Chương 37: Màn diễn kịch
"Ngươi cười cái gì?" Mộ Dung Yên nghiêng người đi, tiếp nhận chén thuốc trong tay Phù Trừng, đứng dậy cầm chén thuốc đặt lên bàn, "Có một số việc, nếu ta không muốn làm, dù ngươi vắt hết óc cũng mơ tưởng để ta làm."
Phù Trừng cắn răng nén đau ngồi thẳng người lên, muốn xuống giường, "Việc này chỉ có ngươi mới có thể giúp ta, ngươi xem ta như vậy, làm sao có thể một mình mặc xiêm y?"
Mộ Dung Yên thở phào nhẹ nhõm, xoay người lại, thấy Phù Trừng kéo áo ngủ bằng gấm, bộ dáng lo sợ áo ngủ bằng gấm sẽ rơi xuống, cười nói: "Ngươi ngồi yên, ta tất nhiên sẽ giúp ngươi mặc xiêm y." Nói xong, đi tới bên cạnh Phù Trừng, ngồi ở bên giường, mở bộ nữ trang kia ra -- quần áo không quá dài, trên nếp gấp của trang phục màu tuyết trắng được thêu những chuỗi hoa nhỏ màu lục lam, thản nhiên hiện lên một chút nhã ý.
Mộ Dung Yên quay mặt đi, nhìn bộ dáng Phù Trừng nhíu mày nâng tay lên, nhịn không được cười nói: "Sau khi cậy mạnh, có thể sẽ phải ăn không ít quả đắng, sau này phải nhớ rõ, thời khắc bảo hộ chính mình, đừng lại làm những chuyện nguy hiểm."
"Lại làm thì sao chứ? Trên thế gian này, cũng không phải là tất cả mọi chuyện, ta đều nguyện ý đi làm." Phù Trừng nói xong, nghiêng mặt nhìn thoáng qua vết thương trên đầu vai được vị đại phu đến bắt mạch hôm nay giúp băng bó lại -- vết thương ở lưng không tiện động thủ, cho nên mới để lại cho Mộ Dung Yên.
"Hình như vải buộc trên đầu vai lỏng rồi..." Phù Trừng lầm bầm lầu bầu.
"Vậy sao?" Mộ Dung Yên nghiêng mặt đến gần, cẩn thận buộc chặt lại cho Phù Trừng, nâng mắt liền nhìn thấy đôi mắt sáng quắc của Phù Trừng đang ngóng nhìn, cuống quít lui về phía sau, tim đập nhất thời trở nên bối rối.
Phù Trừng bất đắc dĩ chỉ chỉ ra phía sau, "Nương nương, người chỉ quấn có một vòng cho nô tỳ, vạn nhất không cẩn thận một cái, mảnh vải lỏng ra, nhuộm đỏ xiêm y sạch sẽ, vậy phải làm sao đây?"
"Này..." Mộ Dung Yên do dự nhìn nhìn Phù Trừng, quả nhiên mảnh vải bố kia chỉ quấn có một vòng, nhìn qua lỏng lẻo mỏng manh, tựa hồ có thể ung ra bất kỳ lúc nào. Mộ Dung Yên hít vào một hơi, "Ngươi nhắm mắt lại, ta liền giúp ngươi quấn thêm một vòng nữa."
Khuôn mặt Phù Trừng bỗng dưng đỏ lên, "Nương nương, quấn vải chính là người nhìn ta, vì sao là ta nhắm mắt lại? Không phải ngươi mới là người nên nhắm mắt lại sao?"
Nghe Phù Trừng nói rất hợp lý lẽ, nhưng mà cho dù là sai, Mộ Dung Yên cũng không dám cùng nàng nhìn lần nhau nữa, nếu không trong lòng sẽ luôn có cảm giác khác thường. Mộ Dung Yên lạnh lùng đứng dậy, nói: "Nếu như ngươi không nhắm mắt lại, xiêm y này, ngươi nhịn đau tự mình mặc! Cho tới bây giờ bổn cung chưa từng hầu hạ ai cả!"
"Hảo...Chuyện bịt tai trộm chuông này...Ta nhất định sẽ làm..." Ngữ khí của Phù Trừng mang theo chút ủy khuất, động thân nhắm mắt, "Nương nương, động thủ đi."
Mộ Dung Yên vươn tay ra, quơ quơ ở trước mặt Phù Trừng, xác nhận nàng không có giả vờ nhắm mắt, lúc này mới cời nút thắt ở trên lưng Phù Trừng ra.
Hai tay đồng dạng vòng qua lồng ngực đang phập phồng của Phù Trừng, nàng ẩn ẩn run rẩy, làm cho Mộ Dung Yên mơ hồ cảm nhận được, nàng chung quy cũng là nữ tử, để cho người ta nhìn thấy thân thể của nàng như vậy, dù sao cũng sẽ thẹn thùng đi.
Có đôi khi, người càng muốn tránh một vài thứ, lại càng nhịn không được mà chú ý đến những thứ đó.
Mộ Dung Yên nhớ tới Tiểu Đồng Tử từng lõa thể ở trước mặt nàng, vết sẹo nhàn nhạt xượt ngang ở ngực, không khỏi theo bản năng mà nhìn đến vết sẹo ở chỗ ngực của nàng --
Trên da thịt tuyết trắng, một vết sẹo nhạt màu xoắn lấy nhau nhìn thật đáng sợ.
Mộ Dung Yên hơi hơi chần chờ, bàn tay vòng vải bố qua ngực Phù Trừng thoáng ngừng lại một khắc, hồi phục tinh thần lai quấn thêm vài vòng, đem ánh mắt chuyển sang nơi khác.
Quá khứ củaTrừng nhi, rốt cuộc là như thế nào? Rõ ràng nàng biết võ công, tất nhiên là có thể tự bảo vệ mình, là người như thế nào, có thể hạ thủ với nàng ngoan độc như vậy?
"Nương nương, ngươi tựa hồ đang nhìn những thứ không nên nhìn a." Thanh âm của Phù Trừng thản nhiên vang lên, lại vẫn nhắm hai mắt, "Nếu ngươi là nam nhi, đời này sự trong sạch của ta, chính là bị hủy ở trong tay ngươi."
"Nói bậy!" Mộ Dung Yên đỏ mặt lên, quấn chặt vải bố vài cái, rút tay về, vội vàng đi lấy vải bố trắng trên giường.
"Ngươi nhìn nơi quan trọng nhất của nữ nhi, chẳng lẽ không nên..." Khóe miệng Phù Trừng cong lên, mở mắt ra, cười đến phá lệ trong trèo, không có một chút ý tứ muốn trêu tức nàng,"Nếu ta là Công chúa, danh Phò mã này ngươi tuyệt đối sẽ trốn không thoát!"
"Lại nói bậy!" Mộ Dung Yên trừng mắt liếc nhìn nàng một cái, đem xiêm y mặc lên thân thể của nàng, ôn nhu kéo lại vạt áo cho nàng, "Chúng ta đều là nữ tử, nhìn thân thể thì có làm sao?"
Phù Trừng gật đầu nói: "Quả thật là như vậy, nhìn thì có làm sao? Vậy vì sao nương nương phải mặt đỏ?"
"Ta..." Mộ Dung Yên không thể trả lời, nàng cũng muốn biết, vì sao nhìn thấy thân thể của người kia, nhịp tim của mình liền không tự chủ được, mặt cũng không tự chủ được mà đỏ lên.
Phù Trừng để Mộ Dung Yên đem xiêm y mặc, đột nhiên đang nói liền trầm xuống, hỏi: "Rất xấu có phải không?"
"Không xấu..."
"Đây là sai lầm đầu tiên ta phạm phải, suýt nữa đã lấy đi tính mạng của ta." Phù Trừng mang vẻ mặt nghiêm túc, "Có một vài sai lầm chỉ cần phạm phải một lần, liền mất mạng, hậu cung cũng là như vậy."
Mộ Dung Yên không biết tiếp lời như thế nào, chỉ có thể im lặng nhìn nàng.
"Nương từng nói, đừng dễ dàng tin tưởng ai cả, bởi vì người ngươi tin tưởng, có thể đột nhiên trở thành kẻ địch của ngươi, trong lúc ngươi không phòng bị, ra tay giết ngươi." Phù Trừng chậm rãi nói xong, "Vết sẹo này, làm cho ta cảm thấy nương nói rất đúng, bởi vậy, ta tự tay giết người kia, đó cũng là lần đầu tiên ta giết người."
Mộ Dung Yên lắc đầu, sâu xa nói: "Trên thế gian này, kỳ thật vẫn có người tốt..."
"Cho nên, ta lại đi tin tưởng người khác, đánh cuộc một lần, ngươi nói đúng hay không?" Phù Trừng mỉm cười, nhìn lướt qua khách phòng, "Tuy rằng Tạ phu nhân thần bí, nhưng mà coi như thật tình cứu giúp chúng ta, tin nàng một lần, đổi lấy sinh cơ của chúng ta, ta coi như đã thắng."
Mộ Dung Yên nhíu mi nói: "Nàng, thật ra là một nữ tử có cố sự, chính là, cố sự này chưa chắc đã là vui vẻ."
"Không vui, cũng có thể lại tìm được niềm vui, chỉ là nhìn xem có nguyện ý hay không mà thôi?" Phù Trừng thì thầm nói xong, bình tĩnh nhìn Mộ Dung Yên, "Đừng quản cố sự của người khác như thế nào, nương nương, ta tin tưởng ngươi, sẽ có thể chờ đến mây tan trăng sáng."
Cũng tin tưởng ta sẽ không làm thương tổn ngươi sao?
Những lời này Mộ Dung Yên ẩn nơi đáy lòng, lòng người trong cung đình khó dò, cố tình lại gặp được một nha đầu ngốc như vậy. Mọi chuyện trên đời đều vô định, nếu như không có kẻ thù vĩnh viễn, liền cũng sẽ không có bằng hữu vĩnh viễn, hôm nay không giết, không có nghĩa là ngày sau sẽ không giết.
Nếu như Thanh Phu nhân đã đạt được mọi thứ mình mong muốn, ngày đó, Mộ Dung Yên và nàng còn có thể là bằng hữu sao?
Mộ Dung Yên lạnh nhạt mỉm cười, cúi người ôm lấy nam trang ở bên cạnh, "Ngươi suy nghĩ nhiều, cho tới bây giờ ta cũng không cầu trăng sáng , bởi vì những thứ xung quanh ta, là cát bụi, mặc kệ tẩy rửa như thế nào, cũng không thể tẩy sạch được cát bụi." Nói xong, không đợi Phù Trừng phản bác, liền đi sang một bên, mở bộ nam trang kia ra.
"Xưa nay ta không thích chiếm tiện nghi của người khác, ngươi cảm thấy ta đã nhìn ngươi, như vậy là khi dễ ngươi, giờ khắc này ta thay quần áo, ngươi đại khả có thể nhìn lại tất cả, chúng ta liền không ai nợ ai." Mộ Dung Yên nói xong, một tay ôm lấy nam trang, một tay mở vạt áo của mình ra.
Phù Trừng cắn răng nói: "Ngươi cho là, muốn đưa ân tình cho ta, đơn giản như vậy sao? Ngươi mơ tưởng, ta sẽ không nhìn!" Nói xong, Phù Trừng cúi đầu nhắm chặt hai mắt, theo bản năng nắm chặt nắm tay.
Mộ Dung Yên, sẽ có một ngày, ta làm cho ngươi nhìn thấy mây tan trăng sáng!
Mộ Dung Yên cảm thấy trong lòng một trận đau đớn, rầu rĩ thở dài, liếc mắt nhìn Phù Trừng một cái, thấp giọng oán giận một câu, "Nha đầu ngốc...Đừng dây dưa nữa..."
Mộ Dung Yên thay nam trang xong, kinh ngạc cúi đầu nhìn nhìn vòng eo, không lớn cũng không nhỏ, xiêm y này là kiểu dáng trang phục của các thiếu niên, nhưng mà kích thước nhỏ như vậy dưởng như là để dành cho nữ tử.
Hay là...Tạ phu nhân mua cho chất nhi* nhà mình?
(*Cháu trai)
Mộ Dung Yên vừa lấy đồ trang sức xuống khỏi tóc, vửa suy nghĩ về điểm đáng ngờ này, Tạ phu nhân này, ngàn dặm xa xội tới đây, thứ cầu mong trong lòng, rốt cuộc sẽ là cái gì?
Phù Trừng nghe thấy động tĩnh nàng thay xiêm y im lặng một lát, biết nàng nhất định đã thay xiêm y xong rồi, lúc này mới mở to mắt, nhìn nàng lấy tay tùy ý cột lên một cái búi tóc, vài sợi tóc mái tùy ý buông xuống trước trán, làm nổi bật lên khuôn mặt trắng nõn thanh tú, bất giác nhìn đến ngây người.
"Trừng..." Mộ Dung Yên vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy bộ dáng thất thần của nàng, theo bản năng quơ quơ tay, sắc mặt trầm xuống, "Ngươi nhìn vớ vẫn cái gì đó?"
Phù Trừng đỏ mặt rụt lui lại phía sau, cười nói: "Không nhìn gì hết..."
Mộ Dung Yên bắt giữ đến nét ngượng ngùng của Phù Trừng, nhưng đáy lòng lại cảm thấy vui vẻ khó hiểu, nghiêm mặt nói: "Ngươi đừng suy nghĩ lung tung, ta mặc nam trang, bất quá là kế thích ứng tạm thời..."
"Đem nơi này bao vây lại!" Đột nhiên nghe được từ đại đường của nhà trọ vang lên tiếng thét kinh hãi, thanh âm kia rất quen thuộc, không cần nghe nhiều, Phù Trừng và Mộ Dung Yên đều biết, không phải ai khác, chính là Trường Lạc công Phù Phi.
"Hắn thế nhưng đả đuổi tới nơi này!" Phù Trừng kinh hãi, nén đau từ trên giường đứng lên, che chở Mộ Dung Yên ở sau người, "Xem ra, tối nay thật sự là không thể an ổn!"
Mộ Dung Yên kéo góc áo Phù Trừng một cái, lắc đầu nói: "Không thể hành động bừa bãi, nếu như hắn không đi lên, chúng ta không cần phải đi ra ngoài."
"Nhưng mà..." Phù Trừng nói còn chưa nói xong, tiếng động vũ khí đã truyền lên lầu,"Hôm nay chúng ta không thể không đối mặt!"
"Không thể đánh bừa!" Mộ Dung Yên lo lắng ôm lấy Phù Trừng, kéo Phù Trừng đi vào bên giường, nói, "Ta nghĩ đến một kế, có lẽ có thể lẻn qua được..."
"Cái gì?" Lực chú ý của Phù Trừng đã sớm bay đến bên ngoài khách phòng, luôn luôn sẵng sàng liều chết với nhóm tướng sĩ cưởng thế đột ngột xông vào.
Đột nhiên Mộ Dung Yên kéo lỏng dây lưng của Phù Trừng ra, nhìn vào đôi mắt kinh ngạc của Phù Trừng, đem Phù Trừng đẩy lên giường -- trên lưng đau đớn làm cho Phù Trừng nhịn không được hít vào một hơi, chưa kịp phản ứng lại, đôi môi của Mộ Dung Yên đã đặt lên đôi môi của nàng.
Thân mình mãnh liệt run lên, đầu óc Phù Trừng trống rỗng, chỉ cảm thấy nhịp tim phá lệ cuồng liệt, giống như có thể nhảy văng ra khỏi lồng ngực bất kỳ lúc nào.
Phù Trừng trợn mắt nhìn, phản chiếu trong đôi mắt tất cả đều là gương mặt đỏ bừng của Mộ Dung Yên, liền liếc mắt một cái, giai nhân ánh vào mắt, trái tim rung động thật sâu, sâu đến tận gốc rễ, lúc này, giờ khắc này, chỉ có nàng -- Thanh Hà!
Cánh hoa ôn nhuyễn ướt át của Mộ Dung Yên cọ cọ trên đôi môi của Phù Trừng, không dám lại đối diện với ánh mắt kinh ngạc mang theo vui mừng của Phù Trừng, liền nhắm chặt hai mắt lại.
Nhìn không thấy, không có nghĩa là không cảm giác được, muốn chạy trốn, không có nghĩa là có thể thoát được.
Cánh hoa câu dẫn, không thể nghi ngờ là châm dầu vào lửa, cho dù Phù Trừng chưa từng trải qua nhân sự, cũng vô pháp trốn tránh thiên tính nguyên thủy này. Kìm lòng không được đưa tay ôm chặt cổ Mộ Dung Yên, Phù Trừng dùng sức hôn lại Mộ Dung Yên, đầu lưỡi chạm vào, làm cho thân mình cả hai trong nháy mắt trở nên nóng bỏng.
"Rầm!"
Cửa phòng bị hung hăng đá văng ra, tướng sĩ hung tợn từng bước bước vào trong phòng, nhìn thấy là một đôi nam nữ ở trên giường vong tình hôn sâu, cũng không nhận thức được những chuyện xảy ra ở phía sau...
Bình luận truyện