Chương 6: Gặp nạn
“Tối hôm nay chúng ta nghỉ ở đây.”
A Bảo tháo da thú, thả Liễu Sắt xuống, lại giống như hai ngày trước đây cẩn thận kiểm tra xung quanh một lượt. Không có nguy hiểm: “Cô ở đây chờ tôi, tôi đi tìm đồ ăn, cô trèo lên cây đi, ở đó an toàn hơn.”
“Được, anh nhớ cẩn thận! “
A Bảo gật đầu, nhảy mấy cái liền biến mất trong rừng rậm.
Từ hôm xuất phát đến bây giờ, hai ngày, đều là A Bảo cõng cô chạy trong rừng rậm, trên đường sẽ dừng lại nghỉ ngơi, ăn một chút, sau đó tiếp tục vội vàng lên đường. Đến buổi tối, anh sẽ tìm cây đại thụ, ôm Liễu Sắt vào lòng, cùng ngủ trên tàng cây. Ban đầu Liễu Sắt còn có chút lo lắng, sợ hơi lật người sẽ ngã xuống, sau quen rồi thấy cũng bình thường, dù sao trên cây cũng an toàn hơn.
Liễu Sắt giãn gân cốt, lại khoác thêm da thú, cầm kéo, tìm nhánh cây khô, đợi A Bảo đi săn về có thể đốt lửa nướng thịt, còn có thể sưởi ấm.
Cô dạo qua một vòng, cũng không đi quá xa, chỉ ở trong phạm vi A Bảo đã kiểm tra.
Mặc dù hai ngày qua rất an toàn, dọc đường cũng không gặp phải động vật lớn nhưng Liễu Sắt cũng không dám sơ ý. Lỡ như gặp phải thì đúng là chỉ còn đường chết. Vì vậy cô chỉ đi xung quanh nhặt chút nhánh cây khô, xếp thành hình nón, lại nhặt chút lá cây khô dùng để nhóm lửa. Chuẩn bị xong liền quay về, trèo lên cây chờ A Bảo trở về.
Liễu Sắt ngồi ở trên chạc cây, đung đưa chân, buồn chán nhìn xung quanh.
Đột nhiên tầm mắt cô rơi vào phía trước tầm 17 18 mét. Đó vẫn là rừng cây, không khác gì chỗ cô bây giờ, nhưng mà trong rừng cây kia thấp thoáng mấy bóng trắng lảo đảo, trong rừng cây âm u vô cùng bắt mắt.
Liễu Sắt lập tức ngồi thẳng dậy, dõi mắt trông về phía xa. Đúng vậy, quả thật có bóng dáng lảo đảo, là. . . Bóng dáng con người.
Có người! Nơi này có người!!
“Này… Này… Mấy người khoan đã!” Liễu Sắt kích động, nhảy xuống cây, chạy về phía mấy người kia.
Tốc độ những người kia rất chậm, Liễu Sắt lập tức đuổi kịp bọn họ.
Tới gần Liễu Sắt mơ hồ ngửi thấy được mùi tanh nhàn nhạt, bước chân cô chậm lại.
Gần đây có dã thú?
Cô nhanh như mèo cảnh giác nhìn bốn phía, cẩn thận tới gần những người kia.
Càng gần mùi tanh càng đậm, còn kèm theo mùi thối rữa rất kỳ quái.
Trên người Dã thú chỉ có mùi tanh không có mùi thối rữa như vậy.
Liễu Sắt dừng bước, trực giác nói cho cô phía trước có nguy hiểm, không thể tới gần nữa. Nhưng mà không dễ gì mới gặp được người, cứ để lỡ như vậy sao? Lại nhìn những người kia đang không hề sợ hãi mà đi về phía trước, cô cũng nên nhắc nhở bọn họ gần đây có nguy hiểm mới phải.
Khoan đã!
Dáng đi của những người kia sao kỳ quái vậy?
Vừa rồi chỉ cảm thấy bọn họ đi rất chậm, bây giờ đến gần nhìn có vẻ càng kỳ dị. Bóng lưng của bọn họ hơi còng xuống, rất… Nói như thế nào nhỉ? Gượng gạo? Đúng, đi rất gượng gạo, giống như con rối bị buộc dây, tay chân đều rất mất tự nhiên.
Lúc này những người kia dừng bước như phát hiện gì đó, ngửa cổ… Ngửi.
Động tác kia không giống con người.
Một giây sau bọn họ cùng xoay người.
Nhìn thấy mặt bọn họ xong Liễu Sắt liền hóa đá.
Đó đâu phải là người!!!
Bọn họ… Không, là chúng nó. Chúng nó màu da trắng bệch, là trắng bởn nhợt nhạt… Trên mặt có những vết thối rữa hình dạng bất đồng, vết máu loang lổ, tóc rất thưa thớt, răng nanh sắc nhọn thật dài chìa ra ngoài, miệng còn không ngừng phát ra tiếng ô ô, có vẻ rất vui mừng.
Những thứ này…. Rõ ràng là zombie Liễu Sắt từng thấy trong phim ‘Resident Evil’.
Nhưng đó đều là diễn viên đóng phim thôi, trong cuộc sống thật thật sự có loài này sao???
Liễu Sắt không có thời gian cân nhắc xem trong cuộc sống hiện thực có zombie hay không bởi vì chúng nó đã chạy về phía cô. Hiển nhiên cô chính là nguyên nhân khiến chúng nó hưng phấn, mùi thịt tươi.
Đám zombie đi lại tập tễnh, chạy cũng không quá linh hoạt. Chân của bọn nó không thể gập lại, tất cả đều bước thẳng tắp, tốc độ chậm như vậy cho Liễu Sắt một ít thời gian.
Đáng tiếc Liễu Sắt vừa rồi đứng quá gần chúng nó, trông thấy chúng nó lại còn ngẩn ra, chút chần chờ ngắn ngủi này khiến một con trong số đó đuổi kịp. Nó là con cao nhất, chân dài nên bước mấy bước liền tới sau lưng Liễu Sắt, ngón tay khô héo vặn vẹo gần như chạm vào lưng cô.
Liễu Sắt căng thẳng cổ họng khô khốc, tim đập nhanh đến mức sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Cô liều mạng chạy về phía trước. Đột nhiên lưng cô bị nắm chặt, xé rách, xoạt một tiếng, lưng áo phông bị xé rách rồi. Cô lảo đảo, ngã xuống đất, zombie sau lưng lập tức lao tới.
Liễu Sắt nhanh chóng xoay người, giơ kéo lên đâm tới.
Phập một tiếng, Liễu Sắt cảm thấy kéo giống như đâm vào trong khe khớp xương khuỷu tay nó, không rút ra được rồi !
“Chết tiệt…” Cô thầm mắng, lập tức xoay người, nhấc chân đá mạnh vào đầu zombie, khiến đầu nó nghiêng về một bên, nhân cô hội bò lên, chạy về phía trước. Nếu là người thường lúc này đáng lý đã ôm đầu lăn lộn trên mặt đất, đáng tiếc zombie không biết đau, một đá này không hề có tác dụng đối với nó. Nó chỉ vặn đầu, lai tiếp tục đuổi theo, bàn tay to như cành khô bóp chặt cổ Liễu Sắt.
Liễu Sắt liều mạng muốn đẩy tay nó ra, nhưng sức nó quá mạnh. Cô dùng hết sức lực, nó lại không chút xi nhê. Lực bóp trên cổ càng ngày càng mạnh, hô hấp càng ngày càng khó khăn, cô tuyệt vọng nghĩ: “Mình sắp chết rồi!”
Trước mắt đen sì, Liễu Sắt từ từ nhắm mắt lại.
“Bốp… “
“Con người!!!”
Cô mê man, mơ hồ nghe thấy có tiếng ai đó gọi mình, tiếng vật nặng ngã xuống đất. Liễu Sắt đột nhiên cảm thấy mình lại có thể thở lại được, cô như cá được thả về nước, vội vàng hít không khí, dường như muốt hít đầy phổi mình.
Liễu Sắt cảm thấy trên người đau như bị cán qua. Cô cố sức mở mắt ra, trông thấy đám zombie vừa rồi đuổi theo cô đều ở phía trước cách đó không xa. Chúng nó vây thành vòng tròn, hợp sức tấn công người ở giữa.
A Bảo dùng sức đấm vài phát, đến khi đánh bay đầu zombie, thân thể nó mới từ từ ngã xuống. Một con ngã xuống càng nhiều con lại xông tới.
“A…” Liễu Sắt chưa bao giờ vui mừng vì trông thấy A Bảo như lúc này. Cô không kìm chế được định gọi anh. Vừa mới mở miệng lập tức lấy tay che miệng mình, bây giờ cô không thể khiến cho A Bảo phân tâm.
Giọng cô rất nhỏ, mới vừa rồi bị bóp cổ, hiện giờ cổ còn đau, giọng nói phát ra rất nhỏ, A Bảo lại nghe thấy.
A Bảo hôm nay không đi săn. Ba ngày liên tục cõng cô chạy, dù có khỏe mạnh đến mức nào đi chăng nữa cũng có chút mệt mỏi. Anh chỉ đi hái vài quả trái cây, tìm trứng chim thì đã quay về. Khi trở về không thấy Liễu Sắt ở tại nguyên chỗ chờ anh, ngay sau đó lại nghe thấy phía trước có tiếng động, anh ném đồ ăn chạy tới.
Một đám zombie, có tám chín con. Một con cao nhất trong đó giơ cao tay khiến đám zombie vây quanh nó đều hưng phấn gào thét, rục rịch xông lên. Mà con mồi bị bàn tay khô héo giơ cao lên đúng là Liễu Sắt anh muốn tìm.
Cô mềm oặt, đầu nghiêng về một bên, không chút sinh khí rơi vào tay zombie, không biết còn sống hay đã chết.
Anh bỗng… Hoảng sợ.
A Bảo không hề nghĩ ngợi xông lên, nhảy lên thật cao, lúc hạ xuống dùng lực vung tay đấm vào đầu con zombie này. Nó gào rú hai tiếng, tay nắm Liễu Sắt đột nhiên hất lên, ngay sau đó buông ra, Liễu Sắt bị ném ra xa, ngã xuống đất. Những con zombie khác lập tức xông tới tấn công anh.
Zombie là tồn tại đặc thù trong khu rừng rậm này. Chúng nó không thể trở thành thức ăn cho động vật khác. Động vật ăn thịt cũng rất kén ăn, không ai thích ăn thịt thối. Hàm răng của bọn nó lại có độc, bị cắn trúng cũng sẽ bị lây bệnh, trở thành zombie. Chúng nó không có cảm giác, thích thịt tươi sống, tìm được mục tiêu sẽ bám riết không bỏ. Cho nên mãnh thú có thể giết chúng nó đều không có hứng thú với chúng, dù gặp cũng sẽ tránh xa, không cần phải lãng phí sức lực.
A Bảo thường ngày gặp zombie cũng phải nhảy ra xa. Tốc độ của anh gần như không ai có thể đuổi theo.
Nhưng hôm nay không được. Nếu như anh chạy, Liễu Sắt sẽ trở thành thức ăn cho chúng nó.
May mà cô không sao.
Anh nghe thấy tiếng cô.
A Bảo không ham chiến. Anh hôm nay chạy cả một ngày, lại tiêu diệt ba con zombie, thể lực đã không còn nhiều. Tiếp tục đánh đừng nói cứu Liễu Sắt ngay cả mình cũng chôn cùng.
Anh vừa đánh vừa rút. Nhưng số lượng zombie quá nhiều, anh cũng đã kiệt sức, không thể đánh bay đầu zombie nên không tiêu diệt được chúng nó.
“Con người, cô không sao chứ? Có thể đứng dậy không?
Liễu Sắt vịn thân cây, nhịn đau và choáng váng, khó khăn đứng lên, khàn khàn nói: “Có thể!”
“Được!” Nói xong anh nhảy lên, đá văng zombie gần mình, sau đó hạ xuống đất liền nhảy đến bên cạnh Liễu Sắt, đưa tay kéo cô vào trong ngực. Liễu Sắt thuận thế ôm cổ anh, hai chân kẹp ở trên eo anh.
Nhìn qua bả vai A Bảo, Liễu Sắt trông thấy zombie sau lưng bọn họ, vung móng vuốt sắc bén cào lên lưng A Bảo: “A Bảo cẩn thận! “
“A… Ôm… Chặt! “
May mắn tốc độ của zombie không nhanh, A Bảo ôm Liễu Sắt tránh trái tránh phải, cuối cùng cũng thoát.
“Anh có sao không? Anh thả tôi xuống, tôi tự đi.”
“Không… Được, bây giờ còn chưa… Đủ xa, zombie… Sẽ theo… Mùi… Tìm đến… “Giọng A Bảo yếu ớt. Liễu Sắt chưa bao giờ thấy giọng anh yếu ớt như vậy.
Vừa rồi móng vuốt của zombie cào về phía lưng A Bảo, nhất định là anh bị thương rồi.
Liễu Sắt lo lắng vết thương của A Bảo, lại không dám hỏi thăm, sợ anh nói chuyện với mình lãng phí sức lực, trong lòng cảm thấy hối hận và tự trách. Dần dần cô phát giác có điểm bất thường. Tốc độ của A Bảo chậm lại. Cô đang định buông hai chân xuống lại cảm thấy lảo đảo, ngay sau đó liền ngã xuống đất. Toàn thân đau nhức lại bị đè lên một lần nữa.
Anh ngã xuống rồi!
***
p.s: Anh đừng biến thành zombie nhé. Người + báo = đáng yêu, nhưng Zombie + báo = không đáng yêu rồi =v=
Bình luận truyện