Phiến Đá Nở Ra Hoa Phù Tang
Chương 8: Cùng anh diễn kịch
Tang Cẩn bắt đầu phối hợp với anh, tiếp tục gập bụng.
Cô vừa nằm xuống, định ngồi dậy liền bị anh ngăn cản.
"Tư thế này cô làm sai rồi, không cần ôm đầu đâu, tập như vậy cô sẽ dùng sức nâng đầu lên, dễ làm cơ bắp ở cổ bị tổn thương. Phương pháp đúng là khoanh hai tay ôm trước ngực, hoặc là để bên sườn tai, lúc ngồi dậy phải dùng lực ở bụng, không phải cánh tay."
Trong lúc rảnh rỗi Tang Cẩn cũng sẽ gập bụng nhưng lần nào cũng làm theo tư thế bản thân cảm thấy thoải mái.
Anh đã nói như vậy, cô đương nhiên sẽ làm theo hướng dẫn của anh. Cô cũng sẽ không quên mượn cơ hội làm "học viên" này uy hiếp anh một lần.
"Tiếp tục, đừng dừng lại, một phút gập 60 cái." Bàng Lỗi lấy cách nói chuyện với cấp dưới giao nhiệm vụ cho cô, sau đó đứng dậy, đi về phía hai "cột điện" cách đó khoảng 400m.
"Lỗi Lỗi, con không cần tiếp tục hướng dẫn cô ấy sao? Mẹ không phải cố ý tới quấy rầy con đâu, cô gái kia dáng người nhìn không tệ, hẳn sau này có thể..."
Mẹ?
Tang Cẩn nghe cách xưng hô này xong thì đầu óc bắt đầu lú lẫn, bọn họ đã là quan hệ mẹ vợ với con rể rồi sao? Vậy anh ta chạy tới đây kiêm chức huấn luyện viên thể hình để làm gì?
Cô không dừng, vẫn tiếp tục gập bụng, làm người tốt thì phải làm tới cùng. Lúc gặp lại, cô nhất định sẽ cho anh ta biết "lợi hại" của cô.
Bàng Lỗi không nói gì, hai tay đặt lên vai Trâu Nhã Mai, xoay người bà đẩy ra ngoài. Bàng Miểu cũng theo sát phía sau bọn họ.
Mãi cho đến lúc vào thang máy, Bàng Lỗi mới lấy chiếc nhẫn trong túi ra, trực tiếp đeo lên tay Trâu Nhã Mai: "Bà Trâu, nhẫn này là ông già tặng cho bà, bình thường bà coi như tâm can bảo bối, trước nay chưa từng gỡ xuống. Sao hôm nay nó lại nằm trên xe của con vậy?"
Trâu Nhã Mai quay đầu nhìn anh, trên mặt lộ ra nụ cười ngượng ngùng nhưng sau đó bắt đầu biện bạch: "Cái này, là mẹ cố ý đấy, mẹ tưởng hai đứa hợp lại lừa mẹ, cho nên muốn xác nhận một chút."
"Mắt nào của mẹ thấy con lừa mẹ hả? Bây giờ xác nhận xong rồi, mẹ mau chóng trở về với ba đi."
Thang máy vừa dừng, Bàng Lỗi liền đẩy mẹ mình đi ra.
Trước cửa trung tâm tập thể hình đã có một chiếc xe đang đỗ, đứng cạnh đó là một người đàn ông mặc đồ huấn luyện viên thể hình. Vừa thấy bọn họ, anh ta liền mở cửa xe, một mặt chào hỏi nhiệt tình với Trâu Nhã Mai, một mặt tự giới thiệu mình là đồng nghiệp của Bàng Lỗi, cũng là anh em tốt của anh, nghe nói bà muốn lên máy bay nên giúp mang hành lý tới.
Trâu Nhã Mai nhìn hành lý của mình, tuy không vui nhưng cũng không còn lý do phản bác. Trong lòng mặc dù vẫn còn nghi vấn, nhưng, chẳng lẽ là bà đã hiểu lầm nó? Nó thật sự là một huấn luyện viên thể hình sao?
Bàng Miểu ở bên cạnh tiếp tục thêm mắm thêm muối, đại khái đều là chứng cứ có sức thuyết phục, Bàng Lỗi thật sự là huấn luyện viên thể hình.
Ba người lên xe, chiếc xe khởi động, lần nữa chạy tới sân bay, người lái vẫn là Bàng Lỗi.
Bàng Miểu và Trâu Nhã Mai ngồi ghế sau, hai mẹ con tiếp tục trò chuyện.
Tới sân bay, Bàng Lỗi tự mình giúp Trâu Nhã Mai gửi hành lý, sau đó đổi thẻ lên máy bay. Chị em hai người đưa bà tới trạm kiểm soát an ninh, sau đó theo luôn tới cổng lên máy bay.
Trâu Nhã Mai đột nhiên nắm lấy tay Bàng Lỗi: "Con trai, con thật sự không lừa mẹ chứ? Huấn luyện viên thể hình thì huấn luyện viên thể hình, cho dù con làm nghề gì, cho dù không kiếm được tiền cũng không sao, chỉ cần con không làm cảnh sát là được. Mẹ hy vọng con bình an, đừng giống Bàng Hâm..." Giọng bà đột nhiên run run, nước mắt cũng theo đó rơi xuống.
Bàng Lỗi xoay người nhìn bà, thấy hai mắt bà đều đỏ, kiềm lòng không được mà ôm bà thật chặt: "Mẹ, mẹ yên tâm, mạng con rất dai, đương nhiên sẽ bình an vô sự. Mặc dù anh ấy còn nhiều chuyện chưa làm xong, nhưng chuyện quan trọng nhất là, bà Trâu thích nhiều người náo nhiệt, anh sẽ sinh cho bà một tá cháu trai, một tá cháu gái, đội bóng nam nữ đều có đủ."
Bàng Miểu đứng bên cạnh "Xì" một tiếng: "Bát tự còn chưa xem đã tính tới kế hoạch sinh đội bóng rồi hả?"
Trâu Nhã Mai cũng cười, một tay lau khô nước mắt: "Mẹ thấy con làm huấn luyện viên cũng tốt, ít nhất cũng được tiếp xúc với nhiều cô gái. Lỗi Lỗi, mẹ chờ đội bóng của con."
Trâu Nhã Mai nhớ lại cảnh ở phòng tập lúc nãy, trong lòng tràn ngập vui sướng. Đây là lần đầu bà tận mắt thấy con trai mình gần gũi phụ nữ như vậy, hơn nữa, bọn họ còn tiếp xúc tay chân. Giờ phút này, bà cảm thấy con trai mình làm huấn luyện viên thể hình cũng tốt.
Loa thông báo vang lên, máy bay tới nước Mỹ chuẩn bị cất cánh.
Trâu Nhã Mai cuối cùng cũng miễn cưỡng vào cửa, vừa đi còn quay đầu nhìn lại.
Bàng Lỗi và Bàng Miểu đứng tại chỗ vẫy tay tạm biệt, nhìn theo bóng lưng bà dần dần biến mất trên hành lang. Mãi đến khi máy bay cất cánh, chị em hai người mới thở phào nhẹ nhõm.
Bàng Miểu đã không còn nhịn được bắt đầu truy hỏi, từ lúc nào thì anh biết bà Trâu giở trò như vậy?
"Không phải chị cũng thấy rồi sao? Thế này mới gọi là đưa tiễn. Cho dù là người đưa hay người bị đưa đi đều sẽ có phản ứng thế này. Buổi sáng, bà ấy hoàn toàn không có hành động quyến luyến tạm biệt người thân." Nói xong, Bàng Lỗi xoay người, nhanh chóng rời đi.
Chân anh dài, bước chân đương nhiên sẽ rất lớn, Bàng Miểu phải chạy theo mới có thể đuổi kịp. Đuổi lên xe, cô mới có cơ hội hỏi tiếp: "Ý của em là, buổi sáng lúc đưa mẹ tới sân bay em đã biết suy nghĩ của mẹ? Vậy sao em không nói với chị sớm? Dọa chị hồn vía đều bay cả!" Bàng Miểu tức giận giơ tay muốn đánh, nhưng tay vừa chạm tới người anh lại biến thành một cái vỗ nhẹ.
"Không còn cách nào khác, nếu không để chị cùng diễn vở kịch này, mẹ sẽ không yên tâm." Bàng Lỗi vừa nói vừa khởi động xe.
Bàng Miểu quay đầu nhìn chàng trai đang chuyên chú lái xe bên cạnh, khuôn mặt tuấn tú trước sau vẫn lạnh lẽo như vậy. Cô nhớ lại những lời anh vừa nói, không khỏi bật cười: "Thật giống, quá giống, ngay cả câu từ cũng giống nhau như vậy, đáng tiếc chị không có cơ hội giới thiệu hai người quen nhau."
Bàng Miểu lại nghĩ tới việc đã chứng kiến trên máy bay, trong đầu hiện lên hình bóng cô gái mặc áo màu đỏ, nhịn không được câu chuyện kể lại "Nữ Holmes" kia đã giải quyết chuyện chiếc nhẫn kim cương kia bị mất thế nào.
Đề tài này, Bàng Lỗi căn bản không có hứng thú, anh phớt lờ, tiếp tục tăng tốc, trong lòng chỉ muốn nhanh chóng trở về cục cảnh sát.
Bàng Miểu kể xong đột nhiên cảm thấy khó hiểu, hỏi: "Lỗi Lỗi, làm sao em biết kế hoạch của mẹ? Thấy chiếc nhẫn của mẹ trên xe, em liền biết suy nghĩ của mẹ sao? Mấy chuyện này có liên quan tới chiếc nhẫn hả?"
Bàng Lỗi dừng xe ở ngã tư: "Điểm mấu chốt là chiếc nhẫn đó, kết hợp với phản ứng không bình thường của mẹ thì đương nhiên có thể đoán ra mẹ muốn làm gì. Nếu mẹ thật sự muốn về Mỹ, không phải sẽ lải nhải nửa ngày, kêu em không được làm cảnh sát, nước mắt nước mũi như vừa rồi sao?
"Đúng a, quả thật là thế. Buổi sáng chúng ta chỉ mới đưa mẹ tới cửa kiểm tra an ninh mà mẹ đã giục chúng ta quay về. Lúc trước mẹ ước gì chúng ta có thể theo mẹ tới Mỹ, tốt nhất là sống ở đó đừng trở về mà có thái độ như thế thì thật lạ. Nhưng mà, em cũng nên đi gặp bọn họ đi, Bàng Hâm không quan tâm ai cả, cả ngày chỉ gọi tên em."
"..." Chủ đề nặng nề này làm không khí trong xe trầm xuống.
Bàng Lỗi sống tới 26 tuổi chưa từng nói dối lần nào, chỉ có lần này anh gạt mẹ nói anh không làm cảnh sát, hơn nữa còn nói dối suốt 4 năm.
Đã rất nhiều lần anh muốn nói với bà sự thật, bởi vì cảm giác này anh thật sự cảm thấy khó chịu.
Chỉ là mỗi lần anh định nói thì trong đầu lại nhớ tới tình cảnh Bàng Hâm xảy ra chuyện, ba mẹ đau khổ như thế nào. Anh cũng cảm nhận được cảm giác đau đớn như vậy.
Bàng Miểu tiếp tục nói chuyện nhưng anh không nghe, ngay cả khi cô xuống xe anh cũng không hay biết. Mãi đến khi tiếng chuông di động vang lên cắt ngang suy nghĩ của anh, anh mới hoàn hồn. Nghe xong, anh lập tức lái xe quay về cục cảnh sát.
Tới nơi, Bàng Lỗi nhanh chóng thay bộ đồ huấn luyện viên thể hình ra, bằng tốc độ nhanh nhất trở về phòng làm việc, vừa đẩy cửa đã thấy bóng lưng quen thuộc. Anh nhanh chóng lui một bước rồi đóng cửa lại, sau đó quay đầu nhìn người theo sau: "Cô ta sao lại ở đây? Không phải tôi đã nói rồi sao, cô ta xin cái gì cũng không duyệt."
Chu Tiểu Vạn vò đầu: "Đội trưởng, chuyện này đâu liên quan tới em! Cô ấy nói anh là huấn luyện viên của cô ấy nên cô ấy tới đây bàn bạc kế hoạch tập thể hình với anh. Hôm nay không phải anh tới trung tâm thể hình gì gì đó sao, em sợ cô ấy nói bậy nên chỉ đành để cô ấy vào ngồi chờ."
Bàng Lỗi lập tức hiểu rõ tình hình, anh kêu Chu Tiểu Vạn đi làm việc trước, chuẩn bị tài liệu về vụ án để thảo luận. Anh lần nữa đẩy cửa vào rồi nhanh chóng đóng lại, trở về bàn làm việc, ngồi nhìn người phụ nữ đối diện.
Vừa nghe tiếng mở cửa đầu tiên, Tang Cẩn đã biết, người cô chờ cuối cùng cũng trở về.
Hai người nhìn nhau, lại không nói chuyện.
Trong đầu Tang Cẩn bỗng nhiên nhớ lại thời điểm ở trung tâm thể hình, cánh tay anh ta sờ soạng mấy chỗ trên người cô, lúc đó cô không thấy gì. Dù sao ở phòng tập, huấn luyện viên nam, học viên nữ, trong quá trình luyện tập có tiếp xúc như vậy cũng rất bình thường.
Tới nơi này rồi, cô mới phát hiện cả người không được tự nhiên, trên mặt còn không ngừng nóng rát. Đặc biệt là lúc này, khi hai người ngồi đối diện nhau, cô lại đột nhiên cảm thấy có áp lực đè nặng lên trái tim mình.
May là, anh ta chủ động lên tiếng trước, phá tan bầu không khí bế tắc này: "Nói đi, cô muốn hồi báo cái gì. Ngoại trừ việc xem hồ sơ, những chuyện ăn chơi khác, chỉ cần tôi làm được thì không thành vấn đề gì."
Tang Cẩn sợ hãi, lập tức phản bác: "Trừ việc xem hồ sơ, những chuyện ăn chơi gì đó tôi đều không cần. Đội trưởng Bàng, à không, huấn luyện viên Bàng, hôm nay tôi giúp anh, anh nhất định phải đồng ý yêu cầu này của tôi, nếu không..."
"Nếu không thế nào?" Ánh mắt anh lập tức trở nên lạnh lẽo, ngữ khí cũng đẩy lên cao.
Tang Cẩn nhoẻn miệng cười: "Nếu để cấp dưới và đồng nghiệp của anh biết, Bàng tướng quân mà bọn họ tôn kính, nhân vật được tôn thờ như thần, người được trên dưới cục cảnh sát ngưỡng mộ lại lén lút chạy tới trung tâm thể hình làm huấn luyện viên, anh cảm thấy bọn họ sẽ nghĩ thế nào?"
"Cô uy hiếp tôi?" Bàng Lỗi cẩn thận đánh giá Tang Cẩn.
Cô gái này thoạt nhìn thật sự không tồi, thậm chí có thể nói là xinh đẹp. Gương mặt tươi sáng cùng làn da trắng nõn, đường nét độc đáo và tinh tế khiến người vừa nhìn liền nhịn không được mà nhìn tiếp lần hai. Vấn đề là, đầu óc cô ấy có phải chứa quá nhiều suy nghĩ kỳ lạ hay không?
Bàng Lỗi kéo ghế lại gần bàn làm việc, cầm tài liệu lên, bắt đầu lật xem, thuận miệng nói: "Cô ra ngoài trước đi, chờ cô nghĩ kỹ rồi có thể trực tiếp kêu Chu Tiểu Vạn đi mua, dùng thẻ của tôi thanh toán."
"..." Tang Cẩn bị anh làm cho nghẹn lời xém chút nữa đã phun ra máu, bắt đầu nổi giận: "Tôi muốn khiếu nại anh! Đường đường là cảnh sát nhân dân mà dám bỏ bê nhiệm vụ, lợi dụng thời gian làm việc đi tìm khoản thu nhập bên ngoài. Anh yêu tiền như vậy thì nên đổi qua nghề kinh doanh đi, anh không xứng làm cảnh sát."
Bàng Lỗi ngẩng đầu nhìn cô, một từ cũng không nói, trực tiếp lấy điện thoại trên bàn gọi người vào tiễn khách.
Rất nhanh, Tang Cẩn đã bị "mời" ra ngoài.
Cô vừa nằm xuống, định ngồi dậy liền bị anh ngăn cản.
"Tư thế này cô làm sai rồi, không cần ôm đầu đâu, tập như vậy cô sẽ dùng sức nâng đầu lên, dễ làm cơ bắp ở cổ bị tổn thương. Phương pháp đúng là khoanh hai tay ôm trước ngực, hoặc là để bên sườn tai, lúc ngồi dậy phải dùng lực ở bụng, không phải cánh tay."
Trong lúc rảnh rỗi Tang Cẩn cũng sẽ gập bụng nhưng lần nào cũng làm theo tư thế bản thân cảm thấy thoải mái.
Anh đã nói như vậy, cô đương nhiên sẽ làm theo hướng dẫn của anh. Cô cũng sẽ không quên mượn cơ hội làm "học viên" này uy hiếp anh một lần.
"Tiếp tục, đừng dừng lại, một phút gập 60 cái." Bàng Lỗi lấy cách nói chuyện với cấp dưới giao nhiệm vụ cho cô, sau đó đứng dậy, đi về phía hai "cột điện" cách đó khoảng 400m.
"Lỗi Lỗi, con không cần tiếp tục hướng dẫn cô ấy sao? Mẹ không phải cố ý tới quấy rầy con đâu, cô gái kia dáng người nhìn không tệ, hẳn sau này có thể..."
Mẹ?
Tang Cẩn nghe cách xưng hô này xong thì đầu óc bắt đầu lú lẫn, bọn họ đã là quan hệ mẹ vợ với con rể rồi sao? Vậy anh ta chạy tới đây kiêm chức huấn luyện viên thể hình để làm gì?
Cô không dừng, vẫn tiếp tục gập bụng, làm người tốt thì phải làm tới cùng. Lúc gặp lại, cô nhất định sẽ cho anh ta biết "lợi hại" của cô.
Bàng Lỗi không nói gì, hai tay đặt lên vai Trâu Nhã Mai, xoay người bà đẩy ra ngoài. Bàng Miểu cũng theo sát phía sau bọn họ.
Mãi cho đến lúc vào thang máy, Bàng Lỗi mới lấy chiếc nhẫn trong túi ra, trực tiếp đeo lên tay Trâu Nhã Mai: "Bà Trâu, nhẫn này là ông già tặng cho bà, bình thường bà coi như tâm can bảo bối, trước nay chưa từng gỡ xuống. Sao hôm nay nó lại nằm trên xe của con vậy?"
Trâu Nhã Mai quay đầu nhìn anh, trên mặt lộ ra nụ cười ngượng ngùng nhưng sau đó bắt đầu biện bạch: "Cái này, là mẹ cố ý đấy, mẹ tưởng hai đứa hợp lại lừa mẹ, cho nên muốn xác nhận một chút."
"Mắt nào của mẹ thấy con lừa mẹ hả? Bây giờ xác nhận xong rồi, mẹ mau chóng trở về với ba đi."
Thang máy vừa dừng, Bàng Lỗi liền đẩy mẹ mình đi ra.
Trước cửa trung tâm tập thể hình đã có một chiếc xe đang đỗ, đứng cạnh đó là một người đàn ông mặc đồ huấn luyện viên thể hình. Vừa thấy bọn họ, anh ta liền mở cửa xe, một mặt chào hỏi nhiệt tình với Trâu Nhã Mai, một mặt tự giới thiệu mình là đồng nghiệp của Bàng Lỗi, cũng là anh em tốt của anh, nghe nói bà muốn lên máy bay nên giúp mang hành lý tới.
Trâu Nhã Mai nhìn hành lý của mình, tuy không vui nhưng cũng không còn lý do phản bác. Trong lòng mặc dù vẫn còn nghi vấn, nhưng, chẳng lẽ là bà đã hiểu lầm nó? Nó thật sự là một huấn luyện viên thể hình sao?
Bàng Miểu ở bên cạnh tiếp tục thêm mắm thêm muối, đại khái đều là chứng cứ có sức thuyết phục, Bàng Lỗi thật sự là huấn luyện viên thể hình.
Ba người lên xe, chiếc xe khởi động, lần nữa chạy tới sân bay, người lái vẫn là Bàng Lỗi.
Bàng Miểu và Trâu Nhã Mai ngồi ghế sau, hai mẹ con tiếp tục trò chuyện.
Tới sân bay, Bàng Lỗi tự mình giúp Trâu Nhã Mai gửi hành lý, sau đó đổi thẻ lên máy bay. Chị em hai người đưa bà tới trạm kiểm soát an ninh, sau đó theo luôn tới cổng lên máy bay.
Trâu Nhã Mai đột nhiên nắm lấy tay Bàng Lỗi: "Con trai, con thật sự không lừa mẹ chứ? Huấn luyện viên thể hình thì huấn luyện viên thể hình, cho dù con làm nghề gì, cho dù không kiếm được tiền cũng không sao, chỉ cần con không làm cảnh sát là được. Mẹ hy vọng con bình an, đừng giống Bàng Hâm..." Giọng bà đột nhiên run run, nước mắt cũng theo đó rơi xuống.
Bàng Lỗi xoay người nhìn bà, thấy hai mắt bà đều đỏ, kiềm lòng không được mà ôm bà thật chặt: "Mẹ, mẹ yên tâm, mạng con rất dai, đương nhiên sẽ bình an vô sự. Mặc dù anh ấy còn nhiều chuyện chưa làm xong, nhưng chuyện quan trọng nhất là, bà Trâu thích nhiều người náo nhiệt, anh sẽ sinh cho bà một tá cháu trai, một tá cháu gái, đội bóng nam nữ đều có đủ."
Bàng Miểu đứng bên cạnh "Xì" một tiếng: "Bát tự còn chưa xem đã tính tới kế hoạch sinh đội bóng rồi hả?"
Trâu Nhã Mai cũng cười, một tay lau khô nước mắt: "Mẹ thấy con làm huấn luyện viên cũng tốt, ít nhất cũng được tiếp xúc với nhiều cô gái. Lỗi Lỗi, mẹ chờ đội bóng của con."
Trâu Nhã Mai nhớ lại cảnh ở phòng tập lúc nãy, trong lòng tràn ngập vui sướng. Đây là lần đầu bà tận mắt thấy con trai mình gần gũi phụ nữ như vậy, hơn nữa, bọn họ còn tiếp xúc tay chân. Giờ phút này, bà cảm thấy con trai mình làm huấn luyện viên thể hình cũng tốt.
Loa thông báo vang lên, máy bay tới nước Mỹ chuẩn bị cất cánh.
Trâu Nhã Mai cuối cùng cũng miễn cưỡng vào cửa, vừa đi còn quay đầu nhìn lại.
Bàng Lỗi và Bàng Miểu đứng tại chỗ vẫy tay tạm biệt, nhìn theo bóng lưng bà dần dần biến mất trên hành lang. Mãi đến khi máy bay cất cánh, chị em hai người mới thở phào nhẹ nhõm.
Bàng Miểu đã không còn nhịn được bắt đầu truy hỏi, từ lúc nào thì anh biết bà Trâu giở trò như vậy?
"Không phải chị cũng thấy rồi sao? Thế này mới gọi là đưa tiễn. Cho dù là người đưa hay người bị đưa đi đều sẽ có phản ứng thế này. Buổi sáng, bà ấy hoàn toàn không có hành động quyến luyến tạm biệt người thân." Nói xong, Bàng Lỗi xoay người, nhanh chóng rời đi.
Chân anh dài, bước chân đương nhiên sẽ rất lớn, Bàng Miểu phải chạy theo mới có thể đuổi kịp. Đuổi lên xe, cô mới có cơ hội hỏi tiếp: "Ý của em là, buổi sáng lúc đưa mẹ tới sân bay em đã biết suy nghĩ của mẹ? Vậy sao em không nói với chị sớm? Dọa chị hồn vía đều bay cả!" Bàng Miểu tức giận giơ tay muốn đánh, nhưng tay vừa chạm tới người anh lại biến thành một cái vỗ nhẹ.
"Không còn cách nào khác, nếu không để chị cùng diễn vở kịch này, mẹ sẽ không yên tâm." Bàng Lỗi vừa nói vừa khởi động xe.
Bàng Miểu quay đầu nhìn chàng trai đang chuyên chú lái xe bên cạnh, khuôn mặt tuấn tú trước sau vẫn lạnh lẽo như vậy. Cô nhớ lại những lời anh vừa nói, không khỏi bật cười: "Thật giống, quá giống, ngay cả câu từ cũng giống nhau như vậy, đáng tiếc chị không có cơ hội giới thiệu hai người quen nhau."
Bàng Miểu lại nghĩ tới việc đã chứng kiến trên máy bay, trong đầu hiện lên hình bóng cô gái mặc áo màu đỏ, nhịn không được câu chuyện kể lại "Nữ Holmes" kia đã giải quyết chuyện chiếc nhẫn kim cương kia bị mất thế nào.
Đề tài này, Bàng Lỗi căn bản không có hứng thú, anh phớt lờ, tiếp tục tăng tốc, trong lòng chỉ muốn nhanh chóng trở về cục cảnh sát.
Bàng Miểu kể xong đột nhiên cảm thấy khó hiểu, hỏi: "Lỗi Lỗi, làm sao em biết kế hoạch của mẹ? Thấy chiếc nhẫn của mẹ trên xe, em liền biết suy nghĩ của mẹ sao? Mấy chuyện này có liên quan tới chiếc nhẫn hả?"
Bàng Lỗi dừng xe ở ngã tư: "Điểm mấu chốt là chiếc nhẫn đó, kết hợp với phản ứng không bình thường của mẹ thì đương nhiên có thể đoán ra mẹ muốn làm gì. Nếu mẹ thật sự muốn về Mỹ, không phải sẽ lải nhải nửa ngày, kêu em không được làm cảnh sát, nước mắt nước mũi như vừa rồi sao?
"Đúng a, quả thật là thế. Buổi sáng chúng ta chỉ mới đưa mẹ tới cửa kiểm tra an ninh mà mẹ đã giục chúng ta quay về. Lúc trước mẹ ước gì chúng ta có thể theo mẹ tới Mỹ, tốt nhất là sống ở đó đừng trở về mà có thái độ như thế thì thật lạ. Nhưng mà, em cũng nên đi gặp bọn họ đi, Bàng Hâm không quan tâm ai cả, cả ngày chỉ gọi tên em."
"..." Chủ đề nặng nề này làm không khí trong xe trầm xuống.
Bàng Lỗi sống tới 26 tuổi chưa từng nói dối lần nào, chỉ có lần này anh gạt mẹ nói anh không làm cảnh sát, hơn nữa còn nói dối suốt 4 năm.
Đã rất nhiều lần anh muốn nói với bà sự thật, bởi vì cảm giác này anh thật sự cảm thấy khó chịu.
Chỉ là mỗi lần anh định nói thì trong đầu lại nhớ tới tình cảnh Bàng Hâm xảy ra chuyện, ba mẹ đau khổ như thế nào. Anh cũng cảm nhận được cảm giác đau đớn như vậy.
Bàng Miểu tiếp tục nói chuyện nhưng anh không nghe, ngay cả khi cô xuống xe anh cũng không hay biết. Mãi đến khi tiếng chuông di động vang lên cắt ngang suy nghĩ của anh, anh mới hoàn hồn. Nghe xong, anh lập tức lái xe quay về cục cảnh sát.
Tới nơi, Bàng Lỗi nhanh chóng thay bộ đồ huấn luyện viên thể hình ra, bằng tốc độ nhanh nhất trở về phòng làm việc, vừa đẩy cửa đã thấy bóng lưng quen thuộc. Anh nhanh chóng lui một bước rồi đóng cửa lại, sau đó quay đầu nhìn người theo sau: "Cô ta sao lại ở đây? Không phải tôi đã nói rồi sao, cô ta xin cái gì cũng không duyệt."
Chu Tiểu Vạn vò đầu: "Đội trưởng, chuyện này đâu liên quan tới em! Cô ấy nói anh là huấn luyện viên của cô ấy nên cô ấy tới đây bàn bạc kế hoạch tập thể hình với anh. Hôm nay không phải anh tới trung tâm thể hình gì gì đó sao, em sợ cô ấy nói bậy nên chỉ đành để cô ấy vào ngồi chờ."
Bàng Lỗi lập tức hiểu rõ tình hình, anh kêu Chu Tiểu Vạn đi làm việc trước, chuẩn bị tài liệu về vụ án để thảo luận. Anh lần nữa đẩy cửa vào rồi nhanh chóng đóng lại, trở về bàn làm việc, ngồi nhìn người phụ nữ đối diện.
Vừa nghe tiếng mở cửa đầu tiên, Tang Cẩn đã biết, người cô chờ cuối cùng cũng trở về.
Hai người nhìn nhau, lại không nói chuyện.
Trong đầu Tang Cẩn bỗng nhiên nhớ lại thời điểm ở trung tâm thể hình, cánh tay anh ta sờ soạng mấy chỗ trên người cô, lúc đó cô không thấy gì. Dù sao ở phòng tập, huấn luyện viên nam, học viên nữ, trong quá trình luyện tập có tiếp xúc như vậy cũng rất bình thường.
Tới nơi này rồi, cô mới phát hiện cả người không được tự nhiên, trên mặt còn không ngừng nóng rát. Đặc biệt là lúc này, khi hai người ngồi đối diện nhau, cô lại đột nhiên cảm thấy có áp lực đè nặng lên trái tim mình.
May là, anh ta chủ động lên tiếng trước, phá tan bầu không khí bế tắc này: "Nói đi, cô muốn hồi báo cái gì. Ngoại trừ việc xem hồ sơ, những chuyện ăn chơi khác, chỉ cần tôi làm được thì không thành vấn đề gì."
Tang Cẩn sợ hãi, lập tức phản bác: "Trừ việc xem hồ sơ, những chuyện ăn chơi gì đó tôi đều không cần. Đội trưởng Bàng, à không, huấn luyện viên Bàng, hôm nay tôi giúp anh, anh nhất định phải đồng ý yêu cầu này của tôi, nếu không..."
"Nếu không thế nào?" Ánh mắt anh lập tức trở nên lạnh lẽo, ngữ khí cũng đẩy lên cao.
Tang Cẩn nhoẻn miệng cười: "Nếu để cấp dưới và đồng nghiệp của anh biết, Bàng tướng quân mà bọn họ tôn kính, nhân vật được tôn thờ như thần, người được trên dưới cục cảnh sát ngưỡng mộ lại lén lút chạy tới trung tâm thể hình làm huấn luyện viên, anh cảm thấy bọn họ sẽ nghĩ thế nào?"
"Cô uy hiếp tôi?" Bàng Lỗi cẩn thận đánh giá Tang Cẩn.
Cô gái này thoạt nhìn thật sự không tồi, thậm chí có thể nói là xinh đẹp. Gương mặt tươi sáng cùng làn da trắng nõn, đường nét độc đáo và tinh tế khiến người vừa nhìn liền nhịn không được mà nhìn tiếp lần hai. Vấn đề là, đầu óc cô ấy có phải chứa quá nhiều suy nghĩ kỳ lạ hay không?
Bàng Lỗi kéo ghế lại gần bàn làm việc, cầm tài liệu lên, bắt đầu lật xem, thuận miệng nói: "Cô ra ngoài trước đi, chờ cô nghĩ kỹ rồi có thể trực tiếp kêu Chu Tiểu Vạn đi mua, dùng thẻ của tôi thanh toán."
"..." Tang Cẩn bị anh làm cho nghẹn lời xém chút nữa đã phun ra máu, bắt đầu nổi giận: "Tôi muốn khiếu nại anh! Đường đường là cảnh sát nhân dân mà dám bỏ bê nhiệm vụ, lợi dụng thời gian làm việc đi tìm khoản thu nhập bên ngoài. Anh yêu tiền như vậy thì nên đổi qua nghề kinh doanh đi, anh không xứng làm cảnh sát."
Bàng Lỗi ngẩng đầu nhìn cô, một từ cũng không nói, trực tiếp lấy điện thoại trên bàn gọi người vào tiễn khách.
Rất nhanh, Tang Cẩn đã bị "mời" ra ngoài.
Bình luận truyện