
Đa sầu đa cảm như Linh làm thế nào mà nhận được nhiệm vụ 'công lược bảy tên biến thái này'?
Nếu ký chủ của nó không phải là hắn, xuẩn manh này có thể hoàn thành nhiệm vụ sao?
Sở Mộ Vân thở dài, hiếm khi tâm trạng cùng cảm xúc đều thống nhất.
Lo lắng ' tiền đồ' của hệ thống mình, 'đau lòng tiểu nhân thú' và 'bị ngược' không khác nhau nhiều lắm.
Tuy không thể chia sẻ với Linh nhưng không sao, dù gì thì ý đồ của Ngạo mạn đã rõ như ban ngày.
Không thể phủ nhận tên này ích kỷ lên rất đáng sợ.
Hoàn Hồn Đan có thể khiến Sở Mộ Vân ' sống lại', nhưng cơ thể trước kia của Sở Mộ Vân đã bị phế. Năm đó sai lầm nhất thời khiến Sở Mộ Vân không còn cơ hội tu luyện, tuy nói ba năm này Mạc Cửu Thiều bào tồn cơ thể hắn rất tốt nhưng dù sao cũng là tiền cảnh kham ưu.
Miễn cưỡng sống lại, thân thể Sở Mộ Vân đương nhiên cực kì yếu. Chưa nói đến tu luyện, không chừng có thể chết thêm lần nữa.
Trong lòng Mạc Cửu Thiều lại càng rõ ràng, Sở Mộ Vân chưa chắc đã nguyện ý sống lại. Ép hắn hoàn hồn không chừng sẽ nảy sinh ra vấn đề khác.
Mà khi phát sinh vấn đề, một cơ thể khỏe mạnh sẽ đáng tin cậy hơn một cơ thể suy yếu.
Hơn nữa Hoàn Hồn Đan chỉ có hiệu lực một lần, Mạc Cửu Thiều tuyệt đối sẽ không để Sở Mộ Vân 'tử vong '.
Vì thế khi đế tôn Ngạo mạn nhìn thấy tiểu thú nhân, y bắt đầu nảy sinh ý niệm với cơ thể này.
Hơn nữa Đố kỵ lại tự tìm đường chết, cho nên tất cả đều thuận lý thành chương.
Tiền đề là Sở tổng không phải lăn lộn.
Nhưng làm sao có thể không lăn lộn?
Hai tiểu tiện nhân này, không cho họ ăn mệt một chút thì sao thể xưng là ảnh đế?
Tiểu thú nhân ngơ ngác nhìn về phía trước, một lúc lâu sau mới nói:"Y nuôi lớn ta vì thế sao?"
Hắn nhẹ giọng hỏi, hốc mắt giống như lòng sông, chảy không ra nước mắt, chỉ còn lại vết thương thống khổ tuyệt vọng:" Y cố ý nuôi dưỡng ta thành dáng vẻ này sao? Y chỉ coi ta là một đạo cụ, một đồ vật để làm người trong lòng sống lại... "
Tiểu thú nhân nói từng tiếng, tia máu bao trùm cả đôi mắt:"Y tốt với ta chỉ vì muốn ta thả lỏng, hóa thành dáng vẻ của hắn.... Đúng không? "
Mạc Cửu Thiều hơi thở dài, nhẹ giọng hỏi:"Biết như vậy, ngươi vẫn thích y sao?"
Một câu hỏi nhưng lại là lời khẳng định.
Giống như lời tiểu thú nhân nói, đây là tính toán của Yến Trầm.
Thân thể tiểu thú nhân hơi lung lay, ánh sáng trong đôi mắt vẫn giống như viên ngọc bích xinh đẹp nhưng lại làm người ta thấy chua xót.
Hắn trầm mặc thật lâu, sau đó mở miệng, run rẩy nói:"Ta hiểu. "
Mạc Cửu Thiều chờ hắn trả lời.
Tiểu thú nhân nhắm mắt, một lúc lâu mới nói:" Ta sẽ theo ý y."
Mạc Cửu Thiều nhẹ nhàng mỉm mỉm cười. Trước khi đi, y còn nói một câu mê hoặc nhân tâm:" Suy xét ở một góc độ khác, ngươi sẽ chân chính trở thành ái nhân của y."
Tuy rằng... Mất đi linh hồn.
Tiễn Ngạo mạn đi, Sở Mộ Vân duy trì tư thái tuyệt vọng ngẩn ngơ ngồi ở mép giường thật lâu.
Lâu đến khi....
"An tâm, không có ai." Giọng nam nhân cùng tiếng cười vang lên.
Sở Mộ Vân tin gã vì dù sao trong tay hắn có cục xương ngon lành có thể khiến tiểu lang khuyển này thỏa mãn.
Nếu không có ai hắn cũng không cần phải diễn kịch.
Lỗ tai của tiểu thú nhân gục xuống, cơ thể vẫn luôn căng chặt thả lỏng ra, tấm chăn Tây Tạng đang che bị xốc lên, thân thể trần trụi đi xuống giường.
Lăng Huyền ôm cánh tay dựa vào cửa sổ, tầm mắt dừng ở trên người hắn.
Bị người nhìn chằm chằm như vậy, Sở Mộ Vân không có chỗ nào không được tự nhiên. Hắn chậm rãi cầm lấy quần áo, tự tại mặc lên người.
Thân hình hắn mang đường cong quyến rũ, tuy vẫn còn mang vẻ non nớt của thiếu niên nhưng vòng eo hắn tinh tế, tư thái nhấc tay nhấc chân tràn đầy mị lực của nam nhân thành thục, tiêu sái. Hai người tương phản nhau nhưng lại cùng có mị lực kinh người.
Phẫn nộ cảm thấy yết hầu của mình hơi khô khốc. Nói thật, gã muốn hắn nhanh lớn lên, muốn xem nam nhân này còn có sức mạnh tiềm ẩn nào.
Sở Mộ Vân mặc quần áo ngủ xong, nhận thấy tiểu lang khuyển đang nóng lòng muốn thử liền trấn an gã:" Kiên nhẫn, kiếm pháp Thiên Nguyệt tiêu hao rất nhiều thể lực, đợi ta rời khỏi Chiếu Mai Sơn rồi nói. "
Lăng Huyền:"Rời khỏi Chiếu Mai Sơn, ngươi còn có thể ở bên ta sao?"
Sở Mộ Vân cong môi, ái muội nhìn Lăng Huyền:"Thế nào? Sợ không giữ được ta?"
Lăng Huyền cười:"Hiện giờ ai có thể ngăn được Mạc Cửu Thiều? "
Sở Mộ Vân hứng thú:"Ngươi sợ y?"
Lăng Huyền nói:"Ta sợ ngươi."
Sở Mộ Vân cười:"Chuyện ta nói ta sẽ giữ lời, quyết không nuốt lời. "
Lăng Huyền nhìn hắn:"Vậy nói cho ta, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"
Sở Mộ Vân hỏi lại gã:"Ngươi nghĩ sao?"
Lăng Huyền nói:"Trả thù Mạc Cửu Thiều và Yến Trầm? "
Sở Mộ Vân chớp mắt:"Ta nói không phải, ngươi tin không? "
Lăng Huyền không hề do dự:"Không tin."
Sở Mộ Vân:"Chính là vậy. "
Hắn nói như vậy nhưng Lăng Huyền lại cảm thấy không đơn giản như vậy.
Giống như lúc hắn đùa giỡn Đố kỵ và Ngạo mạn, tiểu hồ ly này cũng dụ dỗ gã mọi lúc.
Tuy không diễn kịch nhưng hắn đã làm, dẫn đường, chỉ hướng không lúc nào không trêu chọc gã.
Hơn nữa vô cùng chuẩn xác, cho dù gã biết rõ đây là cái bẫy nhưng lại không tự chủ được mà đi vào.
Thật sự đã lâu chưa gặp chuyện thú vị như vậy.
Sở Mộ Vân đang tự hỏi chuyện ngày mai. Hắn cân nhắc một chút, nhìn về phía Lăng Huyền:"Ta muốn ra ngoài một chút. "
Lăng Huyền hỏi:"Sao?"
Sở Mộ Vân mỉm cười:"Ta muốn tạm biệt Yến Trầm. "
Lăng Huyền không có ý kiến.
Nhưng lúc hắn sắp sửa rời đi, Lăng Huyền lại hỏi một câu:"Ngươi sẽ chết sao? "
Bước chân Sở Mộ Vân hơi dừng.
Giọng Lăng Huyền vang lên phía sau hắn:"Mạc Cửu Thiều và Yến Trầm sớm muộn cũng biết chân tướng, đến lúc đó bọn họ sẽ bỏ qua cho ngươi sao?"
Sở Mộ Vân không quay lại:"Thì sao? "
Lăng Huyền chỉ lo lắng một chuyện:"Ta không muốn ngươi chết, cũng không muốn ngươi bị hủy hoại. "
Sở Mộ Vân rốt cuộc cũng quay lại, nói với gã:"Thứ ngươi muốn ta nhất định sẽ cho ngươi, những chuyện khác không cần quan tâm. "
Hắn không nói thêm gì nữa, đi ra cửa đến tẩm điện của Yến Trầm.
Mà lúc gần đến, Sở Mộ Vân bất động thanh sắc thu lại bảy thành phòng ngự của Băng Linh Thú bản thể.
Cho dù đã ăn thánh phẩm tuyết liên, khí lực được hắn hạ thấp làm ẩn hiện khí tức hung hỏa.
Tuy không thể quá rõ ràng nhưng cũng đủ cho Yến Trầm nghi ngờ.
*****************************
Editor:Dạo này dịch bệnh đang bùng phát trở lại, mọi người nhớ cẩn thận nhé
Nếu ký chủ của nó không phải là hắn, xuẩn manh này có thể hoàn thành nhiệm vụ sao?
Sở Mộ Vân thở dài, hiếm khi tâm trạng cùng cảm xúc đều thống nhất.
Lo lắng ' tiền đồ' của hệ thống mình, 'đau lòng tiểu nhân thú' và 'bị ngược' không khác nhau nhiều lắm.
Tuy không thể chia sẻ với Linh nhưng không sao, dù gì thì ý đồ của Ngạo mạn đã rõ như ban ngày.
Không thể phủ nhận tên này ích kỷ lên rất đáng sợ.
Hoàn Hồn Đan có thể khiến Sở Mộ Vân ' sống lại', nhưng cơ thể trước kia của Sở Mộ Vân đã bị phế. Năm đó sai lầm nhất thời khiến Sở Mộ Vân không còn cơ hội tu luyện, tuy nói ba năm này Mạc Cửu Thiều bào tồn cơ thể hắn rất tốt nhưng dù sao cũng là tiền cảnh kham ưu.
Miễn cưỡng sống lại, thân thể Sở Mộ Vân đương nhiên cực kì yếu. Chưa nói đến tu luyện, không chừng có thể chết thêm lần nữa.
Trong lòng Mạc Cửu Thiều lại càng rõ ràng, Sở Mộ Vân chưa chắc đã nguyện ý sống lại. Ép hắn hoàn hồn không chừng sẽ nảy sinh ra vấn đề khác.
Mà khi phát sinh vấn đề, một cơ thể khỏe mạnh sẽ đáng tin cậy hơn một cơ thể suy yếu.
Hơn nữa Hoàn Hồn Đan chỉ có hiệu lực một lần, Mạc Cửu Thiều tuyệt đối sẽ không để Sở Mộ Vân 'tử vong '.
Vì thế khi đế tôn Ngạo mạn nhìn thấy tiểu thú nhân, y bắt đầu nảy sinh ý niệm với cơ thể này.
Hơn nữa Đố kỵ lại tự tìm đường chết, cho nên tất cả đều thuận lý thành chương.
Tiền đề là Sở tổng không phải lăn lộn.
Nhưng làm sao có thể không lăn lộn?
Hai tiểu tiện nhân này, không cho họ ăn mệt một chút thì sao thể xưng là ảnh đế?
Tiểu thú nhân ngơ ngác nhìn về phía trước, một lúc lâu sau mới nói:"Y nuôi lớn ta vì thế sao?"
Hắn nhẹ giọng hỏi, hốc mắt giống như lòng sông, chảy không ra nước mắt, chỉ còn lại vết thương thống khổ tuyệt vọng:" Y cố ý nuôi dưỡng ta thành dáng vẻ này sao? Y chỉ coi ta là một đạo cụ, một đồ vật để làm người trong lòng sống lại... "
Tiểu thú nhân nói từng tiếng, tia máu bao trùm cả đôi mắt:"Y tốt với ta chỉ vì muốn ta thả lỏng, hóa thành dáng vẻ của hắn.... Đúng không? "
Mạc Cửu Thiều hơi thở dài, nhẹ giọng hỏi:"Biết như vậy, ngươi vẫn thích y sao?"
Một câu hỏi nhưng lại là lời khẳng định.
Giống như lời tiểu thú nhân nói, đây là tính toán của Yến Trầm.
Thân thể tiểu thú nhân hơi lung lay, ánh sáng trong đôi mắt vẫn giống như viên ngọc bích xinh đẹp nhưng lại làm người ta thấy chua xót.
Hắn trầm mặc thật lâu, sau đó mở miệng, run rẩy nói:"Ta hiểu. "
Mạc Cửu Thiều chờ hắn trả lời.
Tiểu thú nhân nhắm mắt, một lúc lâu mới nói:" Ta sẽ theo ý y."
Mạc Cửu Thiều nhẹ nhàng mỉm mỉm cười. Trước khi đi, y còn nói một câu mê hoặc nhân tâm:" Suy xét ở một góc độ khác, ngươi sẽ chân chính trở thành ái nhân của y."
Tuy rằng... Mất đi linh hồn.
Tiễn Ngạo mạn đi, Sở Mộ Vân duy trì tư thái tuyệt vọng ngẩn ngơ ngồi ở mép giường thật lâu.
Lâu đến khi....
"An tâm, không có ai." Giọng nam nhân cùng tiếng cười vang lên.
Sở Mộ Vân tin gã vì dù sao trong tay hắn có cục xương ngon lành có thể khiến tiểu lang khuyển này thỏa mãn.
Nếu không có ai hắn cũng không cần phải diễn kịch.
Lỗ tai của tiểu thú nhân gục xuống, cơ thể vẫn luôn căng chặt thả lỏng ra, tấm chăn Tây Tạng đang che bị xốc lên, thân thể trần trụi đi xuống giường.
Lăng Huyền ôm cánh tay dựa vào cửa sổ, tầm mắt dừng ở trên người hắn.
Bị người nhìn chằm chằm như vậy, Sở Mộ Vân không có chỗ nào không được tự nhiên. Hắn chậm rãi cầm lấy quần áo, tự tại mặc lên người.
Thân hình hắn mang đường cong quyến rũ, tuy vẫn còn mang vẻ non nớt của thiếu niên nhưng vòng eo hắn tinh tế, tư thái nhấc tay nhấc chân tràn đầy mị lực của nam nhân thành thục, tiêu sái. Hai người tương phản nhau nhưng lại cùng có mị lực kinh người.
Phẫn nộ cảm thấy yết hầu của mình hơi khô khốc. Nói thật, gã muốn hắn nhanh lớn lên, muốn xem nam nhân này còn có sức mạnh tiềm ẩn nào.
Sở Mộ Vân mặc quần áo ngủ xong, nhận thấy tiểu lang khuyển đang nóng lòng muốn thử liền trấn an gã:" Kiên nhẫn, kiếm pháp Thiên Nguyệt tiêu hao rất nhiều thể lực, đợi ta rời khỏi Chiếu Mai Sơn rồi nói. "
Lăng Huyền:"Rời khỏi Chiếu Mai Sơn, ngươi còn có thể ở bên ta sao?"
Sở Mộ Vân cong môi, ái muội nhìn Lăng Huyền:"Thế nào? Sợ không giữ được ta?"
Lăng Huyền cười:"Hiện giờ ai có thể ngăn được Mạc Cửu Thiều? "
Sở Mộ Vân hứng thú:"Ngươi sợ y?"
Lăng Huyền nói:"Ta sợ ngươi."
Sở Mộ Vân cười:"Chuyện ta nói ta sẽ giữ lời, quyết không nuốt lời. "
Lăng Huyền nhìn hắn:"Vậy nói cho ta, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"
Sở Mộ Vân hỏi lại gã:"Ngươi nghĩ sao?"
Lăng Huyền nói:"Trả thù Mạc Cửu Thiều và Yến Trầm? "
Sở Mộ Vân chớp mắt:"Ta nói không phải, ngươi tin không? "
Lăng Huyền không hề do dự:"Không tin."
Sở Mộ Vân:"Chính là vậy. "
Hắn nói như vậy nhưng Lăng Huyền lại cảm thấy không đơn giản như vậy.
Giống như lúc hắn đùa giỡn Đố kỵ và Ngạo mạn, tiểu hồ ly này cũng dụ dỗ gã mọi lúc.
Tuy không diễn kịch nhưng hắn đã làm, dẫn đường, chỉ hướng không lúc nào không trêu chọc gã.
Hơn nữa vô cùng chuẩn xác, cho dù gã biết rõ đây là cái bẫy nhưng lại không tự chủ được mà đi vào.
Thật sự đã lâu chưa gặp chuyện thú vị như vậy.
Sở Mộ Vân đang tự hỏi chuyện ngày mai. Hắn cân nhắc một chút, nhìn về phía Lăng Huyền:"Ta muốn ra ngoài một chút. "
Lăng Huyền hỏi:"Sao?"
Sở Mộ Vân mỉm cười:"Ta muốn tạm biệt Yến Trầm. "
Lăng Huyền không có ý kiến.
Nhưng lúc hắn sắp sửa rời đi, Lăng Huyền lại hỏi một câu:"Ngươi sẽ chết sao? "
Bước chân Sở Mộ Vân hơi dừng.
Giọng Lăng Huyền vang lên phía sau hắn:"Mạc Cửu Thiều và Yến Trầm sớm muộn cũng biết chân tướng, đến lúc đó bọn họ sẽ bỏ qua cho ngươi sao?"
Sở Mộ Vân không quay lại:"Thì sao? "
Lăng Huyền chỉ lo lắng một chuyện:"Ta không muốn ngươi chết, cũng không muốn ngươi bị hủy hoại. "
Sở Mộ Vân rốt cuộc cũng quay lại, nói với gã:"Thứ ngươi muốn ta nhất định sẽ cho ngươi, những chuyện khác không cần quan tâm. "
Hắn không nói thêm gì nữa, đi ra cửa đến tẩm điện của Yến Trầm.
Mà lúc gần đến, Sở Mộ Vân bất động thanh sắc thu lại bảy thành phòng ngự của Băng Linh Thú bản thể.
Cho dù đã ăn thánh phẩm tuyết liên, khí lực được hắn hạ thấp làm ẩn hiện khí tức hung hỏa.
Tuy không thể quá rõ ràng nhưng cũng đủ cho Yến Trầm nghi ngờ.
*****************************
Editor:Dạo này dịch bệnh đang bùng phát trở lại, mọi người nhớ cẩn thận nhé
Bình luận truyện