Chương 71
Lúc này ba cô gái đã nhảy múa điên cuồng trên sàn nhảy, kiệt sức trở về chỗ ngồi.
Sau thêm vài ngụm rượu, có hai chàng trai đi tới, hỏi ba người là có thể thêm Wechat của bọn họ không, còn nói ngày mai có thể hẹn nhau đi trượt tuyết.
Lúc này đầu óc của Giang Nại đã mơ màng, cũng không trả lời.
Lâm Tuệ còn say hơn cả cô, nói: “Thêm, muốn thêm ai? Ba người đẹp ở đây! Các anh muốn thêm ai?”
Chàng trai có mái tóc nâu mỉm cười nhìn về phía Giang Nại.
Lâm Tuệ nói: “Nại Nại! Anh ta muốn thêm wechat của cô kìa!”
Giang Nại mơ màng “hả” một tiếng, nghiêng đầu, nhẹ nhàng mỉm cười, cũng không biết có nghe rõ hay không.
Chàng trai tóc nâu nhìn cô, hơi cúi người xuống: “Xin chào, tôi có thể thêm Wechat của cô không?”
Khoảng cách gần như vậy, lúc này Giang Nại mới nghe rõ, cô vừa định lên tiếng thì đột nhiên bị người khác kéo dậy khỏi chỗ ngồi.
Lý Thanh Tễ dùng vẻ mặt bình tĩnh liếc nhìn chàng trai tóc nâu kia: “Không thể.”
Chàng trai tóc nâu sửng sốt, sau đó hiểu ra cô đã có đối tượng.
Nhưng Lâm Tuệ bên cạnh đã say đến mơ màng, cũng không để ý đến sự xuất hiện của Lý Thanh Tễ, lớn tiếng nói: “Giang Nại, đây là hình mẫu mà cô thích! Hình thường dịu dàng ấm áp như ánh mặt trời! Tôi cảm thấy anh ta rất giống Bùi Huyên!”
Lông mày Lý Thanh Tễ nhíu chặt, nhìn về phía Giang Nại.
Người nọ đang loạng choạng dựa vào người anh, lúc ngẩng đầu lên nhìn anh, trong mắt còn lộ ra vài phần vô tội.
Hình mẫu yêu thích?
Bùi Huyên?
Lý Thanh Tễ lại liếc nhìn chàng trai tóc nâu.
Điều bất ngờ chính là người này có khí chất rất giống Bùi Huyên.
Chuyện liên quan đến Bùi Huyên thật ra vẫn luôn là cái gai trong lòng Lý Thanh Tễ.
Dù biết rõ đó chỉ là quá khứ, cũng chẳng còn gì để nói. Nhưng khi thật sự gặp lại chủ đề này, anh sẽ luôn nhớ đến chuyện cô đã từng thích Bùi Huyên.
Trong lòng anh sẽ luôn cảm thấy khó chịu một cách khó hiểu mỗi khi nhớ đến chuyện này, nếu như không phải bởi vì chuyện liên hôn với anh xen vào, rất có thể cô đã ở bên anh ta.
Rất không vui.
Lý Thanh Tễ âm thầm quan sát, cũng không nói thêm gì nữa, trực tiếp đưa Giang Nại đi ra ngoài.
Lúc này Hứa Quan Nam và Lục Phong cũng đi tới.
Hứa Quan Nam: “Chị……….”
Lâm Tuệ nhìn thấy Lục Phong: “A! Anh trai ~”
Anh trai chị gái hỗn loạn cả lên.
Trước khi rời khỏi quán bar, Lý Thanh Tễ quấn chặt Giang Nại trong áo khoác, đội mũ lên cho cô.
Giang Nại mềm nhũn đứng trước mặt anh, nửa dựa vào anh, cô muộn màng nhận ra người trước mặt đang không vui.
A….đúng rồi, vừa rồi có người nhắc đến Bùi Huyên đúng không nhỉ.
Giang Nại ép buộc bản thân tập trung tinh thần: “Lý Thanh Tễ…”
Lý Thanh Tễ: “Ừm.”
“Vừa rồi… Lâm Tuệ ăn nói lung tung, anh đừng nghe lời cô ấy.”
“Ăn nói lung tung sao? Anh cảm thấy cô ấy nói rất đúng.”
Lý Thanh Tễ kéo cô ra ngoài.
Bên ngoài quán bar, băng tuyết ngập trời, từng cơn gió lạnh bất ngờ ập đến.
Giang Nại rúc vào trong quần áo, mơ màng nói: “Không đúng mà, đúng chỗ nào?”
“Bùi Huyên không phải hình mẫu mà em thích?”
“Không phải…. hiện tại không phải!”
Hiện tại không phải.
Hay lắm.
Sắc mặt Lý Thanh Tễ vẫn u ám, cũng không nói lời nào, đi thẳng về phía trước. Giang Nại lắc lư đuổi theo phía sau anh, nhìn thấy anh tức giận cũng không dám lên tiếng.
Sau khi trở về phòng khách sạn, Lý Thanh Tễ cởi từng lớp quần áo ra.
Bởi vì không thể đứng vững, Giang Nại dựa vào tường, vừa c/ởi quần áo vừa cẩn thận quan sát anh.
Nhưng bởi vì quá say nên mãi một lúc lâu sau cô vẫn không thể cởi được quần áo, chờ sau khi anh cởi ra hết, chỉ còn lại bộ quần áo mặc ngủ ở trong khách sạn, cô mới nhỏ giọng nói: “Không cởi được….. sao lại như vậy, anh giúp em với.”
Lý Thanh Tễ đứng trước mặt cô, từ trên cao nhìn xuống cô: “Anh có thể giúp em, nói đi, vừa rồi ở quán bar đã nói những chuyện gì?”
Giang Nại nói: “Tiết Lâm và Hứa Quan Nam cãi nhau, nói chuyện của hai người…”
Lý Thanh Tễ đặt tay lên nút áo khoác của cô, cởi ra: “Còn gì nữa?”
“Còn có, còn có nói chuyện tình cảm của mỗi người.”
“Còn gì nữa không?”
“Còn có….. chỉ là vô tình nhắc đến Bùi Huyên, bởi vì nhắc đến thích hình mẫu nào, nhưng đó chỉ là trước kia thôi….. Em không có nói hiện tại em vẫn thích, là Lâm Tuệ hỏi anh ta trông như thế nào, Tiết Lâm mới cho cô ấy xem, không phải em cho cô ấy xem….” Áo khoác của Giang Nại bị anh cởi ra, cô nói năng có chút lộn xộn.
Lý Thanh Tễ cúi đầu nhìn cô, bởi vì say rượu nên hai má của cô đỏ bừng, còn hơi lảo đảo đứng không vững, trông rất ngoan ngoãn, nhưng cũng rất bực mình.
Dù sao cô cũng đã uống say, lúc này Lý Thanh Tễ cũng không muốn che giấu cảm xúc của mình nữa, anh nắm lấy cằm của cô, để cô phải ngẩng đầu lên nhìn anh: “Anh vẫn không vui.”
Giang Nại nhìn vẻ mặt của anh, có chút ngơ ngác.
“Giang Nại, trước đây em thích anh ta nhiều hơn một chút, hay hiện tại thích anh nhiều hơn một chút?”
“Tất nhiên là thích anh nhiều hơn một chút…… không phải, không phải hơn một chút, mà là rất nhiều, rất nhiều rất nhiều rất nhiều!”
Lý Thanh Tễ cúi người: “Thật sao?”
“Thật!”
“Không thích hình mẫu con trai tươi sáng như ánh mặt trời?”
Quả nhiên anh đã nghe thấy.
Giang Nại nắm chặt quần áo của anh, trong lúc mơ mơ màng mang, cô cảm thấy rất có lỗi, dù sao thì nếu như cô nghe thấy người khác nói Lý Thanh Tễ vốn thích kiểu người như thế nào, chắc chắn cô sẽ cảm thấy đau lòng.
Nhất định lúc này Lý Thanh Tễ đang rất khó chịu.
Nghĩ đến đây, Giang Nại bèn tiến về phía trước, nhào vào lòng anh, dụi vào cổ anh: “Anh đừng khó chịu, sau này em sẽ không bao giờ nhắc đến Bùi Huyên nữa, cũng không cho người khác nhắc đến! Đừng tức giận mà, em không thích người như vậy, em chỉ thích anh, chỉ thích anh thôi….”
Sau khi say rượu lại rất biết cách dỗ dành người khác.
Lý Thanh Tễ kéo người trong lòng ra: “Em thích gì ở anh?”
Ánh mắt Giang Nại mơ màng, nhưng vẫn rất nghiêm túc suy nghĩ: “Rất nhiều rất nhiều thứ, thích anh đối xử tốt với em, thích dáng vẻ đẹp trai của anh… thích sự nghiêm túc trong công việc của anh, thích…. tính cách của anh, em thích người ít nói….”
Cô còn vươn tay bắt đầu đếm, rồi đột nhiên nói: “A, còn thích kỹ thuật lúc lên giường của anh nữa!”
Lý Thanh Tễ hơi nheo mắt lại, bị lời nói của cô làm cho kinh ngạc.
“Em nói gì cơ?”
Giang Nại bật cười nói: “Hai người họ nói, có sự bền bỉ, màn dạo đầu tốt, phần cứng tốt…. thì là rất được. Cho nên, anh rất được….”
Lý Thanh Tễ: “Các em còn thảo luận cả chuyện này?”
Giang Nại lắc đầu như trống bỏi: “Em cũng không nói gì về anh, anh là của em, em sẽ không chia sẻ với người khác!”
Giang Nại duỗi tay, đặt lên vai anh, cẩn thận nhìn anh, sợ anh lại không vui.
“Anh đừng tức giận nữa, được không?”
Cô nghiêng người hôn lên môi anh: “Em không thích Bùi Huyên, thật sự không thích.”
Thấy anh không nhúc nhích, trong lòng Giang Nại hoảng sợ, lại nghiêng người hôn anh: “Anh hôn em đi…. anh nhanh hôn em đi.”
Sự tức giận trong lòng Lý Thanh Tễ đều bị cô quét sạch, vào lúc cô chủ động đến gần anh, anh mạnh mẽ giữ lấy gáy cô, hôn cô.
Nụ hôn của anh không hề khách sáo, càng không chút dịu dàng, đầu lưỡi tiến sâu vào trong khoang miệng của cô, càn rỡ đảo quanh trong miệng cô.
Cô uống say nên cả người cứ mơ mơ màng màng, rất dễ bắt nạt, anh càng hôn cô sâu hơn nữa, dây dưa không dứt, đến mức cô không thở nổi.
Giang Nại cảm thấy cả khoang miệng như bị thiêu đốt, sợi chỉ bạc chảy xuống, máu huyết trong người cô cũng nóng bừng.
Cô đứng ở đó, hoàn toàn bị Lý Thanh Tễ nắm trong tay. Anh bế cô lên, vừa hôn vừa đi vào trong, cuối cùng lưng cô áp lên mặt bàn, cô lại bị anh bế lên, đặt cô ngồi lên trên.
Giang Nại hoàn toàn không biết bản thân đang ở đâu, có thể là ở phòng khách, cũng có thể là ở trong phòng, cô không thể nhìn thấy điều gì khác, chỉ có thể nhìn thấy người đàn thở dốc ở trước mặt….
Nhìn thấy từng mảnh quần áo của mình rơi xuống đất.
“Ôm anh.” Anh đứng trước mặt cô, giữ lấy mắt cá chân của cô, bắt cô nửa ngồi nửa đứng trên mặt bàn.
Độ cao của mặt bàn rất vừa phải, đủ để anh nhìn thấy rõ ràng….
Trong lúc mơ mơ màng màng, Giang Nại cảm thấy tư thế này rất mất mặt, rất xấu hổ, nhưng trong đầu cô vẫn nghĩ đến chuyện Lý Thanh Tễ đang không vui, cô chọc giận anh nên lúc này cô phải dỗ dành anh, vì vậy dù có cảm thấy xấu hổ thế nào, cô vẫn làm theo.
“Như vậy được chưa……”
Lý Thanh Tễ cúi đầu, trong mắt tràn ngập dụ/c vọng: “Được.”
“Vậy anh đừng tức giận nữa được không?”
Giọng nói của cô rất nhỏ, rất đáng thương. Rõ ràng là một dáng vẻ quá mức quyến rũ, nhưng bởi vì cô uống say mà trông vô cùng ngoan ngoãn ngây thơ.
Còn anh thì càng giống một kẻ súc sinh hơn.
Cổ họng Lý Thanh Tễ nghẹn lại, anh biết lúc này cô đã hoàn toàn say rượu, nhưng vẫn lựa chọn không làm người.
“Có thể không tức giận, chỉ cần em nghe lời anh.”
Giang Nại chớp mắt, gật đầu.
Giọng nói của Lý Thanh Tễ càng lúc càng trầm: “Vậy thì ôm chặt anh, dang rộng một chút.”
…..
Giang Nại cảm thấy mình vừa trải qua một giấc mơ dài, một giấc mộng xuân.
Trong mơ, cô khóc đến nghẹn ngào, nhưng Lý Thanh Tễ lại không hề thương hại cô, tuyệt vọng đè cô xuống ghế sô pha.
Nhưng khi cô tỉnh lại, cả người lại đau nhức không chịu nổi, phía dưới rõ ràng có một loại cảm giác kỳ lạ, cô mơ hồ nhận ra dường như giấc mơ đó không phải là mơ….
“A…” Vừa trở người đã cảm thấy như thắt lưng sắp gãy.
“Dậy rồi sao?” Người bên cạnh ôm cô vào lòng, da thịt ấm áp dán vào nhau, giống như đêm qua.
Giang Nại ngước mắt lên nhìn anh, sau cơn say rượu, huyệt thái dương vẫn đang co rút điên cuồng: “…Mấy giờ rồi?”
Lý Thanh Tễ nói: “Mười giờ.”
Mấy ngày hôm nay bọn họ đều cùng đi trượt tuyết lúc mười giờ, nhưng hôm nay cả hai người đều đang nằm trên giường, hoàn toàn không có dấu hiệu sẽ thức dậy.
Giang Nại: “Tối hôm qua…”
“Tối hôm qua em uống say.”
Giang Nại lẩm bẩm nói: “Vậy không phải là mơ…”
Lý Thanh Tễ: “Mơ cái gì?”
“Tối hôm qua chúng ta, có phải chúng ta ở trong phòng khách…”
“Ừm, sau khi trở về em quấn quít muốn hôn anh, cho nên chúng ta làm bên ngoài.”
Giang Nại nghẹn ngào: “…”
Cô có ấn tượng về chuyện này, ban đầu hình như cô không thật sự hôn anh, mà là vì cô muốn xin lỗi chuyện đã nhắc đến Bùi Huyên ở quán bar.
Lời xin lỗi này của cô cũng quá…..
Ong ong ——
Đúng lúc đó, điện thoại rung lên.
Là điện thoại của Lâm Tuệ.
Giang Nại nhấc máy: “Alo……….”
“Sao cô còn chưa ra ngoài? Hôm nay phải đến con đường chưa đến.”
Giọng nói của Giang Nại khàn khàn: “Hay là mọi người đi trước đi?”
“Cô sao vậy?”
Giang Nại: “Tối qua uống nhiều quá… không dậy nổi.”
Là bởi vì uống quá nhiều nên không dậy nổi, hay là vì nguyên nhân khác nên mới không dậy nổi, Giang Nại sẽ không giải thích cụ thể.
Lâm Tuệ: “Chậc chậc, cô không được nha.”
Giang Nại: “……Tôi ngủ thêm một lát, mọi người đi chơi đi, cúp máy đây.”
Giang Nại cúp điện thoại, tùy ý để điện thoại sang một bên.
Cô cau mày, ho khan mấy tiếng, muốn đứng dậy uống chút nước.
Lý Thanh Tễ: “Cổ họng của em còn khó chịu sao?”
Giang Nại khựng lại, nhìn về phía anh, nhớ đến tối hôm qua cô quỳ trên sô pha, anh đứng bên cạnh sô pha….
Cô khó khăn nuốt khan.
Sau khi xong việc, cô không ngừng ho khan, Lý Thanh Tễ cũng hỏi cô giống như vậy, có phải cổ họng khó chịu hay không.
Lỗ tai Giang Nại nóng lên, mơ hồ đáp lại.
Lý Thanh Tễ ngồi dậy xuống giường, bưng chai nước tới: “Uống mấy ngụm đi.”
Giang Nại: “Ồ….”
Uống nước xong, cô lại nằm lên giường: “Đau quá.”
Lý Thanh Tễ “ừm?” một tiếng, biết rõ còn cố ý hỏi: “Ngày hôm qua trượt hăng quá nên cơ thể bị đau à?”
Giang Nại: “Gì cơ… anh đừng tưởng ngày hôm qua em không nhớ gì cả.”
Lý Thanh Tễ cười nói: “Em nhớ cái gì?”
“Nhớ rất nhiều thứ.”
“Em nói xem?”
“Nhớ rõ anh bắt em…. làm thế này làm thế kia!”
Lý Thanh Tễ vẫn ung dung: “Làm thế này thế kia là làm cái gì?”
“…….Tự anh biết đi. Còn nữa, em nhớ rõ anh đã nói anh không tức giận.”
Đôi mắt của Lý Thanh Tễ hơi nheo lại.
Giang Nại liếc nhìn anh: “Thật sự không tức giận nữa phải không?”
Lý Thanh Tễ nhàn nhạt nói: “Miễn cưỡng là vậy.”
“Thế này mà vẫn còn miễn cưỡng…..” Giang Nại nhỏ giọng thì thầm: “Hơn nữa, hình như em cũng không làm sai gì cả?”
“Em nói gì?”
Giang Nại hắng giọng, quyết định không gây sự: “Không có gì!”
Cuối ngày hôm đó, Giang Nại cũng không ra ngoài trượt tuyết nữa.
Mãi cho đến ngày hôm sau cô mới đi trượt tuyết, lúc đi trượt tuyết hôm đó, Lâm Tuệ còn đi tới, đầy ẩn ý nói: “Hôm qua thật sự vì uống say mà không đi trượt tuyết sao?”
Giang Nại có chút xấu hổ: “…………Nếu không thì thế nào.”
Lâm Tuệ cười: “Không có nguyên nhân nào khác sao, ví dụ như hai người quấn lấy nhau vân vân các kiểu ~”
“……Không phải.” Giang Nại liếc cô ấy, tức giận nói: “Còn không phải tại cô à.”
Lâm Tuệ: “Hả? Tôi? Tại sao?”
Giang Nại hạ thấp giọng nói: “Từ nay trở đi, cô nhất định không được nhắc đến Bùi Huyên nữa.”
Lâm Tuệ mở to hai mắt: “Lẽ nào đêm đó bị Lý Thanh Tễ nghe thấy? Anh ấy ghen?”
Giang Nại im lặng gật đầu.
Lâm Tuệ vội vàng làm động tác im lặng với cô: “Sorry! Tôi hiểu rồi!”
Từ đó về sau, Giang Nại cũng hiểu được.
Lý Thanh Tễ trông có vẻ bình tĩnh nhưng thật ra rất để ý chuyện “cô từng thích ai, lại thích hình mẫu như thế nào”!
Bình luận truyện