Phi Thăng Chi Hậu

Chương 667: Sự phán xét không thể tránh khỏi



"Rắc rắc!"

Trong tiếng vang đinh tai, những tinh cầu to lớn bị bao phủ trong sương mù mờ mịt, bên dưới là ánh chớp lập loè sáng rực. Trong vũ trụ hư không vống chẳng có thứ gì bỗng hiện lên một đoàn sương mù như có như không, mỏng như tơ lụa.

"Ầm ầm!"

Phía trên tinh vực diện tích to lớn, dòng nước thời gian bắt đầu dao động. Dưới tác dụng của lực lượng thời gian này, hệ thống quy tắc khắp cả tinh vực cũng trở nên hỗn loạn.

Lực lượng thời gian, gia tốc.

Dưới tác dụng của lực lượng thời gian, lực lượng tín ngưỡng hùng hậu trôi nổi ở đại thứ nguyên, tích lũy từ cuộc chiến thần ma lần đầu tiên, lúc này liền tập trung lại với một tốc độ khác thường, tràn về hướng Cứu Thục đại điện.

Theo sau thần lực gia tăng, tinh thể thần cách cứu rỗi trên trán Bổn Tôn bỗng bắn ra ánh sáng còn chói mắt hơn so với mặt trời. Ánh sáng kia phủ qua thánh quang mênh mông như nước hội tụ phía trên đại giáo đường. Trong thánh quang ngập trời, hư ảnh Chủ Thần sừng sững phía trên giáo đường trở nên càng dày và rõ ràng hơn.

- Ca ngợi chủ, ca tụng chủ, nguyện quốc độ của ngài giáng lâm, nguyện ý chỉ của ngài truyền khắp nhân gian…

Tiếng thánh ca không ngừng vang lên phía trên những tinh vực. Phía trước những tòa giáo đường lớn, vô số tín đồ quỳ rạp trên đất, cặp mắt nhắm chặt, không nghe không hỏi, một lòng một ý thành kính cầu nguyện. Bọn họ hoàn toàn không cảm giác được biến hóa của lực lượng thời gian. Vào giờ phút này, tất cả tín đồ đều bị phép màu do Cứu Thục Chi Chủ thi triển làm kinh ngạc, tâm linh của bọn họ được tẩy rửa trong thánh quang, tất cả ý nghĩ xấu đều rút đi, trong đầu chỉ còn lại một ý niệm là thành kính.

Theo sự điều động của Bổn Tôn, dao động của thời gian quy tắc tại không gian đại thứ nguyên càng lúc càng mạnh. Khi dao động đạt đến mức kịch liệt nhất, phía trên Cứu Thục thánh điện bỗng vang lên một tiếng lớn, trời đất hóa thành một mảng trắng bệch. Trong ánh sáng trắng chói mắt này, thân hình Bổn Tôn lóe lên một cái liền biến mất, một khắc sau lại xuất hiện trong dòng sông thời gian.

Khi thân thể Bổn Tôn một lần nữa xuất hiện trong dòng sông thời gian, trong sương mù dày đặc tại Ma Giới xa xôi, Chủ Thần thứ mười bốn chợt có cảm ứng, cặp mắt đen kịt đột nhiên mở ra. Tại khoảnh khắc này hắn cảm nhận được sự tồn tại của Bổn Tôn, đó là một loại cảm giác vô cùng huyền diệu. Hai viên thần cách thời gian đều không đạt đến hoàn mỹ, nhưng lại tiếp cận với hoàn mỹ, đồng dạng có tác dụng điều khiển lực lượng thời gian trong phạm vi lớn. Giữa trán Chủ Thần thứ mười bốn, thần cách thời gian màu trắng không ngừng lập loè trong bóng tối, loáng thoáng tương ứng thần cách của Bổn Tôn ở đại thứ nguyên xa xôi.

"Ầm!"

Sau một tiếng vang lớn kinh thiên, đám yêu ma bên ngoài sương mù dày đặc chỉ thấy một tia sét màu đen to lớn bắn ra, còn chưa hiểu xảy ra chuyện gì iền phát hiện khí tức của Chủ Thần thứ mười bốn đã biến mất khỏi Ma Giới. Nguồn truyện: Truyện Bất Hủ

Lực lượng thời gian xuyên qua mỗi góc vũ trụ, từ trong dòng nước cuồn cuộn này nổi lên từng làn sóng gợn. Tại trung tâm sóng gợn, bóng đen to lớn của Chủ Thần thứ mười bốn lại xuất hiện lần nữa trong dòng sông thời gian.

Ngay khi Chủ Thần thứ mười bốn xuất hiện trong dòng sông thời gian, Bổn Tôn chợt có cảm ứng, đột nhiên xoay đầu lại, cặp mắt lạnh giá xuyên qua tầng tầng không gian, vừa lúc đối diện với ánh mắt của Chủ Thần thứ mười bốn nhìn tới.

"Xẹt!"

Tại khoảnh khắc ánh mắt hai người va chạm, toàn bộ dòng sông thời gian đều gầm thét, những tia chớp vô hình qua lại như con thoi giữa hai người, dòng sông thời gian màu trắng bạc bắt đầu sôi sục.

Trong dòng sông thời gian này, hai người đều nhìn thấy rõ ràng thần cách thời gian lấp lánh trên trán đối phương. Vào lúc này thời gian giống như bất động. Trong con ngươi của hai người đều phản chiếu hình ảnh của đối phương, mà trong dòng sông thời gian lại phản chiếu hình ảnh thu nhỏ của hai người.

"Rắc rắc!"

Tay phải của Chủ Thần thứ mười bốn khép lại bên người khẽ run rẩy, giống như muốn giơ lên, nhưng rất nhanh lại rũ xuống, không có ai biết giờ phút này hắn đang nghĩ gì. Mà ở phía xa, vẻ mặt Bổn Tôn vẫn luôn lạnh giá, không có bất kỳ biểu tình nào. Hai người cứ nhìn đối phương như vậy. Thời gian lẳng lặng trôi qua, mấy giây sau, Chủ Thần thứ mười bốn cuối cùng quay đầu đi, thần thể to lớn chậm rãi từ trong dòng sông thời gian biến mất. Gần như đồng thời, Bổn Tôn cũng là hờ hững xoay đầu lại, thân hình lập loè từ từ biến mất khỏi dòng sông thời gian.

Hai kẻ địch cũ, vào lúc này lại không triển khai chiến đấu lần nữa lần nữa, mà lại ngầm lựa chọn bỏ qua sự tồn tại của đối phương. Tây bắc Ma Giới hoàn toàn yên tĩnh, Chủ Thần thứ mười bốn lẳng lặng đứng sừng sững trong bóng tối, yên lặng chờ đợi. Còn ở phía bên kia, Bổn Tôn vẫn gọn gàng thu thập tài phú quý báu đã tích lũy hàng tỉ năm này.

Hành động không kiêng nể của Bổn Tôn không chỉ thu hút sự quan tâm của Chủ Thần thứ mười bốn, mà còn khiến cho một thế lực khác chú ý.

Ven rìa dải thánh quang bao phủ phạm vi mấy trăm vạn cây số, mười hai tên Tọa thiên sứ bốn cánh kinh ngạc nhìn hư không đen kịt dưới người. Những tinh cầu to lớn từ xa đến gần phân bố trong bóng tối vô tận, trên bề mặt rất nhiều tinh cầu hiện ra một tầng sương mù mờ mịt kỳ dị. Trong sương mù lóe lên ánh chớp sáng rực, tiếng ầm ầm không dứt bên tai.

Bên trong dải thánh quang, đám Quang thiên sứ vốn qua lại như con thoi đều đứng yên, đứng ở ven rìa thánh quang nhìn xuống phía dưới. Vào giờ phút này tinh vực rộng lớn hoàn toàn chìm vào yên tĩnh như chết chóc.

Trước đây không lâu rất nhiều Quang thiên sứ đã tiến đến tra xét tình hình, nhưng khi đến gần mảng sương mù mờ mịt kia, khu vực ánh chớp lóe lên, lại không hề báo trước bị xoắn thành mảnh vụn. Toàn bộ quá trình đều diễn ra, không có bất kỳ dấu hiệu chiến đấu nào, cũng không thấy bất cứ kẻ địch nào.

Trong mắt của đám Tọa thiên sứ, hệ thống quy tắc trong khu vực những tinh cầu kia hoàn toàn hỗn loạn, mà những thiên sứ tiến vào tinh vực chính là bị những hệ thống quy tắc hỗn loạn này giết chết.

Thay đổi quy tắc của một khu vực cũng không phải là năng lực gì quá mạnh, mười hai tên Tọa thiên sứ hoàn toàn có thể làm được dễ dàng. Nhưng biến đổi quy tắc trong phạm vi lớn như thế đã hoàn toàn vượt khỏi tầm hiểu biết của đám Tọa thiên sứ.

- Chờ Nặc Lạp đại nhân đi!

Một lúc sau, một tên Tọa thiên sứ cánh lam nhíu mày một cái nói.

Ngay lúc này, một bóng mờ nhàn nhạt đột nhiên hiện lên trên mặt đất do thánh quang tạo thành. Bóng mờ nhàn nhạt này mỏng như giấy, nhẹ nhàng bay lên, đồng thời liên tục biến hóa trên không trung. Trong nháy mắt, một thiên sứ ánh sáng tóc dài như rong biển, trên người mặc một bộ đồ bằng lụa mỏng, xinh đẹp không nhiễm bụi trần xuất hiện trong hư không, trên người nàng tràn đầy khí tức thần thánh cực kỳ tinh khiết.

- Tham kiến đại nhân!

Gần như ngay khi cảm ứng được khí tức thuộc về Trí thiên sứ, mười hai tên Tọa thiên sứ liền cung kính quỳ rạp xuống, vẻ mặt thành kính.

- Tham kiến Trí thiên sứ đại nhân!

Ở chung quanh, đám Quang thiên sứ dày đặc như mây đã sớm quỳ xuống dưới áp lực của Trí thiên sứ.

Trí thiên sứ dùng phương thức hình chiếu không gian đi đến, ánh mắt không hề dừng lại, lơ lửng giữa không trung, sau lưng tỏa ra một đoàn ánh sáng lấp lánh, biến ảo thành sáu chiếc cánh sáng mỏng như cánh ve, lần lượt giãn ra. Bên dưới mí mắt, cặp mắt như thủy tinh chiết xạ ra những luồng ánh sáng rực rỡ, mỗi luồng sáng đều là một không gian.

Khi ánh mắt của Trí thiên sứ lướt qua hư không phía dưới, ánh sáng vĩnh viễn lưu chuyển trong con ngươi lại đột nhiên bất động.

- Chuyện này, ta sẽ trực tiếp bẩm báo với Trật Tự Chi Chủ Phất Lạp Quý Mễ Nhĩ đại nhân vĩ đại.

Trí thiên sứ vừa mới xuất hiện, lúc này giống như đã phát hiện chuyện gì kinh người, không muốn dừng lại ở không gian đại thứ nguyên này một phút nào. Sau khi bỏ lại một câu khiến đám thiên sứ cực kỳ kinh hãi, thân thể nàng lại biến ảo thành một lớp bóng mờ thật mỏng, trong nháy mắt tan thành từng mảnh vụn biến mất trong hư không.

Trong kết cấu quyền lực của Thiên Đường, Trí thiên sứ là một nhân vật rất đặc biệt. Khi các nàng sinh ra đã được chư thần thiên giới chúc phúc, có năng lực rất mạnh mẽ.

Trí thiên sứ đến nhanh, đi còn nhanh hơn, dường như không muốn dừng lại lâu ở bất kỳ địa phương nào.

Trong hệ thống cấp bậc của Thiên Đường, Trí thiên sứ không có năng lực chiến đấu mạnh như Sí thiên sứ, nhưng các nàng lại có khả năng phân tích rất mạnh mẽ. Mặc dù cấp bậc ở dưới Sí thiên sứ, nhưng Trí thiên sứ cũng không thuộc quyền quản lý của Sí thiên sứ.

Thiên Đường có hai nhánh hệ thống cấp bậc, một là để chinh phục, do Sí thiên sứ mười hai cánh thống lĩnh, phụ trách dẫn dắt hàng tỉ thiên sứ san bằng tất cả lực lượng phản kháng, kết cấu bao gồm Sí thiên sứ, Quyền thiên sứ, Tọa thiên sứ, Quang thiên sứ và thiên sứ chiến đấu; một nhánh khác là phụ trách truyền bá tín ngưỡng của Chủ Thần.

Trong chiến đấu, khi gặp phải kẻ địch mà Tọa thiên sứ không thể giải quyết được, bọn họ sẽ kêu gọi Quyền thiên sứ chứ không phải là Trí thiên sứ. Chỉ có một trường hợp Tọa thiên sứ sẽ không kêu gọi Quyền thiên sứ cao cấp mạnh mẽ mà sẽ kêu gọi Trí thiên sứ, đó là khi độc thần giả xuất hiện.

Tại Thiên Đường.

Trong không gian hình vòm to lớn, vô số thiên sứ chiếm cứ mỗi góc nhỏ giống như đàn kiến.

"Đinh!"

Trong thánh quang dập dờn, một cặp mắt như thủy tinh đột nhiên mở ra, sau đó một bóng sáng lấp lánh xoay người đi vào khu vực trung tâm Thiên Đường. Nơi đó có một cột thánh quang to lớn bán kính mấy chục cây số nối liền Thiên Đường và hải dương ánh sáng nơi chư thần cư ngụ, cũng chính là thiên giới.

- Trí thiên sứ Nặc Lạp tham kiến người hầu của thần, Mễ Lạp Nặc Duy Kỳ đại nhân!

Bóng sáng lấp lánh quỳ xuống bên ngoài cột thánh quang.

- Nói đi!

Một giọng nói hùng hồn đột nhiên vang lên phía trên cột thánh quang. Khi giọng nói vang lên, bên ngoài cột thánh quang nối liền Thiên Đường và thiên giới bỗng có một luồng sáng lướt qua, Trí thiên sứ đột ngột bị một lực lượng mạnh mẽ cuốn lên, biến mất một cách kỳ dị.

Bốn phía ánh sáng chợt lóe lên, Trí thiên sứ Nặc Lạp đã xuất hiện trong một không gian khác. Bên trong không gian không trên không dưới, chung quanh một mảng tối đen này, một người khổng lồ tráng kiện cả người phát ra thánh quang màu trắng sữa đang đứng trước người Trí thiên sứ. Trí thiên sứ quỳ rạp dưới đất thậm chí còn không cao bằng ngón chân cái của người khổng lồ này.

Chung quanh hoàn toàn yên tĩnh. Một luồng sáng nhàn nhạt từ phía trên bóng tối chiếu xuống, bao phủ người khổng lồ cao mấy trăm trượng này và Trí thiên sứ vào bên trong. Phía sau người người khổng lồ kia là một cánh cổng ánh sáng to lớn phát ra áp lực của thiên giới.

- Trí thiên sứ, lần này lại có chuyện gì?

Người hầu của thần Mễ Lạp Nặc Duy Kỳ đứng sừng sững trong khoảng không gian này, nhìn xuống Trí thiên sứ như con kiến dưới chân hỏi, vẻ mặt bình tĩnh và uy nghiêm.

Sau khi sáng tạo ra bảy tên Sí thiên sứ uy lực mạnh mẽ, Chủ Thần đã sáng tạo ra rất nhiều người hầu của thần trong quốc độ, lại ban cho bọn họ uy năng của thần, dùng thay thế ý chỉ của Chủ Thần tra xét nhân gian. – [bí mật của chư thần]

- Sau khi Cứu Thục Chi Chủ Dĩ Tát vĩ đại qua đời, lực lượng tín ngưỡng to lớn trôi nổi ở đại thứ nguyên lại bị một tên độc thần giả mạnh mẽ đột ngột xuất hiện hút lấy.

- Cái gì!

Người khổng lồ kia nghe vậy liền biến sắc hô lên, sau đó dường như nghĩ đến điều gì, đột nhiên vươn một ngón tay ra:

- Để ta xem thử tên độc thần giả mạnh mẽ này một chút!

Trên trán người khổng lồ có một viên tinh thể to lớn hình thoi tỏa ra ánh sáng nóng rực, đầu ngón tay bắn ra một luồng ánh sáng mờ mịt, chui vào trong trán Trí thiên sứ. Trí thiên sứ sáu cánh quỳ rạp trên đất đột nhiên run lên, từ trong cơ thể bắn ra một vòng ánh sáng mờ mịt. Hư không trước người Trí thiên sứ vặn vẹo một chút, sau đó một hình ảnh rõ ràng hiện ra trước mắt người hầu của thần to lớn: trong hư không đại thứ nguyên tối đen, vô số tinh cầu lẳng lặng vận chuyển, trong đó lại có rất nhiều tinh cầu bị một mảng mây mù mờ mịt bao phủ.

Trong không gian hoàn toàn yên tĩnh, sắc mặt người hầu của thần Mễ Lạp Nặc Duy Kỳ liên tiếp biến đổi.

- Nặc Lạp, ngươi lui xuống đi. Ta sẽ bẩm báo chuyện này cho Trật Tự Chi Chủ đại nhân vĩ đại.

Nói xong hắn cũng không để ý đến Trí thiên sứ bên dưới, chợt xoay người lại, bước vào trong cánh cổng ánh sáng to lớn sau người bị mây mù vây quanh. Ở bên kia cánh cổng ánh sáng to lớn là một mảng ánh sáng mênh mông, cách cánh cổng ánh sáng sáng càng xa thì ánh sáng phát ra càng nóng rực, cũng càng chói mắt hơn. Sau trăm vạn dặm là một mảng ánh sáng chói mắt không thể nào nhìn thẳng, nơi đó phát ra ánh sáng và hơi nóng khiến chúng sinh không dám ngẩng mặt nhìn, dù là người hầu của thần cũng vĩnh viễn không thể đến gần.

Ngay khi người hầu của thần Mễ Lạp Duy Nặc Kỳ biến mất trong ánh sáng vô tận của Chủ Thần, tại đại thứ nguyên xa xôi, thần lực trong cơ thể Bổn Tôn nhanh chóng sinh trưởng. Dưới tác dụng thời gian gia tốc mạnh mẽ của hắn, lực lượng tín ngưỡng vốn cần thời gian dài đằng đẵng mới có thể thu thập hoàn toàn, lúc này lại hoàn thành trong thời gian rất ngắn.

Dao động thời gian dần dần yên tĩnh lại. Phía trên vô số tinh cầu, thánh quang che phủ trời đất cũng biến mất không còn, lại hiện ra một bầu trời xanh biếc như ngọc. Hư ảnh to lớn của Chủ Thần vẫn bao phủ phía trên những tòa giáo đường kiểu gothic, mà trong vô số giáo đường, hư ảnh Chủ Thần phía trên Cứu Thục thánh điện là mãnh liệt nhất.

Bổn Tôn nhắm chặt đôi mắt không nhúc nhích, hình chiếu Chủ Thần to lớn sau người phát ra ánh sáng mãnh liệt bao trùm thân hình hắn. Trong phép màu lan đến vô số tinh cầu, bóng dáng Bổn Tôn bị thánh quang bao phủ hiện ra trước mắt vô số tín đồ, giống như hình chiếu của Cứu Thục Chi Chủ trong truyền thuyết.

Bốn phương vẫn không ngừng vang lên tiếng thánh ca, vô số tín đồ đang thành kính cầu nguyện vẫn liên tục cung cấp lực lượng tín ngưỡng tinh khiết cho Bổn Tôn. Nhờ thần lực tinh khiết hùng hậu, thần cách thời gian trên trán của hắn vốn đã cố định hình thái lại tiến hóa lần nữa. Ở bên cạnh thần cách thời gian, thần cách cứu rỗi đã hấp thu rất nhiều thần lực cũng bắt đầu thay đổi. Từng luồng ánh sáng như ánh mặt trời từ bên trong thần cách bắn ra, bên trong loáng thoáng có vô số hoa văn màu vàng. Dưới hoa văn màu vàng này làm nổi bật, trên người Bổn Tôn dần dần phát ra một đoàn khí tức như có như không, vượt trên hàng tỉ sinh linh trong vũ trụ, đó là khí tức thuộc về Chủ Thần.

Cùng lúc này ở một đầu khác của vũ trụ, bên trong hải dương ánh sáng chói lọi, một đoạn đối thoại ngắn gọn đã diễn ra giữa các nhân vật chí cao vô thượng trong vũ trụ.

- Người thừa kế mới, sinh tồn hay hủy diệt?

Trong ánh sáng vô tận, một luồng tinh thần lực mạnh mẽ dao động trong khoảng hư không mênh mông đã tồn tại từ hỗn độn này.

- Độc thần giả… hủy diệt.

Một luồng sóng ý thức mạnh mẽ và lãnh khốc khác trong trong hải dương ánh sáng chói mắt này nhanh chóng đáp lại.

- Người thừa kế mới… liên miên không dứt… không thể nào tránh khỏi…

Một giọng nói khác mang theo tiếng kim loại vang lên. Sau khi nói xong, hải dương ánh sáng mênh mông vô biên đột nhiên an tĩnh lại.

- Phất Lạp Quý Mễ Nhĩ đại nhân…

Theo sau luồng sóng ý thức này lan đến toàn bộ hải dương ánh sáng, đột nhiên mọi ánh mắt dường như đều tập trung vào một nơi trong hải dương ánh sáng.

Sau một trận yên tĩnh dài đằng đẵng, giọng nói uy nghiêm hùng hồn của Trật Tự Chi Chủ Phất Lạp Quý Mễ Nhĩ vang lên khắp cả hải dương ánh sáng:

- Sinh tồn… ánh sáng sẽ một lần nữa hoàn chỉnh… bóng tối sẽ lui ra khỏi vũ trụ.

Giọng nói của Trật Tự Chi Chủ tuyên bó kết quả thảo luận lần này. Tất cả luồng sóng ý thức đều rút về quốc độ ban đầu. Hải dương ánh sáng lại trở nên yên tĩnh, một luồng dư âm vang vọng trong khu vực sáng ngời này:

- Độc thần giả, sinh tồn… thừa kế vị trí của Dĩ Tát… ngăn cản Hắc Ám chư thần.

Bổn Tôn cũng không biết vận mệnh của hắn đã được quyết định ở một nơi xa xôi khác, vẫn yên lặng hấp thu lực lượng tín ngưỡng và hoàn thiện thần cách.

Gần như sau khi hải dương ánh sáng đưa ra quyết định không lâu, dưới vực sâu bóng tối mênh mông ở phía bên kia, khi một cặp mắt hoàng kim to lớn quét qua không gian đại thứ nguyên đột nhiên dừng lại, sau đó toàn bộ vực sâu bóng tối đều sôi trào. Một giọng nói kinh khủng gầm lên:

- Lực lượng ánh sáng mới… kẻ thừa kế của Dĩ Tát… hủy diệt hắn!

Khi vực sâu bóng tối xao động, phía trên hải dương ánh sáng bỗng có một cặp mắt hoàng kim lạnh giá mở ra, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào vực sâu bóng tối xa xôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện