Phi Duyệt Quân Tâm

Chương 143: Nếu không thể yêu nàng, như vậy yêu ai cũng vậy



Mạng cho là không để ý!Nàng mất đi do bày mưu kế cho con đoạt được lòng Ninh Thanh nhưng con làm thế nào báo đáp nàng ? !”

“…”

“Bởi vì Ninh Thanh!Con trở nên vì tư lợi! Lãnh huyết vô tình! Không giống bản thân! Nãi nãi đối với con thật thất vọng con có biết hay không… Khụ khụ.” Nói xong lão tổ tông đột nhiên kịch liệt ho khan, quải trượng cũng gõ trên mặt đất.

Mộc Xuân Phong kích động chạy đến đỡ lấy bà ,trong con ngươi đen tơ máu che kín nhìn qua vô cùng mệt mỏi, gấp giọng nói: “Nãi nãi, nãi nãi ngươi đừng nóng giận, con nhất định sẽ tìm được Tiểu Tân, nhất định!” Hắn nhất định sẽ tìm được nàng, cũng sẽ không thể cho nàng biến mất khỏi tầm mắt bản thân.

Sau khi trở lại kỳ quốc Tiểu Tân mới biết được chuyện mình và Lâu Lan biến mất tích gây ồn ào huyên náo, vì sợ Mộc Xuân Phong lo lắng vì thế chạy nhanh đi đến Mộc vương phủ.

Khi Vừa bước vào vườn hoa liền nhìn thấy bọn nha hoàn không yên lòng đang cắt mấy lá cây khô, cắt cả đóa hoa cũng chưa phát giác,mà bọn gia đinh nam vừa ủ rũ ngồi dưới đất, tim không khỏi nhảy dựng, chẳng lẽ Mộc vương phủ đã xảy ra chuyện gì? ! Vì thế mỉm cười nhìn bọn họ xua tay nói: “Ta đã về rồi!”

“Tiểu Tân tỷ? !”

“Tra tỷ? !”

“Tra Tiểu Tân tỷ? !”

Bọn họ lập tức nảy lên chạy đến ôm chặt Tiểu Tân khóc mặt đầy nước mắt: “Tỳ rốt cục đã trở lại! Chúng ta nghĩ tỷ đã chết!”

Tra Tiểu Tân bị bọn họ ôm đến nổi không thể hô hấp, xấu hổ giật giật khóe miệng: “Ta làm sao có thể chết chứ? !”

“Tỷ không có ở đây cả ngày quả thực là im lặng lại nhàm chán! Một ngày rất là khó qua a!” Một nha hoàn rơi lệ nói.

“Chẳng qua là… Có vài người đều chịu không nổi không có tỷ cho nên xin về nhà làm ruộng !” Một khác gia đinh nói.

Tra Tiểu Tân nghe được ánh mắt trừng trừng, có cần khoa trương như vậy không? ! Trấn an bọn họ xong nàng mới đi về phòng lão tổ tông, vừa mới vào liền nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Mộc Xuân Phong giúp đỡ lão tổ tông không ngừng ho khan giống như ở tranh chấp cái gì, Tra Tiểu Tân lập tức chạy vội vàng đi tới nói: “Lão tổ tông,bà làm sao vậy? !”

“A! Là Tiểu Tân! Tiểu Tân con đã trở lại? !” Lão tổ tông vừa thấy Tra Tiểu Tân liền hết ho khan , cũng không khổ sở , ôm lấy nàng vui mừng nói, trên mặt lộ nụ cười vui vẻ. Nhưng thật ra Mộc Xuân Phong chỉ là nhìn nàng thật sâu một cái sau đó rời đi, bóng dáng cô độc giống như hắn là người dư thừa .

“A, Mộc Xuân Phong…” Tra Tiểu Tân trong lòng có chút bất an vì thế lên tiếng gọi tên hắn, nhưng là hắn dường như không có nghe cứ chậm rãi rời đi, mà lão tổ tông lại lôi kéo nàng than thở khóc lóc, nói lại mấy ngày nay thật đau khổ ,Tra Tiểu Tân đành phải ở lại bồi lão tổ tông cho đến khi bà ngủ mới rón ra rón rén rời đi.

Dưới ánh trăng, hoa viên,có một bóng dáng cô độc ngồi ở trên tảng đá uống rượu.

Tra tiểu tân hít một hơi mới đi đến hắn bên người ngồi xuống, nhanh tay đoạt lấy bình rượu trong tay hắn liền uống, ai ngờ bị nghẹn làm ho khan, tức giận liếc hắn một cái trỉ trích nói: “Tại sao lại uống rượu nóng như vậy a! Ngươi tưởng…” Nói chưa xong miệng lại mở lớn , sững sờ nhìn hắn ôm chặt lấy người của mình.

“Nàng không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi.” Mộc Xuân Phong ôm lấy nàng một lần một lần nửa nỉ non nói, giọng nói có chút khàn khàn.

Tra tiểu Tân trong lòng mềm nhũn, đỉnh đạc vỗ bả vai hắn hào khí nói: ” Tiểu tử ngốc, ta làm sao có thể có việc gì chứ? ! Ta đáng yêu như vậy ông trời ngàn vạn lần luyến tiếc không để ta chết sớm đâu !”

Hắn ôm lấy nàng trầm mặc nghe, không nói được một lời, chỉ là hai tay dần dần dùng sức buộc chặt đem nàng ôm vào trong ngực, trong lòng nháo loạn nhảy lên , đây là cảm giác chưa bao giờ có.khi nàng biến mất bảy ngày kia….

Bị hắn ôm như vậy một hồi lâu, Tra Tiểu Tân cảm thấy ôm như vậy lỡ bị người khác nhìn thấy nhất định là có ý nghĩ kỳ quái , vì thế khuyên nhủ hắn: “Ta nói, ngươi mau đứng lên, bị người khác nhìn thấy không tốt…”

“Ta muốn hỏi ngươi mấy vấn đề.” Hắn cắt đứt lời của nàng, giọng nói bình tĩnh.

Tra Tiểu Tân nhất thời ngớ ra, thật lâu mới gật đầu: “Được, ngươi hỏi.”

Ngửi trên người nàng nhàn nhạt lãnh mai hương trong lòng khó chịu mấy ngày nay dần thả lỏng xuống, chưa bao giờ từng có yên lòng như vậy, Mộc Xuân Phong nhìn chân trời kia huyền lãnh nguyệt, ôm chặt nàng lẩm bẩm nói: “Ngươi thích một người nhưng là nàng cũng là người trong lòng ngươi bạn tốt của ngươi,ngươi nên làm sao bây giờ?”

“Ngu ngốc! Vậy ngươi hẳn là lựa chọn rời khỏi đi rồi chúc phúc cho nàng nha, bởi vì cái gọi là bạn bè thì không thể thích vợ của bạn mình được đâu nha!!” Tra Tiểu Tân nhìn hắn xem thường,lông mày lập tức nhíu lại,vậy ngươi không thể dời tình yêu lên người một nữ nhân khác được được không?

Tim mãnh liệt thắt chặt lại,con ngươi của Mộc Xuân Phong ngoài ra đen tối ra không rõ già khác: “Rời khỏi sao…” Rời khỏi thế giới có nàng,tác thành nàng và hắn sao?

“Đương nhiên rời khỏi nha! Không lùi ra lời lỡ mất một cái bạn tốt và có thêm một nữ nhân làm bạn, một nữ nhân thì tính cái gì? ! Ngươi sẽ tìm được một người so với nàng tốt hơn!”

“A, nhưng mà hắn chỉ yêu một mình nàng.”

“Ta nói ngươi rốt cuộc là có nhiều ý nghĩ kỳ quái lắm nha! Tình yêu đâu phải trò chơi mà là theo đuổi là một loại cảm giác! Cảm giác yêu đã tới rồi, cảm giác yêu đi rồi, ngươi nghe theo trong lòng mình là có thể ! Nghĩ nhiều như vậy làm chi! Thiếu gì người lúc đầu chán ghét sau đó yêu hắn …” Tra Tiểu Tân nói tới đây mới dừng lại, trong đầu đột hiện lên thân ảnh màu đỏ, trong lòng đột nhiên rối loạn,lúc đầu chán ghét một người sau đó yêu thượng hắn, nàng lúc đó chẳng phải cũng như thế sao?

Thấy nàng đột nhiên không nói lời nào, Mộc Xuân Phong cho rằng nàng đã nhận ra cái gì vì thế nới nàng ra, đây là ba trăm lượng hắn nói: “Ta nói nữ tử kia chính là Ninh Thanh.”

Tra tiểu tân bừng tỉnh không nghe thấy,vẫn ngẩn người.

“Ta yêu là Ninh Thanh.” Hắn còn nói một lần, là nhìn nàng nói cũng là đối chính mình nói, nếu không thể yêu nàng như vậy yêu ai cũng giống nhau…

Bóng đêm vẫn như cũ thâm trầm, hai người đối nguyệt trầm mặc, tâm tư khác nhau.

Trải qua chuyện Tra Tiểu Tân cửu tử nhất sinh tất cả người trong Mộc vương phủ đều đối đãi với nàng rất tốt, từ gia đinh cho tới nha hoàn, lão tổ tông, Tra Tểu Tân gọi một cái đường làm quan rộng mở, ban ngày cùng với lão tổ tông luyện luyện Thái Cực đánh quyền hừ hừ ca bài hát, buổi tối cùng nha hoàn gia đinh cùng chung một chỗ nói chơi đùa cười lạnh nói. Mà Mộc Xuân Phong, sau khi Tra Tiểu Tân an toàn trở về hắn luôn luôn biến mất, có người nói thường nhìn thấy hắn và Ninh thanh tiểu thư ra vào ở các tửu lâu,thái độ thân mật. Nghiễm nhiên chính là tình yêu cuồng nhiệt trong mắt mọi người,tất cả đều là vui vẻ.

Đảo mắt, ba tháng xuân đến, thảo dài oanh phi.

Ánh nắng ấm áp chiếu vào cả vùng đất, hồ nước trong suốt, trên uốn lược không thiếu các tài tử thục nữ, thỉnh thoảng đọc vài câu thơ học đòi văn vẻ.

Tra Tiểu Tân trút đi áo bông thật dày đổi trở lại áo trắng nhẹ nhàng, mang theo vài gia đinh ra ngoài chơi diều, chỉ thấy trên bầu trời xanh thẳm một con khỉ màu sắc rực rỡ… Không đúng, cụ thể mà nói là một Tôn Ngộ Không màu sắc rực rỡ bay tới bay lui, Tra Tiểu Tân khoan khoái chạy qua lại ở bên bãi cỏ,trong miệng cười hô.

“Ai! Nhị sư đệ, tam sư đệ, các ngươi sao chậm thế này? ! Nhanh một chút! Nếu không sẽ bị bạch cốt tinh ăn sạch luôn !”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện