[Phần 1] Phế Thê Trùng Sinh
Chương 88: Bắt tay làm hòa
Ô Hạ trầm khuôn mặt mím môi, một lát sau mới không tình nguyện kêu một tiếng: “Nhược ca.”
*
“Ân.” Ô Nhược gật gật đầu, nghi hoặc nói: “Các ngươi đây là……”
*
Ô Thăng giải thích: “Phụ thân ta kêu hắn viết xong kiểm điểm, đến xin lỗi ngươi.”
*
Hắn lại đẩy đẩy Ô Hạ: “Ngươi còn không mau nói.”
*
Ô Hạ giãy giụa một chút, mới thấp giọng nói: “Nhược ca, thi đấu trượt xe băng là ta thua, cũng là ta quá mức keo kiệt, vẫn canh cánh trong lòng, mới tìm Tiểu Hi gây phiền toái, sau còn thiếu chút nữa làm các ngươi bị thương. Ta ở chỗ này cùng các ngươi nói tiếng thực xin lỗi, hy vọng Nhược ca có thể tha thứ cho ta.”
*
Trước đây, mỗi năm đến tết Thượng Nguyên, hắn đều cùng bằng hữu cùng đi trượt xe băng, tìm những người khác thi đấu, lại kêu bằng hữu ở trong lúc thi đấu quấy rối, hắn có thể thuận lợi đạt được phần thưởng và bạc đánh cuộc. Sau đó, đến tửu lầu ăn một bữa no nê rồi chia bạc.
Không ngờ lúc này lại thất thủ, cũng thua ở trong tay một tên không có linh lực lại còn mập mạp. Mất hết mặt mũi trước mặt bằng hữu, đối với chuyện này hắn thật sự không cam lòng. Trước mặt bằng hữu thề nhất định không để yên cho Ô Nhược, nhưng Ô Nhược vẫn luôn ở Hắc gia không ra ngoài, hắn mới muốn xuống tay từ Ô Hi.
*
Ô Nhược đương nhiên nghe ra lời xin lỗi này không hề có thành ý, cũng nhìn ra đối phương thực không cam lòng, nhưng với cậu mà nói không sao cả: “Không việc thiện nào hơn biết sai chịu sửa, hy vọng về sau không nên phát sinh chuyện như vậy.”
*
Ô Thăng bảo đảm: “Ta cam đoan với ngươi, về sau tuyệt đối sẽ không lại có chuyện như vậy. Tối nay Nam Đại Viện muốn cùng Bắc Đại Viện tụ ở bên nhau ăn cơm, ta không hẹn ngươi đi ra ngoài, liền tối nay đi, mời ngươi cùng Tiểu Hi đến Túy Nguyệt Lâu ăn một bữa cơm, lại chính thức bồi tội với ngươi, chúng ta cứ như vậy định đi, không gặp không về.”
*
Hắn sợ Ô Nhược đổi ý, nhanh chóng lôi kéo Ô Hạ rời đi.
Ô Nhược nhướn mi, quay đầu đối Ô Hi hỏi: “Tối nay Nam Đại Viện muốn cùng Bắc Đại Viện ăn cơm?”
*
Ô Hi gật đầu nói: “Ân, là tằng tổ phụ mời người của hai đại viện đến Bặc Cẩm Viện ăn cơm chiều, mục đích là muốn người của hai đại viện có thể bắt tay làm hòa, ta vẫn muốn tan học sau lại cùng Nhị ca nói, không nghĩ tới bị Thăng ca giành trước.”
*
Đây là chuyện thắc mắc của Ô gia, Ô Nhược không đem Hắc Tuyển Dực gọi tới, chỉ là phái người trở về nói một tiếng với Hắc Tuyển Dực là không quay về ăn cơm chiều.
Vào lúc ban đêm, người của Nam Đại Viện cùng Bắc Đại Viện đều đi vào Bặc Cẩm Viện, ngay cả người chưa được giải cổ cũng tới.
*
Bọn tiểu bối của Bắc Đại Viện thấy người của Nam Đại Viện bị trúng cổ mang một khuôn mặt vừa đen vừa sưng tới ăn cơm, đều nhịn không được che lại miệng cười trộm, nhưng, người của Bắc Đại Viện cũng không tốt hơn bao nhiêu.
*
Ô Bặc Phương khi điều tra rõ ràng, lập tức hung hăng xử trí Bắc Đại Viện một phen, hiện nay bọn họ cả người đều là vết thương, bị đánh đến mặt mũi bầm dập, một đường đi tới đều là khập khiễng, khi ngồi vào ghế, đau đến nỗi bọn họ thiếu chút nữa kêu ra tới.
*
Người của Bắc Đại Viện rất buồn bực, kỳ thật bọn họ chưa từng nghĩ tới muốn mượn những người khác đối phó Nam Đại Viện, sau thấy Ô An Thục từ bên ngoài mang về Ba Sắc năng lực đặc thù mới sinh ra chủ ý, bằng không, ai sẽ ngốc đến nỗi đem người đối phó Nam Đại Viện về Bắc Đại Viện, làm cho Ô Bặc Phương có cơ hội tra được ra là bọn họ?
*
Người của Nam Đại Viện cùng Bắc Đại Viện vừa thấy mặt nhau, liền trưng lên bộ mặt khó coi, tách ra hai bên ngồi vào ghế, trừng mắt lẫn nhau.
*
Khi Ô Bặc Phương tới, không khí mới hòa hoãn một ít, hắn đầu tiên là cho người của hai đại viện đều phải thề, không được ở Ô gia làm gây thương tổn cho người khác.
*
Nam Đại Viện bởi vì sớm đã đáp ứng Ô Bặc Phương, liền thề trước, sau chuyện này sẽ không lại đi đối phó người của Bắc Đại Viện. Bắc Đại Viện nhân tâm kỳ thật cũng lo lắng Nam Đại Viện sẽ trả thù, đương nhiên cũng nguyện ý thề.
*
Ô Nhược nhìn hai đại viện ‘ bắt tay làm hòa ’, yên lặng cười.
“Phi, thấy chết mà không cứu.” Ngồi ở bên cạnh Ô Thế nhìn đến Ô Nhược đang cười, trên người đau đến càng khó chịu, trong lòng cũng đặc biệt nén giận: “Không xứng làm người Ô Gia.”
*
Bọn họ ngồi một bàn đều là tiểu bối, tất cả mọi người đều nhìn Ô Nhược.
Ô Nhược đè lại Ô Hi đang muốn phản bác lại, thần sắc tự nhiên mà nhẹ a một tiếng: “Ta biết, ở trong mắt ngươi chỉ có người chưa điều tra rõ liền tùy ý vu hãm thân nhân của mình mới xứng làm người Ô gia.”
*
“Ngươi……” Nếu không phải Ô An Dịch vẫn luôn đè lại tay Ô Thế, Ô Thế đã sớm xốc bàn lên đánh người.
*
Ô An Dịch lạnh lùng nhìn chằm chằm Ô Nhược: “Ô Nhược, tiểu thẩm thẩm bọn họ không có điều tra rõ liền một mực chắc chắn ngươi là hung thủ, xác thật là bọn họ không đúng, nhưng đó là bởi vì bọn họ sốt ruột mới có thể như thế, chính là ngươi biết rõ bọn họ có khả năng sẽ chết lại không ra tay cứu giúp, đây là ngươi quá đáng.”
*
Ô Nhược nhàn nhạt quét mắt giận trừng một bàn người: “Ta không phải thánh nhân, tự nhận làm không được chuyện bị chỉ ra và xác nhận là hung thủ lúc sau đó, còn phải vất vả thay người vu hãm mình đi tìm Vu sư giải cổ. Đổi lại là các ngươi có phải các ngươi có thể làm được hay không, kia chỉ có thể nói các ngươi là thánh nhân, thánh nhân từ trước đến nay tâm rộng, nhất định tha thứ cho ta thấy chết mà không cứu, đúng không.”
*
Mọi người “……”
*
Ô Nhược ăn được một lúc, liền đối Ô Hi nói: “Ta ăn no, về Hắc phủ trước.”
Ô Hi không muốn cùng bọn Ô An Dịch ở bên nhau, cũng đi theo cậu: “Nhị ca, ta đưa ngươi đi ra ngoài.”
*
Bàn của bọn họ ở trong góc, cho nên, rời đi cũng không có mấy người chú ý tới.
Ô An Dịch mặt trầm xuống: “Ô Nhược như thế nào trở nên nhanh mồm dẻo miệng như vậy? Ngay cả tính cách đều thay đổi rất nhiều.”
*
Ô Thế cười lạnh: “Người gầy đi trở nên đẹp hơn, người đương nhiên là cũng tự tin, hiện nay thật muốn đem người của Thư Thanh Viện đều đá ra khỏi Nam Đại Viện.
Kỳ thật trong lòng hắn càng muốn giết Ô Nhược để giải hận.
*
Ô An Kỳ đong đưa chén rượu trong tay: “Chỉ cần người của các viện khác không để ý đến bọn họ, đem Thư Thanh Viện bài trừ ra bên ngoài, sẽ có cơ hội đem Thư Thanh Viện đá ra khỏi Ô gia.”
*
“Hy vọng ngày này, đến nhanh lên.” Ô Thế cầm lấy chén rượu uống một hơi cạn sạch.
Vẫn luôn không lên tiếng Ô Bách môi giật giật, cuối cùng, cái gì cũng không nói.
*
Hôm sau, chuyện Ô Nhược thấy chết mà không cứu truyền khắp toàn bộ Ô gia, người của Đông Đại Viện cùng Tây Đại Viện vừa thấy đến Ô Nhược liền bắt đầu chỉ chỉ trỏ trỏ, Ô Hi tức giận cái miệng nhỏ vẫn luôn chu ra, vô cùng khó chịu người khác đều hiểu lầm Nhị ca của nàng.
*
Ô Nhược trực tiếp làm lơ bọn họ, tới thời gian cùng Ô Thăng ước định, liền mang theo Ô Hi cùng nhau đi vào Túy Nguyệt Lâu ăn cơm.
*
Ở tiểu nhị dẫn đường, đi vào sương phòng Ô Thăng sớm đã đặt sẵn, cửa mở ra, trong phòng liền truyền ra thanh âm mọi người nói nói cười cười, vô cùng náo nhiệt, trong phòng ngoài Ô Thăng cùng Ô Hạ, còn có bằng hữu của Ô Hạ, cũng chính là đám ngời ở tết Thượng Nguyên cùng nhau thi đấu.
*
“Tiểu Nhược cùng Tiểu Hi tới” Ô Thăng vừa thấy Ô Nhược cùng Ô Hi, lập tức kéo tăng âm lượng hô lên.
*
Tất cả mọi người đều hướng ra cửa, nhiệt tình mà đứng lên mời Ô Nhược cùng Ô Hi ngồi xuống.
*
Ô Hi thụ sủng nhược kinh, trước khi tới, còn tưởng rằng chỉ có Ô Hạ cùng Ô Thăng, đến lúc đó không khí nhất định sẽ không thoải mái, nhưng không nghĩ tới sẽ là cái dạng này.
*
Ô Nhược cũng là ngoài ý muốn.
Mọi người đem bọn họ làm khách quý đưa đến chỗ ngồi.
“Tiểu hạ cùng Thăng ca nói Ô lục công tử khi gầy đi, dung mạo vô cùng tuấn tiếu, chúng ta vừa mới bắt đầu còn chưa tin, hiện tại vừa thấy, quả nhiên lớn lên tuấn dật bất phàm.”
*
Trần Hậu cười ha hả mà cầm lấy chén rượu kính Ô Nhược nói: “Lục công tử, ngày ấy là bọn ta không đúng, còn mong ngài tha thứ cho bọn ta ngày đó hành vi tiểu nhân, ta ở chỗ này trước kính ngài mọt ly.”
*
Hắn uống một hơi cạn sạch, lại đem ly lật úp xuống, thuyết minh hắn thật là một ngụm uống xong.
*
Ô Nhược thấy hắn sảng khoái như vậy, cũng không thể không uống, cầm lấy cái ly đưa tới bên miệng, ngay sau đó, nghe mùi rượu phát ra, động tác của cậu dừng lại: “Đây là rượu gì?”
*
Những người khác thần sắc ngưng trọng, Trần Hậu cao giọng cười: “Đây là Diên Hương rượu, ta từ trong nhà mang đến, đặc biệt ngon, Lục công tử, ngài nếm thử.
*
“Diên hương rượu? Còn chưa từng nghe qua.” Ô Nhược rũ xuống mí mắt, cong cong môi: “Nhưng, hương vị thơm như vậy, nhất định uống rất ngon.”
*
“Tuyệt đối uống ngon.”
Ô Nhược nâng chén uống một hơi cạn sạch: “Ân, thực không tồi.”
*
Ô Hi cũng cầm lấy chén rượu lướt qua một ngụm, cười nói: “Rượu rất thơm, thực dễ uống”
*
Trần Hậu nói: “Thất tiểu thư, nếu cảm thấy không tồi, liền uống nhiều chút, Diên Hương rượu không gắt, uống không say.”
*
Ô Hi nhìn về phía Ô Nhược, được cho phép, mới dám uống.
Bằng hữu khác của Ô Hạ sôi nổi nói phải bồi tội với Ô Nhược, mỗi người cầm lấy một chén rượu kính Ô Nhược.
*
Ô Nhược cũng không cự tuyệt, người khác kính một ly, cậu liền uống một ly, chờ uống cũng được kha khá mới buông ly rượu, sau đó, ngẩng đầu nhìn mọi người, dạng khai một nụ cười rạng rỡ: “Nếu tới nơi này ăn cơm, vậy không thể vẫn luôn uống rượu, đúng không.”
*
Mọi người tức khắc thất thần, ngơ ngác mà gật đầu, chờ khi đều trở lại trên chỗ ngồi của mình mới lấy lại tinh thần.
*
Người ngồi ở bên người Trần Hậu hạ giọng nói: “Ô lục công tử lớn lên thật là tuấn tú, nụ cười vừa rồi, ngay cả ta cũng bị mê hoặc, như thế nào ngồi trở lại vị trí của mình cũng không biết.”
*
Trần Hậu ngơ ngẩn nhìn Ô Nhược, cảm thấy tươi cười của đối phương có chút không quá thích hợp, có lẽ thật sự quá đẹp, nên hắn cũng nhìn đến ngây người.
*
Ô thăng nói: “Tiểu Nhược, ta cùng tiểu Hạ còn chưa kính ngươi đâu.”
*
Ô Nhược lại lần nữa cầm lấy chén rượu cùng bọn họ cụng ly cạn chén, sau đó, đứng lên cầm lấy bầu rượu cho mọi người đều đổ một chén: “Ta cho các ngươi đổ ly rượu này, đã nói lên ta thật sự không hề để ý chuyện ngày đó, các ngươi cũng không cần nhắc lại, chúng ta coi như đem chuyện này quên đi, thế nào?”
*
“Được.”
*
Mọi người uống một hơi cạn sạch.
Một lát sau, tiểu nhị lục tục mà đem đồ ăn vào phòng.
Mọi người khôi phục bộ dáng lúc trước vừa nói vừa cười, sau nửa canh giờ, trên bàn đồ ăn đã bị ăn hơn phân nửa.
*
Ô Hi hai má hồng nhuận, tựa hồ uống say.
Ô Nhược giống như uống cũng nhiều, nhiều lần gắp đồ ăn đều kẹp không được.
Ô Thăng thấy thế, đứng lên, nấc một cái nói: “Ta đi nhà xí, các ngươi tiếp tục.”
*
Bốn người khác, cũng đứng lên: “Ta cũng phải đi.”
*
Năm người bước đi cũng không xong, thất tha thất thểu đi ra, ở khi cửa phòng đóng lại, thần sắc nháy mắt tỉnh táo.
*
Ô Thăng trầm khuôn mặt cùng bọn họ đi đến dưới lầu: “Tiểu Tiến, ngươi phụ trách thông tri người Hắc phủ tới đón Ô Nhược, tiểu Hành, ngươi đi thông tri Thư Thanh Viện tới đón Ô Hi, chờ người của Thư Thanh Viện ra tới đón người, lại thông tri Ô Thế, Ô Tiếu, Ô An Dịch của Nam Đại Viện lại đây một chuyến, tiểu Trung, ngươi liền phụ trách tìm người của Bắc Đại Viện cùng Tây Đại Viện thích xem náo nhiệt ……”
*
“Ân.” Ô Nhược gật gật đầu, nghi hoặc nói: “Các ngươi đây là……”
*
Ô Thăng giải thích: “Phụ thân ta kêu hắn viết xong kiểm điểm, đến xin lỗi ngươi.”
*
Hắn lại đẩy đẩy Ô Hạ: “Ngươi còn không mau nói.”
*
Ô Hạ giãy giụa một chút, mới thấp giọng nói: “Nhược ca, thi đấu trượt xe băng là ta thua, cũng là ta quá mức keo kiệt, vẫn canh cánh trong lòng, mới tìm Tiểu Hi gây phiền toái, sau còn thiếu chút nữa làm các ngươi bị thương. Ta ở chỗ này cùng các ngươi nói tiếng thực xin lỗi, hy vọng Nhược ca có thể tha thứ cho ta.”
*
Trước đây, mỗi năm đến tết Thượng Nguyên, hắn đều cùng bằng hữu cùng đi trượt xe băng, tìm những người khác thi đấu, lại kêu bằng hữu ở trong lúc thi đấu quấy rối, hắn có thể thuận lợi đạt được phần thưởng và bạc đánh cuộc. Sau đó, đến tửu lầu ăn một bữa no nê rồi chia bạc.
Không ngờ lúc này lại thất thủ, cũng thua ở trong tay một tên không có linh lực lại còn mập mạp. Mất hết mặt mũi trước mặt bằng hữu, đối với chuyện này hắn thật sự không cam lòng. Trước mặt bằng hữu thề nhất định không để yên cho Ô Nhược, nhưng Ô Nhược vẫn luôn ở Hắc gia không ra ngoài, hắn mới muốn xuống tay từ Ô Hi.
*
Ô Nhược đương nhiên nghe ra lời xin lỗi này không hề có thành ý, cũng nhìn ra đối phương thực không cam lòng, nhưng với cậu mà nói không sao cả: “Không việc thiện nào hơn biết sai chịu sửa, hy vọng về sau không nên phát sinh chuyện như vậy.”
*
Ô Thăng bảo đảm: “Ta cam đoan với ngươi, về sau tuyệt đối sẽ không lại có chuyện như vậy. Tối nay Nam Đại Viện muốn cùng Bắc Đại Viện tụ ở bên nhau ăn cơm, ta không hẹn ngươi đi ra ngoài, liền tối nay đi, mời ngươi cùng Tiểu Hi đến Túy Nguyệt Lâu ăn một bữa cơm, lại chính thức bồi tội với ngươi, chúng ta cứ như vậy định đi, không gặp không về.”
*
Hắn sợ Ô Nhược đổi ý, nhanh chóng lôi kéo Ô Hạ rời đi.
Ô Nhược nhướn mi, quay đầu đối Ô Hi hỏi: “Tối nay Nam Đại Viện muốn cùng Bắc Đại Viện ăn cơm?”
*
Ô Hi gật đầu nói: “Ân, là tằng tổ phụ mời người của hai đại viện đến Bặc Cẩm Viện ăn cơm chiều, mục đích là muốn người của hai đại viện có thể bắt tay làm hòa, ta vẫn muốn tan học sau lại cùng Nhị ca nói, không nghĩ tới bị Thăng ca giành trước.”
*
Đây là chuyện thắc mắc của Ô gia, Ô Nhược không đem Hắc Tuyển Dực gọi tới, chỉ là phái người trở về nói một tiếng với Hắc Tuyển Dực là không quay về ăn cơm chiều.
Vào lúc ban đêm, người của Nam Đại Viện cùng Bắc Đại Viện đều đi vào Bặc Cẩm Viện, ngay cả người chưa được giải cổ cũng tới.
*
Bọn tiểu bối của Bắc Đại Viện thấy người của Nam Đại Viện bị trúng cổ mang một khuôn mặt vừa đen vừa sưng tới ăn cơm, đều nhịn không được che lại miệng cười trộm, nhưng, người của Bắc Đại Viện cũng không tốt hơn bao nhiêu.
*
Ô Bặc Phương khi điều tra rõ ràng, lập tức hung hăng xử trí Bắc Đại Viện một phen, hiện nay bọn họ cả người đều là vết thương, bị đánh đến mặt mũi bầm dập, một đường đi tới đều là khập khiễng, khi ngồi vào ghế, đau đến nỗi bọn họ thiếu chút nữa kêu ra tới.
*
Người của Bắc Đại Viện rất buồn bực, kỳ thật bọn họ chưa từng nghĩ tới muốn mượn những người khác đối phó Nam Đại Viện, sau thấy Ô An Thục từ bên ngoài mang về Ba Sắc năng lực đặc thù mới sinh ra chủ ý, bằng không, ai sẽ ngốc đến nỗi đem người đối phó Nam Đại Viện về Bắc Đại Viện, làm cho Ô Bặc Phương có cơ hội tra được ra là bọn họ?
*
Người của Nam Đại Viện cùng Bắc Đại Viện vừa thấy mặt nhau, liền trưng lên bộ mặt khó coi, tách ra hai bên ngồi vào ghế, trừng mắt lẫn nhau.
*
Khi Ô Bặc Phương tới, không khí mới hòa hoãn một ít, hắn đầu tiên là cho người của hai đại viện đều phải thề, không được ở Ô gia làm gây thương tổn cho người khác.
*
Nam Đại Viện bởi vì sớm đã đáp ứng Ô Bặc Phương, liền thề trước, sau chuyện này sẽ không lại đi đối phó người của Bắc Đại Viện. Bắc Đại Viện nhân tâm kỳ thật cũng lo lắng Nam Đại Viện sẽ trả thù, đương nhiên cũng nguyện ý thề.
*
Ô Nhược nhìn hai đại viện ‘ bắt tay làm hòa ’, yên lặng cười.
“Phi, thấy chết mà không cứu.” Ngồi ở bên cạnh Ô Thế nhìn đến Ô Nhược đang cười, trên người đau đến càng khó chịu, trong lòng cũng đặc biệt nén giận: “Không xứng làm người Ô Gia.”
*
Bọn họ ngồi một bàn đều là tiểu bối, tất cả mọi người đều nhìn Ô Nhược.
Ô Nhược đè lại Ô Hi đang muốn phản bác lại, thần sắc tự nhiên mà nhẹ a một tiếng: “Ta biết, ở trong mắt ngươi chỉ có người chưa điều tra rõ liền tùy ý vu hãm thân nhân của mình mới xứng làm người Ô gia.”
*
“Ngươi……” Nếu không phải Ô An Dịch vẫn luôn đè lại tay Ô Thế, Ô Thế đã sớm xốc bàn lên đánh người.
*
Ô An Dịch lạnh lùng nhìn chằm chằm Ô Nhược: “Ô Nhược, tiểu thẩm thẩm bọn họ không có điều tra rõ liền một mực chắc chắn ngươi là hung thủ, xác thật là bọn họ không đúng, nhưng đó là bởi vì bọn họ sốt ruột mới có thể như thế, chính là ngươi biết rõ bọn họ có khả năng sẽ chết lại không ra tay cứu giúp, đây là ngươi quá đáng.”
*
Ô Nhược nhàn nhạt quét mắt giận trừng một bàn người: “Ta không phải thánh nhân, tự nhận làm không được chuyện bị chỉ ra và xác nhận là hung thủ lúc sau đó, còn phải vất vả thay người vu hãm mình đi tìm Vu sư giải cổ. Đổi lại là các ngươi có phải các ngươi có thể làm được hay không, kia chỉ có thể nói các ngươi là thánh nhân, thánh nhân từ trước đến nay tâm rộng, nhất định tha thứ cho ta thấy chết mà không cứu, đúng không.”
*
Mọi người “……”
*
Ô Nhược ăn được một lúc, liền đối Ô Hi nói: “Ta ăn no, về Hắc phủ trước.”
Ô Hi không muốn cùng bọn Ô An Dịch ở bên nhau, cũng đi theo cậu: “Nhị ca, ta đưa ngươi đi ra ngoài.”
*
Bàn của bọn họ ở trong góc, cho nên, rời đi cũng không có mấy người chú ý tới.
Ô An Dịch mặt trầm xuống: “Ô Nhược như thế nào trở nên nhanh mồm dẻo miệng như vậy? Ngay cả tính cách đều thay đổi rất nhiều.”
*
Ô Thế cười lạnh: “Người gầy đi trở nên đẹp hơn, người đương nhiên là cũng tự tin, hiện nay thật muốn đem người của Thư Thanh Viện đều đá ra khỏi Nam Đại Viện.
Kỳ thật trong lòng hắn càng muốn giết Ô Nhược để giải hận.
*
Ô An Kỳ đong đưa chén rượu trong tay: “Chỉ cần người của các viện khác không để ý đến bọn họ, đem Thư Thanh Viện bài trừ ra bên ngoài, sẽ có cơ hội đem Thư Thanh Viện đá ra khỏi Ô gia.”
*
“Hy vọng ngày này, đến nhanh lên.” Ô Thế cầm lấy chén rượu uống một hơi cạn sạch.
Vẫn luôn không lên tiếng Ô Bách môi giật giật, cuối cùng, cái gì cũng không nói.
*
Hôm sau, chuyện Ô Nhược thấy chết mà không cứu truyền khắp toàn bộ Ô gia, người của Đông Đại Viện cùng Tây Đại Viện vừa thấy đến Ô Nhược liền bắt đầu chỉ chỉ trỏ trỏ, Ô Hi tức giận cái miệng nhỏ vẫn luôn chu ra, vô cùng khó chịu người khác đều hiểu lầm Nhị ca của nàng.
*
Ô Nhược trực tiếp làm lơ bọn họ, tới thời gian cùng Ô Thăng ước định, liền mang theo Ô Hi cùng nhau đi vào Túy Nguyệt Lâu ăn cơm.
*
Ở tiểu nhị dẫn đường, đi vào sương phòng Ô Thăng sớm đã đặt sẵn, cửa mở ra, trong phòng liền truyền ra thanh âm mọi người nói nói cười cười, vô cùng náo nhiệt, trong phòng ngoài Ô Thăng cùng Ô Hạ, còn có bằng hữu của Ô Hạ, cũng chính là đám ngời ở tết Thượng Nguyên cùng nhau thi đấu.
*
“Tiểu Nhược cùng Tiểu Hi tới” Ô Thăng vừa thấy Ô Nhược cùng Ô Hi, lập tức kéo tăng âm lượng hô lên.
*
Tất cả mọi người đều hướng ra cửa, nhiệt tình mà đứng lên mời Ô Nhược cùng Ô Hi ngồi xuống.
*
Ô Hi thụ sủng nhược kinh, trước khi tới, còn tưởng rằng chỉ có Ô Hạ cùng Ô Thăng, đến lúc đó không khí nhất định sẽ không thoải mái, nhưng không nghĩ tới sẽ là cái dạng này.
*
Ô Nhược cũng là ngoài ý muốn.
Mọi người đem bọn họ làm khách quý đưa đến chỗ ngồi.
“Tiểu hạ cùng Thăng ca nói Ô lục công tử khi gầy đi, dung mạo vô cùng tuấn tiếu, chúng ta vừa mới bắt đầu còn chưa tin, hiện tại vừa thấy, quả nhiên lớn lên tuấn dật bất phàm.”
*
Trần Hậu cười ha hả mà cầm lấy chén rượu kính Ô Nhược nói: “Lục công tử, ngày ấy là bọn ta không đúng, còn mong ngài tha thứ cho bọn ta ngày đó hành vi tiểu nhân, ta ở chỗ này trước kính ngài mọt ly.”
*
Hắn uống một hơi cạn sạch, lại đem ly lật úp xuống, thuyết minh hắn thật là một ngụm uống xong.
*
Ô Nhược thấy hắn sảng khoái như vậy, cũng không thể không uống, cầm lấy cái ly đưa tới bên miệng, ngay sau đó, nghe mùi rượu phát ra, động tác của cậu dừng lại: “Đây là rượu gì?”
*
Những người khác thần sắc ngưng trọng, Trần Hậu cao giọng cười: “Đây là Diên Hương rượu, ta từ trong nhà mang đến, đặc biệt ngon, Lục công tử, ngài nếm thử.
*
“Diên hương rượu? Còn chưa từng nghe qua.” Ô Nhược rũ xuống mí mắt, cong cong môi: “Nhưng, hương vị thơm như vậy, nhất định uống rất ngon.”
*
“Tuyệt đối uống ngon.”
Ô Nhược nâng chén uống một hơi cạn sạch: “Ân, thực không tồi.”
*
Ô Hi cũng cầm lấy chén rượu lướt qua một ngụm, cười nói: “Rượu rất thơm, thực dễ uống”
*
Trần Hậu nói: “Thất tiểu thư, nếu cảm thấy không tồi, liền uống nhiều chút, Diên Hương rượu không gắt, uống không say.”
*
Ô Hi nhìn về phía Ô Nhược, được cho phép, mới dám uống.
Bằng hữu khác của Ô Hạ sôi nổi nói phải bồi tội với Ô Nhược, mỗi người cầm lấy một chén rượu kính Ô Nhược.
*
Ô Nhược cũng không cự tuyệt, người khác kính một ly, cậu liền uống một ly, chờ uống cũng được kha khá mới buông ly rượu, sau đó, ngẩng đầu nhìn mọi người, dạng khai một nụ cười rạng rỡ: “Nếu tới nơi này ăn cơm, vậy không thể vẫn luôn uống rượu, đúng không.”
*
Mọi người tức khắc thất thần, ngơ ngác mà gật đầu, chờ khi đều trở lại trên chỗ ngồi của mình mới lấy lại tinh thần.
*
Người ngồi ở bên người Trần Hậu hạ giọng nói: “Ô lục công tử lớn lên thật là tuấn tú, nụ cười vừa rồi, ngay cả ta cũng bị mê hoặc, như thế nào ngồi trở lại vị trí của mình cũng không biết.”
*
Trần Hậu ngơ ngẩn nhìn Ô Nhược, cảm thấy tươi cười của đối phương có chút không quá thích hợp, có lẽ thật sự quá đẹp, nên hắn cũng nhìn đến ngây người.
*
Ô thăng nói: “Tiểu Nhược, ta cùng tiểu Hạ còn chưa kính ngươi đâu.”
*
Ô Nhược lại lần nữa cầm lấy chén rượu cùng bọn họ cụng ly cạn chén, sau đó, đứng lên cầm lấy bầu rượu cho mọi người đều đổ một chén: “Ta cho các ngươi đổ ly rượu này, đã nói lên ta thật sự không hề để ý chuyện ngày đó, các ngươi cũng không cần nhắc lại, chúng ta coi như đem chuyện này quên đi, thế nào?”
*
“Được.”
*
Mọi người uống một hơi cạn sạch.
Một lát sau, tiểu nhị lục tục mà đem đồ ăn vào phòng.
Mọi người khôi phục bộ dáng lúc trước vừa nói vừa cười, sau nửa canh giờ, trên bàn đồ ăn đã bị ăn hơn phân nửa.
*
Ô Hi hai má hồng nhuận, tựa hồ uống say.
Ô Nhược giống như uống cũng nhiều, nhiều lần gắp đồ ăn đều kẹp không được.
Ô Thăng thấy thế, đứng lên, nấc một cái nói: “Ta đi nhà xí, các ngươi tiếp tục.”
*
Bốn người khác, cũng đứng lên: “Ta cũng phải đi.”
*
Năm người bước đi cũng không xong, thất tha thất thểu đi ra, ở khi cửa phòng đóng lại, thần sắc nháy mắt tỉnh táo.
*
Ô Thăng trầm khuôn mặt cùng bọn họ đi đến dưới lầu: “Tiểu Tiến, ngươi phụ trách thông tri người Hắc phủ tới đón Ô Nhược, tiểu Hành, ngươi đi thông tri Thư Thanh Viện tới đón Ô Hi, chờ người của Thư Thanh Viện ra tới đón người, lại thông tri Ô Thế, Ô Tiếu, Ô An Dịch của Nam Đại Viện lại đây một chuyến, tiểu Trung, ngươi liền phụ trách tìm người của Bắc Đại Viện cùng Tây Đại Viện thích xem náo nhiệt ……”
Bình luận truyện