Phi Lễ Vật Nhiễu

Chương 9



Hai người ăn ý với nhau, kết bạn đồng hành. Nam Vân này cũng là người tiêu tiền phóng khoáng, thuê được xe ngựa xa hoa cực kỳ, chuẩn bị vào kinh, dọc đường đi hết sức lấy lòng, ân cần chu đáo.

Chỉ tiếc Quý Quân Lăng tâm tư nặng nề, thật sự không có lòng đối đáp với hắn, chỉ ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa xe, hy vọng mau đến kinh thành một chút, mau chóng ứng thí cho xong.

Vừa nghĩ tới Tần Nhung đối xử với y như vậy, Quý Quân Lăng trong lòng liền khổ sở không thôi, chỉ cần liều mạng nghĩ tương lai chính mình sẽ trúng tuyển rồi sau đó có cách xỉ nhục Tần Nhung, như vậy cảm giác đau đớn kia mới bớt đi một chút.

Hai người một đường bôn tẩu, đến khi bầu trời tối đen mới dừng chân nghỉ nơi trấn nhỏ.

Nam Vân thiếu gia hào phóng vô cùng, ném ngân lượng kêu một bàn thức ăn ngon, dẫn Quý Quân Lăng uống rượu ăn thịt, đáng tiếc y thật sự cảm thấy không vui, một chút cũng không đói bụng, chỉ miễn cưỡng uống ngay một chén rượu, ăn vài hớp đồ ăn liền vô luận như thế nào cũng ăn không vào nữa.

Nam Vân thấy y mang đầy bụng tâm sự cũng không miễn cưỡng y nữa. Chính là đối y nói, “Vừa rồi lúc ăn cơm ta có hỏi chưởng quầy, nơi này phòng hảo hạng chỉ còn lại có một gian, ta đã đặt trước, buổi tối nếu được thì Quý huynh hãy nghỉ cùng ta, hoặc là Quý huynh ngụ ở phòng hảo hạng, ta sẽ đi tá túc ở gian phòng phụ vậy?”

Quý Quân Lăng tuy rằng trong lòng cảm thấy như vậy không thỏa đáng, nhưng là thấy hắn vẻ mặt chân thành, mà đạo lý nào có thể để cho người bỏ tiền phải đi chỗ xấu ngủ, chính mình lại không biết điều mà ngủ phòng tốt? Nếu là bị Tần Nhung biết sẽ liền muốn mắng y không hiểu đạo lý. Vừa nghĩ tới Tần Nhung, Quý Quân Lăng càng cảm thấy tâm phiền ý loạn, tùy ý nói: “Không ngại, ta ngủ cũng dễ tính.”

Nam Vân ý cười dịu dàng nói: “Ta thật sự dễ chịu.”

Vào đêm, Quý Quân Lăng ở trong phòng cùng Nam Vân cùng ngủ trên một cái giường, chỉ chốc lát sau Nam Vân liền ngủ vùi. Vốn hai người tuy rằng ngủ cùng giường, nhưng là vẫn giữ khoảng cách ở giữa. Chỉ là Nam Vân sau khỉ ngủ liền quàng tay, tư thế ngủ thay đổi bất tiện, xoay người một cái tay liền gác lên lưng Quý Quân Lăng.

Quý Quân Lăng khẽ khàng đẩy hắn, “Nam huynh, nam huynh?” Đẩy nửa ngày Nam Vân chút cũng không thấy thanh tỉnh, bị y gọi đến phiền cũng chỉ nói lầm bầm hai tiếng, cái tay kia nếu không bỏ ra, cả người Nam Vân đều giống như dính lại đây.

Quý Quân Lăng vốn liền tâm phiền ý loạn, lại gặp tướng ngủ say thế sinh buồn bực vô cùng.

Hắn trước kia ở Tần gia, cùng Tần Nhung đồng giường cộng chẩm, nếu là hoan ái, thời gian lâu quá mà mê man đi, khi…tỉnh lại chính mình luôn nằm ở trong lòng ngực Tần Nhung. Tần Nhung làm người phong lưu, ở trên giường ôn nhu săn sóc, bất luận khi nào cùng hắn một chỗ trong lòng chỉ có cảm thấy vui mừng thầm lặng.

Hiện tại y đồng giường với Nam Vân, cũng không biết vì cái gì lại cảm thấy không được tự nhiên còn khó chịu như thế, đã vậy còn bị hắn dính sát vào người, làm cho y giống như nằm trên chảo, một khắc cũng chịu không được.

Vì thế khoác quần áo, từ trên giường đứng lên, ngồi ở bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài ai thanh thở dài, “Cũng vì mây bay che lấp mặt trời, Trường An không thấy khiến người thêm lo.”

Vừa dứt lời, Nam Vân lúc nãy kêu thế nào cũng không tỉnh bây giờ lại bật dậy, dụi mắt nói: “Quý huynh có hứng sao! Trễ như thế không ngủ được còn đứng lên ngâm thơ.”

Quý Quân Lăng lại không thể nói là bởi vì ngươi ngủ xấu tính, ở trên người ta cọ đến cọ đi bất tiện, đành phải nhẹ giọng cười trừ, “Trong lòng lo lắng không biết khi nào thì có thể kinh thành, cho nên ngủ không được.”

Nam Vân đơn giản cũng khoác quần áo đứng lên, đi đến bên người Quý Quân Lăng mà ngồi xuống, “Quý huynh văn tài xuất chúng, nhất định có thể đạt thành tựu, làm gì lo lắng này nọ?”

Quý Quân Lăng thở dài gục đầu xuống không nói chuyện.

Ai biết Nam Vân đột nhiên đưa tay cầm lấy tay của y, cười đến u ám mà nói: “Nếu quý huynh lo lắng đến mức ngủ không yên, không bằng ta chỉ Quý huynh sự tình này mà hảo ngoạn, bảo đảm ngươi sảng khoái đến quên mình là ai, đừng nói khẩn trương, chỉ sợ sẽ mừng rỡ không cò nghĩ được gì nữa.” Nói đến đây cầm tay y làm càn, dọc theo cánh tay Quý Quân Lăng mà nhẹ nhàng vuốt ve.

Quý Quân Lăng chỉ cảm thấy cả người tóc gáy một phát dựng thẳng lên, một cỗ ác hàn theo từ trong xương thổi ra ngoài. Y thở thật sâu mấy hơi mới biết rõ ràng một chuyện thực: này Nam Vân đối với y ân cần chu đáo như vậy, lo lắng thỉnh y đồng hành, nguyên lai là đối với y còn có ý niệm hạ lưu xấu xa trong đầu.

Trách không được vừa rồi ở trên giường, hắn chơi xấu bám trên người y không chịu rời, lại sờ lại cọ, bây giờ nghĩ lại chỉ cảm thấy cả người khó chịu, cơ hồ ghê tởm đến độ muốn ói ra.

“Ngươi này thắt lưng mềm mại, cũng hợp với câu kia, 『 vì thắt lưng tinh tế mà tay mới điêu luyện 』?”

Mắt thấy bàn tay vô lễ kia của Nam Vân còn từ thắt lưng y mà sờ lên ngực, miệng còn nói chuyện hạ lưu vô nghĩa, Quý Quân Lăng chỉ tức giận đến cả người phát lạnh, lại sợ tới mức hồn bất nhập thể. Quét mắt thất trên bàn đặt một cái giá nến, bất chấp tất cả đoạt lấy hướng đầu của Nam Vân mà gõ mạnh, “Ngươi này tử dâm tặc còn không mau buông tay.”

Nam Vân bị gõ kêu lên một tiếng đau đớn, cả người mềm nhũn ngã xuống đất.

Quý Quân Lăng đánh bạo đến nhìn, chỉ thấy hắn trên trán bị gõ thành một lỗ, máu cứ thế tuôn ra.

Đừng nói gõ vậy mà đã gõ chết hắn đi? Này, vậy phải làm sao bây giờ mới tốt a? Quý Quân Lăng sợ tới mức không biết làm sao. Y định danh đề nhất bảng rồi quay lại phục thù người kia, giờ sao có thể tại chỗ này gây chết người rồi bị tố quan? Nếu là bị người ta biết y là bởi vì Nam Vân muốn phi lễ nên mới gõ chết hắn, cho dù không cần ngồi tù, chính là y đường đường thư sinh còn đâu mặt mũi nữa?

Quý Quân Lăng càng nghĩ càng cảm thấy ở lại là tử lộ, không bằng giả bộ cái gì cũng không biết đào tẩu suốt đêm, dù sao địa phương này nhỏ cũng không có ai nhận ra y. Trong lòng bật ra ý định như vậy, Quý Quân Lăng tay chân loạng quạng mặc quần áo tử tế, tùy tay vơ vét hành trang, nhẹ nhàng trốn khỏi khách điếm.

Y cũng không dám tọa xe ngựa, chỉ một đường nghiêng ngả lảo đảo chạy như điên về phía trước. Cũng không biết mình bổ nhào đã bao nhiêu cái, chỉ cảm thấy hai chân đau muốn chết, lại không dám dừng lại ngồi xuống xem xét miệng vết thương, thật sự là khổ không thể tả, cứ như vậy mà chạy đến hừng đông. Cho đến khi y thật sự mệt đến không thở nổi, mới ngừng lại ở dưới một thân cây.

Chỉ thấy đôi hài lầy lội, trường bào cũng dính đầy tro bụi, cảm thấy hai chân đau đớn khó chịu, cẩn thận cởi hài để xem thì thấy ngón chân cư nhiên do chạy nhanh quá đã  tróc da chảy máu.

Nếu không do tên hỗn trướng Tần Nhung, chính y làm sao phải lâm vào cảnh này? Lo lắng hãi hùng không tính, còn muốn suốt đêm trốn chạy. Cũng không biết tên tiểu sắc lang Nam Vân kia có phải đã chết hay không? Tuy rằng trong lòng hận hắn hận đến muốn hắn chết, chính là lại sợ hắn như vậy bị gõ chết, trên lưng mình nợ một mạng người. Này trong đầu nghĩ tới nghĩ lui toàn là nghĩ chuyện sợ hãi.

Mới hai ngày trước đây, y còn hưởng thụ cơm bưng nước rót, hầu hạ đến răng. Qua hai ngày ngắn ngủi, đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Quý Quân Lăng càng nghĩ càng sinh khí, càng nghĩ càng thương tâm, càng nghĩ càng sợ hãi, nhịn không được vùi đầu khóc rống lên, còn vừa khóc vừa mắng: “Tần Nhung ngươi súc sinh này, ngươi vô tình vô nghĩa với ta, làm gì đối xử tốt với ta như vậy? Làm hại ta, làm hại ta… Kết quả ngươi lại chỉ là vì trêu đùa ta, trả thù ta. Luận khởi đê tiện hạ lưu vô sỉ không ai so được ngươi.”

Y khóc trong chốc lát, cho tay vào trong bao quần áo lấy khăn lau nước mắt, cúi đầu thì thấy chính mình cư nhiên vì bối rối mà lấy lầm hành trang, đây đúng là đồ đạc của Nam Vân.

Quý Quân Lăng vội vàng mở hành trang ra, này Nam Vân trong hành trang cư nhiên để một số lượng vàng bạc vụn vặt nhiều kinh người, nhiều đến mức cơ hồ làm cho Quý Quân Lăng hoài nghi hắn là đem toàn bộ gia sản đều mang theo chuẩn bị trốn chết kinh thành luôn sao.

“Quân tử ái tài” trước nhất có câu, sao có thể lấy không bạc tiền của người khác? Quý Quân Lăng tuy có tâm đem hành trang này trả lại, chính là y thật sự không có gan lại quay về đó.

Đang ở lúc do dự, đột nhiên có lão giả đang vội đánh xe ngựa đi qua, thấy y một thân chật vật ngồi dưới tàng cây, hướng y hô: “Tú tài tú tài, có cần nhờ xe một đoạn?”

Quý Quân Lăng cầu còn không được, khập khiễng leo lên xe ngựa, liên tục nói lời cảm tạ, “Đa tạ, đa tạ.”

Lão giả kia cũng không nói gì, mỉm cười giục ngựa giơ roi, vừa đi vừa hỏi y, “Tú tài là muốn đi thi sao?”

Quý Quân Lăng gật đầu, “Đúng vậy.”

“Vậy ngươi có chuẩn bị ngân lượng đủ dùng không? đi kinh thành đường xá xa xôi a.”

Quý Quân Lăng do dự một chút vẫn gật đầu, “Đủ, đủ dùng.”

Lão giả cười vang, “Có đủ là tốt rồi, có đủ là tốt rồi.”

Lão giả kia đem Quý Quân Lăng đưa đến khách điếm trong trấn. Quý Quân Lăng thấy lão thành thật lại chân tình, thấy y muốn đi kinh thành, liền đơn giản đánh xe ngựa đưa y vào kinh.

Y vốn thật sự không định động đến bạc của Nam Vân, chính là y vừa mệt vừa đói, trên chân còn bị thương, nếu muốn ở trọ ăn cơm không có ngân lượng sao được? Đành phải kiên trì lấy bạc đó mà sử dụng. Lúc đầu còn lo lắng ái ngại, dùng quen rồi từ từ lại thuận tay.

Lão giả một đường hộ tống Quý Quân Lăng tới kinh thành rồi lại đưa y đến khách điếm nổi danh trong kinh thành rồi mới rời đi.

Hắn một đường bôn ba trong lòng vưà sợ hãi vừa lo lắng, sống mười tám năm, Quý Quân Lăng tuy rằng nghèo khó, nhưng cũng không quan tâm đến loại chuyện trần tục nào. Nên bỏ sức lao động như thế, thật vất vả tới kinh thành rồi vừa mới ngụ ở tiểu điếm liền ngã bệnh.

Mới đến nơi xa lạ như thế này, còn bệnh đến thần trí hôn mê. Quý Quân Lăng vốn cho là mình là nhất định phải chết tha hương, không ngờ chưởng quầy khách điếm này cũng là người tốt có lòng nhiệt tình, thay y mời danh y, còn có tâm tìm người chiếu cố y nấu thuốc, một ngày ba bữa đưa đến trong phòng hầu hạ y, sợ y ăn không quen thức ăn kinh thành, mời hẳn một bếp phó về làm Dương Châu mỹ thực.

Cũng không biết này chưởng quầy từ nơi nào tìm được đầu bếp này, hầu Quý Quân Lăng ăn uống, tất cả đều là chọn đồ ăn Quý Quân Lăng thích ăn mà làm. Tần Nhung suốt ngày thổi phồng đầu bếp nhà hắn là tốt nhất, Quý Quân Lăng cảm thấy được đầu bếp khách điếm này tiêu chuẩn chút không thể kém hơn so nhà hắn. Rốt cuộc là kinh thành, muốn cái gì thứ tốt gì mà không có? Một phen lo lắng chiếu cố lúc này mới giúp cho Quý Quân Lăng trước lúc dự thi bồi bổ thân mình.

Trải qua lúc khó khăn này, Quý Quân Lăng nguyên bản từ người để mắt còn cao hơn đầu,  không rành thế sự cuối cùng tính cách mềm mại biết điều hơn đôi chút.

Hắn đối chưởng quầy cảm động đến rơi nước mắt, hứa hẹn nói: “Nếu là ta có thể đỗ, nhất định trở về thay ngươi đề danh khách điếm này.”

Chưởng quầy khách khí nói: “Quý công tử không cần lo lắng việc vặt này đó, chỉ hảo hảo để ý cuộc thi,  viết ra một áng văn kinh thế tuyệt trần là được.” Nói xong còn cố ý phái điếm tiểu nhị vội vàng thuê xe ngựa đưa Quý Quân Lăng đi lên trường.

Chờ Quý Quân Lăng vài ngày sau từ trường thi trở về, chưởng quầy lại sợ y chờ yết bảng nhàm chán, bèn cho điếm tiểu nhị bồi y đi dạo giải sầu trong kinh thành.

Vốn Quý Quân Lăng thiếu chút nhớ lại Nam Vân ngày đó cũng thế, trong lòng thấy người  ân cần liền nhịn không được mà sinh ra vài phần cảnh giác. Nhưng là chưởng quầy tuy rằng đối y chiếu cố cẩn thận, lại đối y không có…chút nào không tôn trọng, ngược lại thật cẩn thận gần như nịnh bợ. Hơn nữa y tuổi đã cao, cháu chắt đầy nhà, thật sự không giống người xấu, mới để làm y yên tâm. Nghĩ thầm, rằng chưởng quỹ kia có thể đặt cược trên người y, trông cậy y thi đỗ có lợi cho lão nên đối y có nhiều chiếu cố mới có thể như thế.

Điếm tiểu nhị dẫn y đi đến mấy chỗ náo nhiệt của kinh thành, chỉ vào hai bên cửa hàng nhất nhất giải thích cho y nghe. Lúc đến một gian tửu quán, Quý Quân Lăng nghe được bên trong truyền giai điệu kỳ quái, liền hỏi, “Đây là loại chỗ nào? Âm thanh kia là loại nhạc cụ gì, cho tới bây giờ ta chưa từng nghe qua.”

Điếm tiểu nhị nhếch miệng chỉ vào bên trong nói, “Tửu quán này, gia chủ thỉnh được thiếu nữ Hồ tộc đến ca múa, thực là có ý tứ.”

Quý Quân Lăng còn chưa bao giờ gặp qua người Hồ, trong lòng có chút ngạc nhiên, “Vào xem đi.”

Điếm tiểu nhị vừa nghe chạy nhanh lắc đầu, “Không thể đi cái loại chỗ đó, gia gia mà biết chắc chắn đánh ta què giò.”

Quý Quân Lăng không cho là đúng, “Chính là đi xem người Hồ, cũng không phải đi chỗ ca kỹ, ngươi làm gì sợ thành như vậy?”

Tiểu nhị kia tùy tiện hắn nói như thế nào cũng lắc đầu không chịu đáp ứng, “Dù sao không thể đi cái loại chỗ này, chưởng quầy phân phó có thể đến một ít nơi sạch sẽ, không thể dẫn ngươi vướng phải loại chuyện màu mè. Ngươi nếu học xấu, chân của ta liền giữ không được.”

“Không đi vào thì không đi vào, đi nơi khác ngao du đi!”

“Cám ơn quý công tử thương xót ta.” Điếm tiểu nhị gật đầu rồi lại cúi người, dẫn Quý Quân Lăng xem mấy quầy đồ cổ ở gần đó.

Quý Quân Lăng trong lòng bất mãn hết sức, bất quá tại vì chưởng quầy của khách điếm lại trông nom y từ đầu tới chân. Nhưng là mắt thấy điếm tiểu nhị này bị dọa thành như vậy, cũng không có thể mặt dày mày dạn xông vào xem nữ Hồ tộc, biến thành hiểu lầm y là giống Tần Nhung kia tử dâm tặc, là một đồ háo sắc.

Nghĩ đến Tần Nhung, Quý Quân Lăng lòng đang tràn đầy hưng trí cũng mất sạch.

Y rời khỏi Tần gia hơn một tháng, thời gian quá lâu, trong lòng y đối Tần Nhung này tử dâm tặc kia mong nhớ càng ngày càng lợi hại. Thậm chí y nửa đêm ngủ mơ mơ màng màng còn thường xuyên mơ thấy hắn chạy tới kinh thành tìm y, ngồi ở bên giường của y đối với mà ôn nhu giải thích, tình ý triền miên đích lời ngon tiếng ngọt, làm cho y lại là mặt đỏ tim đập, lòng tràn đầy vui mừng. Thời điểm tỉnh lại trong phòng chỉ còn lại y cô đơn tịch mịch một mình, có đôi khi thậm chí khó chịu đến khóc lên.

Y ở Tần gia để thư lại rồi trốn đi, cái kia tần thú thấy được không biết là có giận điên lên? Hiện giờ y đã ứng thí, chỉ chờ tên đề bảng vàng. Nếu y Nhất Phi Trùng Thiên, y tự nhiên có thể ngông nghênh trở về, đem này nam nhân khẩu Phật tâm xà đạp ở dưới lòng bàn chân: nếu y vạn nhất không thi đậu, vậy y nhất định sẽ bỏ đi rất xa, mới không cho Tần Nhung nhìn y chê cười. Dù sao y cầm hành trang Nam Vân, bên trong có ngân lượng cũng đủ để y thoải mái nửa phần đời còn lại.

Chính là lúc đó có khả năng, y cùng Tần Nhung đều thành người xa lạ, không bao giờ … còn có thể tiếp tục tiền duyên.

Ai kêu nam nhân kia đối với y cho tới bây giờ vẫn không có hảo ý, nếu hắn đối với mình không phải rắp tâm bất lương, chỉ sợ chính mình cho dù đỗ đạt rồi sẽ vẫn âm thầm cùng hắn duy trì như vậy quan hệ tối mật như vậy. Chỉ cần nghĩ đến đây, Quý Quân Lăng sẽ đau đớn mà chửi mình không có tiền đồ.

Biết rõ đây là chuyện không thể nào, cư nhiên sẽ nhịn không được đau lòng không thôi, thậm chí nghĩ tới thà rằng buông tha cho việc làm rạng danh gia tộc cũng vẫn muốn đổi Tần Nhung thực tâm. Đây cũng không phải là điên rồi?

☆☆☆

Yết bảng ngày đó, vừa sáng sớm, Quý Quân Lăng đang ngủ đến mơ mơ màng màng, đột nhiên chưởng quầy cùng điếm tiểu nhị lớn tiếng gọi y, “Quý công tử, quý công tử. Đỗ rồi, chính là ngươi!”

Quý Quân Lăng vừa mừng vừa sợ, bối rối mà mang giầy mặc áo tìm điếm tiểu nhị, to thanh âm hỏi, “Mau, mau mang ta đi xem.”

Điếm tiểu nhị dẫn hắn đến chỗ yết bảng nhìn, chỉ thấy bảng vàng đệ nhất danh vị trí rành mạch viết “Quý Quân Lăng” ba chữ.

Đỗ, rốt cục đỗ! Cha mẹ ta rốt cục thi đỗ nhất. Quý Quân Lăng trở ra khỏi đám người, vui mừng bật khóc.

Điếm tiểu nhị khó hiểu nhìn y, “Công tử ngươi khóc cái gì? Chẳng lẽ ngươi không đỗ?”

Quý Quân Lăng lắc đầu, nức nở nói: “Đỗ, là thứ nhất.”

“Vậy ngươi chỉ cần tham gia thi đình, nhất định có thể giành được Trạng Nguyên trở về. Tiểu nhân trước ở trong này cầu chúc quý công tử con đường làm quan một mảnh thuận lợi.”

Quý Quân Lăng thật vất vả thi đỗ, ngược lại có loại cảm giác thật sự không đúng, cả người trong lòng vừa mừng như điên vừa cảm thấy được một đường thuận lợi như vậy thế mà không nhịn được chua xót trong lòng. Tại sao mừng vui cùng chua xót thế mà y một người cũng không có để cùng chia sẻ, chỉ cảm thấy cô độc thê lương, vì thế đối điếm tiểu nhị nói, “Ngươi đi nói cho chưởng quầy biết, tối nay ta nghĩ thỉnh ngươi cùng chưởng quầy ăn cơm, chúc mừng một chút. Cám ơn các ngươi mấy ngày nay chiếu cố ta.”

Điếm tiểu nhị vừa nghe liền cười ra tiếng, “Quý công tử ngươi lấy chúng ta ra đùa giỡn sao? Ngươi một người đường đường thư sinh như thế nào lại mời chúng ta là hạ nhân làm khách? Chúng ta biết ngươi trong lòng cao hứng, nói những lời này để cho chúng ta vui lòng.”

Quý Quân Lăng nóng nảy, “Ta không phải nói giỡn, là thật tâm muốn cám ơn các ngươi.”

Điếm tiểu nhị vẫn là vẻ mặt không tin, “Công tử ngươi nếu cao hứng, ta mang ngươi đi kinh thành dạo chỗ náo nhiệt đi, chúng ta cũng không dám đòi ngươi phần thưởng, càng miễn cùng ngươi một bàn cơm. Ngươi bây giờ là thiên tử môn sinh, tương lai là quan lão gia, đừng lấy chúng tiểu nhân ra mà đùa.”

Quý Quân Lăng bị hắn cãi đến cứng họng, hít một hơi, “Ngươi đừng đi với ta, ta muốn tự đi dạo.”

Điếm tiểu nhị gật gật đầu, “Hảo, ta về trong điếm trước, ngươi tìm bằng hữu của ngươi hảo hảo uống rượu chúc mừng một chút.” Nói xong liền xoay người đi rồi.

Quý Quân Lăng đi trong vô thức. Mấy ngày nữa y sẽ đi tham gia thi đình, đáng ra nên cao hứng vô cùng, chính là y tìm người cùng chúc mừng cũng tìm không thấy, muốn mời khách còn bị người cự tuyệt, ngẫm lại thật sự là cảm thấy sầu não.

Mấy ngày nay điếm tiểu nhị mỗi ngày dẫn y đi chơi, kinh thành hiện tại với y mà nói đã muốn giống như Dương Châu bình thường quen thuộc. Bất tri bất giác y đi đến cửa đồ cổ điếm “Hàm bảo trai” lớn nhất kinh thành. Đang chuẩn bị đi vào ngao du, đột nhiên nhìn đến một bóng người quen thuộc lướt qua, đúng là lão quản gia nhà hắn, sau lại bị Tần Nhung an bài ở Tần gia làm quản sự,Đinh quản sự.

Hắn ngay cả nghĩ cũng không kịp nghĩ liền chạy nhanh đuổi theo, cũng bất chấp mặt mũi kêu to, “Đinh quản sự, Đinh quản sự.”

Định quản gia nghe được có người kêu ngừng lại, vừa nhìn thấy Quý Quân Lăng trên mặt liền trồi lên biểu tình không biết phải làm sao, “Thiếu gia, ngươi như thế nào chạy đến đây? Hôm nay yết bảng ngươi không phải đi xem sao?”

Quý Quân Lăng cúi đầu, “Ta đã xem qua, ta đỗ.”

“Vậy ngươi như thế nào còn ủ rũ?”

Quý Quân Lăng cũng không biết như thế nào nói cho lão biết cảm thụ trong lòng y, giờ này khắc này y chỉ quan tâm chuyện khác, “Ngươi, một mình ngươi tới kinh thành?”

Đinh quản sự nhìn chung quanh, vẻ mặt không biết làm sao, “Ta, ta là cái kia, cái kia…”

Quý Quân Lăng thấy hắn nói chuyện ấp a ấp úng, trong lòng sốt ruột, chính là lại không dám trực tiếp hỏi tin tức Tần Nhung, đành phải nói bóng nói gió, “Ta ngày đó để thư lại đi rồi, Tần gia có chuyện gì phát sinh?”

“Không có, chuyện gì cũng đều không có.” Đinh quản sự nghiêm túc lắc đầu, “Ngươi đi rồi, Tần gia vẫn như trước đây.”

Quý Quân Lăng giữ chặt Đinh quản sự, không tự chủ được liền bộc phát, y hữu khí vô lực thì thào tự nói, “Hắn rốt cuộc là không tới tìm ta.”

“Ai tìm ngươi?”

“Không có ai.” Quý Quân Lăng ủ rũ xoay người, ngay cả vừa rồi truy vấn Đinh quản sự vấn đề kia y cũng lười quan tâm đáp án.

Trong lòng vừa thất vọng vừa ủy khuất. Tần Nhung quả nhiên chính là trêu đùa y, trong lòng nhất định cũng khinh thường y, cho nên mới không lo lắng vì uy hiếp của y mà đuổi theo y chạy tới kinh thành. Chính y đi rồi, hắn khẳng định mỗi ngày không phải ngâm mình ở tửu hoa lầu thì là mộng xuân quán; không phải ôm ca nương, thì là ôm hoa vũ ; cả ngày ôn hương noãn ngọc tiêu dao khoái hoạt, làm sao còn có công phu chạy tới bắt y về?

Chính là lúc mới nhìn thấy Đinh quản sự, trong lòng y cư nhiên lập tức phấn khích không thôi, còn tưởng rằng hắn đuổi tới kinh thành. Mặc kệ hắn là vì ngăn cản y khảo thủ công danh hay còn là vì cái mục đích gì, chỉ là nếu hắn đuổi tới đây, Quý Quân Lăng liền không tự chủ được sẽ cảm thấy vui mừng.

Thẳng đến khi bóng dáng Quý Quân Lăng tiêu thất, Tần Nhung mới từ bên cạnh hiện thân, chỉ vào Đinh quản sự, “Lần sau nên coi chừng một chút.”

Đinh quản sự gật đầu, lại có chút khó hiểu hỏi han: “Tần gia, ta xem thiếu gia cũng rất muốn gặp ngươi, làm gì phải giấu y?”

Tần Nhung lắc đầu, ” thiếu gia Nhà các ngươi trong đầu tắc lại toàn là tảng đá. Y một lòng muốn thi công danh, không cho y thi đỗ mà muốn hắn hết hy vọng mới là lạ. Ta đây quay về để cho chính y hảo hảo ngẫm lại, thực công danh có năng lực thế nào? Còn có rốt cuộc thứ y muốn là gì? Hiện tại ta đi đến, y làm sao nhớ kỹ chuyện ta làm hết thảy toàn bộ là vì muốn tốt cho y, chỉ sợ vẫn là đem ta trở thành đại ác nhân khi dễ y, đối ta hận đến nghiến răng nghiến lợi.”

Nói tới đây, Tần Nhung từ trong lòng ngực lấy ra lá thư Quý Quân Lăng để lại, oán hận nói: “Ta sẽ chờ y đến trả thù ta gấp đôi lần gấp bốn ngũ lần lục lần gấp bảy tám lần cửu lần thập bội gấp trăm lần ngàn lần, ta xem y đến lúc đó có thể nhẫn tâm hạ thủ được hay không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện