Phế Đô
Chương 18
Trang Chi Điệp đẩy cánh cửa, trong nhà điện vẫn sáng, phu nhân và Hồng Giang ngồi trên ghế sa lông, vừa đếm tiền vừa dùng máy tính tính sổ nợ. Trang Chi Điệp thấy trên sa lông để từng xấp tiền to nhỏ khác nhau, bảo:
- Ồ, tháng này kiếm nhiều tiền nhỉ?
Ngưu Nguyệt Thanh nói:
- Kiếm cái gì đâu? Nhập một lô sách kiếm hiệp của Kim Dung, con khỉ núi nam – một con cúi lạy thì tất cả đua nhau cúi lạy, thế là hàng nằm chết dí một chỗ. Số tiền này tính đi tính lại, chỉ đủ để trả tiền công của hai cô gái và tiền thuế của Sở thuế vụ. Mấy hôm trước Hồng Giang đà mua ba cái tủ sách, bây giờ vẫn để không, anh thì suốt ngày chạy rông, cũng chẳng hỏi han gì.
Hồng Giang bảo:
- Nhà xuất bản Thiên Lại Hồ Nam vừa mới cho ra một quyển sách, tên là gì nhỉ?
- Phu nhân Sha-tai-lai.
Ngưu Nguyệt Thanh nói:
- Cuốn sách ấy đang bán rất chạy, nhưng không có nguồn hàng. Chẳng phải anh quen biết với tổng biên tập nhà xuất bản Thiên Lại đó sao? Bọn họ thường viết thư cho anh đặt bài. Ngày may anh gửi cho họ một bức điện báo, bảo họ cũng dành cho mình một lô hàng.
Trang Chi Điệp nói:
- Chuyện ấy cũng khó đấy. Ngày mai, Hồng Giang lấy danh nghĩa tôi đánh một bức điện báo nhé?
Hồng Giang nói:
- Em cần anh câu nói đó, không thì, anh lại bảo mượn danh nghĩa của anh ra ngoài làm lung tung.
Trang Chi Điệp nói:
- Chỉ được lấy tên tôi đánh mấy bức điện ấy, cũng không được nói tôi mở hiệu sách đâu đấy nhé!
Hồng Giang nói:
- Anh cẩn thận quá đấy, quả thật lấy tên anh thành tên hiệu sách này, thì sách gì cũng nhập được.
Trang Chi Điệp nói:
- Tôi là nhà văn, nhà văn dựa vào tác phẩm. Bên ngoài biết tôi mở hiệu sách, sẽ nghĩ như thế nào?
Hồng Giang nói:
- Bây giờ là lúc nào, văn nhân đi buôn bán là chuyện chính đáng lắm chứ, cái tên cũng là của cải anh không dùng thì lãng phí, chỉ dựa vào viết văn có mà phất khối lên đấy. Một truyện vừa chẳng bằng một chữ của Cung Tịnh Nguyên.
Ngưu Nguyệt Thanh nói:
- Hồng Giang còn chuyện nữa định bàn với anh. Hồng Giang ơi, nói đi.
Hồng Giang nói:
- Mở hiệu sách được một năm thì tôi cũng đã nắm được tình hình làm ăn, viết sách chẳng bằng bán sách, bán sách chẳng bằng biên soạn sách. Hiện nay nhiều hiệu sách đều đang tự soạn sách, hoặc bỏ tiền ra mua một tên sách của nhà xuất bản, hoặc in vụng trộm luôn, rặt biên soạn những quyển nhỏ loại tình yêu đâm chém, chẳng cần hiệu đính gì hết, in một lúc hàng mấy chục vạn, hàng triệu cuốn tung ra. Thằng Thuận con ở phố Chu Tước Môn, cái đồ dốt đặc cán mai, một chữ đại không biết, nhưng lại thuê người lấy kéo và keo cắt dán những đọan chơi bời trai gái trong các quyển sách nhỏ thu gom ngoài xã hội, biên soạn hẳn thành một quyển sách, kiếm tới mười lăm vạn, hiện giờ ra vào đều thuê xe con, ngày nào cũng đến khách sạn Đường Thành ăn đồ biển tươi ngon.
Trang Chi Điệp nói:
- Tôi biết những chuyện ấy, mình không thể làm được.
Hồng Giang nói:
- Tôi biết anh sẽ nói thế, bây giờ có một việc tôi đã bàn với chị Thanh. Một con buôn sách đem đến một quyển kiếm hiệp đã in xong, do Lưu Đức sáng tác, bán không chạy, định bán cho mình giảm một nửa tiền. Tôi nghĩ, mình cứ nhận về, thay cái bìa khác, để tên lớn Toàn Dung, nhất định kiếm ối tiền.
Trang Chi Điệp nói:
- Làm sao lại kiếm được ối tiền?
Hồng Giang nói:
- Sách của Kim Dung bán chạy lắm, quyển sách ấy đương nhiên chẳng thể bằng Kim Dung, mình lấy tên Toàn Dung, viết thật láu, chợt nhìn một cái cũng là Kim Dung, nếu họ tra ra, thì cãi tôi viết là Toàn Dung cơ mà. Chuyện anh cứ để tôi làm, chỉ có điều phải đầu tư mười vạn đồng. Anh và chị Thanh xem có cách nào giải quyết số tiền này được không?
Ngưu Nguyệt Thanh nói:
- Chỉ cần thầy giáo em đồng ý chị sẽ lo được tiền. Hôm nay Uông Hy Miên đưa thiếp mời, báo ngày mai ăn mừng đại thọ bảy mươi tuổi cho mẹ anh ấy, mong cả nhà ta cùng đến dự. Ngày mai nếu anh đi thì đi, không thì em đi, mượn anh ấy tám vạn, mình lấy thêm ở sổ tiết kiệm, cũng gom đủ mười vạn.
Trang Chi Điệp nói:
- Bà cụ đã bảy mươi tuổi rồi cơ à? Mình cứ ngỡ là sáu mươi tuổi cơ chứ! Phải đi thôi, nhưng đi chúc thọ người ta, sao còn dám mở mồm vay tiền!
Trao đổi một lúc, tạm thời ý kiến không đồng nhất, Ngưu Nguyệt Thanh giục Hồng Giang cứ về hiệu sách đã. Hồng Giang đi rồi, chị cúi xuống hỏi chồng:
- Tối nay anh có đến Hội văn học nghệ thuật không?
Trang Chi Điệp đáp:
- Muộn thế này sáng đấy lại phải gọi người mở cổng.
Ngưu Nguyệt Thanh bảo:
- Nếu còn sớm anh vẫn đi chứ? Chúng mình là vợ chồng kiểu gì vậy?
Trang Chi Điệp nín thinh, lên giường ngủ trước. Ngưu Nguyệt Thanh cũng đi ngủ theo. Hai người chẳng ai đụng vào ai chợt nghe thấy tiếng huyên trên tường thành như nỉ non khóc lóc. Trang Chi Điệp nói:
- Tay nào thổi huyên thế nhỉ?
Ngưu Nguyệt Thanh cũng nói một câu:
- Ai thổi huyên thế không biết?
Nói xong lại trở về yên tĩnh. Trang Chi Điệp khi nói ra câu này, đâu có ý định nói ra thành tiếng, mà chỉ nghĩ trong lòng, nào ngờ lại buột mồm nói ra, cũng không ngờ Ngưu Nguyệt Thanh lại hỏi một câu y như vậy. Lúc này anh đang mong vợ mau mau đi vào giấc ngủ, nhưng Ngưu Nguyệt Thanh lại sột soạt trong chăn, va vào cả người anh, cầm tay anh lôi sang. Trang Chi Điệp lo là lo chuyện này, quả nhiên như thế thật. Anh chán ngán quay lưng lại, giả vờ như không biết gì hết.
Nằm yên ắng một lúc như vậy, lại cảm thấy không phải với vợ, bèn quay người lại, định thi hành trách nhiệm của mình. Nhưng Ngưu Nguyệt Thanh bảo:
- Anh yếu sức thì sờ em, kể vài câu chuyện cho vui.
Đương nhiên, Trang Chi Điệp kể những câu chuyện đã kể đi kể lại bao nhiêu lần. Ngưu Nguyệt Thanh không nghe, cứ đòi kể chuyện có thật. Trang Chi Điệp nói:
- Đào đâu ra chuyện có thật chứ?
- Ồ, tháng này kiếm nhiều tiền nhỉ?
Ngưu Nguyệt Thanh nói:
- Kiếm cái gì đâu? Nhập một lô sách kiếm hiệp của Kim Dung, con khỉ núi nam – một con cúi lạy thì tất cả đua nhau cúi lạy, thế là hàng nằm chết dí một chỗ. Số tiền này tính đi tính lại, chỉ đủ để trả tiền công của hai cô gái và tiền thuế của Sở thuế vụ. Mấy hôm trước Hồng Giang đà mua ba cái tủ sách, bây giờ vẫn để không, anh thì suốt ngày chạy rông, cũng chẳng hỏi han gì.
Hồng Giang bảo:
- Nhà xuất bản Thiên Lại Hồ Nam vừa mới cho ra một quyển sách, tên là gì nhỉ?
- Phu nhân Sha-tai-lai.
Ngưu Nguyệt Thanh nói:
- Cuốn sách ấy đang bán rất chạy, nhưng không có nguồn hàng. Chẳng phải anh quen biết với tổng biên tập nhà xuất bản Thiên Lại đó sao? Bọn họ thường viết thư cho anh đặt bài. Ngày may anh gửi cho họ một bức điện báo, bảo họ cũng dành cho mình một lô hàng.
Trang Chi Điệp nói:
- Chuyện ấy cũng khó đấy. Ngày mai, Hồng Giang lấy danh nghĩa tôi đánh một bức điện báo nhé?
Hồng Giang nói:
- Em cần anh câu nói đó, không thì, anh lại bảo mượn danh nghĩa của anh ra ngoài làm lung tung.
Trang Chi Điệp nói:
- Chỉ được lấy tên tôi đánh mấy bức điện ấy, cũng không được nói tôi mở hiệu sách đâu đấy nhé!
Hồng Giang nói:
- Anh cẩn thận quá đấy, quả thật lấy tên anh thành tên hiệu sách này, thì sách gì cũng nhập được.
Trang Chi Điệp nói:
- Tôi là nhà văn, nhà văn dựa vào tác phẩm. Bên ngoài biết tôi mở hiệu sách, sẽ nghĩ như thế nào?
Hồng Giang nói:
- Bây giờ là lúc nào, văn nhân đi buôn bán là chuyện chính đáng lắm chứ, cái tên cũng là của cải anh không dùng thì lãng phí, chỉ dựa vào viết văn có mà phất khối lên đấy. Một truyện vừa chẳng bằng một chữ của Cung Tịnh Nguyên.
Ngưu Nguyệt Thanh nói:
- Hồng Giang còn chuyện nữa định bàn với anh. Hồng Giang ơi, nói đi.
Hồng Giang nói:
- Mở hiệu sách được một năm thì tôi cũng đã nắm được tình hình làm ăn, viết sách chẳng bằng bán sách, bán sách chẳng bằng biên soạn sách. Hiện nay nhiều hiệu sách đều đang tự soạn sách, hoặc bỏ tiền ra mua một tên sách của nhà xuất bản, hoặc in vụng trộm luôn, rặt biên soạn những quyển nhỏ loại tình yêu đâm chém, chẳng cần hiệu đính gì hết, in một lúc hàng mấy chục vạn, hàng triệu cuốn tung ra. Thằng Thuận con ở phố Chu Tước Môn, cái đồ dốt đặc cán mai, một chữ đại không biết, nhưng lại thuê người lấy kéo và keo cắt dán những đọan chơi bời trai gái trong các quyển sách nhỏ thu gom ngoài xã hội, biên soạn hẳn thành một quyển sách, kiếm tới mười lăm vạn, hiện giờ ra vào đều thuê xe con, ngày nào cũng đến khách sạn Đường Thành ăn đồ biển tươi ngon.
Trang Chi Điệp nói:
- Tôi biết những chuyện ấy, mình không thể làm được.
Hồng Giang nói:
- Tôi biết anh sẽ nói thế, bây giờ có một việc tôi đã bàn với chị Thanh. Một con buôn sách đem đến một quyển kiếm hiệp đã in xong, do Lưu Đức sáng tác, bán không chạy, định bán cho mình giảm một nửa tiền. Tôi nghĩ, mình cứ nhận về, thay cái bìa khác, để tên lớn Toàn Dung, nhất định kiếm ối tiền.
Trang Chi Điệp nói:
- Làm sao lại kiếm được ối tiền?
Hồng Giang nói:
- Sách của Kim Dung bán chạy lắm, quyển sách ấy đương nhiên chẳng thể bằng Kim Dung, mình lấy tên Toàn Dung, viết thật láu, chợt nhìn một cái cũng là Kim Dung, nếu họ tra ra, thì cãi tôi viết là Toàn Dung cơ mà. Chuyện anh cứ để tôi làm, chỉ có điều phải đầu tư mười vạn đồng. Anh và chị Thanh xem có cách nào giải quyết số tiền này được không?
Ngưu Nguyệt Thanh nói:
- Chỉ cần thầy giáo em đồng ý chị sẽ lo được tiền. Hôm nay Uông Hy Miên đưa thiếp mời, báo ngày mai ăn mừng đại thọ bảy mươi tuổi cho mẹ anh ấy, mong cả nhà ta cùng đến dự. Ngày mai nếu anh đi thì đi, không thì em đi, mượn anh ấy tám vạn, mình lấy thêm ở sổ tiết kiệm, cũng gom đủ mười vạn.
Trang Chi Điệp nói:
- Bà cụ đã bảy mươi tuổi rồi cơ à? Mình cứ ngỡ là sáu mươi tuổi cơ chứ! Phải đi thôi, nhưng đi chúc thọ người ta, sao còn dám mở mồm vay tiền!
Trao đổi một lúc, tạm thời ý kiến không đồng nhất, Ngưu Nguyệt Thanh giục Hồng Giang cứ về hiệu sách đã. Hồng Giang đi rồi, chị cúi xuống hỏi chồng:
- Tối nay anh có đến Hội văn học nghệ thuật không?
Trang Chi Điệp đáp:
- Muộn thế này sáng đấy lại phải gọi người mở cổng.
Ngưu Nguyệt Thanh bảo:
- Nếu còn sớm anh vẫn đi chứ? Chúng mình là vợ chồng kiểu gì vậy?
Trang Chi Điệp nín thinh, lên giường ngủ trước. Ngưu Nguyệt Thanh cũng đi ngủ theo. Hai người chẳng ai đụng vào ai chợt nghe thấy tiếng huyên trên tường thành như nỉ non khóc lóc. Trang Chi Điệp nói:
- Tay nào thổi huyên thế nhỉ?
Ngưu Nguyệt Thanh cũng nói một câu:
- Ai thổi huyên thế không biết?
Nói xong lại trở về yên tĩnh. Trang Chi Điệp khi nói ra câu này, đâu có ý định nói ra thành tiếng, mà chỉ nghĩ trong lòng, nào ngờ lại buột mồm nói ra, cũng không ngờ Ngưu Nguyệt Thanh lại hỏi một câu y như vậy. Lúc này anh đang mong vợ mau mau đi vào giấc ngủ, nhưng Ngưu Nguyệt Thanh lại sột soạt trong chăn, va vào cả người anh, cầm tay anh lôi sang. Trang Chi Điệp lo là lo chuyện này, quả nhiên như thế thật. Anh chán ngán quay lưng lại, giả vờ như không biết gì hết.
Nằm yên ắng một lúc như vậy, lại cảm thấy không phải với vợ, bèn quay người lại, định thi hành trách nhiệm của mình. Nhưng Ngưu Nguyệt Thanh bảo:
- Anh yếu sức thì sờ em, kể vài câu chuyện cho vui.
Đương nhiên, Trang Chi Điệp kể những câu chuyện đã kể đi kể lại bao nhiêu lần. Ngưu Nguyệt Thanh không nghe, cứ đòi kể chuyện có thật. Trang Chi Điệp nói:
- Đào đâu ra chuyện có thật chứ?
Bình luận truyện