Phi Thăng Chi Hậu
Chương 730: Trận chiến cuối cùng (17)
- Giết!
Những tiếng gầm hung ác như thú dữ từ sâu trong bóng tối vang lên, khiến cho cả vũ trụ đều run rẩy. Trong ánh mắt của Xi Vưu, một quân đoàn lớn mặc chiến giáp đen kịt gầm thét tiến về hướng Thái Cổ, cờ quạt bay phất phới, trên lá cờ có thêu một chiếc vương miện màu bạc hết sức rõ ràng, đó là Hắc Ám Viễn Chinh quân.
Vô số Hắc Ám Viễn Chinh quân như thủy triều đen cuốn về Thái Cổ. Khi lướt qua bên cạnh Xi Vưu không xa, cỗ máy giết chóc hùng mạnh này lại chẳng hề nhìn y một lần.
- Giết!
Tiếng gầm liên tục vang lên, bóng người lay động trong thủy triều đen cuồn cuộn. Hắc Ám Viễn Chinh quân đông đến mức không nhìn thấy được đầu cuối. Xi Vưu ngây người đứng trong bóng tối, trong lòng lạnh giá như băng. Khi âm thanh Hắc Ám Viễn Chinh quân xuất động truyền vào trong tai, y vẫn không nhúc nhích, ngơ ngác nhìn đội quân này tràn về phía xa. Phía trên đại quân Hắc Ám có một đoàn bóng đen nhúc nhích, trên đầu bóng đen này đội một chiếc vương miện màu bạc rực rỡ, trong tay cầm quyền trượng tinh không, chính là Hư Vô Chi Quân rõ ràng đã bị hủy diệt.
Khi lướt qua bên cạnh Xi Vưu không xa, Hư Vô Chi Quân dường như vô ý liếc nhìn đối phương, trên người không cảm giác được bất kỳ dao động tâm tình nào. Hắn chỉ nhìn Xi Vưu một cái, sau khi cảm nhận được khí tức đen tối trên người đối phương liền dời mắt đi. Hắn cũng không nhận ra Xi Vưu, hoặc là nói hắn vốn không có bất cứ ký ức nào liên quan đến Xi Vưu, trong đầu hắn hoàn toàn trống rỗng.
- Giết!
Tiếng gầm của Hắc Ám Viễn Chinh quân vang khắp hư không, lan đến không gian Thái Cổ. Từ đầu đến cuối Xi Vưu vẫn đứng yên.
Một lúc sau, Xi Vưu dường như khôi phục tinh thần lại, ngơ ngẩn nói:
- Thái Cổ xong rồi…
Bất kể thế nào thì y vẫn là một nhân tộc Thái Cổ, sinh ra tại Thái Cổ. Thái Cổ là nhà của y.
Ba vị Chí Tôn không biết sống chết, hàng tỉ Hắc Ám Viễn Chinh quân tiến về Thái Cổ, khí tức của mấy Chủ Thần vẫn quanh quẩn không tan nơi chân trời. Vào lúc này y lại không thể làm được gì, Chủ Thần có thể hủy diệt ba vị Chí Tôn thì cũng có thể hủy diệt y.
- Tứ Tượng đại trận đã bị phá, bốn Chí Tôn không biết sống chết, Tứ Tượng đại trận đã bị phá…
Xi Vưu ngẩng đầu lên, lẩm bẩm nói:
- Thái Cổ hết rồi…
Đến giờ phút này y mới cảm nhận được nơi mà linh hồn của mình thuộc về. Mặc dù y từng tạo nên sát nghiệt ngập trời tại Thái Cổ, mặc dù y cũng không thích ba vị Chí Tôn, nhưng y lại là một nhân loại Thái Cổ mười phân vẹn mười. Nhà của y… là Thái Cổ.
- Tất cả tộc nhân lập tức trở về Thái Cổ!
Khi trên bầu trời vang lên giọng nói của Bạch Hổ Chí Tôn, tiếp đó ba thánh thú mang theo máu tươi đầy trời chui vào không gian Thái Cổ, tất cả mọi người đều kinh ngạc đến ngây người. Không ít người còn tận mắt nhìn thấy cột sét thần phạt to lớn kia đánh xuống. Giờ phút này, một cảm giác ngột ngạt không thể miêu tả như bóp chặt cổ họng của tất cả mọi người.
- Chí Tôn!
Trong đám người vang lên những tiếng kêu bi thương ngập trời. Trong số nhân tộc đang càn quét ác ma bên ngoài không gian Thái Cổ, những bóng người vọt lên không, xuyên qua lỗ hổng không gian, muốn bay về hướng ba vị Chí Tôn rơi xuống. Những người khác thì vẫn đang kinh ngạc, không kịp phản ứng lại.
- Giết!
- Giết!
- Giết!
Cờ quạt bay phất phới. Khi hàng tỉ quân đoàn Hắc Ám Viễn Chinh mang giáp nặng gầm thét, rời khỏi trung tâm vũ trụ mà bọn chúng chưa từng rời đi, tiến về hướng Thái Cổ, toàn bộ chiến trường đều yên tĩnh như chết chóc. Nơi lỗ hổng không gian, đám nhân tộc Thái Cổ đang định đuổi theo hướng ba vị Chí Tôn bỗng dừng bước, trong mắt hiện lên vẻ không thể tin.
"Ầm!"
Đại quân Ma Giới vốn đang lâm vào hoảng loạn đột nhiên phát ra một trận tiếng gầm hưng phấn:
- Giết!
Sự xuất hiện của Hắc Ám Viễn Chinh quân giống như một liều thuốc kích thích tan vào trong đại quân Ma Giới đang hỗn loạn này, tinh thần đám yêu ma rung lên, gầm thét xông về phía đám người Thái Cổ.
"Ầm ầm!"
Sự xuất hiện của Hắc Ám Viễn Chinh quân cũng khiến cho đại quân huyết tộc ở ven rìa chiến trường trở nên hỗn loạn. Đám huyết tộc miệng lớn lo lắng ngẩng đầu lên, nhìn về sâu trong bầu trời Thái Cổ, nơi đó có những tia chớp màu vàng uy thế vô tận xẹt qua, lực lượng ẩn chứa trong sấm sét như muốn hủy diệt trời đất.
- Lui đi, đây không phải trận chiến của chúng ta. Bất kể loài người hay là ma tộc đều chẳng liên quan gì đến huyết tộc chúng ta. Nguồn truyện: Truyện Bất Hủ
Sự hỗn loạn kia giống như dịch bệnh điên cuồng lan ra. Một số huyết tộc cao cấp trong lòng đã nảy sinh ý rút lui.
- Không sai, loài người chẳng qua là lương thực của chúng ta mà thôi, chúng ta không cần phải bán mạng vì lương thực.
Có huyết tộc phụ họa.
- Quân đoàn Hắc Ám Viễn Chinh quá mạnh, những huyết tộc thuộc gia tộc bình thường như chúng ta không thể nào đối phó được. Huống hồ Chủ Thần cũng đã bắt đầu nhúng tay vào, các ngươi có thấy tình cảnh của ba vị Chí Tôn vừa rồi không…
Hỗn loạn càng không thể dẹp yên được.
"Ầm!"
Một bàn tay lớn màu đỏ đánh vào trong đại quân huyết tộc, khiến cho một mảng lớn huyết tộc hóa thành máu tươi sền sệt trôi nổi trong hư không. Ứng Đông Lai dùng một chưởng đánh chết cả ngàn huyết tộc, sau đó quát lên:
- Kẻ nào dám rút lui, giết không cần hỏi!
Đám huyết tộc đều câm như hến, lúc này mới không dám ý kiến nữa, chỉ là ý định rút lui đã sớm mọc rễ trong lòng bọn chúng.
Ứng Đông Lai xoay đầu lại, nhìn quân đoàn Hắc Ám Viễn Chinh rợp trời kín đất không thấy đầu cuối, trong lòng lo lắng: "Thái Cổ… chẳng lẽ thật sự phải diệt vong sao? Không biết mấy vị Chí Tôn thế nào rồi, hi vọng không có chuyện gì!"
- Gào!
Phía trên Hắc Ám Viễn Chinh quân, Hư Vô Chi Quân vươn người đứng dậy, ngửa đầu phát ra một tiếng kêu sắc bén. Hắc Ám Viễn Chinh quân lập tức gầm lên như thủy triều, tràn về hướng không gian Thái Cổ. Đám yêu ma còn lại cũng phối hợp phản công. Dưới công kích của Hắc Ám Viễn Chinh quân, quân đoàn vương triều Trung Ương dưới trướng Đệ Nhất phân thần lập tức tan rã, đám cao thủ của vương triều Trung Ương như A Tu La ma đế đều bị chia cắt. Bọn họ liếc nhìn quân đoàn Hắc Ám Viễn Chinh liên miên không dứt, thở dài một tiếng, sau đó xoay người rời đi.
Đối mặt với thế công rợp trời kín đất của quân đoàn Hắc Ám Viễn Chinh, nhân tộc Thái Cổ vừa đánh vừa lui, dần dần rút về trong không gian Thái Cổ. Dưới công kích của quân đoàn Hắc Ám Viễn Chinh, đại quân huyết tộc cũng tan ra. Mặc dù huyết tộc đã đồng ý liên minh, nhưng lần này phái ra cũng không phải là huyết tộc tinh nhuệ của đại thứ nguyên. Trái lại trong quân đoàn Hắc Ám Viễn Chinh phần lớn là cao thủ cấp Thiên Ma Thần. Chỉ một đợt công kích, đại quân huyết tộc lập tức tan tác, binh bại như núi đổ, mặc cho Huyết Hải Ma Quân Ứng Đông Lai gào thét thế nào cũng không thể kiềm chế được những huyết tộc đã đánh mất sĩ khí này.
Chỉ có tinh nhuệ của gia tộc A Cổ Tư Thông do Huyết Hải Ma Quân từ đại thứ nguyên mang đến là vẫn còn ở lại, bọn họ có thể ngăn cản được một lúc, nhưng hiển nhiên cũng không thể kéo dài. Chỉ thêm một lát nữa, huyết tộc tinh nhuệ của gia tộc A Cổ Tư Thông bên cạnh Ứng Đông Lai sẽ bị tổn thất lớn.
- Các ngươi cũng đi đi!
Huyết Hải Ma Quân thở dài một tiếng, phất phất tay, nói với những thuộc hạ vốn kính trọng y. Sau đó thân hình y hóa thành cầu vồng, xuyên qua đại quân yêu ma đông đúc, trên đường đánh chết vô số yêu ma, cuối cùng như một con chim ưng lớn chui vào trong không gian Thái Cổ.
Từ sống đến chết, từ chết đến sống, lại từ sống đến chết… trong nháy mắt Thái Cổ đã quanh quẩn mấy lần giữa lằn ranh sống chết, đời người mừng vui cũng chỉ như vậy mà thôi. Trong nháy mắt đã từ thiên đường đến địa ngục, toàn bộ Thái Cổ đều bị bao trùm trong một bầu không khí bi thương. Tất cả mọi người đều lo lắng cho thương thế của ba vị Chí Tôn, nhưng thế công của quân đoàn Hắc Ám Viễn Chinh lại khiến bọn họ không thể rời đi một tấc. Dựa vào lỗ hổng không gian nhỏ hẹp, mọi người cố sức ngăn cản thế công của quân đoàn Hắc Ám Viễn Chinh ở bên ngoài.
Tại Cửu Nghi Vu vực.
Khi quân đoàn Hắc Ám Viễn Chinh dày đặc từ trong hư không mênh mông tràn vào lỗ hổng, sắc mặt Cổ Vu lập tức trở nên nhợt nhạt. Quân đoàn Hắc Ám Viễn Chinh vốn là lực lượng của Ma Giới dùng để đối phó với Quang Minh Thiên Đường, dù là trong cuộc chiến thần ma lần đầu tiên cũng chưa từng bước vào Thái Cổ, nhưng bây giờ…
Thái Cổ sở dĩ có thể tồn tại, là vì từ trước đến giờ Hắc Ám và Quang Minh không thể đứng chung. Ngay cả khi Chiến Tranh Chi Chủ và Cứu Thục Chi Chủ ngã xuống, chiến tranh giữa Thiên Đường và Ma Giới cũng không dừng lại. Nếu Quân đoàn Hắc Ám Viễn Chinh xuất hiện ở đây, vậy thì giữa Quang Ám chư thần nhất định đã đạt thành hiệp nghị. Cổ Vu suy nghĩ một chút liền hiểu được ý nghĩa ẩn giấu trong đó, nhưng điều này không hề khiến y cảm thấy nhẹ nhàng hơn, ngược lại sắc mặt của y càng thêm tái nhợt. Khi thần ma nhìn về một hướng, đồng thời đối phó với nhân tộc, Thái Cổ… còn có thể tồn tại sao?
"Chẳng lẽ đây là ý trời sao?" - Cổ Vu ngẩng đầu lên, những nếp nhăn trên trán chồng chết lên nhau, nơi khóe mắt có vài giọt nước mắt vẩn đục rơi xuống. Y nhìn lên bầu trời, lại nhìn xuống mặt đất, dường như khắc sâu núi của Thái Cổ, mây của Thái Cổ, đất của Thái Cổ… vào trong linh hồn, trở thành ký ức đời đời kiếp kiếp.
"Đến lượt chúng ta rồi…" - Cổ Vu nắm chặt cây trượng bằng xương, vung tay lên, thu hồi cấm chế màu xanh lá của Vu tộc. Trong ánh mắt của mọi người, y giơ cây trượng bằng xương lên, run rẩy đi ra ngoài.
"Xin hãy thứ cho sự hèn yếu của ta…" - Cổ Vu đứng trên mặt đất, nhìn về bốn phía, trong lòng lẩm bẩm: "Nếu như Thái Cổ đã định sẵn không thể tiếp tục tồn tại, vậy hãy để lão nhân ta đi trước một bước… Cho dù thế nào, hi vọng Thái Cổ vẫn còn tồn tại trước khi ta ngã xuống… Hãy để ta mang theo mơ ước nhỏ nhoi này rời đi!"
"Ầm!"
Cây trượng bằng xương rung lên, một luồng sáng màu xanh lục nhạt từ trong thân trượng phát ra, chiếu vào Vu tộc Thánh Điển bay ra trước người. Tại khoảnh khắc này ánh sáng bỗng bừng lên, trên đỉnh đầu sấm chớp nổi dậy, ánh sáng chói mắt khiến cho bầu trời mênh mông giống như ngày tận thế. Trong tiếng sấm ầm ầm, một giọng nói già nua và kiên định vang khắp vùng đất phía nam:
- Mạt Nhật Tế Điển!
"Rắc rắc!"
Bầu trời Cửu Nghi Vu vực mờ mịt, mặt đất nứt ra từng tấc, vô số bùn nhão và đất sét bay lên trời. Mặt đất rung chuyển, những vết nứt trải rộng khắp nơi. Bên dưới lòng đất, vô số xương khô trắng hếu từ trong bùn đất chui ra, kêu lên răng rắc trong gió lớn, nhanh chóng hợp thành những bộ xương hoặc lớn hoặc nhỏ. Những bộ xương này đón gió kêu lên, trong nháy mắt mọc ra bắp thịt, gân cốt, huyết mạch… với tốc độ không thể tưởng tượng
- Gào!
Một ma thần cổ xưa cao mấy ngàn trượng đột nhiên sống lại, hai cánh tay rung lên, phát ra một tiếng gầm lớn. Vô số ma thần hùng mạnh không thể đếm hết đứng dưới bầu trời. Đám ma thần này trước đây đã từng cực kỳ mạnh mẽ, sau khi trải qua thời gian dài đằng đẵng, lại mang theo khí tức tử vong mãnh liệt xuất hiện trên mảnh đất này.
- Gào!
Khi những xương khô dưới lòng đất lại hóa thành ma thần cổ xưa đầy đủ máu thịt, xuất hiện trước mặt mọi người, tất cả ma thần cổ xưa của Ma Giới đều kinh hãi. Sự sợ hãi vô hình hóa thành một bàn tay to lớn nắm chặt cổ bọn chúng, khiến bọn chúng hoảng hốt liên tiếp lui về phía sau.
Khi con voi gặp phải thi thể đồng loại sẽ kinh hãi chạy ra xa, còn khi đám ma thần cổ xưa của Ma Giới nhìn thấy những ma thần cổ xưa rõ ràng đã chết lại sống dậy ngay trước mắt, trong lòng cũng dâng lên sự sợ hãi tương tự. Những ma thần cổ xưa đã tử vong này hoàn toàn không nhìn ra dấu hiệu đã chết, khác biệt duy nhất so với ma thần cổ xưa của Ma Giới là trong mắt bọn họ không hề có bất cứ tình cảm nào, chỉ có một màu xám xịt.
"Phụt!"
Đất dính bắn tung tóe, vô số hài cốt vẫn không ngừng từ dưới lòng đất chui lên. Dưới tác dụng của Mạt Nhật Tế Điển, bọn họ một lần nữa sống lại, chịu sự sai khiến của Vu tộc. Trong hư không gió lớn rít gào, cảnh tượng bi thương. Cổ Vu cắn nát ngón tay khô héo, vết máu nhàn nhạt chảy xuống trang đầu của Mạt Nhật Tế Điển, đồng thời đôi môi run rẩy ngâm lên:
- Dùng máu làm môi giới, dùng khí làm vật dẫn, dùng hồn làm ranh giới, tất cả linh hồn mạnh mẽ lưu lạc trong hư vô, hãy nghe lời kêu gọi của Vu…
"Ầm!"
Một mảng ánh chớp sáng ngời xẹt qua bầu trời phía nam, mây đen dày đặc hội tụ lại, cảnh tượng giống như ngày tận thế. Mạt Nhật Tế Điển trước người Cổ Vu bỗng tỏa ra vô số điểm sáng màu xanh sẫm, nhanh chóng tan vào trong hư không.
Một lực lượng vô hình đang hút lấy những hồn phách mạnh mẽ trong hư không, những linh hồn này thuộc về ma thần cổ xưa, hoặc là thuộc về những hung thú tàn ác. Dưới sự kêu gọi không thể kháng cự, những hồn phách này hội tụ với nhau, tất cả mảnh vỡ linh hồn tập trung lại, cuối cùng hóa thành một linh hồn hung bạo gần như hoàn chỉnh. Cuồng phong cuốn qua, những hung thú Hồng Hoang đã sớm biến mất trong lịch sử phát ra ánh sáng màu xanh lá nhạt, lại xuất hiện giữa khoảng trời đất này.
- Gào!
Sau một tiếng gầm dữ tợn, đội quân đông đúc do Mạt Nhật Tế Điển kêu gọi ra giống như một dòng nước sắt thép, va chạm mạnh với quân đoàn Hắc Ám Viễn Chinh từ bên ngoài lỗ hổng không gian tràn vào.
Những tiếng gầm hung ác như thú dữ từ sâu trong bóng tối vang lên, khiến cho cả vũ trụ đều run rẩy. Trong ánh mắt của Xi Vưu, một quân đoàn lớn mặc chiến giáp đen kịt gầm thét tiến về hướng Thái Cổ, cờ quạt bay phất phới, trên lá cờ có thêu một chiếc vương miện màu bạc hết sức rõ ràng, đó là Hắc Ám Viễn Chinh quân.
Vô số Hắc Ám Viễn Chinh quân như thủy triều đen cuốn về Thái Cổ. Khi lướt qua bên cạnh Xi Vưu không xa, cỗ máy giết chóc hùng mạnh này lại chẳng hề nhìn y một lần.
- Giết!
Tiếng gầm liên tục vang lên, bóng người lay động trong thủy triều đen cuồn cuộn. Hắc Ám Viễn Chinh quân đông đến mức không nhìn thấy được đầu cuối. Xi Vưu ngây người đứng trong bóng tối, trong lòng lạnh giá như băng. Khi âm thanh Hắc Ám Viễn Chinh quân xuất động truyền vào trong tai, y vẫn không nhúc nhích, ngơ ngác nhìn đội quân này tràn về phía xa. Phía trên đại quân Hắc Ám có một đoàn bóng đen nhúc nhích, trên đầu bóng đen này đội một chiếc vương miện màu bạc rực rỡ, trong tay cầm quyền trượng tinh không, chính là Hư Vô Chi Quân rõ ràng đã bị hủy diệt.
Khi lướt qua bên cạnh Xi Vưu không xa, Hư Vô Chi Quân dường như vô ý liếc nhìn đối phương, trên người không cảm giác được bất kỳ dao động tâm tình nào. Hắn chỉ nhìn Xi Vưu một cái, sau khi cảm nhận được khí tức đen tối trên người đối phương liền dời mắt đi. Hắn cũng không nhận ra Xi Vưu, hoặc là nói hắn vốn không có bất cứ ký ức nào liên quan đến Xi Vưu, trong đầu hắn hoàn toàn trống rỗng.
- Giết!
Tiếng gầm của Hắc Ám Viễn Chinh quân vang khắp hư không, lan đến không gian Thái Cổ. Từ đầu đến cuối Xi Vưu vẫn đứng yên.
Một lúc sau, Xi Vưu dường như khôi phục tinh thần lại, ngơ ngẩn nói:
- Thái Cổ xong rồi…
Bất kể thế nào thì y vẫn là một nhân tộc Thái Cổ, sinh ra tại Thái Cổ. Thái Cổ là nhà của y.
Ba vị Chí Tôn không biết sống chết, hàng tỉ Hắc Ám Viễn Chinh quân tiến về Thái Cổ, khí tức của mấy Chủ Thần vẫn quanh quẩn không tan nơi chân trời. Vào lúc này y lại không thể làm được gì, Chủ Thần có thể hủy diệt ba vị Chí Tôn thì cũng có thể hủy diệt y.
- Tứ Tượng đại trận đã bị phá, bốn Chí Tôn không biết sống chết, Tứ Tượng đại trận đã bị phá…
Xi Vưu ngẩng đầu lên, lẩm bẩm nói:
- Thái Cổ hết rồi…
Đến giờ phút này y mới cảm nhận được nơi mà linh hồn của mình thuộc về. Mặc dù y từng tạo nên sát nghiệt ngập trời tại Thái Cổ, mặc dù y cũng không thích ba vị Chí Tôn, nhưng y lại là một nhân loại Thái Cổ mười phân vẹn mười. Nhà của y… là Thái Cổ.
- Tất cả tộc nhân lập tức trở về Thái Cổ!
Khi trên bầu trời vang lên giọng nói của Bạch Hổ Chí Tôn, tiếp đó ba thánh thú mang theo máu tươi đầy trời chui vào không gian Thái Cổ, tất cả mọi người đều kinh ngạc đến ngây người. Không ít người còn tận mắt nhìn thấy cột sét thần phạt to lớn kia đánh xuống. Giờ phút này, một cảm giác ngột ngạt không thể miêu tả như bóp chặt cổ họng của tất cả mọi người.
- Chí Tôn!
Trong đám người vang lên những tiếng kêu bi thương ngập trời. Trong số nhân tộc đang càn quét ác ma bên ngoài không gian Thái Cổ, những bóng người vọt lên không, xuyên qua lỗ hổng không gian, muốn bay về hướng ba vị Chí Tôn rơi xuống. Những người khác thì vẫn đang kinh ngạc, không kịp phản ứng lại.
- Giết!
- Giết!
- Giết!
Cờ quạt bay phất phới. Khi hàng tỉ quân đoàn Hắc Ám Viễn Chinh mang giáp nặng gầm thét, rời khỏi trung tâm vũ trụ mà bọn chúng chưa từng rời đi, tiến về hướng Thái Cổ, toàn bộ chiến trường đều yên tĩnh như chết chóc. Nơi lỗ hổng không gian, đám nhân tộc Thái Cổ đang định đuổi theo hướng ba vị Chí Tôn bỗng dừng bước, trong mắt hiện lên vẻ không thể tin.
"Ầm!"
Đại quân Ma Giới vốn đang lâm vào hoảng loạn đột nhiên phát ra một trận tiếng gầm hưng phấn:
- Giết!
Sự xuất hiện của Hắc Ám Viễn Chinh quân giống như một liều thuốc kích thích tan vào trong đại quân Ma Giới đang hỗn loạn này, tinh thần đám yêu ma rung lên, gầm thét xông về phía đám người Thái Cổ.
"Ầm ầm!"
Sự xuất hiện của Hắc Ám Viễn Chinh quân cũng khiến cho đại quân huyết tộc ở ven rìa chiến trường trở nên hỗn loạn. Đám huyết tộc miệng lớn lo lắng ngẩng đầu lên, nhìn về sâu trong bầu trời Thái Cổ, nơi đó có những tia chớp màu vàng uy thế vô tận xẹt qua, lực lượng ẩn chứa trong sấm sét như muốn hủy diệt trời đất.
- Lui đi, đây không phải trận chiến của chúng ta. Bất kể loài người hay là ma tộc đều chẳng liên quan gì đến huyết tộc chúng ta. Nguồn truyện: Truyện Bất Hủ
Sự hỗn loạn kia giống như dịch bệnh điên cuồng lan ra. Một số huyết tộc cao cấp trong lòng đã nảy sinh ý rút lui.
- Không sai, loài người chẳng qua là lương thực của chúng ta mà thôi, chúng ta không cần phải bán mạng vì lương thực.
Có huyết tộc phụ họa.
- Quân đoàn Hắc Ám Viễn Chinh quá mạnh, những huyết tộc thuộc gia tộc bình thường như chúng ta không thể nào đối phó được. Huống hồ Chủ Thần cũng đã bắt đầu nhúng tay vào, các ngươi có thấy tình cảnh của ba vị Chí Tôn vừa rồi không…
Hỗn loạn càng không thể dẹp yên được.
"Ầm!"
Một bàn tay lớn màu đỏ đánh vào trong đại quân huyết tộc, khiến cho một mảng lớn huyết tộc hóa thành máu tươi sền sệt trôi nổi trong hư không. Ứng Đông Lai dùng một chưởng đánh chết cả ngàn huyết tộc, sau đó quát lên:
- Kẻ nào dám rút lui, giết không cần hỏi!
Đám huyết tộc đều câm như hến, lúc này mới không dám ý kiến nữa, chỉ là ý định rút lui đã sớm mọc rễ trong lòng bọn chúng.
Ứng Đông Lai xoay đầu lại, nhìn quân đoàn Hắc Ám Viễn Chinh rợp trời kín đất không thấy đầu cuối, trong lòng lo lắng: "Thái Cổ… chẳng lẽ thật sự phải diệt vong sao? Không biết mấy vị Chí Tôn thế nào rồi, hi vọng không có chuyện gì!"
- Gào!
Phía trên Hắc Ám Viễn Chinh quân, Hư Vô Chi Quân vươn người đứng dậy, ngửa đầu phát ra một tiếng kêu sắc bén. Hắc Ám Viễn Chinh quân lập tức gầm lên như thủy triều, tràn về hướng không gian Thái Cổ. Đám yêu ma còn lại cũng phối hợp phản công. Dưới công kích của Hắc Ám Viễn Chinh quân, quân đoàn vương triều Trung Ương dưới trướng Đệ Nhất phân thần lập tức tan rã, đám cao thủ của vương triều Trung Ương như A Tu La ma đế đều bị chia cắt. Bọn họ liếc nhìn quân đoàn Hắc Ám Viễn Chinh liên miên không dứt, thở dài một tiếng, sau đó xoay người rời đi.
Đối mặt với thế công rợp trời kín đất của quân đoàn Hắc Ám Viễn Chinh, nhân tộc Thái Cổ vừa đánh vừa lui, dần dần rút về trong không gian Thái Cổ. Dưới công kích của quân đoàn Hắc Ám Viễn Chinh, đại quân huyết tộc cũng tan ra. Mặc dù huyết tộc đã đồng ý liên minh, nhưng lần này phái ra cũng không phải là huyết tộc tinh nhuệ của đại thứ nguyên. Trái lại trong quân đoàn Hắc Ám Viễn Chinh phần lớn là cao thủ cấp Thiên Ma Thần. Chỉ một đợt công kích, đại quân huyết tộc lập tức tan tác, binh bại như núi đổ, mặc cho Huyết Hải Ma Quân Ứng Đông Lai gào thét thế nào cũng không thể kiềm chế được những huyết tộc đã đánh mất sĩ khí này.
Chỉ có tinh nhuệ của gia tộc A Cổ Tư Thông do Huyết Hải Ma Quân từ đại thứ nguyên mang đến là vẫn còn ở lại, bọn họ có thể ngăn cản được một lúc, nhưng hiển nhiên cũng không thể kéo dài. Chỉ thêm một lát nữa, huyết tộc tinh nhuệ của gia tộc A Cổ Tư Thông bên cạnh Ứng Đông Lai sẽ bị tổn thất lớn.
- Các ngươi cũng đi đi!
Huyết Hải Ma Quân thở dài một tiếng, phất phất tay, nói với những thuộc hạ vốn kính trọng y. Sau đó thân hình y hóa thành cầu vồng, xuyên qua đại quân yêu ma đông đúc, trên đường đánh chết vô số yêu ma, cuối cùng như một con chim ưng lớn chui vào trong không gian Thái Cổ.
Từ sống đến chết, từ chết đến sống, lại từ sống đến chết… trong nháy mắt Thái Cổ đã quanh quẩn mấy lần giữa lằn ranh sống chết, đời người mừng vui cũng chỉ như vậy mà thôi. Trong nháy mắt đã từ thiên đường đến địa ngục, toàn bộ Thái Cổ đều bị bao trùm trong một bầu không khí bi thương. Tất cả mọi người đều lo lắng cho thương thế của ba vị Chí Tôn, nhưng thế công của quân đoàn Hắc Ám Viễn Chinh lại khiến bọn họ không thể rời đi một tấc. Dựa vào lỗ hổng không gian nhỏ hẹp, mọi người cố sức ngăn cản thế công của quân đoàn Hắc Ám Viễn Chinh ở bên ngoài.
Tại Cửu Nghi Vu vực.
Khi quân đoàn Hắc Ám Viễn Chinh dày đặc từ trong hư không mênh mông tràn vào lỗ hổng, sắc mặt Cổ Vu lập tức trở nên nhợt nhạt. Quân đoàn Hắc Ám Viễn Chinh vốn là lực lượng của Ma Giới dùng để đối phó với Quang Minh Thiên Đường, dù là trong cuộc chiến thần ma lần đầu tiên cũng chưa từng bước vào Thái Cổ, nhưng bây giờ…
Thái Cổ sở dĩ có thể tồn tại, là vì từ trước đến giờ Hắc Ám và Quang Minh không thể đứng chung. Ngay cả khi Chiến Tranh Chi Chủ và Cứu Thục Chi Chủ ngã xuống, chiến tranh giữa Thiên Đường và Ma Giới cũng không dừng lại. Nếu Quân đoàn Hắc Ám Viễn Chinh xuất hiện ở đây, vậy thì giữa Quang Ám chư thần nhất định đã đạt thành hiệp nghị. Cổ Vu suy nghĩ một chút liền hiểu được ý nghĩa ẩn giấu trong đó, nhưng điều này không hề khiến y cảm thấy nhẹ nhàng hơn, ngược lại sắc mặt của y càng thêm tái nhợt. Khi thần ma nhìn về một hướng, đồng thời đối phó với nhân tộc, Thái Cổ… còn có thể tồn tại sao?
"Chẳng lẽ đây là ý trời sao?" - Cổ Vu ngẩng đầu lên, những nếp nhăn trên trán chồng chết lên nhau, nơi khóe mắt có vài giọt nước mắt vẩn đục rơi xuống. Y nhìn lên bầu trời, lại nhìn xuống mặt đất, dường như khắc sâu núi của Thái Cổ, mây của Thái Cổ, đất của Thái Cổ… vào trong linh hồn, trở thành ký ức đời đời kiếp kiếp.
"Đến lượt chúng ta rồi…" - Cổ Vu nắm chặt cây trượng bằng xương, vung tay lên, thu hồi cấm chế màu xanh lá của Vu tộc. Trong ánh mắt của mọi người, y giơ cây trượng bằng xương lên, run rẩy đi ra ngoài.
"Xin hãy thứ cho sự hèn yếu của ta…" - Cổ Vu đứng trên mặt đất, nhìn về bốn phía, trong lòng lẩm bẩm: "Nếu như Thái Cổ đã định sẵn không thể tiếp tục tồn tại, vậy hãy để lão nhân ta đi trước một bước… Cho dù thế nào, hi vọng Thái Cổ vẫn còn tồn tại trước khi ta ngã xuống… Hãy để ta mang theo mơ ước nhỏ nhoi này rời đi!"
"Ầm!"
Cây trượng bằng xương rung lên, một luồng sáng màu xanh lục nhạt từ trong thân trượng phát ra, chiếu vào Vu tộc Thánh Điển bay ra trước người. Tại khoảnh khắc này ánh sáng bỗng bừng lên, trên đỉnh đầu sấm chớp nổi dậy, ánh sáng chói mắt khiến cho bầu trời mênh mông giống như ngày tận thế. Trong tiếng sấm ầm ầm, một giọng nói già nua và kiên định vang khắp vùng đất phía nam:
- Mạt Nhật Tế Điển!
"Rắc rắc!"
Bầu trời Cửu Nghi Vu vực mờ mịt, mặt đất nứt ra từng tấc, vô số bùn nhão và đất sét bay lên trời. Mặt đất rung chuyển, những vết nứt trải rộng khắp nơi. Bên dưới lòng đất, vô số xương khô trắng hếu từ trong bùn đất chui ra, kêu lên răng rắc trong gió lớn, nhanh chóng hợp thành những bộ xương hoặc lớn hoặc nhỏ. Những bộ xương này đón gió kêu lên, trong nháy mắt mọc ra bắp thịt, gân cốt, huyết mạch… với tốc độ không thể tưởng tượng
- Gào!
Một ma thần cổ xưa cao mấy ngàn trượng đột nhiên sống lại, hai cánh tay rung lên, phát ra một tiếng gầm lớn. Vô số ma thần hùng mạnh không thể đếm hết đứng dưới bầu trời. Đám ma thần này trước đây đã từng cực kỳ mạnh mẽ, sau khi trải qua thời gian dài đằng đẵng, lại mang theo khí tức tử vong mãnh liệt xuất hiện trên mảnh đất này.
- Gào!
Khi những xương khô dưới lòng đất lại hóa thành ma thần cổ xưa đầy đủ máu thịt, xuất hiện trước mặt mọi người, tất cả ma thần cổ xưa của Ma Giới đều kinh hãi. Sự sợ hãi vô hình hóa thành một bàn tay to lớn nắm chặt cổ bọn chúng, khiến bọn chúng hoảng hốt liên tiếp lui về phía sau.
Khi con voi gặp phải thi thể đồng loại sẽ kinh hãi chạy ra xa, còn khi đám ma thần cổ xưa của Ma Giới nhìn thấy những ma thần cổ xưa rõ ràng đã chết lại sống dậy ngay trước mắt, trong lòng cũng dâng lên sự sợ hãi tương tự. Những ma thần cổ xưa đã tử vong này hoàn toàn không nhìn ra dấu hiệu đã chết, khác biệt duy nhất so với ma thần cổ xưa của Ma Giới là trong mắt bọn họ không hề có bất cứ tình cảm nào, chỉ có một màu xám xịt.
"Phụt!"
Đất dính bắn tung tóe, vô số hài cốt vẫn không ngừng từ dưới lòng đất chui lên. Dưới tác dụng của Mạt Nhật Tế Điển, bọn họ một lần nữa sống lại, chịu sự sai khiến của Vu tộc. Trong hư không gió lớn rít gào, cảnh tượng bi thương. Cổ Vu cắn nát ngón tay khô héo, vết máu nhàn nhạt chảy xuống trang đầu của Mạt Nhật Tế Điển, đồng thời đôi môi run rẩy ngâm lên:
- Dùng máu làm môi giới, dùng khí làm vật dẫn, dùng hồn làm ranh giới, tất cả linh hồn mạnh mẽ lưu lạc trong hư vô, hãy nghe lời kêu gọi của Vu…
"Ầm!"
Một mảng ánh chớp sáng ngời xẹt qua bầu trời phía nam, mây đen dày đặc hội tụ lại, cảnh tượng giống như ngày tận thế. Mạt Nhật Tế Điển trước người Cổ Vu bỗng tỏa ra vô số điểm sáng màu xanh sẫm, nhanh chóng tan vào trong hư không.
Một lực lượng vô hình đang hút lấy những hồn phách mạnh mẽ trong hư không, những linh hồn này thuộc về ma thần cổ xưa, hoặc là thuộc về những hung thú tàn ác. Dưới sự kêu gọi không thể kháng cự, những hồn phách này hội tụ với nhau, tất cả mảnh vỡ linh hồn tập trung lại, cuối cùng hóa thành một linh hồn hung bạo gần như hoàn chỉnh. Cuồng phong cuốn qua, những hung thú Hồng Hoang đã sớm biến mất trong lịch sử phát ra ánh sáng màu xanh lá nhạt, lại xuất hiện giữa khoảng trời đất này.
- Gào!
Sau một tiếng gầm dữ tợn, đội quân đông đúc do Mạt Nhật Tế Điển kêu gọi ra giống như một dòng nước sắt thép, va chạm mạnh với quân đoàn Hắc Ám Viễn Chinh từ bên ngoài lỗ hổng không gian tràn vào.
Bình luận truyện