Phi Thăng Chi Hậu

Chương 142: Bất Ngờ



Phong Vân Vô Kị dùng hai tay huy vũ rồi niết ấn, dày đặc kiếm khí xán lạn phá không phi xuất, hướng về phía các căn Tú Hoa Châm mà trùng kích.

Xuy xuy xuy!!!

Thanh thanh kiếm khí va chạm vào căn căn Tú Hoa Châm, nổ tung thành toái phiến, đồng thời cũng có không ít căn Tú Hoa Châm trở nên cong queo, tà tà rớt xuống.

Phong Vân Vô Kị vừa phi thân lui về phía sau vừa huy thủ, loáng một cái, lại có vô số thanh khí kiếm xạ xuất, từng đợt từng đợt kiếm khí không ngừng nghênh tiếp những căn Tú Hoa Châm đang vùn vụt lao tới. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://truyenbathu.net

Trong chớp mắt, Quỳ Hoa hoàng hậu đã xạ xuất mấy trăn căn Tú Hoa Châm đã bị Phong Vân Vô Kị hủy hết sạch, lúc đầu thì Quỳ Hoa hoàng hậu đã bị biến hóa của Phong Vân Vô Kị khiến cho chấn kinh, sau khi hồi thần ttrở lại thì giận dữ hừ một cái, uyển chuyển phi thân bay lên trên, giận dữ quát lên : "Bổn lai không muốn giết ngươi, nhưng lần này – thì không thể không giết ngươi rồi."

Xuy xuy xuy!!!

Ở mỗi một nơi trên tấm phượng bào bao bọc quanh thân thể lung linh của Quỳ Hoa hoàng hậu dũng xuất một lượng lớn các sợi tơ, nhưng bộ phượng bào trên thân thể của Quỳ Hoa hoàng hậu lại chẳng hề cải biến nhan sắc.

"Ta xem thử ngươi chạy đi đâu!" Thân thể của Quỳ Hoa hoàng hậu vừa mới lay động, thì đã hóa thành một đạo hồng ảnh mơ hồ xông thẳng về phía Phong Vân Vô Kị, từ chu thân của bà ta, hàng ngàn hàng vạn sợi tơ li ti uốn éo chẳng khác gì vô số những con linh xà uốn lượn, hướng về không gian chu thân của Phong Vân Vô Kị mà triển thân.

Tốc độ của Quỳ Hoa hoàng hậu rất nhanh, nhưng thân ảnh của Phong Vân Vô Kị cũng không chậm, từa hồ ngay khi Quỳ Hoa hoàng hậu kích xạ đến thì Phông Vân Vô Kị cũng đồng thời cấp tốc thối lui, cùng lúc đó y huy thủ hai tay rồi niết ấn, màn màn kiếm khí như mưa ập tới.

Bồng bồng!!

Kiếm khí do Phong Vân Vô Kị xạ xuất không ngừng bị Tú Hoa Châm của Quỳ Hoa hoàng hậu xuyên thấu, nhẵng căn Tú Hoa Châm đó không biết được làm từ vật gì mà rắn chắc vô cùng.

Lệ!

Quỳ Hoa hoang hậu đột nhiên mở miệng phát xuất một tiếng kêu trong trẻo, tốc độ đột nhiên bạo trướng gấp mười lần, cự li với Phong Vân Vô Kị thuấn gian rút lại gần, những sợi tơ tờ trên tấm phượng bào của bà ta cũng tùy đó mà giang rộng ra theo thế Khổng Tước Khai Bình, hướng về phía của Phong Vân Vô Kị mà bao vây lại.

Bên tai truyền lại tiếng kêu vun vút, quần áo trên thân thể của Phong Vân Vô Kị kêu lên phành phạch trong gió, trên thiên không một phiến mây đen ập xống, âm ảnh che lấp cả thân hình của Phong Vân Vô Kị. Ngay lúc này, Quỳ Hoa hoàng hậu đột nhiên phát hiện con mắt bên trái của người trước mặt đột nhiên biến ảo thành ngân sắc, sau đó một đạo ô hồng quang mang từ trong lồng ngực của hắn ta lao ra rồi liên tục chuyển động vòng tròn trong không trung với tốc độ nhanh như chớp.

Ba ba ba!!!

Hàng loạt những âm thanh đứt đoạn truyền lại, hàng vạn sợi tơ phát xuất từ trên thân thể của Quỳ Hoa hoàng hậu đột nhiên toàn bộ đứt đoạn, một thanh ô hắc trường kiếm lơ lửng ở bên vai trái của Phong Vân Vô Kị, chính là thanh Đệ Ngũ Kiếm Đảm mà Phong Vân Vô Kị dùng ngự kiếm chi thuật để ngự sử.

Xuy xuy xuy!!!

Phượng bào trên thân thể của Quỳ Hoa hoàng hậu đột nhiên truyền xuất hàng loạt những thanh âm xèn xẹt, những sợi tơ lại càng dũng xuất ra nhiều hơn, mỗi một sợi tơ đều là một vũ khí sắc bén.

Sau khi Quỳ Hoa hoang hậu phát xuất ra một tiếng kêu trong trẻo thì tốc độ lại tăng thêm gấp mười lần, chớp mắt đã đuổi kịp Phong Vân Vô Kị. Ngay khi Phong Vân Vô Kị đang thu lại Đệ Ngũ Kiếm Đảm thì hàng vạn căn hồng sắc tơ lụa dã đâm xuyên khắp thân thể của Phong Vân Vô Kị, sợi sợi tơ tuyến ở đầu đó đều nhiễm chút màu đỏ hồng của máu, sau đó tẩm nhiễm lan dài ra.

Ở tren không trung, hai người dĩ tốc độ cực nhanh đột nhiên dừng lại. Mái tóc dài từ trên đỉnh đầu hạ xuống, che lấy con mắt trái của Phong Vân Vô Kị, sợi sợi tơ tuyến xuyên qua khiếu huyệt, đâm thẳng vào bên trong nội thể của y, trông chẳng khác gì một con rối với những sợi tơ tuyến mà người ta dùng để điều khiển.

"Hiện tại …." Quỳ Hoa hoàng hậu cười lạnh lên một tiếng, nắm chặt lấy nhưng sợi tơ trong tay, đúng ngay lúc bà ta chuẩn bị kéo lại như lần trước nhằm tê liệt thân thể của Phong Vân Vô Kị thì đột nhiên một đạo khí cơ có tính hủy diệt, diệt tuyệt hết mọi tuyến sinh cơ từ một đầu kia truyền lại, cổ kình khí có tính hủy diệt dọc theo những sợi tơ đó truyền đến trên thân thể của Quỳ Hoa hoàng hậu, đạo khí kình màu tro loáng một cái đã khiến cho những sợi tơ tuyến cùng với nhưng căn Tú Hoa Châm lần lượt hóa thành tro, rồi tan vào trong gió.

Quỳ Hoa hoàng hậu đại kinh, liền lấy tay phất ra, chặt đứt láy những sợi tơ tuyến đó, những sợi tơ tuyến bị chặt đứt rơi xuống đất rất nhanh đã bị đạo khí kình màu tro này nuốt chửng, rồi hóa thành tro tàn.

Những phiến cỏ khô ở phía dưới hạ phương, nơi cách Phong Vân Vô Kị chưa đầy ba xích đột nhiên mọc dài ra, không ngừng mọc dài ra, từng cọng từng cọng tà tà khuynh về phía Phong Vân Vô Kị.

Tình trạng cổ quái này khiến cho Quỳ Hoa hoàng hậu kinh ngốc không thôi, đúng ngay lúc này, ở sau lưng đột nhiên truyền lại thanh âm quen thuộc.

"Quỳ Hoa tỉ tỉ, tỉ làm sao còn chưa quay trở lại!" Chính là thanh âm của Cầm Ma, Phong Vân Vô Kị ngay khi nghe thấy thanh âm này thì đột nhiên xoay người biên mất, Quỳ Hoa hoàng hậu kinh nghi bất định nhìn về phía Phong Vân Vô Kị biến mất, nhưng cũng không dám truy theo ….

Chạy xuất mấy trăm dặm, Phong Vân Vô Kị hoa một tiếng rồi ngã xuống dưới, quỳ phục xuống dưới đất, dưới chân của y – một nửa mặt đất bên trái tốc tốc trở nên xanh tốt, còn ở bên phải là một phiến màu xám tử vong, rất nhanh sau đó một nữa bên trái lại do một phiến sinh cơ màu xanh biến thành một phiến tử hôi, còn bên phải thì lại biến thành một phiến màu xanh sinh cơ bừng bừng, từng cọng từng cọng lồi ra khỏi mặt đất tấn tốc trưởng thành.

Cứ như thê mà biến ảo bất định, hai loại sắc thái màu xanh và màu tro lại không ngừng biến ảo nhưng thủy chung cố định trong phạm vi hai ba xích xung quanh thân thể của Phong Vân Vô Kị, đầu của Phong vân Vô Kị gàn như gục xuống sát dướt đất, từng giọt từng giọt mồ hôi hột từ trên trán rơi xuống, trên làn da trắng tinh nổi lên đạo đạo huyết quản, tựa hồ như muốn nhảy thoát ra khỏi lớp da, nhưng còn một vài nơi khác thì cả khối thịt không ngừng co rút, tựa như muốn áp sát lại lên trên xương của y.

"Làm sao lại như thế? Cửu Chuyển Sinh Tử Huyền Công đã tu đến chỗ chí thâm, không ngờ lại xuất hiện hai loại năng lượng cực đoan này lại trùng đột với nhau. Sinh tử, sinh tử, hai chũe này không những chỉ sinh tồn và tử vong a, Tại sao lại như thế? Không phải là đã có người luyện tới tầng thứ bảy của Cửu Chuyểnt Sinh Tử Huyền Công hay sao? Chẳng lẽ là y tu luyện đến tầng thứ năm cũng xảy ra chuyện này, nội thể dật xuất hai loại chân khí cực đoan là sinh và tử?" Lòng của Phong Vân Vô Kị như lôi đình rạch qua, hết ý niệm vừa rồi thì đã chuyển ngay đến ý niệm khác : "Người tu luyện Cửu Chuyển Sinh Tử Huyền Công rất khó chết đi một cách chân chính, những vị tiền bối tu luyện nó trước ta đều đột nhiên biến mất? Chẳng lẽ thực sự là có người có khả năng giết chết được người tu luyện Cửu Chuyển Sinh Tử Huyền Công hay sao?"

Tả Thị tại trước khi bản thân rời khỏi đã đem hết những chuyện liên quan đến Cửu Chuyển Sinh Tử Huyền Công lại cho Phong Vân Vô Kị, chỉ là lời nói này có chút hơi muộn.

Không biết trải qua bao lâu, sinh tử nhị khí trùng đột trong nội thể của Phong Vân Vô Kị rốt cuộc cũng bình tức lại, nhưng toàn thân y đã trở nên ướt đẫm, ngay cả ở dưới đất cũng trở nên ẩm thấp, trong phạm vi ba xích quanh thân thể đều hóa thành hoàng sa, không còn nhưng sinh cơ như trước đó nữa. Ngay cả những sinh cơ nguyên bổn ẩn sâu trong lòng đất cũng bị sinh tử nhị khí sản sinh từ Cửu Chuyển Sinh Tử Huyền Công của Phong Vân Vô Kị hấp thu sạch trơn.

Một bộ đồ màu trắng đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Phong Vân Vô Kị, ở phía dưới bộ áo trắng lộ ra hai chiếc giày rất là nổi bật.

"Ngươi rất may mắn, nếu như ta đến muộn thêm một bước nữa, ngươi sớm đã chết đi … bất quá hiện tại cũng như thế …." Một thanh âm bình đạm đến lãnh mạc từ bên trên đỉnh đầu truyền xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện