Chương 2: Rơi vào võng cục
Phù Trừng đi được ba ngày, Độc Cô Minh cầm theo bầu rượu ngồi dựa trên mái hiên, nhìn lên bầu trời phía đông mỉm cười ngẩn người.
"Tướng quân, Bình Dương bên kia phái người đến." Quản gia phủ Tướng quân đứng dưới đất chắp tay cúi đầu.
Độc Cô Minh gật đầu phất tay, dáng tươi cười trên mặt không còn sót lại chút gì, "Để hắn vào trong chờ một lát, ngươi đến chuồng bồ câu ở hậu viện bắt một con bồ câu đưa tin đến Trường An, ta chờ ngươi ở thư phòng."
"Dạ." Quản gia lui xuống.
Độc Cô Minh từ trên mái hiên xoay người nhảy xuống, lập tức hướng tới thư phòng.
Độc Cô Minh mài mực xong, ngòi bút chấm chấm, viết xuống một câu trên tờ giấy --
"Công chúa đã đến nơi, Phu nhân có thể an tâm."
"Tướng quân." Quản gia ôm bồ câu đến đứng ở ngoài thư phòng nhẹ nhàng gọi một tiếng, "Bồ câu ngài muốn, tiểu nhân đã đưa đến cho ngài."
"Tốt." Độc Cô Minh ý bảo quản gia đem bồ câu vào phòng, cầm tờ giấy trong tay cuốn lại, trong nháy mắt liền tiếp nhận bồ câu, để vào trong thùng thư trên chân bồ câu.
Quản gia có chút sầu lo nhìn Độc Cô Minh, "Tướng quân, ngài thật sự quyết định làm như thế sao?"
Độc Cô Minh thả bồ câu trong tay cất cánh bay đi, "Ta không có đường lui, phụ mẫu nợ nàng ân tình, ta phải trả. Huống hồ, có ai không muốn cái long ỷ kia?" Nụ cười của Độc Cô Minh đột nhiên có vài phần âm lãnh, "Nàng chỉ có một nữ nhi, ta là của tế tử của nàng, tính đi tính lại, vẫn là ta có lời, cho nên, lần này, ta cũng không mất tiền."
Quản gia hít vào một hơi, "Nhưng mà Mộ Dung ở Bình Dương bên kia cũng không phải là đèn hết dầu, ngay cả hắn Tướng quân cũng trêu chọc đến, không sợ đến lúc đó hai mặt đều lâm địch sao?"
Độc Cô Minh lắc đầu cười nói: "Ta muốn trong cung của Hoàng thượng náo loạn, ngoài cung cũng phải náo loạn. Như vậy, ta mới có cơ hội xuất binh bình loạn, nhân cơ hội này nắm lấy Trường An!"
Quản gia lại thở dài, nhìn đôi mắt đắc ý của Độc Cô Minh, biết nói gì nữa cũng là vô dụng, chỉ có thể ôm quyền rời khỏi thư phòng.
Độc Cô Minh lạnh nhạt cười, cúi đầu đề bút, nhẹ nhàng viết xuống một chữ -- "Trừng".
"Trừng nhi a Trừng nhi, ta nghĩ, không cần ngươi trở về, không bao lâu nữa, chúng ta sẽ có thể tái kiến ở Trường An." Độc Cô Minh cười cười, gác bút, phất tay áo đi đến tiền thính.
Tiền Tần kiến nguyên năm thứ mười sáu.
Đô thành Đại Tần, Trường An, thu ý dày đặc.
Lá ngô đồng khô vàng hờ hững điêu tàn, vài chiếc lá rụng xuống giống như bông tuyết bay lượn lờ trong không trung, lặng im dừng trên những tảng đá lát nơi con phố Trường An.
Bánh xe chuyển động đem lá ngô đồng nghiền dập nát, một chiếc xe ngựa lập tức chậm rãi tiến vào Hoàng cung Trường An.
Bên trong xe ngựa, ngồi ở bên trái cửa sổ là một nam tử trung niên đội mũ ô sa màu đen, mặc áo sám dài màu đen, ngón tay vuốt ve một khối ngọc bội phỉ thúy giắt ở bên hông, đang thất thần suy nghĩ gì đó.
"Hứa Thái y?" Phù Trừng mặc trang phục màu xanh của tiểu thái giám nhịn không được gọi Thái y Hứa Thất Cố đang thất thần một tiếng, "Tại sao ngươi biết hôm nay ta sẽ xuất hiện ở ngoài thành?"
Hứa Thất Cố lấy lại tinh thần, cung kính ôm quyền nói: "Một đường tới đây Trấn Tây Đại Tướng quân đều đã an bài, hạ quan vừa nhận được thư hắn dùng bồ câu đưa đến, liền mỗi ngày đều ở ngoài thành chờ Công chúa."
"Lại là hắn." Phù Trừng không khỏi cau chặt lông mày, trong ngày tân hôn, tâm thần không yên, không có suy nghĩ nhiều, nhưng mà mấy ngày nay tới giờ, Phù Trừng hảo hảo cân nhắc hồi lâu, luôn cảm thấy người này rất không đơn giản, hôm nay thấy Hứa Thất Cố luôn luôn có giao hảo với mẫu phi chờ đợi ngoài thành, lại càng kinh ngạc.
Hứa Thất Cố gật đầu nói: "Công chúa không cần cảm thấy kỳ quái, nhân mạch của Trấn Tây Đại Tướng quân ở trong triều sâu rộng, nếu có thể cho Công chúa một thân phận nội thị để thần không biết quỷ không hay mà lẻn vào Hoàng cung, việc có thể liên hệ với hạ quan, cũng là nằm trong dự kiến." Hơi ngừng lại một chút, Hứa Thất Cố thở dài một hơi, "Chính là nay Phu nhân thân hãm thiên lao, hạ quan lại không thể vào thiên lao hỏi rõ ràng tình huống của ngày đó, thật sự là sốt ruột a."
Phù Trừng vừa nghe Hứa Thất Cố đề cập đến mẫu phi, tâm thần liền hoảng lên, hỏi: "Hứa Thái y, rốt cuộc mẫu phi là phạm vào chuyện gì?"
"Nghe nói là dưới gối của Phu nhân, tìm thấy một hình nhân, trên đó viết ngày sinh tháng đẻ của Mộ Dung Hiền phi...Ở trong cung liên quan đến thắng thuật, lại có mấy người có thể nói rõ được?" Nhắc tới việc này, trong lòng Hứa Thất Cố liền càng hoảng đến lợi hại.
Phù Trừng không khỏi hít vào một hơi, "Thắng thuật? Còn liên quan đến Mộ Dung Hiền phi?"
"Tuy rằng từ khi Trương Thục phi vào cung, sự ân sủng của Hoàng thượng dành cho Mộ Dung Hiền phi phai nhạt đi một ít, nhưng mà nhị vị phi tử này chung quy đều được trong lòng Hoàng thượng yêu mến, Hoàng thượng sao có thể buông tha cho Phu nhân?" Hứa Thất Cố liên tục lắc đầu,"Cũng may xưa nay Hoàng thượng hào phóng, không muốn oan uổng cho một người, cũng không muốn buông tha cho người làm bùa phép, cho nên mới hạ lệnh cho Thái úy* trong vòng một tháng điều tra rõ ràng, bởi vậy Phu nhân còn có một đường sinh cơ."
(*Là một trong và đứng đầu các võ quan, bên cạnh và )
Phù Trừng nghe được liền kinh hãi, cho dù Mộ Dung Hiền phi và Trương Thục phi đều là Công chúa mất nước, nhưng mà từ khi vào cung tới nay, đều là sủng phi của phụ hoàng.
Thế nhưng...Thế nhưng ngày sinh tháng đẻ trên hình nhân là của nàng!
Phù Trừng bỗng nhiên cảm thấy việc này cũng không đơn giản như vậy. Từ nhỏ ở trong cung Phù Trừng đã từng nghe cung nữ nói qua Mộ Dung Hiền phi này mị hoặc quân vương lợi hại như thế nào? Có thể độc chiếm ân sủng của quân vương nhiều như vậy năm, chung quy không phải là nữ tử bình thường có thể làm được. Không nói đến việc này có phải là do mẫu phi Thanh Phu nhân làm hay không, nếu như mẫu phi bởi vì vậy mà bị trị tội, người có lợi ích lớn nhất, Mộ Dung Hiền phi chắc chắn là người đứng đầu.
Nhưng mà, nàng đã là một trong hai phi tử được phụ hoàng sủng ái nhất, nhiều năm qua mẫu phi thâm cư trong cung, nhiều năm qua phụ hoàng cũng chưa từng bước đến, nàng cần gì phải xuống tay với mẫu phi?
Thu thập một vị Phu nhân cô độc đã đánh mất sự sủng ái của quân vương, đối với nàng lại có bao nhiêu ích lợi?
Trừ phi là Mộ Dung Hiền phi muốn mượn chuyện này hấp dẫn lực chú ý của phụ hoàng, dù sao từ khi Trương Thục phi vào cung, ân sủng quả thật là ít đi rất nhiều -- đây là lý do duy nhất Phù Trừng có thể nghĩ đến.
Xe ngựa bỗng nhiên ngừng lại, Hứa Thất Cố vỗ vỗ vai Phù Trừng, đem cái hòm thuốc bên cạnh đưa cho Phù Trừng, nói: "Công chúa điện hạ, những ngày sau này, đành phải ủy khuất người rồi."
Phù Trừng cầm lấy hòm thuốc, biết ý tứ của Hứa Thất Cố, "Ngươi yên tâm, bổn cung sẽ không để tâm đến những chuyện đó. Có thể tiến vào cung bằng thân phận nội thị, có lẽ chúng ta có thể tìm ra được chân tướng trước Thái úy một bước, rửa sạch oan tình cho mẫu phi."
"Ân." Hứa Thất Cố nghiêm túc gật đầu, "Vậy hạ quan liền cả gan, gọi điện hạ một câu, Tiểu Đồng Tử."
"Ân." Phù Trừng gật đầu, đột nhiên dường như nghĩ tới chuyện gì đó, "Hứa Thái y, bổn cung giả thành nội thị cũng được, nhưng mà, nếu như ta ở cùng một phòng với những nội thị khác, thân phận này liền..."
Hứa Thất Cố ôm quyền nói: "Điện hạ có thể yên tâm, cả đời hạ quan sống một mình, ở thành Trường An cũng không có chỗ ở gì, cho nên Hoàng thượng đặc biệt ban thưởng cho hạ quan một gian thiên điện ở trong Thái y viện, bình thường cũng không có người đến đó. Nếu như người giả vờ là thủ hạ của ta, tất nhiên ở lại nơi đó cũng không có gì kỳ quái."
Phù Trừng thở dài nhẹ nhõm một hơi, gật đầu nói: "Một khi đã như vậy, việc này không nên chậm trễ, bây giờ chúng ta tiến cung đi."
Hứa Thất Cố lên tiếng đáp lời rồi vén rèm lên, bước xuống xe ngựa, ngoắc Phù Trừng theo phía sau nói: "Tiểu Đồng Tử, nhanh lên một chút, luôn chậm chạp như vậy."
"Dạ, Hứa Thái y." Phù Trừng vội vàng đuổi theo Hứa Thất Cố, đi theo Hứa Thất Cố tới trước cửa cung.
Thủ vệ ở cửa cung nhìn thoáng qua Hứa Thất Cố, lại liếc mắt nhìn Phù Trừng mặc trang phục thái giám một cái, đưa tay tới trước mặt Phù Trừng hỏi: "Lệnh bài của ngươi đâu?"
Phù Trừng từ từ lấy lệnh bài từ trong lòng ra, trình lên cho thủ vệ ở cửa cung.
Thủ vệ ở cửa cung xem kỹ, quả thật là lệnh bài của nội thị không sai, lúc này mới phất tay, ý bảo có thể tiến cung.
Phù Trừng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, đi theo Hứa Thất Cố tiến vào Hoàng cung.
Một nơi quen thuộc, cũng là phồn hoa, cũng là tịch mịch.
Dọc theo cung tường màu đỏ thắm một đường đi đến Thái y viện, Phù Trừng mờ mịt nhìn con đường phía trước, một Hoàng cung lạnh lẽo như vậy, có lẽ chỉ khi đi ra ngoài, mới có thể chân chính được bình an.
Bỗng nhiên Hứa Thất Cố dừng bước, nói: "Điện hạ, những cung nữ nội thị đã từng hầu hạ người đều được chuyển đi nơi khác, những người từng gặp người, ở trong cung cũng đã không còn bao nhiêu, nhưng mà, người cũng phải cẩn thận, tận lực đừng đi đến những nơi mà thường ngày người yêu thích, miễn cho bị người khác nhận ra."
Phù Trừng gật đầu,"Bổn cung hiểu được."
Hứa Thất Cố chỉ vào cung điện phía trước nói: "Bên kia là Thái y viện, điện hạ, cần phải chú ý ngôn hành cử chỉ."
Phù Trừng nhìn theo hướng chỉ của Hứa Thất Cố, đã thấy rõ thân ảnh những nội thị đang bận rộn ra vào Thái y viện, gật gật đầu, trong lòng có một cái tính toán khác.
Đợi sau khi sắp xếp xong, tối nay nhất định phải đến chỗ Tê Hoàng cung và Thừa Ân điện của Mộ Dung Hiền phi và Trương Thục phi hai người nhìn một cái -- nếu như việc này thật sự có liên quan đến các nàng, sau khi hãm hại thành công, tất nhiên sẽ lộ ra một ít dấu vết.
Hứa Thất Cố lặng lẽ nhìn vào mặt Phù Trừng, âm thầm thở dài, xem ra mùa thu này, trong cung sẽ không thái bình.
Đêm dài, ánh trăng lạnh như nước, trong cung tịch mịch như trước, thiên lao cũng tịch mịch như trước.
Trong thiết lao không có một bóng người, Thanh Phu nhân ôm hai đầu gối ngồi ở trong góc, từ cửa sổ nhà lao nhìn ra bầu trời đêm bên ngoài, khóe miệng chậm rãi hiện lên một nụ cười.
Mười bảy tuổi nàng vào cung, hầu hạ Hoàng thượng mười tám năm, cả đời này chỉ sinh được một Công chúa là Phù Trừng.
Không phải nàng không có mị hoặc, cũng không phải nàng không hiểu đạo lý sinh tồn trong cung, chính là thứ nàng muốn, cũng không đơn giản là giữ lấy ân sủng.
"Mất đi, từ bỏ, bỏ qua, bắt đầu từ hôm nay, Phù Kiên, bổn cung muốn từng chút từng chút trả lại cho ngươi." Thanh Phu nhân cười nhẹ, trong lòng lặng yên nói xong những lời này, chỉ cảm thấy máu trong toàn thân tựa hồ đang sôi trào lên.
Tiếng động của xiềng xích bỗng nhiên vang lên, cửa sắt thiên lao bị mở ra.
Một thị vệ đưa cơm đến, đem thức ăn đặt ở dưới chân Thanh Phu nhân, ôm quyền nói: "Mời Phu nhân dùng cơm."
Thanh Phu nhân nhìn hắn một cái, dùng chân đá thức ăn sang bên cạnh, nói: "Bổn cung không muốn ăn thứ này."
Thị vệ ngẩng đầu lên, thế nhưng lại là Thái y Hứa Thất Cố, chỉ thấy hắn ôn nhu mỉm cười với Thanh Phu nhân, nói: "Phu nhân, điện hạ đã vào cung, âm thầm tiến hành điều tra chuyện hình nhân."
Thanh Phu nhân chống lại đôi mắt ôn nhu của hắn, bỗng nhiên cong mi mỉm cười, cho dù năm tháng vội vàng, ý nhị trong dáng tươi cười của nàng vẫn không có giảm đi một phần.
Hứa Thất Cố nhìn thấy có vài phần ngây ngốc.
Đột nhiên Thanh Phu nhân nắm lấy tay của hắn,"Thất Cố, ngày chúng ta cầm tay nhau cũng không còn xa nữa."
Hứa Thất Cố gật đầu thật mạnh, "Vì Thanh nhi ngươi, ta nguyện ý chờ đợi."
"Ha ha." Thanh Phu nhân đột nhiên tiến đến, hôn một cái trên gương mặt Hứa Thất Cố, làm Hứa Thất Cố sợ tới mức đột nhiên đứng lên, vội vàng đè thấp thanh âm kêu lên, "Vạn nhất có người nhìn thấy thì làm sao bây giờ?"
Thanh Phu nhân lạnh lùng cười nói: "Ta vốn là một phi tử bị bỏ rơi trong thâm cung, lại còn có ai sẽ đến thiên lao thăm hỏi ta đây?"
"Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất a!" Hứa Thất Cố cuống quít nâng tay xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán.
"Ngươi vẫn luôn như vậy." Thanh âm của Thanh Phu nhân có chút cô đơn, trong mắt hiện lên một chút ảm đạm, "Được rồi, thức ăn ta sẽ ăn, ngươi liền đi ra ngoài để ý Trừng nhi nhiều một chút, miễn cho nàng vô ý phạm sai lầm, làm hỏng đại cục."
"Dạ."Hứa Thất Cố vội vàng chắp tay cúi đầu, nhìn Thanh Phu nhân từ từ ăn thức ăn.
Bình luận truyện