Phàm Thiếu, Anh Thật Là Hư

Chương 47: Nỗi nhục quá lớn 2



_Phiến Đông mau ra ngoài đi, tốt nhất là đừng làm kinh động đến bảo bối của ta

Phàm lão bà đe doạ Phiến Đông, anh ta chỉ còn biết cúi đầu rút lui không dám lên tiếng, câm nín nghẹn ngào nghĩ đến đại boss biết được chuyện này sẽ như thế nào, nhưng mà anh ta không còn cách nào khác phải nhắm mắt làm ngơ thôi vì gia đình đang bị đe doạ

_Phen này biết làm sao đây?...hic...

Bà nội hắn bảo hai vệ sĩ nữ giữ chặt tay cô, rồi cho hai vệ sĩ nữ nữa giữ chặt chân cô trên giường, họ trói tay cô lại làm cô hốt hoảng sợ hãi đến tột độ

_Tôi muốn kiểm tra trinh tiết của cô, cô không dám à? Phàm gia này đâu phải nơi để cô đào mỏ?

Bà nội hắn nhấp ngụm trà thong thả bình thản, Dịch Khiết hả dạ luôn nghĩ ra nhiều cách hành hạ cô

_Nhìn mặt là biết cô ta đã qua đêm với biết bao nhiêu người rồi, nói không chừng cũng không đếm hết

_Huhu...tôi không phải loại người như vậy

Cô uất ức cãi lại, làm sao cô chịu đựng được khi bị sĩ nhục nặng nề đến vậy, tấm thân này chỉ thuộc về một mình hắn, Dịch Khiết biết rõ vẫn cố ý sĩ nhục cô

_Bốp...

Dịch Khiết tát vào mặt cô, khoé môi cô tuông máu, cái tát mạnh bạo làm cô tối sầm mặt mày mất đi nhận thức

_Ý mày nói bà nội nghĩ sai về mày à? Mày nghĩ mày là ai? Người đâu mau tiến hành kiểm tra...

Dịch Khiết hô to lập tức một bác sĩ nữ đeo khẩu trang tay cầm dụng cụ tiến gần về phía cô

_Không được...huhu...

Cô giãy nãy cố thoát ra cái nơi như địa ngục này, có làm sao cũng không thể thoát được

_Tôi lịch sự mời bác sĩ đến kiểm tra cho cô cô không muốn, hay là muốn đàng ông trực tiếp kiểm tra cho cô? À quên...tôi phải biết con người cô dâm đãng thế nào chứ?

_huhu

Cô khóc ngất vì sợ, cổ họng nghẹn ngào không kêu la được, trước mặt toàn là những con người nhẫn tâm độc ác, thảo nào không bao giờ Phàm Khiết Thần muốn xuất hiện ở nơi này

_Mau tiến hành đi...

Dịch Khiết ấm ức nói, hai ánh mắt như ma quỷ một hai phải để cô nếm đau khổ tận cùng, nữ bác sĩ lúc nãy dạng rộng hai chân cô ra chuẩn bị cho thiết bị vào giữa đùi cô

_Không....

Cô thét lớn rồi ngất xỉu tại chỗ, một màu đen che mắt cô, mờ ảo...cô như chìm vào cơn ác mộng kinh khủng

***

Mãi đến tối cô mới giật mình tỉnh dậy, cô thấy mình đang ở trong căn phòng tối om không chút ánh sáng, xung quanh đều xa lạ, cửa thì bị đóng, cô cố gắng ngồi dậy ôm bụng vì thân dưới rất đau, đau đến không chịu nổi. Cô rớt nước mắt co ro ngồi trên giường, bọn họ đã đem cô ra sĩ nhục nặng nề, giờ này cô không biết làm sao để gặp được hắn, cô nhớ hắn, sợ hãi và chỉ muốn ở bên hắn

_Huhu...Phàm Khiết Thần anh đang ở đâu?

_Di nhi...

Cô nhận ra giọng nói quen thuộc từ xa vang vọng, ở bên ngoài một lực mạnh phá hỏng cửa phòng, rốt cuộc hắn cũng đã xuất hiện, cô vui mừng đến run rẩy vội vã lao xuống giường, do sức khỏe của cô quá yếu nên đã ngã sóng soài dưới đất

_Thần...huhu...

Hắn nhíu mày vội đỡ cô dậy, hắn ôm cô trong ngực đau xót, ánh mắt tức giận đỏ ngầu, nhìn cô tiều tụy nước mắt thì đầm đìa, chỉ mấy tiếng không gặp mà như mấy năm dài ngao ngán

_Em có sao không? Tôi nhất định không bỏ qua chuyện này

Hắn hôn lên tóc cô dỗ dành, xoa dịu nỗi đau trong lòng cô, cô chỉ biết ấm ức khóc, cổ họng nghẹn ngào, bàn tay nắm chặt ngực áo hắn, nhìn cô hắn biết cô đã phải chịu một sự sĩ nhục rất lớn, càng nghĩ tới lồng ngực càng đau, tức giận đến muốn hủy diệt tất cả trong nháy mắt

_Huhu

_Đứng dậy xem...

Hắn bồng cô lên giường, cô vẫn chỉ biết khóc như con chim non run trong ngực hắn, cô yếu ớt mất đi sức sống trông rất đáng thương

_Di nhi đừng sợ, có anh ở đây rồi nói xem họ đã làm gì em?

_Thần, anh đừng đi đâu hết...huhu em sợ lắm

_Bình tỉnh nói anh nghe

_Họ muốn kiểm tra trinh tiết của em, còn cho bác sĩ đến hoặc là trực tiếp đưa đàng ông đến...huhu...lúc đó em ngất xỉu...tỉnh dậy đã rất đau....

Cô nói trong nghẹn ngào, hắn nén cảm xúc điên tiết, đau lòng ôm chặt cô hơn, ánh mắt có lỗi cùng chua xót, làm sao hắn để cô vì hắn mà chịu ấm ức được

_Đáng lẽ anh nên yêu thích cuộc sống giản dị của em hơn là để em cố gắng chạy theo cuộc sống của anh

Hắn hôn lên những giọt nước mắt nghẹn đắng trên khuôn mặt hoảng sợ của cô, hắn vuốt tóc cô ánh mắt trìu mến xoa dịu, chỉ ước bao nhiêu uất nghen của cô có thể trút sang hắn, nhìn cô khổ sở thế này tim hắn như hóa đá

_Huhu...hức...

Cô cứ nghẹn ngào khóc đến hụt hơi, cô mệt nhọc khó thở, hắn ray rứt tức giận vì nghĩ đến nỗi sĩ nhục cô phải chịu đựng, nhìn vai áo bị rách của cô hắn nắm chặt điên tiết

_Nín đi, đừng khóc nữa, anh chắc chắn không rời em nữa bước từ bây giờ, làm vợ anh đi Tịch Hạ Di

Hắn nâng cằm cô lên âu yếm nhỏ nhẹ, ánh mắt đa tình chỉ muốn bên cô trọn đời, dù có chuyện gì xảy ra hay bất cứ điều gì ngăn cản thì hắn vẫn muốn cô là của hắn mãi mãi thuộc về hắn

_Bây giờ không được huhu....em còn chưa nói cho gia đình biết...hức...

Cô vẫn run rẩy không ngừng khóc, chuyện hôm qua làm cô ám ảnh tột độ

_Ở yên trong phòng...

Hắn bỏ cô ra, để cô một mình ngồi trên giường rồi gọi người giúp việc đến

_Đưa cô ấy đi tắm nước nóng, chăm sóc cho cô ấy

_Vâng tôi biết rồi thưa đại thiếu gia

Người giúp việc cúi đầu vâng dạ, lần đầu tiên cô nhìn thấy hắn trở về làm đại thiếu gia nhà họ Phàm sẽ như thế nào

Hắn mở cửa phòng đi ra ngoài với vẻ tức giận và chuẩn bị truy hỏi chuyện hôm qua

Tiếp theo: Chap 48 Không phải ai cũng bắt nạt cô được

By Thuytinh103

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện