Phi Thường Quan Hệ
Chương 40
Uông Hạo Diên ký hợp đồng xong chuẩn bị vào tổ phim, việc trang trí bên Thanh Viên lộ giao cho hai trợ lý sinh hoạt trông coi, Kinh Tinh từ bảo mẫu trở lại thành trợ lý.
“Chị không cần giúp cậu xếp đồ đúng không? Trực tiếp tới sân bay luôn nha?”
Uông Hạo Diên ngồi phía sau ngẩng đầu lên: “Sao lại không cần? Chị khởi nghiệp từ việc thu xếp đồ đạc, đừng quên cội nguồn chứ được không?”
Kinh Tinh làu bàu: “Không phải đã có bác sĩ Giản sao.”
Uông Hạo Diên nghe vậy bật cười: “Nhìn ra rồi?” Đắc ý cho đã lại cúi đầu nghiêm túc nói: “Bác sĩ Giản bận lắm, còn không có thời gian dành cho em.”
Thật vậy, Giản Tân xin nghỉ hai tuần, chuyên tâm chiếu cố Tân Hủy, chuyên môn so với dì Tân là hộ lý lâm sàng đương nhiên không bằng, thế nhưng bởi vì cậu cứ không yên lòng.
Trong lòng mọi người đều rõ, Tân Hủy chịu đựng không nổi đến mùa xuân nữa rồi.
Cuối cùng cũng không nhờ đến Kinh Tinh, Uông Hạo Diên tự mình chậm rì rì xếp được một nửa hành lý. Anh khoanh tay dựa vào cửa nhìn những căn phòng xung quanh, bất giác nở nụ cười.
Trước cửa có dép lê của anh và Giản Tân, trên giá áo có áo khoác dài màu trắng của Giản Tân, thư phòng hồi trước loạn thất bát tao những sách bây giờ đã được xếp ngay ngắn, còn có thêm sách y học. Dường như mọi thứ đều giống tưởng tượng ngày xưa, một căn nhà thuộc về hai người bọn họ.
Giản Ái ở bên cạnh chén của nó meo một tiếng, gọi anh cho ăn.
Uông Hạo Diên đi đến đổ đồ ăn vào, vỗ nhẹ đầu Giản Ái, nói: “Kế hoạch trước đây không có con, bọn ba vốn chỉ muốn một thế giới hai người đến hết đời.”
Giản Tân rạng sáng mới về nhà, tinh thần mệt mỏi. Uông Hạo Diên trong phòng đã ngủ rồi, chắc là đọc kịch bản mệt rồi ngủ, cuốn kịch bản bị vứt sang một bên.
Tắm rửa xong viết một danh sách đồ đạc, sau đó ở phòng khách kiểm tra hành lý của Uông Hạo Diên, cái gì xếp lộn xộn đem ra xếp lại cho gọn gàng, còn thiếu đồ gì lại đi lấy xếp vào.
Lúc Uông Hạo Diên trở mình thì nghe thấy động tĩnh bên ngoài, lại cảm thấy áo ngủ đang mặc không được thoải mái, mơ màng vài giây liền ngồi dậy xuống giường. Ánh sáng ngoài phòng khách lọt qua khe cửa, cẩn thận nghe ngóng đúng là có tiếng động nho nhỏ.
Lặng lẽ mở cửa, liền trông thấy Giản Tân cầm một tờ giấy đứng cạnh hành lý kiểm tra bổ sung đồ đạc, nhanh nhẹn nhìn tới nhìn lui.
Uông Hạo Diên ho nhẹ một tiếng, Giản Tân lập tức quay đầu, hỏi: “Em đánh thức anh hả?”
“Không có, em có đệm thịt hay sao mà nhẹ nhàng thế.” Uông Hạo Diên đi ra, bước đến sau lưng Giản Tân ôm lấy cậu, nhìn chằm chằm vào tờ giấy: “Em chưa ngủ để chuẩn bị hành lý cho anh à? Còn nhiều đồ cần mang thế này?”
Anh đặt cằm lên vai Giản Tân, cọ cọ làm Giản Tân ngứa ngáy, Giản Tân uốn éo: “Tự anh lại không muốn đầy đủ à, trí chướng.”
Uông Hạo Diên nghiêng đầu hôn lên cổ Giản Tân: “Được rồi được rồi, sao lại mắng người nhà thế.”
Giản Tân dùng khuỷu tay bực mình đẩy anh ra, nói: “Hòm thuốc nhà mình em đem từ bệnh viện về có hơi to, hôm trước em có mua một cái nhỏ hơn, vừa lúc để anh mang theo ra ngoài.”
Nói xong cậu lại chạy đi tìm, Uông Hạo Diên dùng sức túm người lại vào ngực, nói: “Những cái đấy tổ phim đều chuẩn bị rồi, em đừng bận rộn nữa, tụi mình nghỉ ngơi đi được không?”
Giản Tân quả thực mệt chết đi, cũng không có tinh thần: “Ừm, vậy…”
“Vậy cái gì?” Uông Hạo Diên nghĩ hay là trực tiếp khiêng người vào phòng cho rồi.
Giản Tân ăn mặc tùy tiện cũng chẳng quan tâm hình tượng, hỏi: “Vậy anh khi nào mới về?”
Anh còn chưa đi mà, Uông Hạo Diên dở khóc dở cười, kéo Giản Tân về phòng ngủ. Vừa nằm xuống lại muốn ngồi dậy, anh xoay người chặn Giản Tân lại, gần như ngay lập tức bị ôm lấy.
“Có phải không muốn anh đi không?”
Giản Tân nhanh chóng lắc đầu: “Không hề không hề.” Nói xong cũng biết không hề thuyết phục chút nào, lại lúng túng nói: “Ngày mai em đưa mẹ đi làm kiểm tra, bà có thể, có thể… Em hơi sợ.”
Uông Hạo Diên có thể cảm nhận được Giản Tân đang gắng sức che giấu sự hoang mang của cậu, anh hôn lên trán Giản Tân: “Anh nghe dì Tần nói rồi, ngày mai anh đi cùng em, buổi chiều mới phải đi làm.”
Giản Tân gật gật đầu, cười trừ: “Cảm ơn.”
Uông Hạo Diên trách cứ hừ một tiếng: “Em còn nói cảm ơn với anh?”
“Vậy không cảm ơn nữa…” Giản Tân ôm chặt anh, nhắm mắt lại nói: “Cực kỳ yêu anh…”
Sáng sớm hôm sau đến đón Tân Hủy, đưa Tân Hủy xuống lầu rồi ngồi lên xe, suốt lúc đó Tân Hủy không có mở mắt, Giản Tân nhẹ giọng nói: “Mẹ, Uông Hạo Diên cũng đến, anh ấy đưa chúng ta đi.”
Kỳ thật lần trước Uông Hạo Diên đã cảm thấy Tân Hủy đã nhớ ra mọi chuyện cả rồi, bởi vậy trong lòng có chút thấp thỏm. Mà Tân Hủy chỉ chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt trống rỗng không nhìn ra tâm tình gì.
Tới bệnh viện, đã hẹn trước với phòng khám rồi nên không cần xếp hàng, nhưng mà Tân Hủy ngồi thôi cũng khó khăn, cho nên việc kiểm tra cũng rất mất thời gian, Giản Tân ôm áo khoác và mũ Tân Hủy, ánh mắt ngẩn ngơ.
Kết quả kiểm tra khoảng một tiếng mới có, liền đưa Tân Hủy vào nghỉ trong phòng bệnh, Uông Hạo Diên không hiểu y học, nhưng mà anh có thể nhìn ra tay Tân Hủy đã phù thũng rồi, hơn nữa còn hơi tím bầm.
“Con đi lấy kết quả, nghe bác sĩ nói xong là có thể đi.”
Giản Tân nhận lấy tập hồ sơ, muốn rút ra nhìn lại vừa không dám nhìn, nửa đường cậu dừng lại, chậm rãi rút phim X quang và giấy chẩn bệnh ra, nháy mắt linh hồn như bị hút đi, đồng nghiệp lui tới chào hỏi cậu cũng không nghe thấy.
Kỳ thật đã nghĩ tới rồi, chỉ là không muốn tin thôi. Toàn thân phù thũng, ngón tay xuất hiện những vết đen tím, còn có xuất huyết não, nửa tim bên trái của Tân Hủy đã suy kiệt rõ rệt, liên lụy đến chức năng của nửa tim phải, dẫn đến toàn trái tim đều suy kiệt.
Uông Hạo Diên trông chừng Tân Hủy, xoa bóp từng khớp xương ngón tay của Tân Hủy, đầu ngón tay sưng phù tím ngắt bỗng bắt lấy tay anh, dùng sức khiến đầu ngón tay trắng bệch.
Tân Hủy bi thương nhìn anh, ngập ngừng: “Đừng, lừa dối, nó.”
Uông Hạo Diên trong lòng run lên, cả kinh, vành mắt đỏ lên, anh cúi người sát lại, lại nghe thấy Tân Hủy thốt lên, thanh âm mang theo nỗi cam chịu số phận và thống khổ đến vô tận.
“Đừng, ức hiếp, nó.”
Uông Hạo Diên nắm chặt tay bà gật đầu, vì bà mà rơi một giọt nước mắt, đã từng đúng sai không còn đáng nói nữa, chỉ vì bà yêu con trai mình mà thôi.
“Chị không cần giúp cậu xếp đồ đúng không? Trực tiếp tới sân bay luôn nha?”
Uông Hạo Diên ngồi phía sau ngẩng đầu lên: “Sao lại không cần? Chị khởi nghiệp từ việc thu xếp đồ đạc, đừng quên cội nguồn chứ được không?”
Kinh Tinh làu bàu: “Không phải đã có bác sĩ Giản sao.”
Uông Hạo Diên nghe vậy bật cười: “Nhìn ra rồi?” Đắc ý cho đã lại cúi đầu nghiêm túc nói: “Bác sĩ Giản bận lắm, còn không có thời gian dành cho em.”
Thật vậy, Giản Tân xin nghỉ hai tuần, chuyên tâm chiếu cố Tân Hủy, chuyên môn so với dì Tân là hộ lý lâm sàng đương nhiên không bằng, thế nhưng bởi vì cậu cứ không yên lòng.
Trong lòng mọi người đều rõ, Tân Hủy chịu đựng không nổi đến mùa xuân nữa rồi.
Cuối cùng cũng không nhờ đến Kinh Tinh, Uông Hạo Diên tự mình chậm rì rì xếp được một nửa hành lý. Anh khoanh tay dựa vào cửa nhìn những căn phòng xung quanh, bất giác nở nụ cười.
Trước cửa có dép lê của anh và Giản Tân, trên giá áo có áo khoác dài màu trắng của Giản Tân, thư phòng hồi trước loạn thất bát tao những sách bây giờ đã được xếp ngay ngắn, còn có thêm sách y học. Dường như mọi thứ đều giống tưởng tượng ngày xưa, một căn nhà thuộc về hai người bọn họ.
Giản Ái ở bên cạnh chén của nó meo một tiếng, gọi anh cho ăn.
Uông Hạo Diên đi đến đổ đồ ăn vào, vỗ nhẹ đầu Giản Ái, nói: “Kế hoạch trước đây không có con, bọn ba vốn chỉ muốn một thế giới hai người đến hết đời.”
Giản Tân rạng sáng mới về nhà, tinh thần mệt mỏi. Uông Hạo Diên trong phòng đã ngủ rồi, chắc là đọc kịch bản mệt rồi ngủ, cuốn kịch bản bị vứt sang một bên.
Tắm rửa xong viết một danh sách đồ đạc, sau đó ở phòng khách kiểm tra hành lý của Uông Hạo Diên, cái gì xếp lộn xộn đem ra xếp lại cho gọn gàng, còn thiếu đồ gì lại đi lấy xếp vào.
Lúc Uông Hạo Diên trở mình thì nghe thấy động tĩnh bên ngoài, lại cảm thấy áo ngủ đang mặc không được thoải mái, mơ màng vài giây liền ngồi dậy xuống giường. Ánh sáng ngoài phòng khách lọt qua khe cửa, cẩn thận nghe ngóng đúng là có tiếng động nho nhỏ.
Lặng lẽ mở cửa, liền trông thấy Giản Tân cầm một tờ giấy đứng cạnh hành lý kiểm tra bổ sung đồ đạc, nhanh nhẹn nhìn tới nhìn lui.
Uông Hạo Diên ho nhẹ một tiếng, Giản Tân lập tức quay đầu, hỏi: “Em đánh thức anh hả?”
“Không có, em có đệm thịt hay sao mà nhẹ nhàng thế.” Uông Hạo Diên đi ra, bước đến sau lưng Giản Tân ôm lấy cậu, nhìn chằm chằm vào tờ giấy: “Em chưa ngủ để chuẩn bị hành lý cho anh à? Còn nhiều đồ cần mang thế này?”
Anh đặt cằm lên vai Giản Tân, cọ cọ làm Giản Tân ngứa ngáy, Giản Tân uốn éo: “Tự anh lại không muốn đầy đủ à, trí chướng.”
Uông Hạo Diên nghiêng đầu hôn lên cổ Giản Tân: “Được rồi được rồi, sao lại mắng người nhà thế.”
Giản Tân dùng khuỷu tay bực mình đẩy anh ra, nói: “Hòm thuốc nhà mình em đem từ bệnh viện về có hơi to, hôm trước em có mua một cái nhỏ hơn, vừa lúc để anh mang theo ra ngoài.”
Nói xong cậu lại chạy đi tìm, Uông Hạo Diên dùng sức túm người lại vào ngực, nói: “Những cái đấy tổ phim đều chuẩn bị rồi, em đừng bận rộn nữa, tụi mình nghỉ ngơi đi được không?”
Giản Tân quả thực mệt chết đi, cũng không có tinh thần: “Ừm, vậy…”
“Vậy cái gì?” Uông Hạo Diên nghĩ hay là trực tiếp khiêng người vào phòng cho rồi.
Giản Tân ăn mặc tùy tiện cũng chẳng quan tâm hình tượng, hỏi: “Vậy anh khi nào mới về?”
Anh còn chưa đi mà, Uông Hạo Diên dở khóc dở cười, kéo Giản Tân về phòng ngủ. Vừa nằm xuống lại muốn ngồi dậy, anh xoay người chặn Giản Tân lại, gần như ngay lập tức bị ôm lấy.
“Có phải không muốn anh đi không?”
Giản Tân nhanh chóng lắc đầu: “Không hề không hề.” Nói xong cũng biết không hề thuyết phục chút nào, lại lúng túng nói: “Ngày mai em đưa mẹ đi làm kiểm tra, bà có thể, có thể… Em hơi sợ.”
Uông Hạo Diên có thể cảm nhận được Giản Tân đang gắng sức che giấu sự hoang mang của cậu, anh hôn lên trán Giản Tân: “Anh nghe dì Tần nói rồi, ngày mai anh đi cùng em, buổi chiều mới phải đi làm.”
Giản Tân gật gật đầu, cười trừ: “Cảm ơn.”
Uông Hạo Diên trách cứ hừ một tiếng: “Em còn nói cảm ơn với anh?”
“Vậy không cảm ơn nữa…” Giản Tân ôm chặt anh, nhắm mắt lại nói: “Cực kỳ yêu anh…”
Sáng sớm hôm sau đến đón Tân Hủy, đưa Tân Hủy xuống lầu rồi ngồi lên xe, suốt lúc đó Tân Hủy không có mở mắt, Giản Tân nhẹ giọng nói: “Mẹ, Uông Hạo Diên cũng đến, anh ấy đưa chúng ta đi.”
Kỳ thật lần trước Uông Hạo Diên đã cảm thấy Tân Hủy đã nhớ ra mọi chuyện cả rồi, bởi vậy trong lòng có chút thấp thỏm. Mà Tân Hủy chỉ chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt trống rỗng không nhìn ra tâm tình gì.
Tới bệnh viện, đã hẹn trước với phòng khám rồi nên không cần xếp hàng, nhưng mà Tân Hủy ngồi thôi cũng khó khăn, cho nên việc kiểm tra cũng rất mất thời gian, Giản Tân ôm áo khoác và mũ Tân Hủy, ánh mắt ngẩn ngơ.
Kết quả kiểm tra khoảng một tiếng mới có, liền đưa Tân Hủy vào nghỉ trong phòng bệnh, Uông Hạo Diên không hiểu y học, nhưng mà anh có thể nhìn ra tay Tân Hủy đã phù thũng rồi, hơn nữa còn hơi tím bầm.
“Con đi lấy kết quả, nghe bác sĩ nói xong là có thể đi.”
Giản Tân nhận lấy tập hồ sơ, muốn rút ra nhìn lại vừa không dám nhìn, nửa đường cậu dừng lại, chậm rãi rút phim X quang và giấy chẩn bệnh ra, nháy mắt linh hồn như bị hút đi, đồng nghiệp lui tới chào hỏi cậu cũng không nghe thấy.
Kỳ thật đã nghĩ tới rồi, chỉ là không muốn tin thôi. Toàn thân phù thũng, ngón tay xuất hiện những vết đen tím, còn có xuất huyết não, nửa tim bên trái của Tân Hủy đã suy kiệt rõ rệt, liên lụy đến chức năng của nửa tim phải, dẫn đến toàn trái tim đều suy kiệt.
Uông Hạo Diên trông chừng Tân Hủy, xoa bóp từng khớp xương ngón tay của Tân Hủy, đầu ngón tay sưng phù tím ngắt bỗng bắt lấy tay anh, dùng sức khiến đầu ngón tay trắng bệch.
Tân Hủy bi thương nhìn anh, ngập ngừng: “Đừng, lừa dối, nó.”
Uông Hạo Diên trong lòng run lên, cả kinh, vành mắt đỏ lên, anh cúi người sát lại, lại nghe thấy Tân Hủy thốt lên, thanh âm mang theo nỗi cam chịu số phận và thống khổ đến vô tận.
“Đừng, ức hiếp, nó.”
Uông Hạo Diên nắm chặt tay bà gật đầu, vì bà mà rơi một giọt nước mắt, đã từng đúng sai không còn đáng nói nữa, chỉ vì bà yêu con trai mình mà thôi.
Bình luận truyện