Phỉ Hoạn
Chương 18
Sau đó bên phía Lạc gia cũng không nói gì, Hộ quốc công phủ thế lực cường thịnh, các đại thế gia nào có ai dám sờ đến mũi đao này.
Tổ phụ tự mình mang hắn tới cửa nhà người ta bồi lễ.
Khác hẳn với phong cách thô kệch mộc mạc của Hộ quốc công phủ, đồ vật được bày trí trong gian phòng rộng lớn của tài tử Lạc phủ đều hiển lộ ra vẻ thanh nhã, ngay cả một viên đá dưới chân hai con sư tử ngoài cửa bị sứt mẻ cũng có thể trích kinh dẫn điển ra mà phân tích căn nguyên. Hài đồng nhỏ nhỏ không hiểu cái gì gọi là “đại tượng vô hình, đại âm hi thanh” (), ngắm nghía chung trà bằng sứ trắng tinh xảo cảm thấy yêu thích không buông tay, trơn nhẵn như nước, tựa như ngón tay ngày đó hắn đã thật cẩn thận nắm lấy.
Lạc đại công tử lúc này đã hiển lộ ra vài phần thần thái thanh lãnh, không còn ăn diện như nữ hài ngày đó nữa, mà là một thân y bào đen như mực khiến cho gương mặt đang sa sầm càng thêm giống như băng tuyết. Ngay cả như thế, vẫn dễ nhìn như trước, trắng tựa tuyết, hệt như bát đậu hủ sốt tương sáng nay hắn vừa ăn qua. Sách, ngay cả trừng người khác cũng so với người ta xinh đẹp hơn. Đáng tiếc lại là một nam hài…..
Hành lễ, gọi người, cúi đầu, xin lỗi, không uổng công nhủ mẫu đã nhắc đi nhắc lại đủ ba ngày, Yến gia tiểu thiếu gia giống như con khỉ nhỏ mà dằn xuống tất cả suy nghĩ miên man, cuối cùng cũng an an phận phận mà chu toàn tất cả cấp bậc lễ nghĩa. Sắc mặt quốc công gia từ đầu vẫn luôn xanh mét lúc này mới chậm rãi mây tan sương tán, vuốt chòm râu nhìn hắn nở nụ cười.
Sau đó là đến lượt các đại nhân mây che sương quấn cuộn đông kéo tây mà huyên thuyên, Quốc công gia công lao lớn nhất thời nay, ai nha nha không dám nhận, không bằng Lạc thái sư đào mận đầy phòng… Hoàng Thượng hôm qua tại ngự thư phòng triệu kiến các tân khoa tiến sĩ trúng cử năm nay? Ngồi phía sau bình phong chính là hoàng hậu? Đây chẳng phải là muốn kén phò mã cho công chúa sao? Ta cũng là người một nhà sau lưng trộm nói một câu, khuê nữ nhà lão Lương gia dưỡng ra đều dũng mãnh, ngoại trừ những môn sinh bần hàn ngoài kinh thành một lòng muốn trở nên nổi bật, còn có ai chịu cưới? Thái hậu ầm ĩ muốn tu sửa ôn tuyền trong hành cung? Đúng là đồ bại gia nương! Mấy đại doanh ở biên quan còn đang đói bụng a! Bài tập của Thái tử đã hoàn thành rồi, cũng không uổng công thay ba thư đồng cho hắn. Ha hả, nghe nói Cửu Nhung có một Tiêu thị xinh đẹp, rất được thủ lĩnh Cửu Nhung yêu thích….
Xã tắc đại sự Yến Khiếu nghe không hiểu, ngồi chơi chung trà cho đến khi chán, chán đến chết hết nhìn đông lại ngó tây, vừa vặn bắt gặp ánh mắt phẫn hận của Lạc gia công tử ở đầu bên kia.
Nhìn cái gì! Roi cũng đã đánh, tội cũng đã nhận, tiểu gia về nhà còn phải quỳ từ đường đây này. Đều là do tiểu tử ngươi ăn no ngủ đủ, không có việc gì học tiểu cô nương nhà người ta mặc áo hoa! Người tập võ ngay thẳng nhanh nhẹn, không giấu được suy nghĩ trong lòng. Mông mới vừa bôi thuốc còn ẩn ẩn đau, hắn đã từng bước dịch chuyển, lén lút đến sát bên cạnh người ta, ra vẻ đại nhân đại lượng muốn giảng hòa, khẩu khí cũng chuyển thành thân thiết: “Nha, Vân muội muội, áo hoa của muội đâu?”
Người bên kia đột nhiên biến sắc, cánh môi anh đào hồng sắp bị cắn đến chảy máu.
Không phải có câu nói tam tuế khán đáo lão(), từ nhỏ đã thông minh thì lớn lên cũng sẽ không ngốc sao, Yến Đại đương gia trời sinh miệng đã không sạch sẽ: “Không phải chỉ bị cởi quần thôi sao? Cùng lắm thì, đều là nam nhi, tâm nhãn sao còn nhỏ hơn cả nữ nhi. Nhìn thì nhìn, của ta còn lớn hơn của ngươi, ta mới không lạ.”
() Trẻ nhỏ 3 tuổi đã định hình tính cách, lớn lên cũng sẽ như thế, nên nhìn đứa trẻ 3 tuổi cũng có thể nhìn ra lớn lên sẽ như thế nào.
Trong đôi mắt đỏ hồng bên kia tựa như có thể bắn ra con dao nhỏ.
Hắn ở bên đây xoay tròn đôi mắt, hết sức chuyên chú nhìn vào gương mặt của y, đắc ý đầy đất mà giơ lên nắm tay nhỏ, nói: “Nhìn, ngươi còn nhìn, có tin gia lại cởi quần ngươi lần nữa hay không?”
“Yến! Khiếu!” Đó là lần đầu tiên hắn nghe Lạc Vân Phóng nói với hắn. Lúc đó Lạc đốc quân chỉ mới mấy tuổi, tư thái nói chuyện thế mà đã có vài phần chém đinh chặt sắt. Y bình tĩnh nhìn hắn nói, “Ngươi đợi lát nữa sẽ bị đòn roi.”
Hắn hiển nhiên là không tin, nắm tay giơ lên càng cao: “Cẩu thí!”
Âm điệu có chút hơi cao, Lạc đại công tử nhỏ nhắn gương mặt trắng bệch đúng lúc làm đổ cái đĩa điểm tâm trong tay.
Các đại nhân đang hăng say trò chuyện lúc này quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy Yến Khiếu đang vung nắm tay, cùng với Lạc Vân Phóng lã chã chực khóc….
Còn nhớ khi đó tuổi còn nhỏ, ta thích nói ngươi thích cười, trong mộng hoa rơi biết nhiều hay ít. Yến Khiếu tổng cộng gặp Lạc Vân Phóng hai lần, hai lần đều bị tổ phụ cầm roi đánh đến kêu cha gọi mẹ.
Cái này gọi là duyên phận. Nghiệt duyên cũng là duyên. Thứ duyên phận này, chính là tùy hứng như thế.
“Ngươi đã sớm nhận ra ta.” Ngọn nến trắng chỉ còn một nửa ngắn ngủn trên bàn không ngừng lay động nghiêng ngã, nam nhân ngồi dưới đất ngữ khí kiên định chắc chắn, sau đó lại nghiêng đầu qua truy hỏi, “Là vào buổi tối thứ nhất ta gặp lại ngươi?”
Vẻ mặt này, ngữ khí này, nội dung câu hỏi này, chỉ kém không đem ý tứ “Xem đi, biết là ngươi đối với gia nhớ mãi không quên mà” trắng trợn viết lên trên mặt thôi.
Ngươi nghĩ đến thật là tốt đẹp. Lạc đại công tử ngày thường phong thái ung dung lúc này lại tận lực kềm chế ý muốn trợn mắt lên khinh thường: “Không phải.”
Lần thứ nhất mà hắn nói là vào đêm đầu tiên Lạc Vân Phóng mới đến Đốc quân phủ trong thành Lạc Nhạn. Nguyệt hắc phong cao, đưa tay không thấy được năm ngón, Đại đương gia Khiếu Nhiên trại trèo tường, mò mẫm tiến vào phòng của tân nhậm đốc quân Bình Châu, cố làm ra vẻ là tới bái kiến, vẻ mặt gian giảo cầu hợp tác, suýt nữa đã bị Lạc đốc quân cảnh giác mà đâm một kiếm xuyên tim.
Khi đó xung quanh tối om như mực, ngay cả khuôn mặt lẫn nhau cũng không thấy rõ, chỉ nương theo ánh sao thưa thớt cùng ánh sáng trắng bạc từ mũi kiếm, phát hiện người nọ có một đôi mắt sáng rực, trong lúc nói cười, vẻ lưu manh vô lại làm người ta như nghẹn ở cổ họng khó có thể khoan nhượng cùng ngữ khí đáng khinh giống như đã từng quen biết.
Lạc Vân Phóng hít sâu một hơi, dù sao cũng là đang ở địa bàn của người ta, trước mặt liệt tổ liệt tông của người ta: “Lần thứ nhất, hơi có chút nghi ngờ. Sau lại nghe ngươi ở trên cổng trại kêu gào câu kia, ta liền hiểu rõ.”
Trên đời này, cũng chỉ có một người thường thích đem chuyện cởi quần treo ở bên miệng. Chuyện cũ như mây khói, trừ hắn và chính mình ra, ngay cả những người xung quanh cũng đã sớm quên chuyện khi còn nhỏ, lại không nghĩ hai mươi năm sau, xa tại biên thuỳ Tây Bắc, trước toà phỉ trại, lại có người nhắc đến chuyện xưa. Một khắc kia, từ tận đáy lòng, Lạc Vân Phóng không chỉ muốn san bằng toàn bộ Khiếu Nhiên trại, mà còn sâu sắc hoài niệm người trong trí nhớ kia, vóc dáng khôi ngô cao lớn, tính cách mãnh liệt, thích treo roi ngựa ở bên hông, Quốc công gia.
Nam nhân sau khi nghe xong, lập tức vui vẻ mà cười nhẹ: “Ta vừa nhắc ngươi đã nhớ ra rồi?”
Cái này còn không phải gọi là nhớ mãi không quên sao? Không quản là chán ghét hay là thích, chỉ cần còn nhớ rõ có nghĩa là để trong lòng. Yến Đại đương gia cảm thấy thật tốt đẹp.
Lạc Vân Phóng nhấc chân hung hăng đá vào khuôn mặt so với khi còn bé càng làm người ta chán ghét hơn kia của hắn. Hắn nhanh mắt tránh qua. Lạc Vân Phóng còn muốn đá thêm một cái nữa, lại khiến cho hắn thuận lợi mà bắt được mắt cá chân.
“Buông ra!” Y gầm lên, hắn lại chỉ chớp mắt hắc hắc mà cười.
Đang cười, trên mặt bỗng nhiên không còn ý cười nữa. Ngẩng đầu lên, hai mắt sáng lấp lánh không còn một tia vui đùa nhìn về phía y, gương mặt kiên cường được ánh nến mông lung bao phủ phảng phất toả ra vài phần ôn hòa nhu tình, thanh âm trầm thấp dễ nghe xuyên qua tiếng gió vù vù gào thét ngoài phòng, len qua xà nhà trong gian phòng rộng lớn trống trơn từ từ xoay quanh, cuối cùng quanh quẩn trong lòng ngực y: “Mấy năm nay ta đều sai người hỏi thăm chuyện của ngươi, ta vẫn luôn nhớ rõ ngươi.”
Hắn dừng lại, hắn trầm tĩnh, hắn luôn ngẩng cao đầu, thoả mãn thu hết vẻ kinh ngạc cùng thất thố khó thấy được trên mặt y: “Lạc Vân Phóng, ta thật để tâm đến ngươi.”
“Ta, là bởi vì ngươi, mới không đi sai đường.” Yến Khiếu nói.
Năm ấy, khi ải Võ Vương thất thủ, Thanh Châu, Linh Châu lần lượt rơi vào tay giặc, Bình Châu lung lay sắp đổ, giang sơn Đại Lương bấp bênh. Hắn được Diệp Đấu Thiên mang lên núi Long Ngâm, một mình một người chạy đến đỉnh núi nhìn về ải Võ Vương xa xôi. Ánh tà dương như máu, hoàng hôn thảm đạm, qua bao nhiêu khói lửa chiến tranh. Hài tử nhỏ tuổi hai tay siết chặt, mắt trừng trừng như muốn nứt ra, cười đến thở hổn hển. Nhân quả tuần hoàn, báo ứng thật không sai, báo ứng, đây là báo ứng! Yến gia mấy đời tận trung, dồn hết tâm sức bảo vệ ải Võ Vương vững như thành đồng. Yến gia còn thì giang sơn còn, dưới chân ải Võ Vương đã nhuộm bao nhiêu huyết lệ binh sĩ Yến gia, kết quả Yến gia có được cái gì? Thông đồng với địch mưu nghịch, thành lũ tặc hổ lang! Bị đổ tội oan, thảm thương xiết bao, đau lòng xiết bao! Phải! Đáng đời! Xem như thế đi! Đáng đời hắn Lương gia vong ân phụ nghĩa, xứng đáng bị những danh môn thế gia kia khoanh tay đứng nhìn! Thiết kỵ Cửu Nhung có thể một đường đánh tới kinh thành mới tốt, lúc đó để xem thiên tử Đại Lương vô dụng kia còn có nơi nào để trốn. Hắn muốn cả cửu châu thiên hạ đều chìm vào khói lửa, hắn muốn giang sơn Lương gia biến mất, đây là Lương gia nợ Yến gia, Lương gia nên chịu báo ứng này!
Hắn một chữ cũng không sót nói hết những lời này cho Điền sư gia cùng Diệp Đấu Thiên nghe, vừa nói vừa lột hạt dẻ mới rang, lòng tràn đầy vui sướng.
Điền sư gia cho hắn một cái tát.
Sư gia dáng vẻ đáng khinh ngôn ngữ thô bỉ kia, chính là một đường tôn hắn làm chủ, vì hắn bôn ba, vì hắn che mưa chắn gió, vì hắn hao tổn tâm cơ, dốc hết sức gánh vác tất cả gian khổ, lại vào lúc hắn tuỳ hứng nhất từ sau khi gặp gia biến, thật mạnh đánh hắn một bạt tay.
“Quốc công gia nếu nghe được, chỉ sợ đánh còn mạnh hơn.” Sau khi đến Bình Châu, Điền sư gia nghiện thuốc nhiều hơn trước, hút đến cổ họng cũng trở nên khàn khàn.
Hắn không thích gọi lão là sư gia, nếu đạo sĩ thúi cả ngày chỉ biết hút thuốc miệng thì nói hưu nói vượn, không đưa ra được một chủ ý nào hay như vậy được gọi là sư gia, sư gia khắp thiên hạ đều phải hổ thẹn. Vì thế hắn thủy chung cứ “Lão Điền”, “Lão Điền” mà kêu, giờ phút này nhìn vào gương mặt ảm đảm của lão cùng với đôi mắt tràn đầy thất vọng, hắn mới kinh ngạc phát hiện, Điền sư gia đã già rồi. Một hồi biến cố lớn, tìm được đường sống từ trong chỗ chết, ngay cả trong lòng một người vô tâm vô phế nhất cũng đã trải qua một phen thương hải tang điền.
Điền sư gia từng câu từng chữ nói thật chậm chạp, đến cuối cùng một câu hỏi thật mạnh đánh vào đáy lòng hắn: “Lương gia phụ bạc, nhưng bách tín có tội gì?”
Thà làm con chó trong thái bình, chứ không làm người trong loạn thế. Một hồi chinh phạt, thắng làm vua thua làm giặc đều có sử gia êm tai tự thuật. Chúng sinh có tội gì, cửa thành cháy bọn họ thành cá trong chậu. Mối hận thê ly tử tán, nỗi bi thương mười nhà thì hết chín nhà bị vơ vét, nỗi khổ đau vĩnh viễn này lại có ai đến đền bù?
“Thiếu đương gia, Yến gia bảo vệ ải Võ vương, không phải bảo vệ giang sơn của ai, bảo vệ chính là thiên hạ lê dân. Ngươi nhớ kỹ?”
Hắn gắt gao cắn chặt khớp hàm không chịu gật đầu, hắn không hiểu, hắn không nghe, hắn không cam, trong ***g ngực mãnh liệt mênh mông một nỗi phẫn hận, dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì Lương gia nợ hắn hắn không thể đòi lại, dựa vào cái gì Yến gia hắn phải nhẫn xuống oan khuất kinh thiên này?
Điền sư gia không tiếp tục nói chuyện, cùng Diệp Đấu Thiên nhìn nhau, thở dài.
Sau đó, tiên đế băng hà, thái tử đăng cơ. Trong lúc hữu ý vô ý, Điền sư gia sẽ nói với hắn một chút tin tức từ bên ngoài truyền đến. Người trong giang hồ lấy họ “Yến” làm kiêu ngạo. Có người muốn vì Hộ quốc công phủ lật lại bản án, tân đế không nói gì. Nửa đêm Đông Chí, trước của Hộ quốc công phủ thường có người dâng hương hiến tế, nếu nhìn kĩ sẽ thấy có thương nhân xuyên bố y, cũng có văn nhân vũ phu, không hẹn mà cùng nhau, rồi vội vàng trở về, không thấy rõ mặt, tên lính tuần tra ban đêm đi ngang qua cũng chỉ làm như không thấy… Rất nhiều tin tức phức tạp chồng chất, trong đó có một tin vụn vặt bình thường đến ngay cả một tin thú vị cũng không hơn, nói là thư hương gia truyền Lạc gia làm ầm ĩ nghiêng trời, nhị phòng Đại công tử muốn bỏ văn theo võ, vì thế không quản bị trưởng bối chống đối chịu không ít phạt.
Hắn nghe xong chẳng hiểu tại sao lại xuất thần, trong đầu lập tức hiện lên hình ảnh ngày ấy hắn theo tổ phụ đi Lạc phủ bồi tội, y một thân hắc y càng tôn lên khuôn mặt trắng như tuyết. Vui sướng khi người gặp họa mà nghĩ, thù năm đó xem như đã được báo, tiểu tử Lạc Vân Phóng kia cũng có một ngày bị đánh. Nhưng khi nghĩ lại lại có chút ngây ngẩn, thật khó mà nói rõ, hắn mơ mơ hồ hồ cảm thấy, khi sơn hà thất thủ, vụ án của Yến gia bị khuấy đảo lên, nguyên do tiểu tử Lạc gia muốn tập võ cũng không phải đơn giản chỉ là do nhất thời tâm huyết dâng trào.
Điền sư gia nhìn hắn xuất thần, vươn tay sờ sờ đầu của hắn, nói: “Công lý là ở lòng người.”
Hắn mơ mơ hồ hồ hiểu được một ít, trái tim chậm rãi dâng lên lo lắng, một người ba ngày hai lần sinh bệnh, dựa vào giả nữ hài nhi mới có thể nuôi lớn kia, chịu được luyện võ khổ cực sao?
Tổ phụ tự mình mang hắn tới cửa nhà người ta bồi lễ.
Khác hẳn với phong cách thô kệch mộc mạc của Hộ quốc công phủ, đồ vật được bày trí trong gian phòng rộng lớn của tài tử Lạc phủ đều hiển lộ ra vẻ thanh nhã, ngay cả một viên đá dưới chân hai con sư tử ngoài cửa bị sứt mẻ cũng có thể trích kinh dẫn điển ra mà phân tích căn nguyên. Hài đồng nhỏ nhỏ không hiểu cái gì gọi là “đại tượng vô hình, đại âm hi thanh” (), ngắm nghía chung trà bằng sứ trắng tinh xảo cảm thấy yêu thích không buông tay, trơn nhẵn như nước, tựa như ngón tay ngày đó hắn đã thật cẩn thận nắm lấy.
Lạc đại công tử lúc này đã hiển lộ ra vài phần thần thái thanh lãnh, không còn ăn diện như nữ hài ngày đó nữa, mà là một thân y bào đen như mực khiến cho gương mặt đang sa sầm càng thêm giống như băng tuyết. Ngay cả như thế, vẫn dễ nhìn như trước, trắng tựa tuyết, hệt như bát đậu hủ sốt tương sáng nay hắn vừa ăn qua. Sách, ngay cả trừng người khác cũng so với người ta xinh đẹp hơn. Đáng tiếc lại là một nam hài…..
Hành lễ, gọi người, cúi đầu, xin lỗi, không uổng công nhủ mẫu đã nhắc đi nhắc lại đủ ba ngày, Yến gia tiểu thiếu gia giống như con khỉ nhỏ mà dằn xuống tất cả suy nghĩ miên man, cuối cùng cũng an an phận phận mà chu toàn tất cả cấp bậc lễ nghĩa. Sắc mặt quốc công gia từ đầu vẫn luôn xanh mét lúc này mới chậm rãi mây tan sương tán, vuốt chòm râu nhìn hắn nở nụ cười.
Sau đó là đến lượt các đại nhân mây che sương quấn cuộn đông kéo tây mà huyên thuyên, Quốc công gia công lao lớn nhất thời nay, ai nha nha không dám nhận, không bằng Lạc thái sư đào mận đầy phòng… Hoàng Thượng hôm qua tại ngự thư phòng triệu kiến các tân khoa tiến sĩ trúng cử năm nay? Ngồi phía sau bình phong chính là hoàng hậu? Đây chẳng phải là muốn kén phò mã cho công chúa sao? Ta cũng là người một nhà sau lưng trộm nói một câu, khuê nữ nhà lão Lương gia dưỡng ra đều dũng mãnh, ngoại trừ những môn sinh bần hàn ngoài kinh thành một lòng muốn trở nên nổi bật, còn có ai chịu cưới? Thái hậu ầm ĩ muốn tu sửa ôn tuyền trong hành cung? Đúng là đồ bại gia nương! Mấy đại doanh ở biên quan còn đang đói bụng a! Bài tập của Thái tử đã hoàn thành rồi, cũng không uổng công thay ba thư đồng cho hắn. Ha hả, nghe nói Cửu Nhung có một Tiêu thị xinh đẹp, rất được thủ lĩnh Cửu Nhung yêu thích….
Xã tắc đại sự Yến Khiếu nghe không hiểu, ngồi chơi chung trà cho đến khi chán, chán đến chết hết nhìn đông lại ngó tây, vừa vặn bắt gặp ánh mắt phẫn hận của Lạc gia công tử ở đầu bên kia.
Nhìn cái gì! Roi cũng đã đánh, tội cũng đã nhận, tiểu gia về nhà còn phải quỳ từ đường đây này. Đều là do tiểu tử ngươi ăn no ngủ đủ, không có việc gì học tiểu cô nương nhà người ta mặc áo hoa! Người tập võ ngay thẳng nhanh nhẹn, không giấu được suy nghĩ trong lòng. Mông mới vừa bôi thuốc còn ẩn ẩn đau, hắn đã từng bước dịch chuyển, lén lút đến sát bên cạnh người ta, ra vẻ đại nhân đại lượng muốn giảng hòa, khẩu khí cũng chuyển thành thân thiết: “Nha, Vân muội muội, áo hoa của muội đâu?”
Người bên kia đột nhiên biến sắc, cánh môi anh đào hồng sắp bị cắn đến chảy máu.
Không phải có câu nói tam tuế khán đáo lão(), từ nhỏ đã thông minh thì lớn lên cũng sẽ không ngốc sao, Yến Đại đương gia trời sinh miệng đã không sạch sẽ: “Không phải chỉ bị cởi quần thôi sao? Cùng lắm thì, đều là nam nhi, tâm nhãn sao còn nhỏ hơn cả nữ nhi. Nhìn thì nhìn, của ta còn lớn hơn của ngươi, ta mới không lạ.”
() Trẻ nhỏ 3 tuổi đã định hình tính cách, lớn lên cũng sẽ như thế, nên nhìn đứa trẻ 3 tuổi cũng có thể nhìn ra lớn lên sẽ như thế nào.
Trong đôi mắt đỏ hồng bên kia tựa như có thể bắn ra con dao nhỏ.
Hắn ở bên đây xoay tròn đôi mắt, hết sức chuyên chú nhìn vào gương mặt của y, đắc ý đầy đất mà giơ lên nắm tay nhỏ, nói: “Nhìn, ngươi còn nhìn, có tin gia lại cởi quần ngươi lần nữa hay không?”
“Yến! Khiếu!” Đó là lần đầu tiên hắn nghe Lạc Vân Phóng nói với hắn. Lúc đó Lạc đốc quân chỉ mới mấy tuổi, tư thái nói chuyện thế mà đã có vài phần chém đinh chặt sắt. Y bình tĩnh nhìn hắn nói, “Ngươi đợi lát nữa sẽ bị đòn roi.”
Hắn hiển nhiên là không tin, nắm tay giơ lên càng cao: “Cẩu thí!”
Âm điệu có chút hơi cao, Lạc đại công tử nhỏ nhắn gương mặt trắng bệch đúng lúc làm đổ cái đĩa điểm tâm trong tay.
Các đại nhân đang hăng say trò chuyện lúc này quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy Yến Khiếu đang vung nắm tay, cùng với Lạc Vân Phóng lã chã chực khóc….
Còn nhớ khi đó tuổi còn nhỏ, ta thích nói ngươi thích cười, trong mộng hoa rơi biết nhiều hay ít. Yến Khiếu tổng cộng gặp Lạc Vân Phóng hai lần, hai lần đều bị tổ phụ cầm roi đánh đến kêu cha gọi mẹ.
Cái này gọi là duyên phận. Nghiệt duyên cũng là duyên. Thứ duyên phận này, chính là tùy hứng như thế.
“Ngươi đã sớm nhận ra ta.” Ngọn nến trắng chỉ còn một nửa ngắn ngủn trên bàn không ngừng lay động nghiêng ngã, nam nhân ngồi dưới đất ngữ khí kiên định chắc chắn, sau đó lại nghiêng đầu qua truy hỏi, “Là vào buổi tối thứ nhất ta gặp lại ngươi?”
Vẻ mặt này, ngữ khí này, nội dung câu hỏi này, chỉ kém không đem ý tứ “Xem đi, biết là ngươi đối với gia nhớ mãi không quên mà” trắng trợn viết lên trên mặt thôi.
Ngươi nghĩ đến thật là tốt đẹp. Lạc đại công tử ngày thường phong thái ung dung lúc này lại tận lực kềm chế ý muốn trợn mắt lên khinh thường: “Không phải.”
Lần thứ nhất mà hắn nói là vào đêm đầu tiên Lạc Vân Phóng mới đến Đốc quân phủ trong thành Lạc Nhạn. Nguyệt hắc phong cao, đưa tay không thấy được năm ngón, Đại đương gia Khiếu Nhiên trại trèo tường, mò mẫm tiến vào phòng của tân nhậm đốc quân Bình Châu, cố làm ra vẻ là tới bái kiến, vẻ mặt gian giảo cầu hợp tác, suýt nữa đã bị Lạc đốc quân cảnh giác mà đâm một kiếm xuyên tim.
Khi đó xung quanh tối om như mực, ngay cả khuôn mặt lẫn nhau cũng không thấy rõ, chỉ nương theo ánh sao thưa thớt cùng ánh sáng trắng bạc từ mũi kiếm, phát hiện người nọ có một đôi mắt sáng rực, trong lúc nói cười, vẻ lưu manh vô lại làm người ta như nghẹn ở cổ họng khó có thể khoan nhượng cùng ngữ khí đáng khinh giống như đã từng quen biết.
Lạc Vân Phóng hít sâu một hơi, dù sao cũng là đang ở địa bàn của người ta, trước mặt liệt tổ liệt tông của người ta: “Lần thứ nhất, hơi có chút nghi ngờ. Sau lại nghe ngươi ở trên cổng trại kêu gào câu kia, ta liền hiểu rõ.”
Trên đời này, cũng chỉ có một người thường thích đem chuyện cởi quần treo ở bên miệng. Chuyện cũ như mây khói, trừ hắn và chính mình ra, ngay cả những người xung quanh cũng đã sớm quên chuyện khi còn nhỏ, lại không nghĩ hai mươi năm sau, xa tại biên thuỳ Tây Bắc, trước toà phỉ trại, lại có người nhắc đến chuyện xưa. Một khắc kia, từ tận đáy lòng, Lạc Vân Phóng không chỉ muốn san bằng toàn bộ Khiếu Nhiên trại, mà còn sâu sắc hoài niệm người trong trí nhớ kia, vóc dáng khôi ngô cao lớn, tính cách mãnh liệt, thích treo roi ngựa ở bên hông, Quốc công gia.
Nam nhân sau khi nghe xong, lập tức vui vẻ mà cười nhẹ: “Ta vừa nhắc ngươi đã nhớ ra rồi?”
Cái này còn không phải gọi là nhớ mãi không quên sao? Không quản là chán ghét hay là thích, chỉ cần còn nhớ rõ có nghĩa là để trong lòng. Yến Đại đương gia cảm thấy thật tốt đẹp.
Lạc Vân Phóng nhấc chân hung hăng đá vào khuôn mặt so với khi còn bé càng làm người ta chán ghét hơn kia của hắn. Hắn nhanh mắt tránh qua. Lạc Vân Phóng còn muốn đá thêm một cái nữa, lại khiến cho hắn thuận lợi mà bắt được mắt cá chân.
“Buông ra!” Y gầm lên, hắn lại chỉ chớp mắt hắc hắc mà cười.
Đang cười, trên mặt bỗng nhiên không còn ý cười nữa. Ngẩng đầu lên, hai mắt sáng lấp lánh không còn một tia vui đùa nhìn về phía y, gương mặt kiên cường được ánh nến mông lung bao phủ phảng phất toả ra vài phần ôn hòa nhu tình, thanh âm trầm thấp dễ nghe xuyên qua tiếng gió vù vù gào thét ngoài phòng, len qua xà nhà trong gian phòng rộng lớn trống trơn từ từ xoay quanh, cuối cùng quanh quẩn trong lòng ngực y: “Mấy năm nay ta đều sai người hỏi thăm chuyện của ngươi, ta vẫn luôn nhớ rõ ngươi.”
Hắn dừng lại, hắn trầm tĩnh, hắn luôn ngẩng cao đầu, thoả mãn thu hết vẻ kinh ngạc cùng thất thố khó thấy được trên mặt y: “Lạc Vân Phóng, ta thật để tâm đến ngươi.”
“Ta, là bởi vì ngươi, mới không đi sai đường.” Yến Khiếu nói.
Năm ấy, khi ải Võ Vương thất thủ, Thanh Châu, Linh Châu lần lượt rơi vào tay giặc, Bình Châu lung lay sắp đổ, giang sơn Đại Lương bấp bênh. Hắn được Diệp Đấu Thiên mang lên núi Long Ngâm, một mình một người chạy đến đỉnh núi nhìn về ải Võ Vương xa xôi. Ánh tà dương như máu, hoàng hôn thảm đạm, qua bao nhiêu khói lửa chiến tranh. Hài tử nhỏ tuổi hai tay siết chặt, mắt trừng trừng như muốn nứt ra, cười đến thở hổn hển. Nhân quả tuần hoàn, báo ứng thật không sai, báo ứng, đây là báo ứng! Yến gia mấy đời tận trung, dồn hết tâm sức bảo vệ ải Võ Vương vững như thành đồng. Yến gia còn thì giang sơn còn, dưới chân ải Võ Vương đã nhuộm bao nhiêu huyết lệ binh sĩ Yến gia, kết quả Yến gia có được cái gì? Thông đồng với địch mưu nghịch, thành lũ tặc hổ lang! Bị đổ tội oan, thảm thương xiết bao, đau lòng xiết bao! Phải! Đáng đời! Xem như thế đi! Đáng đời hắn Lương gia vong ân phụ nghĩa, xứng đáng bị những danh môn thế gia kia khoanh tay đứng nhìn! Thiết kỵ Cửu Nhung có thể một đường đánh tới kinh thành mới tốt, lúc đó để xem thiên tử Đại Lương vô dụng kia còn có nơi nào để trốn. Hắn muốn cả cửu châu thiên hạ đều chìm vào khói lửa, hắn muốn giang sơn Lương gia biến mất, đây là Lương gia nợ Yến gia, Lương gia nên chịu báo ứng này!
Hắn một chữ cũng không sót nói hết những lời này cho Điền sư gia cùng Diệp Đấu Thiên nghe, vừa nói vừa lột hạt dẻ mới rang, lòng tràn đầy vui sướng.
Điền sư gia cho hắn một cái tát.
Sư gia dáng vẻ đáng khinh ngôn ngữ thô bỉ kia, chính là một đường tôn hắn làm chủ, vì hắn bôn ba, vì hắn che mưa chắn gió, vì hắn hao tổn tâm cơ, dốc hết sức gánh vác tất cả gian khổ, lại vào lúc hắn tuỳ hứng nhất từ sau khi gặp gia biến, thật mạnh đánh hắn một bạt tay.
“Quốc công gia nếu nghe được, chỉ sợ đánh còn mạnh hơn.” Sau khi đến Bình Châu, Điền sư gia nghiện thuốc nhiều hơn trước, hút đến cổ họng cũng trở nên khàn khàn.
Hắn không thích gọi lão là sư gia, nếu đạo sĩ thúi cả ngày chỉ biết hút thuốc miệng thì nói hưu nói vượn, không đưa ra được một chủ ý nào hay như vậy được gọi là sư gia, sư gia khắp thiên hạ đều phải hổ thẹn. Vì thế hắn thủy chung cứ “Lão Điền”, “Lão Điền” mà kêu, giờ phút này nhìn vào gương mặt ảm đảm của lão cùng với đôi mắt tràn đầy thất vọng, hắn mới kinh ngạc phát hiện, Điền sư gia đã già rồi. Một hồi biến cố lớn, tìm được đường sống từ trong chỗ chết, ngay cả trong lòng một người vô tâm vô phế nhất cũng đã trải qua một phen thương hải tang điền.
Điền sư gia từng câu từng chữ nói thật chậm chạp, đến cuối cùng một câu hỏi thật mạnh đánh vào đáy lòng hắn: “Lương gia phụ bạc, nhưng bách tín có tội gì?”
Thà làm con chó trong thái bình, chứ không làm người trong loạn thế. Một hồi chinh phạt, thắng làm vua thua làm giặc đều có sử gia êm tai tự thuật. Chúng sinh có tội gì, cửa thành cháy bọn họ thành cá trong chậu. Mối hận thê ly tử tán, nỗi bi thương mười nhà thì hết chín nhà bị vơ vét, nỗi khổ đau vĩnh viễn này lại có ai đến đền bù?
“Thiếu đương gia, Yến gia bảo vệ ải Võ vương, không phải bảo vệ giang sơn của ai, bảo vệ chính là thiên hạ lê dân. Ngươi nhớ kỹ?”
Hắn gắt gao cắn chặt khớp hàm không chịu gật đầu, hắn không hiểu, hắn không nghe, hắn không cam, trong ***g ngực mãnh liệt mênh mông một nỗi phẫn hận, dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì Lương gia nợ hắn hắn không thể đòi lại, dựa vào cái gì Yến gia hắn phải nhẫn xuống oan khuất kinh thiên này?
Điền sư gia không tiếp tục nói chuyện, cùng Diệp Đấu Thiên nhìn nhau, thở dài.
Sau đó, tiên đế băng hà, thái tử đăng cơ. Trong lúc hữu ý vô ý, Điền sư gia sẽ nói với hắn một chút tin tức từ bên ngoài truyền đến. Người trong giang hồ lấy họ “Yến” làm kiêu ngạo. Có người muốn vì Hộ quốc công phủ lật lại bản án, tân đế không nói gì. Nửa đêm Đông Chí, trước của Hộ quốc công phủ thường có người dâng hương hiến tế, nếu nhìn kĩ sẽ thấy có thương nhân xuyên bố y, cũng có văn nhân vũ phu, không hẹn mà cùng nhau, rồi vội vàng trở về, không thấy rõ mặt, tên lính tuần tra ban đêm đi ngang qua cũng chỉ làm như không thấy… Rất nhiều tin tức phức tạp chồng chất, trong đó có một tin vụn vặt bình thường đến ngay cả một tin thú vị cũng không hơn, nói là thư hương gia truyền Lạc gia làm ầm ĩ nghiêng trời, nhị phòng Đại công tử muốn bỏ văn theo võ, vì thế không quản bị trưởng bối chống đối chịu không ít phạt.
Hắn nghe xong chẳng hiểu tại sao lại xuất thần, trong đầu lập tức hiện lên hình ảnh ngày ấy hắn theo tổ phụ đi Lạc phủ bồi tội, y một thân hắc y càng tôn lên khuôn mặt trắng như tuyết. Vui sướng khi người gặp họa mà nghĩ, thù năm đó xem như đã được báo, tiểu tử Lạc Vân Phóng kia cũng có một ngày bị đánh. Nhưng khi nghĩ lại lại có chút ngây ngẩn, thật khó mà nói rõ, hắn mơ mơ hồ hồ cảm thấy, khi sơn hà thất thủ, vụ án của Yến gia bị khuấy đảo lên, nguyên do tiểu tử Lạc gia muốn tập võ cũng không phải đơn giản chỉ là do nhất thời tâm huyết dâng trào.
Điền sư gia nhìn hắn xuất thần, vươn tay sờ sờ đầu của hắn, nói: “Công lý là ở lòng người.”
Hắn mơ mơ hồ hồ hiểu được một ít, trái tim chậm rãi dâng lên lo lắng, một người ba ngày hai lần sinh bệnh, dựa vào giả nữ hài nhi mới có thể nuôi lớn kia, chịu được luyện võ khổ cực sao?
Bình luận truyện