Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 42: Thiên Bắc Dạ ghen (một)



Edit: kaylee

Lúc này, bên trong Bách Thảo Đường chỉ có một ít người lui tới, Cố Nhược Vân đi vào liếc mắt một cái liền nhìn thấy Dư lão nhắm mắt dưỡng thần ngồi ở chính đường, giống như là nhận thấy được tồn tại của nàng, Dư lão hơi hơi mở đôi mắt, khẽ cười nói: "Ngươi đã đến rồi?"

"Đúng, ta đến đây."

Bởi vì băn khoăn đến những người khác trong Bách Thảo Đường, Cố Nhược Vân chỉ là gật đầu chào, cũng không nói thêm gì.

"Đi thôi, chúng ta đi vào bên trong nói, hơn nữa, có một người muốn gặp ngươi."

"Được."

Từ lần trước sau khi rời đi Bách Thảo Đường, Cố Nhược Vân không có thời gian lại đến chỗ này, lúc này đây đến, nàng trừ bỏ tìm nơi nương nhờ ra, chính yếu vẫn là có một chút mệnh lệnh cần truyền đạt ra ngoài.

Mà đây, chính là bước đầu tiên nàng quật khởi.

Nội đường tao nhã, gió nhẹ từ từ thổi qua, màn cửa tuyết trắng ở trong gió nhẹ bay.

Cố Nhược Vân vừa đi vào, liền nhìn thấy nam tử đứng đưa lưng về phía nàng, một thân cẩm y tôn quý phồn hoa, khí thế nghiêm nghị, chỉ là một bóng lưng kia đã có thể mang đến cho người ta áp bách lớn như thế, có thể thấy được thực lực của nam tử.

"Thiếu chủ, người ngài muốn ta đã mang đến."

Thiếu chủ?

Cố Nhược Vân khẽ nhướng mày, chẳng lẽ nam nhân này chính là thế lực sau lưng Bách Thảo Đường? 

Nói thật, người Thanh Long Quốc chỉ biết là thực lực phía sau Bách Thảo Đường cường đại, phàm là là thế lực đắc tội Bách Thảo Đường đều sẽ biến mất ở ngày hôm sau, nhưng mà, không ai biết chủ tử sau lưng Bách Thảo Đường, chuyện này đối với bọn họ mà nói coi như là một cái mê cung.

Cho nên, ở nháy mắt nam nhân xoay người, đáy mắt Cố Nhược Vân hiện lên một chút kinh diễm.

Tác phong nhanh nhẹn, tao nhã, hai chữ này dùng để hình dung nam nhân là phù hợp nhất, cười một tiếng giống như gió mát phả vào mặt, thư sướng vạn phần.

Hơn nữa không biết vì sao, Cố Nhược Vân có một loại cảm giác muốn thân cận........... 

"Ngươi chính là Cố Nhược Vân? Nữ nhi của Cố Thiên? Không sai, thật có khí khái của Cố Thiên năm đó, kẻ nhục mạ ngươi là phế sài quả nhiên là mù mắt chó của bọn họ."

Ở trên người thiếu nữ trước mắt, nam nhân thấy được bóng dáng của Cố Thiên, trong lòng cũng đối với nàng sinh ra vài phần cảm tình tốt.

Cố Nhược Vân giật mình: "Ngươi quen biết gia phụ?"

"Đúng vậy, ta cùng với phụ thân ngươi xem như có quen biết, chính là đáng tiếc trời đố anh tài, đây coi như là tổn thất vĩnh viễn của đại lục, cũng may tên kia đủ lợi hại, sinh ra một nhi tử được Linh Tông thu làm đệ tử, hiện thời nữ nhi ngươi đây cũng là kiệt xuất như vậy, nếu hắn có thể thấy được một màn như vậy không biết có bao nhiêu vui mừng."

Nam nhân có chút cảm thán.

Nhưng mà, nghe được lời nói của hắn, Cố Nhược Vân trong lòng vừa động, từ đầu đến cuối Cố gia lão nhân đều không nói huynh trưởng đi nơi nào, hiện tại nàng rốt cục đã biết tung tích của hắn. Linh Tông? Không biết Linh Tông kia đến cùng là thế lực thế nào……...

"Ngươi là chủ tử của Bách Thảo Đường?"

Nàng hơi hơi ngước mắt, nhìn nam nhân trước mặt.

Nam nhân cười khẽ hai tiếng: "Đúng vậy, ta chính là chủ tử của Bách Thảo Đường này, ta tên là Đông Phương Thiếu Trạch, nhưng ta và phụ mẫu ngươi là có quen biết, nếu như ngươi không để ý có thể gọi ta làm một tiếng cữu cữu, đối với chuyện của phụ mẫu ngươi ta cũng biết một phần, chỉ là bây giờ không phải lúc nói cho ngươi chuyện này."

Đến bây giờ, Cố Nhược Vân rốt cục rõ ràng, vì sao Bách Thảo Đường có thể nhẹ nhàng mà đổi chủ.

Lúc đó nàng cũng chỉ thử một chút, cũng không có ôm hi vọng gì, ai biết sẽ thuận lợi đến như thế, thì ra là bởi vì sau lưng là nam nhân này.

Buồn cười nàng vậy mà cho rằng bản thân vận khí sẽ tốt đến trình độ như thế…………..

Cố Nhược Vân tự giễu cười cười: "Đông Phương thiếu chủ, ban đầu ta cho rằng ta thật là bằng thực lực được đến Bách Thảo Đường, xem ra cũng không phải như thế."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện