Phật Môn Ác Thê

Chương 280



Âm Tế Thiên rùng mình một cái, ánh mắt lóe lên vẻ ác nghiệt. Hắn vụt biến mất, sau đó xuất hiện trước mặt Thôn Phách, chen ngang vào, đỡ đòn từ một cái bóng màu tím đang tấn công về phía Thôn Phách. Lúc này, cái bóng màu tím bị đá một cú quá mạnh, khiến thân thể không trụ vững được, lảo đà lảo đảo lui ra sau mấy bước, mới miễn cưỡng dừng lại.

Người kia trợn to mắt kinh ngạc, kế đó liếc sang thân xác Bắc Dực Đồng ngồi ở một bên, rồi nhào tới đặt đao lên cổ tiểu thí hài, lạnh lẽo nhìn Âm Tế Thiên, cả giận nói:

“Các ngươi là ai? Dám ngang nhiên xông vào cấm địa vương tộc!”

Thôn Phách đang ở trong nước khôi phục linh lực, vừa nghe được bốn chữ ‘cấm địa vương tộc’ liền mở hai mắt ra. Trước đó, y cũng cảm nhận thấy nguy hiểm, thế nhưng linh lực trong cơ thể đã hao hết, căn bản không né được một đòn kia của đối phương, cho nên đành ngồi im chịu trận. Bất quá, y tin chắc Tịch Thiên sẽ không để cho y bị thương tổn.

Âm Tế Thiên nửa híp mắt, trừng trừng nhìn tên nam tử đeo mặc nạ quỷ mặc áo bào màu tím trước mắt. Hắn nhẹ hít vào một cái, mùi hương quen thuộc khiến hắn giật mình:

“Ngươi là…”

Lúc này, Thôn Phách bước ra khỏi hồ, chân y vừa đạp lên bờ liền dùng linh lực nhanh chóng làm khô tóc và quần áo ngay. Nam tử áo tím nghe tiếng nước, lạnh mắt liếc tên quỷ tu đứng phía sau Âm Tế Thiên, nhưng vừa nhìn, hắn ta liền ngẩn cả người. Hắn khiếp sợ chỉ vào Thôn Phách:

“Ngươi…”

Nam tử áo tím khó tin mà đảo sang Âm Tế Thiên. Lúc trông thấy nốt chu sa ở giữa trán hắn, nam tử kia vội thu đao lại. Há miệng một lúc lâu, mới nói ra lời:

“Các ngươi…”

Thôn Phách cảm thấy, hình như người này biết bọn họ. Âm Tế Thiên nhếch môi:

“Tiểu tử ngươi lại nghịch rồi!”

Âm Tế Thiên dùng giọng nói đầy sủng nịch, còn có vẻ rất thuận miệng, nói với tên nam tử mặc áo tím kia. Thôn Phách nghe thế, không khỏi bực mình, nhíu mày lại:

“Tịch Thiên! Ngươi biết hắn sao?”

Âm Tế Thiên cười nói: “Chẳng phải hắn là… chẳng phải là…”

Âm Tế Thiên lắc lắc đầu, bỗng dưng có hơi chóng mặt. Thôn Phách thấy Âm Tế Thiên có vẻ say, vội bước tới đỡ lấy hắn. Âm Tế Thiên xoa xoa hai bên thái dương:

“Ta…” Hắn nhìn xung quanh rồi hỏi: “Sao ta lại ở đây?”

Thôn Phách: “…”

Cách nói chuyện này, chắc là đã tỉnh rượu rồi nhỉ? Âm Tế Thiên hoang mang:

“Không phải ta đang uống rượu trong tiểu viện sao?”

Âm Tế Thiên lại lắc lắc đầu vì cảm giác choáng váng, nhưng vừa nhìn thấy Bắc Dực Đồng đang đứng cạnh một nam tử áo tím xa lạ, hắn liền tỉnh táo đề phòng. Khí tức trên người nam tử kia rất mạnh, tựa hồ cả Thôn Phách cũng không phải đối thủ của hắn ta.

Âm Tế Thiên liếc mắt nhìn hắn ta, vụt một cái biến mất, kế đó vụt xuất hiện bên người Bắc Dực Đồng, cuối cùng lại dùng thuấn di quay về chỗ Thôn Phách, rồi túm cả hai chạy mất.

“…”

Ban đầu, nam tử áo tím khiếp sợ. Sau đó bởi vì Âm Tế Thiên đột nhiên phòng bị mà khiến cho hắn ta cảm thấy hoang mang. Cuối cùng, hắn ta chỉ biết câm nhín nhìn phía trước không còn một bóng người.

Âm Tế Thiên quay trở về viện tử trong phủ của Phụng Âm, hắn đặt Bắc Dực Đồng nằm lên giường, sau đó hoa mắt mà ngã vật ra, mơ màng hỏi:

“Cái tên mặc áo tím đó là ai vậy?”

Thế nhưng, hỏi xong hắn liền ngủ mất.

Thôn Phách bất đắc dĩ nhìn thiếu niên, y đứng trước giường một hồi lâu, mới lại ngồi xuống ghế đả tọa tu luyện.

Hôm sau, Âm Tế Thiên bị tiếng gõ cửa phòng đánh thức, hắn ngơ ngơ ngác ngác nhìn đỉnh giường. Đêm qua, sau khi mình uống rượu, hình như có dùng thuấn di mang Bắc Dực Đồng tới một nơi nào đó, phong cảnh rất đẹp. Tiếp theo thì như thế nào? Âm Tế Thiên nghĩ nát óc cũng không nhớ ra nổi. Cứ giống như là nằm mơ vậy.

“Tỉnh rồi?” Tiếng nói trầm thấp vang lên bên cạnh.

Âm Tế Thiên nhìn Bắc Minh, xoa xoa hai bên thái dương đau nhức: “Ta chỉ mới uống một chén nhỏ mà cũng say nữa ư?” Tửu lượng của mình kém đến thế sao?

Bắc Minh sợ hắn về sau không dám uống rượu nữa, cho nên nói dối: “Không phải.”

“Thế sao ta không nhớ gì hết vậy?”

Bắc Minh ngồi xuống giường, cắn cắn vành tai hắn, rồi dùng chất giọng khàn khàn nói:

“Đêm qua, ngươi uống rượu xong liền bám dính ta cầu hoan.”

Âm Tế Thiên giật mình: “Hả? Thật sao?”.

“Ta lừa ngươi làm gì? Cả người ta từ trên xuống dưới đều bị ngươi sờ hết này. Đáng tiếc thân thể của đứa nhỏ không thể làm ăn được gì, cho nên ngươi náo loạn cả đêm, chỉ vì ta không thỏa mãn nổi ngươi.”

Âm Tế Thiên tưởng tượng ra cảnh ấy, không khỏi rùng mình một cái. Hắn thật không ngờ, mình say xong sẽ hóa thân thành cầm thú như vậy. Bắc Minh nhìn thiếu niên ngẩn người, cười cười:

“Nói đi thì cũng phải nói lại. Đêm qua ta vất vả chết đi được, không chỉ hứng chịu sự giận dỗi từ ngươi, mà còn phải luôn miệng năn nỉ. Ngươi nói xem, nên bồi thường ta thế nào đây?”

Âm Tế Thiên khó tin nhìn y: “Ta có cố tình gây sự như vậy sao?”

Bộ dạng ngốc ngốc này của hắn, thật khiến Bắc Minh không kìm lòng được mà cúi đầu in lên môi hắn, mãi lâu sau mới chịu rời ra. Y khàn khàn giọng nói:

“Đi Khí Đan Phủ về, tối nay ngươi phải bồi thường cho ta đó.”

Âm Tế Thiên thầm thì: “Sao ta có cảm giác mình đang bị lừa nhỉ?”

Phụng Âm trông thấy hai người bọn họ bước ra, liền tiến lên đón tiếp. Âm Tế Thiên vừa ngồi xuống, y nói luôn:

“Tịch Thiên đạo hữu, hôm qua ngươi có rời khỏi phủ hay không?”

Khóe môi Bắc Minh giật giật, tựa hồ đã đoán ra được lý do vì sao Phụng Âm lại hỏi như thế. Âm Tế Thiên nghi hoặc:

“Đêm qua? Ở Minh Ngục lúc nào trời cũng tối, ta không rõ ý của Phụng Âm đại nhân là hỏi canh giờ nào?”

“Là sau khi các ngươi từ Khí Đan Phủ trở về, có từng rời khỏi phủ đệ hay không?”

Âm Tế Thiên lắc đầu: “Không có! Đêm qua ta uống chút rượu, say quá nên ngủ luôn, chẳng đi đâu cả.”

Phụng Âm thấy Âm Tế Thiên không có vẻ như nói dối, nên cũng tin lời hắn. Hiên Viên Duật hỏi:

“Phụng Âm đại nhân, có phải đã xảy ra chuyện gì không?”

Phụng Âm âm hiểm cười: “Kỳ thực cũng có chuyện gì lớn. Chỉ là sáng sớm hôm nay, ta nghe nói đêm qua trên phố có người thả Tiên yêu thú chạy trốn. Theo miêu tả, đó là một thiếu niên có nốt chu sa giữa trán.”

Hiên Viên Duật liếc về phía Âm Tế Thiên, tò mò: “Hậu quả của việc thả Tiên yêu thú, có nghiêm trọng lắm không?”

“Còn tùy trường hợp. Có một vài người, chỉ cần trả Tiên yêu thú lại là được. Và cũng có trường hợp, sẽ bị bắt vào Điện lao.” Phụng Âm nhìn Âm Tế Thiên, tiếp tục nói: “Nghe nói, kẻ phạm tội là một thiếu niên và một đứa trẻ. Ta cũng đoán không thể nào là Tịch Thiên đạo hữu được.”

Âm Tế Thiên giật mình! Còn có một đứa trẻ nữa? Chẳng lẽ, sau khi hắn uống rượu xong, có chạy ngoài? Và đứa bé được nhắc đến kia, là Bắc Dực Đồng? Thế nhưng, nếu có chuyện ấy, Bắc Minh cũng sẽ kể cho hắn nghe mới đúng chứ? Nếu không có, vậy là không phải rồi.

“Ta còn nghe người ta bảo, rất có thể thiếu niên kia là Tiên nhân. Bởi vậy, mới càng không phải là Tịch Thiên đạo hữu.”

Âm Tế Thiên âm thầm hừ lạnh một tiếng. Nếu đã khẳng định không phải là hắn, cớ gì trước đó còn hỏi hắn đêm qua có ra ngoài hay không. Phụng Âm như nhận ra suy nghĩ của hắn, liền nói:

“Ban nãy ta hỏi Tịch Thiên đạo hữu, là để chắc chắn hơn. Nhỡ đâu Quỷ vệ có tìm tới, ta sẽ dễ xử lý một chút.”

Hai mày Bắc Minh khẽ nhướng, bất quá vẫn không nói gì. Lúc này Hạ Hầu Lân lại lên tiếng:

“Sắc trời không còn sớm, Minh hiền đệ, Duật hiền đệ, Tịch Thiên, các ngươi nên đi Khí Đan Phủ luôn kẻo muộn.”

Ba người nghe vậy liền đứng dậy, chào Phụng Âm một tiếng. Ba người rời đi rồi, Phụng Âm mới quay sang trêu ghẹo Hạ Hầu Lân:

“Lân, ngươi ở Minh Ngục cũng đã một tháng rồi. Có muốn quay về chưa? Nhỡ như mất luôn ngôi vị hoàng đế thì tiêu tùng.”

Hạ Hầu Lân chẳng quan tâm nói: “Kẻ nào có bản lĩnh cướp được, ta liền cho hắn luôn. Ta cũng chẳng cần.”

Phụng Âm nhướng mày: “Ngươi không cần ngôi vị hoàng đế nữa sao?”

Hạ Hầu Lân không nói, như ngầm thừa nhận lời Phụng Âm.

“Ngươi từ bỏ địa vị của mình, đừng nói là vì người đó?”

Ý Phụng Âm là chỉ Bắc Minh, y chắc chắn là Hạ Hầu Lân hiểu lời mình. Hạ Hầu Lân không trả lời mà hỏi ngược lại: “Chẳng phải ngươi đã từng nói, tư chất của ta rất thích hợp để tu tiên hay sao?”

“Đúng thế!”

“Cho nên ta định hoàn thành xong mọi việc, sẽ ở lại Tu Chân giới tu luyện!”

Phụng Âm híp híp mắt, giọng nói đầy thâm ý: “Có lẽ, ngươi không nhất thiết phải tu luyện mới có thể đắc đạo thành tiên.”

Hạ Hầu Lân quay đầu sang nhìn y: “Ý ngươi là gì?”

Phụng Âm cười đầy bí ẩn, nhưng không nói

Sau khi Âm Tế Thiên, Bắc Minh và Hiên Viên Duật đi vào đại điện Khí Đan Phủ, liền tách ra ba hướng khác nhau. Âm Tế Thiên tới Điện Đan phòng hôm qua, vừa vào cửa đã trông thấy hơn hai mươi đệ tử đầy mặt lạnh nhạt, từng chút từng chút nhặt thảo dược rơi vãi đầy đất lên. Chúng đệ tử bắt gặp Âm Tế Thiên, mặt đã lạnh nay lại càng lạnh hơn. Đúng lúc này, Quỷ Nhiễm tiên trưởng vào tới. Lập tức có đệ tử hỏi:

“Tiên trưởng, chẳng phải ngài đã nói, sẽ có người phụ trách nhặt thảo dược lên hay sao? Cớ gì khi chúng ta tới đây, vẫn thấy thảo dược rơi vãi lộn xộn.”

Âm Tế Thiên nhíu mày. Hôm qua hắn thu xếp đâu vào đấy rồi mới rời đi, vậy mà hôm nay lại như thế này, xem ra là có người giở trò quỷ sau lưng. Quỷ Nhiễm tiên trưởng liếc mắt nhìn đống thảo dược, nói:

“Đúng là có người phụ trách nhặt thảo dược.”

“Nếu là như thế, sao thảo dược vẫn rơi vãi lộn xộn như hôm qua? Đừng nói là người phụ trách kia lười biếng đó chứ? Thế, Tiên trưởng hẳn là phải phạt thật nặng cho hắn chừa!”

Sau đó, tầm mắt của chúng đệ tử đều đồng loạt đổ lên người Âm Tế Thiên. Hai mày Âm Tế Thiên lại nhíu chặt hơn. Có là thằng ngu cũng biết mấy tên này cố ý chơi xấu hắn. Thế nhưng, hắn không có chọc ghẹo gì bọn họ mà, tự dưng gây sự là sao? Quỷ Nhiễm tiên trưởng bình thản đảo mắt nhìn qua chúng đệ tử:

“Đúng là cần phải phạt.”

Chúng đệ tử nghe Tiên trưởng nói phải phạt, trong lòng liền bắt đầu cười trộm. Ánh mắt Âm Tế Thiên cũng trầm xuống.

“Thế nhưng, ta không biết ai là đẩu sỏ, bởi thế cũng không biết phải phạt ai.”

Mọi người sửng sốt.

“Nhưng chính ngài là người phân phó kẻ phụ trách công việc mà?”

Quỷ Nhiễm tiên trưởng lạnh nhạt nói: “Ta bảo Tịch Thiên phụ trách việc này.”

Một đệ tử nhanh nhảu nói: “Vậy phạt hắn chứ sao?”

Quỷ Nhiễm tiên trưởng lại nói tiếp: “Hôm qua, lúc Tịch Thiên rời đi, ta có qua đây kiểm tra. Khi đó, thảo dược đã được phân chia xong, cũng được đặt vào đúng vị trí rồi. Thế nhưng, đến sáng nay lại biến thành thế này.”

Chúng đệ tử đều biến sắc.

“Ta không biết kẻ nào là đầu sỏ gây nên chuyện, bởi vậy ta cũng sẽ không truy cứu. Mọi người đành phải góp một tay phân loại lại vậy. Nếu không, ta sẽ không thể tiếp tục dạy các ngươi Luyện đan.” Nói xong, Quỷ Nhiễm tiên trưởng quay đầu nhìn sang Âm Tế Thiên: “Tịch Thiên, ngươi đi theo ta.”

Âm Tế Thiên vừa cùng Quỷ Nhiễm tiên trưởng ra khỏi Điện Đan phòng, chợt nghe thấy bên trong có tiếng mắng chửi. Quỷ Nhiễm tiên trưởng hừ nhẹ:

“Ngươi mới tới có một ngày, đã khiến mọi người bất mãn. Quả thật, bản lĩnh cũng không nhỏ.”

Âm Tế Thiên trợn trắng mắt. Hắn vô tội mà!!!! Hắn có làm cái gì đâu chứ.

Quỷ nhiễm tiên trưởng dẫn hắn rời khỏi Điện Đan phòng, đi về phía hậu viện không người. Âm Tế Thiên nhìn xung quanh một chút, trong lòng có hơi đề phòng Quỷ Nhiễm tiên trưởng. Không biết vì sao nàng lại đưa mình đến đây.

Bỗng, Quỷ nhiễm tiên trưởng lại nói:

“Có mê trận. Cẩn thận.”

Âm Tế Thiên vội tập trung đi theo sát phía sau, vòng vèo một hồi rốt cục nhìn thấy một tòa nhà rất lớn. Bước vào tòa nhà, Quỷ Nhiễm tiên trưởng liền đẩy mạnh hắn vào một gian phòng. Trước khi đóng cửa còn dặn:

“Chưa hoàn thành nhiệm vụ thì chưa được ra.”

Âm Tế Thiên sửng sốt! Nhiệm vụ nào cơ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện