Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)
Chương 1387: Đoạt bình
Dịch: Độc Hành
Nhóm dịch Phàm Nhân Tông
***
Hàn Lập thấy vậy, muốn rách cả mí mắt, một tay cầm kiếm, tay kết kiếm quyết, căn bản không cần bố trí kiếm trận, liền chém xuống một kiếm về phía Cổ Hoặc Kim.
Chỉ nghe "Ầm ầm" tiếng sấm rền vang bạo hưởng, trên Thanh Trúc Phong Vân Kiếm đại phóng quang mang, bảy mươi hai đạo tử kim lôi điện hỗn hợp vạn cỗ kiếm khí ngưng tụ ra kiếm quang, đột nhiên nổ bắn ra, tựa như một đạo Tử kim cự long vượt ngang thương khung, lấy thế sét đánh lao thẳng tới Cổ Hoặc Kim.
"Ầm ầm..."
Trong hư không xen lẫn một mảnh điện quang, bảy mươi hai đạo Lôi Điện Kiếm Long đan vào nhau, trong nháy mắt xoắn cho hư không mấy vạn dặm thành mảnh vỡ, trực tiếp luyện hóa thành một tòa lôi trì kim dịch.
Giờ khắc này, vạn vật ảm đạm phai mờ, giữa thiên địa phảng phất chỉ còn lại có đạo kim quang chói mắt này, phá vỡ toàn bộ chân trời.
Thân ảnh Cổ Hoặc Kim bị kim quang bao phủ trong đó, vô số Hỗn Độn vụ khí trong nháy mắt bị xé nứt ra, biến thành bột mịn, tiêu tán vô hình.
Nhưng mà, mặc cho tử kim lôi điện ẩn chứa lôi điện chân ý nhắm đánh ở trên người, Cổ Hoặc Kim lại không nhúc nhích chút nào, từ trong phạm vi bao phủ của kim dịch lôi trì chậm rãi đi ra, bước từng bước tiến về phía Hàn Lập.
Bước tiến của y không nhanh, chỉ mỗi một bước ra, bốn bề liền có Hỗn Độn vụ khí bao phủ. Lúc sương mù tản ra, thân hình cũng đã đến ngoài vạn dặm.
Cho nên, y chỉ đi vài bước mà thôi, thân hình đã xuất hiện ở bên ngoài lôi trì.
Lúc này hai mắt Cổ Hoặc Kim phảng phất khôi phục bình tĩnh, trong đó không còn thấy mảy may vẻ phẫn nộ và sát ý, tựa hồ đã khôi phục bộ dạng thong dong không màng danh lợi ban sơ lúc vừa lộ diện tại Bồ Đề thịnh yến.
Nhưng Hàn Lập cảm nhận được từ trên người đối phương một cỗ khí thế túc sát quyết tuyệt.
Thân là Đạo Tổ tôn sư, Thời gian Đạo Tổ chấp chưởng Thiên Đình không biết bao nhiêu vạn năm, giờ phút này đã thật sự nổi giận.
Hai tay Hàn Lập cầm kiếm, vung vẩy không ngừng.
Từng đạo Tử Kim Kiếm Long dung hợp bảy mươi hai đạo Tử Kim Lôi Xà, quét đến phía Cổ Hoặc Kim, chiếu cho phương viên mấy vạn dặm quanh Cổ Hoặc Kim thành một mảnh lôi hải lớn mênh mông hơn cả lôi trì trước đây.
Nhưng mà Cổ Hoặc Kim dưới Hỗn Độn vụ khí bảo vệ, không bị ảnh hưởng chút nào, trong lôi hải phảng phất đi bộ nhàn nhã, trong khoảnh khắc đã đến trước cách Hàn Lập không đến ngàn dặm.
Ngay lúc Cổ Hoặc Kim nâng tay lên, dự định diệt sát Hàn Lập, tiếp theo đoạt lại Chưởng Thiên Bình, bỗng thần sắc y biến đổi, bước chân cũng theo đó ngừng lại.
Y hơi nghiêng người nhìn về phía sau, chỉ thấy trong hư không vốn nổi lơ lửng tàn thi Luân Hồi điện chủ, vậy mà đã biến mất không thấy, mà toà Lục Đạo Luân Hồi Bàn cách đó không xa lại tự chậm rãi xoay tròn.
Ngay sau đó, chỉ thấy sáu phù văn trên Luân Hồi Bàn đồng thời sáng lên, trung tâm Luân Hồi Bàn có một đạo quang mang đỏ sậm sáng lên. Ngay sau đó, một bóng người nổi lên, thân hình thon gầy cao lớn, nhưng hai mắt sáng quắc, thình lình chính là Luân Hồi điện chủ.
Thân hình vừa mới xuất hiện, sáu cỗ hào quang màu đỏ sậm từ trong Lục Đạo Luân Hồi Bàn bắn nhanh ra, ở giữa không trung vặn vẹo xen lẫn thành một lồng giam màu đỏ sậm, bao phủ thân hình Cổ Hoặc Kim vào trong đó.
"Ngươi quả nhiên không dễ bị giết như vậy?" Cổ Hoặc Kim cũng không quá ngạc nhiên, một tay giương lên, lồng giam màu đỏ sậm này liền ầm vang tán loạn, trong miệng cười khẽ nói.
Tiếng nói của y vừa dứt, rất gần bên tai bỗng vang lên thanh âm Hàn Lập:
"Ngươi không nên khinh thường như vậy..."
Chỉ thấy thân ảnh hắn trống rỗng xuất hiện bên cạnh Cổ Hoặc Kim, buông Thanh Trúc Phong Vân Kiếm ra, cả người hóa thành hình tượng Thần Ma ba đầu sáu tay, sau lưng hiện ra năm kiện cụ tượng Thời Gian Pháp Tắc Chân Ngôn Bảo Luân, hào quang tinh khiết lóng lánh như lưu ly, "Vù" một chút tràn vào thân thể của hắn.
Trên sáu cánh tay to lớn Hàn Lập tăng vọt kim quang, sáu chiêu Đại Ngũ Hành Diệt Tuyệt Quyền, đồng thời đánh ra.
"Ầm ầm ầm..."
Bên ngoài thân Cổ Hoặc Kim hiện ra từng đoàn từng đoàn vòng xoáy Hỗn Độn tự hành, sáu thần quyền đều không ngoại lệ, tất cả đều đập vào trên vòng xoáy. Lực lượng trên nắm tay tựa như trâu đất xuống biển, không sai chút nào bị vòng xoáy nuốt vào.
Sáu quyền không trúng, như vậy sáu trăm quyền, sáu ngàn quyền, sáu vạn quyền... Sáu ngàn vạn quyền.
Thân hình Hàn Lập như điện, sáu đầu cánh tay hóa thành tàn ảnh mơ hồ không rõ, một khắc không ngừng đánh lên thân Cổ Hoặc Kim, trong hư không quyền cương khuấy động, tiếng như cổn lôi.
Cổ Hoặc Kim ngay từ đầu còn nhẹ nhàng ứng đối, nhưng theo nắm đấm Hàn Lập không ngừng đập xuống, tốc độ càng lúc càng nhanh, lực lượng quyền trước còn chưa tiêu tán, lực lượng quyền sau đã tầng tầng điệp gia tới.
Lực lượng mỗi một quyền đủ để phá nguyên một khối đại lục thành mảnh nhỏ, thậm chí đánh cho bầu trời thủng một lỗ.
Loại lực lượng kinh khủng này tăng chồng lên, không chỉ số lượng gia tăng, trùng điệp quyền ảnh bao phủ phía dưới, ngoài thân Cổ Hoặc Kim tạo thành một tầng quyền cương kết giới to lớn, gắt gao phong tỏa y ở giữa.
Khi ngàn vạn quyền đánh ra, mỗi một quyền Hàn Lập nện xuống, trên tầng quyền cương kết giới này khuấy động lên một trận gợn sóng khí kình, trực tiếp đánh cho bốn bề hư không vỡ ra tầng tầng kẽ nứt.
Ngay cả Luân Hồi Điện Chủ vừa mới phục sinh cũng bị bức cho liên tục lùi về phía sau, căn bản không thể tiến lên hỗ trợ.
Ma Chủ tự thân đại đạo phong tỏa thiên địa, càng cảm thấy một cỗ lực áp bách cường đại không gì sánh được, trong lòng tất nhiên kinh hãi không thôi.
Ngay lúc quyền thứ một ngàn sáu trăm bảy mươi hai vạn giáng xuống, nguồn lực lượng kiềm chế tới cực điểm kia rốt cuộc bộc phát ra, một tiếng nổ oanh minh rung trời.
"Ầm ầm..."
Chỉ thấy trên thân Cổ Hoặc Kim dâng lên một đoàn kiêu dương hừng hực, kim quang chói mắt từ đó xuyên suốt, nở rộ ra bốn phương tám hướng.
Luân Hồi điện chủ thấy thế, trong lòng căng thẳng. Luân Hồi Bàn sau lưng chuyển động theo, trong nháy mắt tránh xa ngàn vạn dặm.
Ma Chủ cũng không mảy may do dự, trực tiếp lùi lại không gian kết giới, cũng lách mình xuất hiện bên cạnh Luân Hồi điện chủ.
Tiếp theo một cái chớp mắt, trên kiêu dương màu vàng nở rộ ra kia phát tán ra quang mang, tựa như thủy triều tuôn ra, che khuất thân ảnh của hai người vào.
Bọn họ cảm thấy trong nháy mắt hư không bốn phía khi kim quang lan tràn tới, triệt để vỡ vụn ra.
Ngay sau đó, một cỗ lực hấp dẫn cực lớn từ trung tâm bạo tạc đánh tới, bốn bề giữa thiên địa mặc kệ còn sót lại thiên địa linh khí hay là hạt bụi nhỏ trôi nổi giữa hư không, tất cả đều bị cuồng dũng hút tới bên kia.
Hồi lâu sau, vùng hư không triệt để phá toái kia mới một lần nữa ổn định lại.
Luân Hồi điện chủ dựa vào liên hệ đặc thù với Hàn Lập, đã nhận ra vị trí của hắn, nhìn lại bên kia, chỉ thấy Hàn Lập đang bị một đám Kiếm Linh đồng tử vây quanh, trên thân cũng vô hại, chỉ là lồng ngực đang phập phồng kịch liệt.
Những Kiếm Linh đồng tử kia mặc dù không nói ra lời, nhưng bay tới bay lui vây quanh Hàn Lập, tựa hồ đang kiểm tra xem hắn có bị thụ thương hay không, nhìn thập phần lo lắng.
Trên thực tế, vừa rồi Hàn Lập đánh xong hơn một ngàn sáu trăm vạn quyền kia, dù hắn là Đạo Tổ thì thân thể cũng thoát lực, dựa vào thần thông lôi độn của những Kiếm Linh đồng tử này, hắn có thể thuận lợi từ trung tâm vụ nổ thoát ra.
Ánh mắt Hàn Lập quét qua hư không, thần niệm cũng lập tức trải rộng ra, vẫn không phát hiện tung tích Cổ Hoặc Kim.
Sự cảnh giác trong lòng hắn cũng không buông lỏng mảy may.
Cổ Hoặc Kim nếu dễ dàng bị đánh tan như thế, vậy thì không phải là Cổ Hoặc Kim rồi.
Nhất là bây giờ Cổ Hoặc Kim đã hỗn hợp Hỗn Độn Pháp Tắc, càng là xưa đâu bằng nay.
Hắn nhìn lại phía Chưởng Thiên Bình bên kia, liền thấy bảo bình vốn như cự tháp, giờ phút này đã khôi phục hình dạng lúc đầu, lóe ra lục quang óng ánh, lơ lửng trong hư không.
Vừa rồi bạo tạc kinh khủng kia, vậy mà nó lại không chút tổn thương nào, điều này quả thực khiến Hàn Lập thở dài một hơi.
Luân Hồi điện chủ và Ma Chủ liếc nhau một cái, vội bay về phía Hàn Lập.
"Ha ha..." Bay đến nửa đường, bọn họ lại nghe trong hư không truyền đến một trận cuồng tiếu.
Thần sắc hai người đồng thời biến đổi, ngừng lại, nhìn qua bên kia.
Chỉ thấy trong hư không trống rỗng xuất hiện một vòng xoáy màu xám, một bóng người từ đó cất bước đi ra, thình lình chính là Cổ Hoặc Kim.
Trên thân y chẳng những không có nửa điểm thương thế, khí tức vậy mà so với trước đó càng cường đại thêm mấy phần.
"Các ngươi quả nhiên làm ta có chút kinh hỉ, nhưng cũng chỉ giới hạn nơi này. Lần này, xem các ngươi còn có mánh khoé gì không..." Trong khi Cổ Hoặc Kim nói chuyện, tiện tay đưa ra, hút Chưởng Thiên Bình cách đó không xa tới trong tay, nhìn ba người Hàn Lập cười xem thường một tiếng, chậm rãi nói.
Nói xong, trong bàn tay y bộc phát ra một cỗ lực lượng cường đại, nắm chặt Chưởng Thiên Bình trong tay, định bóp nát nó.
Nhưng mà, bên trong lòng bàn tay y đang sáng lên hào quang màu xám, một đạo quang mang màu xanh sẫm cũng từ trên thân bình nhỏ nở rộ ra, hóa thành một tầng màn sáng ngưng thực, chống lại bàn tay Cổ Hoặc Kim.
Cổ Hoặc Kim thấy thế, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc, lực đạo trên tay cũng tăng theo.
"Dừng tay." Hàn Lập quát lớn một tiếng, thân hình trong nháy mắt biến mất tại chỗ.
Cơ hồ cùng một thời gian, một đạo kiếm quang sau lưng Cổ Hoặc Kim xuyên suốt ra, đâm vào hậu tâm của y.
Cũng không thấy y quay người, sau lưng liền có một đạo Hỗn Độn quang mang sáng lên, ngăn trở đạo kiếm quang lăng lệ kia.
Mắt thấy kiếm quang sẽ bị Hỗn Độn quang mang nuốt hết biến mất không thấy gì nữa, nhưng trong một cái chớp mắt, bỗng nhiên từ trong hư không trống rỗng hiển hiện bên người y, trực tiếp đâm về phía bàn tay phải đang nắm bình nhỏ.
Nguyên lai Ma Chủ đồng thời vận chuyển Không Gian Pháp Tắc, chuyển hướng đạo kiếm quang kia đến tay Cổ Hoặc Kim.
"Ầm" một tiếng vang trầm nổ tung!
Cổ tay Cổ Hoặc Kim trực tiếp vỡ nát ra, bình nhỏ nắm trong tay phải cũng theo đó rớt xuống.
Lúc này, trong hư không phía dưới nơi bình nhỏ rơi xuống, một đạo ngân quang chợt sáng lên, trống rỗng xuất hiện một dòng xoáy không gian.
Mắt thấy bình nhỏ sẽ rơi vào trong đó, trên cổ tay đứt gãy của Cổ Hoặc Kim lại có từng tia từng sợi Hỗn Độn vụ khí tương liên với bàn tay cụt, kéo tay cụt rụt trở về, dưới một trận ánh sáng xám lập loè, lần nữa khôi phục nguyên dạng.
Ánh mắt Cổ Hoặc Kim lạnh lùng quét về phía ba người Hàn Lập, tay nắm lấy Chưởng Thiên Bình, không nóng lòng bóp nát nó nữa, mà chậm rãi đặt nó lên chính giữa lồng ngực của mình.
Chỉ thấy huyết nhục nơi đó chậm rãi lõm vào, bình nhỏ màu xanh sẫm liền khảm vào trong đó, bị thôn phệ vào.
Chưởng Thiên Tiểu Bình có chút rung động, đường vân màu xanh sẫm phía ngoài chớp động mấy lần, như muốn giãy dụa, nhưng ngay sau đó liền có mảng lớn Hỗn Độn vụ khí lượn lờ tới, nhao nhao chui vào trong bình nhỏ.
Đường vân mặt ngoài thân bình trong nháy mắt trở nên ảm đạm vô quang, giống như đom đóm bị tắt ánh sáng.
Ngay sau đó, hào quang màu xám hình đám lửa hừng hực cháy lên trong lồng ngực Cổ Hoặc Kim, bao bọc Chưởng Thiên Bình vào giữa
Nhóm dịch Phàm Nhân Tông
***
Hàn Lập thấy vậy, muốn rách cả mí mắt, một tay cầm kiếm, tay kết kiếm quyết, căn bản không cần bố trí kiếm trận, liền chém xuống một kiếm về phía Cổ Hoặc Kim.
Chỉ nghe "Ầm ầm" tiếng sấm rền vang bạo hưởng, trên Thanh Trúc Phong Vân Kiếm đại phóng quang mang, bảy mươi hai đạo tử kim lôi điện hỗn hợp vạn cỗ kiếm khí ngưng tụ ra kiếm quang, đột nhiên nổ bắn ra, tựa như một đạo Tử kim cự long vượt ngang thương khung, lấy thế sét đánh lao thẳng tới Cổ Hoặc Kim.
"Ầm ầm..."
Trong hư không xen lẫn một mảnh điện quang, bảy mươi hai đạo Lôi Điện Kiếm Long đan vào nhau, trong nháy mắt xoắn cho hư không mấy vạn dặm thành mảnh vỡ, trực tiếp luyện hóa thành một tòa lôi trì kim dịch.
Giờ khắc này, vạn vật ảm đạm phai mờ, giữa thiên địa phảng phất chỉ còn lại có đạo kim quang chói mắt này, phá vỡ toàn bộ chân trời.
Thân ảnh Cổ Hoặc Kim bị kim quang bao phủ trong đó, vô số Hỗn Độn vụ khí trong nháy mắt bị xé nứt ra, biến thành bột mịn, tiêu tán vô hình.
Nhưng mà, mặc cho tử kim lôi điện ẩn chứa lôi điện chân ý nhắm đánh ở trên người, Cổ Hoặc Kim lại không nhúc nhích chút nào, từ trong phạm vi bao phủ của kim dịch lôi trì chậm rãi đi ra, bước từng bước tiến về phía Hàn Lập.
Bước tiến của y không nhanh, chỉ mỗi một bước ra, bốn bề liền có Hỗn Độn vụ khí bao phủ. Lúc sương mù tản ra, thân hình cũng đã đến ngoài vạn dặm.
Cho nên, y chỉ đi vài bước mà thôi, thân hình đã xuất hiện ở bên ngoài lôi trì.
Lúc này hai mắt Cổ Hoặc Kim phảng phất khôi phục bình tĩnh, trong đó không còn thấy mảy may vẻ phẫn nộ và sát ý, tựa hồ đã khôi phục bộ dạng thong dong không màng danh lợi ban sơ lúc vừa lộ diện tại Bồ Đề thịnh yến.
Nhưng Hàn Lập cảm nhận được từ trên người đối phương một cỗ khí thế túc sát quyết tuyệt.
Thân là Đạo Tổ tôn sư, Thời gian Đạo Tổ chấp chưởng Thiên Đình không biết bao nhiêu vạn năm, giờ phút này đã thật sự nổi giận.
Hai tay Hàn Lập cầm kiếm, vung vẩy không ngừng.
Từng đạo Tử Kim Kiếm Long dung hợp bảy mươi hai đạo Tử Kim Lôi Xà, quét đến phía Cổ Hoặc Kim, chiếu cho phương viên mấy vạn dặm quanh Cổ Hoặc Kim thành một mảnh lôi hải lớn mênh mông hơn cả lôi trì trước đây.
Nhưng mà Cổ Hoặc Kim dưới Hỗn Độn vụ khí bảo vệ, không bị ảnh hưởng chút nào, trong lôi hải phảng phất đi bộ nhàn nhã, trong khoảnh khắc đã đến trước cách Hàn Lập không đến ngàn dặm.
Ngay lúc Cổ Hoặc Kim nâng tay lên, dự định diệt sát Hàn Lập, tiếp theo đoạt lại Chưởng Thiên Bình, bỗng thần sắc y biến đổi, bước chân cũng theo đó ngừng lại.
Y hơi nghiêng người nhìn về phía sau, chỉ thấy trong hư không vốn nổi lơ lửng tàn thi Luân Hồi điện chủ, vậy mà đã biến mất không thấy, mà toà Lục Đạo Luân Hồi Bàn cách đó không xa lại tự chậm rãi xoay tròn.
Ngay sau đó, chỉ thấy sáu phù văn trên Luân Hồi Bàn đồng thời sáng lên, trung tâm Luân Hồi Bàn có một đạo quang mang đỏ sậm sáng lên. Ngay sau đó, một bóng người nổi lên, thân hình thon gầy cao lớn, nhưng hai mắt sáng quắc, thình lình chính là Luân Hồi điện chủ.
Thân hình vừa mới xuất hiện, sáu cỗ hào quang màu đỏ sậm từ trong Lục Đạo Luân Hồi Bàn bắn nhanh ra, ở giữa không trung vặn vẹo xen lẫn thành một lồng giam màu đỏ sậm, bao phủ thân hình Cổ Hoặc Kim vào trong đó.
"Ngươi quả nhiên không dễ bị giết như vậy?" Cổ Hoặc Kim cũng không quá ngạc nhiên, một tay giương lên, lồng giam màu đỏ sậm này liền ầm vang tán loạn, trong miệng cười khẽ nói.
Tiếng nói của y vừa dứt, rất gần bên tai bỗng vang lên thanh âm Hàn Lập:
"Ngươi không nên khinh thường như vậy..."
Chỉ thấy thân ảnh hắn trống rỗng xuất hiện bên cạnh Cổ Hoặc Kim, buông Thanh Trúc Phong Vân Kiếm ra, cả người hóa thành hình tượng Thần Ma ba đầu sáu tay, sau lưng hiện ra năm kiện cụ tượng Thời Gian Pháp Tắc Chân Ngôn Bảo Luân, hào quang tinh khiết lóng lánh như lưu ly, "Vù" một chút tràn vào thân thể của hắn.
Trên sáu cánh tay to lớn Hàn Lập tăng vọt kim quang, sáu chiêu Đại Ngũ Hành Diệt Tuyệt Quyền, đồng thời đánh ra.
"Ầm ầm ầm..."
Bên ngoài thân Cổ Hoặc Kim hiện ra từng đoàn từng đoàn vòng xoáy Hỗn Độn tự hành, sáu thần quyền đều không ngoại lệ, tất cả đều đập vào trên vòng xoáy. Lực lượng trên nắm tay tựa như trâu đất xuống biển, không sai chút nào bị vòng xoáy nuốt vào.
Sáu quyền không trúng, như vậy sáu trăm quyền, sáu ngàn quyền, sáu vạn quyền... Sáu ngàn vạn quyền.
Thân hình Hàn Lập như điện, sáu đầu cánh tay hóa thành tàn ảnh mơ hồ không rõ, một khắc không ngừng đánh lên thân Cổ Hoặc Kim, trong hư không quyền cương khuấy động, tiếng như cổn lôi.
Cổ Hoặc Kim ngay từ đầu còn nhẹ nhàng ứng đối, nhưng theo nắm đấm Hàn Lập không ngừng đập xuống, tốc độ càng lúc càng nhanh, lực lượng quyền trước còn chưa tiêu tán, lực lượng quyền sau đã tầng tầng điệp gia tới.
Lực lượng mỗi một quyền đủ để phá nguyên một khối đại lục thành mảnh nhỏ, thậm chí đánh cho bầu trời thủng một lỗ.
Loại lực lượng kinh khủng này tăng chồng lên, không chỉ số lượng gia tăng, trùng điệp quyền ảnh bao phủ phía dưới, ngoài thân Cổ Hoặc Kim tạo thành một tầng quyền cương kết giới to lớn, gắt gao phong tỏa y ở giữa.
Khi ngàn vạn quyền đánh ra, mỗi một quyền Hàn Lập nện xuống, trên tầng quyền cương kết giới này khuấy động lên một trận gợn sóng khí kình, trực tiếp đánh cho bốn bề hư không vỡ ra tầng tầng kẽ nứt.
Ngay cả Luân Hồi Điện Chủ vừa mới phục sinh cũng bị bức cho liên tục lùi về phía sau, căn bản không thể tiến lên hỗ trợ.
Ma Chủ tự thân đại đạo phong tỏa thiên địa, càng cảm thấy một cỗ lực áp bách cường đại không gì sánh được, trong lòng tất nhiên kinh hãi không thôi.
Ngay lúc quyền thứ một ngàn sáu trăm bảy mươi hai vạn giáng xuống, nguồn lực lượng kiềm chế tới cực điểm kia rốt cuộc bộc phát ra, một tiếng nổ oanh minh rung trời.
"Ầm ầm..."
Chỉ thấy trên thân Cổ Hoặc Kim dâng lên một đoàn kiêu dương hừng hực, kim quang chói mắt từ đó xuyên suốt, nở rộ ra bốn phương tám hướng.
Luân Hồi điện chủ thấy thế, trong lòng căng thẳng. Luân Hồi Bàn sau lưng chuyển động theo, trong nháy mắt tránh xa ngàn vạn dặm.
Ma Chủ cũng không mảy may do dự, trực tiếp lùi lại không gian kết giới, cũng lách mình xuất hiện bên cạnh Luân Hồi điện chủ.
Tiếp theo một cái chớp mắt, trên kiêu dương màu vàng nở rộ ra kia phát tán ra quang mang, tựa như thủy triều tuôn ra, che khuất thân ảnh của hai người vào.
Bọn họ cảm thấy trong nháy mắt hư không bốn phía khi kim quang lan tràn tới, triệt để vỡ vụn ra.
Ngay sau đó, một cỗ lực hấp dẫn cực lớn từ trung tâm bạo tạc đánh tới, bốn bề giữa thiên địa mặc kệ còn sót lại thiên địa linh khí hay là hạt bụi nhỏ trôi nổi giữa hư không, tất cả đều bị cuồng dũng hút tới bên kia.
Hồi lâu sau, vùng hư không triệt để phá toái kia mới một lần nữa ổn định lại.
Luân Hồi điện chủ dựa vào liên hệ đặc thù với Hàn Lập, đã nhận ra vị trí của hắn, nhìn lại bên kia, chỉ thấy Hàn Lập đang bị một đám Kiếm Linh đồng tử vây quanh, trên thân cũng vô hại, chỉ là lồng ngực đang phập phồng kịch liệt.
Những Kiếm Linh đồng tử kia mặc dù không nói ra lời, nhưng bay tới bay lui vây quanh Hàn Lập, tựa hồ đang kiểm tra xem hắn có bị thụ thương hay không, nhìn thập phần lo lắng.
Trên thực tế, vừa rồi Hàn Lập đánh xong hơn một ngàn sáu trăm vạn quyền kia, dù hắn là Đạo Tổ thì thân thể cũng thoát lực, dựa vào thần thông lôi độn của những Kiếm Linh đồng tử này, hắn có thể thuận lợi từ trung tâm vụ nổ thoát ra.
Ánh mắt Hàn Lập quét qua hư không, thần niệm cũng lập tức trải rộng ra, vẫn không phát hiện tung tích Cổ Hoặc Kim.
Sự cảnh giác trong lòng hắn cũng không buông lỏng mảy may.
Cổ Hoặc Kim nếu dễ dàng bị đánh tan như thế, vậy thì không phải là Cổ Hoặc Kim rồi.
Nhất là bây giờ Cổ Hoặc Kim đã hỗn hợp Hỗn Độn Pháp Tắc, càng là xưa đâu bằng nay.
Hắn nhìn lại phía Chưởng Thiên Bình bên kia, liền thấy bảo bình vốn như cự tháp, giờ phút này đã khôi phục hình dạng lúc đầu, lóe ra lục quang óng ánh, lơ lửng trong hư không.
Vừa rồi bạo tạc kinh khủng kia, vậy mà nó lại không chút tổn thương nào, điều này quả thực khiến Hàn Lập thở dài một hơi.
Luân Hồi điện chủ và Ma Chủ liếc nhau một cái, vội bay về phía Hàn Lập.
"Ha ha..." Bay đến nửa đường, bọn họ lại nghe trong hư không truyền đến một trận cuồng tiếu.
Thần sắc hai người đồng thời biến đổi, ngừng lại, nhìn qua bên kia.
Chỉ thấy trong hư không trống rỗng xuất hiện một vòng xoáy màu xám, một bóng người từ đó cất bước đi ra, thình lình chính là Cổ Hoặc Kim.
Trên thân y chẳng những không có nửa điểm thương thế, khí tức vậy mà so với trước đó càng cường đại thêm mấy phần.
"Các ngươi quả nhiên làm ta có chút kinh hỉ, nhưng cũng chỉ giới hạn nơi này. Lần này, xem các ngươi còn có mánh khoé gì không..." Trong khi Cổ Hoặc Kim nói chuyện, tiện tay đưa ra, hút Chưởng Thiên Bình cách đó không xa tới trong tay, nhìn ba người Hàn Lập cười xem thường một tiếng, chậm rãi nói.
Nói xong, trong bàn tay y bộc phát ra một cỗ lực lượng cường đại, nắm chặt Chưởng Thiên Bình trong tay, định bóp nát nó.
Nhưng mà, bên trong lòng bàn tay y đang sáng lên hào quang màu xám, một đạo quang mang màu xanh sẫm cũng từ trên thân bình nhỏ nở rộ ra, hóa thành một tầng màn sáng ngưng thực, chống lại bàn tay Cổ Hoặc Kim.
Cổ Hoặc Kim thấy thế, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc, lực đạo trên tay cũng tăng theo.
"Dừng tay." Hàn Lập quát lớn một tiếng, thân hình trong nháy mắt biến mất tại chỗ.
Cơ hồ cùng một thời gian, một đạo kiếm quang sau lưng Cổ Hoặc Kim xuyên suốt ra, đâm vào hậu tâm của y.
Cũng không thấy y quay người, sau lưng liền có một đạo Hỗn Độn quang mang sáng lên, ngăn trở đạo kiếm quang lăng lệ kia.
Mắt thấy kiếm quang sẽ bị Hỗn Độn quang mang nuốt hết biến mất không thấy gì nữa, nhưng trong một cái chớp mắt, bỗng nhiên từ trong hư không trống rỗng hiển hiện bên người y, trực tiếp đâm về phía bàn tay phải đang nắm bình nhỏ.
Nguyên lai Ma Chủ đồng thời vận chuyển Không Gian Pháp Tắc, chuyển hướng đạo kiếm quang kia đến tay Cổ Hoặc Kim.
"Ầm" một tiếng vang trầm nổ tung!
Cổ tay Cổ Hoặc Kim trực tiếp vỡ nát ra, bình nhỏ nắm trong tay phải cũng theo đó rớt xuống.
Lúc này, trong hư không phía dưới nơi bình nhỏ rơi xuống, một đạo ngân quang chợt sáng lên, trống rỗng xuất hiện một dòng xoáy không gian.
Mắt thấy bình nhỏ sẽ rơi vào trong đó, trên cổ tay đứt gãy của Cổ Hoặc Kim lại có từng tia từng sợi Hỗn Độn vụ khí tương liên với bàn tay cụt, kéo tay cụt rụt trở về, dưới một trận ánh sáng xám lập loè, lần nữa khôi phục nguyên dạng.
Ánh mắt Cổ Hoặc Kim lạnh lùng quét về phía ba người Hàn Lập, tay nắm lấy Chưởng Thiên Bình, không nóng lòng bóp nát nó nữa, mà chậm rãi đặt nó lên chính giữa lồng ngực của mình.
Chỉ thấy huyết nhục nơi đó chậm rãi lõm vào, bình nhỏ màu xanh sẫm liền khảm vào trong đó, bị thôn phệ vào.
Chưởng Thiên Tiểu Bình có chút rung động, đường vân màu xanh sẫm phía ngoài chớp động mấy lần, như muốn giãy dụa, nhưng ngay sau đó liền có mảng lớn Hỗn Độn vụ khí lượn lờ tới, nhao nhao chui vào trong bình nhỏ.
Đường vân mặt ngoài thân bình trong nháy mắt trở nên ảm đạm vô quang, giống như đom đóm bị tắt ánh sáng.
Ngay sau đó, hào quang màu xám hình đám lửa hừng hực cháy lên trong lồng ngực Cổ Hoặc Kim, bao bọc Chưởng Thiên Bình vào giữa
Bình luận truyện