Phân Cách

Chương 14



Ở sau khi Quý Hâm Thư rời đi, Quý Thanh Cừ và Trương Minh cũng không có ở thêm, trực tiếp đi tới nhà khác tiếp tục uống rượu, dù sao rượu của quán cơm căn bản không có cách nào thỏa mãn hai kẻ nghiện rượu này. Sau khi từng uống rượu, Quý Thanh Cừ cố ý chọn mấy món Quý Hâm Thư thích ăn, đặc biệt dặn dò nhà bếp đừng thêm tỏi, dùng hộp đồ ăn tinh xảo đóng gói lại.

Nàng biết Quý Hâm Thư hôm nay ở trên bàn cơm không làm sao ăn, sau đó lại vội vàng rời khỏi, nghĩ cũng biết tỷ tỷ nhà mình sẽ không ở công ty ăn đồ vật gì. Quý Thanh Cừ trở về nhà, phòng khách dưới lầu không có sáng đèn, nàng còn tưởng rằng Quý Hâm Thư chưa trở về, nhưng mà sau khi mở đèn, giày của Quý Hâm Thư đặt ở trên giá để giày, nói rõ con người cô chắc cũng ở.

Quý Thanh Cừ có chút buồn bực, nàng một đường đi lên lầu, đi tới gian phòng của Quý Hâm Thư, cửa phòng đóng lại không có khóa, Quý Thanh Cừ gõ cửa, đáp lại nàng là trầm mặc, nàng chờ một chút, đẩy cửa đi vào trong đó. Trong phòng chỉ sáng một chiếc đèn nhỏ mờ nhạt ở đầu giường, rồi lại đem cả phòng soi sáng ra vài tia ấm áp.

Quý Hâm Thư nằm nghiêng ở trên giường, cô không có đắp chăn, trên người là một cái váy ngủ màu tím, bên ngoài khoác tấm khoác vai màu trắng gạo. Lại không nghĩ rằng thật sự ngủ thiếp đi. Quý Thanh Cừ cúi đầu nhìn món ăn một chút, vẫn là quyết định không gọi Quý Hâm Thư tỉnh. Nàng thận trọng đem thân thể của tỷ tỷ lật qua, giúp cô đem cái tấm khoác vai kia cởi đi, lại đem cái chăn đắp ở trên người cô, hơi di chuyển vị trí gối cho cô, tìm cái địa phương thoải mái nhất để cô nằm. Làm tốt những thứ này, Quý Thanh Cừ nhìn Quý Hâm Thư vẫn cứ chưa tỉnh, thay cô dịch góc chăn, lúc này mới rời phòng.

Sáng sớm ngày thứ hai, Quý Thanh Cừ lần nữa tỉnh lại, Quý Hâm Thư đã rời đi. Quý thị mỗi ngày giờ làm việc là 9 giờ sáng, bình thường Quý Thanh Cừ cũng sẽ ở 8 giờ sáng thức dậy cùng Quý Hâm Thư ăn cơm, đợi sau khi đưa Quý Hâm Thư đi nàng lại lựa chọn làm những chuyện khác hoặc là ngủ bù. Nhưng hôm nay, tỷ tỷ lại không chờ mình, một mình ăn bữa sáng đi trước rồi. Quý Thanh Cừ chỉ cho rằng đối phương là có việc muốn làm, cũng không có suy nghĩ nhiều. Buổi tối quý Hâm Thư vẫn chưa có trở về, Quý Thanh Cừ không nhịn được gọi điện thoại qua, người nhận điện thoại cũng không phải bản thân Quý Hâm Thư.

"Nhị tiểu thư."

"Thư ký Đường, chị tôi đâu? Đã trễ thế này, nàng còn chưa có trở lại."

"Đại tiểu thư đêm nay có tiệc, có thể sẽ chậm thời gian trở lại chút."

Đường Khởi nhẹ giọng nói qua, Quý Thanh Cừ sau khi nghe được a một tiếng, ngơ ngác mà cúp điện thoại. Nàng biết Quý thị có rất nhiều việc phải làm, Quý Hâm Thư cũng thường thường sẽ bận đến hết mấy ngày không trở về, nhưng mà lần này, Quý Thanh Cừ lại cảm thấy nơi nào rất kì quái. Đúng rồi, trước đây khi tỷ tỷ bận rộn nữa, vẫn là sẽ cùng chính mình trò chuyện để nàng ăn cơm thật ngon uống ít rượu chút, giống như bây giờ, bận đến cả điện thoại cũng không nói với mình, là lần đầu tiên.

"Đại tiểu thư, là thời điểm nên chuẩn bị một chút rồi." Đường Khởi cúp điện thoại, quay đầu lại liếc nhìn Quý Hâm Thư mất tập trung, lên tiếng nhắc nhở. Nàng mơ hồ cảm thấy trạng thái cả ngày của Quý Hâm Thư vô cùng kỳ quái, thời điểm buổi sáng nhiều lần thất thần, ngay cả hội nghị theo lệ đều hủy bỏ. Tối nay là ngày cùng gia chủ hai nhà Nhậm Diêu gặp mặt, là nửa tháng trước thì hẹn xong.

Gia chủbBa gia tộc lớn tập hợp, công tác bảo mật rất bí ẩn, muốn thay thế ngày cũng rất phiền phức, bên người Quý Hâm Thư chỉ có Đường Khởi mới biết các cô hẹn ở hôm này. Địa điểm là ở bên trong quán một câu lạc bộ giải trí hội viên, khi Quý Hâm Thư đến, trong phòng khách người đã tới. Cô đẩy cửa đi vào, liếc mắt liền thấy hai người ngồi dựa vào cùng nhau. Ba gia tộc lớn trấn Hoài Ninh, theo thứ tự là Quý gia, Diêu gia, Nhậm gia. Thần kỳ chính là, gia chủ bây giờ của ba gia tộc này, đều là nữ nhân.

Gia chủ Diêu gia Diêu Dụ Văn, gia chủ đương thời Nhậm gia Nhậm Hựu Như, Quý Hâm Thư cùng các nàng quen biết mấy năm. Ngoại giới vẫn phỏng đoán ba người họ là lục đục với nhau, quan hệ ngươi lừa ta gạt, nhưng sự thực lại là, ba người nàng không chỉ có quen nhau, còn là bạn tốt. Trên ghế salông màu đỏ, Diêu Dụ Văn và Nhậm Hựu Như ngồi dựa vào cùng nhau.

Hai người đều là loại hình tướng mạo quyến rũ lại phô trương, Diêu Dụ Văn ăn mặc một bộ váy ngắn ngực thấp chữ V màu đỏ, Nhậm Hựu Như ăn mặc áo ngắn hở rốn màu đen và quần da ngắn cùng màu. Hai người trong miệng ngậm thuốc lá, nói qua một ít lời nghe vào cũng rất không thích hợp thiếu nhi, Quý Hâm Thư chỉ nghe được một câu trước khá là thoải mái, liền không lại đi nghe tiếp lời xàm lung ta lung tung.

"Lão Quý đến rồi a, ngươi thật đúng là khó mời, cả mời ngươi hết mấy lần đều cũng không thấy bóng người. Ngươi lúc trước là chưa bao giờ thích tham gia loại tiệc rượu này, hôm nay làm sao đến rồi? Còn là một mình?" Nhậm Hữu Như ngẩng đầu lên liếc thấy Quý Hâm Thư, cười chào hỏi với cô. Nàng nói chuyện từ trước đến giờ trực tiếp, thêm vào các nàng cũng quen biết hết mấy năm, luôn luôn là không giữ mồm giữ miệng.

Quý Hâm Thư mặc kệ nàng, cô ở vị trí bên cạnh ngồi xuống, cầm lấy một chén rượu uống chút. Mặc cho Nhậm Hữu Như nhận ra được không đúng, Diêu Dụ Văn cũng nhíu mày nhìn cô. Trêu ghẹo là trêu ghẹo, thế nhưng lấy cảm giác nhạy cảm của các nàng, cơ hồ là ngay lập tức thì nhận ra được Quý Hâm Thư không đúng. Con người này rất ít uống rượu, cùng họ quen biết nhiều năm như vậy, phàm là tụ hội, Quý Hâm Thư luôn là không uống rượu, ai khuyên đều vô dụng, cũng bởi vì việc này, các nàng còn đặt cho Quý Hâm Thư cái biệt hiệu tên lão Quý. Hôm nay, người này chẳng những không có từ chối, còn chủ động uống rượu, quả nhiên là kỳ quái.

"Có tâm sự?" Diêu Dụ Văn rất nhanh thu hồi vẻ mặt vui cười, nàng đè lại tay nắm rượu của Quý Hâm Thư, nhẹ giọng hỏi cô, ngay cả Nhậm Hữu Như cũng thu hồi trêu ghẹo trước đó. Ý thức được chính mình đem tiệc rượu ngon lành làm cho nghiêm nghị như thế, Quý Hâm Thư lắc đầu một cái.

"Không có gì, chính là gần đây công việc quá mệt mỏi muốn buông lỏng một chút. Khi ta không đến các ngươi liều mạng gọi ta đến, hiện tại ta đến rồi, lại cảm thấy đáng nghi." Quý Hâm Thư nhấp rượu, ngẩng đầu lên cười với hai người một cái. Diêu Dụ Văn còn muốn nói điều gì, trong phòng khách lại tới hai người. Đi vào là Nhậm Tịnh Niên và Giản Huyên Đồng, các nàng vốn là muốn cùng Nhậm Hữu Như, Diêu Dụ Văn cùng đến, không biết làm sao hai người từng người đều có việc cần hoàn thành, trái lại chậm một lúc.

Nhìn thấy người yêu nhà mình đến, Diêu Dụ Văn và Nhậm Hữu Như như nhất thời thay đổi dáng vẻ. Diêu Dụ Văn lôi kéo Giản Huyên Đồng ngồi vào bên người, lười biếng lại ngoan ngoãn dựa đến trong lồng ngực Giản Huyên Đồng, Nhậm Hữu Như thì là lôi kéo Nhậm Tịnh Niên ngồi ở trên ghế salông, chính mình lẳng lơ ngồi ở trên đùi nàng. Quý Hâm Thư yên tĩnh nhìn tình cảnh này, cô biết, Giản Huyên Đồng và Nhậm Tịnh Niên đều không phải người thân thiện, tính cách của họ rất giống với mình, nhưng mà, khi đối mặt với người yêu, con mắt đạm bạc của hai người kia lại đầy tràn ôn nhu. Phần ôn nhu này là thuộc về riêng người yêu, chính mình.. Cũng chỉ sẽ đối với Thanh Cừ như vậy.

"Quý, đã lâu không gặp." Nhậm Tịnh Niên liếc nhìn Quý Hâm Thư, lên tiếng chào hỏi với cô, Giản Huyên Đồng và Quý Hâm Thư không quá quen, chỉ gật gật đầu với cô. Gặp mặt lần này không chỉ là vì tụ họp, một nguyên nhân phận khác, cũng là bởi vì ba nhà hợp tác của họ sắp kết thúc, giai đoạn quan trọng cuối cùng, các nàng ai cũng không hy vọng gặp sự cố.

"Phương diện đầu tư không có vấn đề, tất cả thương gia cũng đã hoàn thành ghi vào. Có Nhậm gia giúp đỡ, chắc những gia tộc khác cho dù muốn gây phiền toái, cũng phải ước lượng bản thân bao nhiêu cân lượng một chút." Nhậm Hữu Như nói xong, theo bản năng mà muốn đi tìm thuốc trong túi, lại bị Nhậm Tịnh Niên nhìn ra ý đồ sớm, đem thuốc hút lấy đi, tương tác nhỏ này rơi vào trong mắt người bên ngoài, Diêu Dụ Văn cười nàng "Quản vợ nghiêm", kết quả sau một khắc cũng bị Giản Huyên Đồng cầm đi bật lửa, cả rượu cũng không được uống.

Quý Hâm Thư yên tĩnh nhìn tình cảnh này, khóe môi nhếch lên nụ cười, lại cảm thấy vô cùng cô đơn. Lễ cưới của Diêu Dụ Văn và Giản Huyên Đồng mọi người đều biết, quan hệ của Nhậm Hữu Như và Nhậm Tịnh Niên lại là có rất ít người biết. Bởi vì nguyên nhân tính cách, hai người bọn họ chỉ là lãnh giấy hôn thú, không có trắng trợn cử hành hôn lễ, Quý Hâm Thư là một trong những số ít biết quan hệ của họ.

Nàng biết Nhậm Hữu Như và Nhậm Tịnh Niên không phải chị em ruột, cũng biết các nàng có thể ở cùng nhau đã trải qua bao nhiêu gian khổ. Nhưng người trong lòng mình kia, là em gái ruột của mình. Nàng và Thanh Cừ không có quan hệ phức tạp như Nhậm Hữu Như và Nhậm Tịnh Niên như thế, mình muốn nắm giữ Thanh Cừ, còn khó hơn Nhậm Hữu Như và Nhậm Tịnh Niên.

Thanh Cừ nàng không thích chính mình, nếu như mình nói yêu nàng, nhất định sẽ đem nàng hù dọa. Bị tỷ tỷ ruột chính mình thích và ngấp nghé, Thanh Cừ biết được rồi sẽ nghĩ thế nào, lại sẽ làm sao đối đãi chính mình đây? Bị cự tuyệt là kết quả tốt nhất, Quý Hâm Thư sợ nhất, là Thanh Cừ từ đây sẽ chán ghét chính mình, như vậy, chính mình cả tư cách bên cạnh Thanh Cừ cũng không có.

Rất nhiều kết quả xấu nhất lóe qua ở trong óc, cuối cùng lại từng mảng một hóa thành mảnh vỡ, biến thành màu xám. Quý Hâm Thư sợ nhất chẳng qua là Thanh Cừ sẽ rời khỏi chính mình, như vậy, chỉ cần không để nàng rời khỏi thì được rồi. Ở phương diện này, Quý Hâm Thư có tự tin tuyệt đối, không có người nào có thể cướp đi Thanh Cừ, cũng không có ai dám làm.

Quý Hâm Thư ngẩng đầu lên, thấy được Giản Huyên Đồng ngăn cản Diêu Dụ Văn uống rượu, lại thấy được Nhậm Tịnh Niên đem rượu trong ly của Nhậm Hữu Như một hơi cạn sạch. Kỳ thực Quý Hâm Thư vẫn luôn chán ghét mùi rượu, hôm nay lại ngoài ý muốn muốn uống thêm mấy ly. Chất rượu vào bụng, thiêu đốt dạ dày yếu ớt. Thời điểm như thế này sẽ không có người quản cô, cô mới có thể nắm giữ loại tự do sẽ không để cho người ước ao này.

Mấy ly rượu vào bụng, hai con mắt Quý Hâm Thư ngưng tụ một tầng thủy quang long lanh. Cô tựa ở trên ghế salông, cong lấy khóe miệng đến xem Nhậm Hữu Như và Nhậm Tịnh Niên thân mật hôn môi, trong đầu hiện ra hình ảnh mình và Thanh Cừ hôn môi. Chỉ đáng tiếc, hình ảnh giả tạo chỉ duy trì vài giây liền không tồn tại nữa. Hình ảnh giả tạo tưởng tượng ra, so với ảo tưởng còn mơ hồ hơn.

Quý Hâm Thư cảm thấy mình giờ khắc này tựa như một kẻ đáng thương, cô biết rõ mấy người kia không phải cố ý phớt lờ chính mình, chỉ là bởi vì quá để ý người yêu của mình, mới có thể bỏ qua sự tồn tại của người khác. Các nàng cùng mình cách nhau rất nhiều khoảng cách, Quý Hâm Thư không muốn đánh quấy nhiễu, cũng không tâm tình đi quấy rối.

Quý Hâm Thư đêm nay uống không ít, cô nhìn thấy Diêu Dụ Văn và Giản Huyên Đồng rời khỏi, lại Nhậm Tịnh Niên đem Nhậm Hữu Như lười đi đường bồng lên mà đi. Phòng riêng trong lúc nhất thời trở nên hơi yên tĩnh và trống rỗng, Quý Hâm Thư nhìn theo họ rời khỏi, cay đắng cong cong khóe miệng.

Hêt chương 14

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện