Phi Thăng Chi Hậu
Chương 148: Bắc Hải tù đồ
Càng có nhiều người quỳ phục dưới đất, rất lâu cũng không hề đứng dậy, tự cầu nguyện, tự sám hối. Một cổ khí phận bi lương đâm thẳng vào trong lòng của Phong Vân Vô Kị, bên tai nghe thấy thanh âm của bắc hải vỗ bờ, trong lòng cang thêm ba động kịch liệt, không thể an tĩnh, hàng loạt những người rút kiếm ra tự đâm thẳng vào tâm tạng của mình ngã xuống, những hình ảnh này không ngừng lướt qua lướt lại trong đầu của Phong Vân Vô Kị, những thần tình bi lương, tuyệt vọng , tự trách vẫn y nhiên còn đó, rõ ràng có thể thấy.
Đi theo sau lưng của nam nhân áo đen, Phong Vân Vô Kị đi xuyên qua quần người, hướng vào lối vào của Hiên Viên Khâu, tại sát na này, một loại cảm giác trầm trọng áp bức trong lòng, khiến người ta thở không nổi. Cất những bước chân trầm trọng, Phong Vân Vô Kị đi dọc theo lối đi vào rộng mấy chục trượng đi vào bên trong, từ đằng xa, một cổ khí tức cường liệt của hoàng giả truyền lại.
"Phàm là sinh ra trong tộc nhân của ta, phải lấy chí chấn hương tộc ta."
"Phàm là sinh ra làm người, phải có trách nhiệm phá trừ những xiềng xích gắn trên thân của tộc ta."
Ở lối vào của một huyệt, hai hàng chữ cùng kích cở ba phân hiển hiện rõ ràng và phân ra ở hay bên. Cúi đầu xuống, Phong Vân Vô Kị tiến vào trong thông đạo đi vào trong mộ huyệt. Chỉ bước đi mấy bước, Phong Vân Vô Kị đã dừng bước lại, chấn kinh nhìn xuống phía dưới chân.
Dưới chân là một cái hố to lớn, bên trong cái hố đó là vô số chiến sĩ thân mang long khải đang quỳ ỏa trên mặt đất, trường kích cắm sâu vào trong mặt đất, mặt hướng về phía trước, nhân ảnh dày đặc chiếm cứ đầy cả cái hố to lớn đó, những chiến sĩ này sớm đã tọa hóa, ở bên dưới khải giáp đều là những bộ khô cốt, dù la đã chết đi cả ức năm thời gian, nhưng bọn họ vẫn y nhiên bảo trì thân thể thẳng đứng, vẫn bảo trì lòng trung thành ở lúc còn sống.
Tại phương hướng mà mấy vạn thi hài chiến sĩ đang quỳ bái, là một thi hài ngồi bên trên một chiếc long y bằng vàng, thân mang chân ti long bào, đầu mang đế quan.
Chấn kinh nhìn về cụ thi hài đó, một cổ tị giác trùng đột cường liệt nghênh mặt ập đến, Phong Vân Vô Kị hạ ý thức quỳ bái ở trên mặt đất, đợi đến khi hòi thần trở lại thì hai tay đã chống ở dưới mặt đất rồi.
Một cổ tình tự bi mẫn nghênh diện phất tới, trong lúc hoảng nhiên, Phong Vân Vô Kị nhìn thấy một vị hoàng giả tận mắt thấy tộc nhân bị yêu ma khi áp. Nộ khí trùng thiên, nhìn thấy hoàn cảnh khốn quẫn của tộc nhân mà ảm nhiên rơi nước mắt. Tại ngay khi hàng loạt thần ma tấn công đến, một thân một mình đối diện với những công kích hủy thiên diệt địa, thần sắc như thường, chỉ mĩm cười một cái đã khiến chi cả ngàn vạn yêu ma hóa thành tro bụi, nhất thời hào khí vô song, nhìn thấy ông ấy một thân một mình đối diện với những cường địch trong thời gian tức tộc đại chiến. Quyết nhiên chẳng hề sợ hãi, một bước đi đã bị vô số thần ma bao vây rồi nhấn chìm ….
"Sinh ra làm người, ta lấy nhiệm vụi chấn hưng tộc ta làm chí hướng!"
"Dù tan xương nát thịt, cũng không hề hối tiếc!"
… ….
Tích!
Hai hàng lệ chảy thẳng xuống dưới, Phong Vân Vô Kị đột nhiên kinh tỉnh, lau sạch những giọt lệ trên mi mắt, hưng huyết khí đang hung dũng trong lồng ngự rất lâu sau mà vẫn chưa thể bình ổn lại, thân làm nam nhi, chỉ lo sống vì bản thân, không chịu chấn hưng nhân tộc, làm sao xứng để xưng là nam nhi?
"Chúng ta đi thôi." Nam nhân áo đen đứng dậy, đối với Phong Vân Vô Kị nói.
"Tiền bối đi trước đi. Vãn bối muốn ở lại đây một đêm." Phong Vân Vô Kị y nhiên vẫn quỳ ở trên mặt đất, ngẩng đầu lên, đối với nam nhân nói.
"Ta chờ ở bên ngoài, ở lối ra, sáng sớm ngày mai ngươi đến đó tìm ta."
"Cũng được."
Đợi sau khi nam tử áo đen đi ra khỏi, Phong Vân Vô Kị đi dọc theo những nấc thang đá mà đi xuống, từng bước từng bước đi đến gần chiếc long y hoàng kim, tại ngay khi cách thi hài của Hiên Viên hoàng đế mấy chục bước thì Phong Vân Vô Kị đột nhiên dừng lại, rùy xuống, rồi gập đầu ba cái, sau đó ngồi bàn tọa ở giữa những mấy vạn chi hài chiến sĩ mang long khải.
Thi thể của honag đế ngồi bên trên long y, từ phần thân dưới của long bào có lòi ra một chiếc xương đuôi tựa như đuôi rồng, từ trên long y kéo ra ra tới chục bước. Phong Vân Vô Kị không khỏi nghĩ tới truyền văn nghe từ miệng của nam nhân áo đen, theo như truyền thuyết thì Hiên Viên hoàng đế khi tu luyên Hiên Viên Đế Tâm Quyết đến cuối cùng, đạt đến đỉnh phong của tầng cao nhất – Thần Long Biến, thì có thể hóa thân thành thánh thú thanh long, uy lực đủ sức để hủy thiên diệt địa, cử tay ngoảnh đầu đều có thể diệt sát vô số sinh linh. Uy lực của Thần Long Biến quá bá đạo, Hiên Viên hoàng đế thì nhân vì cảnh giới đã vượt qua Thần Long Biến nên sau khi khôi phục lại hình người thì thân thể y nhiên vẫn bảo trì một chiếc đuôi rồng như trong quá trình biến thân, chiếc đuôi dài đó là chiếc đuôi rồng dị biến mọc ra của cảnh giới siêu việt Thần Long Biến.
Truyền nhân của rồng, cái truyền thuyết này hầu như ở mọi vị diện đều có, ở tại vi diện mà Phong Vân VÔ Kị phi thăng lên, hoàng đế dùng rồng làm tượng chinh, cũng chính là nhân vì cái truỳen thuyết này.
Mang theo tâm tình như đang triêu tông kiến tổ, Phong Vân Vô Kị chầm chậm nhắm mắt lại.
"Cả đêm nay, hãy để ta có cảm giác bản thân và hoàng đế thủy tổ ở cùng một chỗ đi." Phong Vân Vô Kị thầm nghĩ, rồi dần dần nhắm mắt lại.
Một làn sương vụ dày đặc từ trong nọi thể của Phong Vân Vô Kị dật xuất, y đã tiến vào vô thượng thái hư chi cảnh. Không biết là đã trải qua bao lâu, khi sắc trời hoàn toàn tối sầm lại, động huyệt trở thành một phiến hôn ám, khi Phong Vân Vô Kị tiến nhập vào trạng thái bình lặng như nước trong giếng cổ thì một loạt cổ vụ khí nhạt màu màu hoàng kim từ thi thể của Hiên Viên hoàng đế và những chiến sĩ mang long khải quỳ dưới đó phiêu lãng bay lên trên, khi những cổ khí vụ nhạt màu hoàng kim này lướt ngang qua thân thể của Phong Vân Vô Kị thì vụ khí đột nhiên ba động mãnh liệt, sau đó thì màn khí vụ lấp đầy mộ huyệt này phân ra làm hai làn khói, từ mũi, mắt, tai của Phong Vân Vô Kị mà tiến nhập vào trong nội thể của y ….
Tới sáng sớm ngày thứ hai, từ trong nhập định tỉnh lại, Phong Vân Vô Kị không ngờ lài chân khí trong nội thể đã khôi phục được ba thành, trong lòng cảm thấy khó hiểu, nhưng cũng không biết làm sao để lí giải nên đành thôi. Truyện Sắc Hiệp - https://truyenbathu.net
Một lão giả áo đen ngồi ở bên cạnh của Phong Vân Vô Kị, nhìn thấy Phong Vân Vô Kị đứng dậy thì ngạc nhiên liếc sang y một cái, tựa hồ như nhìn thấy một thứ gì không thể lí giải được vậy.
Phong Vân Vô Kị phất tay áo ra một cái, rồi hướng ra ngoài động huyệt mà đi. Ở bên tai -- thanh âm cuồng bạo của bắc hải vỗ bờ từ xa xa truyền lại.
Nam tử áo đen từ xa phất phất y vào rồi đi tới, mạc nhiên nói: "Công lực của ngươi độ khoảng nửa tháng sau sẽ không phục hoàn toàn, ngươi có thể tùy ý hoạt động ở nơi này, trong thời gian này ta cũng sẽ ở nơi này mà sám hối, nếu nhưu ngươi muốn tìm ta, thì hãy đến nơi này mà tìm."
Phong Vân Vô Kị gật gật đầu, sau đó kéo chiếc đấu bồng thấp xuống, lẳng lặng đi lại trong ca rừng người, tìm lấy một chỗ trống, quay lưng lại với một gã áo đen mà đối diện với Bắc Hải Hiên Viên Khâu mà khoanh chân ngồi xuống.
"Ngươi có cảm thấy kì quái bọn họ là ai? Tại sao lại bị xích sắt cắm xuyên thân thể, nhưng thần thái như không, phảng phật như chẳng hề cảm giác thấy đau đớn?" Một thanh âm nhỏ đến khó có thể nghe vang lên bên tai của Phong Vân Vô Kị.
Phong Vân Vô Kị thu hòi mục quang đang chú thị vào những người bị xích sắt đâm xuyên thân thể, khoanh chân ngòi trong những động huyệt hình vòng cung, đầu lẳng lặng cúi xuống, chẳng hề nói gì.
"Bọn họ đều là tự nguyện như thế, những day xích đó cũng chính là do bọn họ tự mình mang đến đây để đâm xuyên thân thể của mình, phải chăng người rất là khó hiểu?" Người đó tựa như đang tự nói một mình: "Bọn cũng đều giống như ngươi, trong quá khứ bọn họ đều là những thiên tư chi tài, độ cao của thiên tư khiến người ta phải kinh thán, nhưng đồng thời trên tay của họ cũng nhuốm đầy máu của tộc nhân. Mỗi một người khi võ công đại thành, đều trở thành nhất đại hào kiệt tunh hoành cả Thái Cổ, nhưng có đạo lí : Một tướng công thành vạn cốt khô, bất quản biết tất cả đều là tất nhiên, bất quản biết đó là ý tứ của Thánh Điện, dùng chiến đấu để thúc giục nhân tộc tấn tốc đề thăng thực lực, nhưng trên tay của bọn họ đã nhuốm đầy máu của tộc nhân, đó là sự thật không thể chối cãi. Bọn họ vô pháp tha thứ cho bản thân mình, nên đành đến Bắc Hải Hiên Viên Khâu, đến bên cạnh lăng mộ của chí tôn thánh nhân Hiên Viên bệ hạ mà đào một động huyệt hình cung mà sống, lấy xích sắt xuyên thân để sám hối về những gì mà bản thân đã làm sai. Một cái nguyên nhân khác nữa là, những người này đều đã dạt đến thần cấp cảnh giới, nhưng căn bổn không có khả năng tấn thăng lên đến cảnh giới chí tôn, máu của tộc nhân đã chảy nhiều rồi nhưng lại không xứng đáng! Chưa đạt đến chí tôn canh giới thì chỉ là bình dung, máu của những tộc nhân đã chảy ra cũng là chảy xuống vô ích."
Đi theo sau lưng của nam nhân áo đen, Phong Vân Vô Kị đi xuyên qua quần người, hướng vào lối vào của Hiên Viên Khâu, tại sát na này, một loại cảm giác trầm trọng áp bức trong lòng, khiến người ta thở không nổi. Cất những bước chân trầm trọng, Phong Vân Vô Kị đi dọc theo lối đi vào rộng mấy chục trượng đi vào bên trong, từ đằng xa, một cổ khí tức cường liệt của hoàng giả truyền lại.
"Phàm là sinh ra trong tộc nhân của ta, phải lấy chí chấn hương tộc ta."
"Phàm là sinh ra làm người, phải có trách nhiệm phá trừ những xiềng xích gắn trên thân của tộc ta."
Ở lối vào của một huyệt, hai hàng chữ cùng kích cở ba phân hiển hiện rõ ràng và phân ra ở hay bên. Cúi đầu xuống, Phong Vân Vô Kị tiến vào trong thông đạo đi vào trong mộ huyệt. Chỉ bước đi mấy bước, Phong Vân Vô Kị đã dừng bước lại, chấn kinh nhìn xuống phía dưới chân.
Dưới chân là một cái hố to lớn, bên trong cái hố đó là vô số chiến sĩ thân mang long khải đang quỳ ỏa trên mặt đất, trường kích cắm sâu vào trong mặt đất, mặt hướng về phía trước, nhân ảnh dày đặc chiếm cứ đầy cả cái hố to lớn đó, những chiến sĩ này sớm đã tọa hóa, ở bên dưới khải giáp đều là những bộ khô cốt, dù la đã chết đi cả ức năm thời gian, nhưng bọn họ vẫn y nhiên bảo trì thân thể thẳng đứng, vẫn bảo trì lòng trung thành ở lúc còn sống.
Tại phương hướng mà mấy vạn thi hài chiến sĩ đang quỳ bái, là một thi hài ngồi bên trên một chiếc long y bằng vàng, thân mang chân ti long bào, đầu mang đế quan.
Chấn kinh nhìn về cụ thi hài đó, một cổ tị giác trùng đột cường liệt nghênh mặt ập đến, Phong Vân Vô Kị hạ ý thức quỳ bái ở trên mặt đất, đợi đến khi hòi thần trở lại thì hai tay đã chống ở dưới mặt đất rồi.
Một cổ tình tự bi mẫn nghênh diện phất tới, trong lúc hoảng nhiên, Phong Vân Vô Kị nhìn thấy một vị hoàng giả tận mắt thấy tộc nhân bị yêu ma khi áp. Nộ khí trùng thiên, nhìn thấy hoàn cảnh khốn quẫn của tộc nhân mà ảm nhiên rơi nước mắt. Tại ngay khi hàng loạt thần ma tấn công đến, một thân một mình đối diện với những công kích hủy thiên diệt địa, thần sắc như thường, chỉ mĩm cười một cái đã khiến chi cả ngàn vạn yêu ma hóa thành tro bụi, nhất thời hào khí vô song, nhìn thấy ông ấy một thân một mình đối diện với những cường địch trong thời gian tức tộc đại chiến. Quyết nhiên chẳng hề sợ hãi, một bước đi đã bị vô số thần ma bao vây rồi nhấn chìm ….
"Sinh ra làm người, ta lấy nhiệm vụi chấn hưng tộc ta làm chí hướng!"
"Dù tan xương nát thịt, cũng không hề hối tiếc!"
… ….
Tích!
Hai hàng lệ chảy thẳng xuống dưới, Phong Vân Vô Kị đột nhiên kinh tỉnh, lau sạch những giọt lệ trên mi mắt, hưng huyết khí đang hung dũng trong lồng ngự rất lâu sau mà vẫn chưa thể bình ổn lại, thân làm nam nhi, chỉ lo sống vì bản thân, không chịu chấn hưng nhân tộc, làm sao xứng để xưng là nam nhi?
"Chúng ta đi thôi." Nam nhân áo đen đứng dậy, đối với Phong Vân Vô Kị nói.
"Tiền bối đi trước đi. Vãn bối muốn ở lại đây một đêm." Phong Vân Vô Kị y nhiên vẫn quỳ ở trên mặt đất, ngẩng đầu lên, đối với nam nhân nói.
"Ta chờ ở bên ngoài, ở lối ra, sáng sớm ngày mai ngươi đến đó tìm ta."
"Cũng được."
Đợi sau khi nam tử áo đen đi ra khỏi, Phong Vân Vô Kị đi dọc theo những nấc thang đá mà đi xuống, từng bước từng bước đi đến gần chiếc long y hoàng kim, tại ngay khi cách thi hài của Hiên Viên hoàng đế mấy chục bước thì Phong Vân Vô Kị đột nhiên dừng lại, rùy xuống, rồi gập đầu ba cái, sau đó ngồi bàn tọa ở giữa những mấy vạn chi hài chiến sĩ mang long khải.
Thi thể của honag đế ngồi bên trên long y, từ phần thân dưới của long bào có lòi ra một chiếc xương đuôi tựa như đuôi rồng, từ trên long y kéo ra ra tới chục bước. Phong Vân Vô Kị không khỏi nghĩ tới truyền văn nghe từ miệng của nam nhân áo đen, theo như truyền thuyết thì Hiên Viên hoàng đế khi tu luyên Hiên Viên Đế Tâm Quyết đến cuối cùng, đạt đến đỉnh phong của tầng cao nhất – Thần Long Biến, thì có thể hóa thân thành thánh thú thanh long, uy lực đủ sức để hủy thiên diệt địa, cử tay ngoảnh đầu đều có thể diệt sát vô số sinh linh. Uy lực của Thần Long Biến quá bá đạo, Hiên Viên hoàng đế thì nhân vì cảnh giới đã vượt qua Thần Long Biến nên sau khi khôi phục lại hình người thì thân thể y nhiên vẫn bảo trì một chiếc đuôi rồng như trong quá trình biến thân, chiếc đuôi dài đó là chiếc đuôi rồng dị biến mọc ra của cảnh giới siêu việt Thần Long Biến.
Truyền nhân của rồng, cái truyền thuyết này hầu như ở mọi vị diện đều có, ở tại vi diện mà Phong Vân VÔ Kị phi thăng lên, hoàng đế dùng rồng làm tượng chinh, cũng chính là nhân vì cái truỳen thuyết này.
Mang theo tâm tình như đang triêu tông kiến tổ, Phong Vân Vô Kị chầm chậm nhắm mắt lại.
"Cả đêm nay, hãy để ta có cảm giác bản thân và hoàng đế thủy tổ ở cùng một chỗ đi." Phong Vân Vô Kị thầm nghĩ, rồi dần dần nhắm mắt lại.
Một làn sương vụ dày đặc từ trong nọi thể của Phong Vân Vô Kị dật xuất, y đã tiến vào vô thượng thái hư chi cảnh. Không biết là đã trải qua bao lâu, khi sắc trời hoàn toàn tối sầm lại, động huyệt trở thành một phiến hôn ám, khi Phong Vân Vô Kị tiến nhập vào trạng thái bình lặng như nước trong giếng cổ thì một loạt cổ vụ khí nhạt màu màu hoàng kim từ thi thể của Hiên Viên hoàng đế và những chiến sĩ mang long khải quỳ dưới đó phiêu lãng bay lên trên, khi những cổ khí vụ nhạt màu hoàng kim này lướt ngang qua thân thể của Phong Vân Vô Kị thì vụ khí đột nhiên ba động mãnh liệt, sau đó thì màn khí vụ lấp đầy mộ huyệt này phân ra làm hai làn khói, từ mũi, mắt, tai của Phong Vân Vô Kị mà tiến nhập vào trong nội thể của y ….
Tới sáng sớm ngày thứ hai, từ trong nhập định tỉnh lại, Phong Vân Vô Kị không ngờ lài chân khí trong nội thể đã khôi phục được ba thành, trong lòng cảm thấy khó hiểu, nhưng cũng không biết làm sao để lí giải nên đành thôi. Truyện Sắc Hiệp - https://truyenbathu.net
Một lão giả áo đen ngồi ở bên cạnh của Phong Vân Vô Kị, nhìn thấy Phong Vân Vô Kị đứng dậy thì ngạc nhiên liếc sang y một cái, tựa hồ như nhìn thấy một thứ gì không thể lí giải được vậy.
Phong Vân Vô Kị phất tay áo ra một cái, rồi hướng ra ngoài động huyệt mà đi. Ở bên tai -- thanh âm cuồng bạo của bắc hải vỗ bờ từ xa xa truyền lại.
Nam tử áo đen từ xa phất phất y vào rồi đi tới, mạc nhiên nói: "Công lực của ngươi độ khoảng nửa tháng sau sẽ không phục hoàn toàn, ngươi có thể tùy ý hoạt động ở nơi này, trong thời gian này ta cũng sẽ ở nơi này mà sám hối, nếu nhưu ngươi muốn tìm ta, thì hãy đến nơi này mà tìm."
Phong Vân Vô Kị gật gật đầu, sau đó kéo chiếc đấu bồng thấp xuống, lẳng lặng đi lại trong ca rừng người, tìm lấy một chỗ trống, quay lưng lại với một gã áo đen mà đối diện với Bắc Hải Hiên Viên Khâu mà khoanh chân ngồi xuống.
"Ngươi có cảm thấy kì quái bọn họ là ai? Tại sao lại bị xích sắt cắm xuyên thân thể, nhưng thần thái như không, phảng phật như chẳng hề cảm giác thấy đau đớn?" Một thanh âm nhỏ đến khó có thể nghe vang lên bên tai của Phong Vân Vô Kị.
Phong Vân Vô Kị thu hòi mục quang đang chú thị vào những người bị xích sắt đâm xuyên thân thể, khoanh chân ngòi trong những động huyệt hình vòng cung, đầu lẳng lặng cúi xuống, chẳng hề nói gì.
"Bọn họ đều là tự nguyện như thế, những day xích đó cũng chính là do bọn họ tự mình mang đến đây để đâm xuyên thân thể của mình, phải chăng người rất là khó hiểu?" Người đó tựa như đang tự nói một mình: "Bọn cũng đều giống như ngươi, trong quá khứ bọn họ đều là những thiên tư chi tài, độ cao của thiên tư khiến người ta phải kinh thán, nhưng đồng thời trên tay của họ cũng nhuốm đầy máu của tộc nhân. Mỗi một người khi võ công đại thành, đều trở thành nhất đại hào kiệt tunh hoành cả Thái Cổ, nhưng có đạo lí : Một tướng công thành vạn cốt khô, bất quản biết tất cả đều là tất nhiên, bất quản biết đó là ý tứ của Thánh Điện, dùng chiến đấu để thúc giục nhân tộc tấn tốc đề thăng thực lực, nhưng trên tay của bọn họ đã nhuốm đầy máu của tộc nhân, đó là sự thật không thể chối cãi. Bọn họ vô pháp tha thứ cho bản thân mình, nên đành đến Bắc Hải Hiên Viên Khâu, đến bên cạnh lăng mộ của chí tôn thánh nhân Hiên Viên bệ hạ mà đào một động huyệt hình cung mà sống, lấy xích sắt xuyên thân để sám hối về những gì mà bản thân đã làm sai. Một cái nguyên nhân khác nữa là, những người này đều đã dạt đến thần cấp cảnh giới, nhưng căn bổn không có khả năng tấn thăng lên đến cảnh giới chí tôn, máu của tộc nhân đã chảy nhiều rồi nhưng lại không xứng đáng! Chưa đạt đến chí tôn canh giới thì chỉ là bình dung, máu của những tộc nhân đã chảy ra cũng là chảy xuống vô ích."
Bình luận truyện