Phía Sau Áo Cưới

Chương 17



Vị trí hai người gần cửa sổ, Tô Tú hoang mang nhìn ra ngoài, kết quả vừa liếc mắt đã thấy xe Lục Lan Xuyên dừng bên đường. Xe chỉ cách có một đoạn, cửa sổ xe không hạ xuống, không thấy rõ tình hình bên trong, nhưng nghe giọng đã biết người này không vui chút nào.

Nhưng anh ta không vui nào có liên quan tới cô?

Tô Tú gần như không hề do dự, trả lời không buồn nể nang: “Tùy anh”.

Lục Lan Xuyên bật cười: “Được”.

Vừa dứt lời, cuộc gọi đã bị ngắt ngay, màn hình lại trở về phần tin nhắn dở dang trước đó. Nhưng nhìn những con chữ kia, trái tim Tô Tú đột nhiên đập thình thịch, dự cảm chẳng lành khiến cô khó thể yên lòng.

Quả nhiên chưa được mấy phút, Tô Tú đã gọi điện tới, giọng nói khá gấp rút, “Tô Tú, khi nãy người bên Tây Ninh gọi tới, nói hàng mẫu lần trước có vấn đề, bảo chúng ta dừng sản xuất toàn bộ. Sao lại thế?”

Đơn hàng này đã giao toàn quyền cho cô, xảy ra chuyện đương nhiên Triệu Trinh chỉ có thể tìm cô trước. Mà rốt cuộc vấn đề ở đâu, Tô Tú không cần đoán cũng biết đáp án. Nếu hàng mẫu không đạt chất lượng, sao bây giờ mới báo chứ? Họ đã tan làm từ lâu rồi!

“Không sao đâu, em sẽ liên lạc với họ”. Tô Tú nắm chặt điện thoại, hàm răng cắn chặt, tức đến run người.

Triệu Trinh cũng loáng thoáng đoán được, do dự nói: “… Nếu họ quá đáng và gây khó dễ, chúng ta sẽ nghĩ cách khác”.

Tô Tú “ừ” một tiếng, cúp máy rồi nhanh chóng rời khỏi nhà hàng. Suốt đoạn đường đi, cô bắt mình phải bình tĩnh, bình tĩnh và bình tĩnh hơn nữa, nhưng đến xe anh ta vẫn không khống chế nổi mà nổi giận, không khỏi gõ mạnh lên cửa sổ xe.

Lục Lan Xuyên hạ cửa kính xuống nhưng không nói tiếng nào mà chỉ âm u nhìn cô.

Tô Tú đâu có sợ anh ta, châm chọc: “Thủ đoạn vẫn thấp hèn như vậy, Lục Lan Xuyên, anh khiến người ta thấy ghê tởm”.

“Không sao cả, hữu dụng là được”. Lục Lan Xuyên nhìn xoáy vào mắt cô, gằn từng chữ, “Lên xe”.

Tô Tú chỉ cảm thấy cơn giận xông thẳng lên đầu, không nhịn nổi nữa, dứt khoát quay đi không nhìn anh ta nữa, “Rốt cuộc có chuyện gì? Nói ở đây luôn đi”.

Lục Lan Xuyên vươn tay mở cửa xe bên kia, kiên trì nói: “Lên xe”.

“Tôi đi cùng bạn”.

“Bạn?”. Lục Lan Xuyên lườm cô, “Bạn trai à?”.

Tô Tú thật sự cảm thấy không ra đâu vào với đâu, “Có liên quan gì tới anh à?”.

Nghe vậy, sắc mặt Lục Lan Xuyên khó coi hơn, khuôn mặt sa sầm nhưng vẫn cười kỳ lạ, “Có phải em đã quên rằng tôi vừa cầu hôn em không? Tô Tú, tốt nhất đừng chọc tôi, từ chối tôi bằng cách thức này ấu trĩ lắm”.

Chắc hẳn đàn gẩy tai trâu cũng chỉ tới mức này thôi phải không? Tô Tú thật sự câm nín, “Tôi không nhận lời cầu hôn của anh, hình như tôi hẹn hò cũng không cần sự đồng ý của anh thì phải, đây là hai chuyện khác nhau. Lục Lan Xuyên, rốt cuộc anh muốn thế nào?”.

Hai người bỗng dưng im bặt, Tô Tú giận đến mức đỏ mặt, kết quả Lục Lan Xuyên im lặng một lát rồi nói: “Có chuyện muốn nói với em, lên xe đi. Tôi không có tính nhẫn nại đâu, đừng để tôi lặp lại lần thứ tư”.

Tô Tú biết nếu không thuận theo, tên này sẽ nghĩ ra cách khác làm khó họ, sản phẩm không đạt tiêu chuẩn hơn nửa là do anh ta cố ý bới móc, những vấn đề khó khăn tương tự cũng sẽ lũ lượt ập đến, kéo theo đó họ không thể giao hàng đúng hẹn…

Thấy cô đứng yên không nhúc nhích, Lục Lan Xuyên gác khuỷu tay lên cửa sổ, nhếch khóe môi, “Em sợ tôi à? Yên tâm, chỉ nói mấy câu thôi, tôi không muốn nói ở đây”.

Hôm nay đã ký hợp đồng, thuận lợi hoàn thành đơn hàng cô sẽ được nhận một khoản tiền thưởng khá khẩm, trước hết không nên đắc tội với anh ta thêm lần nữa. Suy đi nghĩ lại, Tô Tú cắn răng cúi người lên xe, kết quả cô vừa ngồi vững, xe đã lao đi như mũi tên, thậm chí cô còn không kịp thắt dây an toàn!

***

Tô Tú nhìn anh ta đầy khó tin, thật sự có cảm giác mình đang đối mặt với một tên điên. Cô rút máy ra gọi điện cho Cao Hàn, Lục Lan Xuyên không ngăn cản, có điều ngón tay trên vô lăng siết chặt thêm, đôi mắt thêm u ám.

Cao Hàn cũng vừa phát hiện cô đã biến mất, cuộc gọi vừa kết nối anh đã hỏi cô có gặp chuyện gì không. Tô Tú đành nói úp mở: “Có đợt hàng gặp vấn đề, tớ phải qua đó ngay, xin lỗi vì không thể chờ cậu”.

Cao Hàn cười khẽ, an ủi cô, “Có gì cần xin lỗi chứ, vội lắm à? Cậu nên đợi tớ đưa cậu đi mới phải”.

“Ừ, có đồng nghiệp tới đón tớ rồi”.

Nghe cô nói vậy, Cao Hàn không hỏi nữa, chỉ dặn cô đi lại cẩn thận.

Hiển nhiên sự nhẫn nại của Lục Lan Xuyên đã lên đến cực hạn. Cô chưa kịp nói gì anh đã đoạt lấy điện thoại nhấn nút kết thúc cuộc gọi.

Tô Tú nhíu mày, nhã nhặn vô cùng, “Rốt cuộc anh muốn nói gì với tôi?”.

Lục Lan Xuyên trì hoãn không chịu mở miệng, chỉ chạy thẳng xe đến nơi. Kết quả, Tô Tú vừa thấy chỗ đó đã biến sắc mặt. Anh vừa dừng xe, cô đã lập tức mở cửa chạy về phía ngược lại, bước chân nhanh đến mức Lục Lan Xuyên gần như không đuổi kịp.

Anh giữ chặt cánh tay cô, lầm lì kéo cô đến cổng khu vui chơi. Sắc mặt Tô Tú trắng bệch, ra sức vùng vẫy, “Anh buông tay! Buông, tôi không muốn vào, không muốn!”.

Lục Lan Xuyên quay đầu nhìn cô, lành lạnh hỏi, “Tại sao?”.

Tô Tú mím môi không lên tiếng, Lục Lan Xuyên hỏi thêm lần nữa, “Tại sao?”.

Tại sao ư? Anh ta còn mặt mũi mà hỏi à? Tô Tú bật cười, có điều nụ cười này nghe sao mà bi thương đến thế, “Bởi vì nhìn thấy chỗ này, tôi sẽ nhớ đến quá khứ ngu dại của mình. Tôi ngu đến mức tin tưởng một kẻ chó má sẽ cưới tôi, cho đến khi hắn ta vì em gái mình mà đẩy tôi vào địa ngục. Ngay cả bản thân tôi cũng thấy mình đần độn, không muốn nhớ lại dù chỉ một giây!”.

Người đàn ông này đã dạy cô rất nhiều thứ, tận tình chỉ bảo cho cô hiểu rõ rằng thực tế khốn khổ đến mức nào. Cô thật sự không hiểu tại sao sau bao chuyện khiến họ không thể nối lại tình xưa, anh ta còn ép cô đến vậy, giờ còn dẫn cô đến nơi anh ta cầu hôn cô năm đó… Tại sao, cô rất muốn hỏi rốt cuộc nguyên do là gì?

***

Xung quanh yên lặng như tờ, những gì Tô Tú vừa nói hình như vẫn cứ văng vẳng bên tai. Lục Lan Xuyên đứng đó, ngón tay siết chặt cổ tay mảnh khảnh của cô như kìm sắt. Cánh tay ấy gầy yếu như vậy, thế mà cơ thể lại mang sức lực lớn lao đến thế, khi cất lời chỉ mong đập nát thế giới của anh.

Mãi lâu sau anh mới nói: “Khi ấy tôi thật sự…”.

Tô Tú giơ tay lên ngăn cản anh ta, cô cúi đầu, cảm xúc kịch liệt trong mắt vụt tắt, “Không cần nói cho tôi biết, tôi tuyệt đối không muốn biết anh nghĩ gì”.

Lục Lan Xuyên nghẹn lời, mày cau lại ra chiều không vui. Tô Tú gạt đi ngón tay anh, bất chợt nghe anh nói: “Cắt đứt với tên kia đi”.

Tô Tú tiêu hóa một hồi mới rõ ý của anh, hiểu rồi lại thấy vô lý đùng đùng, “Anh bị bệnh không nhẹ đâu”.

Kết quả cô vừa dứt lời, ngón tay đang nắm cánh tay cô siết chặt hơn, sức lực ấy khiến khớp xương cô đau nhói. Tô Tú tức giận ngẩng đầu lên, vừa định mở miệng ra mắng lại thấy đôi mắt hung ác của anh ta nhìn cô chằm chằm.

“Em thích hắn ta?”. Lục Lan Xuyên nhìn cô hăm dọa.

Tô Tú không thể giãy ra nổi, bèn gật đầu dứt khoát, “Đúng”.

Vậy mà cô lại thừa nhận? Lục Lan Xuyên trợn trừng mắt, cảm thấy thân thể mình khó chịu khác thường, lồng ngực trống rỗng lại gờn gợn nỗi chua xót.

Thật ra tối nay anh đã có mặt ở ngoài nhà hàng từ sớm, nhìn cô cười cười nói nói với tên kia, kết quả tên kia còn bóc tôm cho cô. Ha, thật nực cười, vội vã lấy lòng, vội vã đơm trái tình yêu đến thế sao? Anh khinh không thèm dùng phương thức lấy lòng kiểu vụng về ấy.

Lục Lan Xuyên thấy Tô Tú cười với tên kia, nụ cười cực đẹp và cũng quen thuộc biết bao. Năm năm trước cô đã cười với anh như vậy, nhưng bây giờ… nụ cười ấy đã dành cho người khác rồi.

Trước kia anh nghe Lưu Tịnh nói, gã trung niên đó không phải bạn trai Tô Tú, vốn thầm lấy làm mừng vì cô không gặp tên đàn ông nào tốt cả, nhưng hiện giờ thì sao? Bỗng dưng nhảy ra một tên mặt non choẹt, Lục Lan Xuyên có thể cảm nhận được, Tô Tú có gì đó khác với tên non choẹt ấy…

Anh không biết phải làm thế nào nữa, ý niệm đầu tiên xuất hiện trong đầu là dẫn cô tới đây. Năm đó cầu hôn, anh nhớ Tô Tú cảm động đến độ rối tinh rối mù, không biết chừng làm thế sẽ khiến cô không nỡ chối từ.

Song hiện tại, hình như chiêu này đã vô dụng hoàn toàn.

Ánh mắt anh ta thay đổi liên tục, Tô Tú thật sự không đoán nổi anh ta đang nghĩ gì, dạo gần đây Lục Lan Xuyên thay đổi liên xoành xoạch khiến cô nôn nóng cùng cực. Cô nhìn anh ta, cuối cùng nói: “Lục Lan Xuyên, anh cầu hôn để giải vây cho tôi phải không? Tôi không nhận lời không phải quá hợp ý anh rồi sao? Chẳng lẽ anh dám lấy tôi ư, anh không sợ Lục Tử Tây nhìn thấy tôi sẽ gặp ác mộng à?”.

Cô vừa dứt lời, mặt Lục Lan Xuyên đã đanh lại. Anh nhìn xoáy vào Tô Tú như thể được cô thức tỉnh.

***

Tô Tú nhìn anh đầy giễu chợt, ánh nhìn ấy gai mắt cực kỳ, Lục Lan Xuyên quay đi theo bản năng: “Em không cần quan tâm đến chuyện này”.

Tô Tú ngây ngẩn cả người, cô không ngờ mình lôi Lục Tử Tây ra cũng vô dụng. Phải biết rằng, vì cái cô em gái bảo bối này, Lục Lan Xuyên có thể buông bỏ hết thảy. Chẳng lẽ Lục Lan Xuyên điên thật rồi sao? Vậy mà lại muốn kết hôn với cô?

Tô Tú không thể tin nổi mà trợn trừng mắt nhìn người đứng trước mặt, Lục Lan Xuyên liếc cô rồi nói: “Kết hôn với tôi không có gì bất lợi cho em cả, những gì em đã đánh mất, tôi sẽ bồi thường gấp bội. Tôi đã điều tra rồi, ba em đã phẫu thuật bắc cầu động mạch vành, dù phẫu thuật thành công nhưng thiếu rất nhiều tiền. Tôi có thể giúp em trả hết chỗ nợ này”.

“Không cần”. Tô Tú nghiến răng nói, “Anh muốn mua sự an lòng cho mình, vì sao tôi phải cho anh cơ hội chứ!”.

Giờ này lý trí của Lục Lan Xuyên đã dần dần trở lại, màu mắt lạnh dần đi, “Tôi chỉ thông báo với em thôi, Tô Tú, em không có sự lựa chọn nào khác”.

Cảnh tượng này đúng là giống đến rợn người, nỗi nhục năm năm trước bỗng hiện về, Tô Tú không khống chế nổi nữa, tóm chặt lấy cổ áo sơ mi của anh ta, “Đồ khốn nạn!”.

Hơi thở của hai người gần như hòa quyện, lửa giận trong mắt cô in vào mắt Lục Lan Xuyên, môi cô run rẩy nói: “Sao anh có thể vô liêm sỉ đến thế…”. Vô liêm sỉ đến mức năm năm sau vẫn giở thủ đoạn tương tự ra ép buộc cô. Rốt cuộc tim anh ta làm bằng thứ gì, không, anh ta không có tim mới đúng!

Cằm Lục Lan Xuyên bạnh ra, đôi tay nắm chặt bả vai cô gần như tê liệt, anh kiềm chế nói: “Em biết tôi sẽ làm thế nào, đúng không? Năm nay em gái em mới thi vào đoàn nghệ thuật ấy, em đã nói đó là giấc mơ của cô ấy. Cả ba em nữa, năm năm trước tôi đã cho em những thứ đó rồi. Tô Tú, lựa chọn thế nào không phải rất rõ ràng sao?”.

Tô Tú ngơ ngẩn nhìn anh chăm chú, thân thể như không còn sức lực.

Họ đứng giữa ánh sáng mờ tối, bốn mắt nhìn nhau, cự ly quá gần, mắt không thể điều chỉnh tiêu điểm chính xác. Song, Lục Lan Xuyên như thể nhìn thấy sự tuyệt vọng trong mắt cô – ánh mắt không phải lần đầu anh được chứng kiến.

Năm năm trước cô đi tìm anh, cũng từng cầu xin anh. Sau khi anh cự tuyệt tàn nhẫn, cô cũng nhìn anh như vậy.

Lục Lan Xuyên rất khó hình dung tâm trạng hiện tại của bản thân, như thể có thứ gì đó tắc nghẹn trong lòng ngực, quá khó tiếp nhận, không biết phải làm thế nào cho thoải mái. Hơn nữa, rõ ràng anh đã tốn rất nhiều tâm tư sắp đặt màn cầu hôn lãng mạn, nhưng Tô Tú thậm chí không chịu bước vào cổng khu vui chơi…

Quả thật không muốn ép cô, nhưng ngay cả bản thân anh cũng không biết tại sao lại vậy. Dù sao những thứ liên quan đến Tô Tú đều nằm ngoài tầm kiểm soát của anh.

Nhìn khuôn mặt chết lặng của cô, anh giơ tay lên, nhẹ nhàng bao phủ lấy những ngón tay siết chặt cổ áo mình, giọng dịu lại, “Tô Tú, em hiểu tôi mà, chuyện tôi muốn làm không ai ngăn cản được”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện