Phật Môn Ác Thê

Chương 332



Người Thanh Liên càng lúc càng đau, hắn cố nén không cho mình ngất đi, nghiêm túc trả lời câu hỏi của Thần Hồn Thú:

“Đúng là ta muốn cứu bạn!”

“Ngươi…”

Thần Hồn Thú bên phải nhanh tay ngăn lại Thần Hồn Thú bên trái đang có ý định lấy ba chĩa xiên Thanh Liên:

“Nếu ngươi trộm Yêu đan không phải vì hút tu vi trong đó để tăng cường năng lực bản thân, vậy chẳng lẽ ngươi muốn dùng Yêu đan để đổi lấy bạn của ngươi? Hoặc là cho bạn của ngươi hút tu vi trong Yêu đan!”

Nếu không phải trên người hắn có khí vị của Vạn Yêu Chi Tổ, gã cũng chẳng rỗi hơi mà đi trò chuyện với tên trộm Yêu đan này.

Thanh Liên suy yếu lắc đầu.

Thần Hồn Thú bên trái thấy hắn không trả lời, liền tức giận nói:

“Ngươi lòng vòng với hắn làm cái gì! Cứ chặt đầu hắn đi là xong, xem còn dám ăn cắp Yêu đan của các đời Vương tộc nữa không!”

Thần Hồn Thú bên phải khinh thường liếc hắn một cá, sau đó quay sang hỏi Thanh Liên tiếp: “Ta hỏi ngươi một câu cuối cùng, bạn của ngươi gọi là Tế Thiên đúng không?”

Thanh Liên nghe thấy hai chữ “Tịch Thiên” thì mở trừng mắt kinh ngạc nhìn Thần Hồn Thú bên phải. Sao vị Thần Hồn Thú này lại biết pháp danh của Âm đạo hữu? Thần Hồn Thú bên phải không hỏi nữa, nhìn vẻ mặt của hắn cũng đủ biết người hắn định cứu chính là Vạn Yêu Chi Tổ rồi. Nếu đúng như vậy, chắc là Vạn Yêu Chi Tổ đang gặp rắc rối lớn, cần đến Yêu đan để giải thoát.

[Hai chữ này đọc y hệt nhau nhé]

“Người ngươi muốn cứu chính là Tịch Thiên!”

Đột nhiên, một giọng nói đầy lo lắng vang lên từ góc phòng. Thanh Liên quay đầu nhìn sang, chợt thấy hai người trống rỗng mà xuất hiện, là một thiếu niên mặc áo đen và một vị hòa thượng mà hắn biết.

Thanh Liên kinh ngạc nhìn vị hòa thượng kia, kích động hô:

“Hư Không trưởng lão! Hư Không trưởng lão! Sao người lại ở đây… khụ… khụ khụ…”

Tốt quá rồi! Hư Không trưởng lão cũng ở đây, vậy Âm đạo hữu được cứu rồi! Hư Không vội lấy đan dược ra đút cho Thanh Liên ăn, rồi hỏi:

“Giờ Tịch Thiên đang ở đâu?”

Thanh Liên đợi thân thể thoải mái hơn một chút, mới có thể mở miệng nói: “Âm đạo hữu bị Hiên Viên đạo hữu phong ấn năng lực rồi đưa tới Yêu giới. Khoảng hai ngày nữa, hai người ấy sẽ thành thân…”

Hắn còn chưa nói xong, Hư Không liền cắt lời: “Hiên Viên đạo hữu mà ngươi nói là Hiên Viên Duật á?”

Chẳng lẽ Hiên Viên Duật đã nhớ lại rồi sao? Nếu không, sao y có năng lực bắt Tế Thiên tới Yêu giới chứ?

“Đúng vậy! Lúc ta gặp Âm đạo hữu, hắn bảo muốn cứu được hắn thì phải mang hết số Yêu đan trong Tế đàn tới cho hắn!”

Hư Không vui mừng nói: “Đúng là hắn đã nói với ngươi như thế?”

Thanh Liên gật đầu. Hư Không thoải mái mỉm cười:

“Rất tốt! Cuối cùng hắn cũng chịu khôi phúc ký ức rồi!”

Nếu Tịch Thiên chưa nhớ ra, hắn chẳng thể nào biết được ở Vạn Thú Cung còn có một Tế đàn, cũng chẳng biết được hút Yêu đan sẽ nâng cao được tu vi của bản thân hắn. Hư Không vội nói với hai Thần Hồn Thú:

“Lam yêu, Thanh yêu! Nghe thấy hắn nói chưa? Như vậy, tất cả Yêu đan ở đây, ta đều mang đi cả!”

Thanh Liên nghe giọng điệu của Hư Không, cảm thấy y rất thân quen với hai vị Thần Hồn Thú kia.

Lam Yêu và Thanh Yêu liếc nhau một cái:

“Xin Hàn Vô Ma Tướng cứ tự nhiên.”

Vạn Yêu Chi Tổ là chủ tử của Vạn yêu, chủ tử muốn dùng Yêu đan, sao bọn họ có thể ngăn cho được. Thanh Liên ngạc nhiên nhìn hai người, chỉ thế thôi là lấy được Yêu đan đi à?”

Còn có! Vì sao Thần Hồn Thú lại gọi Hư Không trưởng lão là Hàn Vô Ma Tướng?

Hư Không vung tay lên, Yêu đan ở trên đài tam giác chui hết vào Nhẫn không gian của y. Sau đó, y xoay người sang nói với Thanh Liên:

“Chắc là thương thế của ngươi không thể khỏi ngay được, vậy ngươi cứ ở trong này dưỡng thương đi! Hơn nữa Tế đàn cũng rất an toàn, có Thần Hồn Thú che chở, thị vệ Thần giới ở bên ngoài sẽ không dám tự tiện xông vào đây đâu!”

“Thần… Thần giới?” Thanh Liên còn tưởng mình nghe nhầm, hỏi: “Hư Không trưởng lão nói Thần giới, không phải là Thần giới mà ta đang nghĩ đó chứ?”

Hư Không cười cười nhìn hắn: “Ngoài Thần giới đó ra, ngươi còn nghĩ được thêm Thần giới nào nữa ư?”

Thanh Liên khó tin hỏi: “Thị vệ ở bên ngoài đều là người của Thần giới?”

Thảo nào đến ngay cả cung nữ và thị vệ thôi cũng lại lợi hại đến như vậy! Thảo nào Âm đạo hữu nói mình chẳng thế cứu được hắn! Hóa ra, đám người đó đều là Thần nhân của Thần giới. Nếu thực vậy, thì Hiên Viên đạo hữu cũng là người của Thần giới luôn à? Nếu không, sao đám cung nữ và thị vệ kia lại nghe lời Hiên Viên đạo hữu đến như vậy. Thế nhưng, cớ gì ở Yêu giới lại chỉ toàn là người Thần giới?

“Chứ còn gì nữa!” Hư Không buồn bực nhìn hắn: “Ta cũng cảm thấy khó hiểu! Sao ngươi lại có thể trà trộn vào đây được vậy?”

Thanh Liên cũng không tỏ ra hoảng sợ nữa: “Trước đó, ta giả làm cung nữ lẫn trong đám người, rồi tìm được Âm đạo hữu.”

Hư Không nhìn dung mạo cùng nam trang hắn đang mặc trên người, hỏi: “Thế sao ngươi không tiếp tục giả bộ làm cung nữ?”

“Ta vẫn luôn giả làm cung nữ đó chứ. Thế nhưng, mới đi được nửa đường đã bị người ta kéo đi giúp việc nọ việc kia. Ta không quen thuộc nơi này, sợ cự tuyệt sẽ đắc tội người ta, chẳng thể giúp Âm đạo hữu rời khỏi đây được nữa.”

Thanh Liên nhìn Hư Không đang chuẩn bị ngồi xuống, nói: “Hư Không trưởng lão! Không phải ngài bảo sẽ đi cứu Âm đạo hữu ư?”

“Không cần vội! Hiên Viên Duật muốn thành thân với Tịch Thiên, cho nên không sợ Tịch Thiên gặp chuyện không may. Với lại bây giờ trời tối rồi, chắc chắn Hiên Viên Duật sẽ quay lại tìm Tịch Thiên. Đúng rồi Tịch Thiên ở trong cung điện nào?”

“Vạn Thú Cung!”

“Ah”

Hư Không có chút khổ tâm mà day day thái dương. Y không phải là đối thủ của Đế Duật, cho nên chỉ có thể chờ đến lúc Đế Duật không ở đấy, mới dám lặng lẽ đưa Yêu đan tới cho Tịch Thiên.

Bỗng dưng, thiếu niên mặc áo đen từ nãy đến giờ không nói lời nào, chợt cất tiếng hỏi:

“Chủ tử bị bắt tới Yêu giới?”

Hư Không không trả lời hắn. Thiếu niên áo đen lo lắng mà vọt ra ngoài:

“Ta muốn đi cứu chủ tử!”

Hư Không tức giận quát: “Hắc Lịch! Quay lại ngay! Ngươi lại muốn rước thêm phiền toái sao?”

Hắc Lịch vội ngừng lại, không cam lòng quay về.

“Ngồi xuống!”

Hắc Lịch tức giận ngồi. Hư Không buồn cười nói:

“Không cho ngươi đi cũng là vì ngươi cả! Tốt với ngươi, mà ngươi lại giận dỗi ta!”

Mà nói đi nói lại, bọn họ đến Yêu giới cũng là do Hắc Lịch. Đêm hôm đó, y vì muốn cứu Tịch Thiên ra khỏi tay của năm vị lão tổ, liền xông thẳng về phía Đông Bộ. Bất ngờ chạm mặt Hắc Lịch, cho nên hai người liền họp mặt đi với nhau.

Thế nhưng, được nửa đường thì y lại sợ mình đấu không lại năm vị lão tổ. Cho nên lấy hết mấy pháp khí, đan dươc, phù chú linh *** ra khỏi Nhẫn không gian, xem có cái gì giúp mình đối phó với năm người kia hay không.

Lúc ấy, Hắc Lịch vì tò mò cho nên nghịch mấy món đó, và cư nhiên ăn luôn viên Thần đan hơn vạn năm. Y tuy tiếc đứt cả ruột, thế nhưng vậy cũng chưa phải là kết thúc! Sau khi Hắc Lịch ăn Thần đan xong, tu vi liền tăng nhanh vùn vụt, thậm chí còn có dấu hiệu đột phá. Đây vốn dĩ là chuyện tốt, thế nhưng Hắc Lịch lại khóc bù lu bù loa lên nói mình chết đến nơi rồi. Đợi hỏi được ngọn ngành thì y lại nghĩ, có khi năm vị lão tổ dùng trăm phương ngàn kế để bắt Tịch Thiên, cũng chưa chắc sẽ tổn thương hắn. Cho rằng Tịch Thiên an toàn, vậy hắn liền mang Hắc Lịch từ Minh Ngục thông sang Yêu giới để phi thăng, rồi lại quay về. Vậy mà sau khi Hắc Lịch phi thăng xong, bọn họ không rời khỏi Yêu giới được nữa. Sau, hắn sợ Hắc Lịch bị Thần nhân bắt đi làm Nô lệ thú, cho nên cả hai vẫn trốn trong Tế đàn mãi. Đến tận khi Thanh Liên xuất hiện.

Thực ra, ngay từ lúc Thanh Liên bước vào Tế đàn, y đã chú ý tới khí tức của Thanh Liên, cho nên sử dụng pháp bảo ẩn giấu mình và Hắc Lịch đi, quan sát nhất cử nhất động của Thanh Liên. Nào ngờ, Thanh Liên tới đây là vì muốn cứu Tịch Thiên.

Hắc Lịch bĩu môi:

“Hắc Lịch lo lắng cho chủ tử!”

Hư Không tức giận nói: “Ngươi cứ tự lo cho mình trước đi! Nói cho ngươi biết, ngươi mà rời khỏi nơi đây một bước, nhất định sẽ bị đám Thần nhân kia chộp đi ngay!”

Vạn năm trước, Vương Hậu vì muốn đám người Thần giới không phát hiện ra y đang ở Tu Chân giới, cho nên che lại khí tức và năng lực của y, khiến y không khác gì những tu sĩ bình thường, bắt đầu tu luyện ở mức Luyện khí kỳ. Bây giờ y không có Thần lực, đừng nói là đối phó với Hiên Viên Duật, mà ngay cả một cung nữ nho nhỏ cũng chẳng đánh lại được. Nhưng mà … Hư Không sờ túi càn khôn. Chỉ cần Vương Hậu hút hết tu vi trong đám Yêu đan này, đột phá Thần Cảnh, thì có thể giải trừ phong ấn của y, làm y khôi phục lại Thần lực vốn có.

Hắc Lịch dẩu mỏ:

“Đám Thần nhân xấu xa! Cư nhiên xem đồng loại của ta là Nô lệ mà sai khiến!”

Hư Không xoa đầu nó: “Yên tâm! Chờ chủ tử của ngươi hút hết đám Yêu đan này xong, sẽ báo thù cho các ngươi! Đuổi hết đám người Thần giới ra khỏi Yêu giới!”

Hai mắt Hắc Lịch sáng lên: “Thật sao?”

Hư Không cười cười vỗ nhẹ đầu nó: “Lão tử đã nói dối bao giờ chưa hả?”

Hắc Lịch nghĩ ngợi lắc đầu: “Hình như chưa.”

Hư Không thu tay lại: “Được rồi, đừng nói chuyện nữa. Chuyện quan trọng nhất bây giờ là ngươi hãy mau mau đả tọa tu luyện, cũng cố lại cảnh giới của bản thân!”

Thanh Liên ngồi nghe cuộc trò chuyện của bọn họ, không khỏi rơi vào trầm tư. Âm đạo hữu mà hắn quen biết, rốt cục có thân phận như thế nào?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện