Phi Thăng Chi Hậu

Chương 118: Thương mang vu thuật



"Kiếm Các của ta hoàn toàn không có khả năng tiếp thụ nhiều phi thăng giả đến vậy." Phong Vân Vô Kị chắp tay ra sau lưng, nói: "Năm mươi vạn giáp sĩ là do hoàng đế bệ hạ của Đại Đức đế quốc tặng cho ta, bọn họ không thể đi tới Thánh Điện, hơn nữa đối với bọn họ, ta có những an bài riêng, còn về năm mươi vạn người còn lại, Tuyết Vực và Vu tộc có thể lựa chọn một vài phần, trong đó một vài phần có quan hệ với ta càn phải gia nhạp vào trong Kiếm Các, còn về những người khác, tả thị đại nhân có thể dẫn về Thánh Điện, để bọn họ tự do chọn lựa những võ học mà bản thân mình thích. Thái Cổ khác với vị diện, ở nơi này, võ học của vị diện căn bổn không đủ để xem, còn về thời hạn ba năm, ta hy vọng Thánh Điện có thể khảo lự việc kéo dài thêm một chút, dù sao thì thời hạn ba năm muốn đề thăng thật lực cũng là hữu hạn."

"Về chuyện ba năm, Thánh Điện đã có sự khảo lự của Thánh Điện, đạo lí trong đó chỉ là không tiện nói rõ ra mà thôi. Bất quá, trước mắt Thánh Điện đang chuẩn bị chiêu thêm một vài nhân thủ để bảo vệ Thánh Điện, vì thế, hay có lẽ là trong số những người đó sẽ có một vài người được chọn làm thị vệ của Thánh Điện, sau ba năm trôi qua, bọn họ đều có thể có những chọn lựa cho riêng mình, trong thời gian này Thánh Điện sẽ bảo chứng sự an toàn cho bọn họ, bất quá …." Tả thị cổ quái nhìn sang Phong Vân Vô Kị nói: "Những yêu thú cường đại trong Thái Cổ có mười con thì bị ngươi đồ sát hết tám con, số còn lại cũng không thể tạo ra nhiều thương hại."

Ngạo Hàn Yên nghe thế khôn gkhỏi liếc sang Phong Vân Vô Kị một cái, trên khuôn mặt không thể nhìn ra bất kì biểu tình nào, còn Vu Tế thì thần sắc thủy chung vẫn chẳng hề biến đổi.

"Hai vị, xin cứ tự nhiên, chuyện trăm vạn đại quân phi thăng giả, cần phải mau chóng giải quyết." Phong Vân Vô Kị nói.

"Tả thị đại nhân, Vu Tế thất lễ rồi." Vu Tế chuyển thân qua, đi về phía trước mấy bước, bên trong chiếc áo bào đen rộng thùng thìnhđưa ra hai cánh tay gầy gò đen đúa hoa động trong không trung.

Một cổ thanh âm phảng phật như từ trong hồng hoang thương mang từ trong miệng Vu Tế trưởng lão phát xuất, mỗi một khi một tiếng vang lên, chúng nhân đều cảm giác thấy thiên địa chấn động một phần, từ trong bàn tay của ông ta dật xuất ra một loạt hoa văn màu xanh lục, hóa thành một dạo lưu quang biến mất vào trong hư không. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://truyenbathu.net

Trong cổ tay của Vu Tế trưởng lão thoát xuất những hoa văn màu xanh lục nho nhỏ cấp tốc tiến nhập vào bên trong lòng bàn tay của ông ta, sau đó liền bat ra kháp tứ phía một cách không có quy tắc, hoa văn màu xanh lục dật xuất càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh, trong lúc đó Phong Vân Vô Kị đột nhiên cảm giác thấy một cổ lực lượng bao trùm cả vùng hồng hoang vũ trụ ở Kiếm Các, cổ lực lượng này vừa hạo hàn lại thương lão, khiến cho người khác khó có thể hiện xuất ý niệm đối địch.

Khắp thiên địa không biết từ lúc nào đã trở nên hôn ám, thiên không lúc sáng lúc tối, nhưng trong phạm vi ngàn dặm quanh Kiếm Các, thiên không vẫn cứ như cũ. Mọi phi thăng giả đều ngẩng đầu lên quan sát cảnh tượng trông chẳng khác gì ngày tàn của thế giới ập đến, trong lòng tràn ngập nghi hoặc lẫn khủng hoảng.

Vu Tế trưỡng lão lầm bầm một loạt thanh âm dai dẳng và cổ quái, sau đó thiên địa đột nhiên biên thành màu xanh, đột nhiên loáng một cái, cả trăm vạn phi thăng giả đột nhiên chẳng khác gì bị hút hết toàn bộ lực lượng, chỉ còn lại mười vị kiếm khách đang ngơ ngác đứng ở trong quần người. Ở lớp da trên tay của bọn họ xuất hiện đạo đạo hoa văn màu xang lục đang cấp tốc di chuyển, trông chẳng khác gì vật sống vật.

Phong Vân Vô Kị có chút hiểu được, mười gã kiếm sĩ này có lẽ có thể chất thích hợp để tu luyện vu thuật. Cả trăm vạn phi thăng giả cũng chỉ có mười người mơi có thể trở thành đệ tử của Vu tộc, cái tỉ lệ này khiến cho Phong Vân Vô Kị không khỏi cảm thấy chấn kinh: Điều kiện tu tập vu thuật lại hà khắc đến thế sao?

Ngoại diện của Vu Tế trong chẳng khác gì một lão già binhg thường chẳng hề biết võ công, ngoại trừ có hình tượng quái quái dị ra. Nhưng khi ông ta triển xuất hạo hàn lực lượng lại khiến cho Phong Vân Vô Kị chán kinh mãi không thôi, Vu rốt cuộc là thứ gì? Tại sao lại có thể khiến cho người ta cảm giác thấy thương lương lẫn thương mang như thế.

Vu Tế đứng ở trên hư không cả một lúc lâu, vẫn đứng yên bất động, chúng nhân cũng không quấy rầy ông ta, sau một lát nữa trôi qua, Vu Tế xoay người lại rồi hơn khom mình xuống, trong thanh âm không thể giấu nổi sự vui mừng nói: "Vu Tế đa ta Kiếm Hoàng, Vu tộc ta có thể thu được mười vị đệ tử này thật tại quả là đáng mừng." Trong quần người, mười vị phi thăng giả đó mau chóng bay đến bên cạnh Vu Tế.

"Trưởng lão … đã hỏi qua ý của bọn họ rồi?"

Vu Tế gật gật đầu nói: "Đúng thế, vừa rồi lão phu đã thông qua linh hồn để liên hệ với bọn họ rồi, cũng đã hỏi qua bọn họ rồi, bọn họ đều nguyện ý đi theo ta tu tập Vu thuật."

Phong Vân Vô Kị có hơi sững sờ, lực lượng của Vu thuật quỷ dị vượt xa tưởng tượng của bọn họ.

"Tả thị đại nhân, Hàn Yên cô nương, Kiếm Hoàng, Vu Tế cáo từ trước."

Ba người gật đầu, sau đó Vu Tế phi thân bay đi, dẫn theo mười đệ tử rời khỏi Kiếm Các ….

"Vu Tế trưởng lão cũng đã lựa chọn được những đệ tử mãn ý rồi, thiếp thân cũng cần phải xử lí xong chuyện mà điện chỉ đã giao cho … tả thị đại nhân, xin hãy thứ tội." Ngạo Hàn Yên lãnh băng băng nói, Phong Vân Vô Kị nhìn ra loại thần tình lẫn nguewx khí này hoand toàn là do thiên tính, chứ khôn gphải phát xuất từ cái già là lãnh mạc hay khing thường.

Tả thị gật đầu, Ngạo Hàn Yên liền đạp bước hư không, chầm chậm hướng về những nữ phi thăng giả mà bay tới, thần thái piêu lãng tựa tiên, khiến người ta sững sờ, thắt lưng của Ngạo Hàn Yên phất phơ trong gió, chân đạp lên mây chẳng khác gì tiên tử trên trời, cùng với những nữ phi thăng đang cùng nhau nói chuyện ….

Phong Vân Vô Kị thu hồi mục quang, nhìn sang tả thị nói: "Tả thị đại nhân, mời vào bên trong, tại hạ còn một chuyện muốn thỉnh giáo."

"À?" Tả thị có hơi ngạc nhiên nói.

Hai người bay vào trong tâng thứ ba của Kiếm Các, khoanh chân ngồi xuống dưới mặt sàn, Phong Vân Vô Kị trầm ngâm phiến khắc rồi nói: "Tai khi bọn ta phi thăng, Thánh Điện có phái người tương trợ?"

Tả thị có hơi kinh hãi: "Lúc phi thăng, trừ phi là có cường địch xuất hiện?"

Phong Vân Vô Kị nhìn chằm chằm vào tả thị một lát, tựa hò như để xác định thần tình này không phải là hư ngụy, sau đó liền đem đầu đuôi sự việc nói lại một lần cho tả thị nghe, kể lại xong thì lại hỏi: "Dựa vào địa vị của Thánh Điện, chẳng lẽ cũng không có bí pháp tra thám hư thật của vị diện?"

"Không phải là không có, mà là từ sau khi ngươi tiến nhập vào trong vị diện, thì cả vị diện đều bị một cổ cường đại lực lượng quấy nhiễu, Thánh Điện tuy có phương phá phá trừ sự quấy nhiẽu này nhưng lại không thể thực hiện. Còn về cổ lực lượng này thì không cần ta phải nói, ngươid cũng có thể đoán ra xuất xứ của chúng. Ức niên hòa bình của nhân loại có được không dễ dàng gì, Thánh Điện không thể không nghĩ cho đại cuộc. Trước khi có đủ thực lực để đối kháng với thần ma, thì tận lượng tránh gây ma sát với với bọn họ, đó chính là lập trường nhất quán của Thánh Điện."

Phong Vân Vô Kị thê lương thở dài: "Thực lực a, mọi chuyện đều vẫn liên quan đến vấn đề thực lực … còn vị cường giả có thể dung một liềm mà có thể kích sát tên thiên sứ cường đại trên Thiên Đường, Tả thị có biết là ai không? Tộc ta có được nhân vật cường hãn như thế, thật là may mắn!"

Tả thị sắc mặt nghiêm túc nói: "Nếu như án theo ngươi nói thì một cái thiên sứ chi tâm tất đã trở về Thiên Đường hồi báo, nên đã kinh động tọa thiên sứ. Có thể khiến cho vị diện chấn động, cũng chỉ có tọa thiên sứ trở lên mới có năng lực này, còn nhân vật có thể thuấn gian miểu sát tọa thiên sứ, tộc của ta đếm đi đếm lại cũng chỉ có mấy vị, hơn nữa khi thiên không lướt qua một phiến âm ảnh hình lưỡi liềm, thì có thể dễ dàng tra xuất được thân phận … thật không ngờ, ngay cả vị đó cũng bị kinh động, vì ngươi mà tự thân xuất thủ kích sát tọa thiên sứ."

Nhìn thấy Phong Vân Vô Kị sắc mặt mê hoặc, tả thị có ý đề tỉnh: "Thuận tiện nói một câu, vực chủ của bốn vực đều có thể đi đến Thánh Vực, thật lực đủ để đối phó với những nhân vật từ cấp tọa thiên sứ trở lên, nhưng phàm nói đến chuyện thuấn gian miểu sát, thì còn lâu mới đủ."

"Chí tôn …." Phong Vân Vô Kị mở miệng kinh hô lên một tiếng, có thể phù hợp với điều kiện của tả thị, chỉ có thể là những vị thần long thấy đầu không thấy đuôi – tứ đại chí tôn, một cổ nhiệt huyết xông thẳng vào trong ngực, Phong Vân Vô Kị làm sao cũng không thể ngờ tới, người xuất thủ không ngờ lại là người trong tim của nhân loại chẳng khác gì thần thánh – chí tôn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện