Phi Thăng Chi Hậu

Chương 597: Bộ tộc thủ hộ (7)



Đế Thích Thiên ngẩng đầu lên trời thở dài, trên mặt hiện lên vẻ sầu thảm, nói:

- Bộ tộc thủ hộ chúng ta đã trấn áp chiếc đầu của Chủ Thần thứ mười bốn vô số năm. Tộc nhân vốn có hơn một ngàn ba trăm vạn người, nhưng hôm nay kể cả lão phu và tên tộc nhân Xi Vưu bất hiếu kia cũng chỉ còn lại hơn một ngàn ba trăm người. Trong vô số năm qua, bởi vì không ngừng hấp thu thần lực to lớn và oán khí mãnh liệt trong chiếc đầu của Chủ Thần thứ mười bốn, thành viên của tộc ta thương vong nặng nề, phần lớn bị hắc ám thần lực và oán niệm của hắn ăn mòn thần thức, linh hồn suy yếu và chết đi. Sau khi bọn ta chết thì hồn bay phách lạc, cũng không được vào luân hồi. Nhưng bọn ta chưa từng hối hận.

- Trong năm địa điểm bí mật tại không gian Thái Cổ, nhiệm vụ mà tộc ta gánh vác là nặng nề nhất. Hôm nay Chủ Thần thứ mười bốn tuy sống lại, nhưng thần lực hùng hậu trong chiếc đầu của hắn đã sớm mất đi bảy tám phần, còn dư lại không nhiều. Tộc ta tuy điêu linh, nhưng nhiệm vụ được giao cho bộ tộc thủ hộ từ hỗn độn ban đầu cũng đã hoàn thành, chết không hối tiếc.

- Hôm nay Chủ Thần thứ mười bốn sống lại trước thời hạn, lại lấy được chiếc đầu. Cứ qua một ngày thần lực của hắn lại gia tăng một phần. Thời gian càng dài thì hắn khôi phục càng nhanh.

Ngẩng đầu nhìn sáu ngôi sao trên bầu trời, Đế Thích Thiên thở dài một tiếng:

- Chí Tôn cần thời gian để chữa thương, võ công của ngươi cũng cần thời gian để đại thành. Nhưng Chủ Thần thứ mười bốn lại sống lại trước thời hạn… vận mệnh của tộc ta như thế nào, hướng đi ra sao, không ai có thể tiên đoán được.

Giọng nói của Đế Thích Thiên vang khắp trời đất. Tất cả tộc nhân Thái Cổ nghe được giọng nói này trong lòng đều nặng trĩu như đeo chì, một loại xấu hổ và bất đắc dĩ tràn ngập tâm linh tất cả mọi người. Tộc nhân Thái Cổ tuy đông đảo, nhưng cũng chỉ có mấy người có thể gánh vác được trách nhiệm lớn mà thôi.

- Ngày xưa lúc nhân tộc ta sinh ra cũng chính là lúc Chủ Thần thứ mười bốn bị pháp tắc bình hành ảnh hưởng. Khi Chủ Thần thứ mười bốn sinh ra được một nửa thì bị pháp tắc bình hành chi phối, hắn đã phát giác được một nửa năng lượng của mình bị dùng để sinh ra loài người. Vì nguyên nhân này, Chủ Thần thứ mười bốn trong hải dương hỗn độn đã có oán khí ngập trời. Lúc ấy chư thần và các nghịch thần giả khác đều cho rằng Chủ Thần thứ mười bốn khi sinh ra đã mang theo oán niệm muốn hủy diệt vũ trụ, nhưng chỉ có tộc trưởng đời đầu của tộc ta mới biết, oán niệm của Chủ Thần thứ mười bốn vốn là vì nhân tộc. Cho đến sau này, chư thần kinh hãi vì oán khí của Chủ Thần thứ mười bốn mới sinh ra một nửa, vì vậy mới phong ấn hắn tại Cửu U Ma Giới.

Cách đó không xa, Chủ Thần thứ mười bốn đột nhiên ngừng lại, ánh mắt lập loè. Trên trán của hắn, một ký tự màu vàng tối mang theo dao động hủy diệt mãnh liệt chậm rãi hiện ra.

Trông thấy cảnh này, giọng nói của Đế Thích Thiên chợt dừng lại, tiếp đó vội vã nói:

- Thời gian không còn nhiều lắm. Một mình lão phu tuyệt đối không thể chống lại Chủ Thần thứ mười bốn công lực phục hồi. Hôm nay chỉ hi vọng có thể kéo dài thời gian công lực của Chủ Thần thứ mười bốn hồi phục, đến khi Chí Tôn thức tỉnh, một lần nữa hợp thành Tứ Tượng đại trận.

- Lão phu cho ngươi và các Chí Tôn thời gian một trăm năm mươi năm. Trong một trăm năm mươi năm này, ngươi hãy thay lão phu bảo vệ Thái Cổ. Nếu như một trăm năm mươi năm sau Chí Tôn vẫn chưa thức tỉnh, Thái Cổ diệt vong, đây cũng chỉ có thể là ý trời.

Sắc mặt Đế Thích Thiên nghiêm túc, lớn tiếng nói:

- Vô Kỵ và các tộc nhân Thái Cổ hãy nghe kỹ, đây là công pháp mà lão phu sáng tạo ra sau khi nghiên cứu một tỉ năm, từ đạo của không gian trở về bản nguyên, mô phỏng vũ trụ ban đầu. Công pháp này có tên là Thiên Ngoại Thiên Tiểu Vũ Trụ. Tất cả tộc nhân nắm giữ không gian quy tắc đều có thể tu luyện được, còn lĩnh ngộ như thế nào thì phải xem duyên phận của mỗi người.

- Gào!

Chủ Thần thứ mười bốn đột nhiên gầm lên một tiếng, ký tự giữa trán đột nhiên mở lớn, xoay tròn bắn ra.

Đế Thích Thiên hờ hững chớp mắt một cái, đột nhiên quay đầu lại, một bàn tay như rắn vươn ra ngoài, năm ngón tay lật lại, gằn từng chữ một:

- Thiên, Ngoại, Thiên, Tiểu, Vũ, Trụ!

"Ầm!"

Hư không rung động. Sau lưng Đế Thích Thiên đột nhiên hiện ra một bóng ma to lớn, hai vai và dưới chân hiện lên bốn quả cầu sét đen kịt, tuy không có khuôn mặt nhưng lại có một sự uy nghiêm vô biên.

Bóng ma to lớn kia lật tay phải lại, cũng vươn một tay ra giống như Đế Thích Thiên, năm ngón tay mở lớn. Một quả cầu đen nhỏ như trân châu từ lòng bàn tay trượt xuống, lăn về phía Chủ Thần thứ mười bốn ở đối diện.

Tốc độ lăn của quả cầu đen nhỏ như trân châu này không nhanh, nhưng khi nó lăn xuống, Chủ Thần thứ mười bốn lại giống như bị đông cứng, mở cặp mắt như chuông đồng đứng yên tại chỗ. Quả cầu đen nhỏ không ngừng lăn về phía trước, nơi đi qua phạm vi không gian méo mó càng lúc càng rộng. Truyện Tiên Hiệp - Truyện Bất Hủ

Ven rìa chiến trường, vô số đôi mắt di chuyển theo quả cầu đen nhỏ này, trông thấy nó không ngừng lớn lên.

- Quy tắc…

Trong đám người, không biết là ai lẩm bẩm.

Trong phạm vi Ma vực, tất cả quy tắc giống như dòng chảy bị hút vào trong quả cầu đen nhỏ này. Tất cả những điều này đều không thể quan sát bằng mắt thường được.

"Xoẹt!"

Trong ánh mắt của mọi người, thân thể của Chủ Thần thứ mười bốn không ngừng nhỏ đi, cuối cùng bị quả cầu đen nhỏ kia nuốt vào bên trong.

"Ầm!"

Hư không rung động. Sau khi nuốt lấy Chủ Thần thứ mười bốn, quả cầu đen nhỏ kia đột nhiên kêu lên một tiếng, hóa thành một màn sáng bán kính khoảng chừng trăm trượng, lơ lửng trong hư không. Trong màn sáng hiện ra một khoảng vũ trụ mênh mông khác, mà Chủ Thần thứ mười bốn đang ở giữa khoảng vũ trụ này.

Thiên Ngoại Thiên Tiểu Vũ trụ do Đế Thích Thiên thi triển rõ ràng là cực hạn của không gian quy tắc. Trong không gian đen kịt trăm trượng vuông kia ẩn chứa một không gian khác lớn vô hạn.

Trời đất hỗn độn, vũ trụ Hồng Hoang. Màn sáng trong suốt kia hiện ra một cảnh tượng tráng lệ trước mặt mọi người, đó là vũ trụ mới bắt đầu diễn biến. Vô số tinh vân và sao băng trải rộng trong không gian mênh mông của Thiên Ngoại Thiên Vũ trụ này. Ngay khi bị cuốn vào trong không gian này, Chủ Thần thứ mười bốn liền cảm giác được một sự nguy hiểm cực độ, không hề do dự lập tức gần lên một tiếng.

"Gào!"

Một tiếng gầm điên cuồng vang lên. Trong ánh mắt kinh hãi của đám người Thái Cổ, thân thể của Chủ Thần thứ mười bốn bỗng lớn lên vô hạn.

"Xoẹt!"

Sát Lục chiến giáp chẳng biết từ lúc nào đã biến mất. Trên đỉnh đầu Chủ Thần thứ mười bốn, hai mươi tám chiếc sừng màu hoàng kim xuyên qua da đầu nhô ra ngoài.

Trong nháy mắt Chủ Thần thứ mười bốn đã thay đổi hình dạng.

Hai mươi tám chiếc sừng hoàng kim, mỗi chiếc đều cao đến trăm trượng, nơi sườn mọc ra bốn đôi cánh ma thần màu hoàng kim, trên cổ là ba chiếc đầu dữ tợn, trên đầu đội hai viên hằng tinh to lớn, chân đạp lên vạn ngôi sao, chiếc đuôi nhọn kéo dài mấy ngàn trượng, nơi chiếc đuôi quét qua tạo nên tầng tầng sương mù màu vàng. Đây chính là hoàng kim chân thân của Chủ Thần thứ mười bốn.

Từ trên thân thể Chủ Thần thứ mười bốn phát ra khí tức thuần túy của Chủ Thần, hơi thở lạnh như băng vượt trên tất cả sinh linh, làm cho tất cả những người nhìn đến thần thể của hắn đều kinh hãi không thôi.

Chiếc đuôi hoàng kim dài hơn ngàn trượng của Chủ Thần thứ mười bốn quét qua, quanh người từng ngôi sao ầm ầm nổ tung, thanh âm vang khắp hư không.

- Không hay, Đế Thích Thiên cũng phạm một sai lầm!

Trưởng lão Bắc Hải đột nhiên lo lắng nói.

- Thế nào?

- Tại không gian Thái Cổ, Chủ Thần thứ mười bốn e ngại khí tức của thánh thú, cho nên không dám hiện ra chân thân, toàn lực xuất thủ. Nhưng bị cuốn vào trong Thiên Ngoại Thiên Tiểu Vũ Trụ do Đế Thích Thiên sáng tạo thì lại khác, Chủ Thần thứ mười bốn căn bản không e ngại thứ gì. Đế Thích Thiên tuyệt đối không phải là đối thủ của hắn.

Trưởng lão Bắc Hải bồi thêm một câu:

- Cho dù mạnh đến đâu, cuối cùng y vẫn là một con người, hơn nữa còn không thể sử dụng lực lượng của thánh thú.

Trên mặt đất ma khí mờ mịt. Trong sự che phủ của hơi khói, Đế Thích Thiên lẳng lặng nhìn chăm chú vào thần thể của Chủ Thần thứ mười bốn, trên mặt không có bất kỳ vẻ sợ hãi nào.

- Chư vị tộc nhân, Thái Cổ xin nhờ các vị, bộ tộc thủ hộ ta phải đi rồi!

Sau người Đế Thích Thiên, hơn một ngàn ba trăm tộc nhân thủ hộ vén trường bào lên, đột nhiên quỳ xuống trong hư không, đầu cúi thật sâu chạm đến đầu gối.

- Chờ đã, sao các vị tộc nhân không ở lại, sau này cùng chúng ta đối phó với Chủ Thần thứ mười bốn?

Ở phía xa, một tên cường giả Thái Cổ đột nhiên vươn một tay ra ngăn cản nói.

- Vô dụng thôi.

Một tên tộc nhân thủ hộ lộ vẻ sầu thảm cười một tiếng:

- Tâm thần của chúng ta đã sớm bị hắc ám thần lực ăn mòn, cho dù ở lại cũng không sống được bao lâu nữa. Hơn nữa công kích lớn nhất của Thiên Ngoại Thiên Vũ Trụ cần có bọn ta tham gia. Thái Cổ cần thời gian, vậy thì để chúng ta giành lấy thời gian.

Mọi người đều im lặng.

- Tạm biệt, kiếp sau gặp lại, tộc nhân của ta!

Dứt lời, hơn một ngàn ba trăm tộc nhân thủ hộ đều đứng dậy, hóa thành từng bóng sáng lướt về phía màn sáng của Thiên Ngoại Thiên Vũ Trụ. Thân thể bọn họ vừa mới tiến vào Thiên Ngoại Thiên Vũ Trụ liền hóa thành một ngôi sao to lớn, bốc cháy hừng hực, mang theo ánh sáng và hơi nóng vô tận, phối hợp với những ngôi sao trong Thiên Ngoại Thiên Vũ Trụ lao về phía thần thể hoàng kim của Chủ Thần thứ mười bốn.

Đưa mắt nhìn một đám tộc nhân hóa thành những ngôi sao lao về phía thần thể hoàng kim cao vạn trượng của Chủ Thần thứ mười bốn, khóe miệng Đế Thích Thiên mấp máy một chút.

- Các vị, Thái Cổ xin nhờ chư vị rồi!

Dứt lời, Đế Thích Thiên vái một cái thật sâu, sau đó ngẩng đầu lên, nhẹ giọng lẩm bẩm:

- Tộc trưởng cuối cùng của bộ tộc thủ hộ là Đế Thích Thiên cũng phải đi rồi.

Nói xong liền kiên quyết xoay người lại.

"Ầm ầm!"

Thiên Ngoại Thiên Vũ Trụ rung chuyển kịch liệt. Trong ánh mắt của mọi người, bộ tộc thủ hộ bao gồm cả Đế Thích Thiên đều hóa thành những ngôi sao bốc cháy hừng hực, cùng với vô số ngôi sao trong Thiên Ngoại Thiên Vũ Trụ vây quanh thần thể to lớn của Chủ Thần thứ mười bốn, không ngừng xoay tròn, đâm vào thần thể của đối phương.

Trên mảnh đất Thái Cổ hoàn toàn yên lặng. Một hồi lâu sau, nơi cực bắc, đông nam, tây nam… đông đảo nhân tộc Thái Cổ nhìn thấy cảnh tượng này đều từ từ quỳ xuống.

- Bộ tộc thủ hộ, xin tạm biệt!

Bị ngôi sao đầy trời va vào, Chủ Thần thứ mười bốn vung vẩy chiếc đuôi nhọn, thân thể giãy giụa phát ra những tiếng gào thét đau đớn.

"Rắc rắc!"

Một ngôi sao sáng chói đụng vào một chiếc sừng trên đỉnh đầu Chủ Thần thứ mười bốn, phần gốc chiếc sừng kia liền xuất hiện những vết nứt, kêu lên răng rắc gãy ngang, từ trên đầu Chủ Thần thứ mười bốn rơi xuống.

Giữa trán Chủ Thần thứ mười bốn, một ký tự to lớn mở rộng ra, theo đó trong cơ thể hắn bắt đầu ngưng tụ một đoàn thần lực hủy diệt kinh người.

- Sát, lục!

Chủ Thần thứ mười bốn đột nhiên há mồm thốt ra hai chữ, cặp mắt màu hoàng kim mở lớn. Lực lực bóng tối hùng hậu như sóng biển tràn ra. Nơi thần lực đi qua, từng mảng lớn ngôi sao ầm ầm vỡ vụn.

"Ầm!"

Sát lục thần lực vô tận xuyên qua kết giới của Thiên Ngoại Thiên Vũ Trụ, xông vào trong không gian Thái Cổ, như nước lũ tàn phá khắp nơi. Thần lực mênh mông nhất thời khiến cho thiên tượng biến hóa, mây đen cuồn cuộn từ bốn phương hội tụ lại, trên bầu trời sấm chớp đùng đùng, cảnh tượng giống như ngày tận thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện