Phản Ứng Bản Năng

Chương 46



Triệu Thụy Tiêu nhận được một cuộc gọi từ số lạ.

Vừa bắt máy thì đầu dây bên kia đã hỏi: “Chú đang ở đâu?”

Triệu Thụy Tiêu hơi sửng sốt, “Lý Xuyên à?”

“Chú đang ở đâu, có đến được Văn Hạ ngay bây giờ không?” không đợi cậu ta hỏi Lý Xuyên đã nói ngay.

Triệu Thụy Tiêu nhíu mày, “Sao thế? Giờ anh không ở trong thành phố, đến đó chắc phải hơn một tiếng…”

Cậu ta không hiểu vì sao Lý Xuyên lại nhắc đến khu đó, đó là nơi ở của Lâm Lạc Dương và Quý Vãn Kha.

Nơi ở trước khi mất trí nhớ.

Cậu ta chưa nói xong Lý Xuyên đã ngắt lời: “Lạc Lạc nhớ ra rồi, ảnh gọi nói với tôi thế rồi cúp máy, từ đó đến giờ không gọi lại được.”

Triệu Thụy Tiêu bật dậy khỏi chỗ ngồi, “Em bảo sao? Tôi đến ngay đây…”

“Thôi, không cần, tôi đang đến đó rồi, tôi sẽ đón anh ấy.” giọng Lý Xuyên lúc đó giống như hơi thở của cậu, vừa dồn dập vừa run rẩy.

Vốn cậu nghĩ nếu Triệu Thụy Tiêu đang ở nội thành thì sẽ gần hơn cậu, có thể đến chỗ Lâm Lạc Dương sớm hơn cậu.

Nhưng giờ thì chắc chắn không được rồi.

Triệu Thụy Tiêu nhận ra người ở đầu dây bên kia cũng đang bấn loạn, “… có cần tôi gọi cho Nhược Liễu không?”

Lý Xuyên vẫn chưa bình tĩnh được, từ lúc lên taxi cậu vẫn ngồi đúng một tư thế, giờ cậu mới cảm thấy cột sống đau nhói nhưng cơn đau không lan được đến não cậu, tiếng gió ù ù vỗ bên tai cậu, từng khớp xương cậu râm ran ngứa ngáy, những vết sẹo cũ khắp người cậu cũng như sống dậy, kêu gào đau đớn.

“Chú nghĩ chị ấy chịu được nữa à?”

Triệu Thụy Tiêu im lặng mấy giây, “Em sẽ tìm được nó chứ?”

“Tôi sẽ tìm được anh ấy, tôi sẽ chăm sóc anh ấy.” Lý Xuyên đáp khan, không phải cậu đang hứa với người ở đầu dây bên kia mà đúng hơn là đang an ủi chính mình, “Anh ấy sẽ không sao cả, tôi sẽ chăm sóc anh ấy thật tốt, từ đó đến giờ luôn phải là tôi… anh ấy nói anh ấy muốn về lại mười năm trước, tôi không biết anh ấy định làm gì…”

Cậu không nói được nữa, cậu cúp máy rồi há miệng hớp không khí như một con cá mắc cạn, nhưng một con cá sẽ không khóc, còn nước mắt cậu đã rưng rưng lăn dài.

Giờ này cậu khóc òa lên như thực sự là một thằng bé chưa đầy hai mươi tuổi.

##

Hôm nay không mưa.

Lâm Lạc Dương tắm xong, cậu ngồi trên giường nghiêm túc lau tóc, ánh mắt cậu lạc vào cái thùng rác tròng túi nilon trắng.

Phải thế chứ.

Đây là nhà cậu, cậu nhớ hết mọi sự sắp xếp trong nhà.

Lâm Lạc Dương rũ mắt, mắt cậu lúc này hơi sưng đỏ, cậu mới khóc một trận đã đời, giờ cậu chỉ thấy mỏi mệt. Cậu giơ một chân lên, nhìn bọng chân mình trắng ngần, chỗ đó còn thấy được mạch máu màu xanh ẩn hiện, cậu lại dẫm chân xuống sàn rồi cuộn ngón chân lại, mái tóc còn chưa khô rỏ nước vào mu bàn chân cậu.

Hôm đó cũng thế này.

Cậu chào tạm biệt bọn Triệu Thụy Tiêu, lúc chia tay còn rất ổn. Về đến nhà cậu tắm xong thì ngoài trời đã tạnh, chỉ còn những giọt nước long lanh trên kính cửa sổ chứng tỏ đúng là đã có một cơn mưa lớn vừa qua, lớn đến mức bao trùm cảm xúc, làm tê liệt mọi giác quan.

Cậu ghét ban đêm.

Thế nên cậu không chịu ngủ, cậu sẽ thức chờ bình minh.

Mà tại sao cậu lại ghét nhỉ?

Cậu lại quên rồi.

Nắng chiều chói chang chiếu vào tấm lưng mặc sơ mi trắng của cậu, tủ quần áo của cậu lúc này đã bị dọn trống một nửa, hẳn là hồi cậu nằm viện Lâm Nhược Liễu đến lấy về nhà cũ.

Thật ra đâu cần phải thế.

Vì dù giờ đây cậu nhớ lại vài chuyện rồi cũng quên đi vài chuyện, chỉ có phần ký ức mơ hồ nào đó luôn giục giã cậu phải mau mau trở về mười năm trước.

Chỉ cần cậu quay lại, mọi chuyện sẽ được giải quyết.

Nên cậu cũng chẳng nghĩ nữa.

Không nghĩ cuối cùng mình đã quên điều gì, quên ai.

Không sao cả, chỉ cần cậu trở về thôi.

Mắt cậu lại hoa lên, ngón tay cậu khẽ khàng cào cào nơi kết vảy trên cổ tay bên kia, hơi ngứa, hơi đau nữa. Móng tay vô thức bấm vào thịt, để lại một vệt đỏ tươi.

Thế này chưa đúng.

Phải đau hơn nữa.

Phải để máu ở đó tứa ra loang đầy sàn nhà, để ga giường cũng thấm màu đỏ, phải nhuộm nhớp nháp không khí, để hơi thở cậu hổn hển quện dính lại, để khoảnh khắc ngã xuống cậu gọi tên một người.

Đó là ai?

Cậu không nhớ nữa.

“Ư…” một tiếng nấc nghẹn bật ra từ cuống họng cậu, trong chớp mắt Lâm Lạc Dương tỉnh trí lại, bàn tay bị cậu bóp đã trắng bệch. Cậu vội vàng thả ra mới thấy vết thương nơi cổ tay vốn đã liền da nay lại toác ra, màu máu đỏ tươi đập vào mắt cậu, cơn đau chợt trở thành vô hình.

Rầm rầm!! Có tiếng đập cửa, Lâm Lạc Dương giật mình hốt hoảng.

Ai lại tìm được đến đây?

Cậu không kịp nghĩ nữa, giọng nói ngoài cửa đã trả lời cho cậu.

“Lâm Lạc Dương! Mở cửa ra!” đó là giọng Lý Xuyên, vừa run rẩy vừa hung dữ, hai luồng cảm xúc hỗn loạn vào làm một nghe càng hư ảo, “Anh… mở cửa ra!”

Lâm Lạc Dương đứng dậy, vẫn chân trần dẫm trên sàn, mặt cậu ngơ ngác như đứa trẻ sơ sinh mới chào đời chưa từng nếm mùi khổ ải.

Cậu không hiểu gì, cũng không biết gì cả.

Chỉ có một giọng nói trong đầu đang thúc giục cậu, phải mau mau trở về quá khứ.

Lý Xuyên đấm cửa mấy lần rồi như sực nhận ra mình đã quá lỗ mãng cậu dừng lại, cố hít thở thật đều, dằn xuống cơn nóng nảy đang cuộn lên trong dạ, nhưng khối cảm xúc khổng lồ vẫn đè nặng lên toàn thân cậu.

“Anh ơi, sao anh lại khóa cửa?”

Lâm Lạc Dương không đáp được.

“Anh Lạc Dương, em biết anh ở trong đó mà, anh mở cửa cho em được không?” xung quanh cậu lúc này có dưỡng khí thật sao? Lý Xuyên cảm thấy mình sắp không thở được nữa rồi, “Anh ở trong đó đúng không, trả lời em đi, xin anh đấy… em… em vừa làm anh sợ phải không? Xin lỗi mà, tại em, em sai rồi, anh ơi em sai rồi, đừng im lặng thế, đừng bỏ mặc em, em xin anh mà.”

“Anh đây.” Lâm Lạc Dương vội vàng lên tiếng, cậu hấp tấp đi ra áp tay lên cánh cửa, “Anh đây, em đừng khóc.”

Em khóc anh đau lòng lắm.

Trong khoảnh khắc sức mạnh đang chống đỡ Lý Xuyên đột ngột biến mất, suýt nữa cậu khuỵu xuống.

Toàn thân cậu mướt mồ hôi, tóc dính bết vào trán, không ai biết cậu đã chạy bao lâu mới bắt được một chiếc taxi, rồi lại chạy bao lâu từ khi xuống xe, buồng phổi cậu muốn nổ tung, mỗi nhịp thở là một lần đau xé.

Lại chỉ sợ người sau cánh cửa còn đau đớn hơn mình.

“Anh, mở cửa cho em được không? Em muốn thấy anh.” giọng Lý Xuyên đã nghẹn ngào, trái tim cậu còn đang điên cuồng đập loạn.

Lâm Lạc Dương đặt một tay lên quả đấm cửa, cậu thoáng do dự, giọng nói trong đầu vẫn không ngừng thúc giục cậu, “Nhưng anh… anh phải về…”

“Anh, ngực em đau quá…” Lý Xuyên chưa nói dứt câu tiếng mở khóa đã vang lên lách cách, cậu lập tức xô cửa ra, vồ lấy cánh tay Lâm Lạc Dương.

Lâm Lạc Dương hoàn toàn không kịp phản ứng, cậu lảo đảo vì bị xô vào trong, một hồi sau cậu mới sực tỉnh: “Em lừa anh…”

“Không lừa anh, đau lắm, thật đau lắm, không thấy được anh em sẽ đau đến chết, anh thương em, đừng bắt em đau.”

Một tay Lý Xuyên bóp nơi vết thương của cậu, máu thịt đã rách toác như bị xát muối, Lâm Lạc Dương rùng mình vì đau đớn.

Lý Xuyên nhận ra gương mặt cậu nhăn nhúm lại thì vội vàng thả tay ra, máu đã dây sang cả tay cậu ta.

Cậu cảm thấy mình sắp phát điên mất rồi, cậu trợn mắt kinh hoàng, “Anh làm gì thế này?!”

Lâm Lạc Dương vội vàng lắc đầu, “Không, không phải anh định làm thế, anh chỉ muốn… anh phải về.”

Cậu muốn quay về.

Sao cậu có thể buông thả mình sống hạnh phúc ở thế giới mười năm sau này.

Hạnh phúc của cậu bây giờ được dựng lên trên một tấn bi kịch, chỉ nghĩ đến đó cậu sẽ có cảm giác mình không thể ở lại được nữa.

Lý Xuyên thì hoàn toàn mất phương hướng, cậu buột miệng thốt lên: “Thế em thì sao, em anh cũng không cần à?”

Lâm Lạc Dương trào nước mắt, “Nhưng họ chết cả rồi, chết hết rồi! Sao anh lại không biết gì cả, anh đần độn sống ở đây, sao có thể thế được, họ… ôi, sao họ lại chết được, anh phải trở lại cứu họ…”

Nói xong cậu vô thức lắc đầu, rồi tiếp tục nói với Lý Xuyên mà càng như nói với chính mình: “Không phải anh không cần em, mình sẽ gặp lại nhau chứ, anh quay về, mười năm sau anh lại gặp được em…”

“Nếu không được thì sao?” Lý Xuyên sợ Lâm Lạc Dương lại tự hại, cậu vẫn nắm chặt cổ tay Lâm Lạc Dương, chỉ tránh không đụng vào vết thương.

Dù vậy Lâm Lạc Dương vẫn thấy đau, sức Lý Xuyên siết mạnh như muốn bóp vỡ xương cậu.

Cậu vừa khóc vừa nói, “Sẽ gặp mà, cách nào anh cũng sẽ tìm được em.”

Lý Xuyên lại lắc đầu như không tin, cậu kéo Lâm Lạc Dương vào lòng, “Em không cho anh về đâu, trừ cái đó ra anh muốn gì em cũng làm cho anh.”

“Nhưng đó là ba mẹ anh mà, ba mẹ thương anh nhất, chỉ cần quay về anh sẽ thay đổi được hết, anh nhớ kĩ rồi, đúng hôm anh tốt nghiệp, anh nhớ kĩ lắm…” Lâm Lạc Dương cảm thấy mình bị xé làm hai nửa, dưỡng khí hít vào trở thành những mảnh chai găm xuống yết hầu cậu, “Anh không sống ở đây được, anh phải về để ngăn những việc đó…”

“Thế nên anh muốn tự hại mình à? Anh có nghĩ nhỡ không tỉnh lại được thì sao không, còn em phải làm sao?! Lâm Lạc Dương, anh không thể ác như thế được, em biết sai rồi mà, tại em, tại em đến muộn quá, đừng trừng phạt em như thế, em chịu không nổi…”

Lý Xuyên siết chặt đến mức khiến cậu khó thở mà đồng thời lại thấy vững lòng đến lạ.

Lâm Lạc Dương không giãy ra, nhưng tuyến lệ của cậu như đã mất kiểm soát, nước mắt cậu cứ ồng ộc tuôn không ngừng, nóng hổi.

Một hồi lâu sau cậu mới gượng nói, “Anh cứ quên quên nhớ nhớ, anh nhớ được chuyện hôm đó… anh biết anh tự làm mình thế nào rồi, chỉ cần làm lại như thế có khi anh sẽ về được, anh không biết có phải thế không nữa, nhưng anh không tìm được cách khác… anh làm em sợ lắm phải không?”

Cậu cứ như đã tỉnh táo lại, lại cũng như còn lơ lửng giữa thinh không.

Cuối cùng thế nào là đúng, thế nào là sai, cậu không biết được.

Lý Xuyên chỉ ôm cậu, không cho cậu cử động, những tiếng thổn thức nghẹn ngào chôn vào bờ vai cậu.

Lâm Lạc Dương ráng đưa tay lên vuốt tóc cậu trai, mướt mát mồ hôi rồi.

Cuối cùng cậu ấy đã lao đến đây với cậu trong tâm trạng gì vậy?

Giờ phút này Lâm Lạc Dương cảm thấy áy náy vô cùng, rõ ràng cậu thích Lý Xuyên đến thế, sao cậu nỡ để cậu ấy khổ sở thế này.

Thế là cậu hứa, cậu chịu nhượng bộ, “… anh ở đây, anh không đi đâu cả.”

Một hồi lâu sau Lý Xuyên mới ngẩng lên, cặp mắt với đôi con ngươi đen nhánh ướt át như một con thú non nhìn cậu.

“Em cũng ở đây, em không đi đâu hết.”

Trên người Lâm Lạc Dương có mùi hương sữa tắm dìu dịu.

“Anh tắm à?” cậu trai nói bằng giọng nghẹt nghẹt như là ấm ức… mà cũng đúng là đang ấm ức.

Lâm Lạc Dương gật đầu, không biết phải giải thích thế nào.

Chẳng lẽ bảo vì cậu nhớ là lần trước trước khi cắt cổ tay cậu cũng đi tắm, cũng ngồi trên giường hồi lâu nên cậu định làm lại như thế?

Lý Xuyên mà nghe vậy chắc sẽ lôi cậu ra khỏi chỗ này ngay lập tức.

Hai đứa cùng ngã xuống giường, hai bàn tay vẫn đan chặt vào nhau.

Thoáng chốc Lâm Lạc Dương cảm thấy mệt rã rời, cậu khóc nhiều quá, cảm xúc của cậu bị thử thách quá nhiều hôm nay, giờ được thư giãn một chút là cơn buồn ngủ ập đến.

Nhưng cậu cố ép mình tỉnh táo lại, cậu ghét nằm mơ, cậu ghét những giấc mộng không có người cậu yêu.

Cậu nhìn cậu trai nằm đối diện, rõ ràng vừa khóc lu loa một chặp mà bây giờ đã lại tròn mắt nhìn cậu chằm chằm.

Lý Xuyên nhìn một hồi rồi lại bảo: “Xin lỗi.”

“Sao phải xin lỗi.”

Lý Xuyên nhích sang hôn hôn cậu, “Vì em ích kỉ giữ anh ở lại.”

“Vì em không muốn anh chết thôi mà, em nói phải đấy, nhỡ không tỉnh lại thì sao, vừa không về được mười năm trước lại cũng không ở được mười năm sau… Nó đâu biết anh yêu em đến mức nào, làm sao anh chết như thế được…” Lâm Lạc Dương nắm tay Lý Xuyên, mí mắt cậu lại nặng trĩu, thực sự là mệt quá, ý thức cậu bắt đầu chìm vào giấc mơ, giọng cậu cũng dần nhẹ đi như hơi thở, “Lạ lắm, sao anh lại thích em thế nhỉ… lúc anh nhận ra thì đã yêu em… yêu em lắm rồi.”

Và Lâm Lạc Dương thiếp đi.

Ngón tay cậu trai khẽ khàng đưa dưới mũi, theo dõi hơi thở của cậu cho đến khi nó trở nên nhịp nhàng, đều đặn.

Cậu nâng cánh tay Lâm Lạc Dương rồi âu yếm đặt một cái hôn thoảng như gió nơi vết thương kia, những muốn nuốt lấy tất thảy đau đớn cho người yêu.

“Chẳng lạ đâu.” Quý Vãn Kha trả lời, “Khi mình gặp nhau, ta đã yêu nhau rất nhiều năm rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện