Phi Thường Độc Sủng: Nữ Nhân Của Tàn Bạo Vương Gia

Chương 317: Tạo em bé, hành động (3)



Edit: Dực

Dực: Hời hời :v tui không muốn ed H đâu :v cíu mạng :v Tui nói H có gì hay? :v

“Phong…”

Trong tiếng gọi như chú ngữ của nàng phảng phất chút nũng nịu.

Thuộc Phong đột nhiên thấp giọng cười, bàn tay xấu xa đột nhiên bóp mạnh.

“Phong… đau quá…”

Hữu Nhàn nhíu mày, không tự chủ được mà giãy lên.

Thuộc Phong khàn khàn giọng, đột ngột buông lỏng.

“Rồi rồi, ta sẽ dịu dàng.”

Hắn lại dán bên tai nàng khàn khàn nói, một tay lại trượt xuống xé vạt váy.

“Phong…”

Hữu Nhàn cẩn thận trong vô thức, rõ ràng là vui sướng cùng cực trên giường, trong lòng nàng lại có cảm giác run sợ giống như yêu đương vụng trộm trong cung, nhưng chính nàng lại là người dung túng cho nhu cầu của hắn.

Biết rõ vục vọng của hắn dù có lâu thế nào cũng không đổi.

Hắn hơi nheo mắt lại, bột nhiên dùng lực xé mạnh váy nàng, bàn tay to lần vào tiết khố.

“Ach… Phong…”

Lúc nàng đè tay hắn lại thì cũng chính là lúc tay hắn vừa đè lên trên.

“Đừng sợ, đã nhiều lần rồi, vẫn còn khó khắn như thế sao?”

Hắn cười nàng, ngón tay đặt vào nơi sưng đỏ, ngón giữa bên kia cũng bắt đầu ra vào nơi nào đó.

“Thuộc Phong, ta… ta rất yêu chàng!”

CÒn không biết xấu hổ hơn, Hữu Nhàn chỉ biết tập trung vào nơi nhạy cảm mà hắn đặt ngón tay vào, tùy theo di chuyển của hắn mà ngâm nga.

“Ta biết.”

Hắn hơi giạt mình, ngay sau đó khóe miệng nhếch lên một nụ cười.

Cảm giác nàng vì hắn buông thả, hắn lại càng đưa ngón tay vào sâu hơn.

“Ta sẽ dịu dàng.”

Nàng vẫn đang khó tin

Cơ thể Hữu Nhàn thoáng khựng lại, lại càng cố sức giữ chặt hắn hơn.

“Thả ra nào.”

Hắn lại dán bên tai nàng nói, ngón tay cũng vào sâu hơn.

“Nàng thật chặt.”

Hắn cố lách vào bên trong, hai đầu ngón tay tà khí càn quấy,, khiến bên trong càng thêm ẩm ướt.

Tuy chẳng phải lần đầu trải qua những kích thích này, nhưng nàng vẫn cảm thấy xấu hổ không biết phải làm sao…

Thuộc Phong nhìn khuôn mặt đỏ hồng của nàng tà khí cười nhẹ, cầm lấy tay nàng —

Sau đó hắn cúi đầu gặm nhấm điểm hồng phấn trước ngực, đột nhiên cắn mạnh.

“Phong a….”

Tiếng kêu lanh lảnh của Hữu Nhàn vang lên, trong cơ thể đột nhiên có luồng khí nóng xa lạ lan tỏa khiến nàng sợ hãi, thân thể cũng chẳng còn là của bản thân, chỉ có thể thuận theo khiêu khích của hắn.

Nàng không còn vẻ ngoài cự tuyệt, chỉ còn biểu cảm khát cầu thương yêu, toàn bộ cơ thể này đều giao hết cho hắn.

Cả người Thuộc Phong như bị thiêu đốt, đầu óc bị kích thích bởi xung động của nàng.

Hắn thở hổn hển, ánh mắt như chìm trong vực sâu.

Hắn không thể kéo dài thêm nữa, hắn đã tới giới hạn.

Hắn nhanh chóng rút ra, để nàng và hắn có thể nhanh chóng đạt được khoái cảm.

Hữu Nhàn luôn miệng gọi tên hắn, vui sướng trong kích thích của hắn, cả cơ thể cũng nhiễm một màu đỏ hồng.

Thuộc Phong rút tay ra, miệng lưỡi khô khốc nhìn chằm chằm vào cơ thể nhễ nhại mồ hôi của nàng.

Ý thức của Hữu Nhàn trở nên mơ hồ, từ trước tới giờ nàng chưa từng đón nhận rúng động mãnh liệt liên tiếp thế này.

Kỹ thuật của Thuộc Phong giống như ác ma thúc guicj nàng, thúc giụcnangf, khiến nàng không ngừng phải bấu vúi về phía trước, muốn nàng phải luận động cơ thể theo ngón tay của hắn.

Đột nhiên hắn thấp giọng hừ một tiếng, mạnh mẽ đẩy nàng.

Tho lỗ kéo tiết khố của nàng, Thuộc Phong cũng tiện tay cởi của chính mình ra, vật cực đại ffawtj ở trước nơi ẩm thấp của nàng dò xét, tiền đà khom lưng, vùi mạnh vào trong.

“Ta yêu chàng! Ách…”

Hữu Nhàn thấp giọng góc nương theo từng đợt khoái cảm tận chín tầng mây.

Hắn đột nhiên dừng chuyển động, đôi mắt đen nhìn thẳng vào đôi mắt trong như nước của nàng.

“Ta cũng vậy!”

Lời còn chưa dứt, không để Hữu Nhàn có thời gian, hắn đã lại tiếp tục.

“A…”

Hữu Nhàn cắn mỗi dưới, khó khăn kiềm chế cảm giác hưng phấn truyền đến, nàng cảm giác dịch thể của chính mình đang không ngừng rỉ ra.

“Đứng kiềm chế bản thân, cứ kêu ra đi!”

Thuộc Phong ghé sát vào tai nàng nói, nhìn nàng cắn môi đến chảy cả tơ máy, hắn vô thức nhíu mày.

Hắn lại càng tiến sâu vào trong hơn

“A…”

Cảm giác đau đớn hòa cùng vui sướng từ hạ thân truyền tới, khiến nàng giống như đang ở giữa đám lửa rừng, không ngừng va chạm, không ngừng thiêu dốt…

Thuộc Phong bên trên nàng, chôn sâu vào bên trong nàng, miệng nhỏ của nàng thắt chặt như muốn kẹp chết hắn, khiến hắn không thể kiên trì bao lâu mà xuất ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện