Phất Huyền Thập Tam Khúc

Chương 4: Bắt mạch kinh sợ




Mộ Dung Yên cực kỳ nhàn tản chậm rãi bước trở về Tê Hoàng cung, vừa đi đến bên màn gấm, quân vương Phù Kiên đang ngủ say liền mở đôi mắt sắc bén ra, vẫn không nhúc nhích mà nhìn Mộ Dung Yên, thần sắc trên mặt bình tĩnh tự nhiên, có chút nhìn không ra rốt cuộc là vui, hay là giận?
Mộ Dung Yên nở một nụ cười cực kỳ nhạt nhòa một cái, cởi áo choàng trên người xuống, đặt trên giá gỗ chạm khắc hoa, mệt mỏi ngồi ở bên giường, chưa kịp ngồi ổn, liền bị Phù Kiên kéo vào trong lòng, đôi tay mạnh mẽ hữu lực giữ lấy nàng thật chặt.
Đại Tần đế vương Phù Kiên, nhất thế anh hùng, diệt Yên quốc, phá Lương quốc, sớm thống nhất Giang Bắc, một ngày nào đó cũng sẽ viễn chinh nam hạ, luôn biểu lộ rõ ý tứ muốn nhất thống thiên hạ. Giang Bắc đã là của nhà Tần, Tấn quốc ở Giang Nam, sớm hay muộn cũng là vật trong bàn tay. Giống như trái tim của nữ tử trong lòng, Phù Kiên hắn là cừu nhân diệt quốc của nàng thì sao chứ? Hắn càng muốn sủng nàng, yêu nàng, làm cho một trái tim băng giá của nàng, tràn đầy đều là Phù Kiên hắn!
Hơn bốn mươi năm, hai bên tóc mai của Phù Kiên có một ít sợi bạc, nhưng mà ánh mắt sắc bén kia qua ba phân* lắng đọng lại mang theo nét ôn nhuận đặc hữu. Chỉ thấy một cánh tay của hắn siết chặt lấy Mộ Dung Yên, tay kia thì nắm lấy cằm của nàng, cười nói: "Vừa rồi tỉnh lại không thấy ái phi, trẫm liền cảm thấy nhớ ngay a."
(*60 phân = 15 phút)
Mộ Dung Yên nhẹ nhàng cười cười, vươn một bàn tay qua, đặt ở bên hông Phù Kiên, "Thần thiếp tỉnh lại cảm thấy có chút đói, liền đứng lên phân phó Đàn Hương đi ngự thiện phòng đưa chút điểm tâm đến."
Phù Kiên áp sát vào Mộ Dung Yên, hàm râu trên gương mặt cọ cọ vào hai má Mộ Dung Yên, cười nói: "Thân mình của ngươi luôn yếu nhược như liễu, chọc người đau lòng, nên ăn nhiều một chút." Nói xong, Phù Kiên buông cằm Mộ Dung Yên ra, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào cần cổ tuyết trắng của Mộ Dung Yên, nỉ non một tiếng,"Ái phi..."
Đáy mắt Mộ Dung Yên hiện lên một chút chán ghét, mang theo vài phần nhạo báng, xoay mặt đi.
Cho tới bây giờ Phù Kiên cũng chưa từng nhìn thấy vẻ chán ghét trong mắt Mộ Dung Yên, lúc trước ngoại trừ nhìn thấy đôi mắt đẫm lệ đỏ ửng của nàng ở trên đại điện, cho dù là đêm đầu tiên lâm hạnh, Mộ Dung Yên cũng không lại rơi nước mắt.
Cho dù là một khối băng ngọc, mười năm dụng tâm sưởi ấm, cũng nên ấm áp rồi...
Phù Kiên luôn nghĩ như vậy, ngón tay đẩy vạt áo Mộ Dung Yên ra, hôn lên bờ vai Mộ Dung Yên,"Ái phi, trẫm muốn ngươi sinh cho trẫm một đứa con..."
Thân mình Mộ Dung Yên cứng đờ, bỗng nhiên hai tay đẩy lồng ngực dày rộng của Phù Kiên ra, nhíu chặt mi.
Phù Kiên bị hành động như vậy của nàng làm cho hơi kinh ngạc, sắc mặt trầm xuống, hỏi: "Sao? Ngươi không muốn sinh con cho trẫm?"
Mộ Dung Yên âm thầm cắn răng, chậm rãi giãn mi tâm ra, khóe miệng cong lên một chút, cười yếu ớt nói: "Thần thiếp...Kỳ thật vẫn muốn nói với Hoàng thượng một chuyện..."
Ngón tay Phù Kiên vẫn hư hỏng vuốt ve trên da thịt của Mộ Dung Yên, chờ đợi Mộ Dung Yên cho hắn một lời giải thích hợp lý,"Nga?"
Mộ Dung Yên ôm lấy cổ Phù Kiên, chậm rãi nói: "Nếu như tối nay Hoàng thượng nguyện ý lập tức truyền Thái y, thần thiếp tin tưởng Hoàng thượng sẽ có một kinh hỉ."
"Thật sao?" Hai tròng mắt Phù Kiên sáng ngời, bỗng nhiên hiểu được ý tứ của Mộ Dung Yên, lập tức đứng dậy, lớn tiếng nói,"Người đâu! Người đâu! Truyền Thái y!"
"Dạ!" Nội thị vẫn túc trực ngoài cung vội vàng lên tiếng trả lời, phân phó một tiểu nội thị nhanh chân mau chóng truyền Thái y đang trực đêm nay đến.
Phù Trừng bình yên rời khỏi Tê Hoàng cung, hôm nay vô ý kinh động đến Mộ Dung Hiền phi, thật sự là không nên lại lỗ mãng xuất hiện ở Thừa Ân điện của Trương Thục phi, cho nên lúc này Phù Trừng quyết định trở về Thái y viện, để tránh đả thảo kinh xà, làm lộ chân tướng. Không ngờ khi mới trở về Thái y viện, liền nhìn thấy tiểu nội thị truyền Hứa Thất Cố đến Tê Hoàng cung, không phải là lúc nãy vừa rời đi đã xảy ra chuyện lớn gì chứ?
"Xin Hứa đại nhân nhanh chóng chuẩn bị, Hoàng thượng còn đang chờ." Tiểu nội thị lo lắng nói xong, nâng tay xoa xoa mồ hôi trên mặt.
Hứa Thất Cố gật gật đầu, ôm quyền nói: "Làm phiền tiểu công công chờ một chút, hạ quan lập tức gọi tùy thị*."
(*Nội thị đi cùng, trợ thủ của Hứa Thất Cố)
"Ân, Hứa đại nhân phải nhanh một chút."
"Ân!" Hứa Thất Cố vội vàng đi vào buồng trong.
Phù Trừng vội vàng xoay người phi thân qua góc tường, đáp xuống nôi viện, đúng lúc đối mặt với Hứa Thất Cố, nói: "Chẳng lẽ Hứa đại nhân muốn dẫn ta cùng đi sao?"
Hứa Thất Cố gật đầu nói: "Không sai, điện hạ đi cũng tốt, ít nhất này coi như là danh chính ngôn thuận bước vào Tê Hoàng cung, thậm chí có thể nhìn thấy bố cục lầu các rõ ràng, cũng tốt."
Phù Trừng thoáng chần chờ, nói: "Nhưng mà phụ hoàng ở đó, nếu như ta bị nhận ra thì sao?"
Hứa Thất Cố xua tay nói: "Điện hạ có thể yên tâm, tùy thị chỉ có thể ở ngoài cung hậu, cách khá xa lại vào buổi tối, bình thường sẽ không nhận ra được, huống hồ nội thị không thể tùy ý nhìn trực diên thánh nhan, người mặc một thân y phục này, không cẩn thận nhìn, nhất định sẽ không thể nhận ra."
"Tốt lắm...Ta lại đi theo ngươi một lần." Phù Trừng thở phào, gật gật đầu.
"Lại?" Hứa Thất Cố sửng sốt,"Điện hạ tối nay..."
"Phụ hoàng cũng không phải là người thích đợi lâu, Hứa đại nhân, chúng ta vẫn là nhanh chóng đi đến Tê Hoàng cung trước đi." Phù Trừng vội vàng thúc giục Hứa Thất Cố, vừa nghĩ đến sẽ được tái kiến Mộ Dung Yên, đáy lòng Phù Trừng cảm thấy có chút cảm giác khác thường, không biết là vui, hay là sầu?
"Được, đi thôi." Hứa Thất Cố gật gật đầu, cùng Phù Trừng đi ra, thuận tay cầm lấy hòm thuốc, đưa cho Phù Trừng.
"Tiểu Đồng Tử, cầm đầy đủ, chúng ta nhanh chóng đến Tê Hoàng cung."
"Dạ!"
Phù Trừng cúi thấp đầu, theo sát sau lưng Hứa Thất Cố đi đến Tê Hoàng cung, trong lòng dần dần không yên.
Khi Hứa Thất Cố và Phù Trừng bước vào Tê Hoàng cung, Đàn Hương đã bưng phù dung tô đến tiền điện Tê Hoàng cung.
Phù Kiên mặc long bào một tay ôm Mộ Dung Yên vào trong ngực, một tay cầm lấy một miếng phù dung tô đút cho Mộ Dung Yên, cười nói: "Trẫm cũng không ngờ, thì ra ngươi và Trương Thục phi đều thích món điểm tâm này."
Mộ Dung Yên nhẹ nhàng ngửi ngửi mùi vị phù dung tô, thản nhiên cười nói: "Hoàng thượng tự tay đút cho, thần thiếp cảm thấy điểm tâm này đều ngọt ngào hơn." Nói xong, há miệng cắn một miếng, từ tốn nhai chậm nuốt xuống, làm như đang thưởng thức mỹ vị gì đó.
Phù Kiên nghe thấy tâm thần rung động, ánh mắt nóng rực dừng ở trên bụng Mộ Dung Yên, nhịn không được vươn một bàn tay qua, xoa lên chiếc bụng bằng phẳng của nàng,"Đứa con này, ngươi biết trẫm đã chờ bao lâu không?"
Mộ Dung Yên nhanh chóng mỉm cười, ngón tay lạnh như băng đặt lên mu bàn tay ấm áp của Phù Kiên,"Vậy sao?"
Thanh âm có chút run run, Phù Kiên nghe không ra rốt cuộc là kích động vui mừng, hay là thống khổ chán ghét.
Phù Kiên nghiêm túc gật đầu nói: "Đúng vậy!" Chống lại đôi mắt của Mộ Dung Yên, Phù Kiên kinh hỉ phát hiện lệ quang nơi đáy mắt Mộ Dung Yên,"Tất nhiên trẫm sẽ vạn phần yêu thương đứa nhỏ này!"
"Thần thiếp tin tưởng." Mộ Dung Yên cười cười, tự mình cầm lấy một miếng phù dung tô, cái miệng nhỏ nhắn lại cắn một cái, lẩm bẩm nói,"Không ngờ phù dung tô này thế nhưng lại ngon như vậy."
"Vậy trẫm tự tay đút cho ngươi nhiều một chút." Phù Kiên đưa tay nắm chặt lấy bàn tay Mộ Dung Yên, bàn tay kia cầm lấy miếng phù dung tô trong tay nàng, tự tay đút nàng ăn.
"Hạ quan Hứa Thất Cố, bái kiến Hoàng thượng, bái kiến Hiền phi nương nương." Hứa Thất Cố phân phó Phù Trừng đứng chờ ở ngoài cửa, cầm lấy hòm thuốc, bước vào, quỳ gối xuống.
"Miễn lễ!" Bàn tay to lớn của Phù Kiên vung lên, vội vàng vẫy vẫy về phía Hứa Thất Cố, nói,"Nhanh chóng bắt mạch cho ái phi!"
"Dạ!" Hứa Thất Cố lại cúi đầu hành lễ một chút, từ trong hòm thuốc lấy ra một cuộn tơ hồng, hai tay đưa lên cho Đàn Hương đang đứng hầu hạ ở một bên,"Làm phiền Đàn Hương cô nương mang vào cổ tay của nương nương."
"Ân." Đàn Hương tiếp nhận tơ hồng trong tay Hứa Thất Cố, đi đến bên cạnh Mộ Dung Yên, nhẹ nhàng đem một đầu mang lên cổ tay Mộ Dung Yên, khóe mắt liếc nhìn thấy gương mặt Mộ Dung Yên bỗng nhiên có chút tái nhợt, lại quan tâm liếc nhìn thêm một cái, hỏi: "Nương nương, người..."
Mộ Dung Yên nhẹ nhàng lắc đầu, nói: "Có Hứa đại nhân ở đây, không sao."
Thân mình Hứa Thất Cố chấn động, lúc nhìn về phía Mộ Dung Yên, đã phát hiện trên mặt của nàng ra mồ hôi, vội vàng nói với Đàn Hương: "Quý thể của nương nương tựa hồ có bệnh nhẹ, Đàn Hương cô nương, nhanh chóng kéo dây lại đây."
"Được!" Đàn Hương vội vàng nắm lấy tơ hồng đi tới bên cạnh Hứa Thất Cố.
Ngón tay Hứa Thất Cố đặt trên tơ hồng, mi tâm vốn hơi nhíu lại đột nhiên siết chặt, vội vàng quỳ xuống đất nói: "Không tốt! Nương nương đây là..."
"Cái gì?" Phù Kiên nhìn ra sắc mặt của hắn không tốt,"Không phải là hoài thai sao?"
Tơ hồng trong tay Hứa Thất Cố rơi xuống đất, sắc mặt trắng bệch, nói: "Nương nương có mạch tượng hoạt thai..."
"Hoạt thai?" Phù Kiên quá kinh hãi, cúi đầu xuống nhìn Mộ Dung Yên trong lòng, chỉ thấy sắc mặt nàng trắng bệch, mồ hôi tuông ra, làm sao còn giống một Mộ Dung Yên vừa rồi?
"Nương nương!" Đàn Hương kêu lên một tiếng sợ hãi, ngón tay run rẩy chỉ về phía góc áo màu xanh của Mộ Dung Yên,"Có máu!"
"Hoàng thượng...Thần thiếp...Sợ là..."
Máu đỏ tươi chậm rãi thấm đỏ một vùng áo, Mộ Dung Yên vô lực tựa vào trong lòng Phù Kiên, hai mắt nhắm lại, hôn mê.
"Hứa Thái y! Nhanh chóng cứu lấy ái phi! Cứu lấy con của trẫm!" Phù Kiên gào lên một tiếng, để Hứa Thất Cố vội vàng kéo vạt áo đứng lên, đi về phía Mộ Dung Yên, kinh loạn lấy ngân châm từ trong hòm thuốc ra, châm lên các yếu huyệt của Mộ Dung Yên.
"Không giữ được hoàng nhi, trẫm muốn mạng của ngươi!" Phù Kiên lại hét to một tiếng.
Hứa Thất Cố run rẩy gật đầu, ngưng thần nín thở, châm liên tiếp mấy châm xuống, ôm quyền nói: "Hoàng thượng, đứa nhỏ trong bụng nương nương, sợ là...Không giữ được..."
"Phế vật!" Phù Kiên giận dữ đá một cước vào ngực Hứa Thất Cố, làm Hứa Thất Cố liên tiếp mãnh liệt ho khan.
"Nếu như...Khụ khụ...Nếu như không...Chữa trị kịp thời...Nương nương...Chỉ sợ tánh mạng của nương nương cũng khó giữ!" Hứa Thất Cố hoảng sợ quỳ xuống,"Hoàng thượng..."
Cơn giận của Phù Kiên rõ ràng ngừng lại, bỗng nhiên bế Mộ Dung Yên lên,"Trẫm không thể để cho nàng chết! Ngươi cứu nàng! Trẫm tin rằng ngày sau còn có thể cùng nàng có những đứa con khác!"
"Dạ!" Hứa Thất Cố dập đầu như đập tỏi.
Phù Kiên ôm Mộ Dung Yên đi về phía giường, Hứa Thất Cố đi theo sát phía sau, vội vàng quay đầu phân phó Đàn Hương đang sợ ngây người,"Nhanh chóng chuẩn bị nước ấm, xiêm y sạch sẽ!"
"Dạ!" Đàn Hương vội vàng lui xuống.
Phù Kiên vốn định canh giữ ở bên cạnh Mộ Dung Yên, Hứa Thất Cố gấp giọng nói: "Cảnh tượng huyết hoạt thai của nữ tử e rằng sẽ làm kinh động đến Hoàng thượng, xin Hoàng thượng tạm thời tránh đi."
Phù Kiên cắn răng nắm lấy vạt áo của Hứa Thất Cố,"Ngươi không có cái đầu thứ hai để trẫm chém đâu!"
"Dạ!" Hứa Thất Cố quỳ sụp xuống đất, dập đầu thật mạnh.
Trong nháy mắt khi Phù Kiên phất tay bước ra khỏi Tê Hoàng cung, Phù Trừng vốn cũng mang vẻ mặt kinh sắc theo bản năng đứng lẫn vào đám nội thị, cúi đầu thấp xuống.
Hứa Thất Cố thở phào nhẹ nhõm, tuy nhiên trái tim lại lần nữa nhảy vọt lên, đến gần Mộ Dung Yên, ngón tay mới vừa đáp xuống cổ tay nàng, liền bị nàng hung hăng nắm lấy.
"Nương nương..." Cả đôi mắt kinh hoảng của Hứa Thất Cố chống lại đôi mắt lạnh như băng của Mộ Dung Yên.
"Nếu như bổn cung không còn mạng để hoàn thành một bước này...Thứ các ngươi muốn chung quy cũng sẽ không đạt được!" Thanh âm khàn khàn của Mộ Dung Yên khiến cho Hứa Thất Cố vừa kinh vừa sợ.
"Nương nương yên tâm, dù thế nào hạ quan cũng sẽ bảo toàn người bình yên!" Hứa Thất Cố gật đầu thật mạnh.
Mộ Dung Yên vô lực buông lỏng tay ra, trong bụng kịch liệt đau đớn làm cho hai tròng mắt của nàng đong đầy nước mắt, nhưng mà nàng liền quật cường cắn răng mím môi, thì thào nói: "Lần này...Ngươi cũng biết được mất đi thứ mình rất muốn có được...Là đau như thế nào?"
Tiếng cười lạnh trầm thấp vang lên, mang theo vô hạn thê lương, Hứa Thất Cố nghe thấy liền phát lạnh, chỉ có thể thở dài một tiếng.
Quân vương mang đến cho bọn họ nhiều thống khổ như vậy, cũng đến lúc hắn gặp quả báo sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện