Phiếu Cơm
Chương 29: Không còn lối thoát
Chu Tân Quốc lần trước quá mất mặt, Tưởng Hồng Phúc đã dạy dỗ hắn một phen. Lần này là lúc hắn lấy lại mặt mũi.
“Đường tổng, lần này chỉ sợ anh có chạy đằng trời.” Chu Tân Quốc nhảy xuống xe, đám người sau lưng hắn lần này rõ ràng cảnh giác hơn rất nhiều, lập tức tìm kiếm chỗ nấp, che chắn, nhắm thẳng mục tiêu.
Mà người của Hà Hợp lại tới, Đường Ngạo hiểu hai người họ lại kết minh chứng tỏ Chu Tân Quốc đã cho nó một cái giá hấp dẫn không thể cự tuyệt. Ví dụ như hắn cho Hà Hợp nhìn sức mạnh của zombie sau khi thăng cấp.
Lần này, zombie của Hà Hợp chắn trước, đám người Chu Tân Quốc mai phục phía xa. Đường Ngạo liếc mắt nhìn mọi người sau lưng, đột nhiên nhỏ giọng nói: “Mục tiêu của hắn chỉ có tôi thôi, mọi người hãy đầu hàng.”
Đám Cầu Đại Vân, Ngô Hoa ngạc nhiên, đồng thanh nói: “Đường tổng!”
Đường Ngạo lắc đầu: “Không cần nhiều lời.” Anh quét mắt nhìn mọi người, “Tự bảo trọng.”
Chu Tân Quốc vẫn chú ý động tĩnh nơi này, tuy đã nắm giữ máu zombie thăng cấp màu xanh dương nhưng những zombie này sau khi thăng cấp hoàn toàn phát điên, sức người không thể khống chế được. Hắn cũng phải hy sinh nhiều nhà điều chế thuốc mới nghĩ ra cách đưa zombie đến gần vườn thú rồi mới tiêm máu vào.
Chờ máu sắp có hiệu lực kéo bọn chúng tới cửa vườn thú.
Hắn cười lạnh nhìn người trong vườn thú, giống như đang nhìn một đám động vật: “Còn phải suy nghĩ sao, Đường tổng?”
Đường Ngạo từ từ lùi về phía sau, rời khỏi tầm bắn mới nói: “Không phải mày muốn nơi này sao, cho mày đấy!”
Dứt lời, anh lùi về phía sau co cẳng chạy!
Chu Tân Quốc mắng to một tiếng, hắn đương nhiên không thể để Đường Ngạo tiếp tục sống, lập tức nhấc chân đuổi theo! Đường Ngạo quen thuộc địa hình vườn thú hơn hắn, anh chạy thẳng đến cửa sau!
Chu Tân Quốc giả vờ đuổi theo mấy bước, trong mắt lóe lên ánh sáng, không đuổi theo nữa. Hắn đứng ở cửa, nhìn mấy người trước mặt: “Các người có ai muốn theo Đường tổng không?”
Cầu Đại Vân và đám Tô Bách nhìn nhau. Cuối cùng cô đột nhiên hiểu ý Đường Ngạo. Cô tin tưởng người đàn ông này sẽ không ngã xuống như vậy, anh nhất định có thể trở lại nơi này một lần nữa!
Cô nhàn nhạt cười một tiếng: “Trong thời buổi này, chúng tôi dĩ nhiên phải theo người mạnh nhất!”
Chu Tân Quốc quét mắt nhìn đám người, thấy không có ai nói gì mới hừ hừ hai tiếng: “Triệu tập tất cả mọi người, tôi muốn mở một cuộc họp.”
Cầu Đại Vân cùng đám người Trương Diệu Dương đi triệu tập những người khác, Ngô Hoa dẫn người cứu chữa cho người bị thương. Chu Tân Quốc nhìn những người ngã xuống đất đau đớn rên rỉ, đột nhiên mở miệng: “Hà Hợp, những thứ này đưa cho anh làm quà thăm hỏi!”
Dứt lời, hắn chỉ huy người ném những người bị thương này vào bầy zombie. Đội ngũ của Hà Hợp náo loạn, tiếng kêu thảm thiết vừa ra khỏi miệng đã kết thúc.
Những người đứng nhìn lạnh cả lòng.
Đường Ngạo nhanh chóng từ sau núi vòng đi ra ngoài, nơi này có một cái cửa nhỏ. Anh vừa mới kéo cửa ra liền biến sắc. Ngoài cửa có một người quen -Tưởng Hồng Phúc.
“Chậc chậc, không ngờ lâu rồi không gặp mà Đường tổng chẳng thay đổi chút nào. Lần trước nhếch nhác, lần này nhếch nhác hơn. Thật là khiến người ta thất vọng.” Tưởng Hồng Phúc tựa vào xe, dụi tắt xì gà trong tay, thở khẽ một hơi, “Uổng công tôi bỏ qua cảnh tượng phấn khích ở cửa trước, cố ý ở đây đợi anh.”
Con ngươi Đường Ngạo hơi co lại. Tưởng Hồng Phúc cười dài một tiếng, tay phải ấn xuống.
Đường Ngạo lúc này mới nhìn thấy bên cửa nhỏ có một chiếc xe tải, bên trong truyền ra tiếng vang tạp nham. Anh từ từ lùi về phía sau, lại phát hiện mình không thể lùi được nữa.
Không cần nghĩ anh cũng biết trong xe tải chứa cái gì.
“Đường tổng. . . . . .” Tưởng Hồng Phúc từ từ buông tay, khuôn mặt giả dối tiếc hận, “Lúc này thật sự phải tạm biệt rồi.”
Cửa xe tải được mở ra, Tưởng Hồng Phúc cùng thủ hạ lập tức trốn vào trong một chiếc xe chở tiền bên cạnh. Mười con zombie mắt xanh từ trong khoang xe nhảy ra. Bọn chúng nhìn quanh liền phát hiện Đường Ngạo đứng bên cạnh cửa nhỏ.
Sau có Chu Tân Quốc, trước có Tưởng Hồng Phúc, chung quanh là tường sâu lưới điện cao gần mười mét, anh không thể lùi được nữa.
Zombie phi tới, Đường Ngạo vẫn giơ rìu lên. Anh không phải loại người ngồi chờ chết, cho dù không còn hy vọng cũng phải dốc toàn lực phản kích.
Thế nhưng tốc độ của bầy zombie quá nhanh, người bình thường không thể nào sánh bằng. Anh dùng rìu chém bị thương một con zombie, số còn lại đã vây quanh anh.
Tưởng Hồng Phúc hút thuốc, cách thủy tinh nhìn: “Được rồi tôi rút lại lời nói lúc trước, cảnh này thật ra đặc sắc hơn phía trước nhiều.”
Đường Ngạo chém con thứ ba xông tới, đây đã là cực hạn sức mạnh và tốc độ phản ứng của anh rồi. Nhưng con thứ tư, thứ năm nhanh chóng nhào tới, phía sau còn năm con nữa.
Khi mùi hôi đập vào mặt thì anh không nhịn được nhắm mắt lại. Chỉ cảm thấy ngực chợt lạnh, một bàn tay đã đâm xuyên vào ngực anh. Thì ra đây chính là cảm giác tử vong, anh có thể cảm thấy cái tay lạnh lẽo kia.
Anh giơ rìu chém đứt tay con zombie này, bởi vì dùng sức nên máu từ vết thương bắn tung toé.
Tưởng Hồng Phúc từ từ thưởng thức tất cả. Đường Ngạo chỉ cảm thấy trước mắt bắt đầu mờ đi, trong tầm mắt đã mất đi màu sắc. Rốt cuộc. . . . . . Vẫn. . . . .
Suy nghĩ dừng ở đây, trong đầu hoàn toàn mơ hồ. Đột nhiên bên tai truyền đến tiếng chó sủa, âm thanh kia nhất định rất lớn nếu không bây giờ anh làm sao còn nghe thấy được.
Anh chầm chậm quay đầu lại, trong tầm mắt xám trắng chỉ thấy Gâu Gâu cả người đẫm máu xanh và Hải Mạt Mạt bị thương chảy máu nhiều chỗ đang lao tới.
Hải Mạt Mạt tới chậm vì cô bé lo Chu Tân Quốc sẽ ra tay với đám người Cầu Đại Vân. Cô bé vội vã chạy tới, mái tóc vàng dài lấp lánh xinh đẹp khác thường.
Cô bé đấm bay zombie đến gần Đường Ngạo, sau đó trừng mắt nhìn bàn tay cắm ở ngực Đường Ngạo.
“Ba.” Giọng cô bé rất nhẹ, giống như sợ lớn tiếng một chút sẽ khiến Đường Ngạo phát hiện anh bị thương, sẽ ngã xuống.
Những zombie khác lại lao lên, bắt lấy Hải Mạt Mạt. Đường Ngạo dường như nghe thấy tiếng xương gãy: “Đi!” Thần trí anh mơ hồ nhưng vẫn nói, phản ứng của Hải Mạt Mạt lại là quay đầu cắn vào đầu con zombie kia!
“Ba!!” Cô bé điên cuồng hét lên, sau đó liều mạng đánh gãy xương từng con zombie xông lên. Những con zombie da dày khỏe mạnh này lại không chịu nổi sự điên cuồng của cô bé, tất cả đều một phát nát đầu!
Tưởng Hồng Phúc vốn còn cười nhìn, sau đó hắn xuống xe, ra hiệu cho những người khác: “Nổ súng!”
Hắn sẽ không phạm phải sai lầm như Chu Tân Quốc. Đường Ngạo phải chết ở đây. Dù ai muốn cứu, hắn cũng sẽ đưa kẻ đó đi theo Đường Ngạo!
Pằng một tiếng, tiếng súng vang lên. Đường Ngạo xoay người bảo vệ Hải Mạt Mạt. Đầu tiên anh cảm thấy trên lưng tê rần, sau đó nôn ra một ngụm máu. Đây không phải bản năng bảo vệ con của người cha mà vì dù sao anh cũng trốn không thoát, cần gì kéo người ta chôn theo. Trên đường xuống Hoàng Tuyền anh cũng không hy vọng mang theo con nhóc phiền toái này.
Hải Mạt Mạt giật mình sững sờ, giống như lại trở về hơn một năm trước.
Ba mặc tây trang màu trắng lái xe đưa cô bé đến khu vui chơi. Đột nhiên tiếng súng vang lên, xe mất khống chế, tông vào lan can cầu.
“Ba!!!!” Cô bé hét lên, lập tức nhào vào người đàn ông bên cạnh. Cô bé không khống chế được lực, đầu cô bé đập vào đầu người đàn ông, bốp một tiếng, nát thành dưa hấu vỡ.
Máu nhuộm đỏ cả đầu cả mặt cô bé, trong tầm mắt chỉ còn một màu đỏ tươi.
Đã mất đi một lần sẽ không muốn mất đi lần thứ hai. Cô bé từ từ đứng lên, đón lấy làn mưa đạn. . . . . Sẽ không bao giờ để mất đi nữa.
“Đường tổng, lần này chỉ sợ anh có chạy đằng trời.” Chu Tân Quốc nhảy xuống xe, đám người sau lưng hắn lần này rõ ràng cảnh giác hơn rất nhiều, lập tức tìm kiếm chỗ nấp, che chắn, nhắm thẳng mục tiêu.
Mà người của Hà Hợp lại tới, Đường Ngạo hiểu hai người họ lại kết minh chứng tỏ Chu Tân Quốc đã cho nó một cái giá hấp dẫn không thể cự tuyệt. Ví dụ như hắn cho Hà Hợp nhìn sức mạnh của zombie sau khi thăng cấp.
Lần này, zombie của Hà Hợp chắn trước, đám người Chu Tân Quốc mai phục phía xa. Đường Ngạo liếc mắt nhìn mọi người sau lưng, đột nhiên nhỏ giọng nói: “Mục tiêu của hắn chỉ có tôi thôi, mọi người hãy đầu hàng.”
Đám Cầu Đại Vân, Ngô Hoa ngạc nhiên, đồng thanh nói: “Đường tổng!”
Đường Ngạo lắc đầu: “Không cần nhiều lời.” Anh quét mắt nhìn mọi người, “Tự bảo trọng.”
Chu Tân Quốc vẫn chú ý động tĩnh nơi này, tuy đã nắm giữ máu zombie thăng cấp màu xanh dương nhưng những zombie này sau khi thăng cấp hoàn toàn phát điên, sức người không thể khống chế được. Hắn cũng phải hy sinh nhiều nhà điều chế thuốc mới nghĩ ra cách đưa zombie đến gần vườn thú rồi mới tiêm máu vào.
Chờ máu sắp có hiệu lực kéo bọn chúng tới cửa vườn thú.
Hắn cười lạnh nhìn người trong vườn thú, giống như đang nhìn một đám động vật: “Còn phải suy nghĩ sao, Đường tổng?”
Đường Ngạo từ từ lùi về phía sau, rời khỏi tầm bắn mới nói: “Không phải mày muốn nơi này sao, cho mày đấy!”
Dứt lời, anh lùi về phía sau co cẳng chạy!
Chu Tân Quốc mắng to một tiếng, hắn đương nhiên không thể để Đường Ngạo tiếp tục sống, lập tức nhấc chân đuổi theo! Đường Ngạo quen thuộc địa hình vườn thú hơn hắn, anh chạy thẳng đến cửa sau!
Chu Tân Quốc giả vờ đuổi theo mấy bước, trong mắt lóe lên ánh sáng, không đuổi theo nữa. Hắn đứng ở cửa, nhìn mấy người trước mặt: “Các người có ai muốn theo Đường tổng không?”
Cầu Đại Vân và đám Tô Bách nhìn nhau. Cuối cùng cô đột nhiên hiểu ý Đường Ngạo. Cô tin tưởng người đàn ông này sẽ không ngã xuống như vậy, anh nhất định có thể trở lại nơi này một lần nữa!
Cô nhàn nhạt cười một tiếng: “Trong thời buổi này, chúng tôi dĩ nhiên phải theo người mạnh nhất!”
Chu Tân Quốc quét mắt nhìn đám người, thấy không có ai nói gì mới hừ hừ hai tiếng: “Triệu tập tất cả mọi người, tôi muốn mở một cuộc họp.”
Cầu Đại Vân cùng đám người Trương Diệu Dương đi triệu tập những người khác, Ngô Hoa dẫn người cứu chữa cho người bị thương. Chu Tân Quốc nhìn những người ngã xuống đất đau đớn rên rỉ, đột nhiên mở miệng: “Hà Hợp, những thứ này đưa cho anh làm quà thăm hỏi!”
Dứt lời, hắn chỉ huy người ném những người bị thương này vào bầy zombie. Đội ngũ của Hà Hợp náo loạn, tiếng kêu thảm thiết vừa ra khỏi miệng đã kết thúc.
Những người đứng nhìn lạnh cả lòng.
Đường Ngạo nhanh chóng từ sau núi vòng đi ra ngoài, nơi này có một cái cửa nhỏ. Anh vừa mới kéo cửa ra liền biến sắc. Ngoài cửa có một người quen -Tưởng Hồng Phúc.
“Chậc chậc, không ngờ lâu rồi không gặp mà Đường tổng chẳng thay đổi chút nào. Lần trước nhếch nhác, lần này nhếch nhác hơn. Thật là khiến người ta thất vọng.” Tưởng Hồng Phúc tựa vào xe, dụi tắt xì gà trong tay, thở khẽ một hơi, “Uổng công tôi bỏ qua cảnh tượng phấn khích ở cửa trước, cố ý ở đây đợi anh.”
Con ngươi Đường Ngạo hơi co lại. Tưởng Hồng Phúc cười dài một tiếng, tay phải ấn xuống.
Đường Ngạo lúc này mới nhìn thấy bên cửa nhỏ có một chiếc xe tải, bên trong truyền ra tiếng vang tạp nham. Anh từ từ lùi về phía sau, lại phát hiện mình không thể lùi được nữa.
Không cần nghĩ anh cũng biết trong xe tải chứa cái gì.
“Đường tổng. . . . . .” Tưởng Hồng Phúc từ từ buông tay, khuôn mặt giả dối tiếc hận, “Lúc này thật sự phải tạm biệt rồi.”
Cửa xe tải được mở ra, Tưởng Hồng Phúc cùng thủ hạ lập tức trốn vào trong một chiếc xe chở tiền bên cạnh. Mười con zombie mắt xanh từ trong khoang xe nhảy ra. Bọn chúng nhìn quanh liền phát hiện Đường Ngạo đứng bên cạnh cửa nhỏ.
Sau có Chu Tân Quốc, trước có Tưởng Hồng Phúc, chung quanh là tường sâu lưới điện cao gần mười mét, anh không thể lùi được nữa.
Zombie phi tới, Đường Ngạo vẫn giơ rìu lên. Anh không phải loại người ngồi chờ chết, cho dù không còn hy vọng cũng phải dốc toàn lực phản kích.
Thế nhưng tốc độ của bầy zombie quá nhanh, người bình thường không thể nào sánh bằng. Anh dùng rìu chém bị thương một con zombie, số còn lại đã vây quanh anh.
Tưởng Hồng Phúc hút thuốc, cách thủy tinh nhìn: “Được rồi tôi rút lại lời nói lúc trước, cảnh này thật ra đặc sắc hơn phía trước nhiều.”
Đường Ngạo chém con thứ ba xông tới, đây đã là cực hạn sức mạnh và tốc độ phản ứng của anh rồi. Nhưng con thứ tư, thứ năm nhanh chóng nhào tới, phía sau còn năm con nữa.
Khi mùi hôi đập vào mặt thì anh không nhịn được nhắm mắt lại. Chỉ cảm thấy ngực chợt lạnh, một bàn tay đã đâm xuyên vào ngực anh. Thì ra đây chính là cảm giác tử vong, anh có thể cảm thấy cái tay lạnh lẽo kia.
Anh giơ rìu chém đứt tay con zombie này, bởi vì dùng sức nên máu từ vết thương bắn tung toé.
Tưởng Hồng Phúc từ từ thưởng thức tất cả. Đường Ngạo chỉ cảm thấy trước mắt bắt đầu mờ đi, trong tầm mắt đã mất đi màu sắc. Rốt cuộc. . . . . . Vẫn. . . . .
Suy nghĩ dừng ở đây, trong đầu hoàn toàn mơ hồ. Đột nhiên bên tai truyền đến tiếng chó sủa, âm thanh kia nhất định rất lớn nếu không bây giờ anh làm sao còn nghe thấy được.
Anh chầm chậm quay đầu lại, trong tầm mắt xám trắng chỉ thấy Gâu Gâu cả người đẫm máu xanh và Hải Mạt Mạt bị thương chảy máu nhiều chỗ đang lao tới.
Hải Mạt Mạt tới chậm vì cô bé lo Chu Tân Quốc sẽ ra tay với đám người Cầu Đại Vân. Cô bé vội vã chạy tới, mái tóc vàng dài lấp lánh xinh đẹp khác thường.
Cô bé đấm bay zombie đến gần Đường Ngạo, sau đó trừng mắt nhìn bàn tay cắm ở ngực Đường Ngạo.
“Ba.” Giọng cô bé rất nhẹ, giống như sợ lớn tiếng một chút sẽ khiến Đường Ngạo phát hiện anh bị thương, sẽ ngã xuống.
Những zombie khác lại lao lên, bắt lấy Hải Mạt Mạt. Đường Ngạo dường như nghe thấy tiếng xương gãy: “Đi!” Thần trí anh mơ hồ nhưng vẫn nói, phản ứng của Hải Mạt Mạt lại là quay đầu cắn vào đầu con zombie kia!
“Ba!!” Cô bé điên cuồng hét lên, sau đó liều mạng đánh gãy xương từng con zombie xông lên. Những con zombie da dày khỏe mạnh này lại không chịu nổi sự điên cuồng của cô bé, tất cả đều một phát nát đầu!
Tưởng Hồng Phúc vốn còn cười nhìn, sau đó hắn xuống xe, ra hiệu cho những người khác: “Nổ súng!”
Hắn sẽ không phạm phải sai lầm như Chu Tân Quốc. Đường Ngạo phải chết ở đây. Dù ai muốn cứu, hắn cũng sẽ đưa kẻ đó đi theo Đường Ngạo!
Pằng một tiếng, tiếng súng vang lên. Đường Ngạo xoay người bảo vệ Hải Mạt Mạt. Đầu tiên anh cảm thấy trên lưng tê rần, sau đó nôn ra một ngụm máu. Đây không phải bản năng bảo vệ con của người cha mà vì dù sao anh cũng trốn không thoát, cần gì kéo người ta chôn theo. Trên đường xuống Hoàng Tuyền anh cũng không hy vọng mang theo con nhóc phiền toái này.
Hải Mạt Mạt giật mình sững sờ, giống như lại trở về hơn một năm trước.
Ba mặc tây trang màu trắng lái xe đưa cô bé đến khu vui chơi. Đột nhiên tiếng súng vang lên, xe mất khống chế, tông vào lan can cầu.
“Ba!!!!” Cô bé hét lên, lập tức nhào vào người đàn ông bên cạnh. Cô bé không khống chế được lực, đầu cô bé đập vào đầu người đàn ông, bốp một tiếng, nát thành dưa hấu vỡ.
Máu nhuộm đỏ cả đầu cả mặt cô bé, trong tầm mắt chỉ còn một màu đỏ tươi.
Đã mất đi một lần sẽ không muốn mất đi lần thứ hai. Cô bé từ từ đứng lên, đón lấy làn mưa đạn. . . . . Sẽ không bao giờ để mất đi nữa.
Bình luận truyện