Phi Thăng Chi Hậu
Chương 586: Phân thân của Tịch Nhĩ Lạc
Bên trong không gian Ma Đế Hoàng.
Trận chiến với ác ma lưu lạc trong vũ trụ do Hoàng cầm đầu đã qua một khoảng thời gian. Vương triều Ma Đế Hoàng mặc dù bị tổn thất một phần binh lực trong trận chiến, nhưng cái chết của tên nghịch thần giả lớn nhất là Hoàng đã mang đến cho Ma Đế Hoàng rất nhiều lợi ích. Đông đảo Hắc Ám Viễn Chinh quân đã hàng lâm đến không gian Ma Đế Hoàng, gia nhập vào dưới trướng của hắn.
Từ sau khi mười đại đế kết minh, thế lực chinh phạt của vương triều Trung Ương bị thu hẹp lại, Ma Đế Hoàng cũng chưa từng lộ diện.
Cửa lớn của cung điện tạm thời luôn đóng chặt, trong đại điện hoàn toàn yên tĩnh. Các tế ty và đại tướng của vương triều đã sớm nhận được mệnh lệnh của Ma Đế Hoàng lưu lại trước đó: "Tất cả mọi người không được ta cho phép đều không thể đến gần ma điện."
Không ai biết Ma Đế Hoàng ở trong đại điện làm gì. Các đại tướng thiên về suy đoán đại đế đang tu luyện một môn ma công mới uy lực cường đại hơn. Chỉ có một số đại tế sư mới cảm giác được chỗ khác thường, đại đế không giống như là bế quan, ngược lại càng giống như đang chờ đợi điều gì. Đọc Truyện Online Tại https://truyenbathu.net
Đen kịt, âm u, lạnh giá, đây chính là hiện trạng hành cung tạm thời của Ma Đế Hoàng.
Tất cả mọi thứ bên trong cung điện đều chìm vào trong một màn đêm. Phía trên đại điện, Ma Đế Hoàng người mặc long bào ngồi ngay ngắn, dưỡng khí bình thần, cứ như vậy đã hai mươi ngày. Trong hai mươi ngày này hắn vẫn luôn không nhúc nhích, ngay cả khí tức cũng trở nên như có như không. Dù là cường giả đỉnh cấp, nếu không cẩn thận cũng sẽ cho rằng trong đại điện này hoàn toàn trống rỗng.
Vào giờ tý ngày thứ hai mươi, Ma Đế Hoàng không nhúc nhích như tảng đá cuối cùng cũng cử động, đôi môi mở ra, nói với giọng không mang theo chút nào cảm tình nào:
- An Đức Liệt, vào đi! Trẫm chờ ngươi đã rất lâu rồi…
Trong và ngoài đại điện đều yên tĩnh, không có một tiếng động nào.
Khóe miệng Ma Đế Hoàng lộ ra một nụ cười cao thâm khó lường, ngẩng đầu lên, nói một lần nữa:
- An Đức Liệt! Trẫm biết ngươi đang ở ngoài cửa. Hay là ngươi còn muốn trẫm tự mình ra mở cửa giúp ngươi?
Sau một hồi kìm nén, bên ngoài ma điện đột nhiên dâng lên một cơn lốc lạnh lẽo.
"Rầm!"
Cửa lớn ma điện mở ra, một vệt ánh sao ảm đạm từ ngoài cửa chiếu vào. Một bóng người cao lớn in trên mặt đất, không ngừng kéo dài trong ánh sao.
"Sạt sạt!"
An Đức Liệt vung tay phải lên, kéo áo choàng đen dài rộng thùng thình bước nhanh vào trong ma điện đen kịt, trên khuôn mặt âm tà kia hiện lên vẻ đắc ý.
- Phụ hoàng kính yêu của con, người luôn khiến con cảm thấy ngạc nhiên như vậy. Cho dù hôm nay công lực của con đã đến mức độ này, cũng không thể nhìn thấu được giới hạn của người ở đâu.
Trên mặt An Đức Liệt tràn đầy vẻ tự tin, ngừng lại cách bảo tọa ba mươi trượng, dùng một loại ánh mắt nghiền ngẫm quan sát Ma Đế Hoàng.
Trông thấy hành vi gần như khiêu khích này của An Đức Liệt, Ma Đế Hoàng lại chỉ mỉm cười:
- Nhưng ngươi vẫn cứ tới, hơn nữa còn nhất định phải tới.
Sự ung dung của Ma Đế Hoàng khiến lòng tin vốn cực đoan của An Đức Liệt xuất hiện một vết nứt nhỏ, nhưng rất nhanh lại khôi phục bình thường.
Khẽ mỉm cười, An Đức Liệt quỳ một chân trên đất, thi lễ một cái, sau đó nói:
- Phụ hoàng thân ái, người thật không hổ là thần tượng của con, dù là khi nào, bất kể nơi đâu, người đều có thể duy trì thần thái ung dung không vội vã này.
Ma Đế Hoàng một tay vân vê chiếc cằm nhẵn bóng, im lặng không nói.
- Phụ hoàng!
An Đức Liệt đột nhiên gọi một tiếng, tiếp đó nói với một giọng điệu trang nghiêm và trịnh trọng:
- Trong lòng nhi thần vẫn luôn có một nguyện vọng, không biết phụ hoàng có thể đáp ứng hay không?
- Ồ, nói thử xem!
Ma Đế Hoàng hờ hững nói.
Khóe miệng An Đức Liệt thoáng hiện lên vẻ châm chọc, sau đó đứng dậy nhìn chằm chằm vào Ma Đế Hoàng, gằn từng chữ một:
- Phụ hoàng, người nên thoái vị đi… đây chính là nguyện vọng của con.
Ma Đế Hoàng trầm mặc không nói. Trong đại điện trở nên yên tĩnh như chết chóc. An Đức Liệt cũng không thúc giục, chỉ lẳng lặng chờ đợi câu trả lời của Ma Đế Hoàng.
Cuối cùng, Ma Đế Hoàng là người đầu tiên phá vỡ bầu không khí tĩnh mịch này.
- Nghe nói tại không gian nhân loại bình thường, trước khi con trẻ lên giường, phụ thân sẽ kể cho bọn chúng nghe một câu chuyện xưa ngắn gọn. Hôm nay ta cũng muốn kể chuyện xưa với ngươi, hi vọng ngươi sẽ lắng nghe.
Một vẻ quái dị hiện lên trong mắt An Đức Liệt, nhưng cũng không nói gì.
- Trước đây tại hỗn độn có một yêu ma được sinh ra. Tại khoảnh khắc mở mắt ra, y đã thấy được chư thần trong hải dương ánh sáng và vực sâu bóng tối. Cùng sinh ra tại hỗn độn, nhưng y chỉ là một yêu ma hơi mạnh mẽ mà thôi, bởi vì cùng sinh ra với y còn có rất nhiều yêu ma khác…
- Rất nhiều năm sau này, trong lúc vô tình y đã có được một cơ hội, sơ hữu năng lực lời tiên đoán không hoàn chỉnh. Lời tiên đoán nói y sẽ có một đứa con, đứa trẻ này có liên quan đến một nhân vật cường đại ở tầng dưới chót Ma Giới. Nhân vật kia có lực lượng sánh ngang với chư thần, hắn sẽ mang theo oán hận ngập trời từ trong Cửu U Ma Giới hàng lâm đến Ma Giới thứ nhất. Mà đứa trẻ này lại là mấu chốt…
An Đức Liệt Vẫn luôn ung dung trấn định, khóe mắt đột nhiên giật giật hai cái. Một cảm giác vô cùng khó tả dâng lên trong lòng, sự tự tin và đắc ý trong lòng liền biến mất không tung tích. Sắc mặt của hắn trong nháy mắt trở nên vô cùng khó coi.
Trong đại điện đen kịt, thân thể Ma Đế Hoàng bị che phủ trong bóng tối dày đặc, nhìn xuống An Đức Liệt dưới bậc thang:
- Lúc đứa trẻ này sinh ra, đại tế ty đã tiên đoán rằng nó sẽ sở hữu lĩnh vực mạnh nhất Ma Giới. Y cũng tin tưởng vào điều đó, có điều…
Nói đến đây, Ma Đế Hoàng nhìn lướt qua An Đức Liệt một cái, sau đó nói tiếp:
- Có điều đứa trẻ này lại là một kẻ vô dụng, nó không hề biểu hiện ra năng lực mà một người mang huyết thống hoàng gia nên có.
"Rắc rắc!"
Nghe đến đây, An Đức Liệt cả người khẽ run lên, năm ngón tay đột nhiên xiết lại, khớp ngón tay vì dùng sức quá mạnh nên trắng bệch, đồng thời phát ra một trận tiếng giòn răng rắc.
Ma Đế Hoàng thu phản ứng của An Đức Liệt vào trong mắt, khóe miệng nở một nụ cười đắc ý:
- Y vốn rất thất vọng, nhưng vẫn không từ bỏ. Mặc dù các đại tướng trong vương triều đều chèn ép đứa trẻ này, nhưng y thì lại không. Nó muốn đi Thái Cổ, y liền để nó đi, hơn nữa còn để nó mang theo một số hộ vệ. Nó tại Thái Cổ gây chuyện thi phi, y cũng giúp nó giải quyết.
Dừng một chút, Ma Đế Hoàng nói tiếp:
- Đến thời gian trong lời tiên đoán, y liền đưa mảnh giấy da dê thứ nhất có liên quan đến Cửu U Ma Thần cho nó. Tại hải dương hỗn độn, hai tên Hắc Ám Quân Chủ chết đi, sau đó Chủ Thần đã chọn ra mấy ứng cử viên cho chức vị Hắc Ám Quân Chủ tại Ma Giới, đứa con của y cũng là một trong số đó.
- Thế là y âm thầm giết chết mấy tên ứng cử viên Hắc Ám Quân Chủ kia, chỉ còn lại đứa con của y và một tên ma tộc khác. Như vậy Hắc Ám Chủ Thần cũng chỉ có thể chọn nó làm tôi tớ. Tất cả những điều này y đều làm thần không biết quỷ không hay, ngay cả đứa trẻ kia cũng không hề biết.
Ma Đế Hoàng dùng một giọng điệu cực kỳ bình thản kể lại, giống như chuyện này chẳng liên quan gì đến hắn. Giọng nói kia như một cơn lạnh thấu xương trút vào trong lòng An Đức Liệt, khiến cho hắn lạnh khắp cả người.
Ma Đế Hoàng nói là "y", còn có đứa trẻ kia. Nhưng An Đức Liệt hiểu rất rõ, "y" trong câu chuyện của vừa rồi chính là Ma Đế Hoàng, còn đứa trẻ kia chính là mình. Tất cả mọi thứ về hắn đều nằm trong dự liệu Ma Đế Hoàng, tất cả mọi thứ của hắn đều là do Ma Đế Hoàng an bài từ trước.
"Chuyện này không thể nào!" - Trong lòng An Đức Liệt như có tiếng sấm nổ vang. Lời nói của Ma Đế Hoàng như một cơn sóng lớn khiến cho hắn từ giữa tầng mây cao cao tại thượng ngã xuống phàm trần, rơi xuống đến đáy hang. Trong tai hắn loáng thoáng truyền đến giọng nói của Ma Đế Hoàng, thanh âm như gần trong gang tấc, lại giống như xa tân chân trời, mờ ảo bất định.
- Y vẫn luôn ở trong tối quan sát nó, nhìn nó trưởng thành, nhìn đội quân do nó âm thầm huấn luyện, nhìn nó thuận lợi cướp lấy mấy mảnh giấy da dê khác. Thậm chí có một lần, y còn đi trước giúp nó dọn dẹp bảo vệ ở nơi đó, nhằm giảm bớt khó khăn của nó. Đương nhiên, y còn thấy được một linh hồn tà ác không trọn vẹn ẩn sâu trong đầu đứa trẻ kia…
"Ầm!"
An Đức Liệt giống như bị một tia sét đánh vào mặt, một hồi lâu trong lòng mới phát ra một tiếng hét giận dữ không thể tin: "Không thể nào!"
"Không thể nào!" - Gần như đồng thời, sâu trong biển ý thức An Đức Liệt, linh hồn tà ác vẫn luôn ngoảnh mặt làm thinh cũng phát ra một tiếng hét giận dữ.
Lời nói của Ma Đế Hoàng giống như một hòn đá nhỏ ném vào trong lòng hai người, làm dấy lên sóng gợn vô biên, đến cuối cùng những rung động này lại biến thành sóng lớn, từng đợt gột rửa linh hồn và ý chí của bọn họ.
Giờ phút này, An Đức Liệt giống như cảm thấy mình từ một người trưởng thành trở lại thành một đứa trẻ trần truồng. Hành động mà hắn tự nhận là bí ẩn lại bị người khác âm thầm theo dõi, bí mật lớn nhất cũng đã sớm không còn là bí mật… Những điều này trong nháy mắt đã khiến cho sự tự tin của hắn hoàn toàn vỡ nát.
Ngẩng đầu lên, An Đức Liệt nhìn về phía Ma Đế Hoàng, tại đáy lòng của hắn vẫn còn tồn tại một chút hi vọng.
- Mà đứa trẻ kia…
Hai tay Ma Đế Hoàng chống lên tay vịn của bảo tọa, chậm rãi đứng dậy, nhìn thẳng vào An Đức Liệt, gằn từng chữ một:
- Chính, là, ngươi!
Sau khi một chút hi vọng cuối cùng trong lòng cũng vỡ tan, An Đức Liệt phát hiện mình cũng không giận dữ ngập trời như trong tưởng tượng, ngược lại bình tĩnh một cách bất ngờ. Hắn cúi đầu xuống, mái tóc thật dài cũng theo đó rũ xuống che lấy khuôn mặt. Bên dưới mái tóc, thần sắc trên mặt hắn không ngừng biến ảo, không ai biết giờ phút này hắn đang nghĩ gì.
Trên đại điện an tĩnh đến đáng sợ. Trong bóng tối dường như ngập tràn khí tức của bão táp, yên lặng như núi lửa trước giờ bộc phát.
Dưới chân An Đức Liệt bỗng xuất hiện một đoàn bóng đen còn dày đặc hơn so với bóng tối trong đại điện, nhanh chóng kéo dài và biến hóa, cuối cùng hóa thành một bóng đen hình người khác.
- Ngươi rốt cuộc là ai?
Linh hồn tà ác chợt mở mắt ra, nhìn chằm chằm vào Ma Đế Hoàng, uy nghiêm nói:
- Một vương triều đại đế tuyệt đối không thể nào phát giác được sự tồn tại của ta. Năng lực tiên đoán cũng tuyệt đối không phải là thứ ngươi có thể sở hữu. Từ trên người ngươi ta cảm giác được khí tức của Chủ Thần, ngươi rốt cuộc là ai? Ngươi đã lập giao ước với vị Chủ Thần nào ở vực sâu sao?
Con ngươi Ma Đế Hoàng đột nhiên co lại kịch liệt một chút, một vệt sát ý lóe lên trong con ngươi rồi biến mất, sau đó lại lan ra, bình tĩnh nhìn linh hồn tà ác hóa thành bóng đen hình người bên dưới bậc thang, phất tay áo một cái, lớn tiếng nói:
- Ta biết trong lòng ngươi cảm thấy rất khó hiểu, có điều… ngươi có muốn biết thân phận thật sự của ngươi không?
- Ngươi biết sao?
Linh hồn tà ác tâm thần chấn động, gấp giọng hỏi. Bởi vì là linh hồn không trọn vẹn, ký ức của hắn về thân phận thật sự của mình vẫn luôn rất rải rác, hơn nữa còn không hoàn chỉnh. Trong xa xăm giống như có một giọng nói ghé vào bên tai của hắn, chỉ điểm cho hắn nên làm gì, làm như thế nào, nhưng còn tại sao như vậy thì hắn lại không biết gì cả.
Ma Đế Hoàng gật đầu:
- Ta sẽ không nói, nhưng ngươi rất nhanh sẽ biết thôi, chỉ cần đi theo nó.
Vừa nói Ma Đế Hoàng vừa vươn một ngón tay chỉ vào An Đức Liệt bên cạnh linh hồn tà ác không biết đang suy nghĩ gì.
Một chỉ này dường như đã kinh động An Đức Liệt đang lâm vào trầm tư. Bả vai run rẩy hai cái, An Đức Liệt chậm rãi ngẩng đầu lên, khuôn mặt tái nhợt như giấy tỏ ra rất nổi bật trong bóng tối, loáng thoáng mang theo một luồng khí tức điên cuồng.
- Lão già!
An Đức Liệt nhìn Ma Đế Hoàng, lạnh nhạt nói:
- Yêu cầu của ta, ông suy nghĩ thế nào?
Ma Đế Hoàng cười nhạt một tiếng, nói:
- Không phải ta đã nói với ngươi rồi sao? Ta vẫn luôn đợi ngươi. Hễ là thứ ngươi muốn thì ta đều sẽ cho ngươi. Việc ngươi đến đây, bao gồm cả yêu cầu của ngươi đều đã sớm hiện ra trong lời tiên đoán rồi.
- Từ hôm nay trở đi, ngươi chính là tân nhiệm đại đế của vương triều. Ta đã dùng ý thức báo cho các đại tướng trong vương triều, ngươi chính là đại đế mới của bọn chúng. Về phần chín vương triều khác, ta cũng đã giúp ngươi làm xong chuyện kết minh. Ta tin tưởng với thực lực của ngươi hôm nay, nhất định có thể khiến cho chín vương triều đại đế kia nghe theo lệnh của ngươi, toàn bộ liên minh vương triều cũng sẽ nằm dưới quyền ngươi, không chỉ như vậy, toàn bộ Ma Giới cũng sẽ là của ngươi.
Ma Đế Hoàng hưng phấn nói.
- Vậy còn ông, ông sẽ được gì?
An Đức Liệt đột nhiên di động, từng bước tiến về phía Ma Đế Hoàng.
- Ta à?
Giọng nói của Ma Đế Hoàng hơi khựng lại, tiếp đó cười nói:
- Chuyện của ta, các ngươi không cần quan tâm. Ngươi chỉ cần biết, lợi ích của ta cũng sẽ không xung đột với các ngươi. Từ hôm nay trở đi ta sẽ biến mất, các ngươi cũng sẽ không còn nhìn thấy ta nữa. Như vậy, An Đức Liệt thân ái, ngươi hẳn là đã hài lòng rồi chứ?
An Đức Liệt tiến lên phía trước một bước, đạp lên thềm đá trong đại điện, đồng thời lạnh lùng nói:
- Đương nhiên, ta rất hài lòng. Phụ hoàng thân ái của ta, có một vấn đề ta vẫn luôn không hiểu, không biết ông có thể trả lời giúp ta hay không?
- Vấn đề gì?
Ma Đế Hoàng hờ hững nói.
- Nếu như ông đã quyết định rời đi, hơn nữa còn đem quyền lực giao lại cho ta, vậy thì chỉ cần để lại một tờ giấy, hoặc dặn dò trước là được, sau đó tự mình ung dung rời đi, như vậy chẳng phải là tốt hơn sao? Tại sao ông lại không làm như vậy? Tại sao lại nói ra tất cả với ta?
Ma Đế Hoàng chớp mắt một cái, lạnh nhạt nói:
- Một bí mật chôn giấu trong lòng, qua thời gian sẽ có một loại xung động muốn nói ra với người khác. Nếu như hậu quả do sự xung động này gây ra vẫn nằm trong phạm vi khống chế, vậy thì không cần e ngại nữa. Còn có một nguyên nhân là…
Dừng một chút, Ma Đế Hoàng nhìn chằm chằm vào An Đức Liệt, khóe miệng hiện lên vẻ tươi cười:
- Dùng phương thức này để từ biệt ngươi, khiến cho ta có một cảm giác rất thỏa mãn. An Đức Liệt… tất cả mọi thứ của ngươi đều là do ta trao cho, có điều ta sẽ không thương tổn đến ngươi, cho nên ngươi cũng không cần có hành động gì khác thường.
- Phụ hoàng kính yêu, con hiểu rồi.
An Đức Liệt cúi đầu, dường như trầm tư một chút, lúc ngẩng đầu lên thì trên mặt đã hiện vẻ tươi cười. Bước chân chuyển động, hắn lại bước lên một bước, mang theo vẻ cao thâm khó lường nói:
- Ừm, phụ hoàng, con nhớ người mới vừa nói, dù con muốn gì thì người đều đáp ứng phải không? Nhi thần vừa lúc còn một nguyện vọng vẫn không thể thực hiện được.
- Nói đi! Trước khi rời khỏi đây ta sẽ cố gắng giúp ngươi.
- Ta muốn cái đầu này của ông!
An Đức Liệt hung ác nói, dưới chân dùng sức đạp một cái. Tầng tầng bậc thang liền kêu lên một tiếng, chia năm xẻ bảy, đá vụn bắn nhanh về bốn phía. Trong vô số đá vụn, An Đức Liệt như tên rời khỏi cung bắn về phía Ma Đế Hoàng trên bậc thang.
Đang ở giữa không trung, sau lưng An Đức Liệt bỗng kêu lên một tiếng, hai đôi cánh ác ma có khắc dấu ấn của Hắc Ám Chủ Thần thứ mười bốn từ trong máu thịt nhô ra, dùng sức đập một cái trong hư không, thân hình lập tức tiến nhanh hơn.
Tay phải An Đức Liệt rung lên, một chưởng đánh về phía lồng ngực Ma Đế Hoàng. Giữa năm ngón tay của hắn, một quả cầu đen kịt nhanh chóng xoay chuyển, vô số tia chớp sáng chói từ trong quả cầu đen bắn ra, phát ra tiếng loẹt xoẹt trong hư không . Vừa ra tay, An Đức Liệt đã dùng tới chiêu thức từng tiêu diệt toàn bộ đám bá chủ của biển Minh Ngục.
"Đừng giết hắn, hắn vẫn còn hữu dụng!" - Gió lớn mênh mông trong đại điện đã kinh động linh hồn tà ác, vừa liếc mắt liền thấy An Đức Liệt ra tay, không khỏi khẩn trương.
"Khốp khiếp, không ra tay thì ngươi còn chờ cái gì? Không phải hắn đã nói rồi sao, chỉ cần ngươi đi theo ta tự nhiên sẽ khôi phục ký ức. Giữ hắn lại đối với chúng ta chính là một uy hiếp cực lớn… Hắn, nhất định phải chết!" - An Đức Liệt tức giận nói.
Ánh mắt Ma Đế Hoàng lạnh lẽo, tay áo phải phất một cái dưới người, thân hình đã như loài chim đêm bay ra khỏi nóc điện.
Linh hồn tà ác do dự một chút, cuối cùng vẫn theo An Đức Liệt vọt người lên, đuổi theo Ma Đế Hoàng.
Phía trên đỉnh đầu, giọng nói của Ma Đế Hoàng chậm rãi truyền xuống:
- An Đức Liệt, thứ không thuộc về ngươi thì đừng quá cưỡng cầu… Ta vốn cho là chúng ta có thể chuyển giao quyền lực một cách hữu nghị, hơn nữa lúc cần thiết thậm chí ta có thể ra tay giúp ngươi, có điều… Hừ, ta phải đi đây.
- Chạy đi đâu… ha!
An Đức Liệt đột nhiên ngẩng đầu phát ra một tiếng thét dài kinh thiên, đồng thời cổ tay phải vung ra. Quả cầu đen hủy diệt trong tay liền bắn ra, đuổi theo Ma Đế Hoàng đã hóa thành một bóng đen.
- Ha!
Ở phía trên, Ma Đế Hoàng cũng thét lên một tiếng, đột nhiên quay đầu lại, thân thể lay động hóa thành một ma thú to lớn bóng dáng mơ hồ, miệng rộng mở ra một hớp nuốt lấy quả cầu đen hủy diệt do An Đức Liệt phát ra. Giữa không trung thân hình lại nhoáng một cái, đã hóa thành thân thể ban đầu.
- An Đức Liệt, ngươi không thể giữ được ta…
Sắc mặt Ma Đế Hoàng tái xanh, giận dữ nói:
- Chỉ bằng trình độ của ngươi bây giờ còn chưa dung hợp lực lượng của Cửu U Ma Thần, vậy mà cũng muốn giữ ta lại à? Hừ… thân là con cờ thì nên có giác ngộ của con cờ. Nếu không phải vì kế hoạch, bản tọa đã sớm một chưởng giết…
Giọng nói của Ma Đế Hoàng chợt im bặt, ánh mắt nhìn chằm chằm lên bầu trời.
"Gào!"
Bóng tối như một tấm màn treo cao trên bầu trời. Bên dưới bầu trời, từng luồng khói đen từ trong hư không lặng lẽ tràn ra, sau khi lan ra mấy trượng lại vặn vẹo một chút, cuối cùng biến thành từng tên yêu ma cường đại thân cao mấy trượng, cả người phun ra sương mù có tính ăn mòn. Đây chính là đại quân yêu ma tà ác do An Đức Liệt dùng Cửu U ma công không trọn vẹn huấn luyện ra.
Yêu ma tà ác như sao trên trời không thể đếm hết được, từ các nơi trên bầu trời không một tiếng động đáp xuống. Từ xa xa nhìn lại, trên người những chiến sĩ cường đại này không có bất kỳ dao động tâm tình nào. Bọn chúng tạo thành một cơn lốc màu đen to lớn trên trời, dần dần tiến đến gần mặt đất.
Ở phía dưới vang lên giọng nói đắc ý và tàn ác của An Đức:
- Nếu ông am hiểu năng lực lời tiên đoán, không biết trong lời tiên đoán của ông có cảnh này hay không? Có tiên đoán được kết quả hôm nay của ông hay không?
Sắc mặt của hắn chợt biến đổi, tiếng như hầm băng:
- Trước khi tiến vào đại điện, ta đã sắp xếp xong xuôi tất cả những thứ này. Vốn tưởng rằng sẽ gặp phải chút phiền toái, không ngờ trước đó ông đã bảo Hắc Ám Viễn Chinh quân thần phục ta, vậy thì quá tốt. Hôm nay… ông có chắp cánh cũng khó thoát!
- Ha!
An Đức Liệt lại ngầng đầu phát ra một tiếng thét lớn như xuyên núi phá đá. Tiếng thét kia dường như đã kinh động thứ gì, yêu ma tà ác đầy trời đột nhiên mở mắt, dưới mí mắt bắn ra một luồng ánh sáng vàng chói.
- Gào!
Vạn ma cùng gầm lên. Yêu ma dày đặc hai tay hợp lại, rung tay phát ra những đòn công kích mạnh mẽ nhất.
Cửu U ma khí vô tận từ bốn phương tám hướng dần dần hội tụ đến, hợp thành một mảng mênh mông trên không trung, che phủ cả trời đất. Một chiêu này đã tiêu hao hết Cửu U ma khí trong cơ thể tất cả yêu ma tà ác dưới trướng An Đức Liệt.
"Ầm!"
Hư không đột nhiên rung động một chút, sau đó Cửu U ma khí che phủ trời đất liền hóa thành một cột sáng to lớn màu xám bán kính đạt đến mấy trăm cây số chiếu xuống. Đám Hắc Ám Viễn Chinh quân trên mặt đất đều hoảng sợ biến sắc.
Một chân An Đức Liệt đạp lên mép lỗ thủng to lớn trên nóc điện, áo choàng sau lưng tung bay phần phật, cùng linh hồn tà ác ngẩng đầu nhìn lên trời.
- Căm ghét làm vật dẫn, oán hận làm môi giới, Cửu U làm danh hiệu… ánh sáng hủy diệt!
Chân trái An Đức Liệt khom xuống, quỳ trong hư không, cúi đầu xuống, vẻ mặt trong vắt giống như một tín đồ thành kính nhất.
- Ha!
Theo một tiếng quát khẽ, hai tay An Đức Liệt mở sang ngang, đồng thời ngẩng đầu lên. Trong hư vô phía sau người hắn bỗng hiện lên một chữ viết to lớn, hai bên có một cặp mắt to lớn màu xám đột nhiên mở ra.
"Ầm!"
Một loại dao động thần lực còn u ám hơn so với thần lực của chư thần bắn về phía Ma Đế Hoàng.
Ma Đế Hoàng cuối cùng cũng biến sắc, một tay hợp lại thành đao, chém một nhát về phía hư không, muốn phá vỡ không gian rời khỏi nơi này. Không ngờ bàn tay vừa mới vung ra, liền phát giác hư không đã bị một lực lượng cường đại phong tỏa. Hắn nhanh chóng nhìn lướt qua bốn phía, trông thấy ven rìa mặt đất có hàng vạn yêu ma tà ác đang chỉ trời đạp đất, mái tóc tung bay, trong mắt hiện lên ánh lửa, đúng là bọn chúng đã phong tỏa hư không.
- Hừ!
An Đức Liệt cười lạnh một tiếng, thu tất cả vào trong mắt. Tất cả những điều này đều nằm trong dự liệu của hắn.
"Linh hồn tà ác, chuẩn bị ra tay!" - An Đức Liệt dùng dao động ý thức thúc giục.
Ở bên cạnh, linh hồn tà ác vọt người lên, bàn tay do bóng đen tạo thành hướng về Ma Đế Hoàng ở phía xa vỗ một cái, khẽ kêu lên:
- Phong ấn!
Ma Đế Hoàng vừa muốn vận chuyển lực lượng toàn thân phá tan cấm chế hư không, cả người đột nhiên rung lên một cái, sau đó không còn nhúc nhích.
Theo sát phía sau, ánh sáng hủy diệt do An Đức Liệt phát ra đã tới gần cái trán của Ma Đế Hoàng, chỉ cần một phần mười giây là có thể đánh tan hắn thành phấn vụn.
Trong không gian bị phong ấn, ánh mắt Ma Đế Hoàng lóe lên một vệt sáng hung ác.
- Hắc ám Tịch Nhĩ Lạc, bàn tay của âm mưu!
Một giọng nói lạnh giá, không mang theo bất cứ cảm tình nào đột nhiên vang lên giữa hư không. Tâm thần An Đức Liệt chấn động. Đây tuyệt đối không phải là giọng nói của Ma Đế Hoàng trong ấn tượng của hắn.
Một luồng dao động khiến linh hồn sợ hãi phát ra từ một điểm trong hư không, sau đó nhanh chóng bao trùm toàn bộ không gian vương triều. Vô số yêu ma không chịu nổi áp lực vượt trên tất cả sinh mệnh này đều quỳ rạp xuống đất, sự kinh hãi tràn ngập thể xác và tinh thần.
"Ầm!"
Sau một tiếng vang lớn, không gian giống như bị phá ra một lỗ hổng, tất cả thần lực và Cửu U ma khí đều sụp đổ vào một điểm trong không gian.
An Đức Liệt biến sắc, đang muốn xông lên trước, lại phát hiện khí tức của Ma Đế Hoàng đã nhanh chóng biến mất khỏi khoảng không gian này.
- An Đức Liệt, với hành vi của ngươi thì trẫm vốn nên giết ngươi… có điều, hừ, niệm tình ngươi vẫn còn hữu dụng, trẫn sẽ tha cho ngươi một mạng.
Giọng nói của Ma Đế Hoàng như tiếng sấm cuồn cuộn lan về bốn phương, mà bóng dáng của hắn đã sớm biến mất không tung tích.
Ven rìa mặt đất, mấy vạn yêu ma cường đại phụ trách phong tỏa hư không bỗng kêu lên một tiếng, đồng thời ngửa đầu phun ra một ngụm máu, sau đó ngã xuống đất không nhúc nhích.
- Khi nào ngươi cảm thấy có thể tiếp được một chiêu này, vậy thì hãy tới tìm ta!
"Ầm!"
Giống như đáp lại giọng nói của Ma Đế Hoàng lưu lại trong không gian trước đó, một lực lượng cường đại vượt qua tưởng tượng bỗng đánh mạnh vào trong không gian vương triều.
"Rắc rắc!"
Đám yêu ma ngẩng đầu lên, chợt thấy trên bầu trời xuất hiện một vết nứt to lớn, lại nhanh chóng kéo dài về hai bên. Cùng với vết nứt không gian to lớn này, bốn phương tám hướng cũng xuất hiện đông đảo vết nứt không gian, như mạng nhện lan ra khắp mặt đất. Toàn bộ không gian bắt đầu sụp đổ chôn vùi. Đám yêu ma trên mặt đất kinh hô, bỏ chạy tứ tán.
Nhìn toàn bộ không gian tan rã, An Đức Liệt và linh hồn tà ác sóng vai đứng trong hư không, ngẩng đầu nhìn lên trên, sắc mặt trở nên rất khó coi. Từ trong thần lực mênh mông đánh vào vách chắn không gian, An Đức Liệt cảm nhận được khí tức của lực lượng hủy diệt do mình phát ra lúc trước… Ma Đế Hoàng không ngờ lại là phân thân của Âm Mưu Chi Chủ Tịch Nhĩ Lạc.
Trận chiến với ác ma lưu lạc trong vũ trụ do Hoàng cầm đầu đã qua một khoảng thời gian. Vương triều Ma Đế Hoàng mặc dù bị tổn thất một phần binh lực trong trận chiến, nhưng cái chết của tên nghịch thần giả lớn nhất là Hoàng đã mang đến cho Ma Đế Hoàng rất nhiều lợi ích. Đông đảo Hắc Ám Viễn Chinh quân đã hàng lâm đến không gian Ma Đế Hoàng, gia nhập vào dưới trướng của hắn.
Từ sau khi mười đại đế kết minh, thế lực chinh phạt của vương triều Trung Ương bị thu hẹp lại, Ma Đế Hoàng cũng chưa từng lộ diện.
Cửa lớn của cung điện tạm thời luôn đóng chặt, trong đại điện hoàn toàn yên tĩnh. Các tế ty và đại tướng của vương triều đã sớm nhận được mệnh lệnh của Ma Đế Hoàng lưu lại trước đó: "Tất cả mọi người không được ta cho phép đều không thể đến gần ma điện."
Không ai biết Ma Đế Hoàng ở trong đại điện làm gì. Các đại tướng thiên về suy đoán đại đế đang tu luyện một môn ma công mới uy lực cường đại hơn. Chỉ có một số đại tế sư mới cảm giác được chỗ khác thường, đại đế không giống như là bế quan, ngược lại càng giống như đang chờ đợi điều gì. Đọc Truyện Online Tại https://truyenbathu.net
Đen kịt, âm u, lạnh giá, đây chính là hiện trạng hành cung tạm thời của Ma Đế Hoàng.
Tất cả mọi thứ bên trong cung điện đều chìm vào trong một màn đêm. Phía trên đại điện, Ma Đế Hoàng người mặc long bào ngồi ngay ngắn, dưỡng khí bình thần, cứ như vậy đã hai mươi ngày. Trong hai mươi ngày này hắn vẫn luôn không nhúc nhích, ngay cả khí tức cũng trở nên như có như không. Dù là cường giả đỉnh cấp, nếu không cẩn thận cũng sẽ cho rằng trong đại điện này hoàn toàn trống rỗng.
Vào giờ tý ngày thứ hai mươi, Ma Đế Hoàng không nhúc nhích như tảng đá cuối cùng cũng cử động, đôi môi mở ra, nói với giọng không mang theo chút nào cảm tình nào:
- An Đức Liệt, vào đi! Trẫm chờ ngươi đã rất lâu rồi…
Trong và ngoài đại điện đều yên tĩnh, không có một tiếng động nào.
Khóe miệng Ma Đế Hoàng lộ ra một nụ cười cao thâm khó lường, ngẩng đầu lên, nói một lần nữa:
- An Đức Liệt! Trẫm biết ngươi đang ở ngoài cửa. Hay là ngươi còn muốn trẫm tự mình ra mở cửa giúp ngươi?
Sau một hồi kìm nén, bên ngoài ma điện đột nhiên dâng lên một cơn lốc lạnh lẽo.
"Rầm!"
Cửa lớn ma điện mở ra, một vệt ánh sao ảm đạm từ ngoài cửa chiếu vào. Một bóng người cao lớn in trên mặt đất, không ngừng kéo dài trong ánh sao.
"Sạt sạt!"
An Đức Liệt vung tay phải lên, kéo áo choàng đen dài rộng thùng thình bước nhanh vào trong ma điện đen kịt, trên khuôn mặt âm tà kia hiện lên vẻ đắc ý.
- Phụ hoàng kính yêu của con, người luôn khiến con cảm thấy ngạc nhiên như vậy. Cho dù hôm nay công lực của con đã đến mức độ này, cũng không thể nhìn thấu được giới hạn của người ở đâu.
Trên mặt An Đức Liệt tràn đầy vẻ tự tin, ngừng lại cách bảo tọa ba mươi trượng, dùng một loại ánh mắt nghiền ngẫm quan sát Ma Đế Hoàng.
Trông thấy hành vi gần như khiêu khích này của An Đức Liệt, Ma Đế Hoàng lại chỉ mỉm cười:
- Nhưng ngươi vẫn cứ tới, hơn nữa còn nhất định phải tới.
Sự ung dung của Ma Đế Hoàng khiến lòng tin vốn cực đoan của An Đức Liệt xuất hiện một vết nứt nhỏ, nhưng rất nhanh lại khôi phục bình thường.
Khẽ mỉm cười, An Đức Liệt quỳ một chân trên đất, thi lễ một cái, sau đó nói:
- Phụ hoàng thân ái, người thật không hổ là thần tượng của con, dù là khi nào, bất kể nơi đâu, người đều có thể duy trì thần thái ung dung không vội vã này.
Ma Đế Hoàng một tay vân vê chiếc cằm nhẵn bóng, im lặng không nói.
- Phụ hoàng!
An Đức Liệt đột nhiên gọi một tiếng, tiếp đó nói với một giọng điệu trang nghiêm và trịnh trọng:
- Trong lòng nhi thần vẫn luôn có một nguyện vọng, không biết phụ hoàng có thể đáp ứng hay không?
- Ồ, nói thử xem!
Ma Đế Hoàng hờ hững nói.
Khóe miệng An Đức Liệt thoáng hiện lên vẻ châm chọc, sau đó đứng dậy nhìn chằm chằm vào Ma Đế Hoàng, gằn từng chữ một:
- Phụ hoàng, người nên thoái vị đi… đây chính là nguyện vọng của con.
Ma Đế Hoàng trầm mặc không nói. Trong đại điện trở nên yên tĩnh như chết chóc. An Đức Liệt cũng không thúc giục, chỉ lẳng lặng chờ đợi câu trả lời của Ma Đế Hoàng.
Cuối cùng, Ma Đế Hoàng là người đầu tiên phá vỡ bầu không khí tĩnh mịch này.
- Nghe nói tại không gian nhân loại bình thường, trước khi con trẻ lên giường, phụ thân sẽ kể cho bọn chúng nghe một câu chuyện xưa ngắn gọn. Hôm nay ta cũng muốn kể chuyện xưa với ngươi, hi vọng ngươi sẽ lắng nghe.
Một vẻ quái dị hiện lên trong mắt An Đức Liệt, nhưng cũng không nói gì.
- Trước đây tại hỗn độn có một yêu ma được sinh ra. Tại khoảnh khắc mở mắt ra, y đã thấy được chư thần trong hải dương ánh sáng và vực sâu bóng tối. Cùng sinh ra tại hỗn độn, nhưng y chỉ là một yêu ma hơi mạnh mẽ mà thôi, bởi vì cùng sinh ra với y còn có rất nhiều yêu ma khác…
- Rất nhiều năm sau này, trong lúc vô tình y đã có được một cơ hội, sơ hữu năng lực lời tiên đoán không hoàn chỉnh. Lời tiên đoán nói y sẽ có một đứa con, đứa trẻ này có liên quan đến một nhân vật cường đại ở tầng dưới chót Ma Giới. Nhân vật kia có lực lượng sánh ngang với chư thần, hắn sẽ mang theo oán hận ngập trời từ trong Cửu U Ma Giới hàng lâm đến Ma Giới thứ nhất. Mà đứa trẻ này lại là mấu chốt…
An Đức Liệt Vẫn luôn ung dung trấn định, khóe mắt đột nhiên giật giật hai cái. Một cảm giác vô cùng khó tả dâng lên trong lòng, sự tự tin và đắc ý trong lòng liền biến mất không tung tích. Sắc mặt của hắn trong nháy mắt trở nên vô cùng khó coi.
Trong đại điện đen kịt, thân thể Ma Đế Hoàng bị che phủ trong bóng tối dày đặc, nhìn xuống An Đức Liệt dưới bậc thang:
- Lúc đứa trẻ này sinh ra, đại tế ty đã tiên đoán rằng nó sẽ sở hữu lĩnh vực mạnh nhất Ma Giới. Y cũng tin tưởng vào điều đó, có điều…
Nói đến đây, Ma Đế Hoàng nhìn lướt qua An Đức Liệt một cái, sau đó nói tiếp:
- Có điều đứa trẻ này lại là một kẻ vô dụng, nó không hề biểu hiện ra năng lực mà một người mang huyết thống hoàng gia nên có.
"Rắc rắc!"
Nghe đến đây, An Đức Liệt cả người khẽ run lên, năm ngón tay đột nhiên xiết lại, khớp ngón tay vì dùng sức quá mạnh nên trắng bệch, đồng thời phát ra một trận tiếng giòn răng rắc.
Ma Đế Hoàng thu phản ứng của An Đức Liệt vào trong mắt, khóe miệng nở một nụ cười đắc ý:
- Y vốn rất thất vọng, nhưng vẫn không từ bỏ. Mặc dù các đại tướng trong vương triều đều chèn ép đứa trẻ này, nhưng y thì lại không. Nó muốn đi Thái Cổ, y liền để nó đi, hơn nữa còn để nó mang theo một số hộ vệ. Nó tại Thái Cổ gây chuyện thi phi, y cũng giúp nó giải quyết.
Dừng một chút, Ma Đế Hoàng nói tiếp:
- Đến thời gian trong lời tiên đoán, y liền đưa mảnh giấy da dê thứ nhất có liên quan đến Cửu U Ma Thần cho nó. Tại hải dương hỗn độn, hai tên Hắc Ám Quân Chủ chết đi, sau đó Chủ Thần đã chọn ra mấy ứng cử viên cho chức vị Hắc Ám Quân Chủ tại Ma Giới, đứa con của y cũng là một trong số đó.
- Thế là y âm thầm giết chết mấy tên ứng cử viên Hắc Ám Quân Chủ kia, chỉ còn lại đứa con của y và một tên ma tộc khác. Như vậy Hắc Ám Chủ Thần cũng chỉ có thể chọn nó làm tôi tớ. Tất cả những điều này y đều làm thần không biết quỷ không hay, ngay cả đứa trẻ kia cũng không hề biết.
Ma Đế Hoàng dùng một giọng điệu cực kỳ bình thản kể lại, giống như chuyện này chẳng liên quan gì đến hắn. Giọng nói kia như một cơn lạnh thấu xương trút vào trong lòng An Đức Liệt, khiến cho hắn lạnh khắp cả người.
Ma Đế Hoàng nói là "y", còn có đứa trẻ kia. Nhưng An Đức Liệt hiểu rất rõ, "y" trong câu chuyện của vừa rồi chính là Ma Đế Hoàng, còn đứa trẻ kia chính là mình. Tất cả mọi thứ về hắn đều nằm trong dự liệu Ma Đế Hoàng, tất cả mọi thứ của hắn đều là do Ma Đế Hoàng an bài từ trước.
"Chuyện này không thể nào!" - Trong lòng An Đức Liệt như có tiếng sấm nổ vang. Lời nói của Ma Đế Hoàng như một cơn sóng lớn khiến cho hắn từ giữa tầng mây cao cao tại thượng ngã xuống phàm trần, rơi xuống đến đáy hang. Trong tai hắn loáng thoáng truyền đến giọng nói của Ma Đế Hoàng, thanh âm như gần trong gang tấc, lại giống như xa tân chân trời, mờ ảo bất định.
- Y vẫn luôn ở trong tối quan sát nó, nhìn nó trưởng thành, nhìn đội quân do nó âm thầm huấn luyện, nhìn nó thuận lợi cướp lấy mấy mảnh giấy da dê khác. Thậm chí có một lần, y còn đi trước giúp nó dọn dẹp bảo vệ ở nơi đó, nhằm giảm bớt khó khăn của nó. Đương nhiên, y còn thấy được một linh hồn tà ác không trọn vẹn ẩn sâu trong đầu đứa trẻ kia…
"Ầm!"
An Đức Liệt giống như bị một tia sét đánh vào mặt, một hồi lâu trong lòng mới phát ra một tiếng hét giận dữ không thể tin: "Không thể nào!"
"Không thể nào!" - Gần như đồng thời, sâu trong biển ý thức An Đức Liệt, linh hồn tà ác vẫn luôn ngoảnh mặt làm thinh cũng phát ra một tiếng hét giận dữ.
Lời nói của Ma Đế Hoàng giống như một hòn đá nhỏ ném vào trong lòng hai người, làm dấy lên sóng gợn vô biên, đến cuối cùng những rung động này lại biến thành sóng lớn, từng đợt gột rửa linh hồn và ý chí của bọn họ.
Giờ phút này, An Đức Liệt giống như cảm thấy mình từ một người trưởng thành trở lại thành một đứa trẻ trần truồng. Hành động mà hắn tự nhận là bí ẩn lại bị người khác âm thầm theo dõi, bí mật lớn nhất cũng đã sớm không còn là bí mật… Những điều này trong nháy mắt đã khiến cho sự tự tin của hắn hoàn toàn vỡ nát.
Ngẩng đầu lên, An Đức Liệt nhìn về phía Ma Đế Hoàng, tại đáy lòng của hắn vẫn còn tồn tại một chút hi vọng.
- Mà đứa trẻ kia…
Hai tay Ma Đế Hoàng chống lên tay vịn của bảo tọa, chậm rãi đứng dậy, nhìn thẳng vào An Đức Liệt, gằn từng chữ một:
- Chính, là, ngươi!
Sau khi một chút hi vọng cuối cùng trong lòng cũng vỡ tan, An Đức Liệt phát hiện mình cũng không giận dữ ngập trời như trong tưởng tượng, ngược lại bình tĩnh một cách bất ngờ. Hắn cúi đầu xuống, mái tóc thật dài cũng theo đó rũ xuống che lấy khuôn mặt. Bên dưới mái tóc, thần sắc trên mặt hắn không ngừng biến ảo, không ai biết giờ phút này hắn đang nghĩ gì.
Trên đại điện an tĩnh đến đáng sợ. Trong bóng tối dường như ngập tràn khí tức của bão táp, yên lặng như núi lửa trước giờ bộc phát.
Dưới chân An Đức Liệt bỗng xuất hiện một đoàn bóng đen còn dày đặc hơn so với bóng tối trong đại điện, nhanh chóng kéo dài và biến hóa, cuối cùng hóa thành một bóng đen hình người khác.
- Ngươi rốt cuộc là ai?
Linh hồn tà ác chợt mở mắt ra, nhìn chằm chằm vào Ma Đế Hoàng, uy nghiêm nói:
- Một vương triều đại đế tuyệt đối không thể nào phát giác được sự tồn tại của ta. Năng lực tiên đoán cũng tuyệt đối không phải là thứ ngươi có thể sở hữu. Từ trên người ngươi ta cảm giác được khí tức của Chủ Thần, ngươi rốt cuộc là ai? Ngươi đã lập giao ước với vị Chủ Thần nào ở vực sâu sao?
Con ngươi Ma Đế Hoàng đột nhiên co lại kịch liệt một chút, một vệt sát ý lóe lên trong con ngươi rồi biến mất, sau đó lại lan ra, bình tĩnh nhìn linh hồn tà ác hóa thành bóng đen hình người bên dưới bậc thang, phất tay áo một cái, lớn tiếng nói:
- Ta biết trong lòng ngươi cảm thấy rất khó hiểu, có điều… ngươi có muốn biết thân phận thật sự của ngươi không?
- Ngươi biết sao?
Linh hồn tà ác tâm thần chấn động, gấp giọng hỏi. Bởi vì là linh hồn không trọn vẹn, ký ức của hắn về thân phận thật sự của mình vẫn luôn rất rải rác, hơn nữa còn không hoàn chỉnh. Trong xa xăm giống như có một giọng nói ghé vào bên tai của hắn, chỉ điểm cho hắn nên làm gì, làm như thế nào, nhưng còn tại sao như vậy thì hắn lại không biết gì cả.
Ma Đế Hoàng gật đầu:
- Ta sẽ không nói, nhưng ngươi rất nhanh sẽ biết thôi, chỉ cần đi theo nó.
Vừa nói Ma Đế Hoàng vừa vươn một ngón tay chỉ vào An Đức Liệt bên cạnh linh hồn tà ác không biết đang suy nghĩ gì.
Một chỉ này dường như đã kinh động An Đức Liệt đang lâm vào trầm tư. Bả vai run rẩy hai cái, An Đức Liệt chậm rãi ngẩng đầu lên, khuôn mặt tái nhợt như giấy tỏ ra rất nổi bật trong bóng tối, loáng thoáng mang theo một luồng khí tức điên cuồng.
- Lão già!
An Đức Liệt nhìn Ma Đế Hoàng, lạnh nhạt nói:
- Yêu cầu của ta, ông suy nghĩ thế nào?
Ma Đế Hoàng cười nhạt một tiếng, nói:
- Không phải ta đã nói với ngươi rồi sao? Ta vẫn luôn đợi ngươi. Hễ là thứ ngươi muốn thì ta đều sẽ cho ngươi. Việc ngươi đến đây, bao gồm cả yêu cầu của ngươi đều đã sớm hiện ra trong lời tiên đoán rồi.
- Từ hôm nay trở đi, ngươi chính là tân nhiệm đại đế của vương triều. Ta đã dùng ý thức báo cho các đại tướng trong vương triều, ngươi chính là đại đế mới của bọn chúng. Về phần chín vương triều khác, ta cũng đã giúp ngươi làm xong chuyện kết minh. Ta tin tưởng với thực lực của ngươi hôm nay, nhất định có thể khiến cho chín vương triều đại đế kia nghe theo lệnh của ngươi, toàn bộ liên minh vương triều cũng sẽ nằm dưới quyền ngươi, không chỉ như vậy, toàn bộ Ma Giới cũng sẽ là của ngươi.
Ma Đế Hoàng hưng phấn nói.
- Vậy còn ông, ông sẽ được gì?
An Đức Liệt đột nhiên di động, từng bước tiến về phía Ma Đế Hoàng.
- Ta à?
Giọng nói của Ma Đế Hoàng hơi khựng lại, tiếp đó cười nói:
- Chuyện của ta, các ngươi không cần quan tâm. Ngươi chỉ cần biết, lợi ích của ta cũng sẽ không xung đột với các ngươi. Từ hôm nay trở đi ta sẽ biến mất, các ngươi cũng sẽ không còn nhìn thấy ta nữa. Như vậy, An Đức Liệt thân ái, ngươi hẳn là đã hài lòng rồi chứ?
An Đức Liệt tiến lên phía trước một bước, đạp lên thềm đá trong đại điện, đồng thời lạnh lùng nói:
- Đương nhiên, ta rất hài lòng. Phụ hoàng thân ái của ta, có một vấn đề ta vẫn luôn không hiểu, không biết ông có thể trả lời giúp ta hay không?
- Vấn đề gì?
Ma Đế Hoàng hờ hững nói.
- Nếu như ông đã quyết định rời đi, hơn nữa còn đem quyền lực giao lại cho ta, vậy thì chỉ cần để lại một tờ giấy, hoặc dặn dò trước là được, sau đó tự mình ung dung rời đi, như vậy chẳng phải là tốt hơn sao? Tại sao ông lại không làm như vậy? Tại sao lại nói ra tất cả với ta?
Ma Đế Hoàng chớp mắt một cái, lạnh nhạt nói:
- Một bí mật chôn giấu trong lòng, qua thời gian sẽ có một loại xung động muốn nói ra với người khác. Nếu như hậu quả do sự xung động này gây ra vẫn nằm trong phạm vi khống chế, vậy thì không cần e ngại nữa. Còn có một nguyên nhân là…
Dừng một chút, Ma Đế Hoàng nhìn chằm chằm vào An Đức Liệt, khóe miệng hiện lên vẻ tươi cười:
- Dùng phương thức này để từ biệt ngươi, khiến cho ta có một cảm giác rất thỏa mãn. An Đức Liệt… tất cả mọi thứ của ngươi đều là do ta trao cho, có điều ta sẽ không thương tổn đến ngươi, cho nên ngươi cũng không cần có hành động gì khác thường.
- Phụ hoàng kính yêu, con hiểu rồi.
An Đức Liệt cúi đầu, dường như trầm tư một chút, lúc ngẩng đầu lên thì trên mặt đã hiện vẻ tươi cười. Bước chân chuyển động, hắn lại bước lên một bước, mang theo vẻ cao thâm khó lường nói:
- Ừm, phụ hoàng, con nhớ người mới vừa nói, dù con muốn gì thì người đều đáp ứng phải không? Nhi thần vừa lúc còn một nguyện vọng vẫn không thể thực hiện được.
- Nói đi! Trước khi rời khỏi đây ta sẽ cố gắng giúp ngươi.
- Ta muốn cái đầu này của ông!
An Đức Liệt hung ác nói, dưới chân dùng sức đạp một cái. Tầng tầng bậc thang liền kêu lên một tiếng, chia năm xẻ bảy, đá vụn bắn nhanh về bốn phía. Trong vô số đá vụn, An Đức Liệt như tên rời khỏi cung bắn về phía Ma Đế Hoàng trên bậc thang.
Đang ở giữa không trung, sau lưng An Đức Liệt bỗng kêu lên một tiếng, hai đôi cánh ác ma có khắc dấu ấn của Hắc Ám Chủ Thần thứ mười bốn từ trong máu thịt nhô ra, dùng sức đập một cái trong hư không, thân hình lập tức tiến nhanh hơn.
Tay phải An Đức Liệt rung lên, một chưởng đánh về phía lồng ngực Ma Đế Hoàng. Giữa năm ngón tay của hắn, một quả cầu đen kịt nhanh chóng xoay chuyển, vô số tia chớp sáng chói từ trong quả cầu đen bắn ra, phát ra tiếng loẹt xoẹt trong hư không . Vừa ra tay, An Đức Liệt đã dùng tới chiêu thức từng tiêu diệt toàn bộ đám bá chủ của biển Minh Ngục.
"Đừng giết hắn, hắn vẫn còn hữu dụng!" - Gió lớn mênh mông trong đại điện đã kinh động linh hồn tà ác, vừa liếc mắt liền thấy An Đức Liệt ra tay, không khỏi khẩn trương.
"Khốp khiếp, không ra tay thì ngươi còn chờ cái gì? Không phải hắn đã nói rồi sao, chỉ cần ngươi đi theo ta tự nhiên sẽ khôi phục ký ức. Giữ hắn lại đối với chúng ta chính là một uy hiếp cực lớn… Hắn, nhất định phải chết!" - An Đức Liệt tức giận nói.
Ánh mắt Ma Đế Hoàng lạnh lẽo, tay áo phải phất một cái dưới người, thân hình đã như loài chim đêm bay ra khỏi nóc điện.
Linh hồn tà ác do dự một chút, cuối cùng vẫn theo An Đức Liệt vọt người lên, đuổi theo Ma Đế Hoàng.
Phía trên đỉnh đầu, giọng nói của Ma Đế Hoàng chậm rãi truyền xuống:
- An Đức Liệt, thứ không thuộc về ngươi thì đừng quá cưỡng cầu… Ta vốn cho là chúng ta có thể chuyển giao quyền lực một cách hữu nghị, hơn nữa lúc cần thiết thậm chí ta có thể ra tay giúp ngươi, có điều… Hừ, ta phải đi đây.
- Chạy đi đâu… ha!
An Đức Liệt đột nhiên ngẩng đầu phát ra một tiếng thét dài kinh thiên, đồng thời cổ tay phải vung ra. Quả cầu đen hủy diệt trong tay liền bắn ra, đuổi theo Ma Đế Hoàng đã hóa thành một bóng đen.
- Ha!
Ở phía trên, Ma Đế Hoàng cũng thét lên một tiếng, đột nhiên quay đầu lại, thân thể lay động hóa thành một ma thú to lớn bóng dáng mơ hồ, miệng rộng mở ra một hớp nuốt lấy quả cầu đen hủy diệt do An Đức Liệt phát ra. Giữa không trung thân hình lại nhoáng một cái, đã hóa thành thân thể ban đầu.
- An Đức Liệt, ngươi không thể giữ được ta…
Sắc mặt Ma Đế Hoàng tái xanh, giận dữ nói:
- Chỉ bằng trình độ của ngươi bây giờ còn chưa dung hợp lực lượng của Cửu U Ma Thần, vậy mà cũng muốn giữ ta lại à? Hừ… thân là con cờ thì nên có giác ngộ của con cờ. Nếu không phải vì kế hoạch, bản tọa đã sớm một chưởng giết…
Giọng nói của Ma Đế Hoàng chợt im bặt, ánh mắt nhìn chằm chằm lên bầu trời.
"Gào!"
Bóng tối như một tấm màn treo cao trên bầu trời. Bên dưới bầu trời, từng luồng khói đen từ trong hư không lặng lẽ tràn ra, sau khi lan ra mấy trượng lại vặn vẹo một chút, cuối cùng biến thành từng tên yêu ma cường đại thân cao mấy trượng, cả người phun ra sương mù có tính ăn mòn. Đây chính là đại quân yêu ma tà ác do An Đức Liệt dùng Cửu U ma công không trọn vẹn huấn luyện ra.
Yêu ma tà ác như sao trên trời không thể đếm hết được, từ các nơi trên bầu trời không một tiếng động đáp xuống. Từ xa xa nhìn lại, trên người những chiến sĩ cường đại này không có bất kỳ dao động tâm tình nào. Bọn chúng tạo thành một cơn lốc màu đen to lớn trên trời, dần dần tiến đến gần mặt đất.
Ở phía dưới vang lên giọng nói đắc ý và tàn ác của An Đức:
- Nếu ông am hiểu năng lực lời tiên đoán, không biết trong lời tiên đoán của ông có cảnh này hay không? Có tiên đoán được kết quả hôm nay của ông hay không?
Sắc mặt của hắn chợt biến đổi, tiếng như hầm băng:
- Trước khi tiến vào đại điện, ta đã sắp xếp xong xuôi tất cả những thứ này. Vốn tưởng rằng sẽ gặp phải chút phiền toái, không ngờ trước đó ông đã bảo Hắc Ám Viễn Chinh quân thần phục ta, vậy thì quá tốt. Hôm nay… ông có chắp cánh cũng khó thoát!
- Ha!
An Đức Liệt lại ngầng đầu phát ra một tiếng thét lớn như xuyên núi phá đá. Tiếng thét kia dường như đã kinh động thứ gì, yêu ma tà ác đầy trời đột nhiên mở mắt, dưới mí mắt bắn ra một luồng ánh sáng vàng chói.
- Gào!
Vạn ma cùng gầm lên. Yêu ma dày đặc hai tay hợp lại, rung tay phát ra những đòn công kích mạnh mẽ nhất.
Cửu U ma khí vô tận từ bốn phương tám hướng dần dần hội tụ đến, hợp thành một mảng mênh mông trên không trung, che phủ cả trời đất. Một chiêu này đã tiêu hao hết Cửu U ma khí trong cơ thể tất cả yêu ma tà ác dưới trướng An Đức Liệt.
"Ầm!"
Hư không đột nhiên rung động một chút, sau đó Cửu U ma khí che phủ trời đất liền hóa thành một cột sáng to lớn màu xám bán kính đạt đến mấy trăm cây số chiếu xuống. Đám Hắc Ám Viễn Chinh quân trên mặt đất đều hoảng sợ biến sắc.
Một chân An Đức Liệt đạp lên mép lỗ thủng to lớn trên nóc điện, áo choàng sau lưng tung bay phần phật, cùng linh hồn tà ác ngẩng đầu nhìn lên trời.
- Căm ghét làm vật dẫn, oán hận làm môi giới, Cửu U làm danh hiệu… ánh sáng hủy diệt!
Chân trái An Đức Liệt khom xuống, quỳ trong hư không, cúi đầu xuống, vẻ mặt trong vắt giống như một tín đồ thành kính nhất.
- Ha!
Theo một tiếng quát khẽ, hai tay An Đức Liệt mở sang ngang, đồng thời ngẩng đầu lên. Trong hư vô phía sau người hắn bỗng hiện lên một chữ viết to lớn, hai bên có một cặp mắt to lớn màu xám đột nhiên mở ra.
"Ầm!"
Một loại dao động thần lực còn u ám hơn so với thần lực của chư thần bắn về phía Ma Đế Hoàng.
Ma Đế Hoàng cuối cùng cũng biến sắc, một tay hợp lại thành đao, chém một nhát về phía hư không, muốn phá vỡ không gian rời khỏi nơi này. Không ngờ bàn tay vừa mới vung ra, liền phát giác hư không đã bị một lực lượng cường đại phong tỏa. Hắn nhanh chóng nhìn lướt qua bốn phía, trông thấy ven rìa mặt đất có hàng vạn yêu ma tà ác đang chỉ trời đạp đất, mái tóc tung bay, trong mắt hiện lên ánh lửa, đúng là bọn chúng đã phong tỏa hư không.
- Hừ!
An Đức Liệt cười lạnh một tiếng, thu tất cả vào trong mắt. Tất cả những điều này đều nằm trong dự liệu của hắn.
"Linh hồn tà ác, chuẩn bị ra tay!" - An Đức Liệt dùng dao động ý thức thúc giục.
Ở bên cạnh, linh hồn tà ác vọt người lên, bàn tay do bóng đen tạo thành hướng về Ma Đế Hoàng ở phía xa vỗ một cái, khẽ kêu lên:
- Phong ấn!
Ma Đế Hoàng vừa muốn vận chuyển lực lượng toàn thân phá tan cấm chế hư không, cả người đột nhiên rung lên một cái, sau đó không còn nhúc nhích.
Theo sát phía sau, ánh sáng hủy diệt do An Đức Liệt phát ra đã tới gần cái trán của Ma Đế Hoàng, chỉ cần một phần mười giây là có thể đánh tan hắn thành phấn vụn.
Trong không gian bị phong ấn, ánh mắt Ma Đế Hoàng lóe lên một vệt sáng hung ác.
- Hắc ám Tịch Nhĩ Lạc, bàn tay của âm mưu!
Một giọng nói lạnh giá, không mang theo bất cứ cảm tình nào đột nhiên vang lên giữa hư không. Tâm thần An Đức Liệt chấn động. Đây tuyệt đối không phải là giọng nói của Ma Đế Hoàng trong ấn tượng của hắn.
Một luồng dao động khiến linh hồn sợ hãi phát ra từ một điểm trong hư không, sau đó nhanh chóng bao trùm toàn bộ không gian vương triều. Vô số yêu ma không chịu nổi áp lực vượt trên tất cả sinh mệnh này đều quỳ rạp xuống đất, sự kinh hãi tràn ngập thể xác và tinh thần.
"Ầm!"
Sau một tiếng vang lớn, không gian giống như bị phá ra một lỗ hổng, tất cả thần lực và Cửu U ma khí đều sụp đổ vào một điểm trong không gian.
An Đức Liệt biến sắc, đang muốn xông lên trước, lại phát hiện khí tức của Ma Đế Hoàng đã nhanh chóng biến mất khỏi khoảng không gian này.
- An Đức Liệt, với hành vi của ngươi thì trẫm vốn nên giết ngươi… có điều, hừ, niệm tình ngươi vẫn còn hữu dụng, trẫn sẽ tha cho ngươi một mạng.
Giọng nói của Ma Đế Hoàng như tiếng sấm cuồn cuộn lan về bốn phương, mà bóng dáng của hắn đã sớm biến mất không tung tích.
Ven rìa mặt đất, mấy vạn yêu ma cường đại phụ trách phong tỏa hư không bỗng kêu lên một tiếng, đồng thời ngửa đầu phun ra một ngụm máu, sau đó ngã xuống đất không nhúc nhích.
- Khi nào ngươi cảm thấy có thể tiếp được một chiêu này, vậy thì hãy tới tìm ta!
"Ầm!"
Giống như đáp lại giọng nói của Ma Đế Hoàng lưu lại trong không gian trước đó, một lực lượng cường đại vượt qua tưởng tượng bỗng đánh mạnh vào trong không gian vương triều.
"Rắc rắc!"
Đám yêu ma ngẩng đầu lên, chợt thấy trên bầu trời xuất hiện một vết nứt to lớn, lại nhanh chóng kéo dài về hai bên. Cùng với vết nứt không gian to lớn này, bốn phương tám hướng cũng xuất hiện đông đảo vết nứt không gian, như mạng nhện lan ra khắp mặt đất. Toàn bộ không gian bắt đầu sụp đổ chôn vùi. Đám yêu ma trên mặt đất kinh hô, bỏ chạy tứ tán.
Nhìn toàn bộ không gian tan rã, An Đức Liệt và linh hồn tà ác sóng vai đứng trong hư không, ngẩng đầu nhìn lên trên, sắc mặt trở nên rất khó coi. Từ trong thần lực mênh mông đánh vào vách chắn không gian, An Đức Liệt cảm nhận được khí tức của lực lượng hủy diệt do mình phát ra lúc trước… Ma Đế Hoàng không ngờ lại là phân thân của Âm Mưu Chi Chủ Tịch Nhĩ Lạc.
Bình luận truyện