Phần Kiều Là Con Nhím Nhỏ
Chương 48
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Phần Kiều lâng lâng, cảm giác không thực, sắc mặt tái nhợt. Đi được vài bước, Cố Diễn đứng dậy nhường chỗ, đưa cô một ly nước, ý bảo cô uống thuốc.
Nhiệt độ nước trong ly rất vừa vặn, lồng ngực Phần Kiều khó chịu, cô cố gắng nuốt thuốc và nước xuống một cách tuyệt vọng.
Tóc tai Phần Kiều rối bù, thun cột lỏng lẻo, trông hơi nhếch nhác.
Phần Kiều vừa buông ly nước xuống, Cố Diễn ngay lập tức vươn tay tháo cọng thun ra, vuốt tóc cô ra sau tai rồi buộc lại. Mái tóc Phần Kiều đen dày, dù thường xuyên ngâm nước hồ bơi nhưng vẫn suôn mượt như cũ
Làm xong hết tất cả, Cố Diễn lấy áo trên ghế khoác lên người cô, ngồi xổm trước mặt Phần Kiều: “Đến với tôi một nơi”.
Đi đâu?
Phần Kiều khó hiểu nhìn anh, trong đội quy định không được đi đâu một mình.
“Tôi xin phép huấn luyện viên thay em rồi, cùng đến nơi này đi” – Ánh mắt anh hiện rõ cô không được phép từ chối. Phần Kiều không có ý định ra khỏi cửa, nhưng cũng đành buông ly nước, đi sau Cố Diễn.
Chiếc Maybach màu đen phóng như bay trên đường cao tốc Đô Thừa, sau đó ra khỏi Tư Mã Đài đi vào Tân Thành Tử. Mắt thấy Đế Đô ngày càng xa, Phần Kiều bất an ngoái đầu ra sau, nhỏ giọng hỏi: “Chúng ta đi đâu vậy?”.
Sáng mai Phần Kiều còn trận đấu, nếu đi xa quá không kịp quay về thì sao?.
Cố Diễn nhìn thẳng phía trước, chuyên tâm lái xe, không trả lời Phần Kiều.
Sau khi hạ tốc độ, xe chạy trên con đường mòn nửa tiếng nữa, trời dần dần tối.
Ngay lúc Phần Kiều buồn ngủ, xe dừng ở chân núi, có một cổng tòa thành kiến trúc cổ xưa, trải qua trăm năm thử thách nên càng đậm màu rêu phong.
Cố Diễn chỉ thị gì đó vào tai nghe bluetooth, không bao lâu sau cánh cổng mở ra một đường núi quanh co, nhiệt độ hạ lành lạnh bao trùm.
Phần Kiều nhịn không được nắm chặt quần áo, Cố Diễn mở hệ thống sưởi ấm.
“Áo khoác ở phía sau, em mặc vào đi”.
Phần Kiều nghe lời, phát hiện bên ngoài đám mây cao 1800 mét so với mực nước biển đã thay cho rừng rậm.
“Đây là núi Linh Vụ” – Cố Diễn nói.
“Núi Linh Vụ?” – Cơn buồn ngủ lập tức tan biến hơn phân nửa. Bình thường Phần Kiều hay xem tạp chí du lịch và ảnh chụp, sau khi thấy tạp chí giới thiệu về thị trấn Thị Đức, núi Linh Vụ nên thỉnh thoảng cô hay lấy ra xem lại. Vậy mà bây giờ cô đang ở đây.
Nơi này cách Đế Đô 140km, nằm giữa dãy núi Yên Sơn, là vùng đất cấm của triều đại trước, bởi vậy vẫn duy trì vẻ đẹp sinh thái nguyên thủy.
Phần Kiều bỗng dưng cảm thấy khoan khoái, giống như mọi hỗn loạn trong trận đấu đều rơi xuống vực thẳm.
Buổi tối ở núi Linh Vụ yên tĩnh cực kì, toàn bộ mây tản ra xa, có thể nhìn được vài tia chớp sáng lóa chớp mắt. Những du khách khác đã xuống núi hết, Lâu lâ vài ánh đèn từ trong đường núi quanh co sáng lên, hầu như là các nhiếp ảnh gia ở qua đêm chụp cảnh bình minh non cao.
Dưới ánh trăng, con đường trải ánh bạc lóng lánh càng thêm nguy nga, tráng lệ một cách thần bí.
Hai mắt Phần Kiều sáng rực như chứa cả dải ngân hà, cô nhìn không chớp mắt cảnh tượng ngoài cửa sổ, rất muốn lưu lại khoảnh khắc này. Nhưng xe thật sự đi rất nhanh, cô chưa kịp nhìn rõ thì đã lướt qua, huống hồ gì cô còn không mang máy chụp hình.
Cuối cùng xe dừng lại ở một sơn trang kiến trúc cổ xưa, bên ngoài cổng son[1] đã sớm có một người phụ nữ trung niên tầm bốn mươi tuổi đứng chờ, nhìn qua bộ dạng là biết quản gia. Cố Diễn xuống xe, bà lập tức cung kính cúi chào.
[1]
Đây là biệt thự núi Linh Vụ của Cố gia, diện tích tuy không lớn bằng biệt phủ nhưng thoáng đãng, thanh tịnh, ngay cả nguồn nước dùng cho sơn trang đều được dẫn từ ngọn núi cao nhất.
Sắc trời về khuya, tuy Phần Kiều rất hưng phấn nhưng vẫn còn hơi mệt mỏi, vừa đúng lúc phòng ngủ đã chuẩn bị xong Cố Diễn bảo cô đi ngủ sớm.
“Em chưa được xem gì mà!!” – Phần Kiều ngạc nhiên, đi đường xa như vậy, chưa kịp nhìn ngắm gì đã đi ngủ rồi sao?.
“Nghe lời” – Cố Diễn khẽ vuốt tóc cô. “Ngày mai có thể ngắm mặt trời mọc, giờ tối muộn rồi nghỉ ngơi cho tốt”.
Hai người giống như đã quên trận chung kết ở Đế Đô ngày mai.
......
Rạng sáng tinh mơ, Phần Kiều yên giấc bị lay dậy, mắt kèm nhèm nhìn Cố Diễn ngồi ở đầu giường từ khi nào.
Có vẻ vừa bước từ ngoài vào, anh cuốn theo không khí lành lạnh. Phần Kiều lập tức tỉnh táo, đồng hồ đầu giường báo bây giờ là năm giờ sáng.
Lần này Cố DIễn không lái xe vì đường lên núi không thông, hai người chỉ có thể đi bộ.
Buổi sáng bầu trời vẫn tối om om, sương sớm ẩm ướt lắng đọng trong không khí, nhiệt độ chỉ tầm 15, 16 độ. Cũng may Phần Kiều đã mặc áo gió, ngăn cách khí lạnh bên ngoài.
Chỉ có bàn tay chơ vơ lộ ngoài không khí lạnh lẽo, Cố Diễn nhận ra, nắm lấy tay cô.
Tầm mắt Phần Kiều càng được mở rộng khi trèo lên cao. Trên đỉnh núi xây một bục cao nhất ngắm mặt trời mọc, Phần Kiều mới xuất hiện, vừa khéo bắt kịp tia sáng màu đỏ nhàn nhạt nhú lên.
Gió thổi phần phật, tóc và quần áo Phần Kiều bay lung tung, đâm vào khuôn mặt cô hơi đau, nhưng không thể xúc động bằng cảnh tượng trước mặt.
Mặt trời sáng rực như hòn lửa, chiếu lên rặng núi uốn lượn một lượt, núi non trùng trùng điệp điệp sừng sững dưới bầu trời sáng bừng.
Chỉ thấy những ngọn núi nghiêng xuống, không biết trên đời có Côn Lôn.
Khiến lòng người căng tràn khí thế hào hùng, kiêu ngạo trên thiên hạ.
Mặt trời từ từ ló dạng, cả trái đất nhuộm màu đỏ rực, ánh nắng non nớt đầu tiên chạm lên khuôn mặt cô. Một ngày mới bắt đầu!
Phần Kiều phấn khích quay lại nhìn Cố Diễn, hóa ra anh im lặng đứng sau cô từ bao giờ. Tuy không cười nhưng vẻ mặt dịu dàng thả lỏng.
“Em có vui không?”.
“Có” – Ánh mắt Phần Kiều sáng rực, giống như tia nắng lọt thỏm vào đây.
Cơn gió lớn lùa vào mái tóc Phần Kiều, cô nhắm mắt lại hệt như đang dạo chơi ở chốn trần gian. Cô nắm chặt bàn tay Cố Diễn, một dòng nước ấm áp chảy trong cơ thể.
“Kiều Kiều” – Giọng nói trầm thấp êm tai của Cố Diễn vang lên bên tai: “Quẳng gánh nặng đi như vậy có nhẹ nhõm không?”
“Có”.
“Vậy hãy ném nó đi thật xa, mãi mãi”.
Cái gì, Phần Kiều nhất thời không thể lý giải được, kinh ngạc quay đầu lại nhìn anh.
Ánh mắt anh phản chiếu ánh mặt trời đỏ rực: “Kiều Kiều, không ai có thể khiến em áp lực. Quá khứ dù là vinh quang hay thất bại đều đã rất xa, em hãy vứt bỏ nó đi”.
“Không cần để ý ánh mắt của người khác. Em cứ sống vì chính mình thôi”.
Đối thủ đánh bại Phần Kiều ở một góc độ nào đó vượt trội hơn cô, cô lại từ bỏ bơi lội suốt nhiều năm nay nên không là chiến mã như ngày xưa, nhưng dù vậy cô cũng không thể nào buông xuôi.
Có lẽ thất bại, có lẽ sợ hãi.
Hậu quả cuối cùng chính là sai lầm lớn nhất khi xuất phát vòng bán kết. Cô giống một dây cung căng chặt, càng đối mặt càng kéo căng, trận đấu kia cuối cùng đã khiến nó đứt phựt.
Cô để ý ánh mắt của người đời, sợ từng ánh mắt thương hại, đồng cảm, thất vọng. Dù sao cô từng luẩn quẩn trong quá khứ tối tăm nhiều năm, hàng vạn hàng trăm nỗi kinh sợ đâm vào người cô.
Nhưng bây giờ, Cố Diễn nói, không cần để ý bất cứ thì gì, hãy sống vì chính mình.
Mặt trời nhô lên cao giữa biển mây bạt ngàn, muôn vàn ánh nắng dường như rọi sáng cõi âm u tuyệt vòng. Tiếng chuông sáng từ ngôi chùa cổ xa xa vọng lại.
Tâm hồn dường như được gột rửa ngay bây giờ. Lòng người giống như đã ở giờ khắc này rửa.
Có thể buông bỏ được không?.
Vì cái gì cô phải cõng gánh nặng đau khổ trên lưng sống tiếp chứ?.
Không ai gây áp lực, không ai yêu cầu cô phải thành công.
Vì sao cô trói buộc chính mình bằng ý nghĩ của người khác?
Trong lòng đột nhiên thông suốt, đầu óc thư thái, thấu đáo. Máu trong cơ thể biến thành dòng dung nham thiêu cháy, đem đến cho cơ thể một sức mạnh vô biên.
Nếu bây giờ trước mặt là bể bơi, cô nhất định sẽ nhảy xuống vui sướng dạo một vòng.
......
Khi xuống núi mới sáu giờ, trận đấu của Phần Kiều bắt đầu lúc mười một giờ, đủ thời gian để quay về.
Phần Kiều đắp áo khoác của Cố Diễn, ngồi ngủ trên ghế phó lái.
Cố Diễn hơi nghiêng đầu, dáng vẻ ngủ ngọt ngào lọt vào mắt anh.
Mi tâm duỗi thẳng, chứng tỏ từ bây giờ trở đi cô không còn bị người khác tác động đến nữa.
Khúc mắc cuối cùng cũng được tháo gỡ, nếu ngày hôm qua tiếp tục ở lại Đế Đô, với trạng thái Phần Kiều lúc đó thì xôi hỏng bỏng không.
Có lẽ đi đường xa đến đây không phải là một ý kiến sáng suốt, thậm chí có khả năng ảnh hưởng đến việc Phần Kiều phát huy năng lực, nhưng dù vậy Cố Diễn cũng không hối hận. Cuộc đời Phần Kiều không chỉ dành cho mỗi một trận đấu kia.
Nếu đánh đổi trận đấu đó để giúp cô hiểu được giá trị chân thật, vậy mới đáng giá.
......
Đúng mười một giờ, Phần Kiều đứng khởi động ở hồ bơi, đợi lượt thi đấu của mình.
Đồng phục thi đấu của Sùng Văn may cắt vô cùng hoàn hảo, tăng thêm sĩ khí người mặc, Phần Kiều cột hết tóc lên, lộ ra vầng trán sáng sủa.
Nụ hôn Thượng Đế mang đến một vẻ đẹp tinh xảo cho Phần Kiều, khuôn mặt trắng nõn sáng láng như lòng trắng trứng, đôi mắt hoa đào mê ly mơ mộng cong cong khi cười rộ, hàng lông mày lá liễu và đôi môi căng mọng, hồng hào càng tăng thêm vẻ ngọt ngào.
Cô vận động cơ thể thon dài, tay chân thon thả, mỗi cái nhấc tay nhấc chân đẹp như tranh vẽ.
Sắc đẹp không tì vết dưới ống kính khiến đạo diễn trực tiếp chỉ đạo lẩm bẩm: “Cô gái này không thích hợp làm vận động viên, thích hợp trở thành diễn viên hơn….” – Mỗi một lời lại thêm cảnh quay cho Phần Kiều.
Trong tám thí sinh tiến vào vòng chung kết, Phần Kiều là người cuối cùng.
Loa bắt đầu điểm danh: “Làn số 1, đại học Sùng Văn, Phần Kiều…..”.
Trận chung kết được truyền hình trực tiếp trên TV, máy quay chiếu vào mặt cô, Phần Kiều có hơi không quen.
Phần Kiều nhìn thoáng qua khán đài, Cố Diễn đang ngồi chăm chú nhìn cô ở vị trí khách VIP, ngoài ánh mắt chan hòa thì khuôn mặt chẳng biểu lộ gì.
Cô thu hồi tầm mắt, trong lòng lòng bỗng bình tĩnh hơn, mắt môi hơi cong cong, vừa khéo lọt vào ống kính.
Cô bình tĩnh cởi áo khoác, từng bước đi lên bục.
Lí Manh xếp hạng nhất vòng bán kết, theo lẽ thường được phân vào dải bơi vàng thứ tư. Hai người không nói lời nào, đối mắt với nhau, Lí Manh dời mắt trước.
Phần Kiều yên lặng cúi đầu, chuẩn bị thao tác cuối cùng.
Phát lệnh đầu tiên vang lên, Phần Kiều hít một hơi thật sâu, cúi người bấu tay vào bục làm tư thế xuất phát. Toàn thân uốn thành dây cung, ngay giây sau cung tên sẽ được bắn ra.
Thi đấu không chỉ bao gồm năng lực mà còn có trạng thái tâm lý. Phần Kiều đang ở đường đua số 1, đây không phải vị trí tốt, thường không giành được thành tích cao nhất.
Nhưng như vậy thì sao?
Phần Kiều nín thở, ném tất cả tạp niệm ra ngoài
Cố Diễn ngồi ngay dưới khán đài, đây là lần đầu tiên anh xem cô thi đấu.
“Bíp—-”
Phát lệnh vang lên, dường như không kém một tích tắc nào, Phần Kiều lao vào nước.
Hai bên khán đài vang lên tiếng reo hò long trời lở đất.
Nước trượt khắp cơ thể Phần Kiều, mỗi một lỗ chân lông mở rộng, hạnh phúc đón chào nguồn nước.
Tiêu chuẩn nhà thi đấu Water Cube đứng đầu thế giới, chất lượng nước gần như sánh ngang với nước uống.
Phần Kiều từng nghe nói chất lượng nước càng tốt thì vận động viên càng hưng phấn.
Tại giây phút ấy, Phần Kiều chân thật cảm nhận khoảnh khắc này.
Phần Kiều lâng lâng, cảm giác không thực, sắc mặt tái nhợt. Đi được vài bước, Cố Diễn đứng dậy nhường chỗ, đưa cô một ly nước, ý bảo cô uống thuốc.
Nhiệt độ nước trong ly rất vừa vặn, lồng ngực Phần Kiều khó chịu, cô cố gắng nuốt thuốc và nước xuống một cách tuyệt vọng.
Tóc tai Phần Kiều rối bù, thun cột lỏng lẻo, trông hơi nhếch nhác.
Phần Kiều vừa buông ly nước xuống, Cố Diễn ngay lập tức vươn tay tháo cọng thun ra, vuốt tóc cô ra sau tai rồi buộc lại. Mái tóc Phần Kiều đen dày, dù thường xuyên ngâm nước hồ bơi nhưng vẫn suôn mượt như cũ
Làm xong hết tất cả, Cố Diễn lấy áo trên ghế khoác lên người cô, ngồi xổm trước mặt Phần Kiều: “Đến với tôi một nơi”.
Đi đâu?
Phần Kiều khó hiểu nhìn anh, trong đội quy định không được đi đâu một mình.
“Tôi xin phép huấn luyện viên thay em rồi, cùng đến nơi này đi” – Ánh mắt anh hiện rõ cô không được phép từ chối. Phần Kiều không có ý định ra khỏi cửa, nhưng cũng đành buông ly nước, đi sau Cố Diễn.
Chiếc Maybach màu đen phóng như bay trên đường cao tốc Đô Thừa, sau đó ra khỏi Tư Mã Đài đi vào Tân Thành Tử. Mắt thấy Đế Đô ngày càng xa, Phần Kiều bất an ngoái đầu ra sau, nhỏ giọng hỏi: “Chúng ta đi đâu vậy?”.
Sáng mai Phần Kiều còn trận đấu, nếu đi xa quá không kịp quay về thì sao?.
Cố Diễn nhìn thẳng phía trước, chuyên tâm lái xe, không trả lời Phần Kiều.
Sau khi hạ tốc độ, xe chạy trên con đường mòn nửa tiếng nữa, trời dần dần tối.
Ngay lúc Phần Kiều buồn ngủ, xe dừng ở chân núi, có một cổng tòa thành kiến trúc cổ xưa, trải qua trăm năm thử thách nên càng đậm màu rêu phong.
Cố Diễn chỉ thị gì đó vào tai nghe bluetooth, không bao lâu sau cánh cổng mở ra một đường núi quanh co, nhiệt độ hạ lành lạnh bao trùm.
Phần Kiều nhịn không được nắm chặt quần áo, Cố Diễn mở hệ thống sưởi ấm.
“Áo khoác ở phía sau, em mặc vào đi”.
Phần Kiều nghe lời, phát hiện bên ngoài đám mây cao 1800 mét so với mực nước biển đã thay cho rừng rậm.
“Đây là núi Linh Vụ” – Cố Diễn nói.
“Núi Linh Vụ?” – Cơn buồn ngủ lập tức tan biến hơn phân nửa. Bình thường Phần Kiều hay xem tạp chí du lịch và ảnh chụp, sau khi thấy tạp chí giới thiệu về thị trấn Thị Đức, núi Linh Vụ nên thỉnh thoảng cô hay lấy ra xem lại. Vậy mà bây giờ cô đang ở đây.
Nơi này cách Đế Đô 140km, nằm giữa dãy núi Yên Sơn, là vùng đất cấm của triều đại trước, bởi vậy vẫn duy trì vẻ đẹp sinh thái nguyên thủy.
Phần Kiều bỗng dưng cảm thấy khoan khoái, giống như mọi hỗn loạn trong trận đấu đều rơi xuống vực thẳm.
Buổi tối ở núi Linh Vụ yên tĩnh cực kì, toàn bộ mây tản ra xa, có thể nhìn được vài tia chớp sáng lóa chớp mắt. Những du khách khác đã xuống núi hết, Lâu lâ vài ánh đèn từ trong đường núi quanh co sáng lên, hầu như là các nhiếp ảnh gia ở qua đêm chụp cảnh bình minh non cao.
Dưới ánh trăng, con đường trải ánh bạc lóng lánh càng thêm nguy nga, tráng lệ một cách thần bí.
Hai mắt Phần Kiều sáng rực như chứa cả dải ngân hà, cô nhìn không chớp mắt cảnh tượng ngoài cửa sổ, rất muốn lưu lại khoảnh khắc này. Nhưng xe thật sự đi rất nhanh, cô chưa kịp nhìn rõ thì đã lướt qua, huống hồ gì cô còn không mang máy chụp hình.
Cuối cùng xe dừng lại ở một sơn trang kiến trúc cổ xưa, bên ngoài cổng son[1] đã sớm có một người phụ nữ trung niên tầm bốn mươi tuổi đứng chờ, nhìn qua bộ dạng là biết quản gia. Cố Diễn xuống xe, bà lập tức cung kính cúi chào.
[1]
Đây là biệt thự núi Linh Vụ của Cố gia, diện tích tuy không lớn bằng biệt phủ nhưng thoáng đãng, thanh tịnh, ngay cả nguồn nước dùng cho sơn trang đều được dẫn từ ngọn núi cao nhất.
Sắc trời về khuya, tuy Phần Kiều rất hưng phấn nhưng vẫn còn hơi mệt mỏi, vừa đúng lúc phòng ngủ đã chuẩn bị xong Cố Diễn bảo cô đi ngủ sớm.
“Em chưa được xem gì mà!!” – Phần Kiều ngạc nhiên, đi đường xa như vậy, chưa kịp nhìn ngắm gì đã đi ngủ rồi sao?.
“Nghe lời” – Cố Diễn khẽ vuốt tóc cô. “Ngày mai có thể ngắm mặt trời mọc, giờ tối muộn rồi nghỉ ngơi cho tốt”.
Hai người giống như đã quên trận chung kết ở Đế Đô ngày mai.
......
Rạng sáng tinh mơ, Phần Kiều yên giấc bị lay dậy, mắt kèm nhèm nhìn Cố Diễn ngồi ở đầu giường từ khi nào.
Có vẻ vừa bước từ ngoài vào, anh cuốn theo không khí lành lạnh. Phần Kiều lập tức tỉnh táo, đồng hồ đầu giường báo bây giờ là năm giờ sáng.
Lần này Cố DIễn không lái xe vì đường lên núi không thông, hai người chỉ có thể đi bộ.
Buổi sáng bầu trời vẫn tối om om, sương sớm ẩm ướt lắng đọng trong không khí, nhiệt độ chỉ tầm 15, 16 độ. Cũng may Phần Kiều đã mặc áo gió, ngăn cách khí lạnh bên ngoài.
Chỉ có bàn tay chơ vơ lộ ngoài không khí lạnh lẽo, Cố Diễn nhận ra, nắm lấy tay cô.
Tầm mắt Phần Kiều càng được mở rộng khi trèo lên cao. Trên đỉnh núi xây một bục cao nhất ngắm mặt trời mọc, Phần Kiều mới xuất hiện, vừa khéo bắt kịp tia sáng màu đỏ nhàn nhạt nhú lên.
Gió thổi phần phật, tóc và quần áo Phần Kiều bay lung tung, đâm vào khuôn mặt cô hơi đau, nhưng không thể xúc động bằng cảnh tượng trước mặt.
Mặt trời sáng rực như hòn lửa, chiếu lên rặng núi uốn lượn một lượt, núi non trùng trùng điệp điệp sừng sững dưới bầu trời sáng bừng.
Chỉ thấy những ngọn núi nghiêng xuống, không biết trên đời có Côn Lôn.
Khiến lòng người căng tràn khí thế hào hùng, kiêu ngạo trên thiên hạ.
Mặt trời từ từ ló dạng, cả trái đất nhuộm màu đỏ rực, ánh nắng non nớt đầu tiên chạm lên khuôn mặt cô. Một ngày mới bắt đầu!
Phần Kiều phấn khích quay lại nhìn Cố Diễn, hóa ra anh im lặng đứng sau cô từ bao giờ. Tuy không cười nhưng vẻ mặt dịu dàng thả lỏng.
“Em có vui không?”.
“Có” – Ánh mắt Phần Kiều sáng rực, giống như tia nắng lọt thỏm vào đây.
Cơn gió lớn lùa vào mái tóc Phần Kiều, cô nhắm mắt lại hệt như đang dạo chơi ở chốn trần gian. Cô nắm chặt bàn tay Cố Diễn, một dòng nước ấm áp chảy trong cơ thể.
“Kiều Kiều” – Giọng nói trầm thấp êm tai của Cố Diễn vang lên bên tai: “Quẳng gánh nặng đi như vậy có nhẹ nhõm không?”
“Có”.
“Vậy hãy ném nó đi thật xa, mãi mãi”.
Cái gì, Phần Kiều nhất thời không thể lý giải được, kinh ngạc quay đầu lại nhìn anh.
Ánh mắt anh phản chiếu ánh mặt trời đỏ rực: “Kiều Kiều, không ai có thể khiến em áp lực. Quá khứ dù là vinh quang hay thất bại đều đã rất xa, em hãy vứt bỏ nó đi”.
“Không cần để ý ánh mắt của người khác. Em cứ sống vì chính mình thôi”.
Đối thủ đánh bại Phần Kiều ở một góc độ nào đó vượt trội hơn cô, cô lại từ bỏ bơi lội suốt nhiều năm nay nên không là chiến mã như ngày xưa, nhưng dù vậy cô cũng không thể nào buông xuôi.
Có lẽ thất bại, có lẽ sợ hãi.
Hậu quả cuối cùng chính là sai lầm lớn nhất khi xuất phát vòng bán kết. Cô giống một dây cung căng chặt, càng đối mặt càng kéo căng, trận đấu kia cuối cùng đã khiến nó đứt phựt.
Cô để ý ánh mắt của người đời, sợ từng ánh mắt thương hại, đồng cảm, thất vọng. Dù sao cô từng luẩn quẩn trong quá khứ tối tăm nhiều năm, hàng vạn hàng trăm nỗi kinh sợ đâm vào người cô.
Nhưng bây giờ, Cố Diễn nói, không cần để ý bất cứ thì gì, hãy sống vì chính mình.
Mặt trời nhô lên cao giữa biển mây bạt ngàn, muôn vàn ánh nắng dường như rọi sáng cõi âm u tuyệt vòng. Tiếng chuông sáng từ ngôi chùa cổ xa xa vọng lại.
Tâm hồn dường như được gột rửa ngay bây giờ. Lòng người giống như đã ở giờ khắc này rửa.
Có thể buông bỏ được không?.
Vì cái gì cô phải cõng gánh nặng đau khổ trên lưng sống tiếp chứ?.
Không ai gây áp lực, không ai yêu cầu cô phải thành công.
Vì sao cô trói buộc chính mình bằng ý nghĩ của người khác?
Trong lòng đột nhiên thông suốt, đầu óc thư thái, thấu đáo. Máu trong cơ thể biến thành dòng dung nham thiêu cháy, đem đến cho cơ thể một sức mạnh vô biên.
Nếu bây giờ trước mặt là bể bơi, cô nhất định sẽ nhảy xuống vui sướng dạo một vòng.
......
Khi xuống núi mới sáu giờ, trận đấu của Phần Kiều bắt đầu lúc mười một giờ, đủ thời gian để quay về.
Phần Kiều đắp áo khoác của Cố Diễn, ngồi ngủ trên ghế phó lái.
Cố Diễn hơi nghiêng đầu, dáng vẻ ngủ ngọt ngào lọt vào mắt anh.
Mi tâm duỗi thẳng, chứng tỏ từ bây giờ trở đi cô không còn bị người khác tác động đến nữa.
Khúc mắc cuối cùng cũng được tháo gỡ, nếu ngày hôm qua tiếp tục ở lại Đế Đô, với trạng thái Phần Kiều lúc đó thì xôi hỏng bỏng không.
Có lẽ đi đường xa đến đây không phải là một ý kiến sáng suốt, thậm chí có khả năng ảnh hưởng đến việc Phần Kiều phát huy năng lực, nhưng dù vậy Cố Diễn cũng không hối hận. Cuộc đời Phần Kiều không chỉ dành cho mỗi một trận đấu kia.
Nếu đánh đổi trận đấu đó để giúp cô hiểu được giá trị chân thật, vậy mới đáng giá.
......
Đúng mười một giờ, Phần Kiều đứng khởi động ở hồ bơi, đợi lượt thi đấu của mình.
Đồng phục thi đấu của Sùng Văn may cắt vô cùng hoàn hảo, tăng thêm sĩ khí người mặc, Phần Kiều cột hết tóc lên, lộ ra vầng trán sáng sủa.
Nụ hôn Thượng Đế mang đến một vẻ đẹp tinh xảo cho Phần Kiều, khuôn mặt trắng nõn sáng láng như lòng trắng trứng, đôi mắt hoa đào mê ly mơ mộng cong cong khi cười rộ, hàng lông mày lá liễu và đôi môi căng mọng, hồng hào càng tăng thêm vẻ ngọt ngào.
Cô vận động cơ thể thon dài, tay chân thon thả, mỗi cái nhấc tay nhấc chân đẹp như tranh vẽ.
Sắc đẹp không tì vết dưới ống kính khiến đạo diễn trực tiếp chỉ đạo lẩm bẩm: “Cô gái này không thích hợp làm vận động viên, thích hợp trở thành diễn viên hơn….” – Mỗi một lời lại thêm cảnh quay cho Phần Kiều.
Trong tám thí sinh tiến vào vòng chung kết, Phần Kiều là người cuối cùng.
Loa bắt đầu điểm danh: “Làn số 1, đại học Sùng Văn, Phần Kiều…..”.
Trận chung kết được truyền hình trực tiếp trên TV, máy quay chiếu vào mặt cô, Phần Kiều có hơi không quen.
Phần Kiều nhìn thoáng qua khán đài, Cố Diễn đang ngồi chăm chú nhìn cô ở vị trí khách VIP, ngoài ánh mắt chan hòa thì khuôn mặt chẳng biểu lộ gì.
Cô thu hồi tầm mắt, trong lòng lòng bỗng bình tĩnh hơn, mắt môi hơi cong cong, vừa khéo lọt vào ống kính.
Cô bình tĩnh cởi áo khoác, từng bước đi lên bục.
Lí Manh xếp hạng nhất vòng bán kết, theo lẽ thường được phân vào dải bơi vàng thứ tư. Hai người không nói lời nào, đối mắt với nhau, Lí Manh dời mắt trước.
Phần Kiều yên lặng cúi đầu, chuẩn bị thao tác cuối cùng.
Phát lệnh đầu tiên vang lên, Phần Kiều hít một hơi thật sâu, cúi người bấu tay vào bục làm tư thế xuất phát. Toàn thân uốn thành dây cung, ngay giây sau cung tên sẽ được bắn ra.
Thi đấu không chỉ bao gồm năng lực mà còn có trạng thái tâm lý. Phần Kiều đang ở đường đua số 1, đây không phải vị trí tốt, thường không giành được thành tích cao nhất.
Nhưng như vậy thì sao?
Phần Kiều nín thở, ném tất cả tạp niệm ra ngoài
Cố Diễn ngồi ngay dưới khán đài, đây là lần đầu tiên anh xem cô thi đấu.
“Bíp—-”
Phát lệnh vang lên, dường như không kém một tích tắc nào, Phần Kiều lao vào nước.
Hai bên khán đài vang lên tiếng reo hò long trời lở đất.
Nước trượt khắp cơ thể Phần Kiều, mỗi một lỗ chân lông mở rộng, hạnh phúc đón chào nguồn nước.
Tiêu chuẩn nhà thi đấu Water Cube đứng đầu thế giới, chất lượng nước gần như sánh ngang với nước uống.
Phần Kiều từng nghe nói chất lượng nước càng tốt thì vận động viên càng hưng phấn.
Tại giây phút ấy, Phần Kiều chân thật cảm nhận khoảnh khắc này.
Bình luận truyện