Phi Duyệt Quân Tâm
Chương 113: Bản thân và một nam nhân nằm cùng một chỗ
Người nào đó ngoài cười nhưng trong không cười: “Ngươi nói ta nói nhảmcho nên tốt nhất là không nói”
“Coi như ngươi biết điều, ha ha ha hay là ta nói cho ngươi biết,cuối cùng hắn đem chính hắn ăn luôn , ha ha ha, buồn cười quá đi?” Lời nói còn chưa dứt Tra Tiểu Tân không khống chế được cười to giống như đứa ngốc.Gia Luật Hằng gương mặt run rẩy, đỉnh đầu xuất hiện một đám quạ đen nhưng đáy lòng lại có một dòng nứơc ấm chảy qua.
Hắn biết nàng nói như vậy là vì để hắn quên đau đớn.
Nàng thật sự là một người… hiền lành ngu ngốc.
Ban đêm,bầu trời giá rét đông lạnh.
Trong hậu hoa viên của Lâu vương phủ một mảnh đèn đuốc sáng trưng thì ra hôm nay là sinh nhật của Hoa phi,chỉ tiếc Lâu Lan hôm nay có việc vào triều không về cho nên yến tiệc chỉ có nàng,Thu Dung và Lục Uyển và một ít nha hoàn .
“Ha ha,trời lạnh thế này muội muội còn đến tham dự sinh nhật của tỷ tỷ,tỷ tỷ rất là cảm động nha.” Hoa Nguyệt nói qua loa cho xong,cầm chén rượu trong tay hướng các nàng kính rượu.
“Chúc tỷ tỷ sinh nhật vui vẻ.” Thu Dung mỉm cười cầm chén lên nhưng Lục Uyển mặt không chút thay đổi cũng không có động tác nâng chén,Hoa Nguyệt trong mắt hiện lên một căm phẫn đảo mắt mặt mày lại rạng rỡ.
“Đây là quà sinh nhật do cha ta tặng, mắt mèo thạch Tây Vực.” Hoa Nguyệt đắc ý mở ra một cái hộp gấm,vừa mở ra liền có tia sáng ngọc phóng ra chiếu sáng toàn bộ hoa viên, hấp dẫn tầm mắt mọi người,chỉ thấy bên trong mắt mèo có mấy viên bảo thạch lớn nhỏ đá quý, sắc màu xanh tươi lưu quang rạng rỡ.
“Woa,thật xinh đẹp!” Thu Dung không ngừng ca ngợi nói xong kéo Lục Uyển đang ngồi bên cạnh ăn điểm tâm nói: “Tiểu Lục xem nè,bảo thạch này đẹp quá nha.”
Lục Uyển không lay chuyển ngược lại đứng lên cầm lấy viên ngọc không chút để ý nhìn đánh giá, miễn cưỡng nói: “Bất quá cũng chỉ có như thế thôi.”Đang nói chuyện Hoa Nguyệt đứng phía sau Lục Uyển nháy mắt với Diệp Tử,Diệp Tử liền làm bộ giúp nàng rót rượu,cánh tay lại cố ý đụng bả vai nàng,cho nên viên ngọc trong tay Lục Uyển rơi xuống đất xoay lòng vòng cuối dùng dừng lại bên cạnh ao.
“A!Ngọc quý của ta!” Hoa Nguyệt hô to,vẻ mặt nôn nóng.
Lục Uyển không kiên nhẫn đứng dậy đi đến bên cạnh aovừa đi vài bước đột nhiên có người phía sau gạt chân sau đó cả người nàng hướng tới phía trước,ngay thời khắc nguy hiểm chỉ thấy Thu Dung thật nhanh đưa tay kéo tay nàng: “Cẩn thận!” Lập tức vang lên tiếng “Ầm”,Thu Dung rơi xuống,mọi người đều giật mình nửa giây, phát ra tiếng kêu sợ hãi.
“Dung phi nương nương rơi xuống nước !”
Lục uyển quỳ rạp trên mặt đất không thể tin nhìn sang Hoa Nguyệt: “Ngươi!”
Hoa Nguyệt tỏ ra mọi chuyện không liên quan đến mình ngáp một cái rồi nói: “Ta mệt rồi.” Lạnh lùng nhìn Thu Dung giãy dụa trong hồ, ánh mắt oán hận,tiện nhân này lại dám kéo nàng ta lại!Đáng đời!Cho nàng chết rét!Những người khác thấy nàngđi rồi cũng ào ào rời đi,Lục Uyển dướitình thế cấp bách hạ đi đến bên cạnh ao vươn tay cho Thu Dung nắm.
“Mau, mau đỡ muội!”
“A… Khụ khụ…” Tòan thân Thu Dung đông cứng lại,mặt mũi trắng bệch,vô lực vươn tay nắm giữ nàng,lập tức cả người được kéo lên bờ,toàn thân run rẫy không ngừng ho khan.
Lục Uyển ôm chặt lấy nàng nhìn hoa nguyệt rời đi rồi nhìn lại Thu Dung,gằn từng tiếng: “Hoa nguyệt.”
Buổi sáng tỉnh lại phát hiện mình tối hôm qua nằm gục bên giường ngủ thiếp điTra Tiểu Tân dụi dụi mắt thấy hắn còn đang ngủ say vì thế định đi chuẩn bị đồ ăn sáng, ai ngờ đúng lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng cười trong sáng.
“Tiểu Tân.”
“Mộc Xuân Phong? !” Tra Tiểu Tân kinh ngạc lên tiếng, xoay người nhìn đối diện thượng thấy ánh mắt cảnh giác của Gia Luật Hằng,còn tiếng bước chân càng ngày càng gần mà hắn rõ ràng là không muốn người ta nhìn thấy mình,Tra Tiểu Tân nóng lòng chui vào trong chăn,thấy vẻ mặt hắn hoảng hốt tay liền che môi hắn biểu thấp giọng nói: “Như vậy sẽ không bị phát hiện .”
Mộc Xuân Phong vừa đi đến ngoài cửa,chuẩn bị đẩy cửa,mộc xuân phong thản nhiên cười: “Tiểu Tân, hôm nay dẫn ngươi đi nghe diễn.”
“A? !Hay quá!Nhưng ta chưa rời giường,ngươi ở bên ngoài đợi ta, ta lập tức sẽ ra!” Tra Tiểu Tân tâm hoang mang nói đại, nếu hắn lỡ như đi vào thấy nàng cùng một người nam nhân cùng nằm cùng một chỗ, không biết hắn sẽ nghĩ gì nữa?
“Được.”
Nghe hắn trả lời Tra Tiểu Tân mới thở phào nhẹ nhỏm,quay lại phát hiện hắn nhìn mình chằm chằm liền nhíu mày: “Ngươi nhìn cái gì?”
Gia Luật Hằng không nghĩ tới bản thân nhìn trộm nàng lại bị phát hiện,vẻ mặt lập tức thay đổi không tự nhiên: “Không.” Nói xong lập tức nhắm mắt lại tim lại đập nhanh hơn,đây là lần đầu tiên cùng nàng nằm cùng một giường.Trời ơi,hắn lại suy nghĩ lệch lạc sao?
Tra Tiểu Tân cũng không muốn đoán hắn suy nghĩ cái gì liền rời giường đi ra ngoài.
Xe ngựa chạy ở ngã tư đường không chậm không nhanh,bên trong xe chỉ có Tra Tiểu Tân và hắn chỉ có hai người,cảm thấy buồn chán vì thế kéo ra rèm nhìn phong cảnh bên ngoài,ai ngờ hắn cười nhạt đưa tay vuốt ve đầu nàng: “Trời lạnh như thế tạo sao mở rèm ra?”
“Á!”Tra Tiểu Tân lập tức tránh tay hắn,cả thân mình lùi về góc né tránh tay hắn vuốt đầu nàng,tuy rằng hai người là bạn tốt nhưng vẫn không quen tiếp xúc thân thể. Đành nói sang chuyện khác: “Nếu lạnh,sao ngươi lúc nào cũng phe phẩy quạt xếp…” Vừa nói xong,ánh mắt mê hoặc của người nào đó liền bay đến nàng,Tra Tiểu Tân vội nhắm mắt hai mắt giả bộ ngủ,lại nghe hắn cúi đầu cười,khi mở mở mắt ra nhìn thấy đôi mắt đen bóng của Mộc Xuân Phong.
“Bổn công tử múa quạt không là vì nóng, mà là…”
“Mà là làm ra vẻ tao nhã?” Tra Tiểu Tân giành mở miệng trước lại phát hiện mặt Mộc Xuân Phong cười cứng đờ,làm nàng sợ tới mức ngậm miệng không dám nói.
Mộc Xuân Phong ánh mắt hơi nheo lại như hồ ly đánh giá nàng,cả hai vui chơi một thời gian lại cảm thấy nàng càng ngày càng đáng yêu.
“Việc đó,ta sai lầm rồi,nếu không ngươi đem ta ném xuống để trút giận đi…” Thấy ánh mắt hắn nhìn mình càng ngày càng sâu,Tra Tiểu Tân chột dạ mở miệng đề nghị,nụ cười đều là giả.
“Phụt…” Mộc Xuân Phong cười thành tiếng đến, một đôi mắt đen xán xán rạng rỡ động lòng người, cầm cây quạt trong tay thoải mái vung nhẹ nhìn nàng cười nói: “Bổn công tử phát hiện ngươi càng ngày càng hài hước .”
Tra Tiểu Tân thân thể run rẩy, một đám quạ đen bay trên đầu,mình mà hài hước sao? Liền nhớ tới khi nàng ở đại học nàng kể chuyện cười với cô bạn ngủ cùng phòng ,cô ta cười phun ra nước mũi.
“Bổn công tử sở dĩ xuân hạ thu đông đều mang theo quạt bên người đơn giản là vì câu dẫn người,chẳng lẽ ngươi không biết là bộ dáng bổn công tử múa quạt ngọc thụ lâm phong, phong lưu không kềm chế được sao?” Mộc Xuân Phong cố ý nói lời làm người ta buồn nôn thấy Tra Tiểu Tân không ngừng gật đầu,vẻ mặt hắn thích thú lại tiếp tục hỏi: “Tiểu Tân, ngươi cảm thấy bản công tử anh tuấn sao?”
“Đợi chút,tên đó,về sau ngươi có thể gọi ta là Tra Tiểu Tân nha?” Nàng nhìn về phía hắn nói,thấy hắn híp lại đôi mắt lập tức giải thích nói: “Không phải,ta thích người khác kêu tên ta ba chữ.” Được rồi,thật ra khi nàng nghe được hắn gọi nàng là Tiểu Tân liền có cảm giác buồn nôn.
“Coi như ngươi biết điều, ha ha ha hay là ta nói cho ngươi biết,cuối cùng hắn đem chính hắn ăn luôn , ha ha ha, buồn cười quá đi?” Lời nói còn chưa dứt Tra Tiểu Tân không khống chế được cười to giống như đứa ngốc.Gia Luật Hằng gương mặt run rẩy, đỉnh đầu xuất hiện một đám quạ đen nhưng đáy lòng lại có một dòng nứơc ấm chảy qua.
Hắn biết nàng nói như vậy là vì để hắn quên đau đớn.
Nàng thật sự là một người… hiền lành ngu ngốc.
Ban đêm,bầu trời giá rét đông lạnh.
Trong hậu hoa viên của Lâu vương phủ một mảnh đèn đuốc sáng trưng thì ra hôm nay là sinh nhật của Hoa phi,chỉ tiếc Lâu Lan hôm nay có việc vào triều không về cho nên yến tiệc chỉ có nàng,Thu Dung và Lục Uyển và một ít nha hoàn .
“Ha ha,trời lạnh thế này muội muội còn đến tham dự sinh nhật của tỷ tỷ,tỷ tỷ rất là cảm động nha.” Hoa Nguyệt nói qua loa cho xong,cầm chén rượu trong tay hướng các nàng kính rượu.
“Chúc tỷ tỷ sinh nhật vui vẻ.” Thu Dung mỉm cười cầm chén lên nhưng Lục Uyển mặt không chút thay đổi cũng không có động tác nâng chén,Hoa Nguyệt trong mắt hiện lên một căm phẫn đảo mắt mặt mày lại rạng rỡ.
“Đây là quà sinh nhật do cha ta tặng, mắt mèo thạch Tây Vực.” Hoa Nguyệt đắc ý mở ra một cái hộp gấm,vừa mở ra liền có tia sáng ngọc phóng ra chiếu sáng toàn bộ hoa viên, hấp dẫn tầm mắt mọi người,chỉ thấy bên trong mắt mèo có mấy viên bảo thạch lớn nhỏ đá quý, sắc màu xanh tươi lưu quang rạng rỡ.
“Woa,thật xinh đẹp!” Thu Dung không ngừng ca ngợi nói xong kéo Lục Uyển đang ngồi bên cạnh ăn điểm tâm nói: “Tiểu Lục xem nè,bảo thạch này đẹp quá nha.”
Lục Uyển không lay chuyển ngược lại đứng lên cầm lấy viên ngọc không chút để ý nhìn đánh giá, miễn cưỡng nói: “Bất quá cũng chỉ có như thế thôi.”Đang nói chuyện Hoa Nguyệt đứng phía sau Lục Uyển nháy mắt với Diệp Tử,Diệp Tử liền làm bộ giúp nàng rót rượu,cánh tay lại cố ý đụng bả vai nàng,cho nên viên ngọc trong tay Lục Uyển rơi xuống đất xoay lòng vòng cuối dùng dừng lại bên cạnh ao.
“A!Ngọc quý của ta!” Hoa Nguyệt hô to,vẻ mặt nôn nóng.
Lục Uyển không kiên nhẫn đứng dậy đi đến bên cạnh aovừa đi vài bước đột nhiên có người phía sau gạt chân sau đó cả người nàng hướng tới phía trước,ngay thời khắc nguy hiểm chỉ thấy Thu Dung thật nhanh đưa tay kéo tay nàng: “Cẩn thận!” Lập tức vang lên tiếng “Ầm”,Thu Dung rơi xuống,mọi người đều giật mình nửa giây, phát ra tiếng kêu sợ hãi.
“Dung phi nương nương rơi xuống nước !”
Lục uyển quỳ rạp trên mặt đất không thể tin nhìn sang Hoa Nguyệt: “Ngươi!”
Hoa Nguyệt tỏ ra mọi chuyện không liên quan đến mình ngáp một cái rồi nói: “Ta mệt rồi.” Lạnh lùng nhìn Thu Dung giãy dụa trong hồ, ánh mắt oán hận,tiện nhân này lại dám kéo nàng ta lại!Đáng đời!Cho nàng chết rét!Những người khác thấy nàngđi rồi cũng ào ào rời đi,Lục Uyển dướitình thế cấp bách hạ đi đến bên cạnh ao vươn tay cho Thu Dung nắm.
“Mau, mau đỡ muội!”
“A… Khụ khụ…” Tòan thân Thu Dung đông cứng lại,mặt mũi trắng bệch,vô lực vươn tay nắm giữ nàng,lập tức cả người được kéo lên bờ,toàn thân run rẫy không ngừng ho khan.
Lục Uyển ôm chặt lấy nàng nhìn hoa nguyệt rời đi rồi nhìn lại Thu Dung,gằn từng tiếng: “Hoa nguyệt.”
Buổi sáng tỉnh lại phát hiện mình tối hôm qua nằm gục bên giường ngủ thiếp điTra Tiểu Tân dụi dụi mắt thấy hắn còn đang ngủ say vì thế định đi chuẩn bị đồ ăn sáng, ai ngờ đúng lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng cười trong sáng.
“Tiểu Tân.”
“Mộc Xuân Phong? !” Tra Tiểu Tân kinh ngạc lên tiếng, xoay người nhìn đối diện thượng thấy ánh mắt cảnh giác của Gia Luật Hằng,còn tiếng bước chân càng ngày càng gần mà hắn rõ ràng là không muốn người ta nhìn thấy mình,Tra Tiểu Tân nóng lòng chui vào trong chăn,thấy vẻ mặt hắn hoảng hốt tay liền che môi hắn biểu thấp giọng nói: “Như vậy sẽ không bị phát hiện .”
Mộc Xuân Phong vừa đi đến ngoài cửa,chuẩn bị đẩy cửa,mộc xuân phong thản nhiên cười: “Tiểu Tân, hôm nay dẫn ngươi đi nghe diễn.”
“A? !Hay quá!Nhưng ta chưa rời giường,ngươi ở bên ngoài đợi ta, ta lập tức sẽ ra!” Tra Tiểu Tân tâm hoang mang nói đại, nếu hắn lỡ như đi vào thấy nàng cùng một người nam nhân cùng nằm cùng một chỗ, không biết hắn sẽ nghĩ gì nữa?
“Được.”
Nghe hắn trả lời Tra Tiểu Tân mới thở phào nhẹ nhỏm,quay lại phát hiện hắn nhìn mình chằm chằm liền nhíu mày: “Ngươi nhìn cái gì?”
Gia Luật Hằng không nghĩ tới bản thân nhìn trộm nàng lại bị phát hiện,vẻ mặt lập tức thay đổi không tự nhiên: “Không.” Nói xong lập tức nhắm mắt lại tim lại đập nhanh hơn,đây là lần đầu tiên cùng nàng nằm cùng một giường.Trời ơi,hắn lại suy nghĩ lệch lạc sao?
Tra Tiểu Tân cũng không muốn đoán hắn suy nghĩ cái gì liền rời giường đi ra ngoài.
Xe ngựa chạy ở ngã tư đường không chậm không nhanh,bên trong xe chỉ có Tra Tiểu Tân và hắn chỉ có hai người,cảm thấy buồn chán vì thế kéo ra rèm nhìn phong cảnh bên ngoài,ai ngờ hắn cười nhạt đưa tay vuốt ve đầu nàng: “Trời lạnh như thế tạo sao mở rèm ra?”
“Á!”Tra Tiểu Tân lập tức tránh tay hắn,cả thân mình lùi về góc né tránh tay hắn vuốt đầu nàng,tuy rằng hai người là bạn tốt nhưng vẫn không quen tiếp xúc thân thể. Đành nói sang chuyện khác: “Nếu lạnh,sao ngươi lúc nào cũng phe phẩy quạt xếp…” Vừa nói xong,ánh mắt mê hoặc của người nào đó liền bay đến nàng,Tra Tiểu Tân vội nhắm mắt hai mắt giả bộ ngủ,lại nghe hắn cúi đầu cười,khi mở mở mắt ra nhìn thấy đôi mắt đen bóng của Mộc Xuân Phong.
“Bổn công tử múa quạt không là vì nóng, mà là…”
“Mà là làm ra vẻ tao nhã?” Tra Tiểu Tân giành mở miệng trước lại phát hiện mặt Mộc Xuân Phong cười cứng đờ,làm nàng sợ tới mức ngậm miệng không dám nói.
Mộc Xuân Phong ánh mắt hơi nheo lại như hồ ly đánh giá nàng,cả hai vui chơi một thời gian lại cảm thấy nàng càng ngày càng đáng yêu.
“Việc đó,ta sai lầm rồi,nếu không ngươi đem ta ném xuống để trút giận đi…” Thấy ánh mắt hắn nhìn mình càng ngày càng sâu,Tra Tiểu Tân chột dạ mở miệng đề nghị,nụ cười đều là giả.
“Phụt…” Mộc Xuân Phong cười thành tiếng đến, một đôi mắt đen xán xán rạng rỡ động lòng người, cầm cây quạt trong tay thoải mái vung nhẹ nhìn nàng cười nói: “Bổn công tử phát hiện ngươi càng ngày càng hài hước .”
Tra Tiểu Tân thân thể run rẩy, một đám quạ đen bay trên đầu,mình mà hài hước sao? Liền nhớ tới khi nàng ở đại học nàng kể chuyện cười với cô bạn ngủ cùng phòng ,cô ta cười phun ra nước mũi.
“Bổn công tử sở dĩ xuân hạ thu đông đều mang theo quạt bên người đơn giản là vì câu dẫn người,chẳng lẽ ngươi không biết là bộ dáng bổn công tử múa quạt ngọc thụ lâm phong, phong lưu không kềm chế được sao?” Mộc Xuân Phong cố ý nói lời làm người ta buồn nôn thấy Tra Tiểu Tân không ngừng gật đầu,vẻ mặt hắn thích thú lại tiếp tục hỏi: “Tiểu Tân, ngươi cảm thấy bản công tử anh tuấn sao?”
“Đợi chút,tên đó,về sau ngươi có thể gọi ta là Tra Tiểu Tân nha?” Nàng nhìn về phía hắn nói,thấy hắn híp lại đôi mắt lập tức giải thích nói: “Không phải,ta thích người khác kêu tên ta ba chữ.” Được rồi,thật ra khi nàng nghe được hắn gọi nàng là Tiểu Tân liền có cảm giác buồn nôn.
Bình luận truyện