Phất Huyền Thập Tam Khúc

Chương 129: Đêm gió tuyết




Đêm khuya, bầu trời rơi tuyết, Tạ Uyên biến mất một ngày lúc này mang theo Tư Mã Thương Tâm vội vội vàng vàng vào thâm cung, lập tức đi về phía cung điện của Tát Tát Hoàng hậu.
"Các ngươi đều lui xuống, bổn cung muốn cùng nữ nhi và tế tử hảo hảo nói chuyện gia sự." Tát Tát Hoàng hậu cho lui cung nữ hầu hạ, phân phó cung nữ đóng cửa lại.
"Mẫu hậu, việc lớn không tốt! Hôm nay Công chúa Đại Yên trên triều, là giả!" Câu đầu tiên Tư Mã Thương Tâm vừa nói ra, Tát Tát Hoàng hậu không khỏi kinh hãi.
Tạ Uyên gật đầu nói: "Không sai!"
"Rốt cuộc sao lại như vậy?" Tát Tát Hoàng hậu vẫn không nhúc nhích mà nhìn Tạ Uyên, "Ngươi nhất nhất nói rõ cho bổn cung."
"Dạ." Tạ Uyên lên tiếng, đem chân tướng mọi chuyện nói ra một lần.
Từ lúc Lục Hà, Đào Yêu biến mất sau khi được cứu, hắn luôn luôn âm thầm truy tìm tung tích của hai người này từ những tai mắt ngầm trải rộng khắp phạm vi trong ngoài thành Kiến Khang, bất đắc dĩ là từng ngày từng ngày trôi qua, cuối cùng vẫn không thấy bóng dáng của hai người này.
Thẳng đến một ngày kia khi Tề vương trở về thành, tai mắt ngầm phát hiện Lục Hà Đào Yêu ra khỏi thành, liền vừa âm thầm đi theo, vừa phái người thông tri Tạ Uyên.
Chờ đến khi Tạ Uyên mang binh lặng yên đuổi tới ngoài thành, tai mắt ngầm đem mọi chuyện phát hiện được nói với Tạ Uyên.
Tạ Uyên biết được hai người lẫn vào đội hoà thân của Công chúa Yên quốc, hạ lệnh canh giữ nghiêm ngặt xung quanh, chú ý nhất cử nhất động ở nơi này.
Chờ đến đêm sâu, rốt cuộc nhìn thấy Đào Yêu cõng một nữ tử xa lạ xuất hiện ở trong rừng, lúc này phái binh một đường truy bắt, sau một hồi kịch chiến, bắt được Đào Yêu, cứu được Công chúa Đại Yên thật sự.
Sau khi đem Công chúa Đại Yên cứu tỉnh, Tạ Uyên lộ rõ thân phận, hỏi ra, mới biết Lục Hà cùng Đào Yêu thay thế Công chúa Đại Yên, vì thế một mặt bất động thanh sắc đem Công chúa Đại Yên đón vào Tạ phủ nghỉ ngơi, một mặt đem Đào Yêu áp vào ám lao trong Tạ phủ.
"Ha ha, đôi hoa tỷ muội muốn báo thù này, tới rất đúng lúc!" Tát Tát Hoàng hậu nghe xong mọi chuyện, đột nhiên đắc ý bật cười, "Lúc này đây, cho dù xung quanh Tề vương có bao nhiêu quân sư, cũng trốn không thoát này một con đường chết này!"
"Mẫu hậu, nếu như nàng trực tiếp bại lộ thân phận nữ nhi, Phò mã cũng khó thoát khỏi tội khi quân a!" Tư Mã Thương Tâm lo lắng, liếc mắt nhìn Tạ Uyên một cái, ngày đó nếu như không phải hắn niệm tình cũ, xuất khẩu giúp Tư Mã Yên một câu, cũng sẽ không rước lấy họa hôm nay! Làm hại mẹ con các nàng thiết cục cũng phải khắp nơi cẩn thận, lo sợ đem người một nhà đẩy vào trong đó.
Tát Tát Hoàng hậu như đã tiên đoán trước mà cười, "Yên tâm, Uyên nhi nhất định có thể toàn thân trở ra, thứ bổn cung muốn, là nàng chính miệng thừa nhận, đã lừa dối mọi người."
Tư Mã Thương Tâm thở phào nhẹ nhõm, "Vẫn là mẫu hậu có biện pháp!"
"Ha ha, cũng phải cám ơn Phò mã của con, là một người thông minh." Tát Tát Hoàng hậu nói xong, nghiêm mặt nói, "Hôm nay cũng không thể để cho nữ tử Đào Yêu kia chết được, ngày mai cùng đưa hết lên điện, bổn cung muốn đích thân bóc trần lời nói dối của Công chúa giả, bức các nàng đến con đường 'chó cùng rứt giậu'!"
"Hảo." Tạ Uyên kiên định gật đầu, chỉ cần bản thân không chết, bất luận là Đào Yêu hay là Lục Hà, ai chết cũng không cần quan tâm!
"Mẫu hậu, xem ra qua được ngày mai, chúng ta liền vô ưu vô lo rồi!" Tư Mã Thương Tâm đắc ý mỉm cười ôm lấy đầu vai Tát Tát Hoàng hậu, "Mấy năm nay chịu khổ, rốt cuộc sắp có được thắng lợi cuối cùng."
"Làm cho cốt nhục thân sinh của hắn chết ở trong tay hắn, quả thật là kế hoạch trả thù đầu tiên dành cho hắn." Ánh mắt của Tát Tát Hoàng hậu chợt lóe lên hung quang, liếc nhìn Tạ Uyên một cái, "Có phải ngươi cảm thấy bổn cung nói chuyện rất không hợp lý hay không? Vì sao phải đối với trượng phu của mình như vậy?"
Tạ Uyên hoảng sợ cúi đầu nói: "Tạ Uyên không dám."
Tư Mã Thương Tâm bi ai thở dài, cắn răng nói: "Tư Mã Diệp hắn nợ chúng ta nhiều lắm, chỉ là trả lại một mạng, làm sai đủ được?"
Tát Tát Hoàng hậu hít sâu một hơi, vươn tay đem bàn tay của Tạ Uyên cùng Tư Mã Thương Tâm áp lấy nhau, nói: "Giang sơn này, cuối cùng là của Khánh nhi, cũng chính là của các ngươi, ngày mai, chính là bước đầu tiên để cướp lấy giang sơn, chúng ta vẫn là phải cẩn thận." Nói xong, Tát Tát Hoàng hậu kiên định nhìn Tạ Uyên, "Chuyện cũ trước kia, chờ đến khi đại cục đều được định rồi, bổn cung sẽ nói tất cả cho ngươi, nay bổn cung chỉ có thể nói với ngươi, mọi chuyện bổn cung đang làm, không làm trời đất thất vọng, bổn cung không thẹn!"
"Mẫu hậu làm việc tất nhiên là có lý do của mẫu hậu, vì Tâm nhi cùng Khánh nhi, ta chắc chắn sẽ toàn tâm tương trợ!" Tạ Uyên thành khẩn nói xong, đổi lấy một cái mỉm cười từ đáy lòng của Tư Mã Thương Tâm.
Chính là, các ngươi nhất định sẽ không bỏ qua cho Tửu Tửu...Vì tính mạng của Tửu Tửu, ta tuyệt đối không thể chân chính toàn tâm tương trợ các ngươi.
Đáy lòng Tạ Uyên là một mảnh ảm đạm, ngày mai Tư Mã Trừng không thể trốn qua một kiếp này, tất nhiên Dương Lan Thanh cùng Mộ Dung Yên cũng không thể trốn thoát một kiếp này, về phần Tư Mã Yên, vô luận như thế nào ta cũng sẽ bảo hộ ngươi bình an!
Gió tuyết đột nhiên trở nên hung hãn, trên dưới Kiến Khang, bao phủ trong một vùng bông tuyết trắng xoá.
Phủ Tề vương, cửa thư phòng đóng kín, trong phòng ánh nến lay động, vài phần thê lương ý vị.
Trừng nhi đem mọi chuyện hôm nay biết được đều nói cho mọi người, bốn nữ tử trước mắt ẩn ẩn cảm nhận được nguy hiểm gần trong gang tấc, vừa không cẩn thận, liền sẽ là tan xương nát thịt.
"Không bằng, trốn đi." Sau khi Trương Linh Tố trầm mặc thật lâu, mở miệng nói ra một biện pháp không phải là biện pháp nhất này.
"Chỉ sợ vào thành dễ dàng, ra khỏi thành thì khó." Tư Mã Yên lắc lắc đầu, nhìn về phía Dương Lan Thanh,"Lan Thanh tẩu tẩu, nay Trừng nhi đã là cái đích cho mọi người nhắm tới, muốn ra khỏi thành liền không dễ dàng, nhưng mà Thanh Hà cùng Tố Tố thật ra có lẫn ra khỏi thành, không bằng..."
"Không có Trừng nhi, ta đi đâu cũng không thể vui sống trên đời." Mộ Dung Yên vội vàng lắc đầu, kiên định cầm lấy tay Trừng nhi, "Mặc kệ phát sinh chuyện gì, ta đều ở bên cạnh ngươi."
"Ngốc." Trừng nhi thở dài một tiếng, nhìn thoáng qua Trương Linh Tố đang lo lắng, "Tiểu cô cô không đi, một tiểu cô cô khác tất nhiên cũng sẽ không đi, có phải hay không?"
Trương Linh Tố gật đầu thật mạnh, không khỏi nói: "Kỳ thật ngày mai cũng sẽ không có chuyện gì lớn, nếu như tiểu nha đầu này thật sự xuất thủ ám sát, cùng lắm thì Trừng nhi ngươi xuất thủ một kiếm lấy mạng của các nàng, cũng có thể tạo thành chết không đối chứng!"
Nghe xong lời nói của Trương Linh Tố, đôi mắt ảm đạm của Dương Lan Thanh đột nhiên sáng ngời, dường như đồng ý, "Không sai! Biện pháp này tuyệt đối là kế sách tốt nhất! Chỉ cần Trừng nhi lấy mạng của các nàng trước, không chỉ là lập đại công, cũng coi như hóa giải một khả năng bùng nổ nguy cơ."
"Chỉ sợ Trừng nhi không làm được chuyện này." Mộ Dung Yên lo lắng nhìn Trừng nhi.
"Sống chết trước mắt, không làm được, cũng phải làm." Dương Lan Thanh cầm một bàn tay khác của Trừng nhi, nói, "Con, nếu như con nhân từ nương tay, một cửa này không qua được, hôm nay mọi người trước mắt con, đều chỉ có một con đường chết."
"Mẫu phi..." Trừng nhi chỉ cảm thấy trong lòng thắt lại, Lục Hà và Đào Yêu tính ra, coi như là một nửa ân nhân của nàng, có lẽ đã từng cứu các nàng, coi như là hai bên không thiếu nợ nhau, nhưng mà...Các nàng chung quy là nữ tử không có làm sai, muốn xuống tay, ác tâm ngoan độc , nàng có thể làm được, chính là, sau khi làm được, chỉ sợ cả đời này, đều cảm thấy áy náy.
"Mặc kệ trên lưng đeo bao nhiêu tội nghiệt, ta sẽ cùng ngươi gánh vác." Mộ Dung Yên siết thật chặt ngón tay, kiên định mở miệng.
"Trừng nhi, tiểu cô cô và Tố Tố cũng sẽ cùng ngươi!" Tư Mã Yên cũng là kiên định mở miệng nói ra, quay đầu nhìn Dương Lan Thanh, "Ta nghĩ Lan Thanh tẩu tẩu cũng sẽ cùng ngươi."
"Nữ nhi của ta, cho tới bây giờ chưa từng làm cho ta thất vọng, lúc này đây, ta tin tưởng cũng sẽ không." Khóe miệng Dương Lan Thanh cong lên, "Nhưng đừng quên, con từng bởi vì niệm tình một người, mà lưu lại vết sẹo kia trên người."
"Con nhớ rõ." Trong lòng Trừng nhi phát lạnh, biết rằng sau này không thể lại tiếp tục nhân từ nương tay, "Ngày mai, con biết nên làm như thế nào."
"Sắc trời cũng đã muộn, các ngươi mau xuống nghỉ ngơi đi." Dương Lan Thanh vừa lòng gật gật đầu, ý bảo Mộ Dung Yên cùng Trừng nhi lui ra nghỉ ngơi, quay đầu nói với Trương Linh Tố cùng Tư Mã Yên, "Các ngươi trước lưu lại một chút."
Mặc dù Trừng nhi có chút nghi hoặc, nhưng cũng biết, mẫu phi chưa bao giờ làm việc không nắm chắc, lưu lại tiểu cô cô nhất định là vì trù tính nhiều hơn, cho nên cũng không hỏi nhiều, nắm tay Mộ Dung Yên, rời khỏi thư phòng.
"Thanh Hà, nếu như có một ngày, ta thành một người lãnh khốc hai tay dính đầy máu tươi, ngươi có còn nguyện ý cùng ta đồng hành mỗi một bước đi không?" Trừng nhi nắm tay Mộ Dung Yên, mờ mịt nhìn con đường dài hun hút nơi hành lang tối đen, bước chân phá lệ nặng nề.
"Ta đã là hai tay dính đầy máu tươi, mười năm trong cung đình, không biết đã giết bao nhiêu người vô tội." Mộ Dung Yên chua xót cười cười, lôi kéo bàn tay Trừng nhi, hai người dừng bước. Mộ Dung Yên ngẩng mặt lên, nhợt nhạt mỉm cười với Trừng nhi, "Ta từng là người tràn đầy dơ bẩn, ngươi cũng chưa từng ghét bỏ ta, ta làm sao có thể ghét bỏ ngươi?" Nói xong, Mộ Dung Yên tựa vào trong lòng Trừng nhi, "Muốn sống trong sạch thời loạn thế không dễ, có chút nghiệt trái nhất định phải ganh lấy, ai cũng trốn không thoát -- một khi đã như vậy, cho dù ngày sau sẽ có báo ứng, cho dù sau khi chết sẽ xuống Địa ngục chịu dày vò, chỉ cần có ngươi, ta cái gì cũng không sợ."
"Ân!" Trừng nhi ôm chặt thân mình Mộ Dung Yên, nhìn gió tuyết ngoài hành lang, rốt cuộc cảm thấy trong lòng có một chút ấm áp.
Trong thư phòng, Dương Lan Thanh lại lấy ra chiếc hộp gỗ Hứa Thất Cố đã đưa cho, lấy ra bình sứ màu đen và màu xanh trong đó, "Không ai hiểu rõ nữ nhi bằng mẫu thân, tính tình của Trừng nhi, ta nhất thanh nhị sở, ngày mai cho dù nàng ra tay giết người, nhất định cũng không thể làm mà không chút do dự, nhất định sẽ để lộ sơ hở." Nói xong, đem bình sứ màu đen giao cho Tư Mã Yên, dặn dò, "Thất Cố từng nói, thuốc trong bình sứ màu đen, kịch độc vô cùng, nhưng mà gặp rượu độc, ngược lại sẽ trở thành thuốc giải -- nếu như ngày mai Trừng nhi tránh không khỏi chuyện bại lộ thân phận, xin ngươi, thỉnh tấu Tư Mã Diệp, ban cho Trừng nhi rượu độc, sau đó lại tìm cơ hội, đem thuốc này đưa vào trong miệng Trừng nhi, để Trừng nhi có thể dùng cái chết rời khỏi ván cờ này."
Tư Mã Yên cùng Trương Linh Tố nghe được kinh hãi, không thể tin được mà nhìn Dương Lan Thanh.
"Muốn sống trong nguy hiểm, một bước này, nếu như đi thành công, ván cờ này mới có khả năng tiếp tục." Dương Lan Thanh nói xong, đem bình sứ màu xanh đưa cho Trương Linh Tố, "Năm đó ngươi cũng từng cô phụ sự tín nhiệm của ta đối với ngươi, dựa theo tính tình của ta, vốn không nên lại tin ngươi."
Trong lòng Trương Linh Tố không khỏi phát lạnh, từng chút từng chút chuyện của lúc trước, thì ra Thanh phi nương nương còn nhớ rõ!
"Yên nhi tin ngươi, Trừng nhi không oán ngươi, ta chỉ có thể tin ngươi một lần cuối cùng, đem thuốc này giao cho ngươi." Dương Lan Thanh nói xong, trên mặt đột nhiên mỉm cười, "Ngày mai ngươi không cần vào cung, ở ngoài cung tiếp ứng, nếu như mọi chuyện bình an, liền trực tiếp trở về phủ Tề vương, nếu như trên điện có biến, liền tìm cơ hội mang Trừng nhi rời khỏi thành Kiến Khang, đi thẳng đến Cừu Trì tìm Thất Cố." Nói xong, Dương Lan Thanh kiên định cười, "Thuốc trong bình này là thánh phẩm chữa thương, nếu như Trừng nhi thật sự bị ban rượu độc, cho dù là không chết, cũng sẽ bị tổn thương thân mình, cho nên thuốc này lưu cho ngươi, ta tin tưởng ngươi sẽ chiếu cố tốt Trừng nhi."
"Hảo." Trương Linh Tố nắm chặt bình sứ màu xanh trong tay, nhíu nhíu lông mày.
Tư Mã Yên nghe được kinh hãi, không khỏi hỏi: "Nếu như Trừng nhi uống độc rượu, muốn đưa nàng đi ra không khó, mang nàng rời khỏi cũng không khó, khó chính là, Lan Thanh tẩu tẩu, ngươi và Thanh Hà làm sao bây giờ?"
Tội khi quân khó thoát khỏi, Dương Lan Thanh nàng có lẽ chỉ còn con đường chết!
Nếu như người Mộ Dung Yên gả cho là nữ tử, đứa nhỏ trong bụng tất nhiên cũng là nghiệt chủng, tội khi quân vừa định, nhất định cũng chỉ còn con đường chết!
"Nếu như ông trời thương xót, có lẽ ta và Thanh Hà sẽ bị giam cầm trong cung cả đời nhất thế, nếu như vậy, chỉ cần ở bên ngoài thanh danh của Trừng nhi càng vang vọng, bên này liền không dám dễ dàng giết chúng ta!" Dương Lan Thanh dừng lại hồi lâu, liền nói ra những lời như vậy, "Cùng lắm thì lấy cái chết đánh đổi, ngọn lửa báo thù một khi đã dấy lên, mới có thể làm cho Trừng nhi thật sự trở thành Phượng Hoàng Niết Bàn, ngày sau mới có thể là một Trừng nhi chân chính bễ nghễ thiên hạ, tính tới tính lui, ta chung quy là người thắng lợi."
"Lan Thanh tẩu tẩu..." Tư Mã Yên nghe được tim đập dồn dập bất an, không dám tưởng tượng sau khi mất đi mẫu phi, mất đi Thanh Hà, Trừng nhi sẽ biến thành bộ dáng gì?
Tuy rằng ca ca làm cho người ta tâm lạnh, nhưng mà lừa gạt như vậy, chính mình chung quy cũng là sai trái.
Chỉ hy vọng ngày mai mọi sự bình an, cho dù ca cabiết được mọi chuyện, cũng hy vọng ca ca có thể niệm tình huyết mạch tươngliên, buông tha cho các nàng...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện