Phi Thăng Chi Hậu

Chương 601: Cuộc chiến “huyết tinh song quân vương” (3)



Trận chiến tại Ma vực đã qua đi một khoảng thời gian, nhưng Chủ Thần thứ mười bốn hàng lâm và cái chết của bộ tộc thủ hộ vẫn như một quả tạ to lớn đè nặng trong lòng tất cả nhân tộc Thái Cổ, làm cho người ta gần như không thở nổi.

- Nếu như lời nói của Đế Thích Thiên trước khi mất không sai, thương tổn của Chủ Thần thứ mười bốn do Thiên Ngoại Thiên Tiểu Vũ trụ gây nên cần mất một trăm năm mươi năm mới khôi phục lại được. Hơn nữa Vô Kỵ dùng "ngự trời sử đất, dùng trời đất làm kiếm" và thánh thú Thanh Long đột nhiên hàng lâm công kích, có lẽ trong vòng ba trăm năm Chủ Thần thứ mười bốn sẽ không thể xâm chiếm Thái Cổ được.

Trên đỉnh Kiếm các, Thánh Giả liếc nhìn thân thể Phong Vân Vô Kỵ đang ngồi xếp bằng bất động, nói.

Sau khi chiến sự kết thúc, dưới bản năng thúc đẩy, thân thể Phong Vân Vô Kỵ lại trở về Kiếm các, ngồi xuống bên dốc núi lần nữa.

- Chúng ta không rõ về tốc độ khôi phục của Chủ Thần, chỉ có thể hi vọng giống như ngài nói, ai!

Cổ Vu thở dài một tiếng, lo lắng nhìn Phong Vân Vô Kỵ:

- Mong rằng y có thể tỉnh lại trước lúc đó, cũng mong rằng mấy vị Chí Tôn còn lại sẽ thức dậy, như vậy chúng ta mới còn một đường hi vọng.

Mặc dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng sâu trong lòng Cổ Vu cũng hiểu được, hi vọng này là cực kì nhỏ bé. Chủ Thần thứ mười bốn nắm giữ một pháp tắc là sát lục, trong vũ trụ giết chóc càng nhiều thì tốc độ khôi phục của hắn lại càng nhanh, mà thứ này thì không ai có thể khống chế được.

- Đúng vậy…

Thánh Giả nhìn về phương xa, mơ màng nói.

Đột nhiên một tiếng xé gió từ phía xa truyền đến. Cổ Vu và Thánh Giả tâm thần khẽ động, quay đầu nhìn lại, trông thấy một đám người mặc áo bào xanh đang từ chân trời nhanh chóng bay đến.

- Trưởng lão Bắc Hải?

- Huỳnh Hoặc?

Sau một trận tiếng tay áo lay động, bên dốc núi đã có thêm mấy bóng người.

- Thánh Giả đại nhân! Cổ Vu đại nhân!

Huỳnh Hoặc vừa bước lên dốc núi Kiếm các liền hành lễ với hai người.

- Huỳnh Hoặc, ngươi cũng tới… đại trưởng lão…

Sau khi đoàn người thi lễ, hàn huyên một lúc, đại trưởng lão Bắc Hải liền đi thẳng vào vấn đề.

- Thánh Giả đại nhân, Vô Kỵ… thế nào rồi?

Sắc mặt đại trưởng lão Bắc Hải tang thương hỏi, ánh mắt bất giác nhìn về phía Phong Vân Vô Kỵ ngồi xếp bằng bất động trên đất.

- Y vẫn còn đang lĩnh ngộ công pháp, ý thức phân tán vào trong hàng tỉ không gian, trước mắt chỉ có vài luồng thần thức trở về bản thể thôi.

Thánh Giả đáp.

Đại trưởng lão Bắc Hải nghe vậy nhíu mày, quay đầu lại dùng ánh mắt trao đổi với đám trưởng lão Bắc Hải sau người.

Cổ Vu nhìn ra có chút khác thường, liền hỏi:

- Sao vậy?

- Không ngờ lại như thế.

Đại trưởng lão ngửa mặt lên trời thở dài, nói:

- Vốn tưởng rằng lần này sẽ có bước ngoặt, không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.

Thánh Giả và Cổ Vu hai mặt nhìn nhau, đều cảm thấy nghi hoặc.

- Từ sau khi Hiên Viên Chí Tôn qua đời, Tứ Tượng đại trận đã không còn. Tộc ta trải qua hàng tỉ năm, cuối cùng sau khi Vô Kỵ xuất hiện mới có chút bước ngoặt. Nhưng Vô Kỵ vẫn luôn không thể dung hợp hoàn mỹ với thánh thú Thanh Long, do đó Tứ Tượng đại trận cũng khó mà phát huy được lực lượng đỉnh cao. Qua trận chiến tại Ma vực, ta vốn cho là sẽ có bước ngoặt mới. Ta tưởng rằng Vô Kỵ đang tu luyện một loại công pháp, chỉ cần phương pháp thích hợp là tùy thời có thể đánh thức, không ngờ lại là thần thức hóa thành hàng tỉ đi vào hư không. Phương pháp tu luyện nguy hiểm như vậy…

Trưởng lão Bắc Hải nắm lấy cổ tay nói. Đám người Huỳnh Hoặc đều trầm mặc không nói gì.

- Đại trưởng lão, chuyện của Vô Kỵ và trận chiến tại Ma vực có liên quan gì?

Thánh Giả kinh ngạc hỏi.

Ánh mắt lướt qua dáng vẻ nghi hoặc của Thánh Giả và Cổ Vu, trưởng lão Bắc Hải suy nghĩ một chút rồi giải thích:

- Các ngươi hẳn là đều biết, Vô Kỵ đã được thánh thú chấp nhận, nhưng y và thánh thú Thanh Long vẫn chưa thể dung hợp hoàn toàn.

Cổ Vu và Thánh Giả gật đầu, biểu thị đã hiểu được.

- Vấn đề độ dung hợp vốn không phải do linh hồn hay là công lực của Vô Kỵ. Hôm nay ngoại trừ ta và mấy người khác, có lẽ cũng không ai biết được nguyên nhân. Truyện Sắc Hiệp - https://truyenbathu.net

Đại trưởng lão Bắc Hải đột nhiên nói ra một tin tức làm kinh động lòng người:

- Thực ra, Hiên Viên Chí Tôn cũng chưa chết.

- A!

Ngoại trừ đám trưởng lão Bắc Hải đã biết chuyện trước, những người còn lại bao gồm cả Huỳnh Hoặc tình cờ chạy đến Kiếm vực đều kích động, từng khuôn mặt đồng loạt nhìn về đại trưởng lão Bắc Hải, trong mắt đầy vẻ vui mừng.

- Ngài, ngài nói gì…

Huỳnh Hoặc kích động nắm lấy vạt áo của trưởng lão.

- Nhưng Hiên Viên Chí Tôn đúng là đã bỏ mình.

Chòm râu đen của đại trưởng lão Bắc Hải lay động, lại bổ sung một câu.

Vẻ mặt mọi người đều cứng đờ, tâm tình vừa lên đến đỉnh núi cao lại rơi xuống đáy hang. Huỳnh Hoặc buông tay đang nắm lấy vạt áo của đại trưởng lão Bắc Hải ra, lảo đảo lui lại mấy bước.

- Tin tức này ta cũng biết được từ nơi Huyền Vũ Chí Tôn.

Đại trưởng lão Bắc Hải hít sâu một hơi, vẻ mặt như thường nói:

- Chuyện là như vậy…

- Tại Ma vực, dưới tình huống không có Vô Kỵ điều khiển, thánh thú Thanh Long lại đột nhiên từ trên trời giáng xuống, đả thương Chủ Thần thứ mười bốn. Chuyện này chắc hắn các người đều đã chú ý tới. Lúc ấy người điều khiển thánh thú Thanh Long chính là Hiên Viên Chí Tôn.

Đại trưởng lão Bắc Hải lại ném ra một quả bom:

- Chuyện trước đó không có gì khác với các người đã biết, Hiên Viên Chí Tôn đã qua đời, điều duy nhất khác biệt là ngài vẫn còn sót lại một tia thần thức.

- Dựa theo lời nói của Huyền Vũ Chí Tôn, vào giai đoạn cuối của cuộc chiến thần ma, Hiên Viên Chí Tôn đã có dự cảm không lành. Công lực đạt đến cấp bậc như bọn họ, cộng thêm ảnh hưởng của lực lượng thánh thú, về mặt này đã loáng thoáng có một chút lực lượng tiên đoán. Chính sách máu tanh khi đó cũng đã được xác định. Sau cuộc chiến thần ma, Hiên Viên Chí Tôn chỉ còn lại một tia tàn hồn, được bảo tồn trong cơ thể của thánh thú Thanh Long.

- Chỉ cần một tia thần thức còn tồn tại thì sẽ có hi vọng sống lại, đây chẳng phải là nói…

Huỳnh Hoặc cắt ngang câu chuyện của đại trưởng lão Bắc Hải, mang theo một chút mừng rỡ, một chút vội vàng, một chút chờ mong nhìn đại trưởng lão Bắc Hải nói.

Vỗ vỗ bả vai Huỳnh Hoặc, đại trưởng lão thở dài nói:

- Huỳnh Hoặc… tâm tình của ngươi ta hiểu được, trên thực tế ta cũng hi vọng là như vậy. Nhưng đó là công kích của bản thể Chủ Thần… là thứ vượt qua phàm tục, chúng ta không thể nào hiểu được. Chiến đấu cấp bậc như của Hiên Viên Chí Tôn và Chủ Thần, cũng không đơn giản là sau khi chết đi lại sống dậy được.

- Hiên Viên Chí Tôn mặc dù lưu lại một tia tàn thức, nhưng nó không ngừng bị thần lực còn sót lại ăn mòn, không đủ để khiến ngài khôi phục. Hơn nữa tia thần thức kia đã là một mảng hỗn độn, chỉ còn lại một chấp niệm cuối cùng trước khi Chí Tôn ngã xuống, đó là trước khi người thừa kế thánh thú Đông Phương Thanh Long quen thuộc nắm giữ thánh lực, sẽ một lần cuối cùng giúp người thừa kế chống lại tai nạn ngập đầu. Đương nhiên, chỉ khi nào trong cảm giác cho rằng người kế nhiệm sẽ xảy ra tử vong, tia tàn hồn của Hiên Viên bệ hạ mới sẽ chủ động khống chế thánh thú Thanh Long ra tay.

Hít vào một hơi thật dài, đại trưởng lão Bắc Hải đau lòng nói:

- Cái giá của việc dùng linh hồn không hoàn chỉnh dẫn dắt thánh thú, đó là tia thần thức kia của bệ hạ cũng sẽ hồn bay phách lạc… mà chuyện này đã sớm nằm trong dự liệu của bệ hạ.

- Bệ hạ đã sớm tiên đoán được cái chết của mình… Ngài chỉ hi vọng… dù đã bỏ mình cũng có thể dốc một phần tâm lực cuối cùng… như vậy mới chết không đáng tiếc.

Cổ Vu và Thánh Giả nghe vậy cả người đều chấn động. Thánh Giả mặc dù là một pháp giả, hơn nữa còn trải qua pháp võ tranh đấu, nghe đến đây cũng bất giác cảm thấy toàn thân tràn đầy một luồng hơi nóng. Dưới tâm tình kích động, y không khỏi nhắm hai mắt lại, nhưng râu tóc trên người rung động kịch liệt lại biểu thị sự kích động trong lòng.

- Ai… chỉ là không ngờ được, công lực của Vô Kỵ quá cao, khả năng lĩnh ngộ cũng quá mạnh. Nhiều cường giả Ma Giới như vậy, bao gồm cả Chủ Thần cũng chưa từng khiến hắn gặp phải nguy hiểm đến tính mạng. Cũng vì nguyên nhân này, một tia thần thức của bệ hạ vẫn dung hợp với thánh thú Thanh Long, mới khiến cho độ dung hợp của Vô Kỵ và thánh thú không được hoàn mỹ.

Đại trưởng lão Bắc Hải nói:

- Sau cuộc chiến tại Ma vực, một tia thần thức của bệ hạ trên người thánh thú Thanh Long cuối cùng đã tan đi, từ nay bệ hạ đã thật sự hồn bay phách lạc.

Tất cả mọi người đều im lặng. Bầu không khí vô cùng nặng nề.

- Ta vốn tưởng rằng Vô Kỵ dung hợp với thánh thú Thanh Long, nếu như ba vị Chí Tôn khác cũng thức tỉnh kịp lúc, vậy thì chúng ta còn có thể dựa vào Tứ Tượng đại trận để đối kháng với Chủ Thần thứ mười bốn và chư thần. Nhưng bây giờ xem ra…

Đại trưởng lão nói đến đây, sự nặng nề trong lòng lại khiến y nói không được nữa.

- Hôm nay bệ hạ đã hoàn toàn tan thành mây khói, các Chí Tôn còn không biết lúc nào khôi phục, Ma Giới lại xuất hiện một Chủ Thần thứ mười bốn cường hãn như vậy, chẳng lẽ trời muốn diệt tộc ta sao…

"Vù!"

Một cơn cuồng phong từ phía xa kéo đến, lướt qua trên đỉnh Kiếm các, thổi qua bên cạnh mọi người. Tiếng tay áo phần phật theo tiếng gió trôi về phương xa, thanh âm kia lại có một cảm giác thê lương.

Trong lúc các trưởng lão Bắc Hải chạy tới Kiếm các, một vị khách không mời lại vượt qua tầng tầng hư không, hàng lâm Thái Cổ, hạ xuống Ma vực tang thương trước mắt.

Trên mặt đất ma khí mờ mịt. Ánh mắt Xi Vưu mơ màng, một mình giống như điên cuồng bay tới bay lui trên không trung, dường như muốn tìm kiếm thứ gì trên đống đổ nát này.

- A Na… sư tôn…

Xi Vưu lẩm bẩm nói, trong đầu trống rỗng, ma thức tìm kiếm toàn bộ không gian, bàn tay không ngừng cắt qua những vĩ độ không gian. Nhưng tòa thành cổ xưa và tộc nhân đã từng ở đây lại hoàn toàn biến mất, làm cách nào cũng không tìm được. Trong không khí tràn đầy khí tức tử vong dày đặc.

- Không thể nào, không thể nào, không ai có thể đánh bại sư tôn, tuyệt đối không thể nào!

Xi Vưu vén áo bào lớn lên, đột nhiên từ không trung hạ xuống, quỳ trên mặt đất, đôi tay cắm vào trong bùn đất điên cuồng đào bới. Từng vốc nước bùn lớn bay về phía sau.

- Ta không tin, ta không tin… cho dù phải đào đến tận cùng ta cũng phải tìm ra các người!

Xi Vưu cắn răng nghiến lợi giống như điên cuồng, mái tóc dài tung bay, nhưng trên hai gò má lại có những giọt nước mắt lớn chừng hạt đậu không ngừng chảy xuống, rơi vào trong bùn đất dưới người.

Một hồi lâu sau…

- A!

Một tiếng thét bi thương xé rách trời cao. Thân thể Xi Vưu chợt ngửa lên, hai tay vươn lên trời, phát ra một tiếng hét xé nát ruột gan:

- Tại sao? Rốt cuộc là tại sao? Tại sao? Tại sao? Tại sao…

- A Na, sư huynh, sư tôn...

Xi Vưu nghe được tiếng một góc trong lòng rạn nứt. Chính mắt xác nhận sự thật tộc nhân đã chết, bi thương cuộn trào kéo đến một lần nữa bao phủ lấy y.

Trời đất rộng lớn nhưng Xi Vưu chỉ cảm thấy trống rỗng, chỉ còn lại mình hắn và bầu trời đen kịt.

Dù là kiêu hùng giết người không nháy mắt, sâu trong lòng y cũng có một nơi nhân tính. Đối với Xi Vưu, tộc nhân của y chỉ có bộ tộc thủ hộ, dù y căm hận ra sao, chán ghét thế nào, cũng không thể che lấp được bản chất của gốc rễ sâu trong lòng.

- A… chân trời góc biển, Xi Vưu ta nhất định phải giết ngươi!

Mái tóc dài của Xi Vưu tung bay, thân thể chợt ngửa lên, một vòng ánh sáng màu đen từ trong cơ thể khuếch tán ra.

Mặt đất rung chuyển, những vết nứt to lớn như mạng nhện từ Ma vực kéo dài về các hướng. Chấn động to lớn này đã kinh động đến cường giả loài người ở các nơi, song khi những luồng thần thức hàng lâm đến đây thì Ma vực đã hoàn toàn trống rỗng, Xi Vưu chẳng biết đã đi đâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện