Phi Thăng Chi Hậu

Chương 178: Tọa thiên sứ Mặc Đa Lí Tư



Ở nơi tương tiếp với tầng mây trên đỉnh quang tráo hiện ra một gã thiên sứ có khuôn mặt tuấn vĩ, mái tóc dài và con mắt màu bạch ngân. Hắn ta đang đừng ở trên đỉnh của màn quang tráo đó, hai chiếc ánh ánh sáng mang theo quang mang chói mắt ở sau lưng chầm chậm giang ra, khi Phong Vân Vô Kị ngẩng đầu lên thì đúng lúc nghênh tiếp lấy đạo mục quang băng lãnh vô tình đó, bên tai cũng truyền lại một thanh âm sâm nhiên: "Dùng danh nghĩa của chủ, ta tuyên phán ngươi có tội!"

Ngay khi thanh âm vang lên thì gã thiên sứ đó liền phóng ra một thanh quang thương, thanh thương ánh sáng đó vừa mới nhìn thì còn ngoại mấy trăm trượng, nhưng chỉ trong chớp mắt đã xuyên việt tàng tầng không gian mà lao thẳng về phía mặt của Phong Vân Vô Kị. Khi Phong Vân Vô Kị phát giác thì thanh thương do thánh quang tổ thành đó đã cách người y chưa đầy mấy thốn.

Ngay trong lúc thiên quân nhất phát thì Phong Vân Vô Kị lắc hông một cái, thanh thánh thương đó liền bay lướt qua sát mặt, Phong Vân Vô Kị thậm chí còn có thể nhìn thấy những đạo thánh diễm như có như không đang bốc cháy trên đó và những đạo thiểm điện nhỏ bé chớp lóe trông có vẻ yếu nhược nhưng lại mang sức mạnh hủy diệt cực kì cường đại bên trên.

Ngâm!

Phong Vân Vô Kị giang tay phải ra, trong lòng bàn tay hiện ra một thanh trường kiếm lờ mờ thuần do âm ảnh tổ thành, rồi chém ngang ra, thanh thánh thương lướt qua ngang mặt liền lẳng lặng phân ra thành hai phần, tiếp đó tay phải liền niết lấy kiếm quyết rồi dẫn chỉ bay về phía gã thiên sứ đó. Một nửa thanh thánh thương bị đứt ở phía sau đột nhiên chuyển hướng rồi xạ ngược lại gã thiên sứ hai cánh kia. Ở sau lưng nổ ầm lên một tiếng, vô số cát bụi bắn tung tóe lên trên không trung cả mấy chục trượng, trận trận khí kình từ phía sau ập tới. Nhất thân y bào của Phong Vân Vô Kị phất phơ phần phật, toàn thân vững vàng bất động chẳng khác gì bàn thạch, chỉ là ngẩng đầu nhìn lên trên không trung.

Gã thiên sứ hai cánh đó đột nhiên xóe ngón tay ra, thanh thánh quang thương bị Phong Vân Vô Kị dùng ngự khí chi đạo phóng ngược lại liền bị hắn ta chụp lấy, thánh lực vừa mới vận chuyển thì đầu thương vừa mất liền dần dừ sinh trưởng lại.

"Tọa thiên sứ Mặc Đa Lí Tư, phụng ý chỉ của chủ, đến đây để thu thập tính mạng của những tội nhân các ngươi!" Gã thiên sứ đó đột nhiên bước tới một bước, hai phiến cánh ánh sáng xán lạn ở sau lưng từ từ kéo dài ra, sau khi dài được mấy thước thì một loạt những thanh âm ba ba truyền lại, lại một đôi quang dực màu xám mọc ra rồi nhẹ nhàng phất phất.

"Đó là một gã tọa thiên sứ bốn cánh!" Phong Vân Vô Kị đại kinh trong lòng, trên mặt y nhiên vẫn bảo trì trấn định, uy lực của tọa thiên sứ thì Phong Vân Vô Kị đã thể hội rõ ràng, trong lúc trăm vạn đại quân phi thăng ở vị diện nguyên bổn thì trên thiên không hiện ra một cánh cửa ánh sáng cự đại, ở trong cánh cửa đó có một gã tọa thiên sứ bước ra, khiến cho cả vị diện đều phải chấn động, gần như là sập đổ, uy năng của tọa thiên sứ không ngờ là lại khủng phố đến mức khiến cho Phong Vân Vô Kị cực độ chấn kinh, nếu như lúc đó không phải là có Thương Khung chí tôn trực tiếp nhất kích miểu sát thì e rằng toàn bộ nhân loại ở vị diện đó đều bị diệt vong.

Nhưng gã thiên sứ ở trước mặt …. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Phong Vân Vô Kị không khỏi do dự, uy năng của tọa thiên sứ tuyệt đối không chỉ như thế, mặc dù những vị diện phổ thông không chắc chắc bằng thật chất vị diện, nhưng nếu như năng lượng ở cấp độ tọa thiên sứ thì cái vị diện này -- tuyệt đối không thể không mảy may biến hóa.

Gã tọa thiên sứ này tuy cường đại, nhưng vô pháp sánh với gã tọa thiên sứ trong ấn tượng của Phong Vân Vô Kị, nếu như là gã tọa thiên sứ trong ấn tượng thì Phong Vân Vô Kị chỉ có nước bỏ chạy, ngoại trừ thần cấp cao thủ ra, căn bổn không có ai có thể đối kháng với tọa thiên sứ.

Mắt trái sáng lên, Phá Vọng Ngân Mâu của Phong Vân Vô Kị dĩ nhiên đã triển khai, ngân huy nhàn nhạt từ trong mắt phát ra. Ở trong mắt, thân hình của gã tọa thiên sứ đó lập tức phân ra làm hai, ở sau lưng của gã thiên sứ đó có áp sát một tầng âm ảnh hình tượng thiên sứ, chỉ một lớp giấy mỏng manh được tổ thành từ âm ảnh, âm ảnh đó cũng có bốn chiếc cánh đang giang ra, góc độ giang ra của bốn chiếc cánh so với gã thiên sứ ở phía trước chẳng hề khác gì nhau.

Bất quản là những thiên sứ đã nhìn thấy ở giáo đường thánh Bỉ Đắc, hay là gã thiên sứ bốn cánh ở trước mắt, nhục thể của bọn họ tựa hồ như đều có liên quan tới một tầng âm ảnh, điều này khiến cho Phong Vân Vô Kị rất là nghi hoặc, suy nghĩ cả trăm lần nhưng vẫn không thể hiểu được.

Trong không trung, gã tọa thiên sứ kia thong thả bước xuống, trông chẳng khác gì như ở dưới chân có một chiếc thanh vô hình vậy.

"Dùng dang nghĩa của chủ, ban cho tội nhân ở trước mặt sự trừng phạt!" Trong mắt của Mạc Đa Lí Tư lộ ra một tia thần sắc lãnh khốc lẫn cao ngạo, kèm theo đó là tay phải đưa ra, từ trên bầu trời liền vô số đạo thánh quang cường liệt kịch xạ xuống phía dưới.

"Hống!" Phong Vân Vô Kị hống lên một tiếng, tiếp đó là thực hiện một loạt những động tác rút kiếm, xuất kiếm và thu kiếm, kiếm khí trong hư không hiện ra cả vạn đạo, đạo nào đạo nấy đều dài cả mấy vạn trượng và chúng dày xé tầng mây, không những là chấn tan được những đạo thánh quang đang lao xuống, mà lại còn bị trực tiếp quét sạch hết những tầng mây ở bên trên.

Trên thiên không, sắc mặt của tọa thiên sứ tức thì biến đổi, sau đó thì bất thình lình điểm chỉ một cái, Phong Vân Vô Kị đột nhiên cảm giác thấy trước mặt tối sầm, lồng ngực như bị trùng kích dữ dội, tiếp đó là bên tai nghe thấy một tiếng nổ lớn, rồi bị một cổ cự lực chấn bay ra sau mấy chục trượng và rơi mạnh xuống mặt cát.

Vừa rơi xuống đất thì thân hình của Phong Vân Vô Kị liền búng lên trên không trung, ở khóe miệng rỉ ra một dòng máu, dĩ nhiên đã thụ thương không nhẹ.

Chỉ dưới một chiêu mà không ngờ lại bị thụ thương một cách bất ngờ, trong lòng của Phong Vân Vô Kị cực kì tức giận, hai bàn tay mau chóng đưa ra như thiểm điện, phần hư không trong không trung trước thân thể biến bố đầy dẫy những quang kiếm, một loạt những trận kiếm ngân vang lên không ngừng nghỉ.

Trong mắt của Phong Vân Vô Kị bạo hiện sát cơ, hai cánh tay vung ra, trong hàng loạt những tiếng kiến ngân vang đầy trời, cả mấy vạn thanh khí kiếm ba xích chấn động ông ông và hóa thành một đạo kiếm lưu, kích xạ trực tiếp về phía gã tọa thiên sứ bốn cánh.

"Hừ!" Mặc Đa Lí Tư hừ lạnh một tiếng: "Ngươi có lẽ là cao thủ đế cấp của Thái Cổ? Nhân tộc ngu xuẩn truy cầu lực lượng tuyệt đối, hãy để ta dạy ngươi cái gì mới là kĩ xảo chiến đấu chân chính, chỉ bất quá ngươi cần phải trả sinh mạng ra làm cái giá."

Mái tóc của Mặc Đa Lí Tư dập dờn vũ động, cánh tay phải thon dài đưa ra trước, năm ngón tay khép lại đột nhiên xòe ra và hướng về phía mang kiếm khí mù trời đao bay tới ….

Oanh!

Một tiếng nổ cự đại vang lên, mấy ngàn thanh quang kiếm cách gã tọa thiên sứ gần nhất đột nhiên nổ tan tành, khí lãng cuồn cuộn mang theo những mảnh vỡ của quang kiếm cuốn ngược lại phía sau và nuốt chửng lấy màn kiếm quang mù trời nuốt chửng lấy, cơ hồ như cùng lúc đó thì thân ảnh của gã ta cũng biến mất ….

Một cảm giác nguy cơ từ trong lòng dâng lên, Phong Vân Vô Kị liền điểm nhẹ mũi chân một cái mà không hề nghĩ ngợi, thân người mau chóng bay lên trên không trung và tấn tốc lui về phía sau, nhưng vẫn là chậm một bước. Trong hư không ở trước thân thể của y, một đạo thân ảnh mông lung dần dần thật thể hóa và phác về Phong Vân Vô Kị, tay phải của hắn ta duỗi ra hướng về phía Phong Vân Vô Kị, Phong Vân Vô Kị vốn thối lui về phía sau, nhưng ngay khi thấy gã tọa thiên sứ đó bước ra trong không trung thì thân hình liền lao ngược lại phía trước, tiếp đó thì quát lên một tiếng: "Thiên kiếm!"

Ở trong hư không, một tiếng sâm vang ầm lên, bầu trời đột nhiên ảm đạm lại, cuồng phong nổi dậy, đám đám mây đen từ khắp bốn phía ập tới, bóng của nó che phủ lấy thân người của Phong Vân Vô Kị, ngay lúc trên đỉnh đầu lóe lên một đạo lôi đình thì Phong Vân Vô Kị một tay nâng trời, chu thân sấm vang chớp giật, một thanh kiếm ngân chấn thiên vang lên, ở trong tay của Phong Vân Vô Kị chớp ẩn chớp hiện một thanh trường kiếm thông thiên như có như không ….

Cánh tay vốn đưa ra của gã tọa thiên sứ chầm chậm thu lại, lẳng lặng nhìn vào Phong Vân Vô Kị, thong thả nói: "Lực lượng vĩnh viễn không có cực trí, lực lượng có cường đại hơn đi chăng nữa thì -- cũng không thể mạnh hơn quy tắc!"

Dứt lời thì hai chiếc cánh màu xám ở sau lưng gã ta đột nhiên phất động một vài cái, hai chiếc cánh chắc nịch đó bất thình lình thu lại vào trong, hóa thành hai phiến âm ảnh mỏng như cánh ve, Mặc Đa Lí Tư đột nhiên xuất thủ, cung kính quỳ xuống mặt cát: "Chủ nhân từ, chủ vĩ đại, xin hãy ban cho con năng lực chưởng khống không gian, để tiêu diệt triệt để linh hồn lẫn nhục thể của tội nhân ở trước mắt, nhằm bồi hoàn lại tội nghiệt mà hắn ta đã phạm phải và sự bất kính của hắn ta đối với thần!"

Phong Vân Vô Kị căn bổn không hề lí tới hắn ta, tay trái dĩ nhiên đã chém xéo xuống phía dưới, cơ hồ như cùng lúc đó thì Mặc Đa Lí Tư đột nhiên ngẩng đầu lên, trong mắt dập dờn hai đóm lửa kim sắc, cặp cánh âm ảnh mỏng như cánh ve ở sau lưng đột nhiên đại trướng, khoách đại đến hết cả không gian.

Ầm ầm!

Trước mắt hoa lên, khắp thiên địa đang âm ám đột nhiên bừng sáng, một đoàn quang mang chói sáng uẩn hàm khí tứ thần thánh vô thượng hiện ra ….

Phốc!

Một cổ lực lượng hủy thiên diệt địa đánh mạnh vào thân người của Phong Vân Vô Kị, lồng ngực như muốn vỡ toang ra, một cổ lực lượng khó mà chống cự được trùng trùng kích lên trên người Phong Vân Vô Kị, tiếp đó là trong không trung truyền lại những tiếng vỡ vụn loảng xoảng. Trong một loạt những âm thanh đó, hồn thân y sam của Phong Vân Vô Kị đều rách sạch, trên lồng ngực biến bố đầy những dấu vết những vật sắc bén cứa qua, một đoàn thánh diễm hừng hực mang theo điểm điểm kim huy bùng cháy bên trên thân thể của y, thân người của ý cũng theo đó mà bị chấn bay về phía xa chẳng khác gì diều đứt dây ….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện