Phi Duyệt Quân Tâm
Chương 53: Người nào đó nói với người nào đó “ Ta yêu ngươi’
Tra Tiểu Tân kinh hồn bạt vía, sững sờ nhìn chỗ bị nàng đánh , không thể tin, nàng, nàng ăn gan báo mới dám đánh hắn, cười so với khóc còn khó coi hơn: “Thực xin lỗi, ta không phải cố ý, ta……”
“Ngực trái nàng có vết bớt, sau eo có một bớt hoa mai màu đỏ, bên trong đùi phải còn có dấu răng, đó là lần đầu tiên bổn vương hoan ái với nàng đã cắn xuống……” Hắn vừa nói ngón tay vừa chỉ đến những chỗ ấy, gương mặt tuấn tú hàm chứa ba phần khinh cuồng bảy phần đọan tuyệt khẽ cười, đôi môi đỏ mọng dán lên môi nàng nói ra những lời nguy hiểm: “Nàng nói bổn vương hạ lưu, bổn vương hạ lưu cho nàng xem.” Nói xong dùng sức tách hai chân nàng ra.
Tra Tiểu Tân sợ tới mức tim cơ hồ muốn nhảy ra, tình thế cấp bách liền hô to: “Ta yêu ngươi.”
Ngón tay kia chạm vào chỗ non mềm của nàng chợt dừng lại, hơi thở hắn trở nên khàn khàn, một lúc sau, khuôn mặt tuấn mỹ mới ngước lên nhìn thẳng nàng giọng nói khàn khàn: “Ngươi vừa rồi nói cái gì?!” giọt nước trên lòng ngực bằng phẳng của hắn chảy xuống, gợi cảm mê người.
Hắn cực nóng có thể đốt cháy tầm mắt nàng, hô hấp gấp hơn, nuốt một ngụm nước bọt rồi nhỏ giọng nói: “Ta…..ta yêu ngươi.” Rõ ràng là lừa gạt hắn tại sao máu lại sôi trào thậm chí hô hấp khó khăn cảm thấy choáng váng?!
Hắn cứ nhìn nàng chằm chằm như vậy, mắt phượng sâu thẳm phát ra ánh sáng, Tra Tiểu Tân bị hắn nhìn chằm chằm lòng dạ rối bời thiếu chút nữa lên cơn sốc, bỗng nhiên trên người ấm áp, hắn phủ thêm áo ngoài vì nàng, giọng nói khàn khàn có vài phần mệt mỏi đè nén: “Đừng để cảm lạnh.”
“A?” Tra Tiểu Tân không nghe rõ.
“Mặc y phục vào” Hắn đi ra bể, thân thể trần truồng đi đến bình phong, nhẹ tay kéo hồng y nhanh nhẹn như bướm bay xuống, phía trên da thịt trắng nõn ướt át.
Tra Tiểu Tân ngơ ngác nhìn hắn, trống ngực vẫn không ngừng đập, tay che lại, hô hấp trở nên hỗn loạn, nhìn đến bóng dáng hắn thời khắc đó lại mong ngóng hắn xoay người, kỳ quái tại sao lại như vậy?!
Im lặng mặc y phục lại đụng phải hắn ngồi xuống bên giừơng, hai tay xoắn áo, cúi đầu không nói, bầu không khí quái dị xung quanh hai người
“Ngươi đi đi.” Lâu Lan bình tĩnh nói vài lời, mắt không nhìn nàng.
“Cái gì?!” Tra Tiểu Tân cảm thấy lạ lùng đồng thời lại có cảm giác kỳ lạ.
“Ngực trái nàng có vết bớt, sau eo có một bớt hoa mai màu đỏ, bên trong đùi phải còn có dấu răng, đó là lần đầu tiên bổn vương hoan ái với nàng đã cắn xuống……” Hắn vừa nói ngón tay vừa chỉ đến những chỗ ấy, gương mặt tuấn tú hàm chứa ba phần khinh cuồng bảy phần đọan tuyệt khẽ cười, đôi môi đỏ mọng dán lên môi nàng nói ra những lời nguy hiểm: “Nàng nói bổn vương hạ lưu, bổn vương hạ lưu cho nàng xem.” Nói xong dùng sức tách hai chân nàng ra.
Tra Tiểu Tân sợ tới mức tim cơ hồ muốn nhảy ra, tình thế cấp bách liền hô to: “Ta yêu ngươi.”
Ngón tay kia chạm vào chỗ non mềm của nàng chợt dừng lại, hơi thở hắn trở nên khàn khàn, một lúc sau, khuôn mặt tuấn mỹ mới ngước lên nhìn thẳng nàng giọng nói khàn khàn: “Ngươi vừa rồi nói cái gì?!” giọt nước trên lòng ngực bằng phẳng của hắn chảy xuống, gợi cảm mê người.
Hắn cực nóng có thể đốt cháy tầm mắt nàng, hô hấp gấp hơn, nuốt một ngụm nước bọt rồi nhỏ giọng nói: “Ta…..ta yêu ngươi.” Rõ ràng là lừa gạt hắn tại sao máu lại sôi trào thậm chí hô hấp khó khăn cảm thấy choáng váng?!
Hắn cứ nhìn nàng chằm chằm như vậy, mắt phượng sâu thẳm phát ra ánh sáng, Tra Tiểu Tân bị hắn nhìn chằm chằm lòng dạ rối bời thiếu chút nữa lên cơn sốc, bỗng nhiên trên người ấm áp, hắn phủ thêm áo ngoài vì nàng, giọng nói khàn khàn có vài phần mệt mỏi đè nén: “Đừng để cảm lạnh.”
“A?” Tra Tiểu Tân không nghe rõ.
“Mặc y phục vào” Hắn đi ra bể, thân thể trần truồng đi đến bình phong, nhẹ tay kéo hồng y nhanh nhẹn như bướm bay xuống, phía trên da thịt trắng nõn ướt át.
Tra Tiểu Tân ngơ ngác nhìn hắn, trống ngực vẫn không ngừng đập, tay che lại, hô hấp trở nên hỗn loạn, nhìn đến bóng dáng hắn thời khắc đó lại mong ngóng hắn xoay người, kỳ quái tại sao lại như vậy?!
Im lặng mặc y phục lại đụng phải hắn ngồi xuống bên giừơng, hai tay xoắn áo, cúi đầu không nói, bầu không khí quái dị xung quanh hai người
“Ngươi đi đi.” Lâu Lan bình tĩnh nói vài lời, mắt không nhìn nàng.
“Cái gì?!” Tra Tiểu Tân cảm thấy lạ lùng đồng thời lại có cảm giác kỳ lạ.
Bình luận truyện