Phản Phái Hữu Thoại Thuyết
Chương 119
Trong sáu đại năng tiến vào hiểm cảnh thứ chín thì có Kiếm Vân là trưởng lão Thần Kiếm tông, mà Thần Kiếm tông cũng cách Đoạn Tình nhai gần nhất. Nghe trưởng lão Hợp Thể kỳ truyền tin tới, sắc mặt Âm Cơ và Hạo Tinh Tử đều trầm xuống.
Trong đôi mắt rắn lóe lên màu xanh u tối, Âm Cơ u ám nói: “Vỡ lúc nào?”
Trưởng lão kia lập tức nói: “Khoảng sáu ngày trước!”
Âm Cơ híp mắt không nói gì.
Nhưng trong ba ngày kế tiếp, càng nhiều tin tức truyền tới. Đoạn Hồn tông là người thứ hai, vừa mở miệng chính là: “Quỷ phù bản mệnh của Quỷ Cầm đã vỡ!”
Bạch gia cách Đoạn Tình nhai xa nhất, khi người Bạch gia tới thì lập tức phẫn nộ quát lớn: “Tại sao Tứ ca lại có thể ngã xuống tại hiểm cảnh thứ chín? Đoạn Tình nhai này cũng không nguy hiểm, không bằng được Tứ đại hiểm địa, lấy tu vi của Tứ ca cho dù không thể chiến thắng đối thủ, chẳng lẽ không thể tự bảo vệ mình sao? Không phải lúc trước các ngươi nói có một trận pháp có thể tăng cường phòng ngự, ẩn giấu khí tức sao? Vì sao Tứ ca vẫn ngã xuống!”
Trong sáu tôn giả tiến vào hiểm cảnh thứ chín, ba vị Nhân tộc đều đã ngã xuống.
Sắc mặt Hạo Tinh Tử rất nghiêm trọng, lão làm yên lòng người Bạch gia đang nổi giận, sau đó quay đầu nhìn Âm Cơ, lạnh lùng hỏi: “Ba hải chủ bên Yêu tộc ngươi thế nào?”
Đến giờ mà Âm Cơ vẫn cười được, ả mặc váy lụa dài mềm mại màu lá, hơi nâng tay che môi cười nhạt, cổ tay trắng nõn lộ ra dưới lớp lụa mỏng. Tuy cười nhưng ý cười lại không tới đáy mắt, đồng tử co lại thành một đường thẳng, sát khí nồng nặc như có thể lật tung cả hiểm cảnh thứ tám.
Âm Cơ cười nhẹ nói: “Yêu tộc ta không có nhiều pháp thuật như Nhân tộc các ngươi, ba người bọn họ có chết ở bên trong ta cũng không biết. Nhưng với tình hình hiện tại…” Ý cười bên môi đã phai dần, hai mắt Âm Cơ co lại: “Bọn họ cũng đã ngã xuống.”
Vừa nghe lời này, người Bạch gia phẫn nộ tới cực hạn: “Ngươi nói đi! Tại sao bọn họ lại ngã xuống! Vì sao!”
Bát đại thế gia khác với các tông môn còn lại, đối với Đoạn Hồn tông và Thần Kiếm tông, Quỷ Cầm và Kiếm Vân cho dù là trưởng lão của tông môn bọn họ nhưng cũng không có quan hệ huyết thống. Bọn họ là sư huynh đệ cùng môn phái, nhưng tóm lại cũng không quá thân mật.
Mà Ngũ trưởng lão của Bạch gia vừa tới chính là em trai ruột của Bạch Chu!
Hai người làm bạn hơn hai nghìn năm, tình cảm rất sâu, khi đá bản mệnh của Bạch Chu vỡ, Ngũ trưởng lão này đã phát điên bay tới Đoạn Tình nhai, nhất quyết phải tìm hiểu cho ra nhẽ chuyện của Bạch Chu.
Nhìn Ngũ trưởng lão Bạch gia kia đã kích động lấy thiết thương ra muốn chém giết, không đợi Âm Cơ ra tay, một đạo kiếm quang của Hạo Tinh Tử đã bay qua đè lên thương của Ngũ trưởng lão, nghiêm túc nói: “Đến lúc này mà ngươi vẫn còn xúc động như thế! Lúc này chúng ta phải bình tĩnh, việc khẩn cấp trước mắt là phải biết rõ trong hiểm cảnh thứ chín có gì.”
Ngũ trưởng lão Bạch gia lúc này mới chậm rãi thu thương.
Âm Cơ và Hạo Tinh Tử nhìn nhau, Hạo Tinh Tử nói: “Huyễn Thiên trận cũng không có tác dụng.”
Âm Cơ cười khẽ: “Nếu Huyễn Thiên trận bị nhìn thấu, vậy thì giết bọn họ tất nhiên là tu vi trên Đại Thừa hậu kỳ đại viên mãn. Không thể là Huyền Linh Tử, không phải Thái Hoa Sơn các ngươi nói lửa bản mệnh đăng của Huyền Linh Tử vẫn rất yếu sao?”
Hạo Tinh Tử có vẻ không muốn nói nhiều ở vấn đề này, nhưng lão vẫn gật đầu xem như khẳng định.
Âm Cơ lơ đễnh liếc Hạo Tinh Tử một cái, tiếp tục nói: “Nếu Huyền Linh Tử chưa khôi phục, vậy có thể là ở trong hiểm cảnh thứ chín có gì đó. Ba Nhân tộc ngã xuống cách nhau khoảng nửa canh giờ, nghĩa là thực lực đối phương không đủ để nghiền áp bọn họ, nhiều nhất là Hóa Thần sơ kỳ.”
Hạo Tinh Tử đồng ý nói: “Không sai, nếu là sư đệ ta thời kì toàn thịnh chắc chắn có thể giết ba người họ cùng lúc.”
Sau khi nói xong lời này, Hạo Tinh Tử và Âm Cơ đều không tiếp tục lên tiếng, Lục trưởng lão Đoạn Hồn tông bên cạnh nhíu đôi mày hoa râm nói: “Xem chừng dưới hiểm cảnh thứ chín thật sự có một quái vật thực lực tương đương Hóa Thần sơ kỳ?”
Âm Cơ nói: “Có lẽ chỉ mới Đại Thừa hậu kỳ đại viên mãn.”
Mọi người đồng loạt im lặng.
Không khí ngưng trọng bao phủ khắp hiểm cảnh thứ tám, thời gian từng giây từng phút trôi qua, cuối cùng Ngũ trưởng lão Bạch gia là người đầu tiên phá vỡ. Gã nắm chặt trường thương, trợn mắt nhìn chằm chằm Hạo Tinh Tử và Âm Cơ: “Vậy thì sao? Chẳng lẽ Tứ ca phải chết vô ích sao?”
Hạo Tinh Tử chau mày không trả lời, Âm Cơ lại cười khẽ nói: “Chỉ là chút chuyện nhỏ, không đáng nhắc đến.”
Mọi người lập tức nhìn ả, chỉ thấy nữ tử xinh đẹp được ba Yêu tôn vây quanh, thân thể của ả mềm mại không xương nằm vật lên người một Yêu tôn to lớn, giọng nói ngọt nị: “Bản tôn am hiểu nhất không phải Huyễn Thiên trận mà là Thiên Kình Phá Hải trận. Nếu thực lực đối phương không cao, nhiều nhất chỉ là Hóa Thần sơ kỳ, chín người chúng ta tạo thành Thiên Kình Phá Hải trận giết chết nó!”
Trong hiểm cảnh thứ chín Đoạn Tình nhai, dưới tàng cây ngô đồng.
Lạc Tiệm Thanh và Huyền Linh Tử đều dựa lên thân cây ngô đồng to lớn, y nâng con ngươi nhìn bóng cây rộng lớn. Rất nhiều lá cây ngô đồng nhẹ nhàng phủ lên người Lạc Tiệm Thanh, từng luồng lực lượng trong mát như nước suối truyền vào cơ thể, tiến hành chữa trị cho linh lực khô cạn và gân mạch tổn thương.
Vì có thể mau chóng đánh chết sáu người này, Lạc Tiệm Thanh đã dùng mọi sát chiêu, gần như là dốc hết sức lực trong cơ thể.
Y nhìn như thoải mái nhưng đây là lần đầu tiên y chiến đấu với tu sĩ khác sau khi tấn giai đến Độ Kiếp hậu kỳ đại viên mãn, còn là tranh đấu sinh tử. Sáu đối thủ kia đều là tu sĩ Đại Thừa kỳ đứng đầu, tuy không xếp hàng đầu hai tộc nhưng cũng phải hàng hai.
Vì cái gọi là phá đi xây lại, trong đại chiến giữa hai tộc mười năm trước, Lạc Tiệm Thanh luôn bị cắt cử trọng trách, suất lĩnh tu sĩ, đối phó với đối thủ có thực lực vượt xa mình. Y nhờ vào Minh Quang Thanh Ngọc châu mà cảm nhận được vô số lực lượng. Linh lực của các tu sĩ Đại Thừa hậu kỳ đại viên mãn rót vào thân thể, linh lực hơn một ngàn tu sĩ Hợp Thể kỳ cũng truyền vào thân thể Lạc Tiệm Thanh.
Lúc ban đầu Lạc Tiệm Thanh chỉ cảm nhận được gân mạch và đan điền căng lên như sắp nổ thì về sau y lại quen. Gân mạch y rộng hơn tu sĩ Độ Kiếp kỳ bình thường, thậm chí không thua kém gì tu sĩ Đại Thừa trung kỳ!
Gân mạch là mấu chốt cho một tu sĩ có thể sử dụng nhiều hay ít linh lực.
Nếu có gân mạch rộng thì có thể hấp thu linh khí đất trời nhanh hơn, cất chứa được nhiều linh lực trong thân thể để về sau sử dụng, cũng có thể vận chuyển linh lực trong cơ thể nhanh hơn.
Ngoài ra nguyên thần của Lạc Tiệm Thanh cũng khác người thường.
Nguyên thần trải qua nhiều lần gột rửa tất nhiên sẽ càng thêm chắc chắn, hơn nữa lúc ở Cực Bắc Chi Địa, Lạc Tiệm Thanh còn từng sử dụng nguyên thần lực của Thích Lạc. Nguyên thần lực của tu sĩ Đại Thừa hậu kỳ đại viên mãn khiến cảnh giới Lạc Tiệm Thanh lập tức tăng lên.
Nghĩ đến việc này, Lạc Tiệm Thanh không khỏi buông con ngươi, mím môi.
Không biết Thích Lạc hiện giờ ra sao, mười năm trước nàng bị thương, mình thiếu nàng một đường nhân quả, cũng thiếu Ma Đạo cung một đường nhân quả.
Dưới tàng cây ngô đồng sáng ngời, lá cây lắc lư, từng khoảng bóng râm chiếu xuống bình nguyên rộng lớn. Lạc Tiệm Thanh chậm rãi vươn tay nắm lấy tay phải Huyền Linh Tử, ngón tay len vào từng khe hở, dần dần mười ngón đan xen.
Tay Huyền Linh Tử có chút lạnh lẽo, trong lòng bàn tay cũng không hơn là bao, Lạc Tiệm Thanh nắm chặt lấy, truyền nhiệt độ cơ thể của mình qua, giống như chỉ có thể mới làm đối phương ấm lên.
Thật lâu sau, Lạc Tiệm Thanh lẩm bẩm nói: “Sư phụ, nếu ngươi không tỉnh, ta sẽ phải hành động đó…”
Trả lời y là tiếng lá cây ngô đồng xào xạc, Huyền Linh Tử vẫn nhắm chặt hai mắt.
Lạc Tiệm Thanh chậm rãi quay đầu nhìn người bên cạnh. Khuôn mặt thanh lãnh như mấy chục năm qua, rất ít cười, lại ít biểu lộ cảm xúc, mỗi khi im lặng suy nghĩ sẽ có một loại khí chất trầm tĩnh vô hình.
Lạc Tiệm Thanh rất ít khi có thể cẩn thận ngắm nhìn diện mạo Huyền Linh Tử như vậy, người nọ quá tỏa sáng, vậy nên không ai chú ý tới vẻ ngoài của hắn. Những người khác là không dám nhìn Huyền Linh Tử, mà Lạc Tiệm Thanh lúc trước trong lòng còn sợ hãi, về sau hai người ở bên nhau thì lại chưa từng nghĩ tới chuyện này, chỉ là nhìn bao nhiêu năm cũng không chán.
Mà bây giờ sao có thể nhìn chán.
Lạc Tiệm Thanh yên lặng nhìn trong chốc lát, ngón tay siết chặt lại. Y chậm rãi cong khóe môi, nghiêng người về trước, nhưng khi sắp hôn đối phương lại dừng lại, lập tức ngẩng đầu nhìn về phía ngô đồng.
“Ngô đồng, ngươi nhìn thấy không?”
Ngô đồng lắc lắc phe phẩy lá cây, sau đó lại im lặng.
Lạc Tiệm Thanh giật giật khóe miệng, nhặt hai chiếc lá từ dưới đất dán lên thân cây. Làm xong liền mỉm cười nói: “Cho dù nhìn thấy cũng không thể nhìn biết không?”
Ngô đồng hơi lắc lư rụng xuống vài chiếc lá như đáp lại lời Lạc Tiệm Thanh.
Dưới tàng cây ngô đồng lấp lánh ánh lửa, một tu sĩ tuấn mỹ trẻ tuổi nắm tay tu sĩ kia, dịu dàng hôn lên. Hình ảnh này thực sự quá đẹp, dưới tiếng lá cây xào xạc, thời gian như bị kéo dài đến vô tận, đọng lại ở khoảnh khắc này.
Nhưng Lạc Tiệm Thanh và ngô đồng đều không biết, ở cửa vào hiểm cảnh thứ chín, chín tôn giả đang chuẩn bị đi vào. Trong chín người bọn họ thì có tám người đứng ở tám hướng, còn một người đứng ở trung tâm. Còn chưa đi vào hiểm cảnh thứ chín, một luồng sáng xanh u ám từ trên người bọn họ lóe lên, hợp thành một trận pháp kỳ dị.
Trước khi đi xuống, một tu sĩ ở ngoài cùng nhíu mày hỏi: “Chúng ta đều là tu sĩ Đại Thừa sơ kỳ, cứ đi xuống thế thật sự không sao chứ? Thứ thần bí kia đánh chết cả Đệ Nhị hải chủ đó, chúng ta đi… không phải là tự tử sao?”
Vừa nghe lời này, không đợi Âm Cơ mở miệng trả lời, một hán tử thân người đầu hổ bên cạnh đã cười ha hả nói: “Đám nhân loại các ngươi sợ cái gì? Thiên Kình Phá Hải trận của Âm Cơ đại nhân chẳng lẽ không bảo vệ được ngươi? Đây là Thiên Kình Phá Hải trận đó, nhân loại các ngươi cũng quá là nhát gan!”
“Ngươi!”
Ngũ trưởng lão Bạch gia kì quái nói: “Vì sao không để bản tôn tiến vào hiểm cảnh thứ chín?”
“Ngươi?” Âm Cơ cười khẽ nói: “Thiên Kình Phá Hải trận đạt được kết quả tốt nhất khi tu vi như nhau, nếu cốt linh và thực lực càng sát nhau thì càng tốt, Thiên Kình Phá Hải trận sẽ hoàn mĩ không chút khuyết điểm. Ngươi có thể tìm tám Đại Thừa hậu kỳ có cốt linh ngang ngươi không?”
Nói xong, Âm Cơ không để ý tới Ngũ trưởng lão nữa, quay đầu nói với chín người: “Gặp bất cứ chuyện gì cũng phải nhớ kỹ, tuyệt đối không được phá trận pháp, chín người các ngươi ở cùng nhau sẽ vượt xa Đại Thừa hậu kỳ tu sĩ bình thường, có thể lên tới Hóa Thần.”
“Rõ!”
Vì thế, bốn tôn giả Yêu tộc và năm tôn giả Nhân tộc cùng tiến vào hiểm cảnh thứ chín.
Chín người bọn họ vốn không quen nhau, đều là mới đột phá Đại Thừa hậu kỳ hai trăm năm gần đây, nhưng đã tu luyện hai ngàn năm. Nhiệm vụ lần này đối với bọn họ cũng là một kỳ ngộ, ai cũng biết mỗi một hiểm cảnh trong Đoạn Tình nhai đều có phần thưởng, nguy hiểm càng lớn, phần thưởng càng dày.
Nếu là lúc trước, chín người bọn họ tuyệt đối không dám vào đây, càng không có khả năng đạt được cơ duyên. Mà bây giờ chín người liên thủ, còn có Thiên Kình Phá Hải trận của Yêu tôn Âm Cơ, đây là cơ duyên duy nhất để bọn họ tiếp cận hiểm cảnh thứ chín trong Đoạn Tình nhai, bọn họ nhất định phải nắm chắc.
Trong năm nhân tu có hai người trước khi tiến vào hiểm cảnh đã lén lút nhìn nhau, âm thầm truyền âm.
Mà trong bốn Yêu tộc tôn giả cũng có ba người âm thầm truyền âm trao đổi.
Chín người đều có mục đích riêng phải đạt được.
Đương nhiên, chuyện quan trọng nhất vẫn là giữ mạng. Cho dù không chiếm được cơ duyên trong Đoạn Tình nhai, chỉ cần bọn họ an toàn trở về, báo cáo tình huống trong hiểm cảnh thứ chín là có thể nhận được một ít phần thưởng từ hai tộc.
Tổng cộng chỉ có một trăm ngày, ban đầu chín người đi nhầm hướng, đi tới vực sâu trong Đoạn Tình nhai. Khi bọn họ phát hiện trận gió đáng sợ kia sắp phá tan Thiên Kình Phá Hải trận, bọn họ nhanh chóng quay lại đi đường khác.
Lúc này đi về phía cây ngô đồng.
Vào ngày tám mươi, ngô đồng lại rung lá cây chỉ hướng cho Lạc Tiệm Thanh.
Lạc Tiệm Thanh cẩn thận giấu Huyền Linh Tử đi, cảnh giác tìm kiếm đối thủ, sau đó nhanh chóng phát hiện chín người, từ xa đã có thể nghe thấy tiếng bọn họ.
“Vừa rồi lúc đánh chết Hắc Hổ thú ba đầu có phải ngươi lén trộm cái gì không?”
“Nói linh tinh! Bản tôn mà phải trộm đồ? Rõ ràng là ngươi, lúc trước chúng ta đối kháng với trận gió kia, một mình ngươi lén lùi ra sau không ra tay!”
“Ngươi mới là người trốn tránh, ngươi được tám người chúng ta che chở.”
“Được rồi, bây giờ không phải là lúc thảo luận việc này, tuy đã hơn mười ngày chúng ta không gặp nguy hiểm, nhưng không thể khinh thường. Âm Cơ đại nhân nói ở đây có một quái vật Hóa Thần sơ kỳ không biết tên giết chết mấy vị đại nhân Đệ Nhị hải chủ. Nếu như bị nó phát hiện, chúng ta liền thảm.”
Mặt Lạc Tiệm Thanh đổi sắc mấy lần, cân nhắc trong chốc lát liền bật cười: “… Ta là quái vật Hóa Thần sơ kỳ không biết tên?”
Thiên Kình Phá Hải trận không thể ẩn giấu khí tức các tu sĩ, dần dà Lạc Tiệm Thanh đã cảm nhận được chín khí tức đang đi về phía mình. Nhờ vào địa hình quen thuộc, Lạc Tiệm Thanh mai phục phía sau chín người, liếc mắt một cái đã thấy được đối phương.
Bốn Yêu tộc và năm nhân tu.
Sau đó là…
Lạc Tiệm Thanh lạnh mặt, nhìn thấy đối thủ cũ: “Thiên Kình Phá Hải trận!”
Trong đôi mắt rắn lóe lên màu xanh u tối, Âm Cơ u ám nói: “Vỡ lúc nào?”
Trưởng lão kia lập tức nói: “Khoảng sáu ngày trước!”
Âm Cơ híp mắt không nói gì.
Nhưng trong ba ngày kế tiếp, càng nhiều tin tức truyền tới. Đoạn Hồn tông là người thứ hai, vừa mở miệng chính là: “Quỷ phù bản mệnh của Quỷ Cầm đã vỡ!”
Bạch gia cách Đoạn Tình nhai xa nhất, khi người Bạch gia tới thì lập tức phẫn nộ quát lớn: “Tại sao Tứ ca lại có thể ngã xuống tại hiểm cảnh thứ chín? Đoạn Tình nhai này cũng không nguy hiểm, không bằng được Tứ đại hiểm địa, lấy tu vi của Tứ ca cho dù không thể chiến thắng đối thủ, chẳng lẽ không thể tự bảo vệ mình sao? Không phải lúc trước các ngươi nói có một trận pháp có thể tăng cường phòng ngự, ẩn giấu khí tức sao? Vì sao Tứ ca vẫn ngã xuống!”
Trong sáu tôn giả tiến vào hiểm cảnh thứ chín, ba vị Nhân tộc đều đã ngã xuống.
Sắc mặt Hạo Tinh Tử rất nghiêm trọng, lão làm yên lòng người Bạch gia đang nổi giận, sau đó quay đầu nhìn Âm Cơ, lạnh lùng hỏi: “Ba hải chủ bên Yêu tộc ngươi thế nào?”
Đến giờ mà Âm Cơ vẫn cười được, ả mặc váy lụa dài mềm mại màu lá, hơi nâng tay che môi cười nhạt, cổ tay trắng nõn lộ ra dưới lớp lụa mỏng. Tuy cười nhưng ý cười lại không tới đáy mắt, đồng tử co lại thành một đường thẳng, sát khí nồng nặc như có thể lật tung cả hiểm cảnh thứ tám.
Âm Cơ cười nhẹ nói: “Yêu tộc ta không có nhiều pháp thuật như Nhân tộc các ngươi, ba người bọn họ có chết ở bên trong ta cũng không biết. Nhưng với tình hình hiện tại…” Ý cười bên môi đã phai dần, hai mắt Âm Cơ co lại: “Bọn họ cũng đã ngã xuống.”
Vừa nghe lời này, người Bạch gia phẫn nộ tới cực hạn: “Ngươi nói đi! Tại sao bọn họ lại ngã xuống! Vì sao!”
Bát đại thế gia khác với các tông môn còn lại, đối với Đoạn Hồn tông và Thần Kiếm tông, Quỷ Cầm và Kiếm Vân cho dù là trưởng lão của tông môn bọn họ nhưng cũng không có quan hệ huyết thống. Bọn họ là sư huynh đệ cùng môn phái, nhưng tóm lại cũng không quá thân mật.
Mà Ngũ trưởng lão của Bạch gia vừa tới chính là em trai ruột của Bạch Chu!
Hai người làm bạn hơn hai nghìn năm, tình cảm rất sâu, khi đá bản mệnh của Bạch Chu vỡ, Ngũ trưởng lão này đã phát điên bay tới Đoạn Tình nhai, nhất quyết phải tìm hiểu cho ra nhẽ chuyện của Bạch Chu.
Nhìn Ngũ trưởng lão Bạch gia kia đã kích động lấy thiết thương ra muốn chém giết, không đợi Âm Cơ ra tay, một đạo kiếm quang của Hạo Tinh Tử đã bay qua đè lên thương của Ngũ trưởng lão, nghiêm túc nói: “Đến lúc này mà ngươi vẫn còn xúc động như thế! Lúc này chúng ta phải bình tĩnh, việc khẩn cấp trước mắt là phải biết rõ trong hiểm cảnh thứ chín có gì.”
Ngũ trưởng lão Bạch gia lúc này mới chậm rãi thu thương.
Âm Cơ và Hạo Tinh Tử nhìn nhau, Hạo Tinh Tử nói: “Huyễn Thiên trận cũng không có tác dụng.”
Âm Cơ cười khẽ: “Nếu Huyễn Thiên trận bị nhìn thấu, vậy thì giết bọn họ tất nhiên là tu vi trên Đại Thừa hậu kỳ đại viên mãn. Không thể là Huyền Linh Tử, không phải Thái Hoa Sơn các ngươi nói lửa bản mệnh đăng của Huyền Linh Tử vẫn rất yếu sao?”
Hạo Tinh Tử có vẻ không muốn nói nhiều ở vấn đề này, nhưng lão vẫn gật đầu xem như khẳng định.
Âm Cơ lơ đễnh liếc Hạo Tinh Tử một cái, tiếp tục nói: “Nếu Huyền Linh Tử chưa khôi phục, vậy có thể là ở trong hiểm cảnh thứ chín có gì đó. Ba Nhân tộc ngã xuống cách nhau khoảng nửa canh giờ, nghĩa là thực lực đối phương không đủ để nghiền áp bọn họ, nhiều nhất là Hóa Thần sơ kỳ.”
Hạo Tinh Tử đồng ý nói: “Không sai, nếu là sư đệ ta thời kì toàn thịnh chắc chắn có thể giết ba người họ cùng lúc.”
Sau khi nói xong lời này, Hạo Tinh Tử và Âm Cơ đều không tiếp tục lên tiếng, Lục trưởng lão Đoạn Hồn tông bên cạnh nhíu đôi mày hoa râm nói: “Xem chừng dưới hiểm cảnh thứ chín thật sự có một quái vật thực lực tương đương Hóa Thần sơ kỳ?”
Âm Cơ nói: “Có lẽ chỉ mới Đại Thừa hậu kỳ đại viên mãn.”
Mọi người đồng loạt im lặng.
Không khí ngưng trọng bao phủ khắp hiểm cảnh thứ tám, thời gian từng giây từng phút trôi qua, cuối cùng Ngũ trưởng lão Bạch gia là người đầu tiên phá vỡ. Gã nắm chặt trường thương, trợn mắt nhìn chằm chằm Hạo Tinh Tử và Âm Cơ: “Vậy thì sao? Chẳng lẽ Tứ ca phải chết vô ích sao?”
Hạo Tinh Tử chau mày không trả lời, Âm Cơ lại cười khẽ nói: “Chỉ là chút chuyện nhỏ, không đáng nhắc đến.”
Mọi người lập tức nhìn ả, chỉ thấy nữ tử xinh đẹp được ba Yêu tôn vây quanh, thân thể của ả mềm mại không xương nằm vật lên người một Yêu tôn to lớn, giọng nói ngọt nị: “Bản tôn am hiểu nhất không phải Huyễn Thiên trận mà là Thiên Kình Phá Hải trận. Nếu thực lực đối phương không cao, nhiều nhất chỉ là Hóa Thần sơ kỳ, chín người chúng ta tạo thành Thiên Kình Phá Hải trận giết chết nó!”
Trong hiểm cảnh thứ chín Đoạn Tình nhai, dưới tàng cây ngô đồng.
Lạc Tiệm Thanh và Huyền Linh Tử đều dựa lên thân cây ngô đồng to lớn, y nâng con ngươi nhìn bóng cây rộng lớn. Rất nhiều lá cây ngô đồng nhẹ nhàng phủ lên người Lạc Tiệm Thanh, từng luồng lực lượng trong mát như nước suối truyền vào cơ thể, tiến hành chữa trị cho linh lực khô cạn và gân mạch tổn thương.
Vì có thể mau chóng đánh chết sáu người này, Lạc Tiệm Thanh đã dùng mọi sát chiêu, gần như là dốc hết sức lực trong cơ thể.
Y nhìn như thoải mái nhưng đây là lần đầu tiên y chiến đấu với tu sĩ khác sau khi tấn giai đến Độ Kiếp hậu kỳ đại viên mãn, còn là tranh đấu sinh tử. Sáu đối thủ kia đều là tu sĩ Đại Thừa kỳ đứng đầu, tuy không xếp hàng đầu hai tộc nhưng cũng phải hàng hai.
Vì cái gọi là phá đi xây lại, trong đại chiến giữa hai tộc mười năm trước, Lạc Tiệm Thanh luôn bị cắt cử trọng trách, suất lĩnh tu sĩ, đối phó với đối thủ có thực lực vượt xa mình. Y nhờ vào Minh Quang Thanh Ngọc châu mà cảm nhận được vô số lực lượng. Linh lực của các tu sĩ Đại Thừa hậu kỳ đại viên mãn rót vào thân thể, linh lực hơn một ngàn tu sĩ Hợp Thể kỳ cũng truyền vào thân thể Lạc Tiệm Thanh.
Lúc ban đầu Lạc Tiệm Thanh chỉ cảm nhận được gân mạch và đan điền căng lên như sắp nổ thì về sau y lại quen. Gân mạch y rộng hơn tu sĩ Độ Kiếp kỳ bình thường, thậm chí không thua kém gì tu sĩ Đại Thừa trung kỳ!
Gân mạch là mấu chốt cho một tu sĩ có thể sử dụng nhiều hay ít linh lực.
Nếu có gân mạch rộng thì có thể hấp thu linh khí đất trời nhanh hơn, cất chứa được nhiều linh lực trong thân thể để về sau sử dụng, cũng có thể vận chuyển linh lực trong cơ thể nhanh hơn.
Ngoài ra nguyên thần của Lạc Tiệm Thanh cũng khác người thường.
Nguyên thần trải qua nhiều lần gột rửa tất nhiên sẽ càng thêm chắc chắn, hơn nữa lúc ở Cực Bắc Chi Địa, Lạc Tiệm Thanh còn từng sử dụng nguyên thần lực của Thích Lạc. Nguyên thần lực của tu sĩ Đại Thừa hậu kỳ đại viên mãn khiến cảnh giới Lạc Tiệm Thanh lập tức tăng lên.
Nghĩ đến việc này, Lạc Tiệm Thanh không khỏi buông con ngươi, mím môi.
Không biết Thích Lạc hiện giờ ra sao, mười năm trước nàng bị thương, mình thiếu nàng một đường nhân quả, cũng thiếu Ma Đạo cung một đường nhân quả.
Dưới tàng cây ngô đồng sáng ngời, lá cây lắc lư, từng khoảng bóng râm chiếu xuống bình nguyên rộng lớn. Lạc Tiệm Thanh chậm rãi vươn tay nắm lấy tay phải Huyền Linh Tử, ngón tay len vào từng khe hở, dần dần mười ngón đan xen.
Tay Huyền Linh Tử có chút lạnh lẽo, trong lòng bàn tay cũng không hơn là bao, Lạc Tiệm Thanh nắm chặt lấy, truyền nhiệt độ cơ thể của mình qua, giống như chỉ có thể mới làm đối phương ấm lên.
Thật lâu sau, Lạc Tiệm Thanh lẩm bẩm nói: “Sư phụ, nếu ngươi không tỉnh, ta sẽ phải hành động đó…”
Trả lời y là tiếng lá cây ngô đồng xào xạc, Huyền Linh Tử vẫn nhắm chặt hai mắt.
Lạc Tiệm Thanh chậm rãi quay đầu nhìn người bên cạnh. Khuôn mặt thanh lãnh như mấy chục năm qua, rất ít cười, lại ít biểu lộ cảm xúc, mỗi khi im lặng suy nghĩ sẽ có một loại khí chất trầm tĩnh vô hình.
Lạc Tiệm Thanh rất ít khi có thể cẩn thận ngắm nhìn diện mạo Huyền Linh Tử như vậy, người nọ quá tỏa sáng, vậy nên không ai chú ý tới vẻ ngoài của hắn. Những người khác là không dám nhìn Huyền Linh Tử, mà Lạc Tiệm Thanh lúc trước trong lòng còn sợ hãi, về sau hai người ở bên nhau thì lại chưa từng nghĩ tới chuyện này, chỉ là nhìn bao nhiêu năm cũng không chán.
Mà bây giờ sao có thể nhìn chán.
Lạc Tiệm Thanh yên lặng nhìn trong chốc lát, ngón tay siết chặt lại. Y chậm rãi cong khóe môi, nghiêng người về trước, nhưng khi sắp hôn đối phương lại dừng lại, lập tức ngẩng đầu nhìn về phía ngô đồng.
“Ngô đồng, ngươi nhìn thấy không?”
Ngô đồng lắc lắc phe phẩy lá cây, sau đó lại im lặng.
Lạc Tiệm Thanh giật giật khóe miệng, nhặt hai chiếc lá từ dưới đất dán lên thân cây. Làm xong liền mỉm cười nói: “Cho dù nhìn thấy cũng không thể nhìn biết không?”
Ngô đồng hơi lắc lư rụng xuống vài chiếc lá như đáp lại lời Lạc Tiệm Thanh.
Dưới tàng cây ngô đồng lấp lánh ánh lửa, một tu sĩ tuấn mỹ trẻ tuổi nắm tay tu sĩ kia, dịu dàng hôn lên. Hình ảnh này thực sự quá đẹp, dưới tiếng lá cây xào xạc, thời gian như bị kéo dài đến vô tận, đọng lại ở khoảnh khắc này.
Nhưng Lạc Tiệm Thanh và ngô đồng đều không biết, ở cửa vào hiểm cảnh thứ chín, chín tôn giả đang chuẩn bị đi vào. Trong chín người bọn họ thì có tám người đứng ở tám hướng, còn một người đứng ở trung tâm. Còn chưa đi vào hiểm cảnh thứ chín, một luồng sáng xanh u ám từ trên người bọn họ lóe lên, hợp thành một trận pháp kỳ dị.
Trước khi đi xuống, một tu sĩ ở ngoài cùng nhíu mày hỏi: “Chúng ta đều là tu sĩ Đại Thừa sơ kỳ, cứ đi xuống thế thật sự không sao chứ? Thứ thần bí kia đánh chết cả Đệ Nhị hải chủ đó, chúng ta đi… không phải là tự tử sao?”
Vừa nghe lời này, không đợi Âm Cơ mở miệng trả lời, một hán tử thân người đầu hổ bên cạnh đã cười ha hả nói: “Đám nhân loại các ngươi sợ cái gì? Thiên Kình Phá Hải trận của Âm Cơ đại nhân chẳng lẽ không bảo vệ được ngươi? Đây là Thiên Kình Phá Hải trận đó, nhân loại các ngươi cũng quá là nhát gan!”
“Ngươi!”
Ngũ trưởng lão Bạch gia kì quái nói: “Vì sao không để bản tôn tiến vào hiểm cảnh thứ chín?”
“Ngươi?” Âm Cơ cười khẽ nói: “Thiên Kình Phá Hải trận đạt được kết quả tốt nhất khi tu vi như nhau, nếu cốt linh và thực lực càng sát nhau thì càng tốt, Thiên Kình Phá Hải trận sẽ hoàn mĩ không chút khuyết điểm. Ngươi có thể tìm tám Đại Thừa hậu kỳ có cốt linh ngang ngươi không?”
Nói xong, Âm Cơ không để ý tới Ngũ trưởng lão nữa, quay đầu nói với chín người: “Gặp bất cứ chuyện gì cũng phải nhớ kỹ, tuyệt đối không được phá trận pháp, chín người các ngươi ở cùng nhau sẽ vượt xa Đại Thừa hậu kỳ tu sĩ bình thường, có thể lên tới Hóa Thần.”
“Rõ!”
Vì thế, bốn tôn giả Yêu tộc và năm tôn giả Nhân tộc cùng tiến vào hiểm cảnh thứ chín.
Chín người bọn họ vốn không quen nhau, đều là mới đột phá Đại Thừa hậu kỳ hai trăm năm gần đây, nhưng đã tu luyện hai ngàn năm. Nhiệm vụ lần này đối với bọn họ cũng là một kỳ ngộ, ai cũng biết mỗi một hiểm cảnh trong Đoạn Tình nhai đều có phần thưởng, nguy hiểm càng lớn, phần thưởng càng dày.
Nếu là lúc trước, chín người bọn họ tuyệt đối không dám vào đây, càng không có khả năng đạt được cơ duyên. Mà bây giờ chín người liên thủ, còn có Thiên Kình Phá Hải trận của Yêu tôn Âm Cơ, đây là cơ duyên duy nhất để bọn họ tiếp cận hiểm cảnh thứ chín trong Đoạn Tình nhai, bọn họ nhất định phải nắm chắc.
Trong năm nhân tu có hai người trước khi tiến vào hiểm cảnh đã lén lút nhìn nhau, âm thầm truyền âm.
Mà trong bốn Yêu tộc tôn giả cũng có ba người âm thầm truyền âm trao đổi.
Chín người đều có mục đích riêng phải đạt được.
Đương nhiên, chuyện quan trọng nhất vẫn là giữ mạng. Cho dù không chiếm được cơ duyên trong Đoạn Tình nhai, chỉ cần bọn họ an toàn trở về, báo cáo tình huống trong hiểm cảnh thứ chín là có thể nhận được một ít phần thưởng từ hai tộc.
Tổng cộng chỉ có một trăm ngày, ban đầu chín người đi nhầm hướng, đi tới vực sâu trong Đoạn Tình nhai. Khi bọn họ phát hiện trận gió đáng sợ kia sắp phá tan Thiên Kình Phá Hải trận, bọn họ nhanh chóng quay lại đi đường khác.
Lúc này đi về phía cây ngô đồng.
Vào ngày tám mươi, ngô đồng lại rung lá cây chỉ hướng cho Lạc Tiệm Thanh.
Lạc Tiệm Thanh cẩn thận giấu Huyền Linh Tử đi, cảnh giác tìm kiếm đối thủ, sau đó nhanh chóng phát hiện chín người, từ xa đã có thể nghe thấy tiếng bọn họ.
“Vừa rồi lúc đánh chết Hắc Hổ thú ba đầu có phải ngươi lén trộm cái gì không?”
“Nói linh tinh! Bản tôn mà phải trộm đồ? Rõ ràng là ngươi, lúc trước chúng ta đối kháng với trận gió kia, một mình ngươi lén lùi ra sau không ra tay!”
“Ngươi mới là người trốn tránh, ngươi được tám người chúng ta che chở.”
“Được rồi, bây giờ không phải là lúc thảo luận việc này, tuy đã hơn mười ngày chúng ta không gặp nguy hiểm, nhưng không thể khinh thường. Âm Cơ đại nhân nói ở đây có một quái vật Hóa Thần sơ kỳ không biết tên giết chết mấy vị đại nhân Đệ Nhị hải chủ. Nếu như bị nó phát hiện, chúng ta liền thảm.”
Mặt Lạc Tiệm Thanh đổi sắc mấy lần, cân nhắc trong chốc lát liền bật cười: “… Ta là quái vật Hóa Thần sơ kỳ không biết tên?”
Thiên Kình Phá Hải trận không thể ẩn giấu khí tức các tu sĩ, dần dà Lạc Tiệm Thanh đã cảm nhận được chín khí tức đang đi về phía mình. Nhờ vào địa hình quen thuộc, Lạc Tiệm Thanh mai phục phía sau chín người, liếc mắt một cái đã thấy được đối phương.
Bốn Yêu tộc và năm nhân tu.
Sau đó là…
Lạc Tiệm Thanh lạnh mặt, nhìn thấy đối thủ cũ: “Thiên Kình Phá Hải trận!”
Bình luận truyện