Phi Thăng Chi Hậu

Chương 591: Chủ Thần thứ mười bốn



"Đùng!"

Một đoàn mây đen hình xoáy bán kính gần vạn cây số quanh quẩn trên bầu trời tây bắc Ma Giới. Tại trung tâm mây đen, những tia chớp chói mắt không ngừng bắn ra bốn phía. Bên dưới mây đen, Chủ Thần thứ mười bốn mang theo oán niệm mãnh liệt và khí tức hủy diệt, cuối cùng từ trong giấc ngủ say dài đằng đẵng tỉnh lại, theo sau bóng tối bao trùm Ma Giới, vượt qua tầng tầng không gian hàng lâm đến không gian Ma Giới.

- A!

Sau khi tùy tiện vẫy tay một cái, nuốt lấy người hầu ma thần cổ xưa kia vào trong bụng, hai cánh tay bắp thịt rắn chắc của Chủ Thần thứ mười bốn đột nhiên căng lên, hướng lên trời phát ra một tiếng hét oán giận điên cuồng tích lũy hàng tỉ năm. Tiếng hét kia cũng không phải phát ra từ khoang bụng, mà là trải qua ma sát giữa các không gian dẫn động khí lưu phát ra.

Sau một tiếng hét oán giận, một vòng khí lưu hủy diệt mờ mịt từ trong cơ thể Chủ Thần thứ mười bốn khuếch tán ra. Nơi khí lưu lan đến, tầng tầng mặt đất nứt ra, từng mảng lớn bùn đen bắn tung tóe khắp nơi. An Đức Liệt cực kỳ hoảng sợ, cặp mắt mở thật to, không dám chờ thân thể rơi xuống, cố gắng vận chuyển chân khí, tay phải thuận thế đánh một chưởng về phía dưới, mượn lực phản chấn bay về phía sau mấy trượng như một chiếc lá nhẹ, sau đó tăng tốc bay ngược ra mấy ngàn trượng. Sau khi cảm giác được khí lưu mờ mịt có thể hủy diệt tất cả vật thể kia cũng không đuổi theo, thân thể hắn mới gập lại rơi xuống đất.

"Phù!"

"Phù!"

Lồng ngực An Đức Liệt nhấp nhô kịch liệt, trái tim đập mạnh một cách điên cuồng.

"Ngươi đang sợ gì thế, tôi tớ của ta?" - Một giọng nói khàn khàn và uy nghiêm bỗng vang lên trong biển ý thức của An Đức Liệt.

An Đức Liệt cả kinh, lập tức ngẩng đầu lên, trông thấy trên Cửu U tế đàn, Chủ Thần thứ mười bốn đang đứng ngạo nghễ dưới tầng mây thật dày. Đoàn khí tức hủy diệt mãnh liệt kia đã bị Chủ Thần thứ mười bốn thu vào trong cơ thể. Trên cổ của hắn khoảng chừng một thước, một đoàn bụi khí mờ mịt tiêu điều tụ lại thành mây, lẳng lặng lơ lửng trên cổ. Ở giữa đám mây tiêu điều này, một cặp mắt lạnh lẽo từ xa xa nhìn chằm chằm vào An Đức Liệt. Bị cặp mắt này nhìn đến, đáy lòng An Đức Liệt có một luồng khí lạnh từ dưới chân dâng lên đến đỉnh đầu, cũng không động đậy được.

"Ngươi không cần lo lắng, ta sẽ không giết ngươi. Đại quân của ta sẽ do ngươi chỉ huy, còn ngươi sẽ trở thành vua của Ma Giới." - Không đợi An Đức Liệt trả lời, Chủ Thần thứ mười bốn liền nói tiếp.

Sau sự kinh ngạc lúc đầu, An Đức Liệt nhất thời ngây ra. Kẻ thân cận như ma thần cổ xưa bảo vệ Cửu U tế đàn cũng bị Chủ Thần thứ mười bốn nuốt vào, còn mình lại may mắn sống sót, nhất thời hắn có phần không dám tin vào lỗ tai của mình.

"Ầm ầm!"

Ngay lúc này, từ hướng tây nam và đông nam, hai luồng ma thức mang theo mây đen cuồn cuộn dọc theo bầu trời bay đến. Trên Cửu U tế đàn, Chủ Thần thứ mười bốn giống như bị hai luồng ma thức cường đại này thu hút, hơi chuyển động thân thể một chút, hai cánh tay to lớn giơ lên, năm ngón tay mở ra, phân biệt chụp về phía thần thức của Tâm Ma và Lộ Tây Pháp đang đến dò xét.

"Ầm!"

Ở hướng tây nam, ma thức của Đọa Lạc Chi Vương Lộ Tây Pháp còn cách Cửu U tế đàn mấy chục dặm đột nhiên hơi chậm lại. Chỉ nghe một tiếng vang trầm, đoàn mây đen cuồn cuộn kéo đến kia đột nhiên nổ tung ra.

"Bình bình!"

Bên trong Chúng Ma điện, Lộ Tây Pháp giống như bị một bàn tay khổng lồ vô hình đánh trúng, thân thể lui về sau mấy chục bước, nơi khóe miệng chảy ra hai vệt máu, sắc mặt đã trở nên xanh mét.

- Người này rốt cuộc là ai?

Một chiêu thảm bại, ma thức bị thương nặng, trong lòng Lộ Tây Pháp vừa kinh vừa giận, hồi lâu mới lẩm bẩm một câu, sắc mặt cực kỳ rung động.

Ở hướng đông nam, Chủ Thần thứ mười bốn đang định ra tay giống như đối phó với Lộ Tây Pháp, nhưng vừa tiếp xúc với ma thức vô hình của Tâm Ma, đột nhiên giống như phát hiện điều gì, năm ngón tay không thu mà lại mở ra.

"Ầm!"

Bên trong vương triều Tát Di Nhĩ, một tia sét màu vàng tối đột nhiên từ bầu trời đánh vào Tâm Ma đang lơ lửng trong hư không. Sau khi tia chớp qua đi, thân thể Tâm Ma liền biến mất không còn bóng dáng.

- Chủ công!

Thái Huyền trông thấy thân thể Tâm Ma bị tia sét đột ngột xuất hiện kia mang đi, không khỏi kêu lên thất thanh.

"Ầm!"

"Ầm!"

Hai bóng đen liên tiếp từ bầu trời rơi xuống trước Cửu U tế đàn. Giữa không trung. Tâm Ma cảm thấy trời đất quay cuồng một trận, sau đó ma thức lại trở về thân thể. Vừa mở mắt nhìn qua một bóng đen khác bên cạnh, hắn không khỏi bật thốt lên:

- Tháp Na Thác Tư!

Người bị Chủ Thần thứ mười bốn dùng thần lực từ nơi xa xôi đưa đến đây giống như Tâm Ma, chính là Sát Lục hoàng đế Tháp Na Thác Tư trong trận chiến lần trước đã từ bỏ một nửa ý thức chạy trốn mất.

Tâm Ma không ngờ được, tên Sát Lục hoàng đế thích nấp ở phía sau màn, giả dạng làm khí linh, hơn nữa cực kỳ giảo hoạt, còn rất quyết đoán này lại xuất hiện đây.

Tiếng kinh hô của Tâm Ma cũng không khiến cho Tháp Na Thác Tư chú ý. Tên đại đế của vương triều Sát Lục ngày xưa, giờ phút này như bị thứ gì làm kinh hãi, thần sắc ngây ngốc ngước đầu nhìn lên, thân thể run rẩy, đôi môi mấp máy:

- Rốt cuộc là tên điên nào… tên điên nào… đáng chết… làm sao có thể thả hắn ra… bọn chúng lại thả hắn ra… đáng chết... xong rồi, chúng ta đều xong rồi… vô số năm tính toán của ta… đều xong rồi… đều bị hủy… những tên đáng chết này lại thả hắn ra!

Theo ánh mắt của Tháp Na Thác Tư, Tâm Ma từ từ xoay đầu lại, vừa lúc đối diện với cặp mắt của Chủ Thần thứ mười bốn.

"Ầm!"

Tại khoảnh khắc tiếp xúc với ánh mắt của Chủ Thần thứ mười bốn, Tâm Ma cả người chấn động, trong đầu giống như bị ném vào một quả bom nặng ký, hai lỗ tai kêu lên ong ong, tất cả mọi thứ trước mắt cũng theo đó trở nên mơ hồ. Trong xa xăm, một mảng bóng tối như nước đá ùn ùn kéo đến, giữa mảng bóng tối kia là một cặp mắt lạnh lẽo tràn đầy khí tức hủy diệt và giết chóc cường đại.

"Nếu đã tu luyện Sát Lục ma công của ta, lại có Sát Lục thần cách của ta, vậy hãy trở thành một tôi tớ khác của ta, sau này thay ta chinh phạt vũ trụ. Đây là ban thưởng cho ngươi!"

Một giọng nói khàn khàn uy nghiêm xuyên qua cấm chế trùng trùng trong biển ý thức Tâm Ma địa, trực tiếp vang lên trong tâm hải của hắn. Giọng nói chưa dứt, một đoàn lực lượng đen tối vượt qua tưởng tượng liền ùn ùn kéo đến.

Trong xa xăm, Tâm Ma cảm giác như đang đứng trong một không gian riêng biệt. Xi Vưu chiến giáp đột nhiên rung lên, giống như có sinh mệnh của mình.

"Xoẹt!"

Tại khoảnh khắc cuối cùng trước khi hoàn toàn mất đi thần trí, Tâm Ma thấy Xi Vưu chiến giáp đen kịt từ trong hư không chui ra, kêu lên ong ong, bay về hướng Chủ Thần thứ mười bốn trên Cửu U tế đàn. Cùng với Xi Vưu chiến giáp bay về hướng Chủ Thần thứ mười bốn còn có Tháp Na Thác Tư đang kinh hoảng, sắc mặt như tro tàn. Cho dù dùng sức giãy giụa, nhưng Sát Lục hoàng đế lại giống như một con búp bê, làm sao cũng không thoát được bàn tay đang mở ra của Chủ Thần thứ mười bốn.

"Rắc rắc!"

Sát Lục chiến giáp khi còn cách bàn tay đang mở ra của Chủ Thần thứ mười bốn mấy trượng bỗng tự động phân giải, từng mảnh rời ra, kêu lên ong ong bay về hướng thân thể đen kịt và cường đại của Chủ Thần thứ mười bốn.

- A!

Một tiếng kêu thảm thiết vang lên. Mất đi Sát Lục chiến giáp, ý thức của Tháp Na Thác Tư bị Chủ Thần thứ mười bốn dễ dàng xóa đi, hóa thành tro bụi.

Từng mảnh của Sát Lục chiến giáp như có sinh mệnh, theo một loại quy tắc tự động dính vào trên thần thể cường đại của Chủ Thần thứ mười bốn. Mỗi mảnh giáp đều hưng phấn rung lên, giống như xa cách năm tháng dài đằng đẵng cuối cùng lại gặp được chủ nhân của mình.

"Rắc rắc!"

Trong tiếng giòn giã, từng mảnh của Sát Lục chiến giáp rung động, không ngừng biến ảo, bao bọc Chủ Thần thứ mười bốn từ mắt cá chân đến tận cổ. Nơi phiến giáp ghép vào nhau giống như hòa tan, không hề nhìn thấy một chút dấu vết nào. Hình thái thứ ba của Sát Lục chiến giáp cuối cùng đã xuất hiện.

Thô kệch và dữ tợn kết hợp với nhau, ưu mỹ và giết chóc hoàn mỹ dung hợp, đây chính là hình thái thứ ba của Sát Lục chiến giáp.

Mỗi phiến giáp đều trong suốt như pha lê đen, khe hở giữa các phiến giáp có màu trắng bạc, bên trong lại có một sợi tơ máu cực nhỏ như có sinh mệnh. Tại vị trí khuỷu tay, đầu gối, mắt cá và bả vai, những mũi nhọn đen kịt từ dưới phiến giáp nhô ra ngoài.

Chủ Thần thứ mười bốn đứng ngạo nghễ trên Cửu U tế đàn. Trong chiến giáp liên tục phun ra những ngọn lửa Cửu U nhỏ bé có thể hủy diệt tất cả. Mặt ngoài chiến giáp như pha lê đen không ngừng bốc lên khí lạnh dày đặc.

"Keng!"

Chủ Thần thứ mười không đầu dùng một tay bắt lấy Xi Vưu chiến giáp, tùy ý treo lên mũi nhọn bên vai trái. Xi Vưu chiến giáp vừa kết hợp với Sát Lục chiến giáp, màu sắc vốn đỏ tươi ướt át liền tan ra. Một giọt máu từ trong mũi nhọn chảy ra, chính là một giọt máu tươi của Tâm Ma khiến Xi Vưu chiến giáp nhận chủ.

Sau khi Xi Vưu chiến giáp đẩy một giọt máu tươi của Tâm Ma ra ngoài, màu sắc liền từ đỏ tươi biến thành đen kịt. Một vòng lửa Cửu U màu xanh sẫm chia làm chín lớp từ bên trong phun ra, Xi Vưu chiến giáp liền hóa thành một chiếc đầu lâu dữ tợn, lắc lư hai vòng treo trên mũi nhọn.

Thu hồi chiến giáp lúc trước bị chia làm hai, cũng thu hồi hai đoàn ý thức mờ mịt trong chiến giáp, sau đó Chủ Thần thứ mười bốn xoay người lại lẳng lặng nhìn An Đức Liệt ở phía xa.

"Rắc rắc!"

Bị Chủ Thần thứ mười bốn nhìn chằm chằm, An Đức Liệt cảm thấy xương cột sống sau lưng từng khớp rung động, phát ra thanh âm khô khốc.

"Chủ… chủ nhân…" - An Đức Liệt đang định nói gì đó, đột nhiên nghe thấy linh hồn tà ác trong biển ý thức của mình lên tiếng.

"Chủ nhân..." – Giọng nói của linh hồn tà ác hơi khô khốc: "Cuối cùng ta đã nhớ lại mình là ai rồi!"

"Ta chính là Hắc Ám Chủ Thần thứ mười bốn!" - Lúc thốt ra những lời này, trong giọng nói khô khốc của linh hồn tà ác có một chút hưng phấn không thể kiềm chế, trong đó lại loáng thoáng có cảm giác mất mát làm người ta khó hiểu.

Thân thể An Đức Liệt lắc lư kịch liệt một cái, sắc mặt hơi thay đổi, nhưng cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng chờ đợi.

Trong hư không, vô số ma thức của cường giả từ xa xa kinh hãi ngóng nhìn.

"Giấy da dê, Thời Gian chi kiếm, Sát Lục chiến giáp, đây là ba quân cờ do ta bày ra trước lúc chết đi để ngày sau sống lại. Thời gian chi kiếm mặc dù bị Quang Ám Chủ Thần động tay động chân, nhưng ta vẫn tồn tại như cũ. Bây giờ… ta nên trở về rồi." - Một vệt đen từ giữa trán An Đức Liệt chảy xuống, kéo dài đến dưới cằm. Bóng đen vô tận từ bên trong không ngừng tràn ra, rơi xuống trên đất, hóa thành một bóng người thật mỏng cao hơn một trượng.

Linh hồn tà ác từng bước đi về phía Chủ Thần thứ mười bốn trên đứng yên bất động trên Cửu U tế đàn, bước chân ung dung và kiên định.

"Ta nhất định sẽ ngồi lên thần đàn thuộc về ta!... An Đức Liệt, gặp lại sau!"

Tiếng nói vừa dứt, linh hồn tà ác liền hóa thành một bóng đen thật mỏng bay vào trong chiến giáp của Chủ Thần thứ mười bốn không nhúc nhích.

- Chờ đã…

Tại khoảnh khắc này, An Đức Liệt chợt cảm thấy trong lòng trống rỗng. Theo lý thuyết, An Đức Liệt nên mong đợi việc linh hồn tà ác rời đi, nhưng cảm giác mất mát trong lòng lại không cách nào lừa gạt được chính mình. Ở một mức độ nào đó, tính cách của An Đức Liệt đã bị linh hồn tà ác ảnh hưởng. Linh hồn tà ác mặc dù vì dã tâm của mình nên mới giúp An Đức Liệt, nhưng trên thực tế hắn vẫn luôn sắm vai một người hướng dẫn trong cuộc sống của An Đức Liệt. Hắn đã dạy An Đức Liệt càng trở nên âm trầm, càng có thể nhẫn nhịn, càng biết cách bảo vệ mình. Đồng thời hắn cũng đã trở thành chỗ dựa lớn nhất trong lòng An Đức Liệt, một khi đánh không lại thì còn có hắn ra tay.

"Đây rốt cuộc là chuyện gì?… Loại tâm tình này vốn không nên xuất hiện trên người ta!" - An Đức Liệt cố gắng nói với mình, nhưng tại một góc mềm mại nào đó sâu trong lòng, một chút cảm giác ấm áp kia lại giống như một đôi mắt giễu cợt nhìn chằm chằm vào hắn. Ai nói yêu ma thì không có cảm tình?

- Gào!

Giống như một hòn đá ném vào trong mặt hồ yên tĩnh,sau khi dung hợp linh hồn tà ác cuối cùng, khí tức của Chủ Thần thứ mười bốn càng gia tăng. Trong cơ thể từng đợt hắc ám thần lực sôi trào. Chợt nghe một tiếng thét dài, cuồng phong cuốn qua, trên bầu trời sấm chớp đùng đùng. Sâu trong hư không, từng mảng bóng tối cực kỳ âm trầm từ bốn phía tràn đến, tụ tại sau người Chủ Thần thứ mười bốn, hóa thành một bóng ma to lớn khó tưởng tượng, chỉ phần vai đã xuyên qua toàn bộ trời đất, còn chiếc đầu to lớn thì vươn đến trong mây đen dày đặc.

Trên mặt đất Ma Giới, vô số yêu ma từ các nơi ngóng nhìn về hướng tây bắc. Khi bóng ma còn tối hơn cả đêm đen sau người Chủ Thần thứ mười bốn xuất hiện trong trời đất, tất cả yêu ma đều kinh hãi. Đây là một kẻ mạnh đến mức nào!

Theo sau sự xuất hiện của bóng ma này, kết giới dùng để che giấu khí tức của Chủ Thần thứ mười bốn cuối cùng tan vỡ. Dưới vô số không gian song song, tại vực sâu bóng tối yên lặng hàng tỉ năm, mười hai nhân vật cường đại từ trong bóng tối ngẩng đầu lên.

Trong hải dương ánh sáng cách vực sâu bóng tối không biết bao xa, mười hai Chủ Thần của Thiên Đường cũng bị khí tức của Chủ Thần thứ mười bốn kinh động. Hành vi của đám Quang Minh Chủ Thần khiến cho Thiên Đường đột nhiên bừng lên ánh sáng, thánh lực hùng hậu điên cuồng tràn vào Thiên Đường. Đám Sí thiên sứ hoảng loạn, ngẩng đầu nhìn về nơi xa vô tận phía trên Thiên Đường.

"Đùng!"

Một tia chớp ngoằn ngoèo màu vàng tối từ trong mây đen giáng xuống, đánh vào trên người Chủ Thần thứ mười bốn đứng trên Cửu U tế đàn. Ánh sáng chói mắt khiến cho toàn bộ tây bắc Ma Giới sáng như ban ngày. Khi ánh sáng tan đi, Tâm Ma cuối cùng khôi phục tinh thần lại. Trên Cửu U tế đàn, bóng dáng của Chủ Thần thứ mười bốn đã biến mất không tung tích. Nguồn: https://truyenbathu.net

Tại Ma vực thuộc Thái Cổ.

Cát sỏi nhỏ bé phủ kín mặt đất. Một tòa thành cổ xưa lẳng lặng đứng sừng sững trong không gian đầy cát sỏi này. Nếu như không có gì bất ngờ, bộ tộc cổ xưa tại Ma vực này sẽ bảo vệ chiếc đầu sắt to lớn trong tòa thành cho đến ngày vũ trụ tận thế, đến khi chủng tộc cổ xưa cường đại này hoàn toàn chết hết.

"Ầm!"

Trên cát sỏi bên ngoài tòa thành cổ xưa, hư không bỗng nổ ra một đoàn khí lưu hỗn loạn, sau đó một đôi bàn chân đen kịt đạp xuống trên mặt đất Ma vực.

"Keng keng…"

Trên bầu trời tòa thành cổ xưa, chiếc lồng sắt dùng xích sắt to lớn nối liền đột nhiên rung động kịch liệt. Bên trong lồng sắt, chiếc đầu to lớn đột nhiên mở mắt ra, nhìn vào Chủ Thần thứ mười bốn bỗng xuất hiện bên ngoài tòa thành.

- Gào!

Chiếc đầu to lớn và dữ tợn phát ra một tiếng hét khàn khàn. Một làn sóng gợn màu xám tràn đầy dao động hủy diệt khuếch tán trong hư không. Phía trên lồng sắt, những chấn song không biết làm bằng vật liệu gì bị sóng gợn màu xám kia rung động, từng cây cong ra bên ngoài.

Bên ngoài tòa thành cổ xưa, thân thể Chủ Thần thứ mười bốn nhoáng một cái, như thổi phồng nhanh chóng phình lên đến mấy trăm trượng, đồng thời một bàn tay sắt vươn về phía chiếc đầu trên bầu trời.

"Đùng!"

Mây đen cuồn cuộn bỗng nhiên xuất hiện, từ bốn bề ập tới, như hai quân chém giết che phủ bầu trời Ma vực. Phía sau mây đen là vạn tia sét tán loạn.

Khi lồng sắt nhốt chiếc đầu to lớn rung lên, tại trung ương tòa thành cổ xưa, lão nhân thân thể in vào trong tường, cả người phủ đầy bụi bặm giống như bị khí tức hủy diệt và oán khí dày đặc trong trời đất kinh động, đột nhiên lắc lắc chiếc đầu một chút. Chiếc đầu to lớn từ trong chỗ lõm hình người kia nhô ra ngoài, mí mắt chớp chớp mấy cái, sau đó ngẩng đầu lên, vẻ mặt ngưng trọng nhìn về Chủ Thần thứ mười bốn bên ngoài tòa thành.

"Cuối cùng vẫn đã đến…"

"Keng!"

Sau mấy tiếng xích sắt đứt ngang liên tiếp, Đế Thích Thiên vô số năm ngồi bất động cuối cùng từ trong tường đứng dậy. Tại khoảnh khắc đứng lên, mái tóc trắng xám rối loạn của y bỗng từ trắng biến thành đen, cặp mắt hỗn độn trong hốc mắt cũng từ đục ngầu trở nên rõ ràng, lúc mí mắt khép mở bắn ra ánh sáng kinh người.

"Rốp rốp!"

Khớp xương toàn thân Đế Thích Thiên kêu lên, thân thể lom khom bỗng đứng thẳng. Y đã từ một lão già sắp sửa vào hòm biến thành một nam tử trung niên cả người phát ra khí thế kinh người, lúc giở tay nhấc chân như có năng lực làm sụp đổ trời đất.

- Tộc nhân của ta, đưa tất cả lực lượng của các ngươi cho ta đi!

Ngay khi từ trong tường đứng lên, giọng nói nghiêm trọng của Đế Thích Thiên liền vang lên trong đầu đám cường giả áo bào đen bên trong tòa thành cổ xưa.

Bên trong tòa thành cổ, đám cường giả áo bào đen đã sớm bị khí tức hủy diệt do Chủ Thần thứ mười bốn đột nhiên hàng lâm tỏa ra làm thức tỉnh, từng người mở mắt ra. Nghe được giọng nói của Đế Thích Thiên, mọi người đều xoay người lại, trên mặt hiện lên vẻ ngưng trọng, trong đó lại loáng thoáng có một sự giác ngộ.

Gần như đồng thời, tại Kiếm các thuộc Thái Cổ.

"Xoẹt!"

Vài chùm tóc dài bay lên, trên thân thể Phong Vân Vô Kỵ bắn ra vài vệt máu. Trong ánh mắt kinh hãi của Thánh Giả và Cổ Vu, bộ áo bào trắng như tuyết trên người Phong Vân Vô Kỵ bỗng dập dờn như sóng. Bên dưới trường bào, một bàn tay như bạch ngọc vươn ra, nhẹ nhàng nhấn một cái xuống đất, thân hình liền đứng dậy.

"Keng!"

Tay phải Phong Vân Vô Kỵ duỗi một cái. Một chuỗi tiếng kiếm ngân vang lên trong hư không, một bóng sáng màu đen từ trên bầu trời bay đến, hạ xuống trong bàn tay Phong Vân Vô Kỵ.

Năm ngón tay thu lại, Phong Vân Vô Kỵ cầm Đệ Ngũ Kiếm Đảm, dưới chân nhún một cái, liền hóa thành một cái bóng nhẹ biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.

- Vô Kỵ, ngươi muốn đi đâu?

Lời nói của Thánh Giả còn chưa ra khỏi miệng, Phong Vân Vô Kỵ đã biến mất không còn bóng dáng.

- Thánh Giả đại nhân, đây là chuyện gì?

Phượng Phi lo lắng hỏi.

- Thần thức của Vô Kỵ còn chưa thu hồi… Nhìn dáng vẻ vừa rồi, dường như y đã phát giác ra điều gì.

Thánh Giả nhớ lại biểu tình của Phong Vân Vô Kỵ trước khi rời đi, ngẫm nghĩ nói.

"Ầm!"

Lời nói của Thánh Giả còn chưa hết, ở hướng tây bắc Thái Cổ bỗng nhiên trời rung đất chuyển, kéo theo Thánh sơn và Kiếm các cũng lắc lư. Ở phía xa, một cột khí màu xám ẩn chứa khí tức hủy diệt vô tận phóng lên cao, chọc trời liền đất.

- Không hay!

Trên Thánh sơn, Thánh Giả và Cổ Vu đều biến sắc, đồng thời đứng lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện