Chương 93: Đoàn viên yến
"Trừng đệ khoan đã." Tư Mã Thương Lang đột nhiên gọi Trừng nhi lại, cười ngạo nghễ, "Nếu như hôm nay là ngày đoàn viên, ngươi không muốn gặp những thân nhân khác sao?"
Trừng nhi cười lạnh nói: "Ngươi và ta rốt cuộc là ai trưởng ai ấu, trong lòng phụ hoàng hiểu rõ, tối nay giống như lời của tiểu cô cô, thật sự là quá mệt mỏi, ta muốn theo tiểu cô cô trở về nghỉ ngơi."
Sắc mặt Tư Mã Thương Lang trầm xuống, quay qua Tạ Uyên, nói: "Tỷ phu, ngươi nói, rốt cuộc là ta lớn, hay là hắn lớn?"
"Tỷ phu?" Tạ Tửu Tửu nghi hoặc nhìn Tạ Uyên, bỗng nhiên nghĩ tới một người, "Chẳng lẽ thân mẫu của Khánh nhi chính là..."
Tạ Uyên hổ thẹn cúi đầu, cắn răng không nói.
Bàn tay của Tư Mã Diệp vung lên, nói: "Nếu hôm nay là đêm đoàn viên, muốn ôn lại chuyện xưa, tất cả để đến yến hội rồi nói sau." Nói xong, nhìn lướt qua văn võ bá quan hãy còn đang quỳ dưới đất không dậy nổi, lớn tiếng nói, "Các ngươi đều bình thân, ngồi xuống vị trí, tiếp tục uống rượu!" Nói xong, ghét bỏ nhìn thoáng qua thi thể Tư Mã Diệu trên long ỷ, "Người tới, đem long ỷ này đổi đi cho trẫm!"
"Dạ!"
Sau một lát, hỉ yến bắt đầu, mọi người trải qua một trận cung biến, làm sao còn có tâm tư tiếp tục uống rượu, chính là khúm núm hòa cùng Tư Mã Diệp, chờ mong yến hội này có thể mau chút chấm dứt.
Tư Mã Diệp ngồi trên long ỷ mới đổi, nhịn không được hít vào một hơi thật sâu, lúc này phất tay nói: "Mang binh vây quanh hậu cung, đem toàn bộ phi tử Tư Mã Diệu từng lâm hạnh qua đều cho xuất cung! Về phần tiểu chất nhi kia của ta..."
Lúc này Tạ Uyên chắp tay nói: "Ngô hoàng nhân tâm trị quốc, Hoàng tử trời sinh không được khôn ngoan, không bằng chuyển tới lãnh cung, sai khiến cung nữ hầu hạ đến già đi."
Tư Mã Diệp vừa lòng gật đầu, nói: "Chuẩn tấu!"
Tạ Tửu Tửu lôi kéo Trừng nhi ngồi xuống bên trái long ỷ của Tư Mã Diệp, ý bảo Trừng nhi nhẫn nại một chút nữa, có chuyện gì muốn nói, chờ yến hội kết thúc, trở lại tẩm cung rồi nói sau.
Trừng nhi hung hăng nắm tay, chỉ cảm thấy cả người không thoải mái, ẩn ẩn cảm thấy tương lai sẽ xảy ra chuyện gì đó rất kinh khủng.
"Phụ hoàng."
Đột nhiên nghe thấy một tiếng gọi yêu kiều, một nữ tử thanh lệ mặc áo lông đen kéo một vị phu nhân mặc cẩm y màu đen đi vào chỗ ngồi.
Tạ Huyền mang binh vây chặt Hoàng thành, hôm nay trận cung biến này, đại cục đã định, Tạ gia hắn coi như là vượt qua một kiếp, ngày sau tân hoàng nhất định sẽ bởi vì sự trung tâm của Uyên đệ trong những năm qua, đối xử tử tế với Tạ gia bọn họ.
Trừng nhi im lặng đánh giá vị phu nhân này, toàn thân cao thấp tản ra một cỗ lãnh liệt -- chỉ thấy đôi mắt của nàng đảo qua bên này, trong khoảnh khắc ánh mắt chạm vào nàng, Trừng nhi không khỏi nghiêng mặt đi.
"Hoàng thượng, vị này là..." Phu nhân chỉ về phía Trừng nhi, đuôi lông mày âm lãnh làm cho thân mình Trừng nhi không khỏi run lên.
Tư Mã Diệp đứng dậy cầm bàn tay phu nhân, cười nói: "Tát Tát, còn nhớ lúc trước ta có nhắc đến một nữ tử Cừu Trì không? Trừng nhi là nhi tử của ta và nàng năm đó."
"Nga?" Tát Tát phu nhân liếc mắt nhìn Trừng nhi một cái, "Vậy nhi tử này chẳng phải là trưởng tử của Hoàng thượng sao?"
Tư Mã Diệp nghe ra ý tứ trong lời nói của Tát Tát phu nhân, liền nói ngay: "Những năm qua, làm phu thê cùng trẫm đồng tâm, là Tát Tát ngươi, cho nên, ngôi vị Hoàng hậu này, là thuộc về ngươi." Nói xong, Tư Mã Diệp lập tức hạ chỉ, "Bắt đầu từ hôm nay, Tát Tát là Hoàng hậu, cai quản hậu cung, Thương Lang là con trai trưởng, cho nên lập thành Thái tử, hôm nay liền nhập chủ Đông cung."
"Ha ha." Trừng nhi không khỏi lạnh lùng cười, càng cảm thấy mong muốn cả đời của mẫu phi, thì ra chính là buồn cười như vậy.
Ai không muốn gần nhau đến già? Ai lại nguyện ý triền miên cùng người mình không thương?
Tạ Tửu Tửu rót một chén rượu cho Trừng nhi, cười nói: "Trừng nhi, đến, tiểu cô cô cùng ngươi uống một ly."
Trừng nhi kinh ngạc nhìn Tạ Tửu Tửu, chua xót cười cười, bắt đầu từ ngày nhận thức nhau kia, nàng liền đối với mình như thân nhân, ở Tấn quốc, ấm áp duy nhất chính là đến từ nàng.
Trừng nhi nâng chén rượu, "Cám ơn tiểu cô cô."
"Sau này ngươi làm một Vương gia tiêu dao, ta làm một Công chúa tiêu dao, chẳng phải rất hạnh phúc sao?" Tạ Tửu Tửu cười nói xong, nhìn về phía Tư Mã Diệp, "Ca ca...Không, là hoàng huynh xưa nay nhân đức, chờ đến khi Trừng nhi đưa Lan Thanh tẩu tẩu trở về Kiến Khang, nhất định sẽ đối đãi rất rốt với mẫu tử các ngươi."
Tư Mã Diệp mỉm cười, nói: "Chuyện này là tất nhiên." Nói xong, bình tĩnh nhìn Trừng nhi, đứa nhỏ này rất giống hắn, không hiểu có một chút vui mừng, "Nếu như Trừng nhi là Hoàng trưởng tử, tất nhiên cũng không thể bạc đãi. Hôm nay trẫm tấn phong ngươi thành Tề vương Đại Tấn, xây dựng tân phủ Tề vương ở trong thành Kiến Khang, tất cả mọi quy chế, giống như Đông cung Thái tử." Nói xong, Tư Mã Diệp nhìn về phía Tư Mã Thương Lang rầu rĩ không vui ở bên cạnh, "Cùng là huynh đệ, trẫm không muốn nặng bên này nhẹ bên kia, tin rằng sau này Thương Lang kế thừa đại thống, nhất định sẽ đối tốt với huynh trưởng."
"Nhi thần chắc chắn sẽ đối tốt với hắn!" Tư Mã Thương Lang cắn răng nói xong, nhìn bất động thanh sắc liếc mắt nhìn Tát Tát Hoàng hậu một cái, biết điều ngồi trở lại vị trí.
"Phò mã." Nữ tử thanh lệ bên cạnh Tát Tát Hoàng hậu vui mừng gọi Tạ Uyên một tiếng, liền chạy vội tới bên người Tạ Uyên, nắm lấy cánh tay Tạ Uyên, cười nói, "Lúc này đây, một nhà chúng ta là thật sự đoàn tụ!" Nói xong, làm như khiêu khích mà liếc nhìn Tạ Tửu Tửu một cái.
Tạ Tửu Tửu thản nhiên cười cười, nói: "Hoàng huynh, năm đó Yên nhi dùng tên giả là Tạ Tửu Tửu gả vào Tạ gia, chỉ là vì giữ một mạng sống. Nay nếu như nguy cơ đã giải, Yên nhi tất nhiên khôi phục cái tên vốn có, cùng Tạ tam công tử không phải là phu thê thật sự, lúc này tất nhiên là chấm dứt danh nghĩa phu thê."
Sắc mặt Tạ Uyên kinh biến, chỉ cảm thấy trong lòng đau xót, đến cuối cùng vẫn là kết quả như vậy sao?
Tư Mã Diệp gật đầu nói: "Chuẩn tấu." Nói xong, nhìn vẻ mặt hạnh phúc của hoàng nữ Tư Mã Thương Tâm, "Tâm nhi cùng Tạ huynh yêu nhau nhiều năm, không thể kết thành liền cành, thật sự là khổ sở. Hôm nay trẫm phong Tâm nhi thành Đức Hinh Công chúa, ban thưởng Tạ Uyên Phò mã phong hàm Đô úy, tùy ý các ngươi chọn ngày đại hôn."
"Tạ...Tạ ơn Hoàng thượng." Tạ Uyên khổ thanh tạ chỉ, không lại ngẩng đầu nhìn Tư Mã Yên trong giờ khắc này.
Tạ Tửu Tửu đã chết, vợ cả của hắn Tửu Tửu nay là đã trưởng Công chúa của Tấn quốc, Tư Mã Yên, không còn liên quan gì đến hắn nữa.
"Trưởng Công chúa Tư Mã Yên ủy khuất nhiều năm, trẫm thấy ngươi cùng Trừng nhi quan hệ rất tốt, không bằng đem phủ đệ Công chúa tu sửa ở bên cạnh phủ Tề vương, Yên nhi ngươi thấy thế nào?" Tư Mã Diệp mỉm cười hỏi Tư Mã Yên, trên thế gian này, nếu nói trong lòng hắn tin tưởng ai nhất, chung quy chính là người muội muội này.
"Tạ ơn hoàng huynh." Tư Mã Yên nói một lời cảm tạ, nâng chén kính một ly với Tư Mã Diệp.
Trong lòng Tư Mã Diệp tràn đầy vui mừng, nay thân nhân gặp lại, tử nữ quanh đầu gối, thậm chí còn có một ngoại tôn chưa từng gặp qua.
Nếu nói hối tiếc duy nhất, đó chính là Lan Thanh không có ở bên cạnh.
Tư Mã Diệp theo bản năng liếc nhìn Trừng nhi thêm vài lần, cho dù là đón Lan Thanh trở về Kiến Khang, cho dù đối xử với nàng rất tốt, cũng sẽ không lại nghênh đón nàng vào cung diện thánh.
Dù sao, nàng từng là nữ nhân của Phù Kiên, thân mình đã không con thuần khiết, cường nạp thành phi, chỉ khiến cho thế nhân chửi rủa.
Đời này kiếp này, chỉ có thể dùng sự phú quý bồi thường cho Lan Thanh...
Tâm tình Tư Mã Yên tựa hồ đột nhiên tốt lên, liên tiếp uống cạn vài chén rượu, hai má đã ửng hồng nóng ran.
Trừng nhi nhìn thấy liền lo lắng, vội vàng nói: "Tiểu cô cô, nếu như rượu uống quá nhanh, sẽ làm bị tổn thương thân mình..." Nói xong, nhìn thoáng qua Tạ Uyên vẫn chần chờ không dám nhìn qua bên này, đoán rằng tiểu cô cô cùng Tạ Uyên nhất định là lâu ngày sinh tình, mới có sự khác thường như ngày hôm này.
Tư Mã Yên lặng yên nháy mắt với Trừng nhi một cái, lúc này nhẹ nhàng tựa vào đầu vai Trừng nhi, túy ngữ nói: "Tiểu cô cô vui vẻ, thật sự vui vẻ..."
Trừng nhi sửng sốt, lúc này hiểu được ý tứ của Tư Mã Yên, vội vàng nói với Tư Mã Diệp: "Phụ hoàng, tiểu cô cô chỉ sợ là đã uống say, thỉnh phụ hoàng chấp thuận...Để nhi thần đưa tiểu cô cô hồi cung nghỉ ngơi trước."
"Đi đi." Tư Mã Diệp mỉm cười gật đầu, hôm nay quả thật là ngày vui mừng, nàng vui mừng cũng đúng.
Trừng nhi nửa đỡ lấy Tư Mã Yên đứng lên, dần dần rời xa khỏi tầm mắt của mọi người, đi vào trong thâm cung.
"Đoàn viên, chung quy chính là một nhà bọn họ đoàn viên, ta không thích ở đây lâu."
Mới vừa bước vào đường cung, Tư Mã Yên nhìn bốn bề vắng lặng, liền đẩy Trừng nhi ra, đau thương nói một câu như vậy.
Trừng nhi làm sao không biết loại tư vị này, gật gật đầu, hỏi ra vấn đề vẫn luôn muốn hỏi, "Tiểu cô cô, ta rốt cuộc phải làm Hoàng tử tới khi nào?"
Tư Mã Yên nghiêm túc nhìn Trừng nhi, "Có lẽ là, vĩnh viễn."
"Nhưng mà ta rõ ràng là..."
"Suỵt!" Tư Mã Yên vội vàng ngăn chặn nàng lại, không để nàng nói hết lời, "Nữ tử hoàng thất, cho tới bây giờ vốn không có kết cục gì tốt, chỉ khi ngươi vẫn giả làm Hoàng tử, mới có cơ hội nắm giữ binh quyền, mới có thể bảo hộ được người ngươi muốn bảo hộ."
Trong lòng Trừng nhi run lên, cười đến chua xót, "Tiểu cô cô nói đúng, Hoàng gia không có thân tình, nếu như ta không có binh quyền trong tay, chờ đến khi Thái tử đăng cơ thành Hoàng đế, ta nhất định sẽ không có kết cục tốt." Hít vào một hơi, Trừng nhi kiên định nói, "Nay trên thế gian này, người ta để ý ngoại trừ mẫu phi, liền chỉ có tiểu cô cô ngươi, cho nên, vô luận như thế nào, ta đều phải hảo hảo sống sót, bảo hộ hai người các ngươi bình an."
"Ngốc Trừng nhi." Tư Mã Yên cười cười, nhẹ nhàng xoa xoa đầu vai Trừng nhi, "Tiểu tử man rợ kia không biết nặng nhẹ, vừa rồi chụp lấy ngươi một cái, nhất định là rất đau đi?"
Trừng nhi có chút hoảng hốt nhìn gương mặt Tư Mã Yên, thần vận kia tựa hồ có chút giống với Thanh Hà, không khỏi nhìn đến ngây người.
Tư Mã Yên cảm nhận được ánh mắt của Trừng nhi biến hóa, vội vàng lui về phía sau một bước, nói: "Trừng nhi, ngươi làm sao vậy?"
Trừng nhi tự biết vô lễ, lúc này ôm quyền nói: "Tiểu cô cô đừng nóng giận, vừa rồi ta chỉ là nhớ đến nàng...Cho nên nhất thời mới thất thần, đường đột đến cô cô."
Tư Mã Yên buồn bã thở dài, "Trừng nhi, cuộc sống của ngươi vẫn còn rất dài, sẽ có một ngày, ngươi vẫn có thể gặp được một người thật tâm yêu ngươi."
Trừng nhi lắc lắc đầu, nói: "Kiếp này, bất luận nàng sống hay chết, chỉ cần biết trong lòng, liền chỉ có một mình nàng là đủ rồi." Nói xong, Trừng nhi cười cười với Tư Mã Yên, "Tiểu cô cô, ngươi không cần lo lắng cho ta, ta sẽ hảo hảo chiếu cố bản thân."
"Trừng nhi thật là ngốc." Tư Mã Yên đau lòng xoa xoa đầu vai Trừng nhi, thở dài một hơi, đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó, nghiêm mặt nói, "Trừng nhi, hậu cung này ta rất quen thuộc, hiện tại ngươi có chuyện quan trọng hơn cần làm."
"Cái gì?"
"Quân cờ Thái Phượng ban này đối với Tạ tam công tử mà nói, đã mất đi giá trị lợi dụng, hơn nữa vừa rồi hắn nói dối hoàng huynh, nhất định muốn giết các nàng diệt khẩu." Nói xong, Tư Mã Yên lo lắng nhìn Trừng nhi, "Cho nên, so với việc để cho Tạ Uyên xuống tay, không bằng ngươi tới, đem những quân cờ này thu về phe mình."
"Ta?" Trừng nhi nghĩ nghĩ, bỗng nhiên hiểu được ý tứ của Tư Mã Yên, "Diệt khẩu không cần thiết phải tận gốc, không bằng thi ân nghĩa cứu các nàng, nuôi dưỡng thế lực của chính mình?"
"Không sai." Tư Mã Yên vừa lòng cười cười.
"Hảo, bây giờ ta đi cứu các nàng."
"Nhớ lấy, không thể lấy cứng đối cứng, không thể tiết lộ mặt thật ở trước mặt bọn họ, lại càng không cần cứu toàn bộ, chỉ cần cứu ba, bốn người là được rồi." Tư Mã Yên lại phân phó một câu, "Lưu lại vài người sống không biết tung tích, bọn họ sẽ càng không thể an tâm."
Trừng nhi thán phục tâm trí của tiểu cô cô, nặng nề mà gật gật đầu, lúc này xoay người rời khỏi hậu cung.
"Xin hỏi nương nương, còn nhớ điệu múa hồng liên trong thành Cô Tang không?"
Hậu cung thanh tịch, giữa sự yên tĩnh đột nhiênvang lên một thanh âm quen thuộc, lại mang theo vài phần xa lạ, Tư Mã Yên khôngkhỏi đứng thẳng bất động tại chỗ, run rẩy quay đầu lại.
Bình luận truyện