Phiến Đá Màu Xanh Thẳm

Chương 2



Chị dâu, anh Trác.

Mặc kệ lúc này Chu Tây Trạch đang hỏi chuyện với cảnh sát, lúc này anh ta hoàn toàn kinh ngạc, Trần Cẩm Lộ đứng ở góc tường, xì một tiếng bật cười, nói: " Có thể a, bác sĩ Úy. "

Uý Lam nhìn sắc mặt của Chu Tây Trạch, liền biết anh ta đã tin những lời này.

Nhưng thật sự là cô không hề quen biết người nào là anh Trác.

Người phụ nữ đi cùng Chu Tây Trạch, khi nghe được tin tức này, đáy lòng liền nở hoa, ngay cả khoé miệng cũng không tự giác mà dương lên, rốt cuộc là vẫn còn trẻ, trên mặt không thể dấu được chuyện gì.

Người phụ nữ kia là Nhậm Nhan, là thực tập sinh ở công ty Chu Tây Trạch. Là một cô gái trẻ tuổi, xinh đẹp, bằng cấp cao, lại có dã tâm bừng bừng, mà Chu Tây Trạch lại là một thương nhân giàu có,  tuy anh ta không còn độc thân, nhưng ngăn không được người trước ngã xuống, người sau tiến lên.

Nhậm Nhan vì sao lại thành công, chính là trên người cô ấy có hương vị điềm đạm mà đáng yêu.

Làm người khác yêu thích lại còn là một nữ sinh khó khăn, còn không phải là hoàng tử cùng cô bé lọ lem sao.

Uý Lam cũng không ngạc nhiên khi Chu Tây Trạch thích một cô gái như vậy. Đàn ông đều có ham muốn bảo vệ, tức là phụ nữ phải mềm mại, yếu đuối, không thể chịu được kích thích nào, chỉ cần bên ngoài có chút gió thổi làm bay lá cỏ, liền phải trốn cào lồng ngực rộng lớn của bọn họ.

Đối với Uý Lam, ham muốn bảo vệ của Chu Tây Trạch không hề được giải phóng.

Uý Lam là một người lãnh đạm, so với việc có quan hệ thân mật, cô càng muốn ở một mình. Đây cũng là lí do tại sao cô ở Bắc Kinh vừa có người nhà, vừa có bạn trai, nhưng sinh hoạt lại giống như một người độc thân.

Huống gì, công việc của cô là bác sĩ tâm lý.

Người khác đều nghĩ bác sĩ tâm lý là người có thể nhìn thấu được lòng người, có thể như vậy thật ra không thần kỳ lắm, đúng là Uý Lam có thể nhanh chóng nhìn thấu được lòng người, phải biết rằng có thể nhìn thấu nhanh như vậy, có đôi khi cũng làm trong lòng cảm thấy mệt mỏi.

Cô cũng không muốn biết hết dục vọng của mỗi người.

Cho nên lâu rồi, cả người cô đều trầm tĩnh giống như một hồ nước, không dễ dàng gợi nổi một gợn sóng.

Ít nhất, Chu Tây Trạch không thể làm cô gợi lên một gợn sóng.

Bọn họ tuy rằng biết nhau là do gia đình sắp xếp, nhưng Chu Tây Trạch lúc trước là thật sự thích Uý Lam. Lần đầu tiên nhìn thấy cô là vào một ngày mưa, một cô gái ngồi bên cửa sổ, khuôn mặt như vẽ, rõ ràng là đang ở Bắc Kinh, nhưng một khắc kia anh dường như thấy một bức tranh thuỷ mặc ở Giang Nam.

Anh đã bị hấp dẫn.

Chu Tây Trạch giống như theo ý muốn của gia đình, bắt đầu nghiêm túc mà theo đuổi Uý Lam.

Nửa năm sau, Uý Lam cũng đồng ý cùng anh ở bên nhau.

Chu Tây Trạch cuối cùng chịu không nổi, điệu bộ dịu lại, thấp giọng nói:" Uý Lam, anh xin lỗi, anh thật sự là nhất thời hồ đồ, em cho anh một cơ hội đi, anh bảo đảm đây là lần cuối cùng, sau này anh sẽ không làm em phải buồn nữa. "

Nhậm Nhan đứng bên cạnh liền ngừng cười, sắc mặt cứng đờ.

Cô mê mang mà nhìn người đàn ông này, vô tư không biết, vì sao lúc nãy ở quán bar lại hôn cô, người đàn ông này nhiệt tình mà thân mật, làm thế nào đảo mắt một cái liền biến thành gặp dịp thì chơi.

" Em biết thân phận của anh mà, những người phụ nữ thế này mỗi ngày đều không biết điều mà nhào vào lòng anh, nhưng trong lòng anh chỉ có em. Người khác so với em ở trong lòng anh đến một sợi tóc cũng không bằng."

Đừng nói Nhậm Nhan, Trần Cẩm Lộ đứng một bên cũng không quen nhìn hắn thể hiện đức hạnh, mắng: " Anh là đồ chó má, lời nói đàn ông mà có thể tin tưởng, thì heo mẹ đều có thể leo cây. Bác sĩ Úy, nếu chị liền nói tha thứ cho hắn, tôi liền đi đến hiệp hội người tiêu dùng Bắc Kinh, tố cao chị thu phí cao."

Một bác sĩ tâm lý thanh toán một giờ, một ngàn, loại tố cáo này ma quỷ đều tin....

Nhưng không phải là thu phí cao.

Cuối cùng, Uý Lam ngẩn đầu nhìn về phía anh ta, nghiêm túc nói:" Nếu tôi cũng gặp dịp thì chơi như vậy, anh sẽ tha thứ cho tôi sao?"

Xì, đừng nói chính người dậm chân mắng chửi là Trần Cẩm Lộ, những người cảnh sát đến lời nói còn chưa nói đều cười.

Chu Tây Trạch há mồm, không nói ra lời nào.

Kỳ thật, bọn họ ở trong cái vòng này, không ít cặp chồng ai chơi theo ý người nấy. Bất quá đàn ông ở bên ngoài chơi là một chuyện, nhưng phụ nữ chơi ở bên ngoài lại là một chuyện khác. Những cặp vợ chồng ai chơi theo ý người đó, kỳ thật người chồng cũng bị chế nhạo, vì dù gì cũng không thể quản lý được người của mình.

Uý Lam nhìn anh ta, nhịn không được mà cười lạnh.

Cô có chút tức giận, Chu Tây Trạch dối trá làm cô chán ghét.

Giờ phút này, đôi mắt như tranh thuỷ mặc có thể thấy được con ngươi, nhìn anh đến nỗi đáy lòng phát run.

Nhưng thực ra tiểu cảnh sát lúc nãy gọi chị dâu, nghe xong nửa ngày, lại không hiểu chuyện gì.

Cuối cùng nghe được, hai người kia  thật ra có quan hệ với nhau, vậy anh Trác bên kia là tình huống gì? Chẳng lẽ anh Trác là người thứ ba chen vào?

Phi, phi, phi.

Tiểu cảnh sát ở đáy lòng tự phỉ nhổ suy nghĩ của chính mình, liền suy nghĩ anh Trác cùng cô gái vô cùng xinh đẹp này có quan hệ gì, anh khẳng định cô gái xinh đẹp này bỏ gian tà theo chính nghĩa, người đàn ông đó rốt cuộc là một tên tra nam.

Làm việc ở đồn cảnh sát, nói thật, những vụ như vậy thật sự quá nhiều.

Cài gì mà vợ chính đứng đầu đường đánh tiểu tam, đến khách sạn chụp hình bắt gian, thậm chí bị phát hiện tại nhà, cuối cùng có chút nháo loạn rồi từ trên lầu nhảy xuống, tất cả đều không phải chuyện mới mẻ gì.

Cô gái xinh đẹp trước mặt  này là một người nho nhã, thờ ơ lạnh nhạt.

So với người khác, xem ra cô ấy vẫn còn bình tĩnh.

Tiểu cảnh sát cũng coi như nhìn ra,  cô gái này lãnh đạm, càng nhiều là không thèm để ý.

Anh ta đang phân tích sự việc, liền nghe Uý Lam thản nhiên mở miệng:" Nhẫn tôi không mang theo bên người, ngày mai nhờ người mang đến cho anh"

" Kết thúc đi." Uý Lam liền nói chia tay, hai chữ keo kiệt mà cho anh ta.

Chu Tây Trạch biết tính cách Uý Lam lãnh đạm, lại không nghĩ rằng cô lại có thể lạnh nhạt như vậy, không nháy mắt liền chia tay. Anh ta tức giận muốn hộc máu:" Uý Lam, em vì một sự tình nữ nhi như vậy liền chia tay anh? Em có biết ba mẹ chúng ta có quan hệ? Ba mẹ sao có thể cho phép?"

Uý Lam không nghĩ giờ phút này cùng anh ta dây dưa thêm chuyện gì, xoay người chuẩn bị đi ra ngoài.

Chu Tây Trạch thấy cô muốn đi, lập tức đè bả vai cô lại, tức giận nới:" Uý Lam, em cũng quá tuyệt tình  rồi, em cho rằng đàn ông bên cạnh em đều là trung trinh như một sao, em nhìn xem, chúng ta trong cái vòng luẩn quẩn này, có ai chỉ có một người phụ nữ."

A, anh ta hét thêm một tiếng, Chu Tây Trạch không thể tin được mà nhìn Uý Lam.

Bởi vì Uý Lam lúc này đang bắt lấy tay anh ta, bẻ về phía sau, cơn đau xuyên tim bất ngờ đánh úp, mồ hôi lạnh trong nháy mắt đều chảy ra.

Cũng may Uý Lam thật tự không tính cùng anh ta động thủ ở chỗ này, liền buông bàn tay anh ta ra.

Lần này, Chu Tây Trạch không dám đuổi theo nữa.

Cứ như vậy tan ra, trừ những cảnh sát đang trực và những người náo loạn ở đó, không ai đến gần chỗ đó nữa.

Cho đến khi một thân ảnh cao lớn đến gần.

Trong bóng đêm, người đàn ông xuất hiện có chút đột ngột, chẳng qua, lúc anh ta đến gần, Uý Lam mới ngẩn đầu nhìn thấy anh ta. Anh ta mặc một thân màu đen, phản phất muồn hoà vào màn đêm, bởi vì hơi cúi đầu, cô chỉ thấy được đầu tóc đen nhánh của anh ta, có chủ hỗn độn, nhưng lại có hình dáng.

" Biết, vì chuyện nhỏ này cậu đã gọi tội hai cuộc điện thoại" Anh ta đang gọi điện, thanh âm trầm thấp lại thành thục, mặc dù lời nói  không kiên nhẫn, nhưng lại có vẻ rất êm tai.

Đi đến chỗ bậc thang, người đàn ông kia rốt cuộc cũng tắt điện thoại, ngẩng đầu.

Đôi mắt của Úy Lam cùng mắt của người đàn ông giao nhau giữa không trung, lần này, cô đã thấy rõ diện mạo người này.

Người đàn ông này có dáng vẻ anh tuấn, mái tóc ngắn màu đen nhánh trông đẹp mắt, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng. Hàng mi dài đen nhánh, cặp mắt kia trong bóng tối vô cùng sắc bén, mũi cao thẳng, chỗ nào cũng lộ ra mùi vị nam tính, kiên nghị. Nhưng cặp môi mỏng kia, không biết có phải vì mới nói chuyện điện thoại xong hay không, nhìn giống như anh ta đang cười không thật, đàng hoàng mà vô lại.

Người đàn ông đó bước lên từng bậc tâng cấp, khi chỉ còn lại một bậc, người này dừng lại.

Bởi vì đôi mắt anh ta nhìn chằm chằm vào Úy Lam.

Úy Lam cũng không nói chuyện, yên tĩnh nhìn anh, rõ ràng hai người không quen biết, lại nhìn chăm chú vào đối phương.

Trong màn đêm, trăng tròn trên cao, phát ra ánh sáng màu xanh.

Nhanh chóng, có vài tiếng bước chân phá vỡ tình huống yên tĩnh này. Lúc tiểu cánh sát thấy người đàn ông phía sau. Vui mừng, ngạc nhiên mà nói: " Anh Trác, anh đã đến rồi, em đã gọi anh mấy cuộc, nhưng đều đúng lúc anh đang nghe điện thoại."

Anh ta thấy mắt anh nhìn chằm chằm Úy Lam, không khỏi cười hắc hắc: " Chị dâu ở đây, một sợi tóc cũng chưa bị người khác động đến, anh cứ yên tâm."

Chị dâu....

Tần Lục Trác nhìn về phía người đang đứng cuối hành lang, cuộc điên thoại vừa rồi là do bạn thân của anh gọi đến, nhờ anh vào cục cảnh sát, không cần hỏi chuyện gì, người nào xinh đẹp nhất, thì khẳng định chính là người đó.

Lúc này, cô đang đứng trên hành lang của cục cảnh sát, ánh đèn không chiếu tới bên người cô.

Nhưng lại có một loại....

Giống một mỹ nhân, thanh lãnh như sương.

Trần Lục Trác duỗi tay túm lấy đầu Khương Thần, " Mẹ nó, đừng có gọi bậy, chị dâu cậu còn không biết giờ đang ở chỗ nào."

Khương Thần sửng sốt, tổng kết lại à do anh ta nhận lầm?

Nhưng Trần Lục Trác là ai chứ, người có thể nửa đêm gọi anh đến đây đón người, nếu không phải là bạn gái, thì cũng có quan hệ không bình thường đi.

Ai ngờ lúc anh ta đang nói thầm trong lòng, Trần Lục Trác đã nhìn về phái Úy Lam, anh đi tới.

Lúc này khi anh bước nốt bậc thang cuối cùng, Úy Lam mới ý thức được người này thực sự rất cao, lấy chiều cao của cô thì phải ngẩng đầu mới nhìn thấy đôi mắt anh ta.

Tần Lục Trác nói:" Là Lâm Kỳ Minh nói tôi đến đón cô, cậu ấy đang ở nước ngoài."

Úy Lam đã hiểu, lúc nãy cảnh sát hỏi chuyện cô, có yêu cầu gọi người nhà đến đón. Bởi vì có liên quan đến Chu Tây Trạch nên cô không gọi cho chị Úy Nhiên, cũng không gọi cho luật sư của gia đình, ngược lại cô gọi cho anh họ Lâm Kỷ Minh.

Bất quá cô không nghĩ tới, anh ấy không ở Bắc Kinh.

Tần Lục Trác nói xong, quay đầu lại hỏi: " Bên này không còn chuyện gì nữa phải không?"

Khương Thần lập tức nói: " Vốn dĩ cùng không có việc gì, bọn họ cũng không có đánh nhau, ghi chép xong là có thể đi rồi."

Anh không phải thích xen vào việc của người khác, bất quá nếu anh đã nhận lời của bạn tốt, tất nhiên đưa Phật cũng đưa đến Tây Thiên, dứt khoát đưa cô về nhà, đỡ phải lại xảy ra chuyện gì.

Úy Lam quay đầu lại nhìn thoáng qua, Khương Thần thấy thế, lập tức nói: " Có phải cô lo lắng cho bạn của mình không, yên tâm, nếu không tôi gọi cô ấy ra đây."

Kết quả, lúc Trần Cẩm Lộ đi ra, Chu Tây Trạch cũng đi theo phía sau.

Anh ta nhìn thấy Úy Lam đứng bên cạnh một người đàn ông, đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo là kinh ngạc. Là một người đàn ông, đối với những người đàn ông khác luôn coi thường, nhưng khi anh thấy Tần Lục Trác, trong nháy mắt, Chu Tây Trạch liền biết người này anh không thể coi thường.

Người này đứng chỗ đó bộ dáng không nghiêm túc, nhưng lại cực kỳ sắc bén.

Đáy lòng anh ta sinh nghi vấn, một người hơn nửa đêm nguyện ý đến đây đón người, loại quan hệ này thấy thế nào đều làm người khác cảm thấy không đơn giản.

Vì thế anh ta nhìn về phía Uý Lam, cắn răng:" Cô đúng là đủ có thể, Uý Lam, tôi đúng là đã nhìn lầm  cô."

"Ngày thường ở cùng tôi thì giả bộ là một người phụ nữ trinh tiết, tôi chạm vào một thước, cô liền lùi lại ba thước."

Lúc này một Chu Tây Trạch ngày thường giả bộ ôn nhu đã không còn, giờ anh ta nghĩ rằng Uý Lam đã đội nón xanh cho mình, " Cô cũng không phải loại sạch sẽ gì"

Uý Lam thấy bộ dạng này của anh ta, mặt cô cũng không có biểu tình gì, cô lui lại một bước, như là chỉ cần đứng gần anh ta, cũng là một loại dơ bẩn.

Ai ngờ Chu Tây Trạch đã bị hành động này của cô chọc giận, mới vừa duỗi tay định kéo cô lại, đã bị người đàn ông bên cạnh nhanh chân chắn trước mặt.

Tần Lục Trác nhìn thấy bàn tay của anh ta, một tay anh để trong túi, vẻ mặt khinh thường nói:" Muốn làm gì, đánh phụ nữa sao?"

Chu Tây Trạch cũng không phải thấp, anh ta cao 1m8, khí thế đang tức giận tưởng sắp bùng nổ liền bị anh dập tắt một phần.

Anh ta cắn răn, tức giận nói: " Hai người là đồ cẩu nam nữ."

Những lời này nói ra, mắng đến mức Tần Lục Trác cũng bật cười.

Người đàn ông này cười, sự vô lại trên người anh càng không dấu được, anh tiến về phía trước một bước, Chu Tây Trạch lùi về phía sau một bước. Cho đến lúc Tần Lục Trác nâng cánh tay lên, Chu Tây Trạch nhìn phía sau, có chút không đủ tự tin hỏi: "Nơi này là đồn cảnh sát, anh muốn làm gì?"

Ai ngờ người đàn ông này chỉ chỉ cái đèn sáng trưng ở đại sảnh.

" Anh cảm thấy là tôi chưa từng đến nơi này.?"

Lời tác giả:Trác ca, lời nói thiếu của ngươi thật tàn nhẫn, ngươi nói ngươi vào cục cảnh sát, so với Chu Tây Trạch đi hộp đêm càng nhiều hơn đi.

Ngày đầu tiên đăng 8000 chữ, ừm, kỳ thật ta đang ở sân bay xem bình luận đỡ buồn.

Rải hoa, rải hoa, rải hoa nào.

Ừm, chương này tiếp tục rãi mưa lì xì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện