Phật Môn Ác Thê

Chương 238: Thượng cổ bí cảnh (22)



Nghe tiếng, Âm Tế Thiên và Hiên Viên Duật quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt âm u dưới lớp mặt nạ của Thôn Phách.

Hiên Viên Duật nhíu mày: “Ngươi vừa nói gì?”

Thôn Phách không dấu vết tách Hiên Viên Duật và Âm Tế Thiên ra: “Ta nói ngọn đèn kia đang ở chỗ của ta!”

“Sao Cửu Đăng Tháp lại ở chỗ ngươi?”

Hiên Viên Duật vừa thốt ra câu này, tức khắc cảm thấy mình hỏi có vẻ hơi dư thừa!

Trước đó Tịch Thiên bị bắt về Quỷ Tông Phái, Thôn Phách nhìn thấy Cửu Đăng Tháp, thì cũng không có gì làm lạ!

Âm Tế Thiên vừa vui vừa tò mò: “Sao ngươi biết mà mang nó theo?”

Thôn Phách không trả lời hắn, trực tiếp đưa Cửu Đăng Tháp cho Hiên Viên Duật. Hiên Viên Duật liếc y một cái: “Ngươi vừa nghe lén bọn ta nói chuyện?”

Thôn Phách hỏi ngược lại: “Ngươi nghĩ sao?”

Nếu đã bị y biết, Hiên Viên Duật cũng không tính toán che che lấp lấp, nhìn ngọn đèn màu đỏ tím chợt lóe trên tầng thứ chín của Cửu Đăng Tháp, khóe miệng khẽ nhếch: “Quả nhiên trong đại điện có đồ tốt!”

Âm Tế Thiên ghé đầu sát vào: “Sao ngươi biết?”

Minh châu trên Cửu Đăng Tháp lập tức phát ra chùm tia sáng đủ mọi màu sắc!

Hiên Viên Duật nhìn thấy cảnh này, không khỏi nâng tay đỡ trán!

Sao y lại quên mất Tịch Thiên cũng đang ở đây!

Âm Tế Thiên thấy Hiên Viên Duật không lên tiếng, nghi hoặc hỏi: “Sao vậy?”

Hiên Viên Duật quét mắt nhìn mái tóc của Âm Tế Thiên, trong bụng chợt lóe tia quái dị!

Thôn Phách quan sát Hiên Viên Duật, mày cũng khẽ nhíu!

“Cái kia…” Hiên Viên Duật đang nghĩ, làm thế nào để Âm Tế Thiên chịu đi ra chỗ khác, nhưng bất chợt trông thấy Huyền Ngọc trưởng lão đứng đằng xa, đầy mặt nóng vội nhìn sang bên này!

Đáy mắt của y khẽ đảo, cười cười: “Ta đột nhiên nhớ ra, sư phụ ta nói có chuyện cần tìm ngươi!”

Nhất thời, Âm Tế Thiên không nhớ ra được ai là sư phụ của y: “A?”

Hiên Viên Duật chỉ Huyền Ngọc trưởng lão đứng đằng xa!

Thôn Phách lạnh mắt liếc sang Huyền Ngọc trưởng lão!

Âm Tế Thiên nhíu chặt mày, trộm nhìn Thôn Phách một cái. Hắn vốn định cự tuyệt, nhưng sau đó nghĩ lại, đành xoay người đi tới chỗ Huyền Ngọc trưởng lão.

Thôn Phách đợi Âm Tế Thiên đi xa, lập tức nói: “Ngươi cố ý đuổi hắn đi! Tại sao?”

Hiên Viên Duật cúi đầu nhìn Cửu Đăng Tháp, đầy sâu xa nói: “Nếu Tịch Thiên ở đây, Cửu Đăng Tháp sẽ không thể hoạt động bình thường được!”

Thôn Phách lóe lóe: “Có ý gì?”

Hiên Viên Duật thản nhiên liếc y một cái: “Chuyện không có liên quan tới ngươi thì phải?”

Nói xong, xoay người đi về phía đại điện.

Thôn Phách híp mắt nhìn chằm chằm bóng lưng Hiên Viên Duật, thầm nghĩ, chẳng lẽ Hiên Viên Duật biết chuyện tóc của Tịch Thiên?

Thôn Phách đứng tại chỗ một hồi, sau đó cũng đi qua.

Hiên Viên Duật dán Cửu Đăng Tháp vào cánh cửa, ngọn đèn trên tầng thứ chín lập tức sáng lên, ngay cả minh châu cũng lóe ra tia sáng màu vàng nhạt!

Thôn Phách ở phía sau hỏi: “Ánh sáng kia đại biểu cho cái gì?”

Hiên Viên Duật giải thích đơn giản: “Tầng thứ chín phát sáng, chứng tỏ bên trong có bảo vật, còn minh châu là chỉ phương hướng!”

Lúc Bắc Minh bảo Cửu Đăng Tháp bị hỏng, kêu y đem về kiểm tra thêm. Y liền gắn thêm minh châu vào, chỉ cần cách bảo vật càng gần, màu sắc lóe lên càng đậm!

Mắt Thôn Phách khẽ động, không lên tiếng nữa!



Huyền Ngọc trưởng lão thấy Âm Tế Thiên đi về phía này, nhất thời không biết phải làm thế nào. Muốn gọi, nhưng lại sợ đối phương chẳng phải đến tìm mình.

Âm Tế Thiên bước đến trước mặt Huyền Ngọc trưởng lão, nhìn bà từ bối rối chuyển sang kinh ngạc, rồi bình tĩnh cuối cùng lại biến trở về bộ dáng cao cao tại thượng. Thật, hắn cảm thấy hơi buồn cười!

Nữ nhân này giả vờ giỏi ghê!

Bất quá từ biểu cảm của bà, hắn có thể nhìn ra được, Huyền Ngọc trưởng lão không có tìm hắn, là Hiên Viên Duật cố ý đuổi hắn đi.

Nhưng, Âm Tế Thiên vẫn lên tiếng hỏi: “Tìm ta có việc?”

Bà tìm hắn?

Đáy mắt Huyền Ngọc trưởng lão xẹt qua tia nghi hoặc, bất quá không phủ nhận việc bà tìm hắn.

Bà do dự một lát, mới hỏi: “Minh nhi y… y vẫn tốt chứ?”

Từ sau khi bà tới quảng trường, Bắc Minh vẫn luôn nằm im trên đất, đến nay vẫn chưa tỉnh lại!

Âm Tế Thiên cười lạnh: “Tự ngài qua đó xem, là biết ngay thôi mà!”

Huyền Ngọc trưởng lão trầm mặc một lúc, lại nói: “Ta qua đó, chỉ khiến y thêm mất hứng!”

Âm Tế Thiên cười châm chọc: “Biết vậy thì tốt!”

Huyền Ngọc trưởng lão hít sâu một hơi, trừng hắn, rồi cầm một gói to đưa đến trước mặt Âm Tế Thiên: “Đây là… đây là thảo dược Duật nhi hái cho Minh nhi!”

Khóe miệng Âm Tế Thiên lại tăng thêm vài phần giễu cợt!

Nếu thật là thảo dược Hiên Viên Duật hái cho Bắc Minh, ban nãy y đã sớm đưa rồi, chẳng cần thiết phải nhờ Huyền Ngọc trưởng lão giao lại cho hắn.

Muốn bà thừa nhận thảo dược do mình hái, khó như vậy sao?

Âm Tế Thiên nhìn cái gói to, đồng thời cũng nhìn bàn tay của bà, vết thương cũ chưa lành nay đã chồng thêm vết thương mới.

“Nếu thảo dược là Hiên Viên Duật hái, vậy ngài bảo y tự mình giao cho Bắc Minh đi! Hoặc là, chính ngài tự đi một chuyến cũng được!”

Huyền Ngọc trưởng lão thấy hắn không có ý định nhận lấy, đành phải thu hồi gói to lại. Sau đó nhịn không được, bèn kiên trì hỏi thêm một câu: “Minh nhi … không sao chứ?”

Âm Tế Thiên nhìn bà chằm chằm: “Hiện giờ ngài mới quan tâm tới y, có phải đã quá muộn rồi hay không?”

“Ta…”

Huyền Ngọc trưởng lão đang định nói thêm cái gì đó, phía sau đột nhiên vang lên tiếng cười nói: “Đây không phải là Tịch Thiên sao?”

Huyền Ngọc trưởng lão vừa nghe, sắc mặt trầm xuống, không nói gì thêm.

Âm Tế Thiên thản nhiên nhìn thoáng qua, bắt gặp Tư Đồ Túc dẫn theo vài tên trưởng lão đi về phía bên này!

Huyền Ngọc trưởng lão thấp giọng nói: “Ngươi rời khỏi đây trước đi!”

Âm Tế Thiên cũng không có ý định lải nhải với bọn người Tư Đồ Túc, chẳng hề chào hỏi một câu, trực tiếp xoay người rời đi.

Tư Đồ Túc cùng đám trưởng lão thấy Tịch Thiên không thèm để ý tới bọn họ, sắc mặt lập tức đen lại.

Một vị trưởng lão trong đó, bất mãn nói: “Thái độ gì đây, cư nhiên không xem chúng ta vào mắt!”

Tưởng Ngự thú sư cấp mười là giỏi lắm sao?

Đương nhiên, lời này ông ta không dám nói ra!

Huyền Ngọc trưởng lão xoay người nói: “Minh nhi đột nhiên hôn mê bất tỉnh, Tịch Thiên lại đây hỏi ta có thảo dược trị liệu cho thân thể Minh nhi không. Ta vừa nói không có, trong lòng hắn cũng nóng vội, nên mới rời đi vội vàng như vậy!”

Tư Đồ Túc nhướn nhướn mày!

Thật là như vậy à?

Bất quá, lúc ông ta đến, quả thật có nhìn thấy Bắc Minh nằm im ỉm trên đất không dậy nổi.



Âm Tế Thiên vừa tách khỏi đám người của Thuần Trần phái, lập tức nhận được thiên lý truyền âm của Thôn Phách.

“Cắt một sợi nhúm tóc của ngươi cho ta!”

Âm Tế Thiên sửng sốt, dùng *** thần lực trả lời: “Ngươi muốn tóc làm gì?”

“Bây giờ ta là tà tu, rất có khả năng sẽ tách khỏi các ngươi. Bởi vậy, có tóc của ngươi, sẽ dễ tìm thấy nhau hơn! Ngươi cắt xong, ném đại vào một chỗ không người, ta sẽ đến lấy nó.”

Âm Tế Thiên ngẩng đầu tìm Thôn Phách, trông thấy y đang đứng ở cạnh cửa đại diện.

“Ngươi đứng yên đó chờ ta!”

Âm Tế Thiên vòng ra một gốc đại thụ sát ngoài cùng, nhìn trái phải không thấy người, mới dùng niệm lực, khiến cho mái tóc mọc dài ra.

Khi vừa chấm đất, chúng nó liền dễ dàng chui xuống dưới lòng đất!

Âm Tế Thiên ló đầu ra khỏi đại thụ, dùng *** thần lực nói với Thôn Phách: “Xoay người, nhìn dưới chân ngươi!”

Thôn Phách nhận được truyền âm, xoay người, liền nhìn thấy một nhánh cây màu đen đang từ dưới đất mọc lên!

Nhìn kĩ hơn, mới biết hóa ra đó là một nhúm tóc!

Thôn Phách không khỏi kinh ngạc!

Âm Tế Thiên thúc giục nói: “Mau cắt nó đi!”

Thôn Phách nhanh tay lấy kéo ra, cắt ngang nhúm tóc. Từ màu đen, y vừa cắt rời, chúng nó liền biến thành màu lam đậm.

Tiếp đó, y biện tóc thành một cái vòng, đeo vào cổ tay.

Thôn Phách nhìn nó, mắt cong cong ý cười. Nhưng chợt nhớ tới cái gì, ý cười biến mất, lạnh giọng hỏi Âm Tế Thiên: “Vừa rồi, bà ta nói cái gì với ngươi?”

Âm Tế Thiên giả bộ không hiểu, ngơ ngác hỏi lại: “Cái gì? Bà ta nói cái gì là cái gì?”

Thôn Phách im lặng một hồi, nói: “Huyền Ngọc trưởng lão, bà ta nói cái gì với ngươi?”

“Ôh! Huyền Ngọc trưởng lão à!” Âm Tế Thiên cố ý lạnh giọng: “Cũng không có gì, chỉ nói cho ta một việc thôi!”

Thôn Phách nghe giọng điệu của hắn có vẻ là lạ, vội hỏi: “Việc gì?”

Âm Tế Thiên ló đầu ra, nhìn về phía Huyền Ngọc trưởng lão. Trông thấy bà vừa cầm thuốc mỡ, vừa cầm bản vẽ của thảo dược, bàn luận gì đó với Hiên Viên Duật.

Hắn khẽ đảo mắt, trả lời: “Bà nói đồ đệ của bà, cũng chính là Hiên Viên Duật thích ta. Sau đó, muốn ta rời khỏi ngươi, sống với Hiên Viên Duật. Ngươi xem, hiện tại bà ấy đang châu đầu ghé tai với Hiên Viên Duật kia kìa, hẳn là bàn luận xem nên dùng âm mưu quỷ kế gì để chia rẽ chúng ta. Ngươi nhanh qua đó nghe lén bọn họ đi! Để chúng ta còn biết cách mà đối phó!”

Nguyên bản, trong lòng Thôn Phách có khúc mắc đối với Huyền Ngọc trưởng lão, nay nghe tin Huyền Ngọc trưởng lão muốn chia rẽ y và Âm Tế Thiên, nhất thời trong cơn giận dữ, mất đi lý trí vốn có, chẳng chút phát hiện lời Âm Tế Thiên nói, rất là không ổn.

Y xoay người, mặt đầy lạnh lẽo, tiến về phía Huyền Ngọc trưởng lão và Hiên Viên Duật.

Âm Tế Thiên nhìn thấy Thôn Phách đi sang chỗ Thuần Trần Phái, khóe miệng khẽ nhếch!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện