Chương 10: Về nhà
Liên bang Xích Hoàng là Liên bang lớn nhất trong bốn Liên bang, cũng là Liên minh thành lập đầu tiên trên trái đất. Tên của nó ghép từ hai cái tên Xích Quỷ và Hoàng Đế, hai thời kỳ cổ đại khởi nguyên của lịch sử vùng Á Đông khi xưa. Xích có nghĩa là màu đỏ, đại diện cho Phương Nam Bách Việt, Hoàng có nghĩa màu vàng đất đại diện cho Trung Thổ Hoa Hạ theo lịch sử cổ đại.
Từ khi bốn Liên bang thành lập đến nay mặc dù các thế lực đều có cạnh tranh ngầm nhưng không nghi ngờ gì, tất cả đều ngầm công nhận thực lực đứng đầu của Xích Hoàng Liên Bang.
Trong Xích Hoàng Liên bang sự cạnh tranh cũng hết sức mãnh liệt. Đó là sự cạnh tranh có nguồn gốc rất sâu xa trong lịch sử của nhân loại vùng Á Đông. Nó xuất phát từ chiến tranh của hai bên mười ngàn năm trước. Người phương Bắc trong lịch sử chinh chiến tứ phương, lãnh thổ bạt ngàn từ Đông sang Tây, nhưng có một điều vẫn làm họ không sao chiếm được, đó là Phương Nam Giao Châu. Nó như một cái vuốt rồng luôn găm sâu vào làm cho họ hết lần này tới lần khác thất bại.
Sau thời đại Kim khí, người Phương Bắc đã thống nhất Á Đông thành một cõi bao la nhưng họ cũng không thể nào thống nhất được mảnh đất bé nhỏ chỉ có diện tích bằng một hành tỉnh của họ. Hơn thế nữa chiều hướng xâm lược nay cũng đã đổi nghịch sang thế ngang bằng tạo nên sự cạnh tranh sâu sắc. Dù là thời đại Vũ trụ rộng lớn không còn biên giới quốc gia cũng vậy. Cũng chỉ có Liên bang có nguồn gốc lịch sử cổ xưa này mới có mâu thuẫn kiểu như thế.
Trong cơ cấu của hội đồng Liên bang chia làm hai phe đại diện cho hai phân khu lớn nhất trong Liên bang, Nam Thuỷ và Bắc Liên. Tuy vậy qua ngàn năm đấu tranh ác liệt, thế lực hai bên luôn ở trạng thái cân bằng quỷ dị và rất khó phân ra ai mạnh ai yếu. Bắc Liên thế lực rộng lớn như một cánh hoa sen trải ra hàng trăm ngàn kilomet vuông, với Vạn Lý Liên Hoa thành, toà thành lớn nhất trái đất làm trung tâm. Còn Nam Thuỷ diện tích nhỏ hơn rất nhiều nhưng lại ẩn chứa lực lượng rất quỷ bí và một tinh thần bất khuất ngàn đời mà họ gọi là hào khí Thăng Long.
Thành Long Đỗ là một trong ba toà thành trung tâm của Nam Thuỷ, cũng là toà thành lớn nhất. Thành có tên Long Đỗ, nghĩa là rốn rồng, vì nơi này khi xưa là trung tâm của một bình nguyên lớn của Nam Thuỷ có tên Thăng Long, cũng là cội nguồn của một nền Văn minh lúa nước phương Nam. Thành Long Đỗ được xây dựng ngay sau thời kỳ Kim khí, qua ba mươi đợt trùng tu và mở rộng trong chín ngàn năm qua đến thời đại Vũ trụ đã tạo ra quang cảnh bề thế như hiện tại.
Thành xây theo lối kiến trúc đơn giản “Kế Thanh Dã" của thời chiến tranh cổ đại trước kia, ứng với một kế sách dùng binh lợi hại khi đó, kế vườn không nhà trống. Khi đó thành trì được dựng rất đơn giản nhưng vô cùng khó công phá, thường nằm ở chỗ hiểm, dễ thủ khó công và khi rút lui thì rất dễ dàng tạo ra cạm bẫy vây khốn kẻ địch. Người Nam Thuỷ cũng nhiều hơn một chữ quỷ bí và linh dị từ khi đó. Tuy nói là đơn giản nhưng ngày nay thành Long Đỗ cũng vẫn rất đồ sộ, chỉ là những kiến trúc hay tường thành lớn thì thay bằng các loại kiến trúc liên hợp đa chức năng. Tường thành không cao lớn nhưng trang bị rất nhiều cỗ máy vũ khí lợi hại và có thể biến đổi hình dạng nhanh chóng.
- Bịch bịch.
Cách thành Long Đỗ vài kilomet, Phạm Ngọc không nhanh không chậm vừa đi vừa tiêu hoá những thông tin khổng lồ mà hắn nhận được. Hắn phải học kịp mọi thứ tri thức cơ bản, nhất là ngôn ngữ. Ngôn ngữ ở đây sử dụng gọi là ngôn ngữ quốc tế địa cầu, là loại ngôn ngữ chung trên toàn trái đất. Ngoài ra người ta còn dùng một thứ ngôn ngữ nữa gọi là ngôn ngữ Vũ trụ, dùng để giao tiếp với cái Vũ trụ to lớn của họ.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Phạm Ngọc quyết định thay đổi thân thể một chút cho thật giống người trái đất kia. Khuôn mặt, đôi mắt, thân thể, bộ dáng đã không còn vẻ tiên nhân siêu phàm nữa mà trở nên rất bình thường. Làn da cũng chuyển sang màu cổ đồng chứ không phải màu ngọc như trước. Thực ra đối với một Đại Tôn như hắn, vẻ ngoài cũng không quan trọng lắm.
Cổng thành Long Đỗ không giống với các thành lớn khác thường có vệ binh canh gác sâm nghiêm, trái lại nó rất mở rộng với mọi người như tấm lòng người phương Nam vậy. Tuy vậy không phải không có sự phòng bị nào. Thành sử dụng một hệ thống phòng bị, nhận dạng ID toàn cầu rất tối tân.
Khi Phạm Ngọc bước vào cổng thành thì một tia sáng rất khó nhận biết quét qua người hắn, tất cả hình ảnh, thông tin về hắn sẽ do một thiết bị quang não tối tân phân tích. Thực ra quang não đã giám sát hắn từ lúc tiếp cận toà thành trong phạm vi mười cây số.
- Tích tích tích....
Trong một căn phòng bằng bạc dưới lòng đất, cũng chính là chỗ ra lệnh phóng Cực hạn nguyên tinh pháo phá hủy chiến hạm Vua Tím, tín hiệu quang não vang lên khiến tất cả mọi người chú ý. Ngay lập tức mọi người tập trung vào một hình chiếu lập thể do quang não vẽ ra trên khoảng không giữa phòng. Hình ảnh ngây ngô của một thiếu niên với bộ dạng nhếch nhác như trải qua một trận đại chiến hiện ra. Mọi người trong căn phòng nhìn nhau nghi hoặc vì không hiểu sao hôm nay hệ thống trí năng lại làm ra điều thường chỉ có trong các tình huống hiềm nghi hoặc cảnh báo lớn, khi có kẻ đáng ngờ hay địch nhân xâm nhập.
Tia sáng kiểm tra đảo qua Phạm Ngọc lâu hơn thường lệ nhưng sau đó cũng dời đi.
- Số một, có chuyện gì à?
Một nam nhân nhìn vào hình chiếu trước mặt lên tiếng hỏi.
- Thưa tướng quân, số một không biết, có thứ gì đó rất lạ. Thông tin dữ liệu ID người này hoàn toàn không có gì nghi vấn, chỉ có điều, có một cái gì đó khiến các thuật toán linh tính của tôi không ổn định. Cái mà con người các ngài nói là khí chất, cảm giác gì đó. Có cái gì không đúng lắm, nhưng tôi không biết sai ở đâu.
Trên không gian giữa căn phòng bỗng xuất hiện một hình thể có gương mặt với tạo hình cổ xưa. Khuôn mặt hắn góc cạnh, đầu đội mũ gắn ba chiếc lông chim trĩ, tai đeo khuyên, trên tay đeo vòng nhỏ, thân mặc áo dài, vạt áo cài ở bên trái. Đặc biệt làn da màu đồng của hắn, ở những chỗ lộ ra có rất nhiều hình xăm cá sấu, thuồng luồng, ngư tinh.
- Ồ hoá ra là vậy, khí chất biến đổi ngươi không hiểu cũng phải, con người dễ biết nhất nhưng khó giải thích nhất chính là thứ này, xem ra cần bổ sung thêm các thuật toán linh tính cho ngươi. Kẻ này ta đã kiểm tra, cũng khá kì lạ nhưng không có gì nguy hiểm cả.
Người đàn ông nghe được câu trả lời sau đó nhìn qua hình chiếu, đôi mắt ông ta tập trung vào hình ảnh người thanh niên kia sau đó nhàn nhạt nói.
Trí năng nhân tạo nghe vậy cũng tỏ ra suy nghĩ, có vẻ khá giống nhân loại sau đó thân hình nó mờ dần rồi biến mất. Đây chính là sản phẩm đắc ý nhất của nền khoa học thời đại Vũ trụ, trí tuệ nhân tạo. Giờ đây qua nhiều năm cải tạo nó dần được hoàn thiện, không chỉ về mặt suy diễn tính toán mà còn cả về mặt suy nghĩ linh tính. Ở mỗi toà thành lớn đều sẽ có một trí năng như vậy quản lý, giám sát toàn bộ toà thành. Tuy nó không phải con người nhưng địa vị của nó thì ngang tầm với những chức sắc cấp cao trong thành và còn được bảo vệ nghiêm ngặt hơn bất kỳ thứ gì.
- Hừ.
Phía ngoài thành, Phạm Ngọc con mắt vô tình đảo một cái. Hắn cảm thấy có ai đó đang quan sát mình. Tiếc rằng sau biến cố vừa phát sinh, linh hồn của hắn đã bị thương dưới công kích của khóa linh trận, tiên thức cũng không dùng được nữa. Hắn gần như đã trở thành phàm nhân rồi.
“Thôi kệ, cũng đỡ phiền” Nghĩ vậy Phạm Ngọc quyết định bước đi tiếp về cái hướng hắn đã tìm thấy khí tức của hai người rất quan trọng kia.
- Truyền lệnh cho lão Tư, tra xét tiểu tử kia, sau đó mang hắn về gặp ta. Hắn chính là một trong những thanh niên có mặt trên chiến hạm Vua Tím, Phạm Ngọc, mười tám tuổi, học sinh của trường học chiến sĩ.
Trong căn phòng màu bạc, người trung niên quan sát Phạm Ngọc bước đi sau đó phát ra mệnh lệnh cho một người ở bên cạnh mặc quân phục.
- Rõ! Thưa tướng quân!
Người này đáp lời sau đó đứng vụt lên, nhẹ xoay người biến mất ở ngoài cánh cửa. Hình chiếu cũng biến mất. Vị tướng quân kia ánh mắt trầm ngâm sau đó quay vào phía trong.
Lúc này tại một căn nhà nằm trên một tầng rất cao của một toà nhà dân sinh khổng lồ nằm tại một góc của tiểu khu phía Bắc thành Long Đỗ, một người phụ nữ đang ngồi trên ban công, ánh mắt nhìn về phía bầu trời xa, trong đôi mắt đẹp ẩn chứa niềm hy vọng, sự chờ đợi và cả nỗi sợ hãi.
- Em đã ngồi qua một ngày rồi. Nguyệt, em vào nghỉ đi.
Phía sau bà bỗng vang lên một giọng nói trầm. Rồi một người đàn ông gương mặt góc cạnh đi ra, đặt một cánh tay lên bả vai bà. Trong đôi mắt ông ta có cảm xúc rất phức tạp.
Tuy ông ta đã đưa Vũ Tinh bài cho con để bảo vệ mạng sống nhưng lý trí cũng cho ông biết rằng, nó chỉ có thể bảo vệ con ông trước một công kích cấp Nguyên Tinh, còn nếu trên cấp đó, Vũ Tinh bài chỉ có thể hút lấy linh hồn con ông và giữ nó trong hai giờ đồng hồ. Nếu trong thời gian đó mà không kịp có một thân thể mới, con ông sẽ chết. Đã qua rất nhiều giờ rồi. Nghĩ đến đây, ông cảm thấy hối hận, nhất là khi nhìn qua người phụ nữ của mình.
- Anh thật hối hận....
Người đàn ông khó khăn thốt ra một câu.
- Vũ... em không trách anh, con nó cũng vậy, từ lúc biết chuyện, nó đã khác, em mừng lắm...
Người phụ nữ nghe thế bỗng giật mình, quay qua nắm lấy tay người đàn ông, cố nén nước mắt an ủi chồng mình.
- Lẽ ra anh không nên để nó đi. Một triệu Vũ trụ tinh, chỉ vì một triệu Vũ trụ tinh...
- Anh...Em tin con sẽ không sao. Nó có Vũ Tinh bài bảo vệ mà. Liên minh chắc hẳn cũng không cho tụi nó đi vào nơi tuyệt địa không lối về đâu. Họ cũng đã báo tin, trên đường trở về chiến hạm Vua Tím đã đụng vào một vệ tinh giao dịch, rất có thể con mắc kẹt trên đó. Cũng đã có mấy đứa an toàn trở về rồi.
Quả thực Liên minh đã đưa tin có mấy người thanh niên trong một ngàn thanh niên đi chuyến đó trở về được. Hầu hết đều có vật bảo vệ tính mạng của gia tộc đưa cho nên giữ được mạng sống.
- Ừ...
Người đàn ông nghe thế cũng đáp lại. Ông cũng biết tin tức này. Nhưng những kẻ trở về đều là những kẻ có vị trí quan trọng trong các gia tộc giàu có cả. Có đến ba đứa được coi là thiên tài nổi danh của các Liên bang nữa. Còn thành Long Đỗ có mười tám thanh niên ra đi thì chưa có ai trở về. Lúc này người đàn ông mới cảm thấy sức mạnh của đồng tiền, của gia cảnh. Nếu có tiền, có thể đặt mua bảo vật siêu cấp để bảo vệ tính mạng khi gặp nguy hiểm đáng sợ. Trên mặt ông ta lộ ra vẻ bất đắc dĩ.
Hai người đứng lặng như chiêm nghiệm sự thử thách của chờ đợi. Hi vọng như một sợi dây thừng siết chặt lấy cổ từng chút một nhưng người ta lại không dám cởi bỏ nó. Trăng nhô lên cao. Nguyệt cung chiếu sáng xuống nhân gian soi rõ hai cái bóng.
Đêm dần qua. Thành Long Đỗ đã sắp sáng. Duy chỉ có căn nhà nhỏ mà họ mới thuê tạm là chìm trong bóng tối. Trăng lờ mờ. Nguyệt nhìn trăng, trong mắt nàng có mưa. Vũ nhìn vợ mình, đôi môi mím chặt như một vầng trăng khuyết.
"Nguyệt, anh xin lỗi, mười tám năm qua, anh đã không lo được cho em..." Người đàn ông nghĩ vậy, buông tiếng thở dài như bỏ qua thứ gì đó rất nặng, bàn tay nắm chặt như bóp nát điều gì.
- Cạch!
….
- Cha...Mẹ....
Bình luận truyện