Chương 52
Tạp Bổn thần sử mỉm cười lấy ra một cái hộp tinh mỹ: " Lão đại, có biết cách dùng không? Hay để ta giúp cho?"
Lý Cường cảm thấy kỳ quái, hắn không hề ra điều kiện trước mà lại lập tức xuất ra Ly Vẫn Đan, trong lòng không khỏi sinh ra một tia cảm kích: " Không dám làm phiền thần sử đại nhân, ta có thể dùng nó."
Mọi người đều cảm thấy kỳ quái, một viên đan dược thôi có gì mà lại không biết cách dùng, không phải đơn giản là chỉ cần uống vào là được sao?
Mọi người đi tới trước giường Mạt Bổn, chỉ thấy hơi thở hắn càng thêm yếu ớt. Lý Cường bảo mọi người dừng lại, hắn cẩn thận mở hộp, lấy ra một viên đan dược màu hồng cỡ như một quả trứng, một mùi hương nhàn nhạt tỏa ra.
Lý Cường nhẹ nhàng lấy miếng da màu xanh trên ngực Mạt Bổn ra, chỉ thấy miệng vết thương đã biến thành màu đen, tản mát ra mùi hôi thối. Lý Cường nói với đại phu trị thương: " Các ngươi rửa sạch vết thương của hắn một chút, nhanh lên!"
Nghe vậy mấy đại phu tay chân lúng túng, một người nói: " Cái này..làm sao mà rửa sạch a."
Lý Cường cũng sửng sốt, chợt nghĩ ra thầy thuốc nơi này tại sao lại không biết cách rửa sạch vết thương chứ. Sau này hắn mới biết được, nơi này trị thương cũng chỉ dùng miếng da xanh đó để đắp lên, bất quá mỗi đại phu lại có những miếng da xanh không giống nhau, có loại tốt có loại xấu mà thôi, đặt lên trên miệng vết thương thì những vết thương nhẹ sẽ nhanh chóng khỏi hẳn, vết thương nặng sẽ rất khó lành lại. Y liệu của nơi này so với quê hương của hắn thua kém rất xa, ngay cả so với Thiên Đình Tinh cũng kém hơn rất nhiều.
Mấy vị thầy thuốc ngơ ngác nhìn Lý Cường từ trong trống rỗng lấy ra nhiều thứ cổ quái gì đó đặt ở bên cạnh Mạt Bổn, chỉ nghe hắn phân phó: " Cho ta một bồn nước nóng, cần phải là nước sôi đó, nhanh lên một chút…"
Những người đang nhìn cũng không rõ hắn đang làm gì, Nạp Thiện lo lắng hỏi: " Lão đại, đây là đang làm gì a…còn không mau đưa linh đan đút cho Mạt Bổn ăn đi."
Lý Cường khi có được linh đan tới tay tâm tình cực tốt, không hề buồn bực mà giải thích: " Nạp Thiện…loại linh đan này sử dụng khác với những thứ khác, nếu cho hắn uống vào thì không có tác dụng. Lần này ta làm thầy thuốc, giúp mọi người một tay."
Thật ra hắn cũng chỉ liều lĩnh làm đại, cũng may có linh đan hậu thuẫn, vì cứu Mạt Bổn, hắn cũng không thể tính toán nhiều hơn. Nạp Thiện nghe xong cũng không cảm thấy kỳ quái, tại Hắc ngục hắn cũng đã thấy Lý Cường trị thương cho người ta.
Sau khi đã an bài cẩn thận, có đủ thuốc rửa vết thương, có cây gắp, có đao nhọn, rượu cồn, thuốc rửa, thuốc mê và thuốc tê nhưng lại không có đao giải phẫu, Lý Cường suy nghĩ một chút, hay là thử dùng phi kiếm xem sao.
Hắn lấy ra tiểu phi kiếm cỡ bốn tấc đã được làm thủ thuật tại Hắc ngục, dùng Tam Muội Chân Hỏa đốt nóng nó lên, nói: " Nạp Thiện ngươi đè hai tay Mạt Bổn, Hồng Thiêm ngươi đè hai chân hắn, Khố Bột ngươi chuẩn bị đưa đồ vật cho ta, rồi chưa? Ai, sao lại ngốc ra đó hả?"
Hồng Thiêm, Khố Bột và Tạp Bổn cũng đều trợn tròn mắt, bọn họ đều là người có kiến thức, nhìn lão đại lấy ra cực phẩm phi kiếm, nói rằng muốn dùng để rửa sạch vết thương, tất cả đều ngây dại. Cả buổi mới tỉnh lại, liền vội tiến lên hỗ trợ.
Lý Cường cẩn thận dùng phi kiếm cắt bỏ những phần thịt đen đã bị hư thối, phi kiếm thật sự lợi hại vô cùng, kiếm cắt thịt thật ngọt, vô cùng thuận lợi.
Mạt Bổn căn bản là không có tỉnh lại, chỉ có chút rên rỉ vài tiếng.
Lý Cường phát hiện ở sâu trong vết thương còn có mấy cây gai nhọn nhỏ xíu, không cách nào khác hơn là cây nhíp gắp từng cây, từng cây ra..Cuối cùng, máu tươi chảy ra, Lý Cường thu hồi phi kiếm, cắt linh đan ra làm hai, dùng chân nguyên lực bóp vỡ một nửa, một đoàn khí vụ màu hồng bay lơ lửng giữa không trung, trong không khí nhàn nhạt mùi thơm lan tỏa.
Đoàn khói màu hồng chậm rãi tiến vào vết thương, vết thương lập tức ngừng chảy máu. Mắt nhìn thấy vết thương cỡ miệng chung rượu, dùng mắt thường có thể thấy được miệng vết thương từ từ nhỏ đi, chỉ sau chừng một tuần trà, miệng vết thương đã biến mất, chỉ còn để lại vết sẹo màu hồng.
Lý Cường lại lấy phân nửa linh đan còn lại hòa tan, nói: " Cẩn thận đó, Mạt Bổn sẽ lập tức phun ra ứ huyết."
Lý Cường nói thì đã chậm, Mạt Bổn đột nhiên há miệng ra "phốc" một ngụm máu đen phun ra, mọi người bên giường bị máu đen phun trúng đầu, mùi vị thật khó ngửi.
Chỉ nghe Mạt Bổn kêu lên: " Đau chết ta…a…ách…" Lý Cường nhân lúc hắn kêu to liền đem linh đan đã hòa tan rót vào trong miệng hắn.
Mạt Bổn cả người chợt run lên, thân thể nằm thẳng cứng, liên tục lăn lộn một hồi. Trong chốc lát, ngoài dự liệu của mọi người, hắn thở dài một tiếng, buông lỏng người ra chìm vào giấc ngủ, chỉ thoáng chốc tiếng ngáy đã trỗi lên.
Mọi người không hẹn mà cùng thở ra một hơi " Ai.." Rồi lại nhìn lẫn nhau, trên mặt hiện ra vẻ tươi cười vui mừng.
Khố Bột vuốt vuốt cái mũi: " Thật là hôi thối a…"
Nạp Thiện cũng thấp giọng kêu lên: " Thối quá…mụ nội nó thật là thối quá…lão đại…có thối hay không a?"
Lý Cường vỗ vào đầu hắn một cái, nói: " Vẫn không nhớ sao, ngươi mới là thối đó."
Nước nóng đã được đưa tới, Lý Cường cũng không có nghĩ đến lại nhanh như vậy, ngay cả nước nóng cũng chưa kịp dùng tới. Hắn lấy ra mấy cái khăn đưa cho mọi người: " Mọi người cũng nên rửa ráy một chút rồi thay quần áo. Khố Bột kêu người tới, giúp Mạt Bổn tắm rửa một chút, tốt nhất là mọi người nên đi tắm thôi."
Nạp Thiện nghiêng cái đầu bóng lưỡng mở miệng nói: " Ừm..ừm..lão đại, ở quê của ta có loại hồ tắm, có thể đồng thời tắm cùng lúc hơn mười người, vô cùng náo nhiệt a. Ai, Khố Bột, nơi này có chỗ như vậy không? Đưa huynh đệ đi thử, thư thái một bữa coi."
Khố Bột cho tới bây giờ không có rời khỏi Thản Bang Tinh, hắn lắc đầu nói: " Ở nơi này chúng ta không có thứ đó."
Nạp Thiện ra vẻ kinh hãi kêu lên: " A, thật sự là quá tệ a…ngay cả hồ tắm cũng không có. Lão đại, cái khăn này của huynh thật là quá mềm mại a, đồ vật tốt quá, đệ muốn có a." Sau khi lau xong hắn trực tiếp nhét luôn cái khăn vào trong ngực.
Lý Cường hắc hắc cười nói: " Nạp Thiện, đợi khi nào trở lại quê quán của ngươi phải mời ta đi tắm chung đó, ở quê ta cũng có trò hay như vậy nữa."
Nạp Thiện nhất thời hưng phấn nói: " Vậy thì đương nhiên rồi! Đệ nhất định sẽ mời huynh! Nhất định mời!"
Trong lúc còn đang nói giỡn thì Triệu Hào và Thản Ca đi tới. Thản Ca cười nói: " A a, nơi này thật là náo nhiệt a. Lão đại, chúng ta đã trở về rồi."
Triệu Hào vui vẻ tiến lên thi lễ: " Sư tôn, tất cả huynh đệ đều đã được an bài thỏa đáng."
Tư Đình Đán đại hội trưởng của Đại Liên Hội nói: " Mời các vị đến Hoán đình ngồi chơi."
Tạp Bổn thần sử cũng nói: " Đúng vậy, không nên quấy rầy người bệnh."
Lý Cường trong lòng có chút trầm xuống, nghĩ thầm, hắn còn chưa nói điều kiện ra, gật đầu nói: " Được, cùng đi đi."
Hoán đình là một địa phương bí mật do Đại Liên Hội mở ra, mọi người cứ đi xuống một tầng rồi một tầng dưới đất, dọc theo đường đi đều được đề phòng sâm nghiêm.
Nạp Thiện vừa đi vừa nói thầm: " Lão đại, lão đại a, địa phương này sao mà giống đi xuống dưới đất, tại sao đến chỗ nào cũng phải đi xuống dưới đất vậy, thật là khó thở…"
Lý Cường mặc dù không nói gì, nhưng trong lòng cũng thấy tán đồng lời Nạp Thiện nói.
Đây là một gian phòng hình tròn, phi thường thanh nhã tinh khiết, mọi người vào cửa thì khoanh chân ngồi xuống. Tư Đình Đán cười nói: " Nơi này tương đối yên tĩnh, vừa lúc không có ai quấy rầy, rất thích hợp để nói chuyện."
Hắn nói xong nhìn mọi người, không ai lên tiếng, trong phòng nhất thời yên tĩnh, không một ai nói chuyện.
Trầm mặc thời gian rất lâu, Tạp Bổn thần sử mỉm cười ngồi ngay ngắn, thần sắc bất động, Lý Cường đang nghiêng đầu như đang suy nghĩ chuyện gì đó, còn Nạp Thiện hết nhìn đông lại nhìn tây không ngừng.
Tư Đình Đán kỳ quái nhìn mọi người, trong lòng tự hỏi: " Mọi người đang làm cái gì a, sao không ai nói lời nào."
Triệu Hào và Thản Ca cũng không rõ chuyện gì, tình huống mơ hồ, dĩ nhiên cũng không tiện lắm lời.
Cuối cùng một trận âm thanh làm kinh động mọi người. Chỉ thấy Nạp Thiện ngồi xếp bằng trên mặt đất, cái đầu nghẻo qua một bên, há to miệng rộng, nước miếng đang chảy dài, ngủ ngon lành, miệng lẩm bẩm gì đó càng ngày càng lớn. Hắn thật sự là quá mệt mỏi, một khi được yên tĩnh im lặng thì nhịn không được ngủ mất.
Thản Ca bật cười, hắn đứng dậy muốn đi đánh thức Nạp Thiện, Lý Cường vội vàng ngăn cản: " Thản Ca, đừng đánh thức hắn, mấy ngày nay hắn quá mệt mỏi rồi."
Khố Bột đứng dậy kéo cho Nạp Thiện nằm thẳng cho hắn ngủ thoải mái hơn.
Tạp Bổn thần sử vẫn như trước không nói một lời, chỉ mỉm cười nhìn Lý Cường.
Lý Cường thầm than lão này đúng là hồ ly, chắp tay hành lễ nói: " Cảm ơn thần sử đại nhân giúp đỡ."
Tạp Bổn thần sử biết Lý Cường không có vẻ trêu chọc, bèn cười nói: " Chuyện này không cần cám ơn, chỉ là một điều kiện trao đổi mà thôi."
Lý Cường gật đầu: " Dù sao phải cảm tạ, dù gì cũng đã cứu mạng huynh đệ của ta, dù là điều kiện nào cũng không đổi được."
Tạp Bổn thần sử trong mắt hiện lên một tia thưởng thức, cười nói: " Lão đại, ta đã đến Phản Thọ Thương Hành thương lượng với họ, mấy người đương gia chủ yếu của họ cũng không biết việc này, đã đáp ứng ta sẽ điều tra rõ ràng, thỉnh lão đại dù sao mấy ngày nay cũng nên nhẫn nại một chút có được không?"
Lý Cường khẽ cười nói: " Có thể, bất quá ta cần Phản Thọ Thương Hành giao ra một người, tên gọi Bộ Cơ Cộng."
Hắn hiểu được hiện tại Tạp Bổn thần sử đang muốn đàm phán hòa nhã, dù sao bây giờ trên tay hắn còn có ba đại tôn của Phản Thọ Thương Hành, thân phận địa vị của họ dĩ nhiên là cao hơn nhiều so với Bộ Cơ Cộng, cho nên hắn không sợ họ không đáp ứng.
Tạp Bổn thần sử trong lòng thấy kỳ quái, Bộ Cơ Cộng? Không có nghe nói qua người này, nghe tên như là người của Tây đại lục, sao lại chọc phải tu chân cao thủ như Lý Cường? Thật là trăm đường không thể lý giải.
Khố Bột nhịn không được nói: " Thần sử đại nhân, ngài muốn dùng điều kiện nào trao đổi Ly Vẫn Đan với lão đại chúng ta?" Hắn thật ra đã đợi đến nóng nảy.
Không khí trong phòng nhất thời khẩn trương, không biết Tạp Bổn thần sử sẽ xuất ra điều kiện gì.
Tạp Bổn sắc mặt trở nên nghiêm túc: " Mọi người đều cũng biết tràng chiến tranh hiện nay của Bang Kỳ Ninh quốc và Thản Đặc quốc, thật ra quốc gia ở Tây đại lục cũng bị kéo vào. Thản Đặc quốc đang cùng Tây đại lục Phiên quốc kết minh, đã được bọn họ hứa hẹn, đợi sau khi Khủng Cụ Phong dừng lại thì họ sẽ phái một nhóm tuần thú cao thủ tới, trợ giúp Thản Đặc quốc thành lập Quân thú bộ đội. Bát Sát Thú của Tây đại lục thì binh lính bình thường rất khó chống cự, cho nên chúng ta cần ngăn cản bọn họ…"
Hồng Thiêm nói: " Ý của thần sử đại nhân là muốn chúng ta giết chết đám tuần thú cao thủ này?"
Tạp Bổn lắc đầu nói: " Không phải, chúng ta không biết khi nào đám tuần thú cao thủ này sẽ lại đây, hơn nữa bọn họ sẽ an bài rất kín đáo. Ta là cần nhờ lão đại giúp đỡ đưa một số đồ vật đến Tây đại lục."
Mọi người thở phào nhẹ nhõm, trực giác cho Lý Cường biết đây không phải là chuyện đơn giản, bèn hỏi: " Đưa đến nơi nào?"
Tạp Bổn thoáng do dự nói: " Đến Mãng nguyên…Thiên Kích Phong."
Hồng Thiêm cùng mấy người chấn động, tựu ngay cả Tư Đình Đán hội trưởng cũng cả kinh: " A…Mãng nguyên?"
Lý Cường hỏi: " Cái gì là Mãng nguyên?"
Hồng Thiêm cũng không biết làm sao giải thích. Tư Đình Đán hội trưởng nói: " Mặc dù ta không có đi qua Tây đại lục, bất quá ta biết Mãng nguyên nổi tiếng đã lâu. Nghe nói nơi đó ao đầm hoang nguyên trải rộng, bên trong quái thú rất nhiều, hơn nữa phần lớn hung mãnh vô cùng, Bát Sát Thú ở nơi này cũng sống thành bầy, những ai đi đơn lẻ sẽ bị chúng vây sát, địa phương đó không thích hợp cho người đi qua."
Lý Cường cũng không quá để ý quái thú, hắn nói với họ một cách tự tin: " Nga,..chuyện này cũng hoàn hảo..cũng không tính là khó khăn. Tạp Bổn, đồ vật đưa đi này có liên hệ gì đến tuần thú cao thủ của Phiên quốc?"
Tạp Bổn thần sử do dự chốc lát mới nói: " Chuyện này chủ yếu là do quan hệ đồng minh, bọn họ có được đồ vật này tự nhiên sẽ giải quyết được vấn đề của Phiên quốc."
Nghe trong lời nói của hắn cũng còn một ý khác, Lý Cường biết bên trong cũng không đơn giản như vậy, bất quá hắn cũng không muốn lâm sâu vào, cười nói: " Nếu thần sử không muốn nhiều lời, thì cứ như vậy đi. Nhiệm vụ này chúng ta tiếp nhận, cứ đưa đồ vật đến đây đi, thần sử đại nhân nghĩ thế nào a."
Tạp Bổn thần sử rõ ràng đã trầm tĩnh lại, hắn biết rõ không thể nhiều lời đòi hỏi. Lý Cường cười hỏi: " Mãng nguyên có bao lớn? Đến lúc đó ta mang đồ vật bay qua vậy là được rồi..ân? Không đúng, hẳn là không có chuyện tiện nghi như vậy a.."
Hồng Thiêm cười khổ nói: " Sư thúc, về Mãng nguyên thì đệ tử biết, trước kia sư tôn của đệ tử ở ngay phụ cận Mãng nguyên mà tu chân. Bầu trời của Mãng nguyên trong xanh, có những điều phi thường đáng sợ gì đó, hơn nữa ở giữa trung tâm Mãng nguyên là một chiến trường cổ xưa, đến bây giờ có chút đồ vật thần bí rất đáng sợ a."
Hồng Thiêm lại trịnh trọng bổ sung: " Còn một chuyện vô cùng đáng sợ, đó chính là vũ khí được làm từ tinh thạch khi sử dụng trong Mãng nguyên thì uy lực lại bị giảm đi, phát huy không ra một phần mười công hiệu, còn không bằng một ít binh khí bình thường. Đối với người tu chân hạn chế cũng không nhỏ, tựa hồ cả Mãng nguyên đều bị bao phủ bởi một cái lồng vô hình nào đó. Thật lâu trước kia sư tôn đã từng cảnh cáo đệ tử, tu chân không đạt tới Nguyên Anh kỳ không được đi vào Mãng nguyên, cho dù đạt tới Nguyên Anh kỳ thì cũng ít đi vào thì tốt hơn."
Lý Cường âm thầm kinh hãi, người tu chân đạt tới Nguyên Anh kỳ đều có thể tu luyện chiến giáp để phòng ngự, lực phòng ngự không chỉ là người của tục giới và loài thú có khả năng tổn thương được, xem ra Mãng nguyên này thật có điểm cổ quái.
Tạp Bổn thần sử nói: " Ân..là tương đối gần như khó đi, cho nên mới thỉnh lão đại giúp đỡ. Đồ vật không nhiều lắm, ước chừng có mười cái rương, còn có hơn ba mươi người…"
Lý Cường bị dọa nhảy: " Người? Ngươi nói ngoại trừ đồ vật còn có người?"
Tạp Bổn mỉm cười gật đầu, trong lòng Lý Cường không khỏi cười khổ, lão hồ ly này vô cùng giảo hoạt, nói chuyện chỉ nói một nửa, hắn hiểu được đâu có trùng hợp như vậy.
Lý Cường có chút không cam lòng, nói: " Tạp Bổn…thần sử đại nhân!"
Tạp Bổn buồn cười: " Chuyện gì? Lão đại!"
" Ân, ngươi biết đó, chúng ta là những người lưu lạc, bị bắt tới Thản Bang đại lục, có thể nói là nghèo đến trắng tay. Hắc, hắc lần này có nhiệm vụ lớn như vầy, lại vô cùng nguy hiểm. Ngươi xem chúng ta thiếu thốn nhiều trang bị và vật phẩm, có câu nói hoàng đế không để quân đói, hắc hắc, thần sử đại nhân xem thử có thể viện trợ một ít tiễn sổ được không?"
Mọi người sửng sốt, đây là lời lão đại vừa nói đó sao? Sao lại có thể mở miệng đòi hỏi thần sử đại nhân như vậy được? Tạp Bổn cũng là ngẩn ngơ, lập tức cười đáp: " Đó là đương nhiên, không có vấn đề gì." Bạn đang xem tại Truyện Bất Hủ - truyenbathu.net
Lý Cường cười hì hì nói: " Hắc hắc, có những lời này của thần sử đại nhân là được. Ân, trước tiên để Đại Liên Hội tính toán lại cần bao nhiêu tiễn sổ."
Trong lòng hắn nảy sinh ác tâm, vô luận thế nào cũng phải làm cho Tạp Bổn tốn một số tiền lớn mới được.
Tư Đình Đán nghĩ thật là phi thường có ý tứ, hắn là lần đầu tiên nhìn thấy có người dám đòi hỏi thần sử đại nhân như thế, cười nói: " Không thành vấn đề, tiễn sổ này Đại Liên Hội sẽ chi trả."
Lý Cường kêu lên: " Ta không phải muốn Đại Liên Hội trả, mà ta muốn thần sử đại nhân trả kìa. Hắc hắc, tiễn sổ của Tạp Bổn đại nhân có thể dễ dàng bỏ ra mà!" Rồi hắn lại nói: " Ta có nghe nói thần sử đại nhân rất có khí độ…hắc hắc.."
Tạp Bổn thần sử biết Lý Cường muốn cái gì, cười nói: " Đừng có nói tiền bạc, ta nhất định sẽ tận lực a."
Lý Cường cảm thấy bực bội, chợt hiểu chi ra nhiều ít tiền bạc đối với Tạp Bổn cũng không là gì, dĩ nhiên đối với tu vi của hắn sẽ không thể đau lòng về vấn đề tiền tài được. Hắn ngẫm lại thấy buồn cười, căn bản là không cần tranh đấu chi với Tạp Bổn, cuối cùng hỏi: " Thần sử đại nhân…Tạp Bổn, người phải đưa đi là ai?"
" Chính là sử đoàn của Lạp Đô quốc…" Tạp Bổn còn chưa nói xong thì Lý Cường đã kêu lên: " Không phải chính là Lam Tưu công chúa đó chứ?"
Tạp Bổn thần sử kinh ngạc vạn phần: " Di…lão đại cũng biết nàng sao?"
Lý Cường gật đầu nói: " Biết, nhưng lại không quen thuộc lắm." Trong lòng hắn không ngừng cười trộm, lại nói: " Ân, thần sử yên tâm, chúng ta nhất định thuận lợi hộ tống công chúa đến Thiên Kích Phong."
Thản Ca không nhịn được bật cười ra tiếng, Tạp Bổn thần sử kỳ quái liếc mắt nhìn Thản Ca một cái, không biết hắn cười cái gì.
Thản Ca đối với thần sử không dám dấu diếm, bèn nói: " Lão đại đã đáp ứng Lam Tưu công chúa, bảo vệ bọn họ đến Tây đại lục."
Tạp Bổn thần sử nghe vậy thì ngây ra, ấp úng nói: " A…lão…lão đại, chuyện này…ai! Sao lại không chịu nói cho rõ ràng…"
Lý Cường và Hồng Thiêm cùng với những người biết chuyện đều nhịn không được ha ha cười to.
Tạp Bổn thần sử cười khổ nói: " Lão đại rốt cuộc cũng là lão đại, quả thật là không hề thua thiệt chút nào a."
Lý Cường nhịn cười: " Thần sử đại nhân, nhiệm vụ này có thể không tính, ta cũng không muốn chiếm tiện nghi, chuyện này thật sự là quá trùng hợp."
Hắn biết rõ Tạp Bổn không còn cách nào thay đổi, nói thêm hai câu đẩy đưa cũng không hề gì. Mọi người xem bộ dáng vừa ra vẻ chiếm được tiện nghi vừa ra vẻ ngoan ngoãn đều cũng cảm thấy buồn cười.
Tạp Bổn cúi đầu trầm tư chốc lát, tự thấy buồn cười, nói: " Không cần, nói thật ra nhiệm vụ này cũng không dễ hoàn thành, đường đi đúng là ngàn vạn nguy hiểm. Lam Tưu công chúa chính là ấn nữ của Phạm Thiện Thiên, thân phận phi thường đặc biệt, lão đại, ngươi vô luận thế nào cũng phải bảo vệ an toàn cho nàng."
Lý Cường gãi gãi đầu tự nhủ: " Ấn nữ…ấn nữ? Kỳ quái, ta ở nơi nào có nghe qua..ấn nữ.."
Hắn chợt vỗ mạnh đùi, nói: " Được rồi, ấn nữ Lộ Nhuận Ngọc…Lam Tưu công chúa chính là ấn nữ Lộ Nhuận Ngọc."
Hắn nhớ tới lúc Nạp Nạp Đôn điều tra trở về, khi đó có nói qua nhưng hắn không có để ý, bây giờ nói đến ấn nữ hắn mới nhớ lại.
Tạp Bổn thần sử nghĩ, quả thật mình quá coi thường Lý Cường, người này có một bộ dáng như không có việc gì, vậy mà bất cứ chuyện gì cũng biết rõ, tự nhiên ngay cả nguyên danh của ấn nữ cũng đều biết. Hắn đâu biết khi bọn Lý Cường trong tiệm cơm xảy ra chuyện, hắn chỉ biết Lý Cường đến Thản Bang đại lục thời gian không dài, vậy mà chuyện gì đều cũng biết, đã làm cho hắn giật mình không nhỏ. Bất quá trong lòng Tạp Bổn lại yên tâm hơn rất nhiều, nghĩ rằng nhiệm vụ này đã ủy thác đúng người.
Ở bên hông Tư Đình Đán có đeo một quả cầu màu xanh biếc chợt nhấp nhoáng ánh sáng, hắn đứng lên ra vẻ e ngại nói: " Bên ngoài có người đến, ta phải đi xem. Thần sử đại nhân, tiền bối xin mời ngồi chơi."
Lý Cường nghĩ thầm: " Di, lại còn có loại đồ vật như vậy a, trước kia hình như có nghe ai nói qua Thản Bang Tinh cũng có loại công cụ truyền tin giống địa cầu." Hắn nghĩ cũng nên trang bị một chút.
Triệu Hào nhỏ giọng hỏi: " Sư tôn, sau khi đi Tây đại lục, chúng ta có còn trở về nơi này không? Có phải là tất cả huynh đệ đều cũng đi."
Lý Cường nghe hắn nhắc nhở liền ngẫm nghĩ, nói: " Ân, hẳn là sẽ không trở lại. Sau khi tìm được Hải Mã Não, hộ tống xong Lam Tưu công chúa, chúng ta trực tiếp đi tìm Truyền Tống Trận, trở về quê quán của ngươi. Được rồi, ngươi hãy đi trước tìm các huynh đệ thương lượng, ai nguyện ý đi cùng chúng ta thì cho theo, cũng nên đem những nguy hiểm nói rõ cho mọi người, không nên miễn cưỡng bọn họ. Những người lưu lại chúng ta sẽ an bài cho họ ở lại Đại Liên Hội, sau này sẽ sống ở Thản Bang đại lục."
Khố Bột hưng phấn: " Lão đại, những người đó Đại Liên Hội đều rất cần. Đệ tử cam đoan cuộc sống của họ ở nơi này sẽ rất tốt." Hắn biết rõ đây là một nhóm ngươi không có gốc rễ, hơn nữa bọn họ đã trải qua sự chỉ đạo của lão đại, nhất định rất hữu dụng.
Hồng Thiêm không cho là đúng khẽ lắc đầu, hắn hiểu rõ đồ đệ bảo bối của mình đang suy nghĩ cái gì.
Triệu Hào đứng dậy cáo từ, Khố Bột kéo hắn, cười hì hì nói: " Sư thúc, đệ tử bồi ngài đi…"
Triệu Hào nhìn Lý Cường, thấy hắn khẽ gật đầu, liền cười nói: " Được, nơi này quanh co quá, ngươi dẫn ta đi cũng tốt."
" Ta chém chết ngươi…mụ nội ngươi dám…"
Mọi người nghe tiếng nói này thì giật mình hoảng sợ, chỉ thấy Nạp Thiện xoay người chép chép miệng, tiếp tục ngáy ngon lành. Thản Ca cười mắng: " Lão Nạp này, ngủ mà cũng không chịu yên."
Lý Cường đứng dậy nói: " Tạp Bổn thần sử, việc này định vậy đi, ta còn muốn đi xem Mạt Bổn…"
Tư Đình Đán vội vã tiến đến nói: " Hành thủ Ba Trọng Đức của Phản Thọ Thương Hành không tới, còn nói cứng là chúng ta bắt đi ba đại tôn của bọn họ."
Sắc mặt hắn tức giận, hắng giọng nói: " Quả thật là nói hươu nói vượn, ta nói thần sử đại nhân đang có mặt tại đây, bọn họ nói muốn bái kiến thần sử đại nhân."
Tạp Bổn thần sử cười nói: " Tư Đình hội trưởng không cần tức giận, Tạp Bổn sẽ giải quyết.."
Lý Cường cười hì hì nói: " Đúng vậy, là ta bắt ba đại tôn của họ, không có quan hệ gì đến Đại Liên Hội, chỉ là do ta một mình ra tay." Hắn ôm vào một mình, không muốn liên lụy đến Đại Liên Hội.
Nhưng khi Tạp Bổn và Tư Đình Đán nghe lọt vào lỗ tai thì đã không còn là chuyện nhỏ. Hắn có thể một mình bắt đi ba người, mà cả ba đều là người tu chân. Hai người bọn họ quả thật không hiểu nổi Lý Cường rốt cuộc là có bao nhiêu lợi hại.
Bình luận truyện